Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 18 : Phong Khiển Gặp Nạn

2988 0 31 0

Mọi người thương lượng, Phong Du đến đây phải thích ứng hoàn cảnh trước, còn phải điều chỉnh chuyện học hành, cho nên trực tiếp mở một ký túc xá và phòng ở Tần Ý để một mình cô bé ở.
Tô Tần sắp xếp người đưa hai chị em đi xuống.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất, hai cánh tay ôm trước ngực, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Viên Ngọc ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo: "A Tần, gần đây tôi đang tự học tâm lý học, tôi biết lúc này cô đang suy nghĩ cái gì."
Tô Tần không lên tiếng.
Viên Ngọc giống như cảm khái: “Đường chân trời, mờ xa. Nắm tay người, không tiếc một đời. Cảm tình cách chia, duyên phận nhung nhớ. Mộng dứt, tim rã rời. Chắc chắn là trong lòng có rất nhiều tình cảm khắc sâu mới có thể làm viết ra lời bài hát bi thương khắc khoải như thế này. Chắc chắn cô đang nghĩ rằng rốt cuộc tại sao Phong Khiển lại thế này đúng không?"
Cuối cùng Tô Tần cũng xoay người, cô nhìn Viên Ngọc, lạnh nhạt hỏi: "Cô rất nhàn rỗi sao?"
Viên Ngọc bất đắc dĩ: "Làm sao? Cô xem sắc mặt của cô đi, tôi nói không được sao? Cô thật đúng là xem Phong Khiển như đứa trẻ mà nuôi sao?"
Tô Tần nhíu mày.
Viên Ngọc kinh sợ: "Được rồi được rồi, tôi đi đây, tôi đi thăm nhóc răng sún của tôi..."
Nhớ tới Tiểu Phong Du hiện tại đã không còn là cô nhóc răng sún nữa, Viên Ngọc cười lắc đầu: "Đi mua một chút quần áo đẹp cho Tiểu Nguyên Bảo nhà chúng ta thôi."
Cô ấy đứng dậy cầm túi định đi ra ngoài, đối diện ánh mắt Tô Tần lại lập tức ngây ngẩn cả người, Viên Ngọc hiểu ra bất đắc dĩ mỉm cười: "Ai, còn nói cô nuôi Phong Khiển như trẻ con, tôi đối với Phong Du chẳng phải cũng thế sao? Xem ra tất cả mọi người đều có tâm lý giống nhau."
Cửa bị đóng lại.
Tô Tần nghĩ đến bộ dạng căng thẳng thẹn thùng của Tiêu Phong Khiển khi bị em gái nói toạc tâm sự trong lòng ra, cùng với ánh mắt có chút sợ hãi khi nhìn về phía cô.
Tâm lý giống nhau sao?
Không phải.
Hai chị em được nhớ đến đang cảm thấy rất hạnh phúc.
Tiêu Phong Khiển cùng em gái đi đến ký túc xá Tần Ý, Tô Tần sắp xếp rất chu đáo, hoàn toàn là dựa theo tiêu chuẩn "Lãnh đạo" mà chuẩn bị. Đúng tiêu chuẩn của một căn phòng, bên trong có phòng làm việc riêng, nhà vệ sinh, TV, điều hòa, máy tính làm việc, đầy đủ mọi thứ.

Tiêu Phong Khiển cẩn thận vắt giẻ lau, lau qua phòng một chút.
Tiêu Phong Du tựa vào ghế, vô cùng vui vẻ nhìn chị: "Đây mới là tiết tấu mà hằng ngày nên có."
Tiêu Phong Khiển liếc mắt nhìn cô bé một cái: "Bà nội thế nào?"
Tiêu Phong Du nghĩ một chút rồi nói: "Rất khỏe. Một ngày mắng em tám lần, thanh âm đặc biệt to rõ. Trưởng thôn chuẩn bị bầu bà làm đội trưởng đội đồng ca người cao tuổi đấy."
Tiêu Phong Khiển:...
Từ miệng em gái nói ra dường như cái gì cũng đều mạnh mẽ, tinh thần phấn chấn. Một khi mở miệng là khiến người khác vừa yêu vừa hận.
“Nơi này là Bắc Kinh, không phải là thôn Hạ Oa của chúng ta, phải có một chút quy tắc."
Tiêu Phong Khiển dặn dò, Tiêu Phong Du đang lẩm nhẩm hát, thuận miệng đáp: "Em biết rồi. Chị, một chút ý tưởng mới chị cũng. không có, lời dặn dò gì gì đó đều giống như bà vậy. Hiện tại đã là thời đại gì rồi, TV, internet phát triển mạnh mẽ như vậy, chưa từng ăn thịt heo vẫn có thể thấy heo chạy. Trái lại chị lại gầy đi rồi."
Đừng thấy Tiêu Phong Du còn nhỏ tuổi, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén.
Tiêu Phong Khiển: "Rất bình thường. Đại học phải cố gắng học tập."
Tiêu Phong Du không chút lưu tình vạch trần: "Hồi cấp ba chị cũng nói như vậy. Ai chẳng biết đại học hẳn là cái tuổi thả lỏng, thanh xuân mơ mộng."
Nhắc tới hai chữ "Mơ mộng", Tiêu Phong Khiển nhíu mày nhìn chằm chằm em gái.
Tiêu Phong Du chỉ vào lông mày của nàng: "Oa, đây là tướng phu thê sao? Một khi chau mày thì quả thực chị và Tô Tần tỷ tỷ giống nhau như đúc."
Không đề cập tới cái này còn tốt, nhắc tới thì lửa giận trong lòng Tiêu Phong Khiển lại bùng lên: "Con nhóc này!"
Tiêu Phong Du tiếp tục chìa tay: “Sao vẻ mặt này lại giống bà nội rồi?"
Tiêu Phong Khiển hít thở thật sâu, cố gắng khống chế kích động để mình không xông tới bóp chết con nhóc thối này: "Em có biết mình đang nói cái gì không?" "Em biết."
Tiêu Phong Du đột nhiên an tĩnh lại, cô bé biết chị mình đang rất tức giận, cô bé cúi đầu, hai tay xoắn lại: “Chị, khoảng thời gian này chị không ở nhà, em rất nhớ chị."
Thanh âm nghẹn ngào mang theo chút tủi thân như thế này lập tức triệt phá quả cầu lửa giận trong lòng Tiêu Phong Khiển.
Nàng nhìn em gái, cắn môi dưới.
Tiêu Phong Du cúi đầu: "Chị, chị không ở nhà em mới biết được, nhà chúng ta không thể không có chị."

Tiêu Phong Khiển vừa rời khỏi thôn Hạ Oa, Phong Du liền hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là ‘nhà neo đơn’. Nhưng cô bé vẫn không biểu hiện ra ngoài cái gì.
Thật ra cô bé cũng đang tuổi thích vui chơi, muốn giống đám Tiểu Hổ, chơi đùa không cần phải lo nghĩ gì cả. Nhưng cô bé không thể, phải chạy bàn khắp nơi, hội họp khắp nơi. Dù sao cô bé cũng còn nhỏ như vậy, phải nhìn sắc mặt người ta và không mời tới đương nhiên không thể thiếu, chua xót trong lòng chỉ có mình cô bé biết.
Trong lòng Tiêu Phong Khiển cực kỳ khổ sở, nàng tiến lên ôm lấy em gái: "Được rồi, là chị không tốt."
Tiêu Phong Du ôm thắt lưng chị mình: "Chị, em không trách chị, em biết..." ---Em biết, chị tới Bắc Kinh là vì theo đuổi giấc mộng của mình.
Lời này Phong Du nói với lòng mình, cô bé biết chị vẫn có lòng tự trọng mạnh mẽ, có rất nhiều chuyện chỉ giấu trong lòng, người khác không chạm vào được.
Tiêu Phong Du ngửa đầu, làm bộ dáng đáng thương nhìn Phong Khiển: "Em chỉ là... Em chỉ là không hy vọng chị cực khổ như vậy. Cuộc sống trong nhà thoáng chốc đã tốt lên rất nhiều, chị không cần phải ép bản thân mình như vậy."
Mũi Tiêu Phong Khiển chua xót, em gái của nàng cuối cùng cũng đã trưởng thành. Tiêu Phong Du thở dài: “Em cũng không muốn chị mình giống như thành phần trì thức trên TV nói, người trẻ tuổi thức đêm bị đột tử, liệt nửa người. Bà già rồi, không hầu hạ được chị đâu, tay chân em thì vụng về, nếu chị thực sự bị như vậy, em sẽ cho chị thấu hiểu một chút cái gì gọi là 'địa ngục trần gian'."
Tiêu Phong Khiển:...
Con nhóc thối này!
Tuy lời này của em gái rất không xuôi tai, nhưng loại đạo lý như thế này một đứa trẻ cũng có thể hiểu đượcTiêu Phong Khiển đương nhiên cũng hiểu được.
Sức khỏe là tài sản vô giá, không có sức khỏe, tất cả không còn gì để nói. Huống chi, trong tương lai nàng phải bảo vệ Tô Tần, sao lại có thể trở thành gánh nặng cho cô được?
Suy nghĩ cẩn thận nhiều lần, Tiêu Phong Khiển quyết định kiếm nghề tay trái. Nàng tổng hợp lại so sánh, chính là đi làm gia sư quá xa, rất bôn ba, tuy Cao Phàm trả lương cao, nhưng cân nhắc thời gian bị hao phí, thật sự là không có lời.
Nghĩ kỹ xong, Tiêu Phong Khiển thành khẩn xin Cao Phàm nghỉ việc.
Cao Phàm có chút do dự: "Cái này... Nhất thời, tôi cũng không tìm được người thích hợp."
Anh ta là một người đàn ông từng trải, đối phó một cô bé không hiểu sự đời như Tiêu Phong Khiển rất am hiểu. Anh ta nhìn chuẩn nàng da mặt mỏng chắc chắn tính trách nhiệm rất cao.
Quả nhiên, Tiêu Phong Khiển nhượng bộ: "Vậy tôi kiên trì thêm một tuần nữa, cuối tuần tới mong anh thu xếp."
"Được."

Cao Phàm cũng rất vui vẻ, nhưng con của anh ta là Cao Nham thì buồn bực: "Em không nỡ xa cô, cô giáo."
Tiêu Phong Khiển mỉm cười: "Vậy em phải cố gắng học tập để đến được Bắc Đại." Bắc Đại?
Không phải ai cũng dám nghĩ tới chuyện này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một tuần trong nháy mắt đã qua.
Tiêu Phong Khiển giảng bài cho Cao Nham xong đã là tám giờ tối, đúng lúc Cao Phàm về nhà, anh ta có uống chút rượu, cả người toàn mùi rượu, say khướt tiến vào.
Tiêu Phong Khiển lễ phép bưng cho anh ta một ly nước, Cao Phàm dựa vào tường uống nước, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiêu Phong Khiển.
"Những bài tập môn học chính khoá của Cao Nham đã được cải thiện rất nhiều, tiếng Anh còn có chút yếu kém, điểm các môn lý hoá đều tốt, rất thông minh, chỉ là học không đều các môn, cố gắng bồi dưỡng, nhất định có thể thi đậu vào trường tốt."
Tiêu Phong Khiển thành thật dặn dò, Cao Phàm tiến lên một bước, bắt lấy tay Tiêu Phong Khiển: "Cảm ơn cô giáo."
Cả người Tiêu Phong Khiển giật mình một cái, nàng lập tức lui về phía sau, đỏ mặt: "Không cần."
Hành động vừa rồi, nói là Cao Phàm cố ý cũng được, nói anh ta vô tình cũng thế, lông mày Tiêu Phong Khiển nhíu chặt, trong lòng có chút ác cảm.
Cao Phàm: "Tôi đi lấy tiền mấy ngày nay kết toán cho cô, theo tôi lại đây một chút."
Tiêu Phong Khiển đứng ở tại chỗ, thanh âm lạnh lùng: "Không được, tôi sẽ ở phòng khách chờ anh."
Cao Phàm nhìn nàng chằm chằm, lắc đầu, đi về phía phòng ngủ.
Tiêu Phong Khiển nghe thanh âm Cao Phàm rì rầm tìm kiếm trong ngăn kéo, lại nghe thấy giọng nói anh dặn dò con trai cố gắng học tập, trong lòng nàng dịu đi một chút.
Vừa rồi... Có lẽ thật sự ảo giác.
Nhưng hiện thực luôn tàn nhẫn như vậy, tạt một gáo nước lạnh cho Tiêu Phong Khiển.
Cao Phàm cầm một xấp tiền thật dày, anh ta ngồi ở trên sô pha, hút thuốc: "Phong Khiển, cô rất vất vả, tuổi còn nhỏ, không cần phải bôn ba như vậy."
Trong lòng Tiêu Phong Khiển lạnh xuống.
Cao Phàm: "Đây là ba vạn đồng, nếu cô nguyện ý thì lấy đi."
Tiêu Phong Khiển là một người thông minh, khẳng định nghe hiểu được anh ta đang nói cái gì. Một đứa trẻ xuất thân từ nông thôn, sợ là lớn như vậy cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy đi?
Tiêu Phong Khiển xoay người: "Số tiền này tôi không cần, bảo trọng."

Ngay trong khoảnh khắc nàng mở cửa, Cao Phàm đột nhiên đứng thẳng lên, túm lấy cánh tay nàng: "Cô không thử cân nhắc một lần nữa sao?"
Hơi thở cường thế và bức bối của người đàn ông đang truyền tới.
Tiêu Phong Khiển nháy mắt luống cuống, nàng dùng sức vung cánh tay: "Anh làm gì vậy? Buông tay!"
Nàng ngày thường cảm thấy sức lực của mình rất lớn, nhưng lúc này, tay Cao Phàm giống như cái kìm, kẹp chặt cánh tay nàng, khiến nàng không thể động đậy. Ánh mắt Cao Phàm tràn ngập tính xâm lược, màu đỏ tươi thật đáng sợ: "Ha ha, giả vờ cái gì? Cô không phải là vì kiếm tiền sao?"
Nước mắt Tiêu Phong Khiển đều chảy xuống, nàng nhấc chân muốn đá, Cao Phàm lập tức dùng sức, quăng nàng đập vào tường.
Đau.
Tiêu Phong Khiển bị đập trúng đầu "Ong ong".
"Cha, cha làm gì vậy?"
Cao Nham nghe thấy động tĩnh từ trong phòng chạy ra, cậu bé khiếp sợ nhìn thấy Tiêu Phong Khiển ngồi xổm trên mặt đất đau đớn ôm lấy cánh tay, vọt đến: "Cha, cha điên rồi? Cô giáo, cô không sao chứ?"
Lời này của Cao Nham khiến cho Cao Phàm phút chốc có chút ngây người, Tiêu Phong Khiển thừa dịp này chạy bán sống bán chết.
Ban đêm ở Bắc Kinh vô cùng lạnh lẽo, nhưng trong lòng so với cơ thể càng lạnh hơn.
Cánh tay Phong Khiển truyền đến từng cơn đau đớn, nàng cúi đầu nhìn một chút, phía trên in rõ một dấu tay màu tím đỏ.
Cả người vẫn đang run rẩy bần bật, đầu óc trống rỗng mơ hồ.
Tiêu Phong Khiển không biết mình đã về đến nhà như thế nào, dọc theo đường đi, nàng chỉ biết là không thể để cho Tô Tần biết, không thể để cô biết.
Thất tha thất thểu đến cửa ký túc xá của em gái, Tiêu Phong Khiển dùng quần áo che khuất vết thương trên cánh tay, gõ cửa.
Cửa bị mở ra.
Tiêu Phong Du tươi cười rực rỡ: "Chị, chị đã về rồi. Mau vào đi, Tô Tần tỷ tỷ cũng ở đây."
Trong lòng lập tức lạnh đi.
Tiêu Phong Khiển ngơ ngác nhìn em gái.
Tiêu Phong Du không nghĩ nhiều, hướng trong phòng hô một tiếng: "Tô Tần tỷ tỷ, chị của em đã về."
Tiêu Phong Khiển định che giấu nên cúi đầu: "Không có chuyện gì. Sao cô ấy lại đến đây?"
Nhất định không thể để cô biết.
Có thể vừa nghe đến tên Tô Tần, ấm ức và sợ hãi trong lòng Phong Khiển liền lập tức tuôn trào, khiến hai mắt nàng ướt át.

A Tần, A Tần, A Tần...
Tô Tần nghe thấy thanh âm liền đi ra, lúc cô tăng ca không cẩn thận ngủ thiếp đi. Không biết tại sao, có lẽ là do Phong Du đã đến, trong mơ, cô lại mơ thấy Tiêu Phong Khiển thuở bé, mơ thấy nàng nằm ở trên giường bệnh, bộ dạng đau khổ, mơ thấy bộ dạng nàng không ngừng rơi lệ.
Tỉnh lại, trong lòng cô có chút bất an, liền đến đây xem thử.
Trên mặt Tô Tần còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cô đi tới cửa: "Đã trở về rồi à?"
Tiêu Phong Khiển ngẩng đầu mỉm cười với cô.
Tươi cười của Tô Tần dần dần biến mất, cô nhìn chằm chằm Tiêu Phong Khiển: "Em bị sao vậy?"
Tiêu Phong Khiển chà xát cơ thể: "Bắc Kinh hôm nay rất lạnh, tôi mặc ít."
Nói xong, nàng liền vào nhà, Tô Tần lập tức bắt lấy cánh tay nàng, lặp lại: "Em bị sao vậy?"
Bình thường Tô Tần rất ít tiếp xúc da thịt với người khác, lại rất hiếm khi lặp lại một vấn đề.
Tiêu Phong Du cũng cảm giác có cái gì đó không ổn, cô bé nhìn chằm chằm chị mình.
Hành động này của Tô Tần vừa khéo bắt được cánh tay của Tiêu Phong Khiển, nàng bị đau liền hít một ngụm khí lạnh, cắn răng kiên trì: "Tôi... không sao."
Tô Tần nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, dần dần ánh mắt di chuyển trên cơ thể nàng, cuối cùng dừng ở trên cánh tay nàng.
Lúc này Viên Ngọc cũng tới, trong tay cô ấy còn mang theo hai túi đồ ăn lớn: "Nguyên Bảo, xem chị mang cái gì tới cho em này."
Viên Ngọc đang tươi cười, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tô Tần liền cứng lại, cô ấy giật mình: "Làm sao vậy?"
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tô Tần bắt lấy cổ tay Tiêu Phong Khiển, vén tay áo của nàng lên một chút.
Tiêu Phong Khiển muốn giãy dụa né tránh, lại bị ánh mắt của Tô Tần khiến cho đông cứng lại.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16