Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17 : Tiêu Phong Du Đến Bắc Kinh

2578 0 30 0

Sau ngày ấy, vì đã được mở mang thủ đoạn của Tô Tần, nên Tiêu Phong Khiển thấp điệu hơn rất nhiều. Nàng không dám hơi một tí lại đi thăm dò nữa.
Nhận ra khoảng cách vẫn còn thua kém, nàng bắt đầu dồn hết sức cố gắng, lại giống như tình thế thời cấp ba, hận không thể chẻ một ngày ra thành hai ngày. Mỗi ngày đúng năm rưỡi sáng đồng hồ báo thức đều kiên trì vang lên. Tiêu Phong Khiển đã luyện được một môn tuyệt học, từ trước tới nay đồng hồ báo thức của nàng đều để chế độ rung, hơn nữa vừa rung một cái nàng nhất định sẽ tỉnh dậy. Sau khi tỉnh dậy, là nửa tiếng chạy bộ.
Sắp tới mùa đông rồi nên bầu trời lúc sáng sớm vẫn tối, đến khi sáng lên đã là rất muộn rồi.
Thỉnh thoảng Tiêu Phong Khiển vẫn sẽ tìm về cảm giác năm đó, một nắng hai sương thức đêm học bài. Nhưng hiện tại không còn là sân nhà nhỏ tối như mực kia nữa, nàng đã bước chân vào vườn trường Bắc Đại.
Giấc mơ và hiện thực có xa lắm không?
Tất cả chỉ cần cố gắng.
Hít thở không khí mát lành, trong lành, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ, Tiêu Phong Khiển lại nghĩ đến Tô Tần.
Nàng không biết con đường tương lai có xa lắm không, không biết khoảng cách giữa hai người còn bao lâu mới có thể lấp đầy.
Nhưng Tiêu Phong Khiển kiên quyết sẽ không từ bỏ, nàng sẽ cố gắng bước ngàn vạn bước về phía Tô Tân, chỉ chờ cô bước một bước.
Sau khi chạy bộ là tự học buổi sáng, sau đó cả ngày đều có tiết học.
Quyên cùng phòng ký túc xá thỉnh thoảng cũng sẽ thức dậy theo, nhưng thời tiết càng ngày càng lạnh, tần suất cô ấy rời giường cũng giảm dần theo, bọc người trong chăn bông, hỏi Tiêu Phong Khiển: "Phong Khiển, cũng đã thi đỗ đại học rồi, rốt cuộc thì cậu lấy nghị lực ở đâu ra vậy?"
Tiêu Phong Khiển đeo giày, mỉm cười với Quyên: "Tôi không dám lười biếng." Đúng thế, nàng không dám.
Nàng không có cái gì cả, chỉ có thân thể này và đầu óc.
Tương lai, nàng lấy cái gì đi tranh giành với mấy người thành công bên cạnh Tô Tần?
Tự ràng buộc bản thân là lối thoát duy nhất của nàng.
Học xong một ngày, nàng lại vội vàng tới nhà người ta dạy thêm.
Lần này, học sinh của nàng rất thông minh, là một cậu nhóc mới lên lớp ba tên là Cao Nham, chỉ hơi bướng bỉnh một chút, tất cả kiến thức chỉ cần dạy một lần đã hiểu. Nhưng học nhanh quên cũng nhanh, đến ngày hôm sau, cậu bé gần như đã quên hết.
Cậu bé là con trong gia đình đơn thân, cha mẹ đã ly hôn từ ba năm trước, hiện tại cậu bé đi theo cha, tên là Cao Phàm.

Cao Phàm bận rộn công việc, không có thời gian để ý đến chuyện học tập của con trai nên thuê gia sư tới đây hỗ trợ.
Về mặt tiền bạc, anh ta không keo kiệt chút nào, thậm chí sau tháng thứ hai liền chủ động tăng lương cho Tiêu Phong Khiển, điều này làm cho nàng được quan tâm mà lo sợ.
Tiêu Phong Khiển lấy ra tất cả kiên nhẫn, dù sao cũng là một cậu nhóc, Cao Nham rất thích chị gái bộ dạng xinh đẹp này, so với mấy giáo viên lớn tuổi, bảo thủ khác tốt hơn nhiều.
Dưới sự cố gắng của Tiêu Phong Khiển, thành tích của Cao Nham tăng lên rõ rệt. Dần dần, bắt đầu có cha mẹ của học sinh khác tìm tới cửa.
Cao Phàm hút thuốc, đứng ở cửa cười ha hả nhìn hai người: "Con trai à, con nên giữ lấy cô giáo, nếu không quay đầu lại đã bị người khác cướp đi rồi."
Cao Nham múa quyền: "Vậy phải hỏi nắm đấm của con trước."
Từ trước tới giờ Tiêu Phong Khiển đều không nói nhiều lắm, ngoại trừ thứ hai đến thứ năm đi dạy thêm, đến thứ bảy, chủ nhật nàng sẽ thực hiện lời hứa tới giải trí Tần Ý.
Thời đại này, tri thức đáng quý biết bao nhiêu, ngay từ lần đầu tiên Tiêu Phong Khiển tới đã tiếp nhận được kiến thức mới rồi.
Tô Tần chỉ đích danh bảo nàng để sáng tác lời bài hát, cho nên tất cả sự chú ý của Phong Khiển đều tập trung cho việc sáng tác lời. Đến khi nàng nhìn thấy báo giá liền líu lưỡi không nói nên lời.
Trời ạ! Số tiền viết lời một bài hát còn nhiều hơn nàng lau màn hình một học kỳ. Bởi vì Tần Ý là công ty giải trí mới thành lập, cho nên ngoại trừ một số nhân vật tai to mặt lớn được lấy từ nơi khác tới, thì những người khác gần như đều là người mới.
Lúc này, là thời kỳ hợp tác tốt nhất giữa người biên soạn và người soạn nhạc.
Năm đó Châu Kiệt Luân và Phương Văn Sơn chính là một lần hành động như vậy đã quét sạch giới âm nhạc Trung Quốc. Cho nên, đôi khi lựa chọn đối phương, chính là giúp đỡ lẫn nhau.
Tiêu Phong Khiển không có danh tiếng gì, đại đa số minh tinh hiển nhiên đều thấy nàng chướng mắt, Tuy nàng không có tế bào nghệ thuật gì hết, thế nhưng một ca sĩ hát thế nào, cảm giác như thế nào, nàng cũng có thể phán đoán được những thứ cơ bản.
Sau khi được mở mang tầm mắt về mấy người mới hát, nàng lắc đầu, thất vọng. Giải trí Tần Ý là hạng mục sắp debut của Tô Tần, cô ở ký túc xá chuyên dụng bốn tầng, đôi khi, Phong Khiển sẽ tới tìm cô ngồi một lúc. Nàng rất thích bộ dạng Tô Tần mặc trang phục đứng đắn nghiêm túc làm việc, khác với cô của ngày thường, ngoại trừ bên ngoài lạnh như băng, còn có một chút nghiêm túc và nghiêm khắc, vô cùng khuôn phép.

Tô Tần nói không nhiều lắm, nhưng cũng rất dễ phát hiện tâm tình của nàng: "Vẫn không thích hợp à?"
Tiêu Phong Khiển gật đầu: “Ừm."
Tô Tần buông văn kiện trong tay xuống: "Đưa sáng tác của em cho tôi xem."
Tiêu Phong Khiển lập tức ngồi thẳng dậy: "Không cần, cô làm việc đi."
Tô Tần có chút buồn cười: "Xấu hổ à?"
Tiêu Phong Khiển nhất định không chịu, hai người đang nói cửa đột nhiên bị đẩy ra, Viên Ngọc giơ điện thoại từ từ tiến vào: "Ai nha, hôm nay thật là... Sao đột nhiên lại hạ nhiệt độ? Cái gì? Em vẫn còn mặc váy á? Ai u, em gái ngốc của
chị, không phải em thật sự xem chị em như đồ ngốc mà lừa đấy chứ?"
Điện thoại bên kia, là tiếng cười trong trẻo của thiếu nữ "Ha ha ha".
Tiêu Phong Khiển:...
Không cần nhìn thấy người cũng biết đó là em gái ngốc của nàng.
Viên Ngọc nhìn thấy Tiêu Phong Khiển, liền chuyển camera: "Em gái, xem ai ở đây này!"
Tiêu Phong Du sau khi nhìn thấy chị liền gật đầu: "A! Em thấy rồi. Viên Ngọc tỷ tỷ, sao tối hôm qua chị lại thức đêm? Chị phải giữ sức khỏe đấy."
Viên Ngọc mừng rỡ cười toe toét: "Em... con quỷ này."
Tiêu Phong Khiển:...
Cô gái nhỏ Phong Du này có phải đã quên ai mới là chị ruột của mình rồi đúng không?
Viên Ngọc chuyển camera về phía Tiêu Phong Khiển: "Nhìn này, khuôn mặt nhỏ nhắn của chị em đều xị xuống rồi."
Tiêu Phong Du vẫn không vui: "Chị ấy hiện tại trong mắt ngoại trừ học tập, làm công kiếm tiền và Tô Tần tỷ tỷ ra thì không còn ai khác. Nghe nói chị ấy gọi điện thoại cho bà vài lần, ân cần thăm hỏi tình hình gần đây của hai ông bà Vương đại gia nhà bên, còn hỏi thăm Tống đại nương một lần, ngay cả con chó hoang A Hoàng đầu thôn cũng hỏi, nhưng em gái ruột thịt của chị ấy lại không hỏi tới lần nào.”
Tô Tần nghe xong cũng nở nụ cười theo, Tiêu Phong Khiển mặt đỏ tía tai: "Em nói bậy bạ gì thế?"
Tiêu Phong Du thở dài.
Xong rồi, tư duy của chị gái ngốc của cô bé khẳng định vẫn đang dừng lại ở câu nói trước đó của cô bé: “Chị ấy hiện tại trong mắt ngoại trừ học tập, làm công kiếm tiền và Tô Tần tỷ tỷ ra thì không còn ai khác.”
Có phải trong thế giới của chị ấy chỉ có một người là Tô Tần tỷ tỷ thôi đúng không?
"Vừa khéo hai chị em hai người đều ở đây."
Viên Ngọc nhớ tới chính sự: "Phong Du, em hát thử hai câu đi."

Tô Tần và Tiêu Phong Khiển vừa nghe Viên Ngọc nói như vậy liền hiểu được là ý gì.
Tiêu Phong Du không hiểu, nhưng người ta vô cùng vui vẻ, cô bé ngại ngùng lấy tay làm duyên trên má lúm đồng tiền: "Các chị quá khen rồi. Em sẽ hát bài “Oa ha ha” nhé."
“Tổ quốc chúng ta là vườn hoa Hoa trong vườn thật xinh đẹp
Ánh mặt trời ấm áp ôm lấy chúng ta
Trên mặt mỗi người đều là nụ cười xán lạn
Oa ha ha a Oa ha ha...”
......
Tô Tần:...
Viên Ngọc:...
Lúc này, Tiêu Phong Khiển rất có dáng vẻ của một người chị đứng ra giải
thích: "Ở nông thôn đều thích nghe loại bài hát vui vẻ và yên bình như này."
Vui vẻ yên bình...
Viên Ngọc không còn cách nào, cô ấy gửi lời bài hát của Tiêu Phong Khiển qua điện thoại cho cô bé: "Phong Du, em hát thử bài này đi."
"Chị đang kiểm tra năng lực soạn nhạc của em sao?"
Não bộ Tiêu Phong Du phản ứng rất nhanh, cô bé không biết là ai viết lời này, cẩn thận nhìn một lần.
Còn rất văn vẻ.
(**)-- thiên nhai lộ, bỉ tiêu trường. Khiên khanh thủ, bất phụ sinh.
Đa tình li, duyến thường niệm. Mộng tẫn đầu, tâm thê lương.
(**)Đường chân trời, mờ xa. Nắm tay người, không tiếc một đời.
Cảm tình cách chia, duyên phận nhung nhớ. Mộng dứt, tim rã rời.
(**)-- 天涯路, 彼消长. 牵卿手, 不负生.
多情离, 缘常念. 梦尽头, 心凄凉.
Từ ngữ bi thương cỡ nào.
Lần đầu tiên Viên Ngọc nhìn thấy đã bị kinh ngạc rồi. Không phải bởi vì sự tài hoa của Phong Khiển, mà là bởi vì nàng mới mười tám tuổi lại có thể viết ra những ngôn từ bi thương như vậy. Rốt cuộc trong lòng nàng đã trải qua chuyện gì?
Tiêu Phong Du rõ ràng còn chưa kịp chuyển đổi từ ca sĩ nông thôn sang, tay cô bé vỗ đùi, tự mình gõ nhịp.
“Hey hey, đường chân trời, ơi đường chân trời... Trời... Trời... Trời... Mờ xa ơi mờ xa. Thật dài, thật dài, thật dài! Nắm tay người, đinh lang đang. Không tiếc một đời, a thùng thùng í a tình tang.”
Tô Tần:...
Tiêu Phong Khiển:...

Viên Ngọc cười đến chảy cả nước mắt, cô ấy giơ ngón tay cái lên: "Giỏi lắm! Em gái, em chờ đi, ngày mai chị phải bay tới đón em."
Cúp điện thoại, Tô Tần cúi đầu mỉm cười, gương mặt Tiêu Phong Khiển xanh mét. Một bài thơ tình của nàng lại bị em gái sửa thành loại nhạc có thể mở cho mấy ông bà già khiêu vũ.
Viên Ngọc cũng không phải là một người ăn nói tùy tiện, cô ấy nhìn Tô Tần: "A Tần, cô xem đi, tôi đã nói con nhóc kia không sai mà, từ nhỏ đã có máu văn nghệ trong người, hơn nữa còn mang lại niềm vui."
Tô Tần gật đầu: "Vậy cô đi lo liệu đi."
Tiêu Phong Khiển: ? ? ?
Gì cơ?
Viên Ngọc cười tủm tỉm giải thích cho Tiêu Phong Khiển: "Thật ra chị và A Tần đã sớm có ý này, chỉ là vẫn có chút do dự. Một thời gian một trước, Tiêu nãi nãi đã gọi điện thoại cho A Tần."
Tiêu Phong Khiển lập tức nhìn đến Tô Tần.
Tô Tần nhìn ánh mắt của nàng: "Em bận việc học tập, sợ em phân tâm, nên không nói cho em biết."
Viên Ngọc cầm dưa hấu trên bàn cắn một miếng: "Đúng vậy. Hiện tại A Tần quả thực là xem em như đứa trẻ mà nuôi, chuyện gì cũng sợ quấy rầy đến em, không phải sao? Tiêu nãi nãi nói lần đầu tiên trong cuộc đời bà mở miệng nhờ người khác giúp đỡ, bà nói bà đã nhìn cả đời người, Nhị Nha nhà bà quả thật có chút không giống người thường, hy vọng có thể không bị một bà già như bà vây ở trong thôn hẻo lánh này, nên bay ra ngoài sớm một chút."
Lời nói này... hai mắt Tiêu Phong Khiển đều đã ươn ướt.
Bà nội...
Tô Tần: "Tiêu nãi nãi không quen ở thành phố, tôi và Viên Ngọc đã thương lượng một chút, một tuần chia ra, mỗi tuần ba ngày ở Bắc Kinh, bốn ngày quay về thôn Hạ Oa."
"Như vậy không phải rất dày vò sao?" Tiêu Phong Khiển nhíu mày.
Viên Ngọc phun hạt dưa hấu nói: “Chuyện này không phải chỉ là tốn chút tiền vé máy bay sao? Muốn làm nghệ sĩ, chút khổ ấy mà cũng không chịu được sao? Sau này còn phải bay đi khắp nơi, Phong Du đã sắp 13 tuổi rồi, con bé cũng đã sắp trưởng thành, không giống bộ dạng gầy tong teo như trước đây nữa. Đây chính là thời gian tốt nhất để tiếp nhận sự huấn luyện nề nếp."
Tiêu Phong Khiển trầm mặc.
Người còn chưa kịp đến, Viên Ngọc đã mặc sức tưởng tượng sau này. Mặc dù nói chuyện không đâu, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, hơi tí là nhiệt huyết trong xương liền bị thiêu đốt.
Viên Ngọc biết nàng bị nói động lòng: "Em yên tâm đi."
Tiêu Phong Khiển ngẩng đầu: "Nhưng không biết Phong Du nghĩ như thế nào."

Có làm lỡ việc học tập không?
Viên Ngọc nhắc tới chuyện này liền nở nụ cười, cô ấy ho khan một tiếng, thanh giọng nói: "Đây là nguyên bản lời nói của Phong Du - Với IQ như vậy mà chị của em còn thi đậu Bắc Đại, vậy chẳng phải em chơi đùa một chút liền có thể vào Bắc Ảnh sao? Ai nha, đành chịu thôi. Chương trình trung học em đều sắp tự học xong rồi, em có nên học hỏi theo chị em tìm hiểu Bắc Đại một chút không?"
Tiêu Phong Khiển:...
Tiểu quỷ không biết trời cao đất rộng này!
Chuyện cứ như vậy mà xác định rồi.
Nàng còn chưa kịp hồi thần, Viên Ngọc đã vô cùng phấn khích đi làm. Cho nên buổi chiều ngày hôm sau, vừa đẩy cửa văn phòng Tô Tần ra đã nhìn thấy em gái đang ngồi ở kia ăn dưa hấu, Tiêu Phong Khiển ngây ngẩn cả người.
Phong Du đã trưởng thành.
Vóc dáng cao thêm hơn nửa đầu, đã có dáng vẻ của người đẹp. Cô bé và chị mình không giống nhau, là kiểu mắt phượng điển hình, nhưng càng như này, càng thích hợp với tính cách của cô bé. Tuổi còn nhỏ, đã có nét riêng rồi.
Cô bé đang cùng Tô Tần còn có Viên Ngọc nói gì đó, không hề luống cuống chút nào.
Thấy chị tiến vào Tiêu Phong Du ném dưa hấu xuống, chạy như bay về phía chị, ôm lấy nàng: “Chị, chị yêu của em, em nhớ chị muốn chết."
Tiêu Phong Khiển cứng ngắc nhìn nước dưa dính trên cánh tay phải của mình, gân xanh trên trán đều nổi lên: "Ha ha, không dám nhận. Hôm qua em hát không tồi nha.”
Tiêu Phong Du là ai chứ, từ nhỏ đã biết dỗ dành chị mình rồi, vừa dỗ dành vừa chạy, cô bé ôm cổ chị mình, thở dài: "Haiz, không phải em không biết chị vẫn còn đang thầm mến người khác nên viết một bài đau khổ như vậy sao? Em nghĩ dựa vào vẻ xinh đẹp này, chị của em đã sớm tóm được đối phương rồi."
Viên Ngọc và Tô Tần nghe xong lời này đều kinh ngạc.
Viên Ngọc giật mình: "Cái gì? Cái gì? Phong Khiển có người thầm mến sao? Còn từ rất lâu á?"
Tiêu Phong Du cười đắc ý: "Đúng vậy, hai người không biết sao? Rất lâu rồi." Tiêu Phong Khiển cảm giác phía sau lưng mình đều bị thiêu đốt, nhất là khi đối diện với ánh mắt nghiên cứu của Tô Tần, mặt nàng đỏ giống như con tôm đã nấu chín.
Tiêu Phong Du nhìn chị mình, lại dùng ánh mắt nhìn lướt qua Tô Tần, cô bé lau sạch tay, ngồi ở trên sô pha: "Ha ha, lừa các người thôi, chỉ đùa một chút mà thôi. Chị của em hay kinh sợ như vậy, có thể thầm mến ai được chứ? Cho dù là thầm mến, có lẽ cũng phải thầm mến một đứa 19, 18, 17, 16, 15 mới đúng. Chị nói có phải hay không, Tô Tần tỷ tỷ?"

Tô Tần khoanh tay, ánh mắt từ từ dừng ở trên người Tiêu Phong Khiển: "Không ngờ."
Lời này của Phong Du khẳng định không phải nói lung tung.
Lúc này, trong lòng cô ngược lại có chút sáng tỏ.
Chẳng trách Phong Khiển nói đại học không nói chuyện yêu đương, trước đó nói chuyện rất vui vẻ với Trương Tuệ, sau khi đến Tần Ý lại không thấy hai người giao lưu nhiều. Hóa ra là ở quê nhà đã có người thầm mến, ý nghĩ này có thể giải thích được tất cả.
Tiêu Phong Du thả tim với chị mình, miệng chu lên "Chụt" một tiếng: "Chị, đừng sợ nha, cho dù bị đá vô số lần thì em gái vẫn sẽ yêu chị a ~"
Tiêu Phong Khiển cảm giác linh hồn nhỏ bé đều bị dọa đến tan biến.
Con... Mẹ...Nó... Tiểu quỷ này! Lát nữa không đánh chết nó, nàng sẽ không mang họ Tiêu!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16