Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5 : Mộng Xuân

2725 0 36 0

Mỗi một lần người ấy đến đây, đều là ánh mặt trời xua tan đi tất cả mây mù ở nơi đây.
Dưới ngọn đèn màu da cam, mỗi một nét chữ Tiêu Phong Khiển đều viết rất nghiêm túc.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, ngoại trừ ánh trăng vàng cùng mấy ngôi sao lóe sáng ra thì không có gì khác.
Đã là hai giờ sáng, học xong từ vựng tiếng Anh cuối cùng, Tiêu Phong Khiển mở quyển nhật ký ra.
Từ sau khi nhìn thấy Tô Tần, nội dung nhật kí của nàng đều thay đổi.
Trước đó tất cả đều là các loại cuộc sống gian khổ, ngấm ngầm chịu đựng, và khóc ở bên vách núi đến mức trong lòng muốn sụp đổ.
Mà hiện bây giờ, mỗi một chỗ đều là ánh mặt trời.
Đêm tối, luôn khiến cho vô vàn tâm sự nhanh chóng lan ra.
Dường như không thể khống chế được loại tình cảm nào đó trong lòng, Tiêu Phong Khiển từng chữ từng chữ viết ra tên của Tô Tần trên trang giấy.
Tô Tần, Tô Tần, Tô Tần...
Nghĩ đến giọng nói dễ nghe của cô, nghĩ đến ánh mắt ôn hòa của cô, nghĩ đến lúc cô dịu dàng mỉm cười.
Mãi cho đến khi nằm bên cạnh em gái trong đầu Tiêu Phong Khiển vẫn đều là hình bóng của Tô Tần.
Có lẽ là do ngày đêm thường xuyên mong nhớ, thời gian lâu sau, nàng lại có thể không nhớ rõ gương mặt của Tô Tần.
Tiêu Phong Du nửa đêm bừng tỉnh, chợt nghe thấy chị mình thì thào nói cái gì đó, cô bé nhấc bước chân nhỏ dựa sát vào nghe, tất cả đều là: "Tô Tần, Tô Tần, A Tần..."
Tiêu Phong Du bĩu môi, cô bé vuốt gương mặt của chị, như một bà cụ non mà cảm khái: "Thật sự là đứa trẻ số khổ, trong mơ cũng muốn trả nợ."
Bởi vì thương chị vất vả, sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Phong Du cố ý đi hâm nóng một cốc sữa nóng cho chị.
Trong khoảng thời gian này, không biết có phải là do được ăn đủ sữa trứng hay không mà cơ thể của hai chị em giống như nấm mọc sau mưa, cao lớn hơn nhiều. Hôm nay Tiêu nãi nãi cố ý làm bánh trứng, bà xới cơm giúp hai cháu gái, còn mình thì ngồi ở cửa ăn màn thầu còn thừa từ hôm qua.
Sống khổ đã quen, cho dù có người trợ giúp, bà cũng không nỡ tiêu xài phung phí. Huống chi, dù sao cũng là tiền của người khác, tương lai bà sẽ phải chết đi, một khi nằm xuống, cái gì cũng không quản được.
Hai đứa cháu này ra sao?
Chẳng phải là trả nợ cho nhà người ta sao?

Tiêu nãi nãi không đi học bao nhiêu năm, nhưng vẫn đốc thúc Tiêu Phong Khiển mỗi tháng đi xem sổ sách ở chỗ Tống đại nương và trưởng thôn, ghi lại từng khoản viện trợ của Tô Tần nhà người ta.
Nếu có một ngày, hai cháu gái mình có tiền đồ, nhất định phải trả lại gấp đôi cho người ta.
Tuy ân tình tuy nhỏ giọt nhưng ơn phải trả bằng con suối.
Cho dù nghèo khó nhưng làm người phải có khí phách.
Tiêu Phong Khiển nhìn bộ dạng của bà thì trong lòng thấy khó chịu, nhưng nàng cũng biết không khuyên được. Mỗi lúc như vậy, nàng vô cùng muốn nhanh chóng lớn lên.
Trưởng thành, nàng có thể chân chính gánh vác gia đình này, cùng bà và em gái sống những ngày tháng tốt đẹp nhất.
Trưởng thành... Còn có thể nhìn thấy cô.
Không còn áp lực cuộc sống, Tiêu Phong Khiển đem tất cả trọng tâm đều đặt vào chuyện học tập.
Ông trời không phụ lòng người, qua một năm ngắn ngủi, thành tích của nàng từ giữa danh sách đã lên được vài hạng trong lớp.
Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, tất cả mọi người đều tới căn tin ăn cơm.
Mỗi đứa trẻ đều là bảo bối trong nhà, đa số mọi người đều không hài lòng với thức ăn của căn tin, cảm thấy không ngon miệng, ăn không ngon như nhà làm. Nhưng tất cả mấy món này đối với Tiêu Phong Khiển mà nói đều rất quý giá.
Cho dù là cơm hay đồ ăn gì nàng đều ăn sạch sẽ.
Một hạt cơm cũng không thừa, ngay cả canh rau còn lại cũng sẽ chấm màn thầu ăn hết.
Một chút cũng không được bỏ lại, Tiêu Phong Khiển nhất định phải quý trọng. Trong khi mấy bạn học khác còn bận theo đuổi idol, bận rộn yêu sớm mông lung, bận hưởng thụ thanh xuân thì cuộc sống của nàng đều là học.
Thi trung khảo xong, một bức thư từ nông thôn thông báo đỗ trường cao trung trọng điểm xuất hiện trên bàn làm việc của Tô Tần.
Cô nhìn chằm chằm thư thông báo một lúc rồi đặt ở một bên.
"Đứa nhỏ này thật ngoan."
Viên Ngọc ở bên cạnh sơn móng tay, không nhịn được hâm mộ: "Ba đứa trẻ cỷa tôi thì đừng nói là cấp ba trọng điểm, ngay cả trường bình thường cũng không thi đỗ, về nhà làm nông đi."
Tô Tần nghe xong lời này ngẩng đầu, cô nhìn Viên Ngọc.
Viên Ngọc nhìn cô: "Sao vậy, cô không tin sao? Đừng khinh thường người ta chỉ đỗ một trường trọng điểm ở quê, nhưng mà nghe nói người thi đỗ đại học trọng điểm chỗ nào cũng có, không chừng cô gái nhỏ này thật có thể thi đỗ đại học ở Bắc Kinh."
Lông mi Tô Tần chớp chớp.

Viên Ngọc cười xấu xa: "Nếu thực sự đến đây cũng tốt, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, sau đó trực tiếp tiến vào công ty. Xem như là do cô nuôi dưỡng thành không phải sao?"
Tô Tần không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm Viên Ngọc.
Dường như có khí lạnh thổi qua, Viên Ngọc rùng mình một cái: "Haiz, tôi chỉ thuận miệng buôn chuyện thôi mà."
Đang nói, cửa văn phòng bị gõ vang, thư ký từ ngoài phòng cầm một bó hoa màu xanh kiều diễm thật lớn đi vào: "Tô tổng, đây là hoa tươi của Sâm tiên sinh tặng cho cô."
Tô Tần nhíu mày: "Để qua một bên đi."
Viên Ngọc đứng lên, đưa mắt nhìn qua: "Chà chà chà, Nguyên Sâm này, đã tặng hoa một năm rồi, anh ta đúng là kiên trì, bền bỉ."
Nói nửa ngày cũng không thấy Tô Tần đáp lại. Viên Ngọc nhìn cô: "Haiz, A Tần, nói thật, rốt cuộc thì cô thích dạng người như thế nào? Mấy năm nay cũng chưa thấy cô nói chuyện yêu đương với ai cả."
Điểm này rất không bình thường. Một người hơn hai mươi tuổi, mỗi ngày chỉ có làm việc và làm việc, đối với chuyện tình cảm lại không để ý đến chút nào.
Tô Tần cúi đầu, dùng bút máy viết chữ: “Cô rất rảnh rỗi sao?"
Viên Ngọc: ...
Lại đánh trống lảng.
Viên Ngọc bất đắc dĩ đứng dậy rời đi, lúc gần đến cửa, cô ấy quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Tần.
Bởi vì hôm nay cũng không phải thời gian làm việc nên cô ăn mặc khá thoải mái. Áo sơmi màu xanh bảo thạch tôn lên làn da như ngọc, tóc dài màu đen giấu sau cổ, theo động tác Tô Tần viết chữ trượt xuống, trên xương quai xanh tinh tế khêu gợi đeo một chiếc vòng bạc, quả thật là băng sơn mỹ nhân, khiến người khác thèm nhỏ dãi.
Viên Ngọc hít sâu một hơi, trợn trắng mắt, vô tâm vô phế mà hát một bài: “Cô gái ơi cô gái, cô không sốt ruột đúng không? Chờ đi, chờ đi, chờ đến khi biến thành bà cô.”
“Bà cô" trong miệng Viên Ngọc ở trong lòng người khác tồn tại như một vị thần. Sáng sớm Tiêu Phong Khiển nhận được hồi âm của Tô Tần.
Từ rất lâu tới nay, đây là lần đầu tiên Tô Tần viết thư cho nàng.
Nàng cầm phong thư, kích động đến mức hai tay run rẩy, trái tim dường như không thể khống chế được, đập rất lợi hại.
Tiêu Phong Du đứng ở bên cạnh, nhìn chị cực kỳ khó chịu.
Chị thật sự rất đáng thương, bị chủ nợ thúc giục trả nợ sao? Vậy mà lại sợ hãi đến mức tay trở nên run rẩy.

Để chúc mừng Tiêu Phong Khiển thi đậu vào trường cao trung trọng điểm, hôm nay Tiêu nãi nãi cố ý làm thịt con gà mái già trong nhà, cho hai chị em ăn mặn một bữa.
Lúc này vừa mới hầm xong, mùi thơm của thịt gà và mùi thơm của món ăn tràn ngập khắp nhà, Tiêu Phong Du như một cơn gió chạy nhanh vào: "Bà, bà đang làm gì vậy? Con đến giúp bà."
Hai chị em này tính cách không giống nhau chút nào.
Chị thì không thích nhiều lời, luôn cau mày, giống như là có ngàn vạn u sầu ở trên người.
Còn em gái lại là một người hay pha trò, là một hạt đậu tinh có tiếng ở thôn Hạ Oa, ngay cả trưởng thôn cũng nói lừa người lớn còn dễ dàng hơn so với lừa tên tiểu quỷ Tiêu Phong Du này.
Tiêu Phong Khiển nhìn thấy chữ của Tô Tần, cả người run rẩy một trận, lỗ chân lông dường như đều mở ra.
Chữ viết này, vuông vức phóng khoáng, trôi chảy như nước. So với nét chữ mà mình vẫn luôn kiêu ngạo, Tiêu Phong Khiển chính là múa rìu qua mắt thợ, vô cùng mặc cảm.
Thư của Tô Tần rất đơn giản, liếc mắt một cái có thể xem hết.
“Rất tốt. Tiếp tục cố gắng học tập thật tốt.
Tô Tần.”
Chỉ có mấy chữ như vậy, Tiêu Phong Khiển cũng như lấy được bảo vật, lật qua lật lại nhìn vô số lần.
Thậm chí nàng ở trong góc phòng không có người, cẩn thận vuốt ve giấy viết thư, cuối cùng còn đặt nó ở chóp mũi ngửi một chút.
Mục đính là muốn ngửi hương bạc hà nhàn nhạt trên người Tô Tần.
Mỗi lúc như vậy, Tiêu Phong Khiển cảm thấy mình giống như một tên biến thái. Nhưng nàng lại không có cách nào khống chế bản thân.
Kỳ nghỉ hè này, nàng tự học chương trình cao trung, đồng thời do trường học giới thiệu, nàng giúp bốn bạn nhỏ trong thôn học một khóa bổ túc.
Phía đông tây của thôn vượt qua hơn ba mươi km đường núi, cả ngày chẳng ai muốn làm cái gì, nắng gắt đến nỗi người lớn cũng khó chịu.
Nhưng Tiêu Phong Khiển lại vui vẻ chịu đựng.
Chuyện này so với chuyện trước đó nàng phải tới công trường hỗ trợ tốt hơn nhiều, hơn nữa còn không gặp khó khăn về giới tính và tuổi tác.
Huống hồ, mỗi gia đình nàng đến, cha mẹ và những đứa trẻ trong nhà đều rất tôn trọng nàng, thậm chí còn gọi một tiếng "Tiểu lão sư."
Giờ khắc này, Tiêu Phong Khiển có chút hiểu vì sao Tô Tần không nói nhiều lắm, chỉ luôn muốn nàng "học tập thật tốt".

Trong sách đều viết nhan sắc như ngọc, của cải quý báu. Tương lai của nàng, không có của cải nào có thể lắp ghép được, chỉ có thể dựa vào mấy cuốn sách quý báu này.
Bởi vậy, Tiêu Phong Khiển càng cố gắng hơn, đi dạy kèm trở về đã là hơn chín giờ, bởi vì thời tiết quá nóng nên khẩu vị cũng không tốt. Nàng dùng nước sôi ngâm một ít màn thầu hoặc là cơm thừa thêm chút dưa muối mà ăn rồi vội vàng đi đọc sách.
Nông thôn gần núi, rất nhiều muỗi, lại không có điều hòa hay quạt điện, Tiêu Phong Khiển phải đi đến giếng múc một thùng nước lạnh, đặt ở trong một thùng lớn, vén quần lên, ngâm toàn bộ chân ở bên trong.
Cách này một là có thể xua đuổi muỗi và nóng bức, mặt khác cảm giác lạnh lẽo này sẽ giúp nàng cảm nhận trong lòng dễ chịu, xua đi buồn ngủ và mệt nhọc.
Tiêu nãi nãi nhìn thấy nàng vài lần, răn dạy: "Đại, con gái nhà nào cũng không thể làm như vậy. Con còn nhỏ như vậy, sau này sẽ bị đau bụng."
Đau bụng?
Thiếu niên chính trực Tiêu Phong Khiển không hiểu bà đang muốn nói gì.
Tiêu nãi nãi tận tình khuyên bảo: "Tương lai phải lập gia đình mà con cứ như thế này thì khó mà có con được."
Lập gia đình?
Lời nói này khiến Tiêu Phong Khiển sửng sốt, nàng nhìn bà lắc đầu: "Con không lấy chồng."
Tiêu nãi nãi vừa nghe đã sởn gai ốc: "Con không lấy chồng? Tại sao lại không lấy chồng?"
Nếu không phải vì tiền đồ của cháu gái, thi đậu cao trung trọng điểm thì theo quan niệm truyền thống, bà đã định hôn sự cho Tiêu Phong Khiển rồi, kết quả đứa nhỏ này lại nói không muốn lấy chồng.
Lúc học Tiêu Phong Khiển rất chuyên chú, nàng không để ý tới bà, cúi đầu đọc sách.
Tiêu nãi nãi nhìn chằm chằm nàng một hồi, thở dài, khom lưng đi vào trong buồng. Trên giường Tiêu Phong Du chân trần, đang ném khăn phủ gối trêu đùa: "Này, nữ cường của thế kỷ mới, chúng ta đứng lên nào. Chúng ta không lấy chồng nữa." Tiêu nãi nãi không thể nhịn được nữa, tát một cái vào mông, Tiêu Phong Du ứa lệ chui vào trong ổ chăn.
Cao trung ngoại trừ học tập ra còn có một đầu đề quan trọng chính là "Yêu sớm" và trưởng thành.
Theo tuổi tăng trưởng, nam nữ trưởng thành không chỉ có cơ thể, mà chủ yếu chính là tâm lý.
Tiêu Phong Khiển một lòng học tập, không để ý đến chuyện bên ngoài, là hoa khôi lạnh lùng có tiếng trong lớp.

Trong khoảng thời gian này, nàng cao lên, đồng thời cơ thể cũng có thay đổi rất lớn.
Nói đơn giản, nên nhô cũng đã nhô, nên vểnh cũng đã vểnh.
Khiến người ghen tị nhất chính là tuổi thanh xuân vốn dĩ nên mọc mụn đầy mặt thì làn da của nàng lại đẹp như trứng gà bóc, trơn bóng khiến người khác nhịn không được mà muốn véo một cái.
Ở trường học Tiêu Phong Khiển chỉ có một người bạn cùng thôn là Kiều Kiều. Tính cách Kiều Kiều hướng ngoại, hoạt bát sáng sủa, cùng Tiêu Phong Khiển vừa vặn là hai thái cực khác nhau.
Thời gian tự học mọi người hoặc là nghịch di động, hoặc là đọc tiểu thuyết, chỉ có Tiêu Phong Khiển chuyên chú ngồi làm bài tập.
Nàng rất tiết kiệm, giấy nháp đều là do bạn học khác không cần nữa, nàng nhặt về đính lại thành một quyển. Trên đó lít nhít đều là công thức tính toán hoặc là từ vựng tiếng Anh, mặt trước dùng xong rồi thì dùng mặt sau, chờ đến khi viết kín hết rồi, nàng sẽ mang về nhà bán ve chai.
Kiều Kiều ăn hạt điều cay, quan sát nàng: "Phong Khiển, bây giờ mới lớp 11, cậu có cần liều mạng như vậy không?"
Tiêu Phong Khiển không nghĩ ngợi mỉm cười với Kiều Kiều.
Liều mạng sao?
Nàng cũng không cảm thấy có bao nhiêu khổ cực.
Có lẽ là những ngày trước kia rất cực khổ, ngược lại nàng cảm thấy cảm giác yên bình mà trước nay chưa từng có.
"Cậu quả thực là sống như một thầy tu khổ hạnh."
Kiều Kiều lấy một tai nghe MP3 nhét vào tai Tiêu Phong Khiển: "Nghe nhạc thả lỏng một chút."
Tiêu Phong Khiển gắt gao nhíu mày.
Âm nhạc vang lên, là một bài hát vô cùng phù hợp với mấy thiếu nam thiếu nữ trong lòng nhộn nhạo bồi hồi, bài hát “Dương”.
“Niềm vui ơi đến đây nào! Dù sao chúng ta cũng chỉ có một thời tuổi trẻ.
Tình yêu ơi đến đây nào! Dù sao thì thế gian đâu thiếu kẻ khờ dại.
Hãy đến đây, những lưu lạc! Đâu thiếu phương trời cho chúng ta ngao du.
Hãy đến đây, những tạo tác! Dù sao cũng có rất nhiều náo nhiệt.
A... dương.”
.... ..
(*) Dương (痒)- Hoàng Linh (黄龄 ) bài này dịch ra nghĩa là "Ngứa"
Đây là lời nhạc gì vậy?
Tiêu Phong Khiển đỏ mặt.
Kiều Kiều cười trộm, cô ấy dựa sát vào Tiêu Phong Khiển: "Phong Khiển, cậu có thích nam sinh nào không?"
Nam sinh mình thích?

Tiêu Phong Khiển lắc đầu.
Không biết vì sao lúc Kiều Kiều nói lời này, nàng tự nhiên nghĩ tới Tô Tần.
Kiều Kiều trộm nhìn xung quanh, từ trong hộc bàn lấy ra một quyển manga: "Cậu cứ như vậy là không được. Mỗi ngày học tập, cũng phải quan tâm một chút đến chuyện khác."
Ánh mắt Tiêu Phong Khiển đảo mắt qua một cái, bị cảnh nam nữ ôm nhau hôn môi trên truyện manga khiến cho trong lòng trở nên nóng bỏng.
Nàng vội vàng lắc đầu: "Tớ không xem đâu."
Nói xong liền trả lại cho Kiều Kiều.
Bộ dạng Kiều Kiều như đã sớm đoán được: "Cậu đừng vội, tớ thả vào trong cặp của cậu, cậu cứ từ từ mà nghiền ngẫm đi."
Nghiền ngẫm?
Nghiềm ngẫm cái gì?
Tâm tư của Tiêu Phong Khiển luôn rất đơn thuần, tất cả thời gian của nàng đều dùng ở chuyện làm việc và học tập, thậm chí ngay cả TV cũng không xem nhiều bằng em gái mình.
Ngày hôm đó về nhà, nàng như thường lệ cho gà và heo ăn, làm hết việc nhà có thể làm xong, thừa dịp bà và em gái đều đã ngủ, đêm khuya thanh vắng, một mình nàng ở mái hiên phía đông đọc sách.
Bình thường đọc sách sẽ rất buồn ngủ, Tiêu Phong Khiển luôn quý trọng mỗi phút mỗi giây, rất nhanh tiến vào trong sách giáo khoa.
Nhưng lúc này không biết làm sao vậy, trong đầu nàng lại đều là lời nói của Kiều Kiều.
Trái tim như là bị vật gì đó khẽ chọc vào, tê tê dại dại.
Sau khi giằng co một trận trong lòng, Tiêu Phong Khiển lấy quyển manga Kiều Kiều cho nàng ra.
Chỉ nhìn qua vài lần, trái tim nàng liền đập dữ dội, nhét lại cuốn manga vào trong cặp.
Ngày mai phải trả lại cho cô ấy.
Đêm đến, Tiêu Phong Khiển tắm nước lạnh, ngay lúc làn nước lạnh thấu tim chảy ở trên người, nóng nảy trong lòng nàng mới dễ chịu hơn một chút.
Ban đêm, nàng trộm leo lên giường, em gái ngủ nước bọt chảy ròng, còn đang thì thầm: "Chân gà to ăn ngon thật."
Tiêu Phong Khiển chiều chuộng lại bất đắc dĩ hôn nhẹ lên hai má của em gái, nàng đắp kín chăn cho bà xong, lúc này mới nằm xuống ngủ.
Vốn dĩ rất mệt nhưng khi nằm trên giường, nàng thế nào cũng không ngủ được. Trằn trọc lăn lộn hồi lâu, Tiêu Phong Khiển từ trong túi quần lấy ra danh thiếp mang theo bên người.
Tô Tần, Tô Tần, Tô Tần...
Hai chữ này giống như mang theo ma lực.

Một cái nhíu mày, một nụ cười tươi tràn ngập trong tâm trí của Tiêu Phong Khiển. Không biết suy nghĩ bao lâu, Tiêu Phong Khiển chậm rãi thiếp đi,
Ngày đó, nàng nằm mơ. Trong mơ, nàng thấy Tô Tần khẽ mỉm cười nàng. Tô Tần dùng hai tay vuốt ve hai má của nàng, giữa lúc Tiêu Phong Khiển kinh ngạc mà nhìn chăm chú, Tô Tần hôn lên đôi môi của nàng.
Mà tay kia thì nắm lấy thứ mềm mại trước ngực nàng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16