Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14 : Cuộc Sống Ở Đại Học

2357 2 28 0

Một câu nói hời hợt, tình địch cứ như vậy bị giải quyết.
Trên đường, nhớ tới vẻ mặt hóa đá của nam sinh kia, Tô Tần có chút buồn cười: "Mấy đứa trẻ bây giờ thật là..."
Tiêu Phong Khiển nhìn chằm chằm cô, khóe môi cong lên: "Tôi còn tưởng cậu ta đến thổ lộ với cô."
Cho nên, giọng nói của nàng mới có thể cứng rắn, lạnh nhạt như vậy.
Tô Tần nghe xong liền nở nụ cười: "Làm sao có thể, tôi đã lớn tuổi như vậy rồi." "Lớn tuổi thì sao?"
Ngữ điệu Tiêu Phong Khiển bất giác nâng lên, Tô Tần hơi kinh ngạc nhìn nàng. Nếu không thì sao?
Cậu nhóc đó sẽ thích mình sao?
Ngầm kiềm chế sự lo âu nào đó trong lòng, Tiêu Phong Khiển nhẹ giọng nói: "Đại học, tôi sẽ không nói chuyện yêu đương với nam sinh”
Như là một lời tuyên thệ, vừa như một loại ám hiệu.
Tô Tần nhìn nàng: "Phong Khiển, không cần trói buộc bản thân như vậy. Đời người không cần lúc nào cũng phải mạnh mẽ, thanh xuân chỉ có vài năm."
Những lời này cô đã muốn nói với Tiêu Phong Khiển từ lâu rồi, nhưng Tô Tần biết tính tình nàng hiếu thắng, cũng biết cho tới bây giờ nàng vẫn không an lòng tiếp nhận sự trợ giúp, vẫn luôn muốn bản thân sớm trưởng thành để nhanh chóng báo đáp cô.
Cô không cần điều đó, chỉ hy vọng duyên phận này có thể khiến Phong Khiển vui vẻ mỗi ngày, cả đời suôn sẻ, bình an.
Ở một mức độ nhất định thì Tiêu Phong Khiển cũng là gửi gắm của cô.
Chính là những hy vọng, gửi gắm đã từng mất đi trong quá khứ.
Tiêu Phong Khiển lắc đầu, nàng không muốn xảy ra tranh chấp với Tô Tần: "Còn cô thì sao? Cô thích kiểu người như thế nào ?"
Nhìn như là nói chuyện phiếm, nhưng thật ra là hỏi ra mấy lời đã chất chứa trong lòng bấy lâu.
Nhắc tới đề tài này sắc mặt Tô Tần phai nhạt đi rất nhiều, cô nhìn chân trời, ánh mắt có chút mờ mịt: "Khi còn trẻ người ta mới có thể tự đặt cho mình một hình mẫu yêu thích, đến tuổi của tôi thì em sẽ hiểu được, rất ít người có thể mang lại niềm vui, khát khao cho em, thậm chí còn mang lại thất vọng, đau khổ."
Mắt thấy Tiêu Phong Khiển thất vọng cúi đầu, Tô Tần có chút buồn cười, cô gái nhỏ này suốt ngày nghĩ đến cái gì vậy.
Nghĩ đã đến lúc phải rời khỏi, có lẽ thật lâu sẽ không nhìn thấy mặt nhau, Tô Tần không đành lòng nhìn nàng buồn phiền nên thuận miệng nói: "Nếu nhất định phải hình dung thì đại khái là loại hình thành thục."
Loại hình thành thục...
Quả thực là một dao cắt vào tim.

Tiễn Tô Tần xong, trở lại ký túc xá, Tiêu Phong Khiển dọn dẹp qua một chút, thừa dịp tất cả bạn cùng phòng đều đi ăn cơm, nàng video call cho bà nội.
Tiêu nãi nãi nhìn ký túc xá đại học cười đến nếp nhăn đều giãn ra, bà đeo kính lão, cười toe toét: "Tốt, thật tốt."
Tiêu Phong Khiển: "Bà, bà yên tâm đi con sống rất tốt. Phong Du đâu? Có khi ức hiếp bà không?"
"Xem cách chị nói chuyện kìa."
Tiêu Phong Du cướp lấy điện thoại, cô bé nhìn chị mình trên màn hình: "Chà chà chà, chị đây là có tâm sự gì mà mặt mày ủ dột, trong mắt cũng không còn vui vẻ như ngày xưa."
Tiêu Phong Khiển:...
Tiểu quỷ này thật sự là sắp thành tinh rồi.
Mắt thấy trong video bà nội nện gậy đi vào nhà, Tiêu Phong Khiển và em gái tùy tiện tán gẫu một hồi. Sau khi do dự rối rắm, nàng ngồi thẳng người hỏi: “ Em gái, em xem chị đây có thành thục không ?"
.........
Tiêu Phong Du vẫn duy trì vẻ mặt như bị sét đánh khoảng vài giây, rồi cô bé sờ màn hình: "Chị, mặt của chị đâu rồi?"
Tiêu Phong Khiển:...
Cô bé vẫn tiếp tục tàn nhẫn.
Tiêu Phong Du: "Từ nhỏ em đã hâm mộ làn da của chị rồi, nhìn làn da mềm mịn của chị thì ai có thể nói chị là học sinh đại học được. Còn thành thục sao? Để làm cái gì? Chị, không phải là chị phải rời khỏi Tô Tần tỷ tỷ để đi đến trường nên quá đau lòng khiến đầu bị chập mạch rồi đấy chứ?”
Đầu chập mạch.
......
Đại khái là vậy đi.
Còn không chờ đầu bị chập mạch của Tiêu Phong Khiển khôi phục lại bình thường, đám bạn cùng phòng đã lục đục trở lại.
Người lớn tuổi nhất ở ký túc xá có nhũ danh là Hổ Nựu, là nữ nghệ sĩ tiêu biểu ở Đông Bắc, cô ấy vừa đến đã nói: "A, các đồng chí, từ hôm nay trở đi, chúng ta phải ngủ chung phòng bốn năm. Từ nay về sau, trong bạn có tôi, trong tôi có bạn, chúng ta chính là chiến hữu thân thiết nhất!"
Bên cạnh là một cô gái khá thẹn thùng, dịu dàng tên là Quyên, cô ấy và Tiêu Phong Khiển bị chọc cười đến mức cười không ngừng.
Hai người này cũng khá tốt.
Nhưng người nằm giường phía trên Tiêu Phong Khiển thì rõ ràng có chút lạnh lùng, không hợp với mọi người.
Sau khi cô ấy vào ký túc xá liền kéo rèm lại, ngay cả chào hỏi cũng không, đắp mặt nạ xong liền nằm xuống đọc sách.

Hổ Nựu lén lút nói: "Hà Tuệ này hình như là người Bắc Kinh, con nhà giàu, tôi thấy người nhà cậu ấy mở đường hộ tống cậu ấy đến đây."
Tiêu Phong Khiển cười nhạt một tiếng, nàng có hứng thú với những chuyện này. So với Hổ Nựu thì tính cách của Quyên khá hợp với sở thích của Tiêu Phong Khiển. Đặc biệt nhất là điều kiện gia đình của Quyên cũng không phải tốt lắm. Đây là Tiêu Phong Khiển dựa theo vết nứt da trên tay và đồ dùng sinh hoạt của cô ấy mà phán đoán.
Không có nhiều thời gian đi lo lắng người khác, Tiêu Phong Khiển tìm kiếm cơ hội "Làm thuê" ở xung quanh.
Nàng xinh đẹp, lại thông minh, chuyện thầy hướng dẫn giao luôn hoàn thành đầu tiên, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, không chỉ có thể lên làm bí thư đoàn trong lớp, còn được thầy hướng dẫn quý mến. Biết hoàn cảnh nhà nàng cho nên giúp đỡ bằng cách giới thiệu nàng đến phòng máy để có cơ hội vừa học vừa làm.
Giáo viên phòng máy cười tủm tỉm: "Mỗi tuần quét dọn một lần. Bởi vì mỗi ngày vào buổi sáng sẽ có một số bạn học đến dùng máy móc, cho nên đúng 6 giờ mỗi ngày đến đây lau dọn qua một chút. Ừm, giá thì như thế này, một màn hình năm đồng tiền. Có thể kiên trì không?"
Trước đó có rất nhiều người đã đến đây làm nhưng đều bỏ dở giữa chừng, bởi vì thời gian làm việc bắt đầu quá sớm, người trẻ tuổi mà, ai lại không muốn ngủ trong ổ chăn nhiều hơn một chút, nhất là vào thứ bảy, chủ nhật.
Huống chi năm đồng tiền trong thời buổi này có thể làm được cái gì? Đối với rất nhiều người mà nói, rơi xuống đất cũng chưa chắc thèm liếc mắt nhìn một cái. Tiêu Phong Khiển nghe thấy năm đồng tiền ánh mắt liền sáng lên: "Thưa thầy, phòng máy này có tổng cộng bao nhiêu máy?"
Thầy giáo: "Tổng cộng bốn phòng máy, mỗi phòng bốn mươi cái. Có hai phòng đã sắp xếp người làm ở đó, hai phòng còn lại vẫn đang tìm sinh viên năm nhất như em."
Tiêu Phong Khiển: "Vậy đi, thầy à, năm giờ em sẽ đến, thầy giao cho em cả hai phòng máy này đi."
Giáo viên phòng máy giật mình.
Trong lòng Tiêu Phong Khiển đã bắt đầu tính toán. Năm đồng tiền một máy, một phòng bốn mươi cái, hai phòng tám mươi cái, một tuần lau kính liền được bốn trăm đồng. Số tiền này có phải dễ kiếm quá rồi không?
Số tiền này ở thôn bọn họ phải chở xi măng một tuần mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Dậy sớm thì sao?
Một tuần làm một lần, bắt nàng không ngủ cũng được.
Tiêu Phong Khiển lấy khí phách và tự tin của mình để chinh phục thầy giáo.
Nàng không ngờ vừa mới lên đại học đã có một khởi đầu tốt đẹp và thuận lợi như vậy.

Đương nhiên là chuyện Tiêu Phong Khiển làm thêm ở phòng máy rất nhanh đã truyền tới tai bạn học, đại đa số mọi người đều không thèm để ý, nhưng vẫn có một số tin đồn.
Phần lớn là một số nữ sinh bàn tán, người xinh đẹp thì có ích lợi gì, dù sao cũng chỉ là một đứa nhà quê, chẳng trách không được ai tỏ tình cũng không tiếp nhận, đây là chuẩn bị thả dây dài câu cá lớn đó mà.
Quyên khuyên nàng: "Bên ngoài trường cũng có nhiều cơ hội làm thêm như vậy, cũng ít bị bàn tán hơn."
Tiêu Phong Khiển nhìn sách tiếng Anh, căn bản là không thèm để ý: "Nhiều chuyện ở trên người người khác, tiền nhận ở trong tay mình."
Quyên:...
Bình thường thấy Tiêu Phong Khiển nói không nhiều lắm, nhưng một khi nói ra cái gì liền rất có lý.
Quyên và Tiêu Phong Khiển chính là hai loại tâm tính điển hình. Đều là từ nông thôn đi ra, nhưng Quyên lại vô cùng tự ti, sợ bạn học xem thường. Đôi khi, cô ấy rất hâm mộ Tiêu Phong Khiển thoải mái đến cái gì cũng không thèm để ý. Đôi khi, cô ấy lại oán hận chính mình không chịu thua kém.
Thời gian ở đại học vô cùng dư dả.
Hết giờ học, Tiêu Phong Khiển sẽ đi bộ đến dạy thêm ngữ văn cho con cái các nhà quanh đây, bởi vì vẫn còn đang học cho nên tiền lương bị cắt xén đến đáng thương, thế nhưng nàng vẫn làm không biết mệt.
Dạy thêm xong, nàng cùng trưởng lớp tụ tập cùng nhau mở dịch vụ ‘Ship đồ ăn’, giúp các bạn mua cơm, đưa nước, hoặc là mua nhu yếu phẩm.
Chạy tới chạy lui, một lần ba đồng tiền, tuy không nhiều lắm nhưng góp gió thành bão, cũng là tận dụng thời gian rảnh rỗi nên Tiêu Phong Khiển làm rất hăng hái. Mỗi ngày, chuyện vui vẻ nhất của nàng chính là nằm ở trên giường đếm tiền, Phong Khiển tính toán, nàng cứ làm một tháng như vậy là có thể hoàn toàn thoát khỏi sự giúp đỡ.
Thành phố lớn tuy ồn ào náo nhiệt, nhưng chỉ cần cố gắng, chỉ cần chăm chỉ, sẽ có hàng ngàn đại lộ La Mã mở ra cho bạn.
Đại học là cái tuổi buông thả, là thanh xuân nở rộ.
Rất nhiều bạn học trong thời gian ngắn nhất đã tự kết đôi trở thành bạn bè "Nam nữ", rảnh rỗi liền đi ra ngoài ăn một bữa cơm, hát một bài, ngoéo tay gì đó, đi dạo trên sân thể dục hay chỗ nào cũng có.
Tiêu Phong Khiển căn bản là không có tâm tư để ý đến những chuyện này, ngoại trừ kiếm tiền ra, nàng chỉ ngây người xem hình Tô Tần. Đối với đám người theo đuổi, thật sự chẳng thèm quan tâm.
Nàng vốn dĩ nghĩ muốn gặp lại chắc phải chờ tới Quốc Khánh, nhưng không ngờ cơ hội lại rơi ở trên người nàng.

Sáng sớm thứ năm, Viên Ngọc gọi điện thoại đến: "Phong Khiển, thứ sáu đến nhà A Tần nha, chị mời bạn bè đến ăn cơm. Tay nghề của em tốt như vậy, tới khi đó nấu ăn giúp chị, nấu cho bạn bè chị ăn nha."
Tiêu Phong Khiển ẩn ý nói: "Lừa mình dối người. Nếu như có gì đó..."
Viên Ngọc: "Chị trả cho em tiền lương của đầu bếp năm sao."
Tiêu Phong Khiển: "Được."
Sáng sớm thứ bảy, Tiêu Phong Khiển mang theo nguyên liệu nấu ăn đã mua sẵn, xuất hiện ở trước mặt Tô Tần.
Tô Tần đang uống cà phê, cau mày suy nghĩ chuyện gì đó, n.hìn thấy Phong Khiển trở về, cô nhất thời có chút ngẩn người.
Sau một thời gian dài không thấy, tại sao Phong Khiển giống như lại cao thêm một chút?
Tiêu Phong Khiển mỉm cười, nàng vào nhà, rửa tay sạch, sau đó ép một ly nước lê đưa cho Tô Tần, đổi lấy cà phê trong tay cô: "Viên Ngọc tỷ tỷ bảo tôi tới."
Tô Tần vừa nghe liền thở dài, Viên Ngọc từ đâu vọt vào: "Ai nha, tổ tông ơi, em đến đây. Nhanh, nhanh đi. Đây là thực đơn, đồ ăn mà bọn họ đã chọn. Em nhất định phải giúp chị hoàn thành nha, nếu không mặt mũi chị không còn nữa!"
Tiêu Phong Khiển nhìn chằm chằm thực đơn, có tôm hùm hầm, cá pecca hấp, chân vịt kho dừa, các loại rau.
Nàng gật đầu: "Được."
Mắt thấy Tiêu Phong Khiển đi vào phòng bếp bận bịu, hai mắt Tô Tần nhìn chằm chằm Viên Ngọc: "Cô rất rảnh hả?"
Chẳng trách tối hôm qua vừa tới làm thế nào cũng không chịu đi, còn nói hôm nay có bạn tới.
Viên Ngọc cười: "Đây không phải là bởi vì người ta mới từ Úc trở về nên mọi người tụ hội náo nhiệt một chút sao? Ai nha, A Tần, chỉ lần này thôi, lần sau không thế nữa."
Tô Tần vẫn xụ mặt không vui.
Tiêu Phong Khiển ở không xa, đang gọt vỏ trái cây, vui tươi hớn hở mà nghe hai người đối thoại.
Có một khoảng thời gian không gặp, nàng vừa mới nghe được giọng nói của Tô Tần liền cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt.
Viên Ngọc: "Chỉ có Tuệ Tuệ, Đại Long, Vương Ninh, Niên Ca, không nhiều người lắm. Cô yên tâm, sau khi kết thúc tôi nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ."
Dọn dẹp sạch sẽ?
Tô Tần dùng ngón chân nghĩ cũng biết là việc dọn dẹp sạch sẽ này chắc chắn rơi trên người Tiêu Phong Khiển: "Trương Tuệ cũng đến sao?"
Viên Ngọc gật đầu, nàng biết tâm tư của Tô Tần: "Tôi đã nói với cô ấy rồi, lần này tuyệt đối không được rảnh rỗi đi quyến rũ trẻ con nhà người ta. Ai nha, A Tần, sắc mặt của cô là sao vậy? Đến mức này sao? Không phải là lần trước Trương Tuệ chỉ

thuận miệng nói bừa với cô cái gì mà Phong Khiển chắc chắn là less, còn thích cô nữa sao? Dùng chân cũng nghĩ ra cô ấy là kẻ ngốc nói bừa, cô ấy thấy ai cũng đều thích gái, trước đó còn đồn đại dì giữ cửa nhà chúng ta thích tôi nữa. Haiz, cô đừng để ở trong lòng."
"Ai da."
Tô Tần còn chưa kịp nói tiếp, Tiêu Phong Khiển đã vang lên một tiếng thét kinh hãi, dọa tới mức Viên Ngọc vội vàng chạy qua: "Làm sao vậy? Sao lại gọt vào tay rồi?"
Tiêu Phong Khiển bịt ngón tay đang chảy máu: "Không sao, chỉ trầy một chút." Nàng chột dạ nhìn thoáng qua Tô Tần thì thấy cô đứng dậy đi lấy miếng dán vết thương đưa cho nàng: "Mệt quá thì nghỉ ngơi một chút trước đi."
"Không sao đâu."
Tiêu Phong Khiển nhìn chằm chằm ánh mắt Tô Tần, nhìn thấy bên trong một mảnh trong suốt cô hơi có một chút mất mát.
Bận rộn đến trưa thì người rất nhanh đã đến đông đủ.
Cuối cùng Viên Ngọc vẫn bất hạnh bị ‘ngó lơ’ ngay hiện trường, Tiêu Phong Khiển bị mời đến trước bàn, được một đám người ca ngợi.
Trương Tuệ giơ ly rượu đỏ đứng xa xa nhìn, khuôn mặt tươi cười, trước khi đến đã bị Viên Ngọc cảnh cáo nên hôm nay tuyệt đối không thể làm xằng bậy.
Nhưng ai ngờ mọi người ăn được một lúc, đang thỏa chí thì Tiêu Phong Khiển tự mình cầm chai rượu đỏ đi tới, nàng rót rượu cho Trương Tuệ.
Trương Tuệ thụ sủng nhược kinh.
Má ơi! Đây vẫn là cô gái lạnh lùng băng sương trước đó sao?
Có lý nào bị sắc đẹp của mình thu hút, quy phục dưới váy của mình rồi không? Trương Tuệ học hành ít, tốt nghiệp cấp ba xong liền vào giới giải trí. Tuy ở trong thế giới hỗn loạn, nhưng không văn hóa vẫn là nỗi đau trong lòng cô ấy.
Mặc dù sau này đã học thêm tại chức gì đó, nhưng nàng vẫn chỉ có cảm tình đối với người có học thức cao. Từ khi nghe Viên Ngọc nói Tiêu Phong Khiển là học sinh ưu tú của đại học Bắc Kinh, Trương Tuệ liền đột nhiên dâng trào một loại cảm giác khoảng cách và kính sợ.
Không ngờ Phong Khiển còn tự mình đến đây.
Tiêu Phong Khiển khẽ cười với Trương Tuệ, trong tay nàng cầm cốc nước trái
cây: “Tuệ tỷ, em kính chị."
Trương Tuệ hoàn toàn nhìn chằm chằm vào mắt Phong Khiển, đôi mắt quyến rũ như tơ: "Tiểu mỹ nữ, vì sao em kính chị vậy?"
Ha ha, chắc chắn muốn khen mình xinh đẹp, giỏi giang, khí chất ngời ngời.
Những lời này đều nghe quen tai rồi.
Tiêu Phong Khiển nghiêng ly, nở nụ cười: "Kính sự thông minh của Tuệ tỷ." Trương Tuệ:...
Cái gì?

Cô gái này nói gì vậy?
Trương Tuệ ngoài cười nhưng trong không cười: "Đứa nhóc này nói chuyện còn rất thành thục."
Thành thục?
Tiêu Phong Khiển lại nâng ly: "Tuệ tỷ, em lại kính sự cơ trí của chị."
Trương Tuệ:...
Đứa nhỏ này, muốn làm cái gì đây?
Mắt thấy hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu, Viên Ngọc tiến đến bên cạnh Tô Tần: "Đây là tình huống gì vậy? Sao Phong Khiển lại tán gẫu với Tuệ Tuệ?"
Tiêu Phong Khiển luôn kiệm lời, đừng nói đến bạn bè của hai người, ngay cả đối với Viên Ngọc cũng chỉ mới gần gũi gần đây. Lúc này sao nàng vào Trương Tuệ lại hợp nhau như vậy?
Tô Tần nhìn chằm chằm hai người.
Viên Ngọc lầm bầm: "Này... Haiz, thanh niên bây giờ đều có đủ loại ý tưởng nhiều vô kể. Tôi nhớ hình như Phong Du đã nói với tôi, chị con bé tuyệt đối sẽ không tìm bạn trai, lúc ấy tôi còn hoang mang. A Tần, cô có nghĩ rằng Phong Khiển thật sự thích nữ không?"
Sắc mặt Tô Tần đã trở nên khó coi, tầm mắt băng lãnh của cô dừng ở trên người Tiêu Phong Khiển. Nhớ tới câu nói ngày cô đưa nàng tới đại học Bắc Kinh mà trước lúc rời đi nàng đã nói: "Đại học, tôi sẽ không nói chuyện yêu đương với nam sinh”
Ánh mắt Tiêu Phong Khiển đã cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Tô Tần, nàng cúi đầu, giống như nghe Trương Tuệ nói chuyện, khóe miệng lại nở nụ cười nhạt.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16