Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 15 : Ghen

2630 0 27 0

Viên Ngọc vốn định lải nhải vài câu, nhưng nhìn thấy sắc mặt Tô Tần thay đổi nên cô ấy không dám nhiều lời nữa, ỉu xìu chạy vào phòng bếp.
Mọi người ăn cơm vô cùng vui vẻ, có người bạn lúc đi còn muốn xin số điện thoại của Tiêu Phong Khiển, nói rằng sau này nếu thèm ăn, mọi người nhất định phải tụ tập.
Tô Tần ở một bên nhìn, cảm thấy cho dù là khí chấy hay cách xử sự với người ngoài, Tiêu Phong Khiển đều thay đổi rất nhiều so với năm năm trước. Nàng giống như là một miếng ngọc nguyên vẹn, tạo hình một chút sẽ phát ra hào quang không thể nào che đậy được.
Mắt thấy tất cả mọi người đã tản đi, ai về nhà nấy, Viên Ngọc chặn Trương Tuệ ở cửa nhà.
"Làm gì vậy, A Ngọc?"
Trương Tuệ uống chút rượu, ánh mắt như hồ ly tinh trực tiếp phóng điện, Viên Ngọc đau tim nhức óc: "Tôi không ngờ cậu lại xuống tay với một đứa trẻ."
Bình thường tuy Trương Tuệ thích đùa, nhưng người quen đều biết đó là ngoài miệng, nếu thật sự động lòng sẽ cẩn thận hơn bất cứ ai khác, nếu không cũng không đơn độc trong giới giải trí nhiều thị phi này nhiều năm như vậy.
Đứa trẻ?
Trương Tuệ vừa nghe liền cười không ngừng: "Phong Khiển đã lớn như vậy rồi, còn là đứa trẻ sao?"
Đã thân thiết đến nỗi gọi là Phong Khiển rồi sao?
Viên Ngọc nhìn chằm chằm Trương Tuệ: "Hai người tán gẫu cái gì mà nóng hổi như vậy?"
Hai tay Trương Tuệ nâng cằm, làm ra một bộ say mê: "Phong Khiển ngâm một bài thơ cho tôi nghe."
Viên Ngọc nghe xong liền mắt trợn trắng: "Cậu lừa ai vậy?"
Nhìn hai người cười như vậy sao có thể chỉ đơn giản là ngâm thơ được?
Trương Tuệ không vui: "Cậu xem thường ai vậy? Bây giờ tôi vẫn còn có thể nhớ rõ bài thơ kia đấy. Tên gì nhỉ?"
Cô ấy nấc một cái đầy mùi rượu, nghiêm túc suy nghĩ: "Cậu đừng vội, để tôi nhớ lại."
Viên Ngọc ném cho cô ấy ánh mắt vô cùng khinh bỉ.
Trương Tuệ vỗ đùi: "Nhớ rồi, nàng nói với tôi là người đẹp thích thẹn thùng, đơn thuần khiến người ta cười. Gió thổi qua đôi mắt to tròn của tôi, ánh trăng chiếu sáng chiếc váy hồng của tôi."
Viên Ngọc nghe xong sửng sốt. Đây là thơ kiểu gì vậy?
Nhưng nhìn Trương Tuệ cũng không giống như đang lừa cô ấy, có lý nào là thật? Sáng sớm ngày hôm sau.
Viên Ngọc chất vấn Tiêu Phong Khiển: "Bài thơ em làm tặng Tuệ Tuệ là có ý gì?"

Cái gì mà người đẹp thích thẹn thùng, đơn thuần khiến người ta cười. Gió thổi qua đôi mắt to tròn của tôi, ánh trăng chiếu sáng chiếc váy hồng của tôi.
Quá khiến người ta buồn nôn.
Tiêu Phong Khiển đang buồn bực, nàng vốn dĩ nghĩ đêm qua khi tất cả mọi người rời đi rồi, Tô Tần sẽ có chuyện muốn nói với nàng. Nhưng rõ ràng nàng đã xem nhẹ sức chịu đựng và kiềm chế của Tô Tần, người ta chỉ thản nhiên nói một câu: "Nghỉ ngơi sớm đi", liền xoay người bước đi.
Tiêu Phong Khiển thở dài: "Đó là bài ‘Nam uyển phùng mỹ nhân’ của Hà Tư Trừng(*). Mị nhãn hàm tu hợp, Đan thần trục tiếu khai. Phong quyển bồ đào đái, Nhật chiếu thạch lưu quần.”
(*)何思澄 《 南苑逢美人 》
“Nam uyển phùng mỹ nhân” của Hà Tư Trừng
Đôi mắt quyến rũ lại ngượng ngùng,
Môi mỏng hé nụ cười,
Gió cuốn dải lưng bồ đào,
Nắng chiếu làn váy hồng.
Viên Ngọc:...
Khốn kiếp! Trương Tuệ vô văn hóa này đem bài thơ cổ đại của người ta chế thành thơ hiện đại.
"Phong Khiển."
Tô Tần cắt ngang tiếng huyên náo của Viên Ngọc: "Tôi đưa em trở về."
Tiêu Phong Khiển lắc đầu muốn từ chối, Đại học Bắc Kinh ở kề bên Trung Quan thôn quang năm kẹt xe, đặc biệt là vào giờ này, rất dễ chậm trễ chuyện của Tô Tần. Tô Tần giống như không nghe thấy: "Tôi đi lấy xe."
Viên Ngọc cười ha hả: "Tức giận rồi."
"Cái gì?"
Tiêu Phong Khiển nhìn chằm chằm Viên Ngọc, cô ấy vui sướng khi thấy người khác gặp họa, giơ ngón tay cái lên:
"Phong Khiển, em rất lợi hại."
Đã rất lâu không nhìn thấy Tô Tần tức giận.
Tiêu Phong Khiển bị Viên Ngọc nói như vậy khiến trong lòng có chút bất an, nàng lên xe nhìn chằm chằm Tô Tần.
Tô Tần mặt không cảm xúc: "Thắt chặt dây an toàn."
Tiêu Phong Khiển làm theo, vẫn nhìn chằm chằm Tô Tầ như trước.
A Tần thật đẹp, lúc tức giận lại càng hấp dẫn, bộ dạng lạnh như băng lại mang theo một chút thùy mị khác thường.
Dọc đường đi, Tô Tần cũng không nói gì, tuy bình thường cô nói không nhiều lắm, nhưng lần này vô cùng trầm thấp.
Tiêu Phong Khiển hơi cúi đầu, suy nghĩ tìm đề tài: "Tôi ở trường tốt lắm, hoàn cảnh nơi này so với trường cấp ba tốt hơn rất nhiều. Mỗi buổi sáng, đều có thể đi

Bác Nhã Tháp(*)hoặc ngồi ở bờ hồ bên cạnh đọc sách, sách trong thư viện đủ cho tôi đọc cả đời."
(*) 博雅塔 : Bác Nhã Tháp (hay còn gọi là chùa Boya), đây là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng của đại học Bắc Kinh
Tô Tần im lặng nghe, có chút hiểu được. Chẳng trách lại bắt đầu tán gẫu với Trương Tuệ vui vẻ như vậy, đây là do không có vướng bận, chuyện học tập đã sắp xếp xong, trong lòng thảnh thơi nghĩ đến chuyện khác, ha ha.
Tiêu Phong Khiển: "Ở nhà cũng tốt lắm, Phong Du trưởng thành rồi, không cần tôi chăm sóc nhiều."
Tô Tần xiết chặt vô lăng.
Cho nên, càng có thể muốn làm gì thì làm.
Tiêu Phong Khiển tự nói hết chuyện của bản thân xong, nàng muốn Tô Tần an tâm, cũng muốn cô biết mình đã trưởng thành, không còn là đứa bé đứng ở phía sau tìm kiếm sự bảo vệ của cô nữa.
Nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ tới nội tâm phong phú của Tô Tần đang bất ổn. Đi được nửa tiếng không khí trầm thấp áp bức khiến lòng người bức bối.
Tiêu Phong Khiển đang định mở cửa sổ xe ra hít thở không khí thì điện thoại vang lên. Nàng cúi đầu vừa nhìn tên hiển thị trên màn hình, vừa trộm liếc Tô Tần.
Tô Tần: "Muốn nghe thì nghe đi."
Tiêu Phong Khiển:...
Này... Dường như ngoại trừ phương diện tình cảm chậm chạm ra, những chuyện khác A Tần đều quá mạnh mẽ, quá khí phách.
Tiêu Phong Khiển nghe điện thoại, hắng giọng nói: "Alô, Tuệ tỷ."
Trương Tuệ bên kia ríu rít vô cùng hưng phấn: "Phong Khiển, chị đã liên hệ với bên phía đại học Bắc Kinh rồi, chị quyết định đến đại học Bắc Kinh học một khóa tại chức nghiên cứu sinh nữa. Em đang ở đâu?"
Tiêu Phong Khiển nuốt một ngụm nước bọt: “Em... em đang trên xe, lập tức đến ngay."
Trương Tuệ lớn giọng có thể xuyên qua mấy con phố: "Vậy em mau tới nha. Đêm nay đừng ăn cơm ở trường, chị dẫn em ra ngoài ăn tôm hùm đất xào cay. A ha ha, chị đây nghĩ đến mình sắp chắp đôi cánh trí tuệ bay lượn theo gió, chị vô cùng phấn khích."
Điện thoại bị cắt đứt.
Không khí trong xe có chút quỷ dị.
Tiêu Phong Khiển cúp máy xong, tim đập ‘Thình Thịch’.
Lúc chờ đèn tín hiệu giao thông, Tô Tần quay đầu nhìn nàng.
Ánh mắt kia như dao, như sương lại như tuyết, làm cho Tiêu Phong Khiển đang nghĩ ra ngàn vạn loại đối sách căng thẳng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Con ngươi Tô Tần đen như mực, lạnh lùng lên tiếng: "Em đã lớn rồi."

Hả?
Bất thình lình chuyển hướng khiến Tiêu Phong Khiển có chút sững sờ, nàng gật đầu: "Dạ vâng."
Cũng kỳ lạ, có thể là ở đại học đồ ăn căn tin vô cùng tiện lợi, nàng hiện tại cũng đã học được đối xử với bản thân tốt một chút, mỗi buổi sáng đều uống một cốc sữa, ăn trứng gà. Ai cũng không ngờ một tháng nàng lại có thể cao thêm 3 cm. Nhưng... vì sao đột nhiên A Tần lạinhắc đến cái này?
Tô Tần vòng tay lái: "Bên cạnh vừa khéo có một trung tâm thương mại nhỏ, tôi đi mua một ít quần áo cho em."
Tiêu Phong Khiển đang muốn từ chối thì ánh mắt băng lãnh của Tô Tần lại bắn tới, nàng lập tức ngậm miệng.
Đến trung tâm thương mại, Tiêu Phong Khiển liền trợn tròn mắt.
Đây là... trung tâm thương mại nhỏ sao?
Sau khi đến Bắc Kinh, nàng chưa từng tới chỗ sầm uất như vậy.
Còn chưa tới bãi đỗ xe, các loại xe như nước chảy, lấp kín đường sá.
Trước kia Tiêu Phong Khiển cùng Tô Tần đi siêu thị, chỉ hơi kẹt xe cô liền không kiên nhẫn, sốt ruột, xem tiền tài như sinh mệnh. Mà hôm nay không hiểu vì sao, Tô Tần lại còn mở radio, nghe nhạc bình tĩnh chờ đợi xếp hàng.
Chờ xếp hàng, đỗ xe xong đã qua nửa tiếng.
Tiêu Phong Khiển có chút sốt ruột, vội vàng gửi một tin nhắn cho Trương Tuệ: “Tuệ tỷ, em có chút việc, rất nhanh sẽ về tới.”
Trương Tuệ bên kia trả lời: “Không sao, chị hít thở một chút không khí ở đạo học Bắc Kinh, em cứ lo việc của mình trước đi.”
Tô Tần liếc nàng một cái, không nói lời nào liền đi vào trong trung tâm thương mại, bởi vì không quen nên Tiêu Phong Khiển vội vàng đuổi theo sau.
Vào trung tâm thương mại, Tô Tần đi thẳng đến tầng bốn, trước tiên cô dẫn Tiêu Phong Khiển đến mỗi một shop xem quần áo, sau đó đều không vừa mắt, lại thay đổi một tầng, xem giày.
Đi dạo trung tâm thương mại đối với phụ nữ mà nói vốn là một chuyện vô cùng hấp dẫn.
Tuy Tiêu Phong Khiển nguyện ý đi cùng Tô Tần, nhưng vẫn cảm thấy việc bỏ rơi Trương Tuệ ở bên kia cũng không tốt.
Nàng do dự mãi: "Tôi thấy bộ đồng phục thể thao này cũng được."
Bộ này xem như Tô Tần thấy tiện nghi nhất trong các loại quần áo, một bộ hơn sáu trăm, tuy Phong Khiển đau lòng, nhưng lúc bất đắc dĩ vẫn phải cắt một chút thịt. Tô Tần cầm quần áo lên ướm thử lên người cô một lúc: "Không được, có chút phóng túng."
Tiêu Phong Khiển: ? ? ?
Phóng... phóng túng? ? ? ?
Đồng phục thể thao... sao?

Ngất ngây chóng mặt...
Tô Tần lại đưa Tiêu Phong Khiển đến tầng ngầm của trung tâm thương mại, lúc này đã quá thời gian hẹn với Trương Tuệ khoảng hai tiếng đồng hồ.
Trương Tuệ gửi tin nhắn có nhãn dán đáng thương tới: “Phong Khiển, em muốn chị đói chết sao? Hôm nay chị phải ăn 3kg tôm hùm đất xào cay.”
Đến tầng ngầm, Tô Tần lo lắng dù sao Tiêu Phong Khiển cũng ở đại học, không thể quá sang chảnh, cô đưa nàng vào một cửa hàng Nike, nói với nhân viên cửa hàng: "Tìm một số đồ trông có vẻ chững chạc phù hợp với em ấy."
Nhân viên cửa hàng kinh ngạc nhìn Tiêu Phong Khiển.
Tiêu Phong Khiển:......
Được rồi, đến lúc này, nếu nàng vẫn không hiểu phải làm thế nào, vậy sống uổng phí rồi.
Tô Tần đây là vừa kéo dài thời gian không cho nàng gặp Trương Tuệ, vừa đang nhắc nhở, ‘Giáo dục’ thêm cho nàng.
Phương thức này... Rất đặc biệt, rất phúc hắc.
Tiêu Phong Khiển nhìn chằm chằm hai má đẹp đẽ, lạnh như băng của Tô Tần, người phụ nữ này hiện tại chính là không bố trí phòng ngự đối với nàng. Nếu thật sự có lòng phòng bị, sợ là so ra nàng còn kém hơn ngón tay út nhà người ta.
Suy nghĩ rõ ràng rồi Tiêu Phong Khiển nhanh chóng khôi phục trạng thái, nàng không lo âu nữa, nhìn ngắm quần áo xung quanh.
Đến cái giá treo đồ nội y vận động, nàng dừng lại: "Bộ này có cúp C không?" Nhân viên cửa hàng nhìn ngực Tiêu Phong Khiển: "Có."
"Phiền cô lấy giúp tôi một bộ để thử."
Hiếm khi thấy Tiêu Phong Khiển chủ động lựa chọn quần áo, sắc mặt Tô Tần dịu đi rất nhiều, cô im lặng đứng ở bên ngoài phòng thay đồ chờ Tiêu Phong Khiển. Tiêu Phong Khiển cởi từng lớp quần áo ra, nàng cởi nội y, mặc nội y vận động lên. Hơi rộng.
Size này không vừa.
Bên ngoài phòng thay đồ, Tô Tần đang cúi đầu xem mail, cô nghe thấy giọng nói không được tự nhiên của Tiêu Phong Khiển: "Cô có thể giúp tôi một chút được không? Một mình tôi không mặc được."
Tô Tần không nghĩ nhiều, cô "Ừm" một tiếng, cầm điện thoại đi vào phòng thay quần áo.
Đi vào, Tô Tần ấn gửi mail đi, lúc này cô mới ngẩng đầu lên, lập tức giật mình.
Để tạo mỹ quan nên trong phòng thay quần áo đèn đặc biệt sáng, chiếu lên khuôn mặt trắng như sứ của Tiêu Phong Khiển, nhẵn mịn, trơn bóng, xương quai xanh vô cùng gợi cảm. Nàng cầm quần áo của bản thân trong tay, che đậy qua loa trước ngực, khuôn mặt có chút hồng, ngượng ngùng nhìn Tô Tần: "Đây... Đây là lần đầu tiên tôi mặc nó, nên không quen lắm."

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16