Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3 : Lên núi hái thuốc

2995 0 35 0

Tô Tần và Viên Ngọc về đến nhà đã là đêm khuya, khu biệt thự phía tây vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Trong phòng khách rộng lớn, Viên Nhiên tay kẹp xì gà, mặc áo ngủ ngồi đó: "Ai nha, A Tần và Ngọc Nhi muộn như vậy mới về chắc là vẫn chưa ăn cơm. Mẹ Từ, bà mau chóng làm thức ăn. Đúng rồi, làm bánh gạo nếp nữa, Ngọc Nhi rất thích ăn, nhất định không được quên."
Lan Phương vừa hưng phấn vừa kích động, bà liên tục nhìn đồng hồ: “Sao còn chưa về nữa, máy bay trễ giờ sao?"
Vừa dứt lời, cửa lớn đã bị đẩy ra, người còn chưa kịp bước vào đã nghe thấy tiếng Viên Ngọc cao giọng reo hò: "Lão già, lão thái thái, Viên Ngọc của mọi người đã trở về rồi đây.”
Cái tư thế này của cô ấy chẳng hiểu sao khiến cho người ta nghĩ tới bọn thổ phỉ muốn xông vào thôn.
"Nhìn con kìa."
Lan Phương nghênh đón, tuy ngoài miệng là oán giận, nhưng nụ cười trên mặt vẫn là không thể che giấu, bà tiếp nhận hành lý trong tay Viên Ngọc.
"A! đã gầy đi rồi."
Bà đảo đôi mắt nhìn đến Tô Tần: "A Tần cũng gầy đi nữa, chuyến đi lần này có không ít khổ sở đúng không?"
Viên Ngọc bĩu môi, làm nũng ôm lấy cổ Lan Phương: "Còn không phải sao. Lão thái thái, con gái bảo bối của mẹ thiếu chút nữa đã bị A Tần cho ở qua đêm tại chỗ đáng sợ kia rồi. Như vậy con sẽ chết mất. Ai nha, con muốn ăn cơm, đói chết người ta rồi."
"Nói chuyện cẩn thận một chút."
Viên Nhiên hừ lạnh một tiếng, Viên Ngọc thè lưỡi, vội vàng đi rửa tay ăn cơm.
Tô Tần thoạt nhìn có chút mệt mỏi, cô gật đầu với Viên Nhiên và Lan
Phương: "Cha, dì, con không ăn."
Lan Phương liền lắc đầu: "Như vậy sao được? Đều đã vất vả lâu như vậy, dì cố ý dặn người làm nấu mấy món các con thích ăn, con ít nhiều cũng..."
"Được rồi." Viên Nhiên cắt ngang mấy lời lải nhải của Lan Phương, ông gạt tàn thuốc: "Đi đi."
Vào phòng, Tô Tần tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc, nằm lên giường. Đã nhiều ngày liên tục bôn ba khiến cô bị mất ngủ. Rõ ràng cơ thể buồn ngủ đến mức không chịu nổi nhưng đại não lại hoạt động ngoài ý muốn, làm sao cũng không ngủ được. Ngoài phòng, truyền đến tiếng cười nói của Viên Ngọc, tuy Viên Nhiên nói không nhiều lắm, nhưng không khí rõ ràng là rất vui vẻ. Lan Phương tức thì được con gái dỗ dành đến cười không dứt.
Một nhà ba người hạnh phúc cỡ nào, cô không nán lại đó là chuyện đúng đắn nhất. Tô Tần thở dài rồi xoay người phủ chăn lên đầu.

Ngày tháng cứ trôi như thường lệ, Tô Tần cũng không để chuyện giúp đỡ kia ở trong lòng, nhưng cô vẫn sắp xếp cố định một người thu gửi tiền hàng tháng. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ nhận được thư do Tiêu Phong Khiển gửi.
Lúc rảnh rỗi, Tô Tần lại nhìn một cái, mấy chữ xinh đẹp nhưng cất giấu vài phần cá tính luôn khiến cô nghĩ đến cô gái gầy còm quật cường kia.
Thời gian làm việc của Tô Tần cũng không lâu, bởi vì là việc làm ăn của gia tộc, với tính cách của Viên Ngọc nếu kêu cô ấy ngồi im lặng ở văn phòng là chuyện tuyệt đối không thể nào, tất cả gánh nặng đều trút lên một mình cô.
Trong đoạn thời gian này, áp lực của cô rất lớn, làm việc xuyên đêm, căn bản không có lòng dạ nào đi lo lắng chuyện khác.
Như thường lệ, Tô Tần ngồi trong văn phòng, nghiêm túc nhìn tài liệu đất đai cần phê duyệt.
Tập đoàn Viên Tần gần đây mua một lô đất, nhân cơ hội này muốn cho sản nghiệp phát triển nhanh chóng, chuẩn bị thành lập một công ty con cỡ lớn ở nội thành. Vì vậy trong khoảng thời gian này, Tô Tần bận đến sứt đầu mẻ trán.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, có người giẫm giày cao gót đi đến.
Không có thông báo cứ như vậy tiến vào, Tô Tần không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.
Viên Ngọc lập tức đi đến sô pha ngồi xuống, nâng chân bắt chéo lật xem thư trong tay, miệng vẫn đang nhai kẹo: "Ai, cô nói xem, tốt xấu gì tôi cũng đã giúp đỡ ba đứa trẻ, vậy mà một chút hăng hái cũng không có?"
Tô Tần ngẩng đầu, nhìn đến Viên Ngọc.
Viên Ngọc cau mày: "Lúc này thời gian chưa qua được bao lâu, lúc đi cũng đã để lại tiền, cô xem xem..."
Cô ấy phiền não vẫy mấy lá thư trong tay: "Tôi quả thực không thiếu tiền, thế nhưng cũng không thể như thế này được. Cảm giác là lạ."
Lá thư nào cũng hao hao giống nhau, đều là lấy cớ xin tiền, cái gì mà đổ nhà, cha mẹ bị bệnh, bản thân không biết phải làm sao...
Tô Tần mặc kệ cô ấy, cúi đầu tiếp tục phê duyệt tài liệu.
Viên Ngọc than thở nửa ngày không có hồi âm nên đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Tần: "Nghỉ ngơi một chút đi, A Tần."
Tô Tần phản ứng rất lãnh đạm: "Tránh ra."
Viên Ngọc lơ đễnh cười hì hì, cô ấy nhìn chằm chằm Tô Tần.
Hôm nay Tô Tần mặc trang phục công sở, áo sơ mi màu trắng tôn lên làn da trắng như tuyết, mái tóc đen dài bới cao, già giặn, khéo léo, đồ trang sức trang nhã lại đúng mực, nhưng màu môi có chút nhạt.
"Tôi mua cho cô một số đồ tẩm bổ, cô đã ăn chưa ?"
Viên Ngọc thuận miệng hỏi, tầm mắt của cô ấy bị lá thư đặt trên bàn Tô Tần thu hút: "Đây là gì? Thôn Hạ Oa."

Hai mắt Viên Ngọc xoay chuyển: "Là người kia... ừm, Tiêu Phong Khiển viết sao?"
Tô Tần không để ý tới cô ấy.
Viên Ngọc mở ra xem.
Không nhìn thấy thì thôi, vừa nhìn liền khiến cho cô ấy tức giận đến thở không nổi. Vì sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Trước không cần phải nói, chỉ nhìn chữ viết của cô bé này, quả thực rất đẹp, viết chữ khải còn giỏi hơn còn giỏi hơn cô ấy.
Ấn tượng đầu tiên liền làm cho người ta cảm giác rõ ràng.
Nhìn xuống chút nữa.
Người ta cũng không nhắc đến chuyện tiền nong, nội dung thư đơn giản già dặn, khác nhau là nhắc tới thành tích học tập, chi tiêu trong nhà, mỗi một món đều tính toán ở trong đó, thậm chí còn tính cả số tiền còn lại.
Viên Ngọc líu lưỡi: "Cô gái này thật lợi hại, mạnh mẽ hơn so với tôi."
Tô Tần giương mắt: "Cô cũng biết?"
Viên Ngọc: ...
Đây là cái gì, kỳ thị người ta sao?
Đại não của Viên Ngọc liền nhanh chóng hoạt động, cười hì hì dựa sát vào Tô Tần: "A Tần, tôi với cô thương lượng chuyện này một chút đi."
Tô Tần thở dài, buông văn kiện xuống, tựa vào ghế giám đốc nhìn Viên Ngọc. Viên Ngọc vội vàng nói: "Không phải lão già nhất định muốn chúng ta bồi dưỡng lòng thương giúp đỡ người khác sao? Nói cái gì mà ông ấy cũng là người đã từng trải qua ngày tháng khổ sở, khát vọng có người trợ giúp. Nếu là trợ giúp, sẽ không phân biệt cô hay tôi phải không?"
Tô Tần nhìn chằm chằm vào cô ấy: "Cô muốn nói gì?"
Viên Ngọc cười nịnh nọt: "Tôi lấy ba đứa trẻ của tôi đổi lấy Tiêu Phong Khiển của cô được không? Cô cũng biết tôi rất lười, không giỏi thu xếp mấy chuyện này, lão già ở nhà thỉnh thoảng lại hỏi đến, dù sao cũng là trợ giúp, cô nhường cho tôi đi." Nụ cười này quả thực đã đủ ngọt ngào, giọng điệu cũng làm lòng người nao nao. Nhưng Tô Tần lại không có phản ứng, chỉ đơn giản nói hai chữ "Không được" đánh nát tâm tư của Viên Ngọc.
Không chỉ Viên Ngọc tan nát cõi lòng.
Ở phía xa ngàn dặm, Tiêu Phong Khiển sống cũng không tốt lắm.
Bệnh ho của bà bội bộc phát nghiêm trọng, bác sĩ trong thôn đều đã khám mấy lần, cho không ít thuốc đều đã uống rồi, nhưng vẫn không thấy hiệu quả.
Thậm chí dưới sự hỗ trợ của trưởng thôn, Đại Ngưu Ca ở nhà bên cạnh còn lái xe máy đưa bà nội tới bệnh viện trong trấn một chuyến, tiêu không ít tiền nhưng đều không ăn thua gì cả.
Trời tờ mờ sáng, Tiêu Phong Khiển từ trong ổ chăn chui ra. Trước tiên nàng xem sách hai mươi phút, ghi nhớ một số từ vựng tiếng Anh.

Bởi vì hoàn cảnh gia đình, nàng không thể không dành nhiều dành nhiều thời gian suy nghĩ, tuy thành tích học tập không phải rất kém cỏi, nhưng vẫn luôn quanh quẩn bình thường.
Trước đó không cảm thấy có gì cả, nhưng từ sau khi thấy Tô Tần thì Tiêu Phong Khiển giống như là bị cái gì đó khắc sâu vào trong lòng, liều mạng cố gắng.
Học từ vựng xong, nàng mặc thêm một chiếc áo khoác, đi đến bên giếng trong sân múc nước.
Bà nội sinh bệnh không có sức lực, em gái lại không trông chờ gì được, nàng phải tự múc nước cho cả nhà dùng trong một ngày.
Múc nước, cho heo ăn xong, nàng lại tới chuồng gà nhặt một quả trứng gà còn nóng hổi.
Trong nhà chỉ còn lại một con gà mái đẻ trứng này, những con khác trong khoảng thời gian này đều đã đem bán để khám và chữa bệnh cho bà nội, phí sinh hoạt cơ bản là không thể động vào, mặt khác...
Tiêu Phong Khiển thở dài, nàng mang củi đã chẻ xong chất đống chỉnh tề rồi vào phòng bếp nấu cơm.
Đem cháo loãng còn lại ngày hôm qua hâm nóng lại, Tiêu Phong Khiển rất xa xỉ mà dùng da heo xoa đáy nồi, lây dính một chút đồ mặn, nàng đem trứng gà tích góp từng tí một mấy ngày nay xào cho muội muội một bát cơm, lại nấu thêm canh trứng cho bà nội.
"Phong Khiển, khụ khụ khụ..."
Bà nội nghe thấy tiếng động nên đẩy cửa vào, Tiêu Phong Khiển quay đầu lại: "Bà nội, người đi ra ngoài đi, chỗ này có nhiều khói lắm."
Tiêu nãi nãi ho khan không ngừng: "Khụ... Con đi ngủ đi, để bà nội làm cho... Khụ khụ khụ."
Tiêu Phong Khiển nhanh chóng quay lại xào trứng gà, rồi vội vàng tắt bếp. Nàng đỡ bà nội đi ra khỏi phòng bếp trước, sau đó bưng canh trứng ra: "Bà nội, bà ăn đi."
Tiêu nãi nãi nhìn bát canh trứng, nở nụ cười: "Bà không ăn... Khụ, bà muốn uống cháo."
"Không được."
Tiêu Phong Khiển rất cố chấp:"Bà bị bệnh đã lâu, phải bổ sung dinh dưỡng."
Lúc bà Tiêu cố chấp lên cũng rất đáng sợ, nói cái gì bà cũng không ăn, cuối cùng thậm chí còn có chút phát giận.
Tiêu Phong Khiển không còn cách nào, nàng bưng canh trứng vào nhà, đem em gái còn ngủ ở trong ổ chăn xách ra ngoài rồi cho ăn sáng.
Sáng sớm được ăn một bát canh trứng thơm ngào ngạt như thế này khiến cho Tiêu Phong Du rất vui vẻ, con bé hát khe khẽ, nhìn chị trong gương đang chải tóc giúp mình: "Này~~~ Tiếng trống vui vẻ đánh bật niềm vui trong năm, và điệu nhảy đẹp mắt đã gửi đến niềm vui trong ngày~"

Giọng hát trong veo, ngây ngô và mơ mộng.
Giờ khắc này, trong lòng Tiêu Phong Khiển rất ấm áp.
Tết tóc xong, Tiêu Phong Du ôm chị, dùng sức hôn một cái: "Moaz, chị, em yêu chị nhất!"
Đây đại khái là loại hạnh phúc hiếm hoi trong lòng Tiêu Phong Khiển.
Em gái vẫn chưa tới tuổi đến trường, nông thôn không giống như trong thành phố, không có nhà trẻ hay các lớp dạy thêm.
Tiêu Phong Du nắm tay bà, cùng tiễn chị đến cửa, lúc này mới lưu luyến trở vào nhà.
Nhà Tiêu Phong Khiển cách trường học trong trấn khoảng 10km đường núi, cho dù nàng đã quen đi đường tắt cũng phải đi bộ hơn một tiếng.
Vừa mới đi đến giữa sườn núi, nàng chạm mặt Đại Ngưu Ca nhà kế bên. Đại Ngưu Ca đang lái xe máy thì dừng lại, hắn gãi đầu, thật thà nhìn nàng: "Phong muội muội, đi học à? Tôi chở em đi."
Bởi vì quen biết từ nhỏ, Tiêu Phong Khiển cũng không từ chối, nàng cười, nói tiếng cảm ơn liền lên xe.
Trên đường, Đại Ngưu Ca hỏi: “Bệnh ho của Tiêu nãi nãi đã đỡ chưa?"
Tiêu Phong Khiển thở dài: "Vẫn chưa."
Đại Ngưu Ca: "Phong muội muội, tôi nghe bạn học lớp bên cạnh nói, trên núi chúng ta có một loại thảo dược, hình như gọi là Thiên Quỳ, chính là cây hoang dại, khác với thuốc ho bệnh viện cho, chữa bệnh ho vô cùng hữu hiệu."
Đôi mắt Tiêu Phong Khiển sáng lên.
Lần này, nàng đã hơi có cảm giác có bệnh phải vái tứ phương, chỉ cần là thuốc có thể hữu dụng đối với bệnh của bà thì nàng đều nguyện ý thử một lần.
Đến nơi, Đại Ngưu đem một gói to chở ở phía sau đưa cho nàng: "Em đem về nhà cho nãi nãi dùng thử xem, đây là tôi tiện đường hái được."
"Cảm ơn, cảm ơn anh."
Tiêu Phong Khiển không ngừng cảm ơn khiến cho gương mặt Đại Ngưu đỏ
lên: "Không có gì đâu, không có gì đâu."
Tiêu Phong Khiển chính là người đẹp có tiếng trong thôn, tuổi còn nhỏ đã trổ mã xinh đẹp như thế này, không biết khiến bao nhiêu người nhớ thương. Nếu bà nội không kiên trì, nàng đã sớm bị gả ra ngoài rồi.
Đêm đó trở về nhà, Tiêu Phong Khiển dùng Thiên Quỳ nấu nước uống cho bà, nàng vốn không ôm nhiều tin tưởng, nhưng ngày hôm sau, kỳ tích đã xảy ra, bệnh ho của bà tốt hơn rất nhiều, ngay cả em gái cũng cảm giác được.
Điều này làm cho Tiêu Phong Khiển mừng rỡ như điên, nàng trèo đèo lội suối đi đến đỉnh núi phía đông hái thuốc. Nhưng bởi vì thôn dân đã hái rất nhiều, mới đầu nàng còn có thể hái được một hai cây, sau đó thì rõ ràng không tìm được nữa.
Tiêu Phong Khiển là một người độc lập, nàng vốn dĩ không thích ngờ vả người khác, nhưng bây giờ vì bà, nàng đi năn nỉ Đại Ngưu Ca nhà kế bên.

Đại Ngưu có chút khó xử: "Giữa sườn núi phía tây quả thực là có, nhưng chỗ đó rất nguy hiểm, không thể đi."
Chỗ đó đều là vách núi dựng đứng, ít có người lui tới.
"Cầu xin anh đấy, Đại Ngưu Ca."
Giọng nói Tiêu Phong Khiển có chút run rẩy, hiện tại nàng chỉ một lòng nghĩ đến chuyện chữa khỏi bệnh cho bà, có nguy hiểm như thế nào nàng cũng không sợ hãi. Không chịu nổi những lời năn nỉ của nàng, Đại Ngưu chỉ có thể mang theo Tiêu Phong Khiển đi đến giữa sườn núi, trên đường đi, anh ấy không ngừng dặn
dò: "Nhất định phải cẩn thận, núi này rất cao và dốc."
Tiêu Phong Khiển gật đầu đáp lại.
Ông trời không phụ người có lòng, đến giữa sườn núi, bọn họ quả thực có phát hiện mới.
Tiêu Phong Khiển làm việc rất giỏi giang, tuổi tác không lớn nhưng sức lao động lại tương đương với một người cường tráng khỏe mạnh.
Đại Ngưu vừa tìm thảo dược, vừa không yên lòng xem chừng Tiêu Phong Khiển, anh ấy cảm thấy đời này nếu có thể cưới được một người vợ có năng lực lại xinh đẹp như vậy sẽ không uổng phí cuộc đời.
"Phong muội muội, giờ này nắng rất gắt, chúng ta đi về thôi."
Bận rộn cả buổi sáng, hai người há được hơn nửa túi thảo dược, ngoại trừ Thiên Quỳ còn có các loại thảo dược khác.
Tiêu Phong Khiển đầu đầy mồ hôi, nàng gật đầu đáp lời, nhưng ánh mắt vẫn đang tìm kiếm, đúng lúc nhìn thấy mấy khóm Wasabi ở rìa núi.
Nàng vui vẻ đi qua đó, chân vừa bước, mắt nhìn bên kia, chân có chút đung đưa không vững.
Nắng rất gắt, nàng đã phơi nắng nửa ngày, mấy ngày gần đây lại liên tục thức đêm, thể lực đã sớm chống đỡ hết nổi.
Trong tiếng hô hoảng sợ của Đại Ngưu, chân nàng mềm nhũn, cơ thể không điều khiển được nữa liền ngã qua một bên.
Đại Ngưu nhanh tay lẹ mắt túm lấy nàng, nhưng động lượng quá lớn, cuối cùng vẫn bị tuột tay.
Mãi đến khi mất đi tri giác, một khắc đó...
Tiêu Phong Khiển còn suy nghĩ sẽ phải chết sao?
Nàng không thể chết được, nàng còn phải chăm sóc bà và em gái.
Còn nữa... Nàng vẫn chưa cảm ơn người đó.
Không biết qua bao lâu.
Giữa lúc mông mông lung lung, nàng ngửi thấy mùi hương bạc hà thoang thoảng, xung quanh rất yên lặng nhưng vẫn tối tăm mù mịt.
Nàng muốn mở to mắt, nhưng làm sao cũng không thể mở ra được.

Mãi cho đến buổi chiều, cơ thể Tiêu Phong Khiển mới bắt đầu cử động được một chút, hai mắt nàng không thể mở lớn hoàn toàn nhưng đã có thể mơ hồ nhìn thấy hình thể.
Nàng có chút nghi hoặc... Nàng đã chết rồi sao?
Tô Tần ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường Tiêu Phong Khiển, bác sĩ điều trị đang đem phiếu chẩn đoán bệnh cho cô xem: “Tốt rồi, được người túm lại một phen, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Não bị chấn động nhỏ, chân phải gãy xương, cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Mặt khác, cô gái này bị suy dinh dưỡng đã lâu, rất nghiêm trọng."
Tô Tần nghiêm túc nghe bác sĩ nói xong, cô cũng không nói xen vào, lông mày nhíu lại, nhìn tờ giấy chẩn đoán bệnh.
Trong bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng, một tia nắng chiều xuyên thấu qua bức màn nửa mở, vừa lúc rơi trên người Tô Tần, khoác cho cô một tầng kim sa ấm áp.
Tiêu Phong Khiển có chút choáng, đây là thiên đường sao?
Nói vài câu xong bác sĩ liền rời khỏi, Tô Tần định đi rót nước lại trông thấy Tiêu Phong Khiển mở nửa mắt quan sát, có chút mê man nhìn cô.
Tô Tần đứng dậy, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy lại hõm thêm vài phần, nhẹ giọng nói: "Đứa trẻ ngốc."
Câu nói này...
Câu nói này...
Lúc cha mẹ rời đi, trụ cột trong nhà bỗng nhiên sụp đổ, chuyện ấm no cơ bản nhất của một nhà cũng không có cách giải quyết, nàng cũng không khóc.
Bà sinh bệnh, nhà chỉ có bốn bức tường, em gái lúc nào cũng có thể bị người khác mang đi, nàng cũng không khóc.
Mà giờ khắc này, một câu “Đứa trẻ ngốc” của Tô Tần lại khiến Tiêu Phong Khiển rơi nước mắt như mưa.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16