Không gian nhỏ hẹp sáng ngời kết hợp với khắp nơi đều tràn ngập mùi hương trên người Phong Khiển.
Không phải mùi nước hoa mà là mùi sữa tắm trộn lẫn với mùi dầu gội, còn có một chút mùi hương chỉ có ở con gái, vô cùng dễ chịu.
Tô Tần đi đến phía sau nàng: "Để tôi xem."
Bộ nội y vận động này là quai bắt chéo, quả thật có chút khó khăn. Tô Tần kiên nhẫn điều chỉnh giúp Tiêu Phong Khiển, khi bàn tay lạnh lẽo dừng. ở trên bả vai nàng, Tô Tần rõ ràng cảm nhận được thân thể Tiêu Phong Khiển cứng đờ: "Thật xin lỗi, tay của tôi rất lạnh."
Tay chân Tô Tần lạnh lẽo quanh năm, bác sĩ nói là do khí huyết không đủ, nhưng Viên Ngọc lại nói đây là biểu hiện điển hình của người không có ai thương.
Tô Tần tưởng bản thân làm Tiêu Phong Khiển bị lạnh, Tiêu Phong Khiển cúi đầu cắn môi, mặt càng đỏ lợi hại hơn.
Chuyện này nếu đặt ở trước kia, Tô Tần khẳng định cảm thấy đây là chuyện bình thường, chỉ là cô gái nhỏ thẹn thùng, ngượng ngùng.
Ở trong lòng cô, Phong Khiển chính là em gái của mình, chỉ là một đứa trẻ. Nhưng từ ngày hôm đó, sau khinhìn thấy nàng và Trương Tuệ ở cùng một chỗ, trong lòng Tô Tần đã có sự thay đổi.
Hơn nữa Phong Khiển còn được gán thêm một loại mác khác. Nàng rất có thể là một người thích con gái.
Tiếp xúc với người đồng tính, có lẽ nàng sẽ không giống như người bình thường, cô cần phải chú ý.
Cảm giác thân thể nàng cứng ngắc, Tô Tần cố gắng hết mức không chạm vào da thịt nàng: "Hơn to."
Tiêu Phong Khiển vốn dĩ đang cúi đầu, vừa nghe lời này lập tức ngẩng đầu: "Mỗi kiểu một size khác nhau."
Tô Tần nhìn thấy nàng nghiêm túc như vậy, không khỏi mỉm cười: "Được rồi." Giúp mặc nội y xong, Tô Tần đang muốn đi ra ngoài, nhưng không ngờ Tiêu Phong Khiển lập tức quay người lại, đối diện cô: "Loại này khó mặc ghê."
Tô Tần đột nhiên nhìn thấy Tiêu Phong Khiển chỉ mặc một bộ nội y vô tư đứng ở trước mặt cô như vậy liền giật mình.
Phong Khiển đã trưởng thành, dáng người càng ngày càng đẹp.
Thật ra ở trong mắt Tô Tần, nàng không nên rối rắm rốt cuộc bản thân là B hay C, bởi vì thế nào cũng đều rất đẹp. Bờ vai mượt mà trắng mịn như ngọc trai của nàng lộ ra, dáng người lả lướt lồi lõm rõ ràng. Hai cánh tay thon dài trắng noãn như ngó sen, tự nhiên buông xuống cạnh vòng eo thon gọn. Tóc dài như thác nước xõa ở sau người. Quả nhiên là đóa sen giữa hồ nước trong, kiệt tác của thiên nhiên, cực kỳ xinh đẹp.
Tô Tần có chút không được tự nhiên, nghiêng đầu nói: "Đi thôi."
Tiêu hao cũng nhiều thời gian rồi, dựa theo kiên nhẫn của Trương Tuệ, sợ là đã sớm rời khỏi.
Nhưng đáng tiếc, Tô Tần đã khinh thường Trương Tuệ một lòng thành kính vì tri thức mà hướng về phía trước.
Trương Tuệ vẫn cố chấp gửi tin nhắn cho Tiêu Phong Khiển: “Hôm nay cho dù đợi đến hừng đông, chị cũng phải chờ đến lúc em trở về.”
Tiêu Phong Khiển nhìn thấy tin nhắn có chút tự trách, Tô Tần cầm vô-lăng nhìn con đường trước mặt, đột nhiên nói: "Bốn năm đại học, nhìn thì thấy dài, nhưng thật ra rất ngắn. Em phải có kế hoạch cuộc sống thỏa đáng mới có thể không lãng phí bốn năm quan trọng này."
Tiêu Phong Khiển cúi đầu.
Nàng nhớ mấy ngày hôm trước Tô Tần mới nói: “Phong Khiển, không cần phải trói buộc bản thân như vậy. Đời người không cần lúc nào cũng phải mạnh mẽ, thanh xuân chỉ có vài năm.”
Phụ nữ quả nhiên dễ thay đổi.
Nhưng càng như này càng đại biểu cho việc Tô Tần quan tâm đến mình.
Tiêu Phong Khiển cảm thấy mình giống như là một đứa trẻ xấu xa trốn trong góc phòng âm u trộm liếm kẹo, lợi dụng sự để ý và quan tâm của Tô Tần, từng bước thăm dò điểm mấu chốt của cô.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi đã biết, bốn năm này, tôi nhất định sẽ tận dụng thật tốt."
Dù thế nào Phong Khiển cũng từ nông thôn từng bước đi tới, Tô Tần biết rõ ràng hơn bất kỳ ai. Nhưng càng như vậy, cô lại càng lo lắng.
Năng lực tự khống chế bản thân, tự giác ngộ, tự chủ, quả thật Tiêu Phong Khiển mạnh mẽ hơn nhiều so với bạn cùng lứa tuổi. Nhưng dù sao nàng cũng là một đứa trẻ vừa mới tròn mười tám tuổi, đối với nơi phồn hoa này còn có rất nhiều thứ không biết và khát khao, càng như vậy lại càng dễ dàng bị những chuyện mới mẻ hấp dẫn, rơi vào con đường sai trái.
Nói cũng đã nói xong, lần này Tô Tần không trì hoãn thời gian nữa. Xe chạy rất nhanh, vừa mới đến trường học, hai người liền nhìn thấy Trương Tuệ. Tiêu Phong Khiển muốn cười lại không đành lòng.
Lúc này, Trương Tuệ đang xen lẫn trong một đám tân sinh viên đại học năm nhất, cô ấy ăn mặc trang điểm xinh đẹp, thành thục quyến rũ, nhưng cố tình làm ra vẻ mặt thanh xuân kiểu "Người ta cũng là học sinh". Mấy học sinh bên cạnh đều kinh ngạc nhìn Trương Tuệ, đi vô cùng nhanh, không dám nhập bọn cùng.
"Tuệ tỷ bao nhiêu tuổi rồi?" Tiêu Phong Khiển thuận miệng hỏi, thật sự là một người tính cách giống như trẻ con.
Tô Tần lãnh đạm nói: "Em không biết sao?"
Tiêu Phong Khiển quay đầu nhìn Tô Tần.
Trong lòng nàng muốn cười, nàng cảm thấy đôi khi A Tần cũng như trẻ con.
Tô Tần: "Cô ấy lớn hơn em sáu tuổi."
"A, còn trẻ tuổi như vậy."
Tiêu Phong Khiển nhìn thấy bộ dạng Trương Tuệ còn tưởng sắp ba mươi. Chủ yếu là do Trương Tuệ luôn trang điểm quá đậm, cũng khó trách, giới giải trí mà, tuổi đều khá trẻ.
Tô Tần không nói chuyện, đỗ xe xong, trước lúc xuống xe, Tiêu Phong Khiển nhìn Tô Tần: "Cảm ơn."
Giờ này cô trở về, tuy không bị kẹt xe, nhưng khẳng định là hơn mười giờ mới có thể về nhà.
Tô Tần: "Không cần khách khí."
Sau đó tắt máy cũng xuống xe theo.
Tiêu Phong Khiển:...
Người phụ nữ này một khi trở nên bá đạo thì không ai làm gì được.
Cuối cùng Trương Tuệ cũng nhìn thấy Tiêu Phong Khiển, cô ấy hưng phấn đi
đến: "Phong Khiển, đói chết chị rồi. Em đi đâu vậy? Em..."
Bởi vì đến trường học nên cô ấy trang điểm nhạt hơn một chút, nhưng bây giờ đã vào mùa thu, cô ấy còn mặc váy ngắn tới đầu gối, giày cao gót, tóc xoăn lọn lớn. Nếu ở Bắc Ảnh(*) thì rất bình thường, nhưng dù sao đây cũng là Bắc Đại(*), bản chất hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn không hợp nhau.
(*)Bắc Ảnh: là học viện Điện ảnh Bắc Kinh, còn gọi là Bắc Điện.
Bắc Đại: là đại học Bắc Kinh
Tiếng Trương Tuệ đang oán giận, vừa nhìn đến khuôn mặt băng sơn của Tô Tần liền im bặt.
Trương Tuệ giật mình, cô ấy ngừng lại, đứng ở tại chỗ: "A Tần, vì sao cậu cũng đến đây?"
Tiêu Phong Khiển có thể cảm nhận được dường như mỗi người bạn của Tô Tần đều có một chút ‘Sợ hãi’ đối với cô.
Tô Tần nhìn chiếc điện thoại Trương Tuệ nắm ở trong tay, gật đầu: "Tiện đường." “A."
Trương Tuệ đột nhiên cảm thấy có chút tẻ nhạt, cô ấy giả vờ cúi đầu nhìn điện thoại, không ngờ lại thấy được một đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Oh, hay rồi, mười hai cuộc gọi nhỡ.
Trương Tuệ vội vàng đi tìm một chỗ vắng người để gọi lại.
Tô Tần chắp tay sau lưng, nhìn vườn trường Bắc Đại: "Vẫn không thay đổi." Tiêu Phong Khiển nhìn thấy sắc mặt cô đã hơn tốt một chút, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không rõ vì sao cô vẫn không rời đi, nàng thuận miệng nói theo: "Đúng vậy, có không khí của học viện. Tôi thường xuyên nhìn đến mấy đàn anh đàn chị ở trong này ngâm thơ, một đám người đầy tài hoa."
Khoa tiếng Trung đương nhiên không thiếu người tài hoa, chỉ trong một tháng ngắn ngủi khiến Tiêu Phong Khiển thấy rõ bản thân bị thua kém, vì vậy càng vùi đầu vào học.
Tô Tần xoay người, con ngươi thâm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Phong Khiển: "A, đúng rồi, tôi nghe nói, em ngâm một bài thơ tặng Trương Tuệ."
Tiêu Phong Khiển:...
Cái gì... Chuyện này xảy ra khi nào?
Vì sao nàng không biết?
Tô Tần: "Tôi thấy tinh lực của em không tồi, Viên Tần đang muốn phát triển một công ty truyền thông, vẫn còn thiếu người. Cuối tuần này em tới hỗ trợ đi."
Tiêu Phong Khiển có chút ngây người, công ty truyền thông? Nàng có thể hỗ trợ cái gì?
Tô Tần: "Giỏi làm thơ như vậy, viết lời bài hát đối với em mà nói nhất định rất đơn giản."
Tiêu Phong Khiển:...
Gió thu đã mang theo một chút cảm giác mát lạnh, cuốn lấy lá rụng trên mặt đất, Tiêu Phong Khiển đột nhiên cảm thấy mình đã đi một nước cờ sai lầm rồi, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của Tô Tần.
Dám làm dám chịu.
Lúc này, Tiêu Phong Khiển cũng chỉ có thể rối rắm mà giãy dụa: "Ừm ừm, có thể được. Tên công ty là gì vậy?"
Tô Tần thản nhiên nói: "Giải trí Tần Ý."
Tiêu Phong Khiển nuốt một ngụm nước bọt: "Được."
Có trời mới biết, nàng ghét nhất chuyện soạn lời nhạc mệt mỏi này.
Tô Tần đưa cho Tiêu Phong Khiển một tấm danh thiếp, Tiêu Phong Khiển mở ví ra đang định bỏ vào, không ngờ một tấm danh thiếp ố vàng từ bên trong rơi ra, rơi xuống đất.
Tô Tần liếc mắt một cái liền nhận ra đó là tấm danh thiếp cô đã đưa cho Phong Khiển vào năm năm trước, sắc mặt đóng băng cuối cùng cũng dịu đi một chút. Tiêu Phong Khiển cúi đầu, xem như bảo bối mà nhặt danh thiếp lên, nàng vừa mới đứng dậy, Trương Tuệ liền buồn bực đi tới, vẻ mặt thật có lỗi nhìn Tiêu Phong Khiển: "Xong rồi. Phong Khiển, có thay đổi, khóa nghiên cứu sinh tại chức này của chị có thể không học được. Haiz, thật là..."
Tiêu Phong Khiển hỏi: "Vì sao vậy?"
Tô Tần nhìn hai người: "Hai người tán gẫu đi, tôi còn có việc phải đi trước."
Mắt thấy Tô Tần rời đi, trong mắt Tiêu Phong Khiển đều là lưu luyến, nàng cúi đầu, có chút thở dài.
Một chiêu này, cuối cùng cũng không thử được. Ở trong lòng Tô Tần rốt cuộc nàng có vị trí gì.
Có lẽ hơi để ý một chút, nhưng cũng chỉ là căn cứ vào "Nhà tài trợ" mà quan tâm, sợ nàng đi sai đường mà thôi.
Trương Tuệ nhăn mặt: "Em nói xem có kỳ lạ không? Đội ngũ dưới tay chị, vốn dĩ là một tháng nay không có hoạt động gì cả, mọi người sắp xếp nghỉ ngơi, du lịch, bồi dưỡng xong hết rồi, ai biết trước được lúc này lại đột nhiên phải đi làm. Nói là hợp tác với công ty mới gì đó, trước đó cũng đã liên hệ qua, tối nay đối phương mới đột nhiên hạ quyết định, bây giờ công ty triệu hồi khẩn cấp bọn chị."
Tiêu Phong Khiển rất thông cảm với Trương Tuệ: "Không sao. Tuệ tỷ, sau này có rất nhiều cơ hội."
Cả trái tim của nàng đều rối rắm ở trên người Tô Tần.
Nàng không phải một người lo được lo mất, nhưng bởi vì Tô Tần, nàng biến thành kiểu người mà mình ghét nhất.
Trương Tuệ là một người biết cách an ủi người khác, cười ha hả: "Đi, dù sao chị cũng phải ăn một bữa với em, sau này chắc chắn chị sẽ đến Bắc Đại đưa tin."
Tiêu Phong Khiển gật đầu.
Trương Tuệ cúi đầu nhìn điện thoại, nói thầm: "Công ty này có lai lịch thế nào? Vì sao mình chưa từng nghe nói đến? Thần thần bí bí muốn làm trò như vậy, giữ bí mật với tất cả mọi người bên người, muốn làm hắc mã sao? Nhưng cái tên này quá văn vẻ."
Bởi vì là nói chuyện phiếm, cho nên Trương Tuệ nói rất nhiều chuyện mà Tiêu Phong Khiển không hiểu và cũng không đáp lời, nàng thuận miệng hỏi lại: "Tên là gì?"
Trương Tuệ với vẻ mặt ghét bỏ: "Tần Ý. Sao lại đặt cái tên như vậy? Nếu cho chị đặt tên, chị nhất định sẽ đặt là Đỉnh Cao, Siêu Chính, Uy Vũ. Mấy cái này nhiều khí phách, lại khiến người ta khắc sâu trong trí nhớ, đối với công ty mới phát triển là vô cùng có lợi."
Tiêu Phong Khiển dừng bước chân, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Trương
Tuệ: "Tuệ tỷ, chị nói công ty đó tên là gì?"
Trương Tuệ có chút ngây ngốc, không rõ vì sao Phong Khiển phản ứng lớn như vậy, Trương Tuệ nhếch môi: "Tần Ý."
Cô ấy lại lải nhải: "Haiz, chuyện này thật sự là vượt qua tầm kiểm soát của chị rồi. Sao lại khéo như vậy, khiến cho chị không thể vào cao học đào tạo chuyên sâu. Chị đã hao tổn rất nhiều tinh lực mới vào được."
Tiêu Phong Khiển:...
Mãi đến giờ khắc này, Tiêu Phong Khiển mới chính thức hiểu được cái gì gọi là ‘Không biết tự lượng sức mình’. Tô Tần hơi xoay cổ tay một cái liền đặt nàng và Trương Tuệ dưới lòng bàn tay, đặt ở trong tầm mắt. Mà bọn họ... ngay cả năng lực giãy dụa cũng không có.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)