"Được rồi, được rồi."
Tô Tần nhìn thấy nước mắt Tiêu Phong Khiển rơi như mưa liền nhẹ giọng an ủi, cô càng như vậy thì Tiêu Phong Khiển càng khóc lợi hại hơn. Giống như do từ bé đã chịu nhiều ủy khuất ở bên ngoài, vốn dĩ bản thân có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà khi về đến nhà vừa thấy người thân nhẹ nhàng an ủi, tâm tình sẽ lập tức sụp đổ.
Rất lâu rồi Tiêu Phong Khiển không khóc nức nở như vậy.
Nàng chỉ cảm thấy bản thân khóc đến trời đất tối sầm lại, khóc đến mức lửa giận trong ngực cũng muốn phun ra, khóc đến mức như muốn trút hết tất cả áp lực và ủy khuất ra ngoài.
Nắng chiều sáng đúng lúc chiếu rọi lên giường, từng giọt lệ trong suốt của thiếu nữ tựa như những hạt châu đứt dây rơi xuống, muốn khuyên cũng không khuyên được.
Tô Tần không biết nên an ủi nàng như thế nào, chỉ có thể im lặng ngồi bên cạnh làm bạn.
Mãi cho đến giờ ăn cơm.
Sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Phong Khiển có chút ngượng ngùng, nàng cúi đầu không hé răng. Trong trí nhớ của nàng, chỉ có lúc còn rất nhỏ bản thân mới dám khóc trước mặt cha mẹ như vậy, đối diện với người ngoài thì đây vẫn là lần đầu tiên. Thật sự có chút dọa người.
Hà Ngạn từ bên ngoài đi vào, anh ta mang theo một gói to, cung kính nói: "Đại tiểu thư, xung quanh đây không có nhà hàng nào cả, bác sĩ dặn dò nên ăn nhẹ. Tôi đã mua cơm từ nhà ăn của bệnh viện."
Tô Tần gật đầu: "Đưa cho tôi."
Cô tiếp nhận hộp đựng cơm, mở đôi đũa duy nhất ra, dùng nước ấm rửa sơ qua. Tiêu Phong Khiển trộm nhìn cô, chỉ cảm thấy nhìn như thế nào cũng không nhìn đủ, ngay cả đau đớn trên người cũng không cảm thấy nữa.
Quay người lại, Tô Tần đối diện với ánh mắt si mê của Tiêu Phong Khiển khiến cô giật mình, mỉm cười: "Ngã đến ngốc rồi sao?"
Gương mặt Tiêu Phong Khiển lập tức đỏ lên, như là bị lửa nóng thiêu đốt vậy, cả người vô cùng nóng....
Tô Tần bưng hộp cơm, ngồi ở bên mép giường: "Đến đây."
Tiêu Phong Khiển vội vàng lắc đầu, nàng giãy dụa, muốn ngồi dậy: "Tôi tự làm được."
Tô Tần giữ nàng lại: "Đừng nhúc nhích!"
Miệng vết thương vừa mới xử lý xong, nàng không thể cử động.
Tiêu Phong Khiển bị quát đến lập tức đứng hình, nàng có chút mất tự nhiên, Tô Tần không để ý đến vẻ e dè của nàng, cầm lấy thìa đút cơm: "Ăn một chút đi, sẽ mau khỏe lại thôi."
Tô Tần dường như không biết an ủi người khác như thế nào.
Lời nói cũng rất đơn giản.
Nhưng chỉ có như vậy thôi cũng làm cho cái mũi của Tiêu Phong Khiển đau xót.. Ngoài người nhà ra, cho tới bây giờ chưa từng có ai đối tốt với nàng như vậy.
Ăn từng thìa từng thìa cháo, ánh mắt của Tiêu Phong Khiển dường như dán ở trên người Tô Tần.
Tô Tần chuyên tâm đút cơm, cũng không có chú ý tới.
Tô Tần lớn lên thật đẹp mắt, lông mi rất dài giống như trẻ con, làn da mịn màng tựa như nước chảy, môi đỏ mọng nước, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Một cô gái vẫn chưa biết cái gì gọi là thẩm mỹ giống Tiêu Phong Khiển chỉ biết là, đám nam nữ có vẻ đẹp mà nàng đã từng gặp đều kém xa so với Tô Tần.
Thuở nhỏ Tiêu Phong Khiển vô cùng mẫn cảm với mùi hương, cái này hình như là từ trong bụng mẹ. Người khác không thể ngửi được nhưng nàng có thể dễ dàng ngửi được mùi hương trên người mỗi người. Hoặc là khó ngửi, hoặc là dễ ngửi, nhưng chưa từng có ai có hương bạc hà như trên người Tô Tần, nó khiến nàng mê muội.
Nàng ngửi được một chút, từng tế bào liền kêu gào, đến ngay cả nhịp tim của nàng cũng đập không bình thường.
Một bát cháo đã được ăn xong.
Tô Tần cho Tiêu Phong Khiển súc miệng, rồi lại đỡ nàng nằm xuống giường.
Tiêu Phong Khiển phát hiện Tô Tần rất biết chăm sóc người khác, từng ly từng tí đến từng chi tiết, đều là chuyện mà người bình thường không làm được.
Ăn cơm xong, cơ thể dường như đã có chút sức lực, miệng vết thương cũng không còn đau nữa. Tiêu Phong Khiển thật cẩn thận nhìn đến Tô Tần giải thích: "Tôi... Không có tiêu tiền phung phí."
Tô Tần nhìn nàng: "Tôi biết."
Đây là câu đầu tiên Tiêu Phong Khiển nói sau khi tỉnh lại, thật khiến cho lòng người cảm thấy chua xót.
Tiêu Phong Khiển sợ Tô Tần nghĩ toàn bộ tiền trợ cấp của nàng đều đã tiêu hết. Thật ra nàng không làm vậy. Có lẽ là do sống khổ quen rồi, cho nên nàng theo thói quen chia đống tiền thành nhiều phần để tiêu xài, ngoại trừ việc khám bệnh cho bà ra, số tiền còn lại, nàng đã cất đi. Tuy không nhiều lắm, nhưng cầm ở trong tay chính là đảm bảo tốt nhất cho cuộc sống.
"Là tôi suy nghĩ không chu đáo." Tô Tần nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tiêu Phong Khiển nói.
Tiêu Phong Khiển nghi hoặc nhìn cô, không rõ ý tứ trong lời nói này.
Hai ngày này, Tô Tần luôn ở cùng Tiêu Phong Khiển.
Cô rất bận rộn, đa phần thời gian đều là nghe điện thoại và nhận mail. Tiêu Phong Khiển muốn khuyên cô trở về, nói với cô rằng mình không có việc gì, nhưng lời đến bên miệng như thế nào cũng không thể nói ra được.
Nàng cảm thấy bản thân có một chút không biết xấu hổ.
Nàng không biết xấu hổ mà hy vọng Tô Tần có thể ở bên cạnh nàng lâu một chút, cho dù chỉ là một phút đồng hồ.
Mấy ngày nay, trưởng thôn và Đại Ngưu lần lượt đến thăm Tiêu Phong Khiển. Trước đó trưởng thôn đã từng gặp Tô Tầ nên hàn huyên khách khí vài câu, ngược lại Đại Ngưu, lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nụ có bộ dạng vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất mạnh mẽ giống như nhân vật trên TV, anh ấy có chút bất an: "Phong muội muội, tôi đến thăm em."
Tuy nói với Tiêu Phong Khiển nhưng ánh mắt anh ấy lại nhìn Tô Tần.
Ánh mắt Tô Tần liếc nhìn anh ấy một cái rồi ngồi trên sô pha xem báo.
Tiêu Phong Khiển giới thiệu qua về Tô Tần, nàng nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh, Đại Ngưu Ca."
Nàng nghe bác sĩ nói, nếu lúc ấy không phải Đại Ngưu túm lấy nàng giảm bớt xung lượng thì hậu quả thật sự khó có thể tưởng tượng được.
Gương mặt Đại Ngưu có chút hồng, anh ấy lấy mấy quả trứng gà từ trong túi
ra: "Đây là do mẹ tôi bảo mang cho em."
Tiêu Phong Khiển đương nhiên là từ chối không nhận, nhưng cuối cùng vẫn là Đại Ngưu cố chấp để lại cho nàng.
Sau khi Đại Ngưu rời đi, Tiêu Phong Khiển nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Tô Tần khiến cho nàng có chút không được tự nhiên.
Tô Tần hơi nghiêng đầu, xuyên qua tờ báo nhìn nàng: "Cố gắng học tập cho tốt." Tiêu Phong Khiển có chút giật mình.
Cố gắng học tập cho tốt?
Vì sao đột nhiên lại nói như vậy?
Nghi hoặc này cho đến buổi chiều mới được giải đáp.
Buổi chiều, mẹ của Đại Ngưu lại mang theo một rổ hoa quả tới, bà là một phụ nữ nông thôn điển hình, giọng lớn âm cao, vô cùng nhiệt tình ân cần hỏi han Tiêu Phong Khiển. Trước lúc rời đi, bà còn ẩn ý nói với Tiêu Phong Khiển: "Con an tâm dưỡng bệnh đi, những chuyện khác, dì sẽ tìm Tiêu nãi nãi nói chuyện."
Không đợi Tiêu Phong Khiển nói cái gì, mẹ Đại Ngưu đã rời đi như một cơn gió. Tiêu Phong Khiển nửa ngồi ở trên giường, sắc mặt tái nhợt.
Nàng biết ý này của mẹ Đại Ngưu là muốn đính hôn.
Đính hôn.
Tuổi này ở trong thành phố có thể không tính là cái gì, nhưng ở nông thôn thì chỗ nào cũng có.
Ha ha.
Thật đáng thương cỡ nào.
Có cái gì không hài lòng sao?
Ở trong mắt người bên n.goài, sợ là nhà nàng đang trèo cao quá rồi.
Hiện tại, ngay cả sống nàng cũng cần phải dựa vào người khác thì làm gì có năng lực để làm chủ cuộc sống của mình?
Tô Tần buông tờ báo xuống, cẩn thận đánh giá Tiêu Phong Khiển một lát, nhẹ giọng nói: "Buổi chiều tôi phải đi."
Lại là một tin tức khiến người ta tan nát cõi lòng.
Tiêu Phong Khiển miễn cưỡng mỉm cười: "Cô bận rộn như vậy, cũng nên trở về." Nụ cười này còn không bằng khóc.
Tô Tần lại nhìn chằm chằm nàng một hồi rồi nói: "Tôi đã đặt cơm ở trường giúp em, hàng ngày không cần mang cơm theo nữa."
Tiền cơm ở trường học một lần cũng phải năm đồng.
Điều này ở trong thành phố không tính là cái gì nhưng ở trong trấn mỗi tháng tích lũy dần là món tiền không nhỏ. Tiêu Phong Khiển đương nhiên tiếc.
Mỗi lần đều là mang theo một chút bánh bao hoặc là ăn tạm cơm tối còn thừa.
Có một loại tình cảm không tên từ quanh thân thoát ra bay thẳng tới trái tim non nớt nhỏ bé kia, khiến cho cái mũi của Tiêu Phong Khiển có chút chua xót. Nàng không phải đứa mít ướt, nhưng ở trước mặt Tô Tần thì nàng cực kỳ yếu ớt.
Nàng có tài đức gì mà khiến cho Tô Tần đối với nàng tốt như vậy?
Buổi chiều trước lúc rời đi, Tô Tần đưa cho Tiêu Phong Khiển một cái hộp.
Tiêu Phong Khiển cúi đầu nhìn.
Tô Tần: "Đây là điện thoại, bên trong lưu số điện thoại của tôi. Nếu có chuyện gì, em có thể liên lạc với tôi."
Lời nói vẫn giống như bình thường, thậm chí còn mang theo một chút lạnh lùng. Tâm của Tiêu Phong Khiển lại như là bị ai đó nâng lên, nóng đến muốn bỏng, nàng không muốn đồ của người khác, nhưng vật này... Có số điện thoại của Tô Tần.
Sau này bọn họ chính là những người có qua lại với nhau.
Hà Ngạn sắp xếp xong mọi chuyện rồi đi tới, cung kính nói: "Đại tiểu thư, nên xuất phát rồi."
Tiêu Phong Khiển lập tức ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Tô Tần.
Tô Tần gật đầu với Hà Ngạn, rồi quay lại nhìn Tiêu Phong Khiển.
Đây là lần thứ hai bọn họ thật sự đối diện nhau.
Lần đầu tiên, chính là lúc ở cửa nhà, Tiêu Phong Khiển nghĩ cô và Viên Ngọc muốn ôm em gái đi.
Khi đó trong mắt Tô Tần đều là kinh ngạc và lạnh lùng.
Mà lúc này, Tiêu Phong Khiển lại có thể thấy được một tia ôn nhu trong đôi mắt người đối diện.
"Sau khi tôi rời đi rồi, em phải cố gắng học tập cho tốt."
Tiêu Phong Khiển đột nhiên nhắm hai mắt lại không nói.
Nhưng ngay cả như vậy, Tô Tần vẫn rời khỏi, trước lúc rời đi, cô nhìn cô gái nhỏ nằm ở trên giường nhắm mắt lại khẽ mỉm cười rồi lắc đầu quay đi.
Làm sao cô có thể không nhìn thấu tâm tư của cô gái nhỏ này được.
Quả nhiên, khoảnh khắc Tô Tần đóng cửa lại, khóe mắt Tiêu Phong Khiển đã ứa lệ.
Trái tim đã lạnh lâu lắm rồi bỗng nhiên lại được ấm áp.
Nàng căn bản không có cách nào biểu đạt tình cảm trong lòng.
Ngày đó, Tiêu Phong Khiển từ bệnh viện đi ra, bởi vì chân vẫn có chút bất tiện, nàng vốn định đi đến phố đông bên kia, xa xỉ một chút dùng tiền ngồi chuyến xe ngựa duy nhất trở về thôn Hạ Oa.
Không ngờ có một thứ còn xa xỉ hơn đang chờ nàng.
Trưởng thôn vậy mà lại lái xe riêng của nhà mình đến đây, ông cười ha hả mở cửa xe, Tiêu Phong Du một đường chạy chậm qua: "Chị!"
Giọng nói trẻ con bởi vì ủy khuất mà có chút run rẩy, Phong Du dùng hai cái tay nhỏ bé ôm chặt lấy chị mình: "Chị đi đâu vậy? Vì sao bọn họ không cho em đi thăm chị? Có phải bọn họ muốn đem chị đi cho ai đó nhận nuôi không?"
Tuy không nói gì, nhưng Tiêu Phong Khiển vẫn dính sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của em gái.
Bởi vì ở nông thôn khá mê tín, cho rằng bệnh viện là chỗ có điềm xấu, trẻ con không thể đi đến đó, cho nên không để cho em gái của nàng đi. Ai ngờ tiểu não nhỏ bé của em gái nàng lại có thể nghĩ tới loại chuyện này.
Về đến nhà, Tiêu nãi nãi từ trong phòng đi ra, sắc mặt bà đã tốt hơn rất nhiều, bệnh ho khỏi rồi thì giống như cả người đều thay đổi: "Hai, xuống đi, đừng bắt chị ôm như vậy."
Chân Tiêu Phong Khiển vừa khỏi không thể ôm em gái lâu được. Tuy Phong Du không muốn nhưng vẫn từ trên người chị trượt xuống.
Chỉ là dù sao cũng đã lâu rồi con bé chưa nhìn thấy chị.
Tiêu Phong Khiển giật mình nhìn bà: "Bà, người..."
Tiêu nãi nãi cười đến nếp nhăn đều dãn ra: "Là nhờ cô gái lương thiện Tô Tần kia. Cô ấy kêu một chàng trai lanh lợi mang bà tới bệnh viện thành phố khám bệnh, khám xong không nói, còn mua rất nhiều thuốc, đồ bổ gì đó. Aiz, bà lớn tuổi như vậy dùng như thế nào được, từ chối không được, nhất định phải uống."
Đang nói thì Tống đại nương ở sạp hàng bên cạnh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Phong Khiển liền nở nụ cười: "A, Đại đã trở lại rồi à."
Tay trái của bà cầm một túi bột mì lớn, tay phải cầm trứng gà và sữa: "Tiêu nãi nãi, tôi đưa đồ ăn tháng này đến."
Đây là cái gì?
Tiêu nãi nãi: "Đều là Tô Tần dặn dò. Đứa nhỏ này, trong lòng thật tinh tế."
Dù sao cũng là cháu gái nhà mình, Tiêu nãi nãi hiểu rất rõ, Tô Tần là người từng trải, biết cô sẽ không nói tất cả mọi chuyện với Tiêu Phong Khiển chỉ vì nghĩ đến lòng tự tôn của nàng.
Ở bệnh viện làm bạn mấy ngày nay, Tô Tần cũng không nhàn rỗi, trước tiên cô sắp xếp người đưa Tiêu nãi nãi đi bác sĩ kiểm tra sức khỏe, mặt khác lại liên hệ trưởng thôn sắp xếp tất cả công việc của Tiêu gia.
Cô biết Tiêu Phong Khiển không nỡ tiêu tiền liền dứt khoát cho người mỗi tháng đưa nhu yếu phẩm đến tận nhà. Nàng là một thiếu nữ đang tuổi ăn tuổi lớn nên không thể ăn uống thiếu chất được.
Phong Du rất nhớ chị, nhìn thấy Tiêu Phong Du vẫn đứng tại chỗ không nói được một lời như cọc gỗ, cô bé ôm lấy chân chị mình làm nũng: “Chị! Chị! Hôm nay em uống sữa, ăn trứng gà. Buổi sáng còn ăn bánh bao nữa."
Trước đây, bánh bao đối với Phong Du mà nói chính là một thứ xa xỉ nghĩ cũng đừng nghĩ đến.
Không chỉ thay đổi như vậy, Tiêu Phong Khiển sắp không nhận ra ngôi nhà của mình nữa rồi. Trong nhà cũng không vì nàng rời đi mà lộn xộn, ngược lại vô cùng sạch sẽ, còn tăng thêm một số đồ dùng trong nhà.
Trong bếp, thùng gạo được lấp đầy, đồng thời, còn có rất nhiều dầu hạt cải chất đống, túi lương thực còn có các loại gia vị, tất cả đều mới hoàn toàn chưa được mở ra.
Tiêu nãi nãi cười ha hả nhìn Tiêu Phong Khiển, đưa cho nàng một cốc sữa
nóng: "Đại à, uống đi. Trong khoảng thời gian này, Tống đại nương của con mỗi ngày đều tới chăm sóc nhà mình, sức khỏe của bà khá tốt rồi, không cần phải kêu cô ấy đến đây nữa."
Tiêu nãi nãi vốn là một người hiếu thắng, động tác nhanh nhẹn, nếu không bệnh tật vây khốn, nhất định sẽ không khiến cháu gái sống gian khổ như vậy.
Lần này tới bệnh viện thành phố, người của Tô Tần không chỉ để chữa bệnh ho cho bà, mà còn tới kiểm tra toàn bộ cơ thể. Mấy người già đều hay nghĩ nhiều, bởi vậy, trong lòng bà cũng đã quyết tâm, Dù phải liều cái mạng già này, bà cũng phải nuôi hai đứa trẻ này khôn lớn.
Hạnh phúc tới rất bất ngờ.
Trọng trách ngàn vàng hàng ngày vẫn đặt trên người dường như biến mất trong nháy mắt.
Tiêu Phong Khiển có chút giật mình, Phong Du đã chạy một mạch đến trước TV, khoe khoang: "Chị, chị nhìn này. Vèo vèo vèo, tôi là xà yêu ngàn năm Bạch Tố Trinh."
Tiêu nãi nãi: "Nhị, con ngoan ngoãn một chút đi! Đừng có xem TV mãi thế."
Bà nhìn Tiêu Phong Khiển: "Chúng ta nợ nhà người ta nhiều ân tình như vậy, sau này chúng ta phải trả lại thế nào đây."
Không cần phải nói, bệnh của bà, mọi chuyện trong nhà đều là Tô Tần chuẩn bị thỏa đáng.
Tiêu Phong Khiển mím môi, thở dài: "Đúng vậy, phải làm thế nào mới trả được."
Đúng lúc âm thanh trong TV vang lên, Phong Du quay một vòng lại một vòng, "Vèo vèo" hai tiếng, học theo giọng nói trong TV: "A a a a, hu hu hu, đương nhiên là lấy thân báo đáp, hạ phàm đến báo ơn Tô lão bản."
Cô bé lại tiếp tục: "Leng keng, leng keng, leng keng keng"
Rồi quay người lại: “Vợ chồng tôn trọng nhau, mãi mãi không chia lìa."
Tiêu nãi nãi: ...
Tiêu Phong Khiển: ...
Bị chỉ số thông minh của cháu gái làm chấn động xong Tiêu nãi nãi nhìn thoáng qua Tiêu Phong Khiển: "Mấy ngày hôm trước mẹ Đại Ngưu đã đến đây."
Tiêu Phong Khiển không tiếp chuyện, vẻ mặt không tốt lắm.
Tiêu nãi nãi nhìn thấy sắc mặt của nàng: "Cũng may, vốn dĩ bà ta đang nói một đống chuyện, còn cầm một hộp trứng gà, muốn đính ước cho con cùng Đại Ngưu, nhưng vừa đi ra liền gặp Tô Tần. Không biết cô ấy đã nói gì với mẹ Đại Ngưu, bà ở trong phòng không nghe rõ hai người nói gì. Mấy ngày nay mẹ Đại Ngưu không tới nữa, chuyện đính hôn cũng không thấy nhắc lại. Đại, con có biết chuyện này không?"
Đợi nửa ngày Tiêu nãi nãi cũng không nghe thấy cháu gái đáp lại.
Bà híp mắt nhìn qua liền thấy Tiêu Phong Khiển cúi đầu không hé răng, nhưng lại có nước mắt rơi xuống nền đất trong nhà.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)