Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2 : Cố gắng học tập thật tốt, biết không ?

3182 0 37 1

Có một loại người trên cơ thể luôn mang theo một loại từ trường và khí tràng không thể đối kháng.
Cho đến bây giờ Tiêu Phong Khiển cũng không biết ngày đó là vì cái gì mà nàng lại đồng ý để cho mấy người kia vào nhà.
Tính tình nàng đã có tiếng ở thôn Hạ Oa, nếu không phải như vậy thì trưởng thôn cũng không cần phải không báo với nàng mà là thông qua bà nội của nàng trực tiếp đem em gái của nàng mang đi.
Một nhà nông vô cùng cũ nát.
Đẩy cửa sắt lớn ra, bên cạnh cửa có rất nhiều rơm rạ và cỏ khô, ngay chính giữa sân là một miệng giếng, liếc mắt nhìn một cái thì thấy đồ dùng trong nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tuy mộc mạc, nhưng mỗi một món đều sắp xếp rất chỉnh tề. Nơi này không giống với những nơi "bẩn thỉu" mà trước đó Viên Ngọc và Tô Tần nhìn thấy.
Trong phòng truyền đến tiếng ho khan của người già: "Ai vậy?"
"Không có gì đâu. Bà nội, là trưởng thôn."
Tuy Tiêu Phong Khiển còn nhỏ tuổi, nhưng biểu hiện lại vô cùng thành thục, bình tĩnh. So với Tiêu Phong Du đang cầm kẹo que ăn vui vẻ trong lòng nàng kia hoàn toàn không giống nhau.
Phong Du vừa liếm vừa nói: "Chị ăn đi."
Tiêu Phong Khiển ghét bỏ nhìn thoáng qua, buông cô bé xuống:
"Đem mấy chữ chị dạy cho em ra tự luyện tập một lần."
"A" một tiếng, Tiêu Phong Du tung tăng chạy vào trong sân, cầm miếng gạch trên đất bắt đầu viết.
Viên Ngọc hình như muốn góp vui đi đến gần nhìn, không bao lâu cô ấy liền kinh ngạc: "Ồ, cô bé này viết chữ không tồi nha."

Ngang là ngang, dọc là dọc, tuy mang theo chút non nớt, nhưng trong khoảng lên xuống cũng đã mơ hồ có những nét riêng.
Đứa trẻ nhỏ bé này có thể viết ra mấy chữ dễ nhìn như vậy, chúng tỏ người dạy cho cô bé nhất định đã từng luyện thư pháp.
Tiêu Phong Khiển không nói gì, im lặng đứng ở một bên.
Nàng rất trắng, đứng dưới ánh nắng thậm chí nhìn có chút trắng bệch, cánh tay gầy như que củi, tóc vàng cháy, sắc mặt cũng không phải tốt lắm, hiển nhiên là do thiếu dinh dưỡng.
Trưởng thôn xoa tay: "Cái này... hoàn cảnh Tiêu gia không được tốt, cha mẹ đều là bị tai nạn ngoại ý muốn mà chết, để lại một nhà này chỉ có người già và trẻ con. Thân thể bà của nàng ấy không tốt, lại lãng tai, chúng ta lớn tiếng ở bên ngoài như vậy cũng không nghe thấy."
Tô Tần gật đầu, cô cố ý quan sát biểu cảm của Tiêu Phong Khiển, thời điểm trưởng thôn nói tất cả chuyện này, gương mặt nàng không chút thay đổi thậm chí chỉ hơi nhíu mày, nhưng duy nhất lúc nói đến chuyện bà bị lãng tai thì trong mắt nàng hơi ngấn lệ.
Quả thật là một người đẹp.
Ở phương diện thưởng thức cái đẹp, Viên Ngọc có thể nói là chuyên gia.
Đôi mày thanh tú nhăn một cái cũng khiến cho người khác trìu mến, đôi mắt hoa đào ngấn nước, đích thị là bản chất của một người đẹp không còn gì để nghi ngờ nữa.
Tô Tần và Tiêu Phong Khiển đều là kiểu người im lặng, nhưng như vậy lại càng khiến trưởng thôn lo lắng. Tính cách của đứa nhỏ này không tốt, trước đó vài người đến đây giúp đỡ đều bị loại khí thế lạnh như băng, xa cách ngàn dặm của nàng dọa cho chạy mất.
Nhà này rất vất vả, nếu không có người trợ giúp nữa, sợ là hai chị em này không được đi học.

Cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tô Tần gật đầu: "Ừm, vậy cứ như thế đi."
Vậy cứ như thế đi?
Trưởng thôn khó hiểu nhìn cô, Viên Ngọc lại nở nụ cười: "Thật tốt quá, đây là đã quyết định rồi sao?"
Cuối cùng cũng có thể rời đi rồi sao?
"Ừm." Tô Tần gật đầu.
Tiêu Phong Khiển dường như có chút mơ hồ, nàng nghiêng đầu nhìn Tô Tần. "Thật tốt quá, không cần phải ở chỗ này."
Viên Ngọc quả thực hưng phấn muốn nhảy dựng lên. Cô ấy đã quen được nuông chiều từ bé, nếu thực sự phải ở cái chỗ cả chim cũng không thèm ị này một ngày, quả là muốn lấy mạng của cô ấy mà.
Tô Tần và trưởng thôn kiểm tra đối chiếu qua chi phí ăn mặc của người trong nhà này, cô cúi đầu nghiêm túc nhìn.
Viên Ngọc nhìn thấy có chút kỳ lạ, cần phải đến mức này sao? Lúc ở công ty xem báo cáo tài vụ cũng không thấy cô nghiêm túc như vậy. Lập tức, cô ấy hiểu được, Tô Tần đây là đang suy xét đến lòng tự tôn của cô gái nhỏ nhà người ta, muốn tỏ vẻ coi trọng.
Bàn giao công việc xong trời cũng đã sắp tối.
Trong phòng truyền đến mùi hương thơm nức của màn thầu.
Giải quyết chuyện trong lòng xong, trưởng thôn cười ha hả : "Hôm qua tôi cố ý tặng bột mỳ cho Tiêu lão thái thái. Đây là màn thầu đã hấp xong rồi phải không, Phong Khiển?"
Tiêu Phong Khiển gật đầu, nàng hiểu ý của trưởng thôn, bước nhanh vào nhà lấy màn thầu.
Rửa sạch tay rất nhiều lần, Tiêu Phong Khiển cố ý đem chén bát được bảo quản tốt nhất trong nhà ra.

Nhìn thấy một mâm màn thầu trắng trẻo nóng hôi hổi trước mắt, Tiêu Phong Du nuốt nước bọt.
Tô Tần nhìn chằm chằm một hồi, Viên Ngọc gật đầu: “Không tồi, không tồi, ăn món gì đây?"
Món ăn?
Tiêu Phong Khiển xoa xoa hai tay mình, nàng mím môi cúi đầu.
Tô Tần trừng mắt liếc Viên Ngọc một cái, cô lấy khăn ướt mang theo bên người ra, lau qua tay rồi cầm lấy một chiếc màn thầu ăn một miếng: "Ừm, không tồi."
Viên Ngọc: ...
Một người trước nay hay kén chọn lại dám ăn màn thầu, còn nói không tồi nữa? Lão đại người ta đã làm như vậy, Viên Ngọc cũng chỉ có thể cố mà làm theo. Cắn một miếng, ngay lúc răng cắn vào chỗ mềm xốp, ánh mắt cô ấy sáng lên: "Thật đúng là không tồi, là em làm sao?"
Cẩn thận nhấm nháp, giữa răng môi mang theo vị ngọt của lúa mì.
Tiêu Phong Khiển gật đầu, nàng cầm lấy một cái đưa cho trưởng thôn:
"Ông ăn đi."
Viên Ngọc phát hiện cô gái nhỏ này có chút ý tứ, tuy thoạt nhìn lạnh như băng, nhưng cấp bậc lễ nghĩa nên có cũng không thiếu. Hơn nữa một người lớn như vậy, nàng hẳn là người làm ra thu nhập, vừa mới mười ba tuổi, nghiễm nhiên đã phải gánh vác cả nhà.
Một chút cơm đã được giải quyết xong.
Mắt thấy trời dần dần tối, Tô Tần nhìn đồng hồ rồi phân phó với lái xe Hà Ngạn: "Cậu đi lái xe lại đây."
Hà Ngạn gật đầu cung kính đi ra ngoài.
Tiêu Phong Khiển nhìn chằm chằm, tuy nàng không rõ ràng thân phận của mấy người này, nhưng dựa vào thái độ của mọi người, nàng liền biết Tô Tần nhất định là một người có thân phận cao quý.

Tô Tần quay người lại, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt đánh giá suy đoán của cô gái nhỏ, cô nhàn nhạt mỉm cười.
Nụ cười này như có vô vàn tia nắng bay thẳng vào trong mắt Tiêu Phong Khiển, nàng vội vàng quay đầu đi, khuôn mặt không hiểu sao lại đỏ lên.
"Gần đây có cửa hàng nào không?" Tô Tần nhìn nàng hỏi.
Tiêu Phong Khiển không dám nhìn cô: "Có, ở bên cạnh có sạp của Tống đại nương mở."
"Ừm, em dẫn tôi đi xem được không ?"
Giọng nói của Tô Tần rất dễ nghe dường như đã trải qua huấn luyện, thản nhiên, nhẹ nhàng, giống như hoa quế, bay vào trong lòng Tiêu Phong Khiển.
Nàng gật đầu, mang theo Tô Tần đi ra ngoài, Viên Ngọc thấy hai người một trước một sau đi ra ngoài liền há miệng thở dài:
"Sao lại thế này? Đây gọi là lòng đồng cảm tràn ra sao?"
Tô Tần là một người thanh lãnh, đối đãi người nhà hay là bạn bè cũng chưa từng có tính nhẫn nại tốt như vậy, này thật đúng là ‘con cóc trừng mắt nhìn đậu xanh’. Viên Ngọc căm giận mà nghĩ vậy.
Trong lúc này, Tiêu Phong Khiển đã mang Tô Tần đến sạp hàng.
Khi tiến vào căn nhà nhỏ chen chúc nhỏ hẹp lại có chút ẩm ướt, Tô Tần có chút kinh ngạc, nhưng cô đã khống chế cảm xúc của mình, không biến sắc quan sát bốn phía.
Tống đại nương vừa nhìn cách ăn mặc của Tô Tần liền biết khách quý tới cửa: "A ha ha, muốn mua cái gì vậy? Chúng tôi có thể đưa hàng tới tận cửa."
Nói xong, bà chỉ vào con lừa ngoài phòng.
Tô Tần: "Củi gạo dầu, muối, trứng gà, sữa, nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày, còn có vở và bút."
Tiêu Phong Khiển kinh ngạc nhìn Tô Tần, nàng tưởng Tô Tần muốn mua chút gì đó để chuẩn bị rời đi, nhưng rõ ràng những thứ này đều là muốn để lại cho nàng.

Tống đại nương cười đến miệng lệch thành cái gáo: "Cô muốn bao nhiêu?" Tô Tần: "Có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu."
Mẹ ơi! Đây không phải là thần tài giáng thế sao?
Căn nhà nho nhỏ lập tức trở nên náo nhiệt.
Tống đại nương dường như chuyển nhà mà chuyển hết mấy đống đồ đến Tiêu gia. Ở trong sân, Viên Ngọc nhìn thấy liền trợn mắt há mồm.
Tiêu Phong Khiển đứng ở một bên, không nói nên lời.
Nàng đang muốn cự tuyệt, đối với người khác thì nàng có thể nói ra miệng, nhưng đối mặt với Tô Tần lại như là có cái gì bị chặn lại ở cổ họng, làm sao cũng không thể nói nên lời.
Mắt thấy ra ra vào vào hơn mười chuyến, hàng hóa cuối cùng cũng được sắp xếp gọn gàng.
Tô Tần nhìn Tiêu Phong Khiển: "Tôi phải đi rồi."
Trái tim của Tiêu Phong Khiển khẽ run rẩy, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, nàng cư nhiên lại không muốn rời xa sao?
Tô Tần nhìn thấy cô gái trước mắt chỉ cao tới ngực mình, cô nhẹ giọng nói: "Cố gắng học tập thật tốt, biết không?"
Tiêu Phong Khiển gật đầu.
Tô Tần mỉm cười với nàng, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp: "Trên đây là địa chỉ của tôi, em có thể viết thư cho tôi."
"Ừm."
Mũi Tiêu Phong Khiển có chút chua xót ê ẩm giống như là bị cái gì va trúng. Trước đây, cũng có rất nhiều nhà tài trợ tới nhà, đa phần đều bày ra bộ dạng đấng cứu thế cao cao tại thượng, hoặc là chỉ thật cẩn thận suy xét lòng tự tôn yếu ớt của nàng. Nhưng chỉ có Tô Tần, chỉ có cô thật sự quan tâm đến cảm nhận của nàng và cũng chỉ có cô mới có thể đi vào trái tim thiếu nữ của nàng.

Xe rất nhanh chạy đến, Viên Ngọc không muốn trì hoãn thêm, gần như là xông lên xe.
Tô Tần cũng không có nhiều lời, lên xe, nhưng khi chiếc xe chạy được một đoạn đường, xuyên qua kính chiếu hậu cô nhìn thấy một thiếu nữ đứng ở xa xa mãi vẫn không chịu rời đi, nhẹ nhàng thở dài.
Viên Ngọc hỏi: "Hôm nay cô làm sao vậy? Phá lệ để tâm à? Liệu có thể nào là bởi vì em ấy sinh cùng ngày với cô không?"
Sinh cùng ngày?
Tô Tần kinh ngạc nhìn Viên Ngọc.
Viên Ngọc vỗ trán: "Trời ạ, cô vậy mà không biết sao? Cái này gọi là cái gì ta?" Cô ấy suy nghĩ: "Là duyên phận."
Duyên phận sao?
Tô Tần lắc đầu, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương, mặc kệ tiếng huyên náo của Viên Ngọc, cô cầm lấy di động kiểm tra mail.
Mãi cho đến khi xe lái đi rất xa, xa đến không nhìn thấy dấu vết gì nữa, Tiêu Phong Khiển vẫn đứng ở tại chỗ, không rời đi.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa bị mở ra, Tiêu Phong Du cầm màn thầu gặm chạy ra, cô bé ngửa đầu kêu: "Chị."
Tiêu Phong Khiển lấy lại tinh thần, gật đầu với cô bé: "Ừm, vào nhà đi, sau này mỗi sáng uống một túi sữa biết không?"
Tiêu Phong Du nghiêng đầu: "Chị cũng phải uống."
Tiêu Phong Khiển vuốt tóc cô bé: “Chị là người lớn, không cần uống."
Chị là người lớn?
Không thể uống sữa?
Thật là đáng sợ, vậy thì cô bé vĩnh viễn không cần lớn lên.
Hôm nay Tiêu Phong Du ăn no, ngủ sớm, mãi cho đến nửa đêm, cô bé đang ngủ mơ màng ngồi dậy, nhìn thấy ngọn đèn lờ mờ, Tiêu Phong Khiển đang cúi đầu

nghiêm túc xem sách, mà bên cạnh quyển sách của nàng có một tấm danh thiếp thanh nhã được đặt ngay ngắn ở kế bên.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16