Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 11 : Sinh Nhật Tô Tần

2579 0 27 0

Tô Tần nghĩ mình nghe lầm, cô quay đầu lại nhìn Tiêu Phong Khiển.
Ánh mắt Tiêu Phong Khiển rất kiên định, thậm chí còn tế nhị ưỡn bộ ngực ra trước.
Hành động hơi trẻ con như vậy của Tiêu Phong Khiển là lần đầu tiên Tô Tần nhìn thấy, cô cúi đầu cố gắng nhịn cười.
Cô không muốn cười, nhưng ngược lại nhân viên tư vấn bên cạnh là một người rất có cá tính, cô ấy nhìn bộ dạng Tiêu Phong Khiển kiên định ưỡn ngực đó liền cười đến lộ hết cả răng hàm: "Ha ha. C, quả thật là C, ai nói không phải C chứ!"
Tiêu Phong Khiển:...
Cười cái gì chứ?
Vốn dĩ là như vậy mà!
Mua đồ xong về đến nhà thì đã là giữa trưa.
Khu mà Tô Tần ở có môi trường rất tốt, một nơi yên tĩnh hiếm thấy giữa chốn thành thị ồn ào. Tiểu khu được xây gần sông, hoa thơm cỏ biếc.
Vốn dĩ Tô Tần muốn xách đồ đạc lên nhà, nhưng Tiêu Phong Khiển nhìn thấy bộ dạng cố hết sức của cô liền cướp lấy. Tô Tần nhìn nàng xách hai túi to tướng bước đi như bay, chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trân.
Sức nặng này cũng không nhẹ, khi cô xách nó tay phải ghì chặt.
Tiêu Phong Khiển quả thật thấy rất nhẹ nhàng, việc này so với nàng ở nông thôn mỗi sáng xách hai thùng nước thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ngoại trừ kinh ngạc ra Tô Tần còn ngầm cảm thấy hơi đau lòng.
Tiêu Phong Khiển im lặng nhìn Tô Tần cà thẻ vào cửa, rồi lại ấn vân tay vào cửa. Nàng không hiểu đây là cái gì, nhưng lại rất cẩn thận ghi nhớ những chi tiết nhỏ này, trên đời này không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền.
"Lát nữa em lưu vân tay của em vào đây."
Tô Tần có chút mệt mỏi, cô nghĩ sẽ gọi một chút đồ ăn bên ngoài.
Tiêu Phong Khiển vào nhà mở tủ lạnh ra nhìn một chút: "Để tôi làm cho."
Trong tủ lạnh rất nhiều đồ, nhưng ngoại trừ bỏ hoa quả ra thì hầu như đều chưa từng động vào. Vừa nhìn liền biết bình thường Tô Tần rất ít khi tự mình vào bếp nấu cơm, đều là người khác mua rồi đặt trong tủ lạnh.
Tô Tần gật đầu: "Được."
Tiêu Phong Khiển rất thông minh, Tô Tần dạy qua cho nàng một lần rất nhiều vật dụng phải dùng như thế nào, nàng lập tức học được, còn làm vô cùng nhanh.
Căn phòng này là công ty bố trí, cũng là tài sản của Viên gia, Tô Tần không muốn quá chói mắt nên cố ý chọn một phòng ở lầu ba, phòng không lớn lắm, thoải mái, hoàn cảnh không tồi.
Trong khoảng thời gian bận bịu này, Tô Tần dựa vào sô pha, trong tay cầm văn kiện từ từ ngủ thiếp đi.

Tiêu Phong Khiển biết Tô Tần không ăn thịt, cố ý làm mỳ xào đỗ, rồi làm thêm một món giải nhiệt là cần tây xào với hoa ly.
Tay chân mau lẹ, không chỉ làm cơm, chỉ trong chốc lát, nàng đã dọn dẹp từ trong ra ngoài căn phòng một lần.
Tiêu Phong Khiển rất có chừng mực, đồ dùng cá nhân và đồ liên quan tới công việc của Tô Tần đều không động tới.
Dọn dẹp mọi thứ ổn thỏa, cơm cũng sắp làm xong rồi, Tiêu Phong Khiển nghĩ phải đi gọi Tô Tần, nhưng nhìn thấy cô đã ngủ rồi, nàng lại có chút không nỡ.
Lúc ngủ khí tràng của Tô Tần yếu đi rất nhiều, làn da trắng nõn như tuyết, mái tóc dài có chút hỗn độn khiến cho người khác thương yêu.
Cô không có cảm giác an toàn, một tay cầm lấy tay vịn sô pha, cơ thể cuộn tròn lại. Tiêu Phong Khiển nhìn thấy trái tim cũng muốn hòa tan.
Không biết ngủ bao lâu, giữa lúc mông lung, Tô Tần bỗng dưng đứng lên.
Tại sao mình lại ngủ thiếp đi? Phong Khiển đâu rồi?
Tiêu Phong Khiển đang đứng ở đối diện khẽ cười với cô, đưa một chén nước qua: "Tỉnh rồi à?"
Tô Tần có chút mơ hồ, theo bản năng nhận lấy: "Ừm."
Giọng của cô mang theo chút giọng mũi nỉ non, Tiêu Phong Khiển nghe thấy trong lòng liền tê dại, nàng xoay người: "Ăn cơm thôi."
Lại đem đồ ăn đi hâm nóng một lần.
Tay nghề Tiêu Phong Khiển không hề bị mai một. Nàng có thể làm thức ăn chay ra hương vị mà mình thích ăn, không nhiều dầu, cũng không thiếu mỹ vị.
Món mì xào đồ, sợi mì ngấm nước dùng, hơi dai, ăn thanh đạm lại ngon miệng.
Tô Tần nhấm nháp: "Tay nghề rất tốt."
Tiêu Phong Khiển thỏa mãn nở nụ cười, nàng không nói cho Tô Tần biết rằng mấy năm nay sách đọc ngoài giờ học của nàng, ngoại trừ một số tác phẩm thơ ca nổi tiếng ra còn có một quyển bách khoa toàn thư thực đơn món chay, chính vì một ngày có thể nấu ăn cho Tô Tần.
Nàng muốn tới gần Tô Tần hơn một chút, vốn dĩ nghĩ tất cả đều chỉ là mơ, nhưng không ngờ giấc mơ này cuối cùng cũng có một ngày thành hiện thực.
Tuy khoảng cách vẫn còn rất xa, nhưng Tiêu Phong Khiển nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Cơm mới ăn được một nửa thì vang lên tiếng gõ cửa, Viên Ngọc vui vẻ đến mức giọng như chiêng đồng: "A Tần, Phong Khiển, mở cửa."
Tô Tần và Tiêu Phong Khiển nhìn nhau cười rồi Tô Tần đứng dậy đi mở cửa.
Mấy năm không gặp Viên Ngọc dường như cũng không có gì thay đổi, tính cách cô ấy vẫn tùy hứng như vậy, tóc xoăn, khuyên tai lớn, trên cánh tay còn xăm một hình hồ điệp: "Ai da, nhìn xem ai kìa? Tiểu Phong Khiển, ghê thật đấy, đã trổ mã xinh đẹp như vậy rồi."
Viên Ngọc liên tục cảm khái, hai mắt nhìn chằm chằm.

Tiêu Phong Khiển cười nhìn Viên Ngọc: "Viên tỷ tỷ, đã lâu không gặp, Viên Bảo rất nhớ chị."
"Tiểu tâm can của tôi."
Nhắc tới Viên Bảo, vẻ mặt của Viên Ngọc lập tức hòa tan: "Tiểu quỷ kia cũng càng lớn càng xinh đẹp, luôn gửi ảnh selfie cho chị."
Tính cách hai chị em khác nhau hoàn toàn, không chỉ là ảnh selfie, ngay cả ảnh chụp sinh hoạt bình thường Tiêu Phong Khiển cũng chưa từng gửi cho Tô Tần. Tiêu Phong Du thì không như vậy, thả tim, hất tóc, luôn bày ra đủ loại tư thế mà bản thân cho rằng xinh đẹp, chụp xong liền gửi cho Viên Ngọc, còn hỏi cô
ấy: "Xinh không? Có cảm giác bị trùng lặp không?"
Viên Ngọc ở chỗ của Tô Tần vô cùng tùy tiện, cô ấy bưng bát đi phòng bếp tự mình lấy một chén mì xào to: "Vừa lúc ăn một chút, buổi tối uống rượu dạ dày đỡ khó chịu."
Tô Tần bất động thanh sắc hỏi: "Quyết định rồi sao?"
Viên Ngọc gật đầu: "Ở Thập Sát Hải, Tuệ Tuệ đã sắp xếp."
Tô Tần nhíu mày, ngón tay của Viên Ngọc chỉ vào lông mày của cô: "Má ơi, nhíu mày làm gì? Sinh nhật của cô dù thế nào chúng ta cũng phải vui vẻ một chút chứ." Sinh nhật Tô Tần sao?
Tiêu Phong Khiển lập tức nhìn về phía Tô Tần.
Tô Tần tức giận liếc mắt nhìn Viên Ngọc một cái, Viên Ngọc cười ha hả: "Sau này đều là người một nhà, sinh nhật của cô cũng không cần giấu Phong Khiển. Hơn nữa, cô gái nhỏ đã trưởng thành rồi cô cũng không thể giấu nàng cả đời được. Xinh đẹp như vậy nên để mọi người nhìn một chút."
Tiêu Phong Khiển căn bản không muốn đi tham gia party gì đó, nàng cũng không có quần áo phù hợp.
Viên Ngọc rất hiểu biết, trực tiếp kéo nàng đến phòng thay đồ của Tô Tần: "Em mặc đồ của A Tần đi."
Vừa mở cửa phòng thay đồ ra Tiêu Phong Khiển liền bị kinh hoàng.
Đây là... những kiểu dáng quần áo mà nàng chỉ có thể nhìn thấy ở trong TV... Hơn nữa, số lượng cũng quá nhiều rồi...
Rất nhiều quần áo vô cùng đẹp, thậm chí ngay cả mác cũng chưa gỡ.
Viên Ngọc tiện tay cầm lấy một chiếc váy dài lộ lưng, khoa tay múa chân: "Nên thay đổi, nên thay đổi, đã lên đại học rồi, phải học cách hưởng thụ cuộc sống." Tiêu Phong Khiển rất bị động, mặc cho Viên Ngọc cầm quần áo đi tới đi lui trước mặt mình.
Vốn dĩ Tô Tần muốn nói vài câu với Viên Ngọc nhưng nhìn thấy cô ấy kiên quyết như vậy cũng chỉ thở dài đi vào phòng kiểm tra email.
Mấy năm nay tập đoàn Viên Tần phát triển thần tốc, Tô Tần cũng tiếp nhận càng ngày càng nhiều sản nghiệp, so với cái năm mà cô mới gặp Tiêu Phong Khiển còn bận rộn hơn.

Cô bận rộn trả lời mail quan trọng, nghe điện thoại, bất tri bất giác đã một tiếng trôi qua.
Khi Viên Ngọc phụ giúp Tiêu Phong Khiển xong đi ra, cô ngây ngẩn cả người. "Surprise! Hỏi cô một câu, có đẹp không?”
Viên Ngọc rất kiêu ngạo đối với mắt thẩm mỹ của mình, cô ấy chọn một bộ váy trắng đặc biệt thích hợp với khí chất của Phong Khiển, tóc nàng xõa xuống, trên mặt cũng trang điểm nhẹ làm nổi bật từng góc cạnh trên khuôn mặt.
Tiêu Phong Khiển thật sự rất thời thượng, hơn nữa thích hợp theo phong cách cao lãnh.
Lần đầu tiên trang điểm nên Tiêu Phong Khiển chưa kịp thích ứng, nàng hoang mang đến tay cũng không biết thả chỗ nào, ánh mắt Tô Tần nhìn chằm chằm khiến nàng đứng ngồi không yên.
Dần dần, trong mắt Tô Tần như có hào quang tràn ra: "Rất đẹp."
Lời nói này ôn nhu lại chân thành.
Cuối cùng Tiêu Phong Khiển cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Bởi vì cho kịp thời gian nên Viên Ngọc căn bản không cho hai người có cơ hội đổi ý, dáng vẻ giống như lùa vịt, lái xe đến thẳng địa điểm đã định.
Bạn bè bao trọn một quán bar để chúc mừng sinh nhật cho Tô Tần.
Tiêu Phong Khiển đi theo phía sau hai người, nhìn thấy bọn họ nhiệt tình chào hỏi bạn bè, đầu có chút ngốc.
Lại đi vào trong nữa là ánh đèn và sàn nhảy mà từ trước đến giờ nàng chưa từng nhìn thấy, âm nhạc bùng nổ, còn có nam nữ xinh đẹp.
Mùi khói, mùi rượu trộn lẫn vào với nhau xông tới chỗ Tiêu Phong Khiển.
Tô Tần sợ nàng không thích ứng được, an ủi vài câu đã bị bạn bè lôi đi. Đêm nay cô là nhân vật chính, đương nhiên là trung tâm của buổi tiệc.
Viên Ngọc dặn dò: "Đừng uống rượu nha, nếu em uống rượu thì chị không biết ăn nói sao với A Tần đâu. Cứ chơi vui vẻ đi."
Tiêu Phong Khiển miễn cưỡng mỉm cười.
Mắt thấy Viên Ngọc cũng bị người lôi đi, một mình nàng ngồi ở trong góc phòng đèn đuốc tối tăm, cả người đều không được tự nhiên.
Thỉnh thoảng cũng có hoặc nam hoặc nữ bưng ly rượu đi tới muốn đến gần thì đều bị vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Phong Khiển khiến cho đông cứng mà quay trở về. Viên Ngọc dựa vào quầy bar đứng xa xa nhìn, có chút muốn cười.
Không hổ là người mà A Tần nhìn trúng, ngay cả khí tràng cũng giống như cô. Bên cạnh, một người phụ nữ tóc dài, dáng người bốc lửa, khuôn mặt xinh đẹp dựa sát vào Viên Ngọc, một tay ôm thắt lưng của cô ấy: "A Ngọc, tiểu yêu tinh kia là ai vậy?"
"Cái gì mà tiểu yêu tinh hả?"
Viên Ngọc kéo tay người kia ra: "Trương Tuệ, tôi nói cô biết, đừng có càn rỡ đối với tôi."

Trương Tuệ này được công nhận là một L trong giới, tính cách rất tùy tiện, đa tình lại bạc tình, chỉ thích mấy loại tiểu bạch thỏ thanh thuần.
Nghe lời cảnh cáo của Viên Ngọc xong, Trương Tuệ ngược lại càng thêm hứng thú, cô ta bưng ly rượu, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Phong Khiển.
Ánh mắt khiêu khích, từ trên xuống dưới lướt qua mỗi một tấc trên người Tiêu Phong Khiển, đôi mắt Trương Tuệ tỏa sáng, một tiểu bạch hoa như vậy, vừa nhìn đã biết là chưa trải sự đời, đây là từ đâu đến vậy?
"Xin chào." Trương Tuệ nâng ly rượu lên.
Tiêu Phong Khiển nhìn Trương Tuệ một cái, gật đầu.
Dù sao cũng là bạn của Tô Tần và Viên Ngọc, nàng phải đối xử lễ phép.
Ồ, rất lạnh lùng.
Chuyện này càng kích thích khiêu chiến dục vọng của Trương Tuệ, cơ thể của cô ta như rắn nước cọ về phía trước, ánh mắt quyến rũ phủ lấy Tiêu Phong Khiển.
Vẻ mặt Tiêu Phong Khiển rất nhạt, lạnh lùng như băng, ngọn đèn bên cạnh nàng tựa như cũng lạnh lùng thêm không ít.
Trương Tuệ dựa sát vào một chút, hô hấp ấm áp phun lên mặt Tiêu Phong Khiển: "Em thật đẹp."
Mùi rượu nồng nặc còn có hương nước hoa đậm làm cho Tiêu Phong Khiển nhíu mày, nàng đang định nói chuyện, liền thấy ly rượu của Trương Tuệ bị người khác cầm lấy.
"Đi ra chỗ khác."
Là Tô Tần.
Tô Tần không biết đã tới đây khi nào, cô hẳn là đã uống rượu, hai má phớt hồng, ánh mắt lạnh như băng.
Trương Tuệ cười tủm tỉm nhìn Tô Tần: "Lúc đó tôi còn tự hỏi là ai đưa cô ấy đến đây. Chẳng trách ngay cả A Ngọc cũng bảo vệ. A Tần, từ khi nào thì cô lại cất giấu một cực phẩm như vậy?"
Gương mặt Tô Tần vô cảm nhìn Trương Tuệ: "Cô uống nhiều rồi."
"Tôi đâu có."
Trương Tuệ dựa sát vào Tô Tần, định nói vài câu vui đùa, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Tô Tần xem ra rất tức giận.
Cô ta mỉm cười đứng dậy, đi qua hơi lỗ mãng cọ xát vào Tô Tần, ở bên tai cô nhẹ giọng để lại một câu, rồi lập tức cười to tuỳ tiện rời đi.
Sắc mặt Tô Tần thay đổi liên tục, giống như tức giận lại giống như khiếp sợ.
Tiêu Phong Khiển ở một bên nhìn cô, không biết Trương Tuệ đã nói gì mà khiến cho cô có phản ứng lớn như vậy.
Tô Tần chống lại ánh mắt của nàng, giọng nói dịu đi một chút: "Không quen nơi này thì có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"
Tiêu Phong Khiển gật đầu.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tô Tần tức giận, đúng là có chút dọa người.

Nhưng... vì sao cô lại tức giận?
Mọi người bắt đầu liên tiếp cầm quà sinh nhật tới tặng, phần lớn là túi hàng hiệu, nước hoa, tranh, các loại đồ linh tinh xa xỉ, Tiêu Phong Khiển nhìn thấy liền cúi thấp đầu xuống.
Cuộc vui vẫn đang tiếp tục.
Theo đám người hoan hô vui đùa ầm ĩ, rất nhanh đã đến mười hai giờ, Viên Ngọc đứng ở trên đài chuẩn bị bắt đầu đếm ngược, nhưng đến lúc này, nhân vật chính là Tô Tần lại không thấy đâu.
Đám bạn bè cô đều là bộ dạng đã tập mãi thành thói quen, đối với sự biến mất của cô cũng không để ý.
Nơi nơi đều là âm thanh đinh tai nhức óc, hoặc cũng là tiếng reo hò gào thét.
Màng nhĩ Tiêu Phong Khiển có chút không chịu nổi, nàng đứng dậy đẩy cửa, đi ra ngoài.
Mười hai giờ, ở quê nhà của nàng, mọi nhà đã sớm ngủ say, nhưng lúc này, tại thành phố lớn này, cuộc sống ban đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Liếc mắt một cái nhìn lại, tòa nhà này sặc sỡ loá mắt, ánh đèn đủ loại màu sắc như một tầng pha lê trong suốt ngăn cách, lung linh sặc sỡ.
Ban đêm luôn khiến tâm trạng người ta chìm vào thương cảm.
Giờ phút này, Tiêu Phong Khiển rất nhớ nhà, nàng cảm thấy rằng mình không thuộc về nơi này, hoàn toàn xa lạ với bầu không khí ở nơi này.
Nàng rất nhớ bà, rất nhớ em gái, nhớ mấy người hàng xóm thôn quê chất phác. Buồn phiền, bi thương, nàng chẳng có mục đích mà đi về phía trước, đến một sân thượng có ánh đèn ảm đạm, nàng bất ngờ nhìn thấy người mà khiến nàng ngày nhớ đêm mong.
Ánh đèn màu cam tối tăm chiếu xuống mặt hồ gợn sóng lăn tăn, Tô Tần đi chân trần, ngồi ôm hai chân ở trên băng ghế. Trong tay cô cầm một ly rượu màu đỏ tươi như máu khẽ lắc, làn da dưới ánh sáng phản chiếu của hồ nước tỏa ánh sáng trắng. Có gió thổi qua, thổi loạn mái tóc dài của cô, thổi bay tà váy dài của cô, thổi rơi nước mắt trên khóe mắt cô.
Một khắc đó, Tiêu Phong Khiển cảm giác trái tim như bị vật gì đó đâm trúng. Nàng ngơ ngác nhìn Tô Tần.
Nhìn thấy vẻ gợi cảm nàng chưa từng trông thấy.
Nhìn thấy vẻ bi thương, nàng chưa bao giờ chạm đến.
Nhìn thấy giọt nước mắt trên khóe mắt cô khiến người ta đau lòng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16