Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 9 : Đại Học Bắc Kinh

2959 0 34 0

Tô Tần đi rồi, Tiêu Phong Khiển càng liều mạng học tập.
Chỉ có thể dùng hai từ "liều mạng" để hình dung mà thôi, "hăng hái" cũng không thể miêu tả được tình thế lúc này.
Nàng dường như là vừa về đến nhà liền đọc sách, cầm sách đến mức ngủ quên, sau đó vừa mở mắt ra lại đọc sách.
Trong nhà, giấy nháp dùng xong đã gộp lại được mấy thùng lớn. Vốn dĩ là muốn bán ve chai, nhưng Tiêu nãi nãi lại đột nhiên không nỡ, tất cả đều chất ở trong kho, nghĩ đến tương lai giúp đứa trẻ nhà mình giữ lại một chút kỷ niệm.
Mỗi ngày Tiêu Phong Khiển cũng không biết có thể ngủ được mấy tiếng, đôi khi vừa chợp mắt, trời liền sáng.
Nàng giống như là tìm niềm vui trong đau khổ, rảnh rỗi liền mang em gái lên núi hát những bài ca dân gian để rèn giọng, cũng có nhiều lúc, nàng sẽ tới lưng núi mà lúc trước nàng đã dẫn Tô Tần đi đến đó, một mình lẳng lặng ngắm sao.
Tiêu Phong Khiển biết khoảng cách giữa nàng và Tô Tần rất xa. Nhưng với nhiệt huyết tuổi trẻ, nàng tin tưởng, nhất định sẽ có một ngày, nàng nhờ vào cố gắng của bản thân sánh vai với Tô Tần, bảo vệ, che chở cho cô giống như cô đã bảo vệ mình.
Nàng nghĩ như vậy, tuy cực khổ, tuy mệt mỏi, nhưng lại có một chút cảm giác khác lạ.
Tiêu nãi nãi thương nàng nên mỗi ngày đều dậy sớm nấu cơm, làm việc nhà.
Như thường lệ, Tiêu Phong Khiển uống một chút cháo kê, rồi cô đem khoản tiền dạy kèm kiếm được trong khoảng thời gian này giao cho bà: "Cho bà này. Tổng cộng là 330 đồng."
Trước kia, mỗi lần nhận tiền, Tiêu nãi nãi đều mừng rỡ cười toe tóe, gặp người liền khoe cháu gái lớn của mình còn nhỏ mà đã có thể kiếm tiền, so với nông dân còn

kiếm được nhiều hơn. Nhưng bây giờ, Tiêu nãi nãi đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiêu Phong Khiển: "Đại Nha, mấy ngày nay đừng đi làm nữa, được không?" Như vậy sao được!
Tiêu Phong Khiển lắc đầu, nàng buông bát cơm: "Chẳng mấy nữa, tiền học phí đại học, còn có con sẽ không ở đây bốn năm, chi phí ăn mặc trong nhà không thể thiếu."
Nàng đã quen đem tất cả áp lực đặt trên người, cuộc sống đói khổ mấy năm trước đã dạy nàng phải lo trước tính sau.
Tiêu nãi nãi vốn hiểu rõ tâm tư của Tiêu Phong Khiển nhất, bà biết lòng tự tôn của cháu gái lớn rất mạnh, rất ít khi nhắc đến chuyện Tô Tần và Viên Ngọc giúp đỡ nên chỉ có thể gật đầu.
Mắt thấy cháu gái lớn vội vàng thu dọn chén đũa, Tiêu nãi nãi đảo mắt nhìn một chút. Ồ! Tiêu Phong Khiển uống sữa, tốt quá! tốt quá! Còn vừa đi vừa ca hát: "Yêu tôi người hãy ôm tôi một cái, yêu tôi người hãy nhẹ nhàng hôn tôi, yêu tôi người hãy..."
Viên Ngọc đi rồi, rất nhớ nhóc sún răng của mình. Không giống loại người chôn giấu tình cảm trong lòng như Tô Tần.
Viên Ngọc thật sự thực hiện lời hứa, đầu tiên là đặc biệt khoa trương gửi qua bưu điện cho Phong Du một hộp kẹo lớn đủ loại màu sắc, lại theo khoảng thời gian cố định gửi cho cô bé một số đồ vật nhỏ, nhiều nhất là đĩa CD các ca khúc thịnh hành. Từ lần trước sau khi nhìn thấy Tiêu Phong Du, Viên Ngọc liền phát hiện cô gái nhỏ này ngoại trừ có một loại năng lượng lạc quan ra, ca hát cũng đặc biệt dễ nghe, "Diễn kịch" vô cùng tốt. Viên Ngọc nghĩ sẽ cố gắng khai phá tiềm năng của cô bé, có lẽ tương lai sẽ có một thu hoạch không thể tưởng tượng được.
"Nhị Nha!"
Không hiểu vì sao đột nhiên Tiêu nãi nãi tức giận:"Ngồi im!"

Tiêu Phong Du lập tức ngồi thẳng người, còn chưa chờ bà lên tiếng, cô bé đã đánh đòn phủ đầu: "Ai nha, bà nội, con biết rồi, bà lại muốn nói con không bằng chị đúng không? Nhưng con muốn nói, tại sao con không bằng chị? Bà nhìn thấy hiện tại chị đã biến thành xanh xao vàng vọt, nhưng con đây, bà xe, gương mặt nhỏ nhắn này của con, giống như Tây Thi vậy. Bà biết không, con là vì không muốn bà đau lòng nên mới như vậy nha."
Tiêu nãi nãi tức giận đến gương mặt cũng đỏ lên: "Con còn nói nữa!"
Tiêu Phong Du cười tủm tỉm: "Bà à, người tốt với con một chút, đến lúc chị đi rồi trong nhà cũng chỉ còn lại một mình đứa cháu gái bảo bối này thôi, người còn phải dựa vào con đấy."
Tiêu nãi nãi lấy tay đập lên bàn một cái, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Tiểu quỷ này, cái khác không học được, cái miệng nhỏ này lại khéo léo hơn bất cứ ai, bây giờ còn học được uy hiếp người.
Gần đây trời lạnh, Tiêu Phong Khiển lo lắng cho em gái tự mình đến trường, cũng may em gái đã lên sơ trung, có thể tiện đường lấy xe đạp đưa cô bé đi học trước, không mất bao nhiêu thời gian.
Trên đường, Tiêu Phong Khiển hỏi em gái: "Tống Tiểu Hổ làm sao vậy?"
Hôm qua sau khi tan học liền thấy Tống Tiểu Hổ ngồi xổm ở cửa nhà khóc, Tống đại nương đau lòng an ủi, thấy cô bé đi qua, còn giống như rất tức giận nhưng lại không dám nói cái gì.
"Chúng ta chia tay rồi."
Lúc nói lời nói này Tiêu Phong Du vô cùng bình thản, cơ thể Tiêu Phong Khiển run rẩy: "Cái gì?"
Chia tay rồi?
Trước đây là ai nói nàng không biết yêu?
Vì sao lại chia tay?
Tiêu Phong Du: "Cậu ta quá si mê quấn quýt."

Tay lái nghiêng một chút, Tiêu Phong Khiển vội vàng dùng chân phanh lại: "Cái gì? Cái gì si mê quấn quýt?"
Nàng quay đầu nhìn Tiêu Phong Du.
Tiêu Phong Du cười tủm tỉm: "Em nói Tiểu Hổ đó, cậu ấy quá si mê quấn quýt em, khiến em không thể học được."
"Cho nên liền chia tay sao?"
Tiêu Phong Khiển hỏi thẳng, nàng không biết vì sao mình lại có một em gái bạc tình như vậy.
Tiêu Phong Du quả thực muốn trợn trắng đôi mắt, cô bé trưởng thành rồi, dáng người khác với bộ dạng mũm mĩm thuở bé, dần dần có khuôn mặt trái xoan của một người đẹp:"Dù sao sau này chúng em cũng không ở cùng nhau, đau dài không bằng đau ngắn."
"Lời nói này của em..."
Tiêu Phong Khiển lắc đầu.
Tiêu Phong Du nhỏ giọng nói: "Em cũng muốn cố gắng học tập ."
Nghe nói như thế, Tiêu Phong Khiển cảm thấy trong đầu sáng ngời, nàng hiểu rõ hỏi: "Em cố gắng học tập cũng là vì muốn tới Bắc Kinh tìm Viên Ngọc tỷ tỷ của em sao?"
Đứa em này... Cũng nghĩ giống như nàng, tự mình đa tình sao?
A, đúng rồi, năm ấy nàng gặp Tô Tân lúc 13 tuổi , bằng tuổi em gái mình bây giờ. Vừa gặp đã thương.
Từ đó về sau, trong lòng cũng không còn ai khác.
Hỏng rồi!
Trong lòng Tiêu Phong Khiển trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Em gái... Em gái sẽ không đối với Viên Ngọc...
Tiêu Phong Du dán mặt ở phía sau lưng chị mình: "Em không giống như chị suy nghĩ đâu."

Tiêu Phong Khiển: ....
Oắt con này sắp thành tinh rồi sao, sao biết nàng suy nghĩ cái gì?
"Em không muốn rời xa chị, em muốn vĩnh viễn quấn quít lấy chị."
Lúc nói lời này, giọng điệu của Tiêu Phong Du có chút nghẹn ngào.
Có trời mới biết trong khoảng thời gian này cô bé có bao nhiêu lo lắng, cô bé biết với thành tích của chị mình chắc chắn sẽ đi Bắc Kinh. Cô bé không nỡ.
Từ nhỏ đến lớn, chị hai như mẹ, tuy hay bướng bỉnh, thường xuyên đấu võ mồm với chị, nhưng trong lòng cô bé rất yêu chị. Chỉ là cô bé cũng không thể rời đi, bởi vì còn có bà. Bà già rồi nên cô bé không nỡ bỏ bà ở lại một mình, vì vậy cô bé không thể đi.
Tiêu Phong Du hiểu, chờ cô bé cố gắng học tập, thi cao khảo rồi đến Bắc Kinh, sau đó liền đưa bà nội đến đó, cứ như vậy, một nhà ba người sẽ không phải chia lìa. Trái tim Tiêu Phong Khiển giống như bị thứ gì đó kẹp chặt. Nàng quay đầu lại nhìn thấy nước mắt trong đôi mắt của em gái, lúc này, đột nhiên cảm thấy mình có chút ích kỷ.
Gia đình của nàng như vậy, vốn không nên rời đi.
Rất trùng hợp, vừa mới đưa em gái đến trường, Tiêu Phong Khiển trở về trường liền gặp được chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp cười tủm tỉm nhìn nàng: "Đến đây, Phong Khiển, tôi có chuyện nói với em."
Chủ nhiệm?
Có chuyện nói với nàng?
Tiêu Phong Khiển không khỏi có chút căng thẳng.
Chủ nhiệm là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, ông ta xoa xoa hai mắt, cười ha hả nhìn Tiêu Phong Khiển: "Phong Khiển đến đây."
Tiêu Phong Khiển thấp thỏm gật đầu, thật sự không thể nghĩ ra gần đây mình làm chuyện gì không tốt, khiến chủ nhiệm giáo huấn.

"Đừng căng thẳng."
Chủ nhiệm nhìn ra vẻ mặt đột nhiên căng thẳng của Tiêu Phong Khiển, giáo viên bọn họ đều rất thích mấy học sinh không nói nhiều lại chăm chỉ học tập. Mọi người cũng thấy thương nàng một mình gánh vác cả nhà: "Là như này, thành tích của em vẫn ổn định ở top 3 trong khối, chúng tôi nghĩ, tranh thủ đề cử cho em đi học ở một số trường đại học bản địa, muốn nói trước với em."
Chuyện này rơi trên người một đứa trẻ bình thường quả thực là một cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Cử đi học là có ý nghĩa gì?
Không cần tham gia cao khảo, một năm cuối cấp, ở thời điểm người khác áp lực lớn đến muốn nổi điên nàng lại có thể thảnh thơi đi làm chuyện của chính mình, chờ đại học khai giảng.
Nhưng đó chỉ là một trường bản địa.
Tiêu Phong Khiển do dự thật lâu, trong đầu nàng lướt qua gương mặt Tô Tần, còn có khoảnh khắc khi cô cười.
"Em xin lỗi chủ nhiệm."
Tiêu Phong Khiển lắc đầu, nàng cúi người cảm tạ đối với chủ nhiệm lớp: "Cảm ơn mọi người, em đã có trường đại học muốn vào."
Từ văn phòng đi ra, Tiêu Phong Khiển cảm giác cơ thể lâng lâng, dưới chân giống như đi trên bông.
Nghĩ đến lời nói của chủ nhiệm, nghĩ đến lời nói của em gái, nàng đột nhiên cảm thấy mình quá ích kỷ.
Buổi tối sau khi về nhà, Tiêu Phong Khiển không nói nhiều lắm, vội vàng làm việc nhà xong liền ngồi vào bàn học, trên mặt như phủ một lớp khí lạnh như băng, cả người lộ ra hơi thở "Người lạ đừng đến gần".
Tiêu nãi nãi từ sớm đã chuẩn bị xong mấy cái màn thầu nhỏ, bưng chúng lên: "Đại Nha, ăn một chút gì đi."

Tiêu Phong Du lại gần, nhìn thấy màn thầu nhỏ, đôi mắt sáng lên: "Wow, còn có bơ."
Cô bé đưa tay ra định lấy đã bị bà cho một cái tát vào tay.
Tiêu Phong Khiển nhìn thấy bà và em gái thì sắc mặt dịu đi, nhàn nhạt nở nụ cười. Hoá ra bọn họ đều nhớ rõ hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của nàng.
"Không có bánh ngọt bà liền làm cho con một đĩa này, con thấy thế nào?"
Tiêu nãi nãi từ ái nhìn cháu gái, Tiêu Phong Du mở miệng: "Bà à, tay nghề này của người quả thật không ổn, nếu chị khen chính là đang nói dối."
Em gái luôn thông minh như vậy, luôn muốn bị đánh như vậy.
Sau đó diễn ra một cảnh hỗn loạn.
Tiêu Phong Khiển nhìn bà đuổi theo em gái chạy khắp vườn rất bất đắc dĩ.
Đang cười thì điện thoại trong túi nàng rung lên.
Như là không thể tin được, Tiêu Phong Khiển giật mình, lập tức như điên lấy điện thại ra.
Số điện thoại di động này ngoại trừ bỏ cô ra thì không ai biết.
Quá mức kích động, Tiêu Phong Khiển cảm giác tim của mình đều đang run rẩy, hồi hộp lấy điện thoại ra, ngay lúc nhìn thấy tin nhắn trên đó, nước mắt lập tức tràn ngập hốc mắt.
A Tần: “Sinh nhật vui vẻ, Phong Khiển.”
Sinh nhật vui vẻ, Phong Khiển.
Lời chúc này giống như là ma chú, tràn ngập trong đầu óc, Tiêu Phong Khiển liền cười, cười giống như một kẻ ngốc.
Tiêu nãi nãi và em gái đều dừng động tác, có chút ngây ngô nhìn Tiêu Phong Khiển.
Tiêu nãi nãi nghi ngờ: "Đây không phải là áp lực quá lớn đó chứ? Làm sao vậy?" Phong Du thè lưỡi: "Tâm tư con gái, người đừng đoán mò."
Bà:......

Thích một người rốt cuộc là cảm giác như thế nào?
Giờ khắc này, trong lòng Tiêu Phong Khiển có nhiều cảm xúc hỗn loạn.
Bởi vì một câu của Tô Tần có thể trong nháy mắt từ địa ngục lên thiên đường, thậm chí có thể vì cô mà vào sinh ra tử, chỉ cần một cái gật đầu của cô.
Có một câu này, Tiêu Phong Khiển xác định tâm tư của mình, cũng kiên định trường học .mình ghi danh.
“Mười năm học tập gian khổ, hôm nay đề tên bảng vàng.”
Mãi cho đến hiện tại, Tiêu Phong Khiển cũng. không biết trong khoảng thời gian đó mình làm sao kiên trì được như vậy, nàng chỉ biết là tín ngưỡng trong lòng đã giúp nàng.
Nhất định, nhất định, nàng nhất định phải đến bên cạnh Tô Tần.
Một năm này, nàng nhìn vô số lần tấm hình chụp sườn mặt Tô Tần mà nàng chụp trộm ở giữa lưng núi lúc trước, tay nàng từng vô số lần vuốt ve màn hình.
Mỗi khi mệt mỏi, kiên trì không nổi nữa thì đây là nơi phát ra động lực cho nàng. Ngày báo điểm không chỉ có Tiêu gia mà cả thôn Hạ Oa đều kinh hoàng.
Đại học Bắc Kinh khoa tiếng Trung.
Trạng nguyên thôn.
Tiêu nãi nãi cầm thư báo trúng tuyển, nước mắt chảy không ngừng, Tiêu Phong Khiển muốn an ủi bà, nhưng bản thân cũng không khống chế được mà nước mắt chảy thành sông.
Có trời biết, sau khi không có cha mẹ, gia đình này đã phải tiếp tục đi như thế nào. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy chói chang rực rỡ, nhưng không ai biết được khó khăn và vất vả trong đó.
Trong thôn có chuyện vui như vậy, người khắp hang cùng ngõ hẻm đều đến ăn mừng, Tiêu gia đã rất lâu rồi không có bận rộn như vậy.

Nhà này mang một chút gạo đến, nhà kia lấy một chút dầu đến, đây đều là tình người, Tiêu Phong Khiển cẩn thận nhớ kỹ tất cả, nghĩ đến sau này nhất định phải hoàn trả.
Đã lâu không thấy, Đại Ngưu trước đó đã từng trợ giúp Tiêu Phong Khiển hiện giờ đã kết hôn. Hai năm trước anh ấy đã bỏ học, đang ở nhà làm nông.
Mẹ Đại Ngưu vẫn nói lắm như vậy, bà lôi kéo Tiêu nãi nãi hàn huyên, Đại Ngưu đứng ở một bên vò đầu.
Tiêu Phong Khiển nhớ rõ Đại Ngưu rất tốt, rửa hoa quả, lại nói đến chuyện năm đó cứu mạng.
Mẹ Đại Ngưu nghe xong nở nụ cười: "Dì biết, dì biết, năm đó là đầu óc của dì mê muội, còn muốn bắt con về làm vợ A Ngưu. Con đó, là một người tài giỏi, là phượng hoàng giữa loài người, làm sao Đại Ngưu chúng ta có thể lấy được." Nhắc đến đây, Tiêu nãi nãi hỏi: "Đúng rồi, Đại Ngưu à, năm đó vì sao con tới cửa một lần, sau đó liền không đề cập đến nữa?"
Tiêu Phong Khiển đang gọt hoa quả, không có để ý đối thoại của hai người.
Mẹ Đại Ngưu giọng lớn, lại thẳng tính: "Còn không phải gặp được Tô Tần kia sao? Chính là người đặc biệt xinh đẹp kia."
Nhắc tới "Tô Tần", động tác trên tay Tiêu Phong Khiển ngưng lại, nàng ngẩng đầu nhìn Mẹ Đại Ngưu.
Mẹ Đại Ngưu: "Khí chất của người phụ nữ kia rất khó lường, vốn dĩ tôi nghĩ buổi chiều sẽ đến chính thức cầu hôn, nhưng lại gặp cô ấy ở cửa. Nhìn thấy tôi cô ấy đã nói một câu “Tương lai tôi sẽ dẫn Phong Khiển đi". Nói xong liền bước đi. Ai nha má ơi, tôi vừa nghe lời này thì đâu còn dám cầu hôn nữa. Cô ấy muốn dẫn Phong Khiển đi, Đại Ngưu nhà chúng ta thì làm sao đây?"
Trong lòng mẹ Đại Ngưu bây giờ còn sợ hãi, nghĩ đến khí chất và giọng điệu của Tô Tần ngày đó liền sợ hãi.

Đều là chuyện đã qua, bây giờ Đại Ngưu đã kết hôn, bà cũng có thể xem như tán gẫu việc nhà mà cùng Tiêu nãi nãi nói một câu.
Nhưng với Tiêu Phong Khiển lại không như vậy.
Lời này như một quả bom, đi vào trái tim vốn chỉ mới gợn sóng lăn tăn đã bùm một cái nổ tung thành một lỗ hổng lớn, khiến cho một chút tình cảm vốn có đang được cẩn thận che giấu lại xối xả tuôn trào.
Mắt thấy chị đã ngây ngốc Tiêu Phong Du đi ra: “A, vào trong đi. Dì ơi, cảm ơn dì, bà ủa con gần đây luôn ho khan, sẽ lây bệnh cho người đó. Hôm nào con sẽ đi qua nhà dì nói lời cảm ơn sau. Cái gì? Dì muốn đi à? Đừng đi mà, sao nhanh như vậy?" Cô bé cầm lấy cánh tay Mẹ Đại Ngưu, lôi kéo ra bên ngoài, ở trong mắt người ngoài nhìn thấy chính là không biết có bao nhiêu luyến tiếc không cho đi.
Mẹ Đại Ngưu xấu hổ lôi kéo Đại Ngưu rời đi.
Tiêu nãi nãi tức giận: "Bà ho khan khi nào? Tiểu quỷ này!"
Tiêu Phong Du ôm lấy bà làm nũng một chút, lại dỗ dành bà đi vào nhà, sau đó đi đến bên cạnh chị. Thở dài, cô bé lấy con dao trong tay chị mình đi: "Được rồi, kỳ quái đến dọa người."
Tiêu Phong Khiển quay đầu nhìn Tiêu Phong Du, trong mắt tràn đầy sương mù. “Tôi sẽ dẫn Phong Khiển đi.”
Tiêu Phong Du vừa mới mười ba tuổi giống như người lớn sờ tóc chị mình: "Chị à, ngoại trừ việc học ra thì chị đã ngốc từ nhỏ. Được rồi, cuối cùng cũng trưởng thành. Đi đi, tới Bắc Kinh đi, tất cả mọi chuyện trong nhà cứ yên tâm giao cho em."
Nước mắt Tiêu Phong Khiển lại tuôn trào, em gái của nàng đã trưởng thành rồi. Tiêu Phong Du vỗ nhẹ phía sau lưng chị mình: "A, đúng rồi, trước khi chị rời đi, nhớ quét dọn chuồng heo sạch sẽ, chuồng gà phía đông cũng đã hở gió, phải sửa chữa một chút. Mấy hôm trước trong thôn phái người tới lắp đặt hệ thống cung cấp nước uống, đừng quên trả tiền. Quan trọng nhất chính là sổ sách trong nhà còn có

tiền tiết kiệm đừng quên cho em. Ai nha, nhiều chuyện phải làm như vậy, em có áp lực rất lớn nha."
Tiêu Phong Khiển:....

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16