Nguyên Sâm đi rồi, Tiêu Phong Khiển cũng đi ra ngoài tìm việc làm.
Bắc Kinh không giống ở nhà, thành phố lớn, yêu cầu càng nghiêm khắc. Nàng chỉ có một bức thư thông báo trúng tuyển đại học Bắc Kinh quá mức đơn bạc, rất nhiều người sẽ nghi ngờ tính chân thật của nó. Hơn nữa nàng còn phải cố kỵ thời gian khai giảng, chỉ có thể làm công ngắn hạn, điều này càng thêm khó khăn.
Nàng tìm rất nhiều lần đều không có việc thích hợp, cuối cùng, chỉ có thể tìm được việc tiếp khách ở một quán cà phê Espresso nhỏ. Tiền lương là thứ yếu, chủ yếu chính là nơi đó không nhiều người lắm, khách lui tới đa phần đều là thành phần trí thức, chỉ có giữa trưa mới bận rộn một lúc, thời gian khác, Tiêu Phong Khiển đều có thể đọc sách.
Tô Tần lại có chút khác biệt.
Cô vẫn bận rộn công việc, nhưng thỉnh thoảng lại nhớ tới màn đối đáp của Tiêu Phong Khiển với Nguyên Sâm thì khóe môi sẽ không tự giác cong lên.
Bởi vì tuổi của Tô Tần chưa lớn lắm, công việc cô tiếp nhận ở Viên Tần lại vô cùng quan trọng, vì để giữ quyền uy, và cũng vì tính cách vốn có, cô luôn ít lời. Nụ cười này bị cấp dưới mẫn cảm phát giác, tất cả đều cảm thấy đây là mặt trời mọc hướng tây, núi băng tan chảy.
Sau ngày đó Nguyên Sâm nhận được một tin nhắn của Tô Tần: “Đừng đến tìm tôi nữa.”
Một lời từ chối ngắn gọn, dứt khoát.
Đầu Nguyên Sâm muốn nổ tung, có nghĩ thế nào anh ta cũng không hiểu tại sao, dứt khoát gọi điện thoại cho Viên Ngọc, kể ra chuyện Tô Tần tuyệt tình.
Viên Ngọc bên kia đang bận làm hộ chiếu, nghe Nguyên Sâm nói ra chuyện gần đây, cô ấy liền nhíu mày: "Anh rảnh quá đúng không? Trước đó không phải đã nói với anh rồi sao? A Tần có thể chịu đựng anh là vì nể tình quan hệ nhiều đời giữa hai nhà, anh không có việc gì đi trêu chọc Tiêu Phong Khiển làm gì?"
Nguyên Sâm sửng sốt: "Là vì cô gái tới từ nông thôn kia sao?"
"Cái gì nông thôn hay không nông thôn? Anh hai ơi, anh nói chuyện sao lại khó nghe như vậy?"
Trong lòng Viên Ngọc cũng không thoải mái, tuy cô ấy không thích Nguyên Sâm, nhưng mấy người vẫn là từ nhỏ lớn lên cùng nhau nên cần phải giúp đỡ: "Tính tình A Tần như thế nào anh cũng biết đấy, gần đây anh vẫn nên tự giác vắng mặt đi." Cúp điện thoại, Nguyên Sâm soi gương, sửng sốt thật lâu.
Anh ta nhìn mình trong gương, cao lớn, anh tuấn, phong độ, đẹp trai đến kinh thiên động địa, nhưng lại vì một cô gái nông thôn mà bị Tô Tần vô tình KO như vậy sao?
Nghĩ không ra... Nghĩ không ra...
Một buổi sáng như thường lệ, Tô Tần rời giường đi pha cà phê, chuẩn bị tới phòng bếp xem Phong Khiển chuẩn bị cái gì.
Thói quen là một việc rất đáng sợ, trước đó ngay cả bữa sáng Tô Tần Tô Tần cũng rất ít ăn, hiện tại bị tay nghề của Tiêu Phong Khiển "Hầu hạ", mỗi ngày đều sẽ chờ mong bữa sáng.
Phong Khiển dường như rất thích cảm ơn cuộc sống, mỗi ngày vào buổi sáng, lúc nấu cơm nàng đều mở một số bài nhạc nhẹ, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe một số ca khúc, làm cho một ngày tràn đầy sức sống.
Nhưng hôm nay, Tô Tần lại bất ngờ không thấy người đâu.
Cô xoay người, đang định đi xem sao lại thế này thì vừa nghiêng đầu liền thấy Tiêu Phong Khiển sắc mặt tái nhợt, chậm rãi đi vào phòng bếp: "Xin lỗi, tôi dậy muộn."
Tô Tần nhìn chằm chằm gương mặt nàng: "Làm sao vậy?"
Tiêu Phong Khiển lắc đầu, tay ôm bụng: "Bệnh cũ thôi, đau bụng kinh."
Năm đó, làm việc ở nông thôn, nàng ỷ vào trẻ tuổi nên không chú ý sức khỏe, mùa hè vì đuổi muỗi tránh nóng, chân hay ngâm trong nước giếng lạnh như băng. Tiêu nãi nãi đã từng cảnh cáo nàng, nhưng nàng không để ở trong lòng, hiện tại thì gieo gió gặt bão hiểu được cái gì gọi là "Không nghe lời người lớn sẽ có ngày phải hối hận".
Tiêu Phong Khiển cầm dao làm bếp chuẩn bị thái cà rốt làm mỳ Ý thì bị Tô Tần gọi lại: "Em về phòng đi."
"Tôi không sao."
Tiêu Phong Khiển vẫn kiên trì, nhưng thật râ bụng nàng đã đau đến sắp ngất rồi. Tô Tần nhíu mày, buông chăn trong tay: "Về phòng."
Tiêu Phong Khiển:......
Sợ nhất là Tô Tần nói như vậy, lạnh lùng như băng, vô cùng đáng sợ.
Cuối cùng Tiêu Phong Khiển vẫn về phòng lên giường nằm, nàng nắm chặt chăn bông, cơ thể cuộn thành một cục, cố gắng chịu đựng đau đớn.
Lúc này, nàng rất nhớ bà và em gái.
Sau khi Tô Tần gọi món cháo tôm từ bên ngoài, lại gọi điện thoại cho Viên Ngọc. Đừng thấy Viên Ngọc cà lơ cà phất như vậy, thật ra cô ấy là một sinh viên ưu tú của học viện quân y.
Viên Ngọc ở bên kia đang bị lệch múi giờ: "Tổ tông à, chuyện gì vậy? Bây giờ là mấy giờ rồi, cô có việc gì gấp mà quấy rầy tôi vậy?"
Tô Tần rất bình tĩnh: "Rất gấp."
Viên Ngọc không có biện pháp, từ trong ổ chăn bò ra: "Làm sao vậy?"
Có thể khiến Tô Tần sốt ruột nhất định là việc vô cùng hệ trọng.
Tô Tần: "Phong Khiển bị đau bụng, có biện pháp trị liệu nào không?"
Viên Ngọc:...
Tôi... Con mẹ nó... Đau bụng kinh...
Mãi cho đến khi cúp điện thoại, Viên Ngọc vẫn còn phát điên: "Chưa từng đối đãi với tôi được như vậy!"
Nửa tiếng sau Tô Tần mang theo một túi to, sắc mặt nghiêm túc đi vào phòng Tiêu Phong Khiển.
Tiêu Phong Khiển ngồi dậy dựa vào giường, ngơ ngác nhìn cô.
Đây là làm sao vậy?
Sao sắc mặt nghiêm túc như vậy?
Sau đó...
Nàng liền nhìn thấy mấy thứ trong túi to Tô Tần đem vào, mỗi thứ bày ra trước mặt.
Cây ích mẫu, trà ích mẫu táo khô, miếng dán ấm bụng, thụy thảo dưỡng nhan phương, viên giảm đau bụng kinh...
Miệng Tiêu Phong Khiển mở thành chữ O.
Tô Tần nhìn nàng: "Em cần phải uống thuốc."
Tiêu Phong Khiển nhìn một đống thuốc trước mặt dở khóc dở cười, nếu người nào không biết còn tưởng nàng mắc bệnh nan y.
Nhưng mà... Nàng nghiêng đầu nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Tô Tần đột nhiên cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Rõ ràng, Tô Tần cũng không biết quan tâm người khác, chỉ có thể đem tất cả những gì cô nghĩ được cho nàng.
Trái tim giống như có một dòng nước ấm chảy qua.
Tiêu Phong Khiển khẽ cười: "Được, tôi sẽ uống."
Lúc này Tiêu Phong Khiển yếu ớt, ngay cả ánh mắt cũng trở nên mềm mại hơn, hai má hơi trắng bệch, môi không chút huyết sắc.
Tô Tần muốn nói gì đó để an ủi nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng chỉ có thể đứng dậy: "Tôi đi rót nước ấm."
Thuốc uống rồi, cháo cũng ăn rồi, Tiêu Phong Khiển cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nàng chui vào trong ổ chăn nặng nề thiếp đi.
Mãi cho đến hơn mười một giờ, nàng nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra. Ngay sau đó, có người thò tay ra để gần chóp mũi của nàng.
Ngửi được hương bạc hà, Tiêu Phong Khiển liền biết là Tô Tần, nàng muốn cười nhưng lại không có sức lực.
Làm cái gì vậy, đang xem nàng còn thở hay không sao?
Ngay sau đó chăn bị người xốc lên, chân bị một đôi tay mềm mại, trắng mịn bắt lấy, đặt ở trên đùi.
Trái tim Tiêu Phong Khiển "Đông" một tiếng, vọt lên tới cổ họng ngứa ngáy.
Tô Tần cúi đầu, thành thật dùng phương pháp Viên Ngọc dạy cho cô nghiêm túc mát xa cho Tiêu Phong Khiển.
Viên Ngọc nói không sai, quả thật tất cả cung hàn của Tiêu Phong Khiển đều tập trung ở lòng bàn chân. Cô dùng nước ấm xoa lòng bàn tay của mình, sau đó cố gắng đẩy khí nóng đến gần lòng bàn chân của Tiêu Phong Khiển.
Thời gian ước chừng khoảng mười phút, có lẽ là lâu hơn, lâu đến nỗi không chỉ lòng bàn chân mà cả người Tiêu Phong Khiển đều như bị thiêu đốt, Tô Tần mới đứng dậy rời đi.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm "rào rào" từ bồn rửa tay, chắc là Tô Tần đang rửa tay.
Tiêu Phong Khiển đột nhiên mở mắt, nàng nhìn trần nhà trắng như tuyết, có chút không thể tin được.
Là mơ sao?
Vừa rồi là nàng mơ đúng không?
Tất cả thuốc dường như đều kém xa so với phương pháp mát xa của Tô Tần.
Buổi chiều, Tiêu Phong Khiển liền từ trong ổ chăn đi ra, nàng chuẩn bị giúp Tô Tần làm cơm chiều, lại bị cô gọi lại: "Em nghỉ ngơi một chút, chúng ta ra ngoài ăn."
"Tôi không sao."
Trên mặt Tiêu Phong Khiển không chỉ có huyết sắc mà khuôn mặt và ánh mắt đều như có hào quang.
Giọng điệu của Tô Tần rất lạnh nhạt: "Nghe lời."
Tiêu Phong Khiển không dám ngỗ nghịch, chỉ có thể buông rau củ trong tay xuống.
Tô Tần lái xe chở nàng tới một tiệm ăn nổi tiếng, đơn giản gọi chút đồ ăn nhẹ, thuận tiện gọi một bát cháo tổ yến rồi nhìn Tiêu Phong Khiển ăn.
Ăn xong rồi, trong lúc vô tình Tiêu Phong Khiển nhìn đến giá trên bill của Tô Tần, nàng lập tức lấy tay bóp cổ của mình.
Trời ạ, nàng đã ăn cái gì?
Đó là giá gì vậy?
Nàng không nhìn lầm đấy chứ?
Không nán lại lâu, hai người liền về nhà. Vào tiểu khu, Tiêu Phong Khiển đã có thể thuần thục mở cửa, thậm chí là chào hỏi bảo vệ Tiểu ca.
Tô Tần vẫn luôn nhìn, nhưng không nói gì, vừa đến bãi đỗ xe, Viên Ngọc liền gọi điện thoại tới.
"A Tần, bảo bối Phong Khiển nhà cô ổn rồi chứ?"
Bởi vì lái xe nên Tô Tần mở loa ngoài, Tiêu Phong Khiển cũng có thể nghe thấy. Một tiếng "Bảo bối" kia khiến nàng bay bổng.
Mặt Tô Tần không chút thay đổi: "Chúng tôi vừa mới ra ngoài ăn cơm."
Ý này rất rõ ràng, Tiêu Phong Khiển cũng ở đây, khiến Viên Ngọc thành thật một chút.
Viên Ngọc: "Chà, đây là không nỡ để Phong Khiển động vào nước lạnh, không thể làm cơm nên đi ra ngoài ăn sao?"
Tiêu Phong Khiển kinh ngạc nhìn Tô Tần, nàng căn bản không nghĩ tới điểm này. Tô Tần: "Cô rất rảnh rỗi nhỉ?"
Sau đó, điện thoại liền bị cắt đứt.
Tiêu Phong Khiển:...
Vào ban đêm, bởi vì lời này của Viên Ngọc, Tiêu Phong Khiển hưng phấn đến nổi vừa đạp chăn vừa đá giường, lăn lộn đến rạng sáng mới ngủ được.
Ngày hôm sau là thời gian báo danh, Tô Tần cố ý dành thời gian đi cùng Tiêu Phong Khiển.
Phong Khiển cũng không có nhiều hành lý, hơi nặng một chút do có sách, so với những người khác cha mẹ, cả nhà đều lên sân khấu, bao lớn bao nhỏ xách một đống hoàn toàn không giống.
Tô Tần đi theo Tiêu Phong Khiển đến ký túc xá nhìn một chút, là phòng bốn người, vẫn là ký túc xá cũ kỹ, có chút lâu năm, điều kiện không được tốt lắm. Trong ký túc xá đã có hai cô gái đến, đều đang oán giận điều kiện trong phòng. Tiêu Phong Khiển cất hành lý xong xoay người nhìn Tô Tần: "Tôi tiễn cô đi ra ngoài."
Nàng rất thích nơi này, điều kiện không cảm thấy đơn sơ, giá này so với phòng mới tiết kiệm được 500 đồng, đây chính là một khoản không nhỏ.
Thời gian của Tô Tần có bao nhiêu quý giá, nàng đều biết, không thể trì hoãn nhiều.
Tô Tần nhìn chằm chằm những món đồ mà mấy bạn cùng phòng của nàng lấy ra, gật đầu.
Đến bãi đỗ xe, Tiêu Phong Khiển đứng ở bên ngoài xe của Tô Tần, nhìn thấy cô chuẩn bị rời đi mà trong lòng có chút chua xót: "Đi đường cẩn thận."
Sau này, nàng sợ rất khó có cơ hội sớm chiều ở chung với Tô Tần như thế này, trường học quản lý rất nghiêm khắc, toàn bộ năm nhất đại học phải ở nội trú, mỗi đêm đều kiểm tra phòng. Thứ bảy và chủ nhật có thời gian nghỉ ngơi, nhưng nàng còn phải bận đi làm thuê.
Tô Tần khởi động xe: "Em chờ tôi một chút."
Tiêu Phong Khiển không hiểu vì sao, nhưng nghe nói thế nên đứng im tại chỗ. Rất nhanh, Tô Tần đã trở lại, cô đỗ xe xong, mở thùng xe ra: "Đến đây hỗ trợ đi." Tiêu Phong Khiển đi qua vừa nhìn thấy liền giật mình.
Trời ạ! Tô Tần dọn sạch siêu thị mang tới đây sao?
Đèn bàn, bàn chải đánh răng, máy sấy, sữa rửa mặt, thậm chí là sữa, dép lê... Nhét đầy một thùng xe.
Tiêu Phong Khiển kinh ngạc nhìn Tô Tần, tay chân luống cuống đi hỗ trợ.
Mãi cho đến khi vận chuyển hết mấy thứ này lên lầu, Tiêu Phong Khiển vẫn có chút giống như lọt vào trong sương mù.
Lúc xuống lầu, Tô Tần nhìn nàng nói: "Tôi bận quá, không lo được nhiều chuyện. Cuối tuần sau tôi mang laptop đến cho em."
Trong mắt Tiêu Phong Khiển có chút nóng, nàng nhớ tới trước đây lúc Tô Tần giúp nàng sắp xếp ổn thỏa tất cả chuyện trong nhà.
Trong nháy mắt đã nhiều năm như vậy trôi qua, cô vẫn không thay đổi.
Thu hồi cảm xúc, Tiêu Phong Khiển tiễn Tô Tần tới bãi đỗ xe.
Trên đường, Tô Tần không nói nhiều lời, chỉ dặn dò giống như trước đây: "Cố gắng học tập thật tốt."
Tiêu Phong Khiển dùng sức gật đầu.
Vừa đến bãi đỗ xe, chợt nghe thấy một tiếng huýt sáo, hai người cùng nhau ngẩng đầu lên.
Trên bức tường đối diện bãi đỗ xe, có mấy nam thanh niên đang ngồi, xem ra hình như là đàn anh năm hai, năm ba. Bọn họ kéo ống quần, vén tay áo, cười tủm tỉm nhìn hai người đẹp.
Trong đó có một nam thanh niên mặc bộ quần áo lính màu xanh từ trên tường nhảy xuống, cậu ta lập tức đi về phía Tiêu Phong Khiển, hai mắt đều phát sáng: "Người đẹp, em có tin chuyện vừa gặp đã yêu không?"
Tô Tần nhíu mày, cô biết dựa vào bộ dạng và tính cách của Tiêu Phong Khiển sau này khẳng định không thiếu người theo đuổi, nhưng hiện tại mới ngày đầu tiên liền gặp người tuỳ tiện như vậy.
Nam thanh niên này rõ ràng bộ dạng không tồi, nhưng ánh mắt quá lưu manh. Đây là loại hình mà mấy cô gái bây giờ yêu thích, lời này nói, sợ là không dễ dàng khiến nữ sinh từ chối.
Tô Tần nhìn Tiêu Phong Khiển, muốn nhìn xem nàng sẽ trả lời nam sinh này như thế nào.
Em có tin chuyện vừa gặp đã yêu không?
Tiêu Phong Khiển ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn nam sinh kia: "Không tin."
Nam sinh:...
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)