Cứ không nghe lời như vậy sao?
Mắt Tiêu Phong Khiển nhìn chằm chằm Tô Tần không chớp mắt, sợ đây lại là một giấc mơ. Bởi vì quá mức kích động nên cơ thể của nàng theo bản năng khẽ run. Phản ứng của nàng khiến Tô Tần có chút sững sờ, cô nghĩ đến đứa nhỏ này vừa mới bị bệnh lại nghe cô nói như vậy cho nên đã bị dọa sợ, giọng điệu liền chậm lại: "Đi thay quần áo khác đi."
Lời này khiến cho Tiêu Phong Khiển hoàn hồn, gương mặt nàng có chút hồng, vội vàng chạy vào trong phòng thay quần áo.
Trong sân Viên Ngọc vẫn đang dư vị: "Dáng người này, chà chà chà."
Người còn chưa tới mười tám tuổi mà đã hấp dẫn người khác như vậy rồi, lớn lên còn rất cao.
Ánh mắt Tô Tần dừng ở trên người Viên Ngọc, mang theo một loại cảnh cáo.
Viên Ngọc co rụt cổ, bản thân dời đi lực chú ý, nghĩ biện pháp "Dụ dỗ" Tiêu Phong Du: "Nhóc sún răng, em có thích chị không?"
Tiêu Phong Du đang chổng mông nhổ cỏ trong sân, cô bé dần dần lớn lên, biết giúp đỡ chút chuyện vặt trong nhà: "Chị, chị có chuyện gì thì nói thẳng đi, không cần ở đây lãng phí thời gian."
Viên Ngọc: ...
Tiểu quỷ này là muốn phản nghịch sao?
Tô Tần bật cười, mặt mũi Viên Ngọc đều bị ném đi, cô ấy phát hiện tiểu quỷ này cho dù là chỉ số thông minh hay tình cảm đều đã sớm trưởng thành: "Chị muốn giúp đỡ em."
"Giúp đỡ em?"
Tiêu Phong Du đứng thẳng người, cô bé dùng hàm răng sún hở gió, thành thật
nói: "Không được, chị em cũng sẽ không đồng ý ."
Viên Ngọc vừa nghe liền nở nụ cười: "Chính bản thân chị em cũng được giúp đỡ, nàng còn không đồng ý sao?"
Tiêu Phong Du ném một nhúm cỏ nhỏ đến bên cạnh Viên Ngọc: "Chị có thể giống như Tô tỷ tỷ sao?"
Viên Ngọc: ....
Khốn kiếp! Có thể nào là do mình không đẹp không?
Viên Ngọc không nổi giận, cô ấy chuẩn bị đổi sang kế hoạch khác, cười tủm tỉm nói: "Nếu như em có chị giúp đỡ, mỗi bữa cơm đều sẽ được ăn ngon, thịt không rời miệng, quà vặt kẹo mút ăn thỏa thích."
Tiêu Phong Du trộm nuốt một ngụm nước bọt.
Trong lòng Viên Ngọc giống như tiểu nhân cười gian, chẳng lẽ một đứa trẻ mà cô ấy cũng không thu phục được sao?
"Dù sao thì chắc chắn chị em sẽ không đồng ý."
Tiêu Phong Du nhớ tới trước đó có người muốn mang cô bé đi, bộ dạng chị tức giận đến khàn cả giọng lúc ấy đã khắc sâu trong đầu cô bé, làm sao cũng không quên được.
Tuy cán cân trong lòng vẫn đang lắc lư, nhưng cho dù như thế nào cô bé cũng không thể bỏ chị mình được.
Tiêu Phong Khiển rất nhanh đi ra, nàng thay đổi một chiếc áo phông màu trắng sạch sẽ, quần bò, tóc cũng cột lên.
Một thân như thế này đặt ở trên người người khác chính là bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng nàng có dáng người tốt, khuôn mặt lại xinh đẹp, có một loại cảm giác em gái nhà bên thanh thuần.
Viên Ngọc huýt sáo một cái, hai mắt đều sáng lên.
Đây chính là có mầm không cần lo lớn.
Trước đó lúc nhìn thấy còn là một cô bé gầy teo, thiếu dinh dưỡng trầm trọng.
Bây giờ, mới chưa đến hai năm đã trở nên duyên dáng yêu kiều như vậy rồi.
Tiêu Phong Khiển giống như không nhìn thấy những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Tần.
Hôm nay Tô Tần mặc thoải mái, váy dài màu cà phê, cô dường như gầy hơn một chút nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Tóc xõa trên vai, so với một người phụ nữ đơn độc trước đó quyến rũ hơn một phần.
Tô Tần nhìn Tiêu Phong Khiển vừa lòng mỉm cười, hơi có cảm giác thỏa mãn được gọi là con gái nhà tôi đã trưởng thành.
"Phong Khiển, chị có việc muốn thương lượng với em."
Viên Ngọc biết muốn bắt nhóc sún răng này thì phải hỏi chị của cô bé, nhưng người ta giống như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm Tô Tần.
Viên Ngọc không có biện pháp, cô ấy tiến lên phía trước ôm lấy một cánh tay của Tô Tần: "Cứu mạng. Giúp đỡ đi."
Nếu lần này không làm tốt, khi trở về lão già ở nhà sẽ lại lải nhải cho xem.
Tiêu Phong Khiển nhìn thấy Viên Ngọc ôm lấy cánh tay Tô Tần, cảm thấy vô cùng chói mắt.
Tô Tần đẩy Viên Ngọc ra, nói với Tiêu Phong Khiển: "Viên Ngọc muốn giúp đỡ em gái em, có thể chứ?"
Dường như là theo bản năng, Tiêu Phong Khiển liền gật đầu.
Tiêu Phong Du: ....
Viên Ngọc: ? ? ?
Chuyện gì vậy?
Không phải nói chắc chắn sẽ không đồng ý sao?
Tô Tần hiển nhiên cũng không ngờ Tiêu Phong Khiển dễ dàng đồng ý như vậy, cô giật mình, mỉm cười: "Được rồi, quyết định như vậy đi."
“Bắc phương có một giai nhân,
Dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng.
Liếc nhìn, thành quách ngả nghiêng,
Liếc thêm lần nữa nước liền lung lay.” (*)
(*)Hai câu trích từ Giai nhân ca ( 佳人歌) Bài ca về người đẹp của Lý Diên Niên Đây là hai câu thơ mà Tiêu Phong Du nghĩ đến khi nhìn thấy Tô Tần cười.
Viên Ngọc nhìn bộ dạng cô bé há hốc mồm nói thầm gì đó, cô bé này không bình thường, sao ánh mắt lại gian tà như vậy?
Hơn nữa, đừng tưởng cô ấy không nhìn ra, Tiêu Phong Khiển đồng ý dễ dàng như vậy, còn không phải là bởi vì lời này do Tô Tần nói ra sao.
Bởi vì tới muộn, đúng lúc đến giờ cơm chiều, Tiêu nãi nãi nhất quyết muốn giữ hai người ở lại ăn cơm.
Đã dần quen thuộc với gia đình này, hai người cũng không hề chối từ.
Cơm chiều là Tiêu Phong Khiển một tay làm, nàng trổ tay nghề, làm một nồi gà tre om nấm, một đĩa cá chiên kèm bánh nướng, trứng cuộn, còn có khoai tây rim đường, vài đĩa salad, bày biện đầy cả một bàn lớn.
Đã ăn quen sơn hào hải vị, Viên Ngọc đặc biệt thích ăn đồ ăn nhà nông, có một mùi vị khác hẳn: "Phong Khiển, rất có năng lực, còn nhỏ tuổi nhưng tài nấu nướng phi phàm, sau này ai cưới được em đúng là phúc của kẻ đó."
Tiêu Phong Khiển khẽ cười, ánh mắt thường xuyên dừng ở trên người Tô Tần. Nàng phát hiện dường như Tô Tần không động vào món thịt.
Viên Ngọc nhìn thấy nghi hoặc của mọi người, cũng không ngẩng đầu lên giải thích:
"A Tần ăn chay, đã mười mấy năm rồi."
Ăn chay...
Tiêu Phong Khiển yên lặng ghi nhớ.
Tiêu nãi nãi cười ha hả nhìn đến hai người trẻ tuổi: "Ở lại một đêm đi, cảnh đêm ở sau núi rất đẹp, tiện thể cũng ngắm một chút trăng sao ở nông thôn."
Bà cũng từng đi qua những năm tháng trẻ tuổi, biết người trẻ tuổi thích gì.
Quả nhiên, mắt Viên Ngọc sáng lên.
Ngắm sao?
Chuyện này đối với một Bắc Kinh bị bụi mù bao phủ mà nói là rất hy hữu.
Tiêu nãi nãi tiếp tục thuyết phục bọn họ ở lại: "Chăn đệm ở phòng phía đông đều còn rất mới, hai người không cần ghét bỏ."
Lời nói này có muốn từ chối nữa cũng không được.
Nhưng Viên Ngọc có chút tò mò: "Bà à, không có việc gì bà chuẩn bị chăn đệm mới làm gì?"
Chẳng lẽ nhà này thường xuyên có nhiều người lui tới ?
Tiêu nãi nãi cười ha hả: "Không phải tôi chuẩn bị, là Đại Nha đấy."
Đại Nha?
Viên Ngọc nhìn chằm chằm Tiêu Phong Khiển, nàng cúi đầu im lặng ăn cơm.
Đúng là nàng chuẩn bị, nàng luôn chờ mong... có một ngày... Tô Tần có thể đến nhà mình. Trước kia vẫn đều cảm thấy rằng mong muốn không thể với tới, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng mà chuẩn bị. Không nghĩ tới, thật sự có một ngày nguyện vọng trở thành sự thật.
Viên Ngọc nhìn thấy nàng như vậy cũng không đuổi cùng giết tận nữa, vỗ ngực nói: "Được, không thành vấn đề. Dù sao thì sau này cũng là người một nhà."
Đây rõ ràng một lời nói ấn ý, đương nhiên ai cũng nghe không hiểu, chỉ có Tô Tần cười như không cười nhìn Viên Ngọc một cái.
Viên Ngọc rất bất đắc dĩ, cô ấy nói với Tiêu nãi nãi: "Bà à, có chuyện này cháu muốn thương lượng với người."
Tiêu nãi nãi vui tươi hớn hở: "Tôi già rồi, chuyện trong nhà đều là cháu lớn quyết định."
Tiêu Phong Khiển buông đôi đũa, nhìn Viên Ngọc: "Chuyện gì vậy chị?"
Viên Ngọc bị gọi một tiếng "chị" này liền thất thần, cô ấy nhìn Tiêu Phong
Khiển: "A, đúng rồi, Phong Khiển, lâu như vậy vì sao chị chưa nghe em gọi A Tần là chị?"
Tiêu Phong Khiển nhếch môi, nàng không muốn gọi Tô Tần là chị.
Về phần nguyên nhân trong đó, nàng khó có thể mở miệng.
Tô Tần nghĩ nàng ngượng ngùng, nhìn Viên Ngọc: "Cô có chuyện gì thì mau nói đi."
Tiêu nãi nãi hiểu chuyện liền đứng dậy dọn dẹp chén đũa: "Tôi đi quét dọn phòng phía đông một chút. Ban đêm ở nông thôn lạnh, không giống chỗ hai người ở." Nói là nói như vậy, nhưng thật ra là muốn để không gian cho người trẻ tuổi.
Tô Tần nhìn Tiêu nãi nãi, có chút hiểu được vì sao hai đứa cháu của bà lại hiểu chuyện như vậy.
Viên Ngọc nhìn Tiêu Phong Khiển, luôn cảm thấy khí tràng của đứa nhỏ này ở phương diện nào đó có chút giống Tô Tần, khiến cho người ta cảm thấy áp
lực: "Như đã nói, không phải ông già nhà chị muốn chị giúp đỡ một đứa trẻ sao? Chị thấy Phong Du nhà chúng ta rất tốt, mà em cũng đã đồng ý rồi, nhưng tên của hai em quá giống nhau, khiến người ta nhìn một cái liền biết là người một nhà." Tiêu Phong Khiển nhíu mày, Viên Ngọc đây là muốn lừa gạt sao?
Viên Ngọc lập tức nói: "Chị đã sớm nghĩ ra một cái tên cho con bé, hữu duyên với mình một chút. Đương nhiên không phải sửa thật."
Cái này, Tiêu Phong Khiển nghe hiểu được, nàng bình tĩnh nhìn Viên Ngọc: "Chuyện này, phải hỏi em gái em."
......
Chà chà chà.
Đứa nhỏ này, tuổi chưa được bao nhiêu đã biết đánh thái cực, đẩy vấn đề trở lại cho mình rồi.
Nhưng đứa nhóc kia dễ đối phó hơn so với nàng, Viên Ngọc nhìn Tiêu Phong Du: "Nhóc sún răng, chị giúp em đổi một cái tên dễ nghe giống như chị, được không?"
Tiêu Phong Du đang ăn cá ngấu nghiến, vụng về hỏi: "Tên gì vậy?"
Đúng vậy, gọi là gì nhỉ?
Viên Ngọc suy nghĩ, nhìn Tô Tần: "Cô nói xem họ Viên còn có cái tên gì dễ nghe không?"
Tô Tần nghiêm túc suy nghĩ, dưới cái nhìn chăm chú của Viên Ngọc và Tiêu Phong Khiển thành thật nói: "Viên Bảo."
Viên Ngọc: ....
Tiêu Phong Khiển: ....
Ông trời ơi! Đây là nữ thần mặt lạnh đang nói đùa sao?
Nhưng Tiêu Phong Du lại rất vui vẻ, cô bé hở hàm răng sún cười vui vẻ: "Được đó. Nguyên Bảo, Nguyên Bảo, thật là dễ nghe."
Dễ nghe?
Cô bé căn bản không hiểu hai chữ này.
Chuyện trong lòng đã ổn thỏa.
Viên Ngọc thả lỏng nhìn Tiêu Phong Khiển: "Chỗ ngắm sao mà bà nói là ở đâu vậy? Có truyền thuyết gì lãng mạn không?"
Tiêu Phong Khiển nhìn Viên Ngọc gật đầu: "Có. Nghe nói, nếu hai người ước nguyện tại đó sẽ mãi mãi không chia lìa."
Nàng nói với Viên Ngọc nhưng ánh mắt lại không nhịn được dừng ở trên người Tô Tần.
Tô Tần đang mỉm cười nhìn em gái đã chôn khuôn mặt ở trong bát.
Tiêu Phong Khiển nhíu chặt mày.
Một đứa trẻ sún răng thì có cái gì đẹp mà nhìn?
Wow!
Viên Ngọc cảm thán.
Thần kỳ như vậy sao?
Nghe nói như vậy, tính tình nôn nóng của Viên Ngọc bị khơi dậy, cô ấy vội vàng thúc giục: "Đi thôi, đi nhanh đi, đến khi trở về lại dọn dẹp, chị sẽ giúp em."
Một thiên kim đại tiểu thư như cô ấy lại dọn dẹp chén đũa sao?
Tô Tần nghe xong thấy buồn cười, đôi mắt xinh đẹp của cô liền nhìn chằm chằm Viên Ngọc: "Cô có người mình thích sao?"
Gấp đến như vậy sao?
Gương mặt Viên Ngọc lập tức đỏ bừng, cô ấy dường như che giấu mà cúi thấp đầu: "Ai cần cô lo."
Một câu "Ai cần cô lo" này vậy mà lại mang theo một chút hương vị làm nũng, giận dữ.
Tiêu Phong Khiển nghe thấy, nàng nhìn chằm chằm Viên Ngọc một hồi, rồi lại nhìn Tô Tần, mấp máy môi muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Ban đêm trên núi, trời có gió nhẹ, vô cùng mát mẻ.
Tiêu Phong Khiển cố ý mượn một chiếc xe đạp từ chỗ Tống đại nương, giao cho Viên Ngọc: "Khoảng cách hơi xa, chúng ta sẽ dùng hai chiếc."
"Hả? Không phải chứ, vì sao muốn tôi đạp xe?"
Viên Ngọc vô cùng không vui, Tiêu Phong Khiển không để ý tới bộ dạng của cô ấy, nó với em gái đang rất vui vẻ: "Đi, Viên Bảo, ngồi xe của chị em đi."
Viên Ngọc: ...
Tô Tần: ? ? ?
Sau đó... Tiêu Phong Du liền rất nghe lời ngồi sau xe của Viên Ngọc.
Tiêu Phong Khiển đạp xe của mình, một chân chống đất, nàng cũng không nói gì, cứ chờ như vậy.
Tô Tần nhìn chằm chằm nàng một lúc, lắc đầu bất đắc dĩ mỉm cười, đi qua ngồi ở phía sau Tiêu Phong Khiển.
Màn đêm hoàn toàn buông xuống, bao trùm mọi thứ trong bóng tối, hai má phiếm hồng của Tiêu Phong Khiển cũng được giấu đi, nàng ngửi thấy hương bạc hà trên người Tô Tần, tim đập thình thịch: "Ngồi vững, phanh có chút không ăn."
Tô Tần nghe lời liền ngồi yên.
Thật ra Tiêu Phong Khiển có ý muốn kêu Tô Tần ôm thắt lưng của nàng nhưng như thế này cũng đã rất thỏa mãn.
"Em gái, chúng ta đi! Go go go!"
Ở bên kia, Viên Ngọc đã bắt đầu tăng tốc độ, lớn giọng khiến mấy chiếc đèn cảm ứng âm thanh ở cầu thang đối diện đều bật sáng.
Tiếng cười "Ha ha" của Tiêu Phong Du làm cho tâm trạng của mọi người tốt hơn. Đi đến giữa sườn núi có một đoạn đường nhỏ xóc nảy gồ ghề, Viên Ngọc đạp xe đến nhe răng trợn mắt, Tiêu Phong Du ở phía sau lớn tiếng hô: "Lái đi, lái đi, tôi có Tiểu Bạch long."
Viên Ngọc:...
Đối với người khác mà nói, đoạn đường núi này rất khó đi, nhưng đối với Tiêu Phong Khiển mà nói thì đã đi đường quen nên đạp xe rất dễ dàng, nhưng nàng lại cố tình phóng xe vào những chỗ đường xấu, sau vài lần, Tô Tần hoảng sợ ôm lấy thắt lưng của nàng, một phen ôm lấy Tiêu Phong Khiển.
Phía sau lưng Tiêu Phong Khiển cứng đờ, lồng ngực hình như bị một ngọn lửa hoàn toàn thiêu đốt.
Cơ thể cô gái rất mềm mại, mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi hòa vào trong gió. Tô Tần sợ bị ngã xuống đất nên ôm chặt thắt lưng của nàng.
Đã lâu rồi, Tiêu Phong Khiển dường như không được vui vẻ như vậy.
Đến giữa sườn núi, Viên Ngọc bị bầu trời đầy sao kia hấp dẫn đến mức vung tay hoan hô, giống như phát điên chạy lên núi.
Tô Tần nhìn Tiêu Phong Khiển khóa kỹ xe, ánh mắt có chút giống như vô tình dừng trên thân thể của nàng.
Tiêu Phong Khiển nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Tần nhìn hai mắt của nàng, trầm mặc một hồi rồi hỏi: "Vừa rồi là em cố ý phải không?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)