Mặc kệ thời gian có chạy chậm như thế nào thì vẫn phải tới ngày ly biệt.
Ngày đó Tiêu Phong Khiển dậy sớm, nàng cho heo, gà, vịt trong nhà ăn đầy đủ, rồi quét dọn sân nhà ạch sẽ, sau đó thì làm bữa sáng cho bà và em gái.
Nàng chuẩn bị lén lút đi, không muốn tạm biệt người nhà.
Trong phòng phía đông, Tiêu nãi nãi chống gậy chậm rãi đi ra, bà đã sắp tám mươi, đầu đầy tóc bạc, lưng cũng đã còng: "Phải đi rồi à?"
Vừa nhìn thấy bà, cái mũi Tiêu Phong Khiển lại có chút chua xót.
Mười tám năm nay nàng chưa từng rời khỏi căn nhà này mà bây giờ đi một lần chính là ngàn dặm xa xôi.
"Đi đường cẩn thận."
Trong lòng Tiêu nãi nãi cũng không chịu nổi, còn an ủi cháu gái: "Ở Bắc Kinh, không thể so với nông thôn của chúng ta, phải học cách chăm sóc bản thân, đừng keo kiệt mà không tiêu tiền, không cần lo lắng chuyện ở nhà, nghe chưa?"
Càng như vậy lại càng khó vậy.
Tiêu Phong Khiển đi đến bên cạnh bà, dùng sức ôm lấy bà.
Thuở bé đều là bà ôm nàng, khi đó nàng còn có thể như chim nhỏ mà rúc vào trong lòng bà, mà bây giờ, nàng đã có thể che chở cho bà ở trong ngực mình.
Tiêu nãi nãi giơ đôi tay khô nứt, nhẹ nhàng vỗ lưng cháu gái lớn. Thật tốt, bọn nhỏ đều đã lớn hết rồi, nếu... cha mẹ chúng nó có thể thấy thì tốt quá.
Vì đề phòng đánh thức Tiêu Phong Du, gặp phải phiền toái không cần thiết, Tiêu Phong Khiển mang theo hành lý, lặng lẽ đi ra khỏi cửa.
Nàng không có bao nhiêu hành lý, chỉ chuẩn bị một chút quần áo. Thật ra, sau khi bà giữ lại phí sinh hoạt cần thiết trong nhà xong, còn lại đều giao cho Tiêu Phong Khiển.
Một đường đi ra ngoài, nhìn thấy trưởng thôn trưởng nuôi lớn nàng, nhìn đến một ngọn cỏ một bông hoa, thậm chí cả con chó nhỏ đầu làng, Tiêu Phong Khiển cũng luyến tiếc như vậy.
Tâm tình của nàng vừa mới kìm nén xuống thì một tiếng "Chị" đã làm cho Tiêu Phong Khiển hơi lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
Nàng lập tức nhìn lại, liền thấy ở phía đối diện em gái thanh tú xinh xắn đứng một mình.
Lúc này Tiêu Phong Du đã không giống như trước kia, trong đôi mắt sáng ngời tất cả đều là nước mắt, cái mũi và hai mắt đều hồng hồng khiến cho cõi lòng Tiêu Phong Khiển lập tức tan nát.
Tiêu Phong Khiển ném hành lý xuống, lập tức quay đầu lại, như thuở bé ôm lấy Tiêu Phong Du.
Em gái đã lớn đến nỗi một cánh tay không thể ôm trọn, hai tay ôm cũng là miễn cưỡng, Tiêu Phong Du dùng sức ôm cổ chị mình, khóc lớn: "Hu hu, Chị.... Chị.... Em không nỡ rời xa chị......"
Ai có thể nghĩ đến, tiểu nha đầu này ngày thường vô tâm vô phế vậy mà đêm qua lại một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm nay nghe thấy động tĩnh liền hé mở cửa nhìn trộm chị.
Tiêu Phong Khiển kiềm nén nước mắt: "Được rồi, phải nghe lời bà đấy, chị sẽ trở về thăm em."
Ai cũng biết lời nói này là để dỗ dành trẻ con, ở đại học Bắc Kinh nghĩ muốn quay về một lần, làm gì có thể dễ dàng như vậy.
Hai chị em ôm nhau khóc một hồi lâu rồi Tiêu Phong Du nức nở đưa chị đến nhà ga.
Mắt thấy xe ở nhà gà sắp chạy, Tiêu Phong Du nắm tay chị trộm thả một gói khăn tay vào: "Chị, đây là em cho chị."
Tiêu Phong Khiển cúi đầu nhìn: "Là cái gì vậy?"
Tiêu Phong Du: "Là tiền em trộm để dành."
Tiêu Phong Khiển vừa nghe liền cạn lời, tiền trộm để dành?
Nàng lập tức nhìn chằm chằm Tiêu Phong Du, ánh mắt ấy nếu đặt ở ngày thường, Tiêu Phong Du nhất định không hứng thú, nhưng bây giờ nghĩ tới sau này không còn nghe chị cằn nhằn và răn dạy nữa, nước mắt Tiêu Phong Du lại rơi xuống: "Từ tiền đi hát ở mấy chỗ trong làng, ngày thường có mấy hoạt động hay mời em đi hát một bài, còn có hát đám cưới."
Tiêu Phong Khiển không tin: "Vì sao chị không biết?"
Thuê một đứa trẻ bằng này tuổi đi hát ca? Đang lừa ai vậy?
"Mỗi ngày chị chỉ biết học tập."
Nghĩ đến chị phải đi, nước mắt Tiêu Phong Du lại trào ra như mưa: "Con đường mà em đi không giống chị, nhưng em cũng kiếm được không ít. Hiện tại ở trong thôn em là ‘người đẹp vạn người mê’ Phong tiểu muội."
Mí mắt Tiêu Phong Khiển hơi nheo lại.
Tiêu Phong Du nhón chân, hôn vào trán chị: "Chị yên tâm đi, em sẽ chăm sóc bà." Em sẽ chăm sóc bà.
Cùng với lời nói này, Tiêu Phong Khiển lên xe, nàng xuyên qua cửa kính xe nhìn em gái lẻ loi đứng ở sân ga, trong lòng không rõ có tư vị gì.
Mãi cho đến khi xe chạy một hồi lâu tâm tình của nàng mới dịu đi, mở hồng bao mà em gái cho ra.
Ngay lúc nhìn thấy năm tờ Mao gia gia mới tinh, Tiêu Phong Khiển khiếp sợ và kinh ngạc đã không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
"Đinh" điện thoại rung lên.
Tiêu Phong Khiển vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn thấy một dãy số xa lạ.
“Chị, chị yên tâm đi, chờ khi chị trở về, em nhất định đã trở thành một cô gái mê người ở hương trấn. A, đúng rồi, quên nói với chị, thù lao khi em hát một bài là hai trăm đồng, vẫn là lấy giá quen biết, em nhớ rõ là chị dạy kèm cho người ta một
ngày hình như cũng là hai trăm đồng. Tha thứ cho em nha, lúc chị tắm rửa em đã lén ghi lại số điện thoại của chị. Muội muội mãi yêu chị.”
Vừa khóc vừa cười, bị em gái làm rối như vậy, loại ưu sầu khi phải xa nhà dường như phai nhạt đi rất nhiều.
Tiêu Phong Khiển nắm chặt điện thoại, nhắm hai mắt lại.
Đường tới Bắc Kinh rất xa lạ, Tiêu Phong Khiển là lần đầu tiên phải xa nhà.
Lần đầu tiên đi loại xe lửa kín không kẽ hở, ngay cả ruồi cũng không bay lọt, nhà vệ sinh chen chúc đến mức vào được một lần giống như trải qua một kiếp nạn. Ngay cả như vậy, trải qua hơn ba mươi mấy giờ xóc nảy, trước lúc xuống xe, Tiêu Phong Khiển vẫn phải tới phòng vệ sinh rửa tay, sửa sang lại một chút, nàng còn bôi chút kem dưỡng hương hoa cúc.
Lúc xuống xe Tiêu Phong Khiển không biết đường, chỉ có thể theo dòng người đi ra ngoài.
Khắp nơi đều là người, nơi nơi đều là bảng hiệu, nàng có chút bất lực, mãi cho đến một cửa trạm phía bắc, đám người mới bắt đầu tản ra.
Tiêu Phong Khiển chuẩn bị đi đến chỗ phía trước hỏi thăm đường đi đại học Bắc Kinh phải làm thế nào mới đón được xe, còn chưa đi được mấy bước, đã bị một giọng nói quen thuộc từ trong xương cốt gọi lại: "Phong Khiển."
....Phong Khiển.
Linh hồn Tiêu Phong Khiển như bị đánh trúng.
Nàng chậm rãi... chậm rãi xoay người, sợ mình sinh ra ảo giác. Nhưng ngoại trừ Tô Tần ra thì ai còn có loại khí chất như thế này.
Tô Tần mặc một kiện áo khoác vàng nhạt đứng ở trong đám người, tóc dài nhẹ nhàng tung bay, làn da trắng nõn nà, mắt đẹp chết người.
"Hơi muộn." Tô Tần đi tới bên cạnh Tiêu Phong Khiển, mỉm cười sờ mái tóc nàng. Ngón tay lúc lên xuống mang theo hương bạc hà độc nhất của cô, Tiêu Phong Khiển cảm giác mỗi một lần đều như mang theo dòng điện, khiến cả người nàng run lên.
"Mệt mỏi không?" Nhìn thấy Tiêu Phong Khiển không nói lời nào, Tô Tần mỉm cười hỏi.
Nụ cười ấy rơi vào trong mắt Tiêu Phong Khiển, đi vào trong lòng, xoa tan hết tất cả những tẩy mệt nhọc và bất an của nàng.
Mãi cho đến khi lên xe, Tiêu Phong Khiển dường như mới khôi phục khả năng nói chuyện: "Sao cô lại tới đây?"
Nàng cũng không có nói cho Tô Tần biết mình đến Bắc Kinh.
Tô Tần nghiêng đầu, nhìn nàng: "Là Phong Du nói với Viên Ngọc."
......
Giờ khắc này, trong lòng Tiêu Phong Khiển có chút chua xót, đứa em gái mà ngày thường nàng luôn ghét bỏ, bất tri bất giác đã thật sự trưởng thành, đã học được cách lót đường cho nàng.
Tô Tần cẩn thận đánh giá Tiêu Phong Khiển, mới mấy năm không gặp, đứa nhỏ này đã hoàn toàn trưởng thành, giống như là thay đổi thành một bộ dạng khác. Hàng mi thật dài hơi rung rung, làn da vẫn trắng như mỡ dê, đôi môi hơi mỏng, mềm mại ướt át như cánh hoa hồng.
Vẻ đẹp tự nhiên chính là như thế.
Trái tim Tiêu Phong Khiển đập "Thình thịch" , trong lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nàng nhìn xung quanh xe của Tô Tần, nàng không hiểu xe, cũng không rành thương hiệu, nhưng hối hận trước khi lên xe đã không dậm chân một cái để giữ sạch bùn đất đi.
Xe này thật đẹp, còn mang theo một mùi hương thoang thoảng.
Tô Tần nhìn người đều là nhìn ánh mắt, Tiêu Phong Khiển quật cường lại nhát gan trong trí nhớ đã không thấy nữa, thay vào đó chính là kiên nghị và ngượng ngùng: "Đi ăn cơm thôi."
Ngồi xe lửa lâu như vậy Tiêu Phong Khiển nhất định đã đói bụng.
Tô Tần đưa nàng tới một tiệm ăn dưới lầu công ty, tùy tiện gọi một chút đồ ăn. Tiêu Phong Khiển vẫn rất căng thẳng, lại có chút hưng phấn, trộm nhìn Tô Tần. Thật tốt mà... Cuối cùng ước mơ cũng được thực hiện, đến bên cạnh cô.
Thừa dịp Tô Tần đi nghe điện thoại, Tiêu Phong Khiển nhìn thoáng qua menu, ngay lúc nhìn thấy một bát cháo trên đó đã có giá hơn 10 đồng, nàng lắp bắp kinh hãi.
Hơn mười đồng... Đủ cho cả nhà nàng chi tiêu trong một ngày.
Tô Tần rất nhanh liền đi vào, hình như cô hơi tức giận: "Không nói được cô ấy." Tiêu Phong Khiển nhìn Tô Tần, cô lắc đầu: "Đêm hôm nay tự nhiên Viên Ngọc muốn mở party, kêu tôi nhất định phải mang em theo."
Tiêu Phong Khiển theo bản năng định từ chối, party gì đó, loại từ ngữ như thế này cách nàng rất xa.
Mà khi Tô Tần hơi ngẩng đầu, mang theo một chút chờ mong nhìn nàng, mấy lời cự tuyệt lại không có cách nào nói ra miệng được.
Bữa ăn rất phong phú, cũng là lần đầu tiên trong đời Tiêu Phong Khiển ăn một bữa cơm lại tốn nhiều tiền như vậy, nàng rất đau lòng. Tô Tần ăn uống rất ít, chưa ăn bao nhiêu liền no rồi, Tiêu Phong Khiển không nỡ lãng phí cho nên ăn hết toàn bộ. Tô Tần lại mang theo Tiêu Phong Khiển đi mua một chút nhu yếu phẩm và đồ dùng sinh hoạt, sáng sớm cô nhìn thấy Tiêu Phong Khiển cầm một túi nhỏ, khẳng định rất nhiều thứ đều chưa có, cho nên chở nàng đi chuẩn bị.
Lòng tự tôn của đứa nhỏ này quá mạnh mẽ, mỗi một bước đi cô lại phải phỏng đoán một chút.
Đô thị lớn tựa như bảy sắc cầu vồng, một đám người xinh đẹp, thời thượng, tòa nhà cao ngất ngưỡng chọc trời.
Ánh mắt Tiêu Phong Khiển nhìn chằm chằm không chớp.
"Ngày 1 tháng 9 mới khai giảng, sao không ở lại nhà thêm vài ngày?" Tô Tần thuận miệng hỏi.
Tiêu Phong Khiển nhẹ giọng nói: "Tôi muốn đến Bắc Kinh xem một chút. Còn muốn xem có cơ hội tìm việc làm thuê nào đó thích hợp."
Nghe xong lời này, Tô Tần quay đầu nhìn Tiêu Phong Khiển.
Tiêu Phong Khiển bình tĩnh đối diện với cô.
Lời này đối với người khác mà nói, khó có thể mở miệng, nhưng đối với Tô Tần, nàng cũng không muốn giấu diếm.
Trước đó nàng có thể yên ổn tiếp nhận sự giúp đỡ của Tô Tần, nhưng hiện tại không thể, nàng đã là sinh viên, đã là một người trưởng thành rồi, nàng phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, nuôi sống bản thân đồng thời còn phải cung cấp cho gia đình.
Tô Tần gật đầu, không hỏi nhiều nữa: "Vậy mấy ngày này em chưa có chỗ ở phải không?"
Tiêu Phong Khiển nhìn giá cả của khăn mặt trên kệ, bất giác nhíu mày, đây là đang muốn cắt cổ khách hàng sao?
Nàng ở kí túc xá trường, mấy ngày nữa là có thể dọn vào.
Tô Tần thuận miệng nói: "Mấy ngày này, em cứ ở chỗ tôi trước đi."
Tâm Tiêu Phong Khiển run rẩy, nàng lập tức ngẩng đầu: "Chỗ của cô á?"
Tô Tần đang cẩn thận lựa chọn bàn chải đánh răng, không chú ý đến biến hóa của nàng: “Đúng, bình thường bởi vì bận nên tôi rất ít về nhà, đại đa số thời gian đều ở công ty, khoảng cách từ nhà đến công ty rất gần."
Nói xong, đôi mắt Tô Tần nhìn chằm chằm nàng, trái tim Tiêu Phong Khiển lại đập loạn. Nàng phát hiện bản thân không thể đối diện với Tô Tần, một khi đối diện đại não liền trở nên trống rỗng.
"Quyết định vậy đi."
Tô Tần khi làm việc luôn chú ý đến hiệu suất, cô đẩy xe hàng: "Đi mua nội y cho em nào."
Tiêu Phong Khiển:......
Nàng có thể nói không được không?
Tô Tần không biết rối rắm trong lòng nàng, bởi vì ở trong lòng cô, Tiêu Phong Khiển vẫn là Tiêu Phong Khiển, vẫn là cô bé mỏng manh, đôi mắt rưng rưng nhìn cô năm đó.
Đến khu nội y, nhân viên tư vấn đi tới, nhìn Tô Tần: "Là cô mặc sao?"
Tô Tần chỉ vào Tiêu Phong Khiển, vẻ mặt nhân viên tư vấn tươi cười: "Là người đẹp này à."
Nhân viên tư vấn đánh giá bộ ngực của Tiêu Phong Khiển một chút: "Bình thường mặc size bao nhiêu?"
Tiêu Phong Khiển đỏ mặt không nói lời nào.
Tô Tần nhìn thấy muốn cười, nhân viên tư vấn giới thiệu: "Tôi thấy chắc cô mặc cup B là vừa."
Nói xong cô ấy chọn một bộ cup B phong cách phù hợp cho Tiêu Phong Khiển.
Tô Tần biết nàng ngại, liền đi theo nhân viên kia để xem, ai ngờ hai người vừa mới quay người lại, chợt nghe thấy người sau lưng nhẹ giọng lại kiên định nói:
"Hình như là C." Nhân viên tư vấn :...... Tô Tần:.....
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)