Cảnh các nàng hôn nhau kết thúc khi Giang Tử Lâm làm bó hoa rơi xuống mặt đất. Ngay từ đầu Nguyễn Sương không hiểu rõ lý do, chờ đến khi nàng phản ứng lại thì cảm thấy mình xong đời rồi.
Nàng cũng chỉ là một minh tinh không nổi tiếng, người khác không nhận ra, nhưng Hứa Thư Ý thì làm gì có ai mà không biết chứ, người đứng ở trước mặt kia nàng không hề quen biết, ngộ nhỡ phát chuyện nàng và Hứa Thư Ý hôn môi lên trên mạng, vậy không phải nàng chết chắc rồi sao, fan của Hứa Thư Ý không bắt đầu mắng mười tám đời tổ tông nhà nàng mới lạ.
Rõ ràng là Hứa Thư Ý chủ động hôn nàng, thật mẹ nó mệt mà.
Không đợi Hứa Thư Ý mở lời, Nguyễn Sương đành ha ha hai tiếng che giấu: “Gì chứ, chúng tôi vừa diễn tập, là diễn tập đó cô hiểu chứ?”
Hứa Thư Ý nhìn nàng như nhìn đồ ngốc.
Khóe miệng Giang Tử Lâm kéo ra một nụ cười, nhìn Hứa Thư Ý: “Đã lâu không gặp.”
Hoá ra cũng đều là người quen cả, hại nàng lo lắng lâu như thế, dường như Nguyễn Sương đang cân nhắc điều gì đó.
Nàng nghe thấy Hứa Thư Ý không mặn không nhạt mà trả lời: “Ừ.”
Thấy Hứa Thư Ý không phản ứng gì nhiều, Giang Tử Lâm uỷ khuất nói thêm một câu: “Thật xin lỗi, là tôi quấy rầy rồi.” Nói xong cô ta rời đi ngay.
Gió cuốn lên thổi bay những cánh hoa rơi xuống sân trước, chúng bay lơ lửng giữa không trung vài cái rồi lại uể oải nằm yên trên mặt đất.
Hứa Thư Ý buông cái tay đang lôi kéo của Nguyễn Sương ra rồi xoay người tiến vào trong phòng, Nguyễn Sương đi theo sau cô, tràn đầy hiếu kỳ mà dò hỏi: “Cô gái ban nãy có quan hệ gì với cô thế? Chắc chắn là loại quan hệ này kia đi, bằng không cô cũng sẽ không đột nhiên hôn…”
Nàng nói còn chưa dứt lời đã đâm đầu vào ngực Hứa Thư Ý, ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt hung dữ của Hứa Thư Ý, nàng đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Một lát sau, Hứa Thư Ý tuỳ tiện ném cho nàng một văn kiện, bên trên viết về một phần thoả thuận.
Nàng có thể tạm thời ở lại trong phòng này với kỳ hạn một năm, điều kiện chính là nàng phải tuân thủ các quy tắc được viết trên đó.
Nguyễn Sương không hài lòng lắm mà chỉ chỉ vào một quy tắc trong đó… Cấm uống rượu.
“Cô cấm ồn ào náo động, cấm đặt chân lên tầng hai cũng không sao, nhưng sao đến uống rượu cũng cấm, này cũng quá đáng lắm rồi”
“Tôi tốt xấu gì cũng vừa mới bị coi thành công cụ để cô lợi dụng một phen, ai dè…”
“Này cô đừng có mà lấy tờ giấy này đi chứ, không được”, Nguyễn Sương gắt gao giấu tờ giấy trong tay, nói thế nào cũng không chịu buông tay.
Hôm nay Hứa Thư Ý cũng thay đổi quá là lương thiện nhỉ, nàng thỏa hiệp: “Để tôi ký còn không được hay sao, nhưng mà cô có thể nào phóng khoáng về kỳ hạn một chút không, cô xem dù sao trong thời gian ngắn như thế tôi cũng không thể nào kiếm được nhiều tiền đến vậy.”
Hứa Thư Ý nhíu mày: “Đúng là vì ban nãy tôi có lợi dụng cô nên bây giờ mới có bản hợp đồng này, nếu không thì không có chỗ thương lượng.”
...
Người đại diện của Hứa Thư Ý, Hoắc Linh gọi tới: “Nam minh tinh lần trước từng hợp tác đã đăng thông báo lăng xê chuyện tình ái giữa cô với anh ta.”
Hứa Thư Ý đang chạy bộ ở trên máy chạy, cô dừng lại, hổn hển thở dốc: “Gửi tin sang cho công ty quản lý của anh ta, yêu cầu bọn họ xoá thông cáo, nếu không xoá thì chúng ta liền phát Weibo thanh minh, phủi sạch quan hệ.”
Hoắc Linh biết quá rõ tính tình của Hứa Thư Ý, xuất đạo cũng đã nhiều năm như vậy, lại không hề có một chút tai tiếng, đi lên cũng không hề cọ nhiệt hay xào cp, mỗi khi có manh nha những việc như thế đều bị cô trực tiếp bóp tắt.
Nhưng dù gì thân làm người đại diện, Hoắc Linh xem xét bất kể sự tình gì cũng đều xuất phát từ góc độ thương nghiệp, xào cp cũng được coi như là một loại thủ đoạn duy trì nhiệt, huống hồ lần này nam diễn viên kia còn là một tiểu thịt tươi lưu lượng đang nổi, nếu là kẻ tuyến mười tám nào đó, cô ta cũng chẳng thèm đếm xỉa đã trực tiếp liên hệ với phòng làm việc bên đó chào hỏi.
Hoắc Linh thở dài, trái lại Hứa Thư Ý an ủi cô ta: “Nhiệt độ như thế này cũng chỉ là giả dối sớm tắt thôi, tôi dù sao cũng đâu thiếu nhiệt, chỉ thiếu một vài giải nhất thôi, hiện tại tôi chỉ lấy được một ít trong số đó, vẫn còn một đoạn đường dài cần phải đi.”
Hứa Thư Ý đúng là không hề thiếu nhiệt, cô diễn điện ảnh, rạp phim liền cháy vé, nên đúng là như lời cô nói, thứ cô thiếu chỉ có vài giải nhất còn sót lại.
Hoắc Linh: “Kỳ thật cô còn nhớ đến Giang Tử Lâm đúng không? Tôi nghe nói cô ta đã trở lại, đã ba năm rồi, cô cũng nên buông xuống được rồi”
Hứa Thư Ý ở đầu bên kia im lặng một lúc, giọng nói có chút mờ mịt: “Cô ấy tới tìm tôi.”
Lần này lại đến phiên Hoắc Linh im lặng, suy tư một lúc, rốt cuộc cũng chỉ nói được một câu: “Bảo trọng.”
Nguyễn Sương đi vào trong tầng hầm, trong bản hợp đồng có nhắc đến nàng không thể đến tầng hai, nhưng cũng không hề nói đến việc không thể đến nơi này.
Tầng hầm được thiết kế thành một phòng tập thể hình lớn, còn có cả hầm rượu được để trống, bên ngoài còn có nơi liên thông có thể đi lên mặt đất, cho nên mặc dù nói rằng đó là tầng hầm ngầm nhưng kỳ thật cũng không hề âm u.
Chắc hẳn Hứa Thư Ý vừa vận động xong, đang ngồi ở đó nghỉ ngơi.
Nguyễn Sương đến gần, hỏi: “Tôi có thể sử dụng mấy thiết bị tập thể hình trong này không?”
Hứa Thư Ý nhìn thoáng qua quần áo lỏng lẻo thoải mái trên người Nguyễn Sương, cô chậm rãi nói: “Cô mặc như thế này mà muốn tập thể hình à?”
Cũng đúng, người phụ nữ đứng trước mặt này ngay cả mở điều hòa ngủ ở trên ô tô cũng không biết, không thể nào trông mong nàng biết mấy thứ này.
Nguyễn Sương kỳ thật cũng không phải không biết, chỉ là nói trắng ra đối với nàng có mặt thành dạng gì cũng đều như nhau, nàng mặc như thế này có nghĩa là không thể tập luyện hay sao, thấy Hứa Thư Ý không phản đối, nàng bắt đầu lên máy chạy bộ tập.
Tốc độ của máy khá chậm, nàng chạy được một lát liền mệt muốn chết, đành dừng lại tán gẫu với Hứa Thư Ý: “Chắc hẳn đối với cô gái kia cô vẫn còn nhớ mãi không quên đi?”
Nguyễn Sương vô cùng tự nhiên mà đứng sang bên cạnh vừa bày ra tư thế kiêu kỳ: “Thực ra cô gái kia lớn lên nhìn người vừa gầy vừa yếu đuối, thật chẳng nhìn ra là đẹp chỗ nào, cả diện mạo lẫn dáng người cũng đều chẳng bằng tôi đi.”
Nói xong lời này Nguyễn Sương mới bỗng nhận ra được bản thân vừa mới phát ngôn cái gì, chỉ hận không thể nào khoá miệng mình lại, chắc là Hứa Thư Ý sẽ không hiểu lầm nàng có ý tứ gì đó với cô đâu nhỉ.
Hứa Thư Ý đau đầu, cô bắt đầu hối hận vì sao cô lại cho Nguyễn Sương tạm thời ở đây.
Cô nói: “Nếu cô tò mò đối với chuyện riêng tư của người khác như thế, tôi đề nghị cô nên đổi việc, phóng viên nghe có vẻ khá thích hợp với cô đấy”.
Nói xong một câu trần đầy xa cách cùng không kiên nhẫn, Hứa Thư Ý rời khỏi tầng hầm.
Để lại một mình Nguyễn Sương ở tầng hầm, nàng nghĩ sau này hai người ở cùng nhau, tuy rằng bản thân thật sự chán ghét Hứa Thư Ý, nhưng nghĩ là vẫn lên qua lại một chút thì tốt hơn, không ngờ tới việc này lại khiến hai người vốn đã chán ghét càng đẩy thêm xa hơn.
Nguyễn Sương lại có chút uỷ khuất, nàng mở Weibo, thấy đề tài của Hứa Thư Ý cùng với nam diễn viên đang nổi tiếng kia, là bộ ảnh chụp khi Hứa Thư Ý đoạt giải phim điện ảnh.
Hứa Thư Ý mặc một chiếc váy liền màu trắng, mái tóc đen uốn vắt sang một bên tay, trong ánh mắt cô đang cất giấu bao chuyện xưa không thể nói hết.
Bộ phim điện ảnh này là cùng phong cách với “Cô nhi oán” và “Con hoang” cũng không khác biệt nhiều lắm, là loại phong cách của Đường Trạch Tuyết Tuệ, cô đóng vai nữ chính là một người phụ nữ mỹ lệ như vậy nhưng lại hư hỏng, thiết lập của nhân vật cực kỳ xúc động, Hứa Thư Ý đã khống chế được nhân vật này đến mức quá tuyệt vời.
Có rất nhiều bình luận đều là: ‘Ôm đi, đừng có cue(*Cue: bẻ lái/bóng gió).”
Hơn nữa nhiều năm như vậy Hứa Thư Ý vẫn luôn không có tai tiếng gì, cho dù có cũng bị xóa đi rất nhanh, không phải bởi vì lí do gì khác chỉ là bởi vì Hứa Thư Ý vẫn mãi không buông bỏ được người nào đó.
Nói như vậy Hứa Thư Ý còn có tình người hơn so với nàng rất nhiều, với Nghiêm Chỉ nàng nói buông là buông ngay.
Nguyễn Sương yên lặng gửi đi một tin nhắn qua Wechat: “Mặc dù kỹ thuật diễn tốt nhưng tính cách kỳ quái.”
Nàng không ngốc ở tầng hầm lâu lắm, chỉ một lát sau nàng đã quay trở lại lầu trên, nàng muốn đi ra ngoài mua một ít đồ dùng.
Đứng ở trong sân, nàng nhìn thấy Hứa Thư Ý ngồi ở trên chiếc ghế mây ngoài sân chỗ tầng hai, thuận miệng nàng hỏi cô một câu: “Tôi muốn đi ra ngoài mua một ít đồ dùng, cô có muốn mua cái gì không tôi giúp cô mua mang về.”
Theo bản năng Hứa Thư Ý nói một câu không chờ, chờ đến khi Nguyễn Sương đi ra ngoài sân cô bỗng hô lên một câu thuốc lá.
Nguyễn Sương hỏi lại nhãn hiệu thuốc cùng với cô muốn mua bao nhiêu sau đó bắt đầu đi, trước đó nàng đã liên lac với Thẩm Kiều hẹn cô ta đến ăn cơm tại một quán ăn nhỏ mà hai người thường xuyên ăn cùng nhau.
Cửa hàng này có món cơm chiên gà hạt lựu cà ri ăn siêu siêu ngon, Nguyễn Sương thường xuyên đến chỗ này, mỗi lần đến nàng đều gọi món cơm chiên gà hạt lựu cà ri hoặc là cơm chiên ớt xanh thịt bò cùng với một cốc coca.
Bà chủ của cửa hàng này là dì Cố cũng rất thích Nguyễn Sương, bởi vì mỗi lần Nguyễn Sương đến đây nàng đều sẽ ngọt ngào mà gọi dì ấy là Cố tỷ, quan trọng nhất chính là lớn lên còn rất xinh đẹp.
Ở cái xã hội này, lớn lên xinh đẹp không được tính là gì, nhưng nếu như có tài ăn nói thì hẳn là sẽ có rất nhiều người thích.
Dì Cố đưa cơm chiên qua cho Nguyễn Sương cùng với Thẩm Kiều: “Cho hai người nhiều thức ăn hơn, từ từ ăn nhé.”
Nhìn thấy đầy tràn gà hạt lựu và thịt bò viên, Nguyễn Sương thân thiết hô lên một câu: “Cố tỷ, cảm ơn.”
Nguyễn Sương giấu nhẹm đi một ít những chuyện đã xảy ra rồi nói qua một lượt với Thẩm Kiều, thiếu chút nữa Thẩm Kiều bị nghẹn, bất giác giọng nói cũng cao lên: “Cậu ở chung với Hứa ảnh hậu?”
Nguyễn Sương dùng cái muỗng gõ gõ vào chén: “Cậu đừng lớn tiếng như vậy, cái gì mà ở chung chứ, cô ấy là chủ nhà, tôi là khách thuê, cậu lại suy nghĩ đi đâu vậy hả.”
Thẩm Kiều mếu máo: “Dù sao hiện tại hai người đang ở cùng dưới mái hiên, đúng rồi, làm sao Hứa ảnh hậu lại đồng ý cho cậu ở tạm?”
Nguyễn Sương ấp úng, không có khả năng nàng lại đi nói ra chuyện nàng bị cưỡng hôn được, huống hồ việc này còn phải đề cập đến Hứa Thư Ý cùng với người phụ nữ thần bí kia nữa.
Thật sự quá phức tạp, nàng đành phải nói trêu đùa: “Coi như là tôi đáng thương đi, rõ ràng đã bỏ ra nhiều tiền như vậy nhưng rồi lại ngâm nước nóng.”
Thẩm Kiều tự xưng là thông minh nhưng thật ra cô ta không có suy nghĩ nhiều về vấn đề này, cô ta là một trợ lý của minh tinh nên lấy ra bộ dạng mà trợ lý nên có: “Vậy cậu cẩn thận một chút đi, đừng có để mấy tên chó săn chụp được, đến lúc đó không tránh được một hồi mưa máu đâu.”
Cùng với Thẩm Kiều nói chuyện và dùng cơm xong xuôi, Nguyễn Sương mua những đồ vật mà nàng muốn sau đó giúp Hứa Thư Ý mua thuốc lá mới lái xe quay về.
Trở lại biệt thự ven hồ, nàng đi vào trong sân trước vừa mới ngẩng đầu lên, tầm mắt nàng cố định ở trên người Hứa Thư Ý.
Hứa Thư Ý đang đứng ở trên ban công tầng thượng, cô dựa vào một bên, trong tay còn cầm điếu thuốc, vòng khói trắng nhẹ nhàng phun ra, trong nháy mắt Nguyễn Sương có cảm giác tim nàng rơi mất một nhịp.
Nàng liên tưởng đến một bộ phim điện ảnh mà nàng đã xem từ rất nhiều năm trước tên là “Chị em ánh dương tinh nghịch”, trong đó có nhân vật Tú Trí cũng có tư thế như vậy, thời kỳ kinh diễm.
Nguyễn Sương lắc lắc đầu, nàng nhắc nhở bản thân không được bị mê hoặc.
Người phụ nữ trên ban công kia mang trên người hơi thở của thiếu nữ khiến Nguyễn Sương ý thức được, thực ra Hứa Thư Ý cũng mới hai mươi sáu tuổi, bởi vì cô cầm giải thưởng, xuất đạo rất nhiều năm khiến bị hiểu lầm tuổi của cô rất lớn.
Nàng vừa nghĩ đến việc này, một bên lại buột miệng thốt ra: “Có phải cô sửa tuổi của mình đúng không?”
Trong giới giải trí có rất nhiều minh tinh sửa tuổi của mình, trong lòng mọi người cũng hiểu rõ, cũng xem thường nó.
Đằng sau vòng khói màu trắng kia, Nguyễn Sương nhìn thấy khóe miệng Hứa Thư Ý cong lên, cô cực kỳ tự nhiên nói: “Đúng vậy, thực ra tôi ba mươi tuổi.”
Bên này Hứa Thư Ý đang cố ý muốn đùa nàng một chút.
Nguyễn Sương ở bên kia cảm thấy không có khả năng, lại vừa hâm mộ hỏi: “Vậy làm sao cô có thể bảo dưỡng tốt như vậy.”
Hứa Thư Ý nở một nụ cười tùy tiện, ánh sáng màu cam chiếu lên trên mặt cô giống như một cảnh tượng trong truyện tranh.
Cô nói: “Bẩm sinh.”
Vào giây phút này Nguyễn Sương mới ý thức được mình bị cô trêu đùa.
Phòng của nàng là phòng dành cho khách ở tầng một, mặc dù nói là phòng cho khách như toàn bộ bố trí rất tuyệt, cũng có lắp đặt một cái cửa sổ sát đất, khi đẩy cửa ra, phía bên ngoài chính là một cái sân nhỏ khác, ánh sáng đầy đủ.
Nàng mở túi lấy ra một xấp lá bùa màu vàng, nàng đang chuẩn bị dán lên trên khung cửa, chúng dùng để trừ tà giữ bình an.
Nàng chuyển cái ghế qua, bỏ giày ra đứng lên trên mặt ghế, dính lá bùa đã được bôi thêm lớp keo dán dán nó lên trên khung cửa.
Có giọng nói của Hứa Thư Ý truyền đến từ phía sau: “Cô đang làm gì đây?”
Thiếu chút nữa Nguyễn Sương bị dọa đến mức ngã từ trên ghế xuống, nàng trả lời: “Dán bùa giữ bình an.”
Giọng nói Hứa Thư Ý lạnh lùng: “Có phải là nên mời một vị đạo sĩ đến đây để làm pháp sự hay không?”
Nguyễn Sương dán xong lá bùa, nàng bước từ trên ghế xuống dưới, khuôn mặt tràn đầy cao hứng: “Sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ?”
“Có thể chứ? Tôi thật sự có thể mời đạo sĩ đến đây làm pháp sự sao?” Nguyễn Sương vui sướng đắm chìm vào trong giả thuyết, nàng hoàn toàn không ý thức được Hứa Thư Ý đang đen mặt lại.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)