Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6 : Phong Khiển Lại Ngã Bệnh

2401 0 34 1

Từ trong mơ tỉnh lại Tiêu Phong Khiển mơ màng nhìn vào bức tường trắng như tuyết, nhìn nó rất lâu.
Nàng tỉnh dậy, chuyện đầu tiên làm chính là tắm rửa, vẫn tắm nước lạnh như trước. Sáng sớm dùng nước giếng giội từ đầu tới chân lạnh đến thấu xương.
Tắm rửa xong, nàng lại giặt đồ lót, từ đầu đến cuối, nàng cau mày, tâm sự chồng chất.
Tiêu nãi nãi vì giúp Tiêu Phong Khiển bổ sung dinh dưỡng, hôm nay cố ý làm bánh bao, còn bưng lên một ít trứng gà để dành.
Tiêu Phong Khiển miễn cưỡng tươi cười, thần sắc mệt mỏi.
Tiêu nãi nãi nhìn thấy vành mắt đen của cháu gái, muốn nói lại thôi.
Hai cháu gái này của bà tính cách không giống nhau.
Nếu đây là Tiêu Phong Du, bà khẳng định sẽ trực tiếp hỏi con có tâm sự gì sao? Vì sao lại biến mình thành bộ dạng như thế này?
Nhưng đây là Phong Khiển, đứa trẻ này đôi khi quật cường đến nỗi khiến người khác phải sợ hãi.
Cũng may là Tiêu Phong Du thông minh, cô bé thừa dịp chị thu dọn chén đũa, nhỏ giọng nói với bà: "Hôm qua chị mơ thấy chủ nợ."
Tiêu nãi nãi: "Làm sao con biết?"
Tiêu Phong Du ưỡn bộ ngực của mình, học theo giọng điệu của chị mình lúc nói mớ: "A, Tô Tần, đừng... A, đừng..."
Đây không phải là đang sợ chủ nợ đòi nợ sao?
Tiêu nãi nãi căn bản cũng không nghĩ nhiều, nghe Tiêu Phong Du nói như vậy, càng đau lòng cho cháu gái lớn.
Một chút cơm không mặn không nhạt ăn xong.
Tiêu nãi nãi nhìn Tiêu Phong Khiển sắp xếp cặp sách chuẩn bị đến trường, bà
nói: "Bà định buổi chiều sẽ tới nhà bên cạnh giúp việc."
Dì Vương nhà bên mở một xưởng nhỏ ở trong thôn chuyên bán sản phẩm thủ công mỹ nghệ, buôn bán cũng không tệ lắm. Người làm của bà ấy vẫn không đủ, hoan nghênh bà con cô bác đến hỗ trợ, kiếm chút tiền trà nước.
Tiêu Phong Khiển nhíu mày: "Bà đi đến đó làm gì ? Đừng đi."
Bà chừng ấy tuổi rồi, mắt đã hoa mà còn muốn đi giúp việc sao?
Tiêu nãi nãi khó chịu trong lòng: "Bà nghe Nhị Nha nói... tối qua con áp lực quá lớn, mơ thấy chủ nợ đòi nợ."
Bỗng nhiên gương mặt Tiêu Phong Khiển lập tức đỏ đến tận cùng, nàng không thể tin được nhìn Tiêu nãi nãi.
Tiêu nãi nãi thở dài: "Bà già rồi, chẳng được tích sự gì, nhưng không thể ngáng chân các con được."
"Không được."

Tiêu Phong Khiển vẫn là câu nói kia, tuy nàng chưa được bao nhiêu tuổi, nhưng nghiễm nhiên đã thành "Người đứng đâu một nhà."
Người đứng đầu một nhà ngoại trừ có quyền lên tiếng , còn có thể dùng vũ lực. Nàng một lòng vọt vào trong phòng, xách em gái đang lén lút ăn kem lên, nhắm ngay mông mà "bốp bốp" vài cái.
Mãi đến khi Tiêu Phong Du sún răng cũng phải khóc gào.
Mắt thấy em gái khóc đến kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, Tiêu Phong Khiển phát tiết xong lại có chút đau lòng, nàng thẹn thùng đá mông Phong Du: "Ai ai ai, được rồi, đừng khóc nữa, chị đưa em đến trường."
Trường tiểu học của Tiêu Phong Du ở trong thôn, cũng không xa, bình thường cô bé luôn năn nỉ chị đưa mình đến trường, chỉ là Tiêu Phong Khiển rất ít khi đồng ý, nhiều nhất là đi cùng bà.
Nhưng ai ngờ tiểu gia hỏa này vào lúc này lại đột nhiên bộc lộ tính tình của mình, cô bé lau nước mắt: "Không cần, Tống Tiểu Hổ tới đón em rồi."
Tiêu Phong Khiển: ...
Tống Tiểu Hổ chính là con trai của Tống đại nương nhà bên.
Tiêu Phong Khiển tức giận đến vừa giận vừa cười, tên oắt con này lợi hại, lại dám chơi trò yêu sớm.
Dù sao cũng lo lắng cho em gái, sáng sớm Tiêu Phong Khiển liền theo đuôi Phong Du ra cửa. Quả nhiên, vừa ra khỏi cửa liền thấy Tống Tiểu Hổ cầm kẹo que trong tay, đang chờ Tiêu Phong Du: “Em tới đây, cho em kẹo nè."
Đây chính là mật ngọt chết ruồi, trẻ con bây giờ thật đáng sợ.
Tiêu Phong Du nhận lấy, mỉm cười ngọt ngào: "Cám ơn Tiểu Hổ ca, em rất thích. Nhưng lần sau có thể đổi qua vị khác không? Em không thích vị đào mật."
Tống Tiểu Hổ gãi đầu, "A" một tiếng, lôi kéo tay Tiêu Phong Du liền đi về phía trước.
Cảnh tượng này rất chói mắt.
Tiêu Phong Khiển không không được chạy ra, hai đứa bé bị dọa cho hoảng sợ. "Tiểu Hổ à."
Tiêu Phong Khiển ngoài cười nhưng trong không cười, dù sao cũng là con trai nhà người khác, cần phải nhẹ nhàng một chút.
Tống Tiểu Hổ có chút sợ Tiêu Phong Khiển, co rụt cổ.
Tiêu Phong Du tiến lên một bước, chặn trước Tống Tiểu Hổ: "Đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh."
Tiêu Phong Khiển: ...
Nàng thề chờ hôm nay tan học về nhà, nhất định phải rút dây anten TV ra.
Tiểu quỷ này quả thực là không biết học cái tốt.
Tiêu Phong Du đã sớm thăm dò tính tình của chị mình, mắt thấy lông mày nàng dựng ngược lên, mắt trừng thành hình viên đạn, Phong Du đã nói một câu giết nàng trong nháy mắt: "Chị, chị không biết yêu."

Tiêu Phong Khiển: ?
Cái gì?
Không biết cái gì?
Tiêu Phong Du hợp lý hợp tình nói: "Chúng em đây gọi là thanh mai trúc mã, trẻ nhỏ vô tư. Có thể chị sẽ muốn hỏi, vì sao em muốn ăn kẹo que của Tiểu Hổ ca. Đó là bởi vì Tiểu Hổ ca thích em, thích một người đương nhiên muốn đem đồ tốt nhất cho người đó, giống như là..."
Dường như để chị hiểu bản thân không phải ăn vụng kẹo que của Tiểu ca ca nhà người ta, đại não Tiêu Phong Du nhanh chóng xoay chuyển: "Giống như Tô Tần tỷ tỷ đối tốt với chị đó."
"Bang" một tiếng, đầu của Tiêu Phong Khiển giống như bị vật gì đó đánh trúng thật mạnh.
Nàng không ngờ một thứ gì đó vẫn luôn chôn sâu trong lòng bấy lâu nay, vậy mà giữa ban ngày lại bị một đứa con nít có cái mông to vạch trần.
Gió thổi qua, tiếng cây hòe đầu thôn xào xạc vang lên, Tiểu Hổ lôi kéo tay Phong Du, quay đầu lại nhìn: "Chị em không sao chứ?"
Tiêu Phong Du lắc đầu: "Không có việc gì, chị ấy bị em niệm chú thành công, sắp tu thành tiên rồi."
Tiểu Hổ: ...
Cả ngày hôm đó Tiêu Phong Khiển đều thất thần, dường như đây là lần đầu tiên từ khi vào cao trung tới nay, nàng đi học mà lại thất thần.
Ngày hôm nay cũng không biết đã vượt qua như thế nào.
Mãi đến buổi chiều, trước lúc tan học, giáo viên nói một câu khiến nàng tỉnh lại: "Kỳ nghỉ hè năm nay, trường tổ chức cho học sinh ưu tú tới Bắc Kinh tham quan, đi xem văn hóa bối cảnh của Đế Đô, chính là muốn các em thu thập một ít kiến thức, mở mang tầm mắt, không ngừng phấn đấu vì tương lai sáng lạn phía trước." Trước kia hàng năm, trường học đều sẽ tổ chức cho một đám học sinh đi các nơi giao lưu học tập vào kỳ nghỉ hè hoặc là nghỉ đông.
Tuy tất cả chi phí đều được trường chi trả, nhưng mỗi lần Tiêu Phong Khiển nghe thấy đều tươi cười một chút rồi bỏ qua, bởi vì nàng không thể lãng phí thời gian, tất cả thời gian của nàng đều để dành cho học tập và làm thuê.
Nghỉ hè phải làm cái gì đều đã sắp xếp xong cả rồi.
Nhưng mà Bắc Kinh...
Nơi đó có cô.
Trái tim giống như bị thứ gì đó đâm vào, tra tấn Tiêu Phong Khiển đến hoảng hốt bất an.
Về đến nhà, lúc ăn cơm tối, Tiêu Phong Khiển bưng bát cơm kinh ngạc nhìn bà. Bà đã rất già rồi, đầu đầy tóc bạc, đã không thể tìm thấy một sợi tóc đen nào nữa,. Đôi tay làm việc trong thời gian dài đã đầy nếp nhăn, bởi vì mùa đông không được

che chở tốt nên phía trên còn có chút dấu vết nứt da để lại. Lúc này bà đang ăn đầu cá mà Tiêu Phong Du ăn thừa.
"Bà nội."
Tiêu Phong Khiển nhìn bà, Tiêu nãi nãi ngẩng đầu: "Làm sao vậy, Đại Nha?"
Đối diện với khuôn mặt già nua này của bà, trái tim Tiêu Phong Khiển đột nhiên đau xót.
Bà nhà người ta, tuổi này đã không đi làm nổi, ở nhà bảo dưỡng tuổi thọ. Còn bà nhà nàng, không chỉ đi làm việc, mà còn phải lo chuyện trong nhà, luôn luôn muốn quan tâm chuyện học tập của hai cháu mình.
Mấy lời đến bên miệng bị miễn cưỡng nuốt xuống, Tiêu Phong Khiển lắc đầu: "Không có gì đâu."
Nàng không thể đi.
Nàng làm gì có tiền để đi.
Tuy không đi, nhưng trong lòng Tiêu Phong Khiển lại bị nghẹn đến khó chịu, nàng đem tất cả tinh lực đều dùng ở chuyện học tập.
Nàng mãi mãi không quên một câu kia của Tô Tần - Cố gắng học tập thật tốt. Nàng nhất định phải học tập thật tốt, nhất định phải tới Bắc Kinh, nhất định phải gặp lại cô.
Mùa hè năm nay vô cùng nóng bức, thôn dân dường như đều không ra khỏi nhà, trong nhà phàm là ai có chút tiền đều trang bị điều hòa.
Tiêu Phong Khiển không nỡ nhưng nàng sợ bà và em gái nóng, đành phải đi chợ mua một cái điều hòa cũ hơn 200, gắn ở phòng ngủ của em gái và bà.
Bình thường chỉ mở một lúc, mát mẻ được một chút liền tắt đi, bà cũng sợ tốn tiền điện.
Tiêu Phong Du rất buồn bực, từ sau khi cô phát hiện trong mơ chị mình kêu chủ nợ đừng tới gần, chị liền dọn ra ngoài. Dọn đến phòng cách vách, không ngủ chung với cô bé nữa.
Như thường lệ, sáng sớm Tiêu Phong Khiển đạp xe đi. Nàng dựa vào tiền làm thuê lúc nghỉ hè mua một chiếc xe đạp hơn hai mươi đồng.
Chiếc xe đạp này ngoại trừ hai bánh xe có thể chạy, mấy chỗ khác đều hư hỏng. Chuông không kêu, phanh không ăn, tất cả đều dựa vào Tiêu Phong Khiển điều khiển.
Lúc dạy kèm cho học sinh thứ nhất xong, Tiêu Phong Khiển liền cảm thấy sau lưng vã mồ hôi, đầu có chút choáng váng. Nàng không nghĩ nhiều, uống thêm chút nước liền đi đến nhà thứ hai. Kiên trì đến kh kết thúc, lại đi hơn mười km đường núi đến nhà cuối cùng.
Lúc này mặt trời nắng gắt nhất, vừa đến nhà nọ, nàng liền cảm thấy có chút không bình thường.
Người mẹ của nhà đó nhìn thấy nàng cũng có chút lo lắng: "Phong Khiển, cháu không sao chứ? Sắc mặt rất tái nhợt. Muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Tiêu Phong Khiển là một người giữ chữ tín, nàng không muốn chậm trễ thời gian của người khác, kiên trì dạy thêm cho học sinh.
Cuối cùng, mẹ của đứa trẻ kia mang cho Tiêu Phong Khiển một ly nước đậu xanh, sau khi nàng uống vào mới khỏe hơn một chút.
Mắt thấy Tiêu Phong Khiển rời đi, người mẹ vuốt đầu đứa nhỏ nhẹ giọng nói: "Nhìn thấy chị rất vất vả, phải cố gắng học tập biết không?"
Đường về nhà dường như xa lạ thường.
Tiêu Phong Khiển cuối cùng cũng không nhớ rõ bản thân đã về đến nhà như thế nào. Vừa mới đến cửa, thấy bà đang vẩy nước ở trong sân, chân nàng mềm nhũn, ngất đi.
Tiêu nãi nãi bị dọa, ném gáo nước trong tay, hét lên một tiếng, chạy nhanh đến gần nàng, tay đều lạnh đi.
Cũng may, trong thôn có bác sĩ, sau khi xem xong nói là bị cảm nắng hơn nữa bị kiệt sức, còn có chút mất nước.
Bác sĩ cho một chút hoắc hương làm thuốc xong liền rời khỏi.
Tiêu Phong Du nghe Tiểu Hổ nói chị bị ngất xỉu, từ trước tới giờ cô bé chưa từng chạy nhanh như vậy, chân nhỏ gắt gao dồn sức, sau khi về đến nhà, nàng khóc lóc thảm thiết: "Chị, chị của con đâu? Chị, chị ở đâu rồi?"
Tiêu nãi nãi không chịu nổi tức giận: "Con la làng cái gì? Chị con vừa mới ngủ." Vừa nghe nói chị đang ngủ Tiêu Phong Du lau nước mắt: "Không phải nói miệng sùi bọt mép, mí mắt không khép lại được sao?"
Tiêu nãi nãi tức giận đến nỗi muốn đem cây gậy của mình ném qua.
Tiêu Phong Du thè lưỡi, cô bé lo lắng chạy đến bên giường nhìn chằm chằm chị một hồi, hai mắt chờ mong đợi một hồi không thấy nàng tỉnh lại mới đi ra ngoài. "Bà, khi nào chị mới tỉnh lại?"
Tiêu Phong Du dựa sát vào bà, tuy cô bé bướng bỉnh, nhưng trong lòng lại rất yêu thương chị mình.
Tiêu nãi nãi cúi đầu vá quần áo: "Chị con đang mệt mỏi, để cho nó nghỉ ngơi một lúc đi. Con nên ngoan ngoãn một chút."
Tiêu Phong Du gật đầu: "Nhưng trưởng thôn nói, lát nữa sẽ có người đến nhà chúng ta thăm con."
"Thăm con?" Tiêu nãi nãi không tin Tiêu Phong Du, bà quả thật rất đau đầu với đứa cháu nhỏ bướng bỉnh này.
Tiêu Phong Du thề: "Thật đấy, hơn nữa người vừa mới đến, chị của con nhất định sẽ khỏe lại."
Tiêu nãi nãi dường như trợn trắng mắt: "Con tranh thủ ăn cơm đi, cháo hạt kê cho con đặt ở trên bàn."
Tiêu Phong Du "A" một tiếng, đang muốn nhấc bước chân nhỏ rời đi, ngoài phòng liền truyền đến âm thanh của tiếng thắng xe.

Ngay sau đó, cửa chính bị gõ vang, trong trí nhớ, âm thanh này quen thuộc lại có chút xa lạ vang vọng cả sân nhà: "Tiểu quỷ lanh lợi, mở cửa đi, Ngọc tỷ tỷ của em đến đây."
Tiêu nãi nãi đang vá áo nghe thấy giọng nói này liền phát run, kim lệch hướng đâm vào tay.
Bà không để ý nhiều như vậy, vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
Cửa bị mở ra.
Trên đầu Viên Ngọc đội chiếc nón rơm không biết lấy từ đâu ra, tay chống tường, thân thể chính là ngực tấn công mông phòng thủ mà bày ra hình chữ S.
Tiêu Phong Du vui vẻ muốn nhảy dựng lên: “Chị, kẹo, kẹo!"
Viên Ngọc: ...
Oắt con ranh ma này trí nhớ tốt thật, đã lâu như vậy mà còn nhớ đến kẹo.
May là Viên Ngọc đã sớm chuẩn bị, từ trong túi lấy ra một viên kẹo rất to: "Cho em nè, nhóc sún răng."
Tiêu Phong Du chỉ để ý đến kẹo, làm sao còn quản đến xưng hô, cô bé cầm kẹo nhảy nhót vô cùng vui vẻ: "Chị, chị tới làm gì vậy? Còn muốn ăn màn thầu sao?" Nhìn thấy đứa bé nói năng ngô nghê trước mắt, tâm tình Viên Ngọc tốt hẳn, cô ấy xoay người: "Cô xem đi, tôi đã nói khẳng định là bọn họ ở nhà mà."
Là ai vậy?
Tiêu Phong Du lập tức xoay người, mắt trừng đến tròn xoe: "Tô tỷ tỷ sao?"
Viên Ngọc: ...
Ai?
Đứa trẻ đần độn này, sao không kêu tên mình, lại ngọt ngào kêu Tô Tần tỷ tỷ như vậy?
Cửa xe bị đóng lại.
Tô Tần thong thả đi vào, trên mặt nàng mang theo tươi cười, nhẹ nhàng nói với Tiêu nãi nãi: "Xin chào bà."
Tiêu nãi nãi vừa nhìn thấy là ân nhân đến đây, kích động đến không biết phải làm sao: "Mau mau, mau vào, sao trước khi đến đây mọi người không nói một tiếng?" Viên Ngọc chính là không khách khí, cô ấy đỉnh đạc đi vào: "Này, đây là đột nhiên muốn đi. Bà, người đừng vội, người bên trong đâu? Quỷ nhỏ, chị của em đâu?" Lần này đến là bởi vì ba đứa nhóc mà Viên Ngọc giúp đỡ đều về nhà làm nông, bị lão già trong nhà hỏi đến, đương nhiên là chịu giáo huấn một trận.
Cô ấy cũng rất ranh ma, công phá Tô Tần không được, không đổi được Tiêu Phong Khiển liền thay đổi suy nghĩ, cô ấy chuẩn bị giúp đỡ nhóc sún răng tinh quái này. Với chỉ số thông minh của cô bé này, nếu không vào được một trường đại học trọng điểm, vậy rất có lỗi với bộ não này rồi.
Nhắc đến chị, Tiêu Phong Du lập tức nhìn Tô Tần, chỉ thấy ánh mắt Tô Tần cũng đang nhìn bốn phía tìm chị mình.
Tô tỷ tỷ thật xinh đẹp.

Tuy Tiêu Phong Du vẫn chưa biết gì về khiếu thẩm mỹ, nhưng dưới mắt nhìn của cô bé, Tô tỷ tỷ một thân quần áo màu trắng, hơn nữa quanh thân còn tản ra loại cảm giác không cách nào hình dung được. Không phải chính là thần tiên tỷ tỷ trong TV sao?
"Chị của em bị bệnh." Giọng nói của Tiêu Phong Du lập tức sa sút. Viên Ngọc và Tô Tần đều sửng sốt.
Sao lại bị bệnh?
Tiêu Phong Du lấy tay lau khóe mắt: "Nhớ Tô tỷ tỷ."
Viên Ngọc: ...
Tô Tần: ...
Tiêu nãi nãi rơi cả gậy, thiếu chút nữa ngã sấp xuống: "Ai nha, hai người đừng nghe đứa nhỏ này nói bậy."
Nói bậy sao?
Tiêu Phong Du thề thốt nói: "Các người không tin sao? Nhìn đây này."
Nói xong, cô bé xoay người, đồn sức hô một tiếng đối diện với phòng bên trong: "Tô Tần tỷ tỷ đến rồi, đến rồi. Tô Tần tỷ tỷ đến rồi, đến rồi. A a a, Tô Tần tỷ tỷ đến rồi!"
Tô Tần: ...
Gần như là giây tiếp theo cửa phòng trong bị đẩy ra ngay lập tức.
Tiêu Phong Khiển chỉ mặc một kiện áo khoác, hoang mang lúng túng chạy ra. Nhìn thấy cảnh tượng này, miệng Viên Ngọc mở to hết cỡ.
Mẹ ơi, cô gái này từ khi nào đã trổ mã mê người như vậy?
Bởi vì bị cảm nắng, lại ở nhà mình, cho nên Tiêu Phong Khiển ngủ khỏa thân. Lại bởi vì sốt ruột, nàng liền cầm một kiện áo sơ mi khoác ở trên người, cúc áo cũng chưa đóng hết, bả vai lộ ra hơn phân nửa.
Nàng rất trắng, làn da như ngọc mài, dáng người tỉ lệ khác trước rất nhiều, hoàn toàn trưởng thành. Hơn nữa sắc mặt tái nhợt, đôi mắt rưng rưng nước mắt kia đủ để khiến hormone của mọi người dâng cao.
Viên Ngọc bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Tô Tần nhíu mày, phân phó Hà Ngạn ở phía sau: "Cậu đi ra ngoài trước đi."
Hà Ngạn cúi đầu, mặt đỏ tai hồng lui ra ngoài.
Giữa lúc Tiêu Phong Khiển còn đang ngây ngốc mà nhìn chăm chú, Tô Tần tiến lên phía trước, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tiêu Phong Khiển, thở dài: "Cứ không nghe lời như vậy sao?"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16