Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8 : Đến Lúc Tạm Biệt

3165 0 31 0

Trái tim dường như bị lửa đốt.
Tiêu Phong Khiển kinh ngạc nhìn Tô Tần, trong lòng bàn tay đã đổ nhiều mồ hôi. Tô Tần lắc đầu nở nụ cười: "Đám nhóc tụi em đã lớn như vậy rồi, thật sự là không hiểu nổi."
Không phải là trò đùa dai sao?
Viên Ngọc lúc nhỏ cũng hay như vậy.
Không thể hiểu nổi, lại khiến người khác không biết nên khóc hay cười.
Phản ứng của Tô Tần làm cho Tiêu Phong Khiển thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có cảm giác vừa ý lại phảng phất một loại cô đơn không tên.
Đám nhóc sao?
Nàng chỉ là một đứa trẻ thôi sao?
"Mau tới đây, A Tần, đẹp quá!" Viên Ngọc vui vẻ kêu lên.
Tô Tần gật đầu, thuận theo đi qua đó.
Tiêu Phong Khiển đi theo phía sau, nhìn bóng lưng cô, cắn môi.
Một ngày nào đó, nàng sẽ không để Tô Tần coi nàng như một đứa trẻ nữa.
Sự im lặng bao trùm bầu trời sao rộng lớn, bao trùm cả sườn núi, im hơi lặng tiếng mà dịu dàng.
Mỗi khi nhìn lên bầu trời đầy sao, Tiêu Phong Khiển lại cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, nàng hai tay gối đầu nằm trên cỏ, ngơ ngác nhìn bầu trời.
Tô Tần ngồi ôm chân, trên mặt là nét tươi vui.
Khí chất của một người vĩnh viễn không thể che giấu được.
Cho dù khi nào, trong loại trường hợp nào, giống như hiện tại, bộ dạng Tô Tần ngồi trên cỏ nhìn lên bầu trời cực kỳ xinh đẹp. Tiêu Phong Khiển nhìn thấy đến có chút si mê, ngay cả sao cũng không còn tâm tư để ngắm.
Phía đối diện, Viên Ngọc hô to gọi nhỏ: "Wow! so với khi tôi ngắm sao ở núi Lạc Cơ còn đẹp hơn."
Tiêu Phong Du dùng loại ánh mắt nhìn người nhà quê mà nhìn Viên Ngọc: "Chị thật đáng thương."
Viên Ngọc: ...
Viên Ngọc không nói gì mà nhìn chằm chằm Tiêu Phong Du một hồi rồi chỉ một dải sao ở góc trời: "Phong Khiển, đó là sao Bắc Đẩu đúng không?"
Tiêu Phong Khiển nhìn một chút: "Ừm, đúng vậy."
"Wow, tôi vậy mà lại có thể nhìn thấy sao Bắc Đẩu, vậy bên cạnh là gì vậy?"
Tiêu Phong Khiển vẫn nhìn chằm chằm Tô Tần, không thèm ngẩng đầu lên
nói: "Sao Thiên lang."
"Wow! wow! wow!"
Viên Ngọc khoa trương kêu lên: "Bên kia nữa?"
"Sao Chức Nữ."
"Ngôi sao xa nhất sáng nhất kia là gì?"

Lúc này Tiêu Phong Du cũng không nhịn được: "Chị à, chẳng lẽ kia không phải vệ tinh nhân tạo sao?"
Viên Ngọc:......
Oắt con này.
Chuyện lãng mạn như vậy vì sao đến miệng nó liền trở nên tầm thường như vậy? "Tôi đột nhiên cảm thấy nông thôn cũng rất tốt, không khí tốt, bầu trời tốt, nước thì sạch, một chút ô nhiễm cũng không có." Viên Ngọc nhai kẹo cao su nói.
Cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp, dưới ánh sao trời, đôi mắt hẹp dài mang theo mị hoặc khác người: "Có phải không?"
Tiêu Phong Khiển nhìn cô ấy, ngoài cười nhưng trong không cười: "Nói lời nhảm nhí gì vậy?"
Viên Ngọc:......
Nếu nông thôn tốt như vậy, tại sao Viên Ngọc không ở lại nơi này thêm vài ngày? Tô Tần nở nụ cười.
Dường như sau khi đến nơi này, cô phá lệ cười nhiều hơn.
Cô rất thích nhìn mấy người đấu võ mồm, cảm giác ấy giống như được trở về thời thơ ấu.
Nhìn một lúc, Viên Ngọc và Tô Tần lấy điện thoại ra chụp ảnh, Tiêu Phong Khiển cũng lấy điện thoại Tô Tần mua cho trước đó ra chụp ảnh, nhưng nàng không chụp sao, mà là chụp lén Tô Tần.
Căng thẳng, sợ bị phát hiện.
Tiêu Phong Khiển chỉ chụp được một tấm sườn mặt hơi mờ, nhưng đã rất thỏa mãn.
Tô Tần nhìn đến điện thoại trên tay nàng: "Vẫn còn dùng sao?"
Hơn hai năm, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nhận được điện thoại của Tiêu Phong Khiển, Tô Tần nghĩ điện thoại đã mất rồi.
Lời này Tiêu Phong Du có quyền lên tiếng nhất, cô bé lên chị mình keo kiệt: "Chị ấy giữ gìn như bảo bối, ai cũng không cho động vào dù chỉ một chút. Em muốn chơi đùa với nhạc chuông cũng không được, người khác chạm một cái cũng muốn trở mặt."
Tiêu Phong Khiển:......
Đứa em gái này về nhà hẳn là nên dạy dỗ lại một chút.
Tô Tần kinh ngạc nhìn Tiêu Phong Khiển, nàng không dám nhìn cô, chỉ biết cúi đầu.
Viên Ngọc cười vuốt tóc Tiêu Phong Du: "Trở về, chị cũng cho em một cái, được không?"
Chiều chuộng cỡ nào, thiên vị cỡ nào, ngay cả Viên Ngọc cũng bị bản thân làm cảm động.

Tiêu Phong Du nhìn chằm chằm cô ấy, thành khẩn nói: "Không cần đâu. Chị à, tục ngữ nói rất hay, không thể động lòng trước quyền thế, em vẫn nên cố gắng học tập thật tốt."
Viên Ngọc phì cười, cô ấy ôm lấy Tiêu Phong Du: "Ai nha, em gái ngốc của chị, đó gọi là ‘Giàu sang không thể hoang dâm, nghèo hèn không thể đổi chí khí, quyền uy không thể khuất phục’. Tên nhóc con ranh ma này."
Mọi người vui cười ầm ĩ, thời gian trôi qua thật nhanh, lúc trở về, mấy người không đi xe đạp nữa mà đi bộ ở đường nhỏ trên núi.
Viên Ngọc hái được rất nhiều hoa dại không biết tên, đùa giỡn với Tiêu Phong Du. Vốn dĩ cô ấy muốn trò chuyện với Tiêu Phong Khiển nhiều hơn một chút, hiểu biết thêm về chuyện ở nông thôn. Nhưng bất đắc dĩ người ta giống như có một đoạn khoảng cách vô hình với cô ấy, ngược lại nhóc con láo cá kia lại giống như mới là người cùng chung nhịp với cô ấy.
Tiêu Phong Khiển hái được rất nhiều hoa bạch lan, đưa cho Tô Tần.
Tô Tần ngửi một chút: "Rất thơm. Hoa này có ngụ ý gì sao?"
Tiêu Phong Khiển không dám nhìn vào mắt cô, nhỏ giọng nói: "Hoa bạch lan đại biểu cho cao quý, hương thơm còn có báo ân."
Viên Ngọc cũng quay sang ngửi một chút: "Rất thơm, còn có nhiều ngụ ý như vậy sao?"
Tiêu Phong Khiển cúi đầu.
Đúng vậy, còn có một loại ngụ ý mà nàng không dám nói.
Hoa bạch lan là hoa đại biểu cho tình yêu thuần khiết.
Tình yêu...
Bốn người về đến nhà đã là rất khuya, Tiêu nãi nãi cố ý đặt sữa dê nóng ở trên bàn: "Đi ngủ sớm một chút. Phòng ở tôi đều quét dọn xong rồi."
"Được rồi, bà mau ngủ đi."
Tiêu Phong Du nhìn thấy sữa dê thì ánh mắt sáng lên, Tiêu nãi nãi phất tay: "Con lại đây."
Tiêu Phong Du:.....
Tiêu nãi nãi: "Đã mấy giờ rồi hả? Con đừng quấy rầy mấy chị nữa, đi ngủ với bà." Sắc mặt Tiêu Phong Du lập tức biến sắc, cô bé nhìn Viên Ngọc, chìa một bàn tay ra: "Chị ơi... Em không nỡ rời xa chị....."
Viên Ngọc nhấp một ngụm sữa dê, bên miệng vẫn còn dính viền trắng: "Đừng diễn nữa, nhanh đi ngủ đi, trẻ con không ngủ đủ giấc sẽ không cao."
Tiêu Phong Du:......
Tuy tuổi tác hai người chênh lệch rất nhiều, nhưng lại có một loại cảm giác giống như bạn vong niên, từ tận đáy lòng Viên Ngọc rất thích hạt đậu nhỏ thuần khiết này.
Ngọn núi ban đêm vô cùng lạnh lẽo.

Tiêu Phong Khiển lo lắng, nàng dọn dẹp giường thêm vài lần, rồi lại mắc chiếc màn hiếm hoi trong nhà lên.
Tô Tần ôm hai tay ở một bên nhìn, cảm thấy cô gái này thật sự đã trưởng thành, so với trước kia dường như có chỗ nào đó không giống lắm.
Quay người lại, Tiêu Phong Khiển liền nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Tô Tần, trong lòng nàng nóng lên: "Mau ngủ đi."
"Được. Cuối cùng cũng trải xong rồi."
Viên Ngọc thay quần áo ngủ, thoa kem dưỡng da trước khi leo lên giường, Tô Tần nhẹ giọng nói: "Em cũng đi ngủ sớm một chút, sáng mai chúng tôi về sớm."
Một câu xé lòng.
Tiêu Phong Khiển cúi đầu, khẽ thở dài.
Tô Tần đi đến bên giường, mở vali ra, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp.
Mở chiếc hộp ra, bên trong chính là một sợi dây chuyền bạch kim tinh xảo, thanh lịch, không có mặt dây chuyền, dưới ngọn đèn mờ phát sáng rực rỡ.
Tô Tần nhìn Tiêu Phong Khiển: "Đây là tặng cho em."
Viên Ngọc bắt chéo chân đánh giá hai người, nhắc tới thì cũng không gặp mặt mấy lần, sao hai người này lại có một loại cảm giác ăn ý khiến người khác nói không nên lời?
Thật sự là khiến người ta ghen tị.
Tiêu Phong Khiển nhếch môi muốn nói gì đó thì Tô Tần lên tiếng cắt
ngang: "Không cần từ chối, tôi sẽ tức giận."
Nữ vương chung quy vẫn là nữ vương.
Nói một câu khí phách như thế này, Tiêu Phong Khiển lập tức không dám lên tiếng, nàng nhìn chằm chằm Tô Tần, không nhúc nhích.
"Làm sao vậy?"
Tô Tần nghiêng đầu, Viên Ngọc xen ngang nói: "Người ta sẽ không đeo, chờ Tô tỷ tỷ đeo giúp đó."
Khuôn mặt Tiêu Phong Khiển có chút hồng, nàng biết bản thân không biết xấu hổ, nhưng Viên Ngọc nói đúng.
Tô Tần cười cưng chiều, cô nhìn vào ánh mắt Tiêu Phong Khiển: "Em khom người xuống một chút."
Gần như trong chớp mắt, cô gái nhỏ lúc ấy mới chỉ cao tới bả vai cô, nay đã trưởng thành, đeo dây chuyền giúp nàng còn phải khom người một chút mới được.
Tô Tần tới gần một chút, Tiêu Phong Khiển liền ngửi thấy mùi bạc hà kia khiến nàng mê muội, tim nàng đập vô cùng lợi hại, bụng dưới không hiểu sao lại căng thẳng.
"Em rất trắng."
Tô Tần đương nhiên không nghĩ đến vẻ e dè của Tiêu Phong Khiển, cô chỉ cảm khái làn da vừa trắng lại non mịn của Phong Khiển. Làn da ấy không giống với của

cô và Viên Ngọc, tuy làn da bọn họ đều rất đẹp, nhưng đây đều dựa vào bảo dưỡng, không giống như người ta là nét đẹp tự nhiên.
Được khen, mặt Tiêu Phong Khiển đỏ lên, Viên Ngọc nghiêng đầu nhìn thấy, buồn cười nói: "Tại sao em lại thích thẹn thùng như vậy? Hở một tí liền đỏ mặt. Em sợ A Tần sao?"
Sợ?
Tiêu Phong Khiển theo bản năng lắc đầu, đeo dây chuyền xong Tô Tần nhìn chằm chằm nàng một hồi, nhẹ giọng nói: "Ừm, rất đẹp."
Tuy ánh mắt còn có một chút non nớt, nhưng gương mặt xinh xắn như mầm non trồi từ dưới đất lên, dù sao cũng không thể che đậy được.
Tiêu Phong Khiển đã từng nghe rất nhiều lời tán thưởng của người bên ngoài, nàng cũng không để ở trong lòng, nhưng hôm nay lời khen này của Tô Tần, lại khiến nàng lâng lâng như đi trên mây.
Chờ sắp xếp xong mọi thứ, Tiêu Phong Khiển rời đi, Viên Ngọc bắt chéo hai chân nhỏ giọng nói: "Cô không cảm thấy đứa nhỏ này có quá nhiều tâm sự sao?"
Tô Tần cũng không để ở trong lòng: "Nàng nhỏ như vậy đã phải chịu áp lực lớn, rất bình thường."
Nói là nói như vậy, nhưng Viên Ngọc vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: "Tôi luôn cảm thấy tuổi tác của Phong Khiển không lớn, nhưng lòng dạ đen tối, lớn lên sẽ còn như thế nào nữa đây."
Tô Tần buông điện thoại nhìn cô ấy.
Viên Ngọc: "Đây không phải là tôi đoán mò vô căn cứ. Trước khi chúng ta lên núi ngắm sao, không phải nàng có nói nếu hai người ước nguyện ở đó vĩnh viễn sẽ không chia lìa sao? Khi trở về tôi trộm hỏi Tiêu nãi nãi thì bà lại nói căn bản không có chuyện như vậy. Cô nói xem vì sao nàng lại lừa chúng ta? Nàng muốn cùng với ai suốt đời không xa rời?"
Tô Tần nhíu mày, Viên Ngọc vừa thấy liền lập tức phất tay: "Dừng lại. Tôi biết cô muốn bảo vệ nàng, tôi cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, nói cho cô biết. Tôi chỉ sợ tương lai cô không thể khống chế được nàng trong tay."
"Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình."
Giọng nói của Tô Tần rất bình thản: "Tại sao tôi phải khống chế nàng trong tay?" Viên Ngọc lắc đầu: "Đứa trẻ này không giống như thế, không giống như Viên Bảo của tôi, ngoài miệng không buông tha, nhưng thật ra lại là một quả hồng mềm." Không khống chế được sao?
Vậy cũng rất dễ dàng bị khống chế.
Tô Tần bình tĩnh nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
Viên Ngọc biết cô đây là không muốn trao đổi, bất đắc dĩ thở dài.
Giác quan thứ sáu của cô ấy luôn rất mạnh, người giang hồ gọi là "Viên vu bà". Đáng tiếc, lời nói của vu bà cũng không lột vào tai Tô Tần.

Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, bởi vì để kịp giờ bay Viên Ngọc đã bị Tô Tần gọi dậy.
Ngáp một cái, không vui vẻ đi rửa mặt, Viên Ngọc vừa mới ra khỏi cửa phòng ngủ đã bị đồ ăn ngon trước mắt hấp dẫn.
Mấy chiếc bánh bao hấp nhìn rất tinh xảo, xíu mại dùng nước rau củ phết lên phía trên màu xanh biếc, bánh nướng nhà làm rắc mè thơm giòn, còn có các loại điểm tâm nhà nông, không ngoại lệ tất cả đều là đồ chay, vô cùng đa dạng, ắt hẳn người làm ra cũng mất không ít công phu.
Tiêu nãi nãi đi ra, cười tủm tỉm: "Tỉnh rồi sao? Mau tới ăn đi, đây đều là Phong Khiển làm đó."
Viên Ngọc không khách khí liền đặt mông ngồi xuống, cô ấy gắp một cái xíu mại, nhìn giống như bánh ngoài tiệm. Bên ngoài là màu xanh biếc khiến người ta rất muốn ăn, lộ ra mặt da hấp chín mỏng như tờ giấy, tựa như phỉ thúy.
Viên Ngọc nếm một miếng, lại khen không dứt miệng: "Wow! Nhân chay mà có thể làm ngon như vậy. Còn có nước dùng nữa."
Tô Tần cũng ngồi xuống theo: "Bà, Phong Khiển đâu?"
Tiêu nãi nãi: "Con bé nói là hôm nay trên trường học có tiết học, trời chưa sáng đã thức dậy, làm cơm xong liền rời đi rồi."
Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng Tô Tần cũng gật đầu, dù sao thì chuyện học tập vẫn quan trọng hơn.
Ăn xong bữa sáng, chính là lúc tạm biệt.
Tiêu Phong Du nhìn thấy không có gì làm liền đùa giỡn với Viên Ngọc, lúc này mít ướt khóc như mưa, cô bé cầm lấy góc áo của Viên Ngọc: "Đừng đi, chị ở lại đây hai ngày nữa được không? Em cam đoan sẽ ngoan ngoãn."
Ở thôn Hạ Oa, trẻ con cùng tuổi cũng không nhiều, mỗi ngày sau khi Phong Du về đến nhà, chỉ gặp bà và chị. Bà cũng đã lớn tuổi rồi, lại bận bịu chuyện nhà, không có thời gian để ý đến cô bé. Chị lại một lòng một dạ chuyện học tập và làm thuê, cô bé vô cùng khát vọng có người trò chuyện với mình.
Tuy ngoài miệng ghét bỏ, nhưng thực ra cô bé rất thích người chị hoạt bát này. Cô bé rất cô đơn, không muốn hai chị rời đi.
Phong Du làm như vậy khiến cho đôi mắt Viên Ngọc đỏ lên, cô ấy ôm Tiêu Phong Du an ủi một hồi lâu, cuối cùng nhìn đứa trẻ khóc càng ngày càng lợi hại, Viên Ngọc cắn răng, nhẫn tâm lên xe.
Bà nói như thế nào cũng không được, Tiêu Phong Du thất tha thất thểu đuổi theo chiếc xe đang chạy, xuyên qua kính chiếu hậu, thấy một màn như vậy, nước mắt Viên Ngọc chảy ròng, Tô Tần buồn cười nhìn cô ấy: "Ngày hôm qua là ai nói tôi nhỉ?"
Vừa mới nói không cho cô quá đau lòng đối với Phong Khiển, hôm nay chính mình lại bởi vì Phong Du mà khóc thành ra như thế này.
Viên Ngọc lau nước mắt: "Ai, nhóc sún răng này, thật là làm người ta đau lòng."

Không được, mình cũng phải giống Tô Tần, chiều chuộng con bé, giữ con bé dưới sự che chở của tình yêu mà lớn lên.
Mãi cho đến khi chiếc xe biến mất không thấy tăm hơi, tràn đầy bụi đất, Tiêu Phong Du mới đặt mông ngồi dưới đất, vừa khóc vừa gào còn giãy giụa.
"Đừng khóc nữa."
Tiêu Phong Khiển không biết từ nơi nào đi ra, nàng khom người ôm lấy em gái, hôn lên cái trán cô bé.
Nước mắt Tiêu Phong Du còn vương trên mặt, nức nở: "Chị, không phải chị đi học rồi sao?"
Tiêu Phong Khiển không nói lời nào, nàng ôm chặt lấy em gái, đem đầu của cô bé ấn vào trong ngực mình.
Tiêu Phong Du không rõ đã xảy ra chuyện gì, cô bé chỉ cảm thấy cơ thể chị khẽ run rẩy, thỉnh thoảng có cái gì đó lạnh lẽo rơi ở trên mặt cô bé.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16