Đường núi vốn dĩ đã gồ ghề khó đi, bởi vì vừa mới trải qua một cơn mưa mà khiến nó trở nên lầy lội không chịu nổi.
Trong bầu không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng của những cánh hoa rơi rụng ven đường, có một chiếc Mercedes-Benz đang chạy loạng choạng.
Trên xe, Viên Ngọc bực bội lật nhanh bản danh sách trong tay, miệng không ngừng nhai kẹo cao su: "Tôi thấy lão già nhà chúng ta bị điên thật rồi, muốn chúng ta trải nghiệm cuộc sống nông thôn gì đó, lại còn muốn chúng ta giúp đỡ những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn. Đây là ông ấy đang muốn chơi trò chơi gia đình sao? Lòng nhân ái à... Ha ha những đứa trẻ thời nay, có điểm nào tốt để chúng ta có thể đặt lòng nhân ái vào chúng? Cô không thấy cái thôn gì đó mà chúng ta mới đi qua sao, nếu không cho tiền thì bọn trẻ ở đó sẽ đứng cản đường chặn xe không cho ai đi qua cả. Haiz... thời thế bây giờ đã thay đổi thật rồi."
Ngồi đối diện là một người phụ nữ với mái tóc dài xõa trên vai, cô ấy nhắm mắt lại xem như không nghe thấy lời oán giận của Viên Ngọc.
Không nhận được phản hồi, sự khó chịu của Viên Ngọc xông lên đến cực điểm. Cô ta xoay chiếc nhẫn có kích thước bằng quả trứng bồ câu trên tay, giọng điệu trở nên ác liệt hơn: "Thời tiết quái quỷ gì thế này, còn cái làng quỷ quái này nữa, đi đến nơi này làm gì vậy? Thay vì phải lãng phí thời gian ở đây tôi thà đến New Zealand để xem chim cánh cụt còn hơn...”
Lời còn chưa nói hết thì động tác trên tay Viên Ngọc dừng lại, cô ta híp mắt: "A... Tô Tần à, ở đây có một cô bé được sinh cùng ngày với cô đó."
Sau khi nghe lời nói này, người phụ nữ nhắm mắt nãy giờ cuối cùng cũng có phản ứng, cô chậm rãi mở mắt, nhàn nhạt lên tiếng: "Cô rất ồn ào."
Một câu nói đơn giản nhưng lại cực kỳ có tác dụng.
Viên Ngọc chửi thầm vài câu rồi lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi bài Poker. Ở hàng ghế phía trước, tài xế Hà Ngạn mang bao tay trắng trông có vẻ nho nhã lịch sự lên tiếng: "Thưa nhị tiểu thư, phía trước là thôn Hạ Oa, rất nhanh sẽ đến nơi, bí thư chi bộ của thôn và mọi người đã chờ sẵn ở đó để đón tiếp chúng ta."
Viên Ngọc nghe xong thì trợn tròn đôi mắt: "Cái gì? Bí thư chi bộ của thôn đó còn muốn xếp hàng chào đón chúng ta sao? Oh my god, tôi không muốn phải bắt tay từng người đâu, tôi..."
"Được rồi."
Tô Tần lên tiếng cắt ngang lời nói của Viên Ngọc, cô nhìn Hà Ngạn rồi nói tiếp: "Nói với ông ấy không cần phải làm như thế."
Tuy nói điều đó là không cần thiết, nhưng dù sao thì cũng là khách quý đến thăm, đối với thôn Hạ Oa này thì việc nhận trợ cấp của đất nước để xóa bỏ nghèo khó là một việc đã rất lâu rồi chưa xảy ra.
Ngay khi vừa vào thôn thì mưa cũng tạnh dần, Viên Ngọc xuống xe, giẫm nát những chiếc lá rụng. Nhìn thấy dòng chữ "Hoan nghênh khách quý đến thôn chúng
tôi tham quan" được treo trên hai cây hòe ở đầu thôn mà Viên Ngọc thiếu chút nữa đã đạp gãy giày cao gót dưới chân mình.
Khi hai người đến ủy ban thôn thì trưởng thôn và tất cả cán bộ thôn đã chờ ở đó từ lâu, bên cạnh còn có bốn, năm đứa trẻ mặt mày lấm lem bùn đất cùng nhau chờ đợi.
Viên Ngọc vừa vào trong ủy ban thôn liền buông lời mỉa mai: "Xem ra mọi thứ đều được chuẩn bị hết rồi."
Sau đó đôi mắt to tròn của cô ta chuyển sang nhìn chằm chằm vào những đứa trẻ: "Học thuộc lời thoại hết rồi phải không?"
Nhìn thấy trưởng thôn có chút lúng túng, Tô Tần tức giận lườm Viên Ngọc một cái, sau đó cô đi đến trước mặt trưởng thôn, lịch sự đưa tay về phía ông ấy: "Chào ông."
Nhìn những ngón tay mảnh khảnh như ngọc của Tô Tần đang hướng về phía mình, trưởng thôn có chút ngượng ngùng nói: "Thật ngại quá, đường trong thôn chưa từng được sửa, khiến cho mọi người đến đây gặp nhiều vất vả rồi."
Tô Tần lễ phép mỉm cười, ở bên kia Viên Ngọc đã bắt đầu trò chuyện với bọn trẻ con: "Mấy đứa đều chưa ăn cơm phải không?"
Tổng cộng có bốn đứa trẻ, ăn mặc rất cũ nát, dựa lưng vào tường vẻ mặt hoảng sợ nhìn Viên Ngọc.
Trên đường đến đây, Viên Ngọc đã đi qua không ít thôn, thường xuyên nhìn thấy cảnh những đứa trẻ khóc lóc kêu trời trách đất rất đáng thương. Sự cảm thông của cô ấy lúc trước về chuyện này đã bị đường đi xóc nảy mấy ngày nay làm cho sớm tiêu tan từ lâu rồi.
Tô Tần không nói lời nào, cô chỉ đứng ở một bên lặng lẽ nhìn mấy đứa trẻ.
Bốn đứa trẻ ngơ ngác nhìn nhau, không đứa nào dám lên tiếng nói chuyện, trong số đó có một cô bé nhỏ tuổi nhất vừa hít lấy nước mũi đang chảy xuống của mình, vừa nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Tô Tần bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Viên Ngọc cười híp mắt lấy ra một cây kẹo mút từ trong túi của mình: "Có ai muốn ăn không?"
Cô ấy chính là loại người nói năng chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm như đậu hũ, liếc mắt một cái đã thấy mấy đứa trẻ này không giống với những đứa trẻ mà cô ấy đã gặp qua trước đó, đây rõ ràng là dáng vẻ chưa từng được va chạm với xã hội. Mặc dù trông chúng rất ngây ngô, nhưng bộ dạng lại mang theo vài phần thật thà, chất phác, cũng bởi vậy mà càng khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.
Dù sao cô ấy cũng đã đồng ý với yêu cầu của lão già nhà mình rồi, cứu trợ người nào thì cũng như nhau cả thôi, kết thúc mọi chuyện càng sớm càng tốt để tránh cho bản thân phải bôn ba vất vả đi chỗ khác nữa.
Cô bé nhỏ tuổi nhất bước lên phía trước, trông dáng vẻ này chỉ khoảng năm sáu tuổi, có lẽ bởi vì bị suy dinh dưỡng cho nên sắc mặt cô bé trắng bệch, tóc thì lưa thưa ngả vàng: "A... dì ơi... Cháu muốn hai cái."
Viên Ngọc nghe xong liền biến sắc.
Dì sao?
Đây là gọi ai vậy?
Gọi mình như vậy mà còn dám mở miệng muốn hai cây kẹo sao? Nhóc con láo cá này!
Trưởng thôn xoa tay ngượng ngùng giải thích: "Đây là Tiêu Phong Du của thôn chúng tôi. Đứa nhỏ này rất đáng thương, từ nhỏ đã không có cha mẹ ở bên cạnh, con bé sống cùng bà nội và chị gái. Bà nội của con bé thì đã gần bảy mươi tuổi rồi cho nên cuộc sống vô cùng vất vả. Vừa rồi con bé nói muốn hai cái kẹo cũng là vì muốn cho chị mình một cái."
"Cho ai cũng không được gọi tôi là dì."
Sắc mặt của Viên Ngọc lúc này cũng dịu đi một chút, cô ấy cầm cây kẹo mút ngồi xổm người xuống: "Gọi chị đi."
Tuy Tiêu Phong Du gầy gò thấp bé nhưng lại có một đôi mắt đen láy, đôi mắt giống như nho đen của Tiêu Phong Du di chuyển qua lại nhìn theo cây kẹo. Cô bé nuốt ngụm nước bọt rồi ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Chị."
Viên Ngọc mỉm cười hài lòng, sau đó đứng dậy nhìn trưởng thôn: "Có phải là bốn đứa trẻ này không?"
Trưởng thôn gật đầu không ngừng, ông sợ Viên Ngọc ngại nhiều người cho nên vội vàng lên tiếng giải thích: "Bốn đứa trẻ này nghèo khổ nhất trong thôn chúng tôi, bọn chúng..."
"Này này này, dừng lại đi, tôi biết rồi."
Viên Ngọc vẫy tay tỏ vẻ lười biếng không muốn nghe thêm nhiều lời, cô ấy nhìn tài xế Hà Ngạn đang đứng chờ ở cạnh cửa: "Tiểu Hà, đi lấy chiếc thùng trong xe ra đây."
Ở cái thôn ngay cả chim cũng không thèm ị thì làm gì có chỗ để quẹt thẻ hay chuyển khoản được, cô ấy đã sớm quen với những chuyện như vậy rồi cho nên chuẩn bị đưa tiền mặt rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Từ nãy đến giờ Tô Tần chỉ đứng một bên không nói lời nào, cô lặng lẽ nhìn Tiêu Phong Du nuốt nước bọt cẩn thận cất hai cây kẹo mút, trong ánh mắt cô chợt lóe lên một chút cảm xúc gì đó.
Viên Ngọc ra tay hào phóng, thời điểm cô ấy mở thùng giấy ra trưởng thôn luống cuống: "Không... không cần nhiều tiền như vậy."
Viên Ngọc nghe xong thì bật cười: "Vớ vẩn, còn khách sáo cái gì chứ, chẳng phải chúng tôi đến đây chỉ là để tặng tiền cho các người thôi sao?"
Thôn trưởng: “...”
Lời nói ngay thẳng như vậy khiến cho ai nghe thấy cũng không thể cãi lại được. Trưởng thôn khó khăn nhìn mấy người cán bộ thôn đang đứng bên cạnh, mọi người nhìn nhau thật lâu, cuối cùng vẫn là bí thư chi bộ của thôn đứng ra ứng phó: "Vậy được rồi, cảm ơn các người, cảm ơn nhiều."
Mấy đứa trẻ cũng đồng thanh nói theo: "Cảm ơn ạ"
Trưởng thôn nhìn Viên Ngọc: "Có cần tới nhà mấy đứa trẻ này xem không?"
Viên Ngọc lập tức khinh thường, bây giờ cô ấy chỉ muốn nhanh chóng trở về báo cáo kết quả công việc.
Đang định từ chối thì lúc này Tô Tần vẫn luôn im lặng đứng một bên lại chậm rãi lên tiếng: "Được."
Viên Ngọc: ...
Trời ạ, không phải chứ!
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Tô Tần, Tô Tần nhìn Tiêu Phong Du: "Tới nhà của cô bé này đi."
Viên Ngọc từ chối thẳng thừng: "Tôi không đi."
Chỉ một lời nói ngắn gọn dứt khoát đã khiến cho những người đang có mặt ở nơi đây chấn động.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng, trưởng thôn vừa khẩn trương vừa khó xử nhìn Viên Ngọc rồi lại nhìn đến Tô Tần.
Tô Tần cũng không nói chuyện, cô ôm cánh tay, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào Viên Ngọc trong chốc lát, ánh mắt cô lạnh như băng bay thẳng về phía Viên Ngọc.
Trước khi bọn họ tới đây, trưởng thôn cũng đã hỏi sơ qua về bối cảnh của hai người, biết được đối phương là hai người con gái chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng nhìn khí chất, tư thái của Tô Tần lúc này lại không giống với dáng vẻ của một cô gái tuổi đôi mươi nên có.
Cuối cùng vẫn là Viên Ngọc không thắng nổi áp lực do Tô Tần tạo ra mà thua cuộc, cô ấy đau khổ xoa đầu: "Được rồi, chỉ mười phút thôi đấy."
Mãi cho đến khi đã đến nhà của Tiêu Phong Du, Viên Ngọc vẫn còn lải nhải oán giận: "Đã mấy giờ rồi? Giờ này mà còn không đi thì chắc chắn hôm nay chúng ta phải ở lại thôn này. Ôi mẹ ơi, tôi không có mang theo vật dụng để chống muỗi, mà ở nơi này có bán thuốc xịt chống muỗi không? Còn nước hoa nữa, ở đây có bán luôn không? Ôi trời ơi, tôi có thể tắm rửa không.? Tôi mà không được tắm rửa sẽ phát điên lên mất. Ôi trời ơi,Tô Tần, rốt cuộc thì cô đã ăn trúng cái gì mà lại có ý tưởng điên rồ như vậy?"
Trong thôn không có bất kỳ phương tiện giao thông nào, từ con lừa, con la cho đến xe máy,... cho dù có đánh chết Viên Ngọc cũng không muốn đi. Đoạn đường này nhỏ hẹp, lại lầy lội cho nên không có cách nào để cho chiếc Mercedes-Benz có thể chạy được, chỉ có một cách duy nhất là đi bộ đến Tiêu gia mà thôi.
Đừng nói là Viên Ngọc, ngay cả Tô Tần cũng đã mệt mỏi đến thở dốc.
Trưởng thôn ôm Tiêu Phong Du mặt không đỏ, hơi thở cũng không gắp, sắc mặt bình thường.
Tới cửa nhà mình rồi, Tiêu Phong Du cũng không còn dáng vẻ của hèn mọn đáng
thương nữa, cô bé nhìn thấy Viên Ngọc vịn tay lên hàng rào, miệng không ngừng thở dốc thì thè lưỡi trêu chọc: "Lêu lêu lêu, dì thật ngốc."
Viên ngọc: ...
Nhóc con láo cá này!
"Trả lại cho tôi.”
Viên Ngọc nhào tới, trưởng thôn ôm Tiêu Phong Du cười né tránh. Bọn họ cứ đùa giỡn với nhau như vậy khiến cho không khí lúc này trở nên náo nhiệt hơn một chút, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của Tiêu Phong Du kết hợp với bầu không khí trong lành, ngay cả một người không bao giờ cười nói tùy tiện như Tô Tần cũng phải bật cười.
Mọi người đang huyên náo vui vẻ thì tiếng "két két" vang lên, cánh cửa được mở ra, một cô gái trông khoảng mười ba, mười bốn tuổi từ bên trong bước ra.
Cô gái mặc một chiếc áo thun bị giặt đến vàng ố kết hợp với chiếc quần jean, mái tóc của nàng được cột cao thành đuôi ngựa, dáng người cao gầy, ánh mắt lại cực kỳ sắc bén: "Các người là ai?"
Nàng nhìn thấy Viên Ngọc đang ôm em gái của mình ở trong ngực thì cướp lại. Người này thật là thô bạo mà.
Viên Ngọc bị hành động của nàng làm cho lảo đảo, cô ấy có chút mờ mịt nhìn người trước mặt. Một cái là bị lôi kéo làm cho choáng váng, cái là kinh ngạc khi nhìn thấy trong thôn còn có một cô gái như vậy.
Cô gái này tuy dáng người nhỏ nhắn nhưng ngũ quan lại rất tinh xảo, nhất là đôi mắt hẹp dài thâm thúy. Sau này lớn lên cô gái này chắc chắn sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp và đầy quyến rũ.
Trưởng thôn vội vàng giải thích: "Phong Khiển, hai người này là khách quý của thôn chúng ta, không thể nói chuyện như vậy với bọn họ được."
Tiêu Phong Du vươn cánh tay nhỏ bé của mình ra: "Chị ơi, em có kẹo cho chị này."
Tiêu Phong Khiển không nhận kẹo, nàng cảnh giác nhìn Viên Ngọc: "Bà nội của tôi còn chưa có chết đâu."
Viên Ngọc: ???
Mặt trưởng thôn lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, Tô Tần đứng bên cạnh đi tới, cô nhìn Tiêu Phong Khiển nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi không phải muốn nhận nuôi, chỉ đến đây để giúp đỡ."
Lời nói này làm cho Viên Ngọc giật mình, cô ấy vô cùng bất đắc dĩ lên tiếng: “Em gái nhỏ à, em đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Có cho cô ấy đứa nhỏ xảo quyệt này thì cô ấy cũng sẽ không nhận nuôi. Xem ra đứa nhỏ này đã hiểu lầm rồi, có lẽ nàng cho rằng bọn họ tới đây là để ôm em gái của nàng đi. Chẳng trách lại chống đối như vậy.
Tiên Phong Khiển ôm em gái mình thật chặt, cơ thể trở nên cứng ngắc, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Tuy dáng người không lớn nhưng khí thế lại vô cùng đáng sợ.
Viên Ngọc lại có thể bị chấn động lui về phía sau mấy bước, trưởng thôn cảm thấy khó xử: "Đứa nhỏ này... Ai... chuyện này tôi đã nói với bà Vương rồi, bà ấy cũng đã đồng ý. Bà ấy..."
Nhìn thấy bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, Tô Tần lại đi tới, cô nhẹ nhàng nói: "Đứa bé sẽ không có chuyện gì nên không cần phải sợ."
Câu nói của Tô Tần khiến cho cơ thể của Tiêu Phong Khiển thả lỏng được một chút, nàng xoay người đối mặt với Tô Tần.
Đôi mắt của Tiêu Phong Khiển màu hổ phách còn của Tô Tần là màu xám khói. Tô Tần là một cô gái đẹp có khí chất điển hình, đường nét tổng thể của cô mang đến cho người khác một cảm giác lạnh lẽo, nhưng đôi mắt kia lại đặc biệt sâu sắc, khiến cho những ai nhìn thấy đều không thể kháng cự lại được mà đắm chìm vào trong đôi mắt đó.
Tiêu Phong Khiển cảm thấy trong lòng mình đã bị rung động bởi một cái gì đó nhưng không thể giải thích được, nàng ôm em gái cứng ngắc xoay đầu đi.
Tô Tần mỉm cười nói với nàng: "Tôi có thể vào trong không?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)