Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17: Nói xin lỗi còn có ích sao?

1267 1 13 0

 Con không phải là con gái của tôi.

Đào Hựu Tình nghe rõ ràng bảy chữ này, nàng cũng hiểu được ý tứ của từng chữ, nhưng đột nhiên chúng kết hợp lại với nhau sinh ra cảm giác ảo giác khó tin, khiến nàng không khỏi nghi ngờ rằng trước mặt bọn họ là mẹ đang nói đùa.

Nhưng khi nàng nhìn thấy mẹ ruột của mình cúi đầu tội lỗi, thậm chí không dám nhìn con gái mình, có một giọng nói trong đầu nàng nói với nàng rằng đây không phải là một trò đùa để giải trí.

Nàng thực sự không phải là con gái của bà.

Trong đầu Đào Hựu Tình hiện lên một khoảng trống, nàng từ từ tiêu hóa bảy chữ này, trong giọng nói bình tĩnh nhưng vẫn còn chút nghi ngờ: "Con không phải là con gái của bà, vậy thì con là con gái của ai?"

Nàng không phải là con cháu nhà họ Đào, vậy là con của ai chứ?

Con nuôi? Hay không cha không mẹ được nhặt về?

Đây có có phải là một trò đùa không?

Mẹ Đào cứng nhắc ngẩng đầu lên, bà có vẻ muốn nhìn nàng, nhưng không đủ can đảm để nhìn. Bà có tội, bà thấy bất an, bà thấy đau khổ, bà là một tội phạm đang bị thẩm phán đạo đức phán tội.

Bà khuỵu xuống, bất lực nói: "Con là..."

Ánh mắt của Đào Hựu Tình từ trên xuống dưới, nhìn chằm chằm vào tấm lưng ọp ẹp của bà, lúc này đây, không ngờ nàng lại cảm thấy thật xa lạ.

"... Là đại tiểu thư nhà họ Giang." Mẹ Đào nói.

Đào Hựu Tình lúc đầu có chút bình tĩnh, nhưng sau khi nghe xong thân phận này, kinh ngạc trợn to hai mắt, ngay lúc này nàng mới có chút nghi ngờ sinh mệnh.

Họ Giang?

Nàng không phải là con nhà họ Đào, nàng thực sự là đại tiểu thư nhà họ Giang, có thể nói, nàng chính là "Giang Nhã Lăng" thực sự, Giang Nhã Lăng hiện tại chỉ là chim tu hú chiếm tổ...

Cái này, mấy thuyết âm mưu máu chó của phim truyền hình gia đình này thật sự đã đập vào đầu nàng hay sao? !

Đào Hựu Tình hít một hơi thật sâu, ép bản thân bình tĩnh lại, thật tỉnh táo đối mặt với chuyện đột ngột này: "Nói đùa như vậy không nên đâu."

Nếu mẹ Đào nói nàng là đứa trẻ nhà hàng xóm nhặt được ở ven đường thì có thể tin, nhưng cố tình lại là Giang gia.

Giang gia quá xa với nàng, xa như một giấc mơ, xa đến mức nàng không thể tin rằng bố mẹ đẻ của mình lại sống ở đó. Bố mẹ đẻ của nàng thực sự lại là những người giàu có như vậy.

giọng nói mẹ Đào càng ngày càng khàn, dần dần có chút khóc lóc: "Rất xin lỗi, tiểu thư..."

"Tôi thực sự không đùa..."

"Là tôi năm đó bị ma quỷ ám ảnh, tôi sai rồi đại tiểu thư..."

Nói đến đoạn cuối, bà không khỏi rơi lệ, trong lòng hối hận không thôi, từ đầu đến cuối bà cũng chưa từng nhìn nàng, hay phải nói là ... không còn mặt mũi nào mà nhìn nàng.

Đào Hựu Tình đứng bất động trước mặt mẹ Đào, sau khi nghe bà ấy khóc, nghe bà ấy nói đó là quả báo của chính mình, tâm trạng của nàng lại ngoài ý muốn dịu đi. Nàng lùi lại hai bước, cũng không tiếp thu bà quỳ xuống, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường: "Bà đứng dậy, chúng ta nói chuyện."

Mẹ Đào nức nở hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về phía đôi giày đen bao lấy chân nàng, khoảng cách quan hệ hai người vẫn xa xôi như thế.

Và tất cả những chuyện này đều do bà gây ra, bà đã tự mình làm ra ...

Bà lau đi nước mắt, ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Ngồi đi, tôi nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra..."

Đào Hựu Tình không nói chuyện, xoay người ngồi xuống ghế, bình tĩnh nhìn bà. Cảm xúc của nàng trước mặt bà vẫn luôn là như vậy, chỉ có bình tĩnh sẽ không sinh ra quá nhiều cảm xúc.

Nàng đã qua cái tuổi mà nàng sẽ buồn rồi tự hỏi tại sao mẹ nàng không yêu nàng.

Mẹ Đào đang ngồi ở mép giường bệnh đối diện với cửa sổ, tư thế như ngọn nến trước gió giống như Đào Hựu Tình thấy bà khi mới bước vào, không khỏi nổi lên một tia tức giận.

Thời gian cứ kéo dài, kéo dài, thậm chí là ngưng đọng giữa bọn họ, Đào Hựu Tình không hề vội vàng, yên lặng chờ bà kết thúc giãy giụa cuối cùng trong lòng, chờ bà nói.

Một lúc lâu sau, mẹ Đào cuối cùng cũng lên tiếng, bà nói: "Cô cũng biết tôi đã từng làm giúp việc cho nhà người khác."

 Đào Hựu Tình biết điều này, nhưng là biết được từ chỗ Đào Thanh, Đào Thanh cũng dạy nàng rất nghiêm khắc, dù người làm nghề gì, chỉ cần kiếm tiền sạch sẽ và sống thanh bạch thì mới đáng trân trọng. Vì vậy, khi đối mặt với sự chế giễu của các bạn cùng lớp, nàng.. người đã được dạy dỗ tử tế, vẫn đứng thẳng lưng, không bị đánh gục.

mẹ Đào nói thẳng: "Tôi từng là người làm trong nhà họ Giang."

Đào Hựu Tình ngước mắt lên nhìn bà, nàng thật sự không biết chuyện này, Đào Thanh cũng không nói với nàng nhiều như vậy, bởi vì nơi mẹ làm giúp việc đối với đứa nhỏ như nàng cũng không có nhiều ý nghĩa, đó chỉ là một nghề mà thôi, sẽ không bởi vì đang làm giúp việc ở nhà khác nhau mà sinh ra đắt rẻ sang hèn.

Mẹ Đào: "Ông Giang và bà Jiang là những người rất tốt. Họ không bao giờ coi thường những người làm ở nhà ..."

Bà nắm chặt hai tay, đột nhiên cảm giác tội lỗi dâng lên như một cơn sóng lớn, cử động ban đầu trở nên vô cùng lo lắng, lồng ngực khó thở như bị vật gì đó bóp nghẹt.

"Và con gái của họ, đó là cô, và con gái tôi ... được sinh ra cùng ngày và trong cùng một bệnh viện." Bà nói.

Sau khi nói xong, giọng bà dừng lại, cố gắng bắt kịp phản ứng của Đào Hựu Tình bằng tai.

Nhưng Đào Hựu Tình không cử động cũng không lên tiếng, vẫn yên lặng ngồi trên ghế, không thay đổi.

Không có câu hỏi như bà tưởng tượng, cũng không có sự cuồng loạn như bà nghĩ.

Hai mươi năm sau, lần đầu tiên mẹ Đào phát hiện ra tính cách con gái mình nuôi rất bình tĩnh, đến mức bà thực sự không biết gì về nàng. Nhưng sự bình tĩnh của nàng lại khiến bà thấy sợ hãi, khiến bà rơi vào hối hận sâu sắc hơn, thậm chí còn khiến bà thiếu dũng khí để trì hoãn bản thân trước mặt nàng.

Nhưng bà không thể dừng lại ở đây, bà đã sắp hết thời gian, bà phải chuộc tội cuối cùng cho bản thân.

"Là tôi ... tôi đã tráo cô và con gái của tôi."

"Tại sao?" Đào Hựu Tình cuối cùng cũng lên tiếng.

Nếu tất cả những điều này là sự thật, thì tại sao bà lại làm điều đó? Không phải bà nói ông Giang bà Giang là những người rất tốt và rất thân thiện sao.

Vậy tại sao bà lại ra tay với người tốt như thế?

Có phải vì đối phương đủ tử tế? Đây là loại ý tưởng phi lý cỡ nào chứ?

Mẹ Đào khom người, nhắm mắt đau đớn, ân hận. Bà hy vọng không có chuyện này chưa từng xảy ra: "Vì họ là những người tử tế và giàu có".

"Cha mẹ muốn cho con mình cuộc sống tốt nhất, nhưng tôi không thể".

Đào Hựu Tình im lặng.

Mẹ Đào thở dài một hơi dài, nói ra tất cả quá khứ.

Bà đã từng nghe ông Giang và bà Giang nói thế nào để cho con mình một cuộc sống hạnh phúc, dù đứa con đầu lòng là trai hay gái, họ đều để đứa trẻ lớn lên vô tư, như một công chúa nhỏ hay một hoàng tử bé.

Thực lòng bà cũng muốn đối xử với con mình như thế, nhưng người đàn ông của bà lại không biết cố gắng, đã sớm bỏ trốn, bà cũng không đủ bản lĩnh để xây dựng cho con mình một môi trường sống lý tưởng như vậy.

Vào một khoảnh khắc nào đó, bà toát ra ngập trời ghen ghét và ý tưởng quái dị, này như một hạt giống được bà chôn chặt trong lòng, và cuối cùng thì mười tháng sau đã chui ra khỏi mặt đất.

Đó là ý tưởng độc ác nhất mà bà từng có. Bộ não của bà gần như trống rỗng vào lúc thực hiện, nhưng tay chân của bà vẫn làm toàn bộ một cách trung thực - không ai biết bà đã làm gì, thậm chí camera theo dõi cũng bị hỏng. Bà Giang đã mang đứa con của bà đi mà không hề nghi ngờ gì, như thể ông trời cũng đang giúp đỡ bà vậy.

Nhà họ Giang đưa con gái bà đi, bà đưa con gái nhà họ Giang đi, cũng xin thôi làm người giúp việc, cùng đứa nhỏ rời xa chốn phồn hoa này. Để chăm sóc bà tiện chăm sóc con mình, Đào Thanh, với tư cách là một người em trai, đã quyết định chuyển đến sống cùng họ.

Nhưng bà vẫn không thể đối mặt với Đào Hựu Tình, đứa con thực sự của nhà họ Giang. Bà không thể không né tránh nàng, không chịu tiếp xúc với nàng, và cũng không có cách nào thẳng thắn đặt mình vào vị trí của "mẹ nàng". Bà chột dạ áy náy- nhưng bà lại không dám nói ra.

Cuối cùng, bà chỉ có thể ném đứa con cho em mình, và sống trong dằn vặt của bản thân.

Đào Hựu Tình nói trống không: "Đó là lý do tại sao bà không quan tâm đến tôi."

Vì tự trách, mặc cảm và sợ hãi, không dám nhìn nàng thêm một chút, không bao giờ coi mình là mẹ và tồn tại như một người xa lạ với nhau.

Bà tự tiện thay đổi cuộc sống của nàng, nhưng lại đối xử không tốt với nàng, khiến nàng mất đi tình thương của cha và mẹ từ khi nàng còn là một đứa trẻ. Thậm chí cộng hới lời nói từ trước đến giờ cũng không nhiều bằng hiện tại.

Trên đời này sao lại có người như vậy?

Mẹ Đào không nói, bà không có một chút tư cách để bác bỏ lời Đào Hựu Tình nói.

Đào Hựu Tình hỏi lại: "Bà có chắc lời mình nói là sự thật không?"

Mẹ Đào mệt mỏi gật đầu nói: "Tôi đã thẳng thắn chuyện này với ông Giang và bà Giang rồi. Họ sẽ sớm đến đón cô. Khi làm xét nghiệm ADN, cô sẽ biết những gì tôi nói có đúng không."

Đào Hựu Tình im lặng một lúc và hỏi: "Cậu có biết chuyện này không?"

Mẹ Đào lắc đầu: "Nó không biết, tôi không dám nói cho ai biết..."

Do đó, bà đã sống cả đời một mình trong vực thẳm của tội lỗi, không ai đến cứu bà — mà bà cũng không xứng đáng được cứu.

Nếu không phải đã hết thời gian, có lẽ bà đã nhịn thêm một chút nữa, bởi vì bà không đủ dũng khí để đối mặt với Đào Hựu Tình, đối mặt với đứa con chân chính của nhà họ Giang bị bà bắt đi.

Câu trả lời này đã mang lại cho Đào Hựu Tình một cảm giác an ủi, nếu Đào Thanh, người thương nàng, lại che giấu điều đó với nàng, nàng chắc chắn sẽ gục ngã ngay tại chỗ. Ý nghĩa của Đào Thanh đối với nàng là không thể so sánh được, nếu không có Đào Thanh, nàng sẽ không như ngày hôm nay.

Trong lòng nàng thấy nhẹ nhõm.

May mắn thay, cậu của nàng vẫn nghĩ nàng là cháu gái duy nhất của ông ...

Sau khi mẹ Đào nói xong, cuối cùng cũng thu hết can đảm để nhìn nàng, nói một cách chân thành: "Rất xin lỗi ..."

Đào Hựu Tình lặng lẽ cười, nàng nhẹ nhàng hỏi ba chữ: "Có ích sao?"

Giờ nàng chỉ thấy ba chữ này thật nực cười và phũ phàng.

Nói xin lỗi còn có ích sao?

Bà không thể cho con bà những gì tốt đẹp nhất nên phải cướp đi cuộc sống của nàng, để nàng gánh những điều không nên chịu, chịu đựng những đau khổ mà nàng không nên gánh.

Lẽ ra cuộc đời nàng sẽ lộng lẫy như một đóa hoa, cuộc đời nàng sẽ không có năm năm ngu ngốc như vậy, lẽ ra nàng đã có thể đứng trên sân khấu để tỏa ra ánh sáng của chính mình.

Kết quả bị bà phá hỏng hoàn toàn.

Bà đã mang đến cho các con bà một cuộc sống tốt nhất và khiến 5 năm qua của nàng trở thành một trò đùa thật lớn. Vì ai mà nàng phải đã thỏa hiệp và đồng ý giải nghệ và trở thành người yêu của Chu Dĩ Nhu?

—— Ngay cả con gái ruột của bà, 5 năm trước cũng ra tay với nàng!

Nhưng tất cả những bất công này không nên để nàng gánh lấy.

Ba chữ rất xin lỗi kia dường như làm tất cả những gì nàng đã trải qua lúc trước trở nên viển vông không còn giá trị, nàng không muốn nghe - nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho bà.

Mẹ Đào mắt đỏ hoe, không kìm được nước mắt, lặp đi lặp lại "Tôi xin lỗi", cả người già nua đến làm người khác cảm thấy đáng sợ.

"Tôi đã làm sai, tôi đáng bị báo ứng ..." bà khóc và nói, "Tôi không xứng để cô tha thứ ..."

Cuộc đời này có lẽ là thật sự tồn tại nhân quả báo ứng, giống như hiện tại bà ấy bị bệnh ma quấn thân, thời gian cũng không còn nhiều.

Bà đã tự tiện hủy hoại cuộc đời Đào Hựu Tình, và giờ đã đến lúc bà phải trả giá.

Nhưng liệu nó có đủ?

Không đủ.

Vì bà bệnh mà Đào Thanh qua đời, Đào Hựu Tình rút lui khỏi sân khấu mà nàng hằng mơ ước, bà làm hai người họ đến chết đi sống lại, ân tình này, tội lỗi này, cả đời bà không thể nào đền đáp...

Hiểu rõ nhân quả, sinh sôi không thôi, kiếp sau, kiếp sau sau nữa của bà...... cũng phải vì một đời này mà chuộc tội.

Bà khóc lóc than thở, Đào Hựu Tình lại càng nhìn càng bình tĩnh hơn, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.

Nàng sẽ không khóc ở trước mặt người này, nàng chưa bao giờ ở trước mặt người không thân cận mà rơi một giọt nước mắt.

Đào mẹ càng khóc càng lớn tiếng, thê lương gào khóc hai chữ "Báo ứng".

Đào Hựu Tình không để ý, chậm rãi đứng dậy, lập tức rời khỏi phòng bệnh của bà, hộ tá nghe tiếng đã đến đang muốn tiến lên đi hỏi nàng một chút đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn đến gương mặt không biểu tình của nàng giống như cách người ngàn dặm, lập tức tự giác dừng bước chân sau đó quay đầu đi vào phòng bệnh để an bài mẹ Đào đang kêu khóc không thôi.

Đào Hựu Tình đi ra khỏi bệnh viện, nghỉ chân ở dưới một tầng ánh sáng. Nàng lấy điện thoại ra muốn gọi cho Quan Mỹ Lâm hẹn cô ấy ra gặp mặt khóc lóc kể lể một phen, mà khi ngón tay dừng trên màn hình thì bỗng nhiên nhớ tới, Quan Mỹ Lâm hiện tại căn bản không ở Mai thị......

Nàng cứng đờ nâng đầu lên, nhìn về phía bầu trời đêm đầy sao, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một tia mê man.

Giờ này khắc này thế nhưng nàng không có một người thân cận nào có thể dựa vào......

............................

Sau khi ba Giang mẹ Giang biết được tình hình bây giờ của Đào Hựu Tình, lập tức rời Giang gia, tự mình xuất phát đi tìm nàng.

Giang Nhã Lăng đi từ lầu hai ra xoa đôi mắt, thấy ba mẹ vội vã như vậy không khỏi tò mò nghĩ bọn họ làm gì vậy?

Nàng vừa định mở miệng hỏi, thân ảnh hai người cũng biết mất khỏi cửa, nhanh giống như một trận gió không thể nào bắt được.

Nàng không khỏi hồ nghi vì nàng chưa từng thấy qua ba mẹ nàng gấp như vậy......

Ba Giang mẹ Giang dựa theo địa chỉ hiện tại của Đào Hựu Tình, lại khẩn trương đi đến nơi đó tìm.

Kia mới là con gái của bọn họ, con gái họ đang chờ họ tới đón con trở về.

Giang Hải Minh cũng có thể nghe thấy trái tim mình đập bịch bịch, Lận Uyển Thanh ngồi ở trên ghế phụ cũng như thế.

Bọn họ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, công chúa nhỏ bản thân muốn che chở lớn lên, cư nhiên vẫn còn luôn lưu lạc bên ngoài.

Có phải con bé đã chịu khổ rất nhiều hay không?

Có bị người ta khi dễ hay không?

Giang Hải Minh gắt gao nắm chặt tay lái, ngay cả lúc trên thương trường cùng địch thủ chém giết đấu đá cũng không có khẩn trương hoảng loạn như giờ khắc này.

Hai người khi đến chỗ Đào Hựu Tình ở, lại phát hiện Đào Hựu Tình lại không có ở nhà.

Vậy con bé sẽ đi nơi nào?

Cha mẹ cùng con gái ruột của mình chưa từng gặp mặt, họ mê mang chưa từng có, bọn họ chỉ có thể gọi lại cho Đào mẹ.

Đào mẹ dù gì cũng nuôi con bé hơn hai mươi năm, sẽ không có khả năng không biết ngày thường nàng thích đi những nơi nào đi. Nghĩ như vậy, Lận Uyển Thanh bắt đầu gọi điện cho Đào mẹ, hỏi vấn đề này thì chỉ đổi lấy trầm mặc của đối phương cùng một tiếng rất xin lỗi.

Đào mẹ thấp thỏm lo âu cầm điện thoại, môi run run nửa đáp án cũng không đưa ra.

Bà không biết.

Bà căn bản không biết.

Từ trước đến nay bà cũng chưa hiểu biết nhiều về Đào Hựu Tình, người hiểu Đào Hựu Tình nhất cũng đã mất......

Lận Uyển Thanh nghẹn ở yết hầu, bà rất muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.

Người đàn bà ở đầu dây bên kia phụ ý tốt của bọn họ, tự tiện tráo con của họ, lại không nuôi nó thật tốt, cư nhiên hỏi một chuyện nhỏ cũng không biết. Tuy bà được nuôi dạy tốt, nhưng trong lòng lúc này cũng cảm thấy được một tia tức giận.

Nhưng hiện tại không phải thời điểm oán trách, việc cấp bách là tìm được con của họ.

Nhưng Mai thị lớn như vậy, bọn họ tìm thế nào đây?

Ngay cả điện thoại Đào Hựu Tình cũng tắt máy.

Giang Hải Minh gọi điện thoại cho thư ký riêng, điều một nhóm người khác đi tìm Đào Hựu Tình. Lận Uyển Thanh còn lại là nghĩ cách tìm bạn của con bé, lúc nôn nóng như này bỗng nhiên bà nhớ tới một người —— Viên Sơ Nhụy.

"Hải Minh, không phải Hựu Tình mới cùng Sơ Nhụy ký với Nguyệt Vịnh sao?" Ánh mắt Lận Uyển Thanh sáng ngời nhìn chồng mình, "Hay là chúng ta kêu đứa nhỏ kia hỗ trợ tìm một chút?"

Giang Hải Minh nói được.

Cho dù là ai, chỉ cần có liên quan đến Đào Hựu Tình, bọn họ đều phải đến hỏi!

Đào Hựu Tình đang ngồi ở đài thượng xi măng dưới gốc cây cổ thụ trăm năm bên ngoài chùa Minh Sơn phát ngốc, hốc mắt hồng đến kỳ cục. Nơi này còn cách cửa miếu một chút, là một nơi thanh tịnh, không ai sẽ đến đây quấy rầy nàng, rất thích hợp để phát ngốc.

Nàng duỗi thẳng chân, nâng đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời, nhìn nhìn một hồi thì tầm nhìn trước mắt bắt đầu mơ hồ, nàng không nói một lời mà nâng tay lên chùi hết nước mắt trong mắt, sau đó tiếp tục xem ngôi sao, cứ lặp đi lặp lại việc này như vậy.

Nàng cảm thấy ấm ức, ấm ức đến nói không nên lời, có một cái gì đó nghẹn ở ngực nàng, rất nửa vời làm nàng khó chịu đến muốn khóc.

Nàng nên khóc lên, nàng có thể khóc, nàng không lý do gì phải ẩn nhẫn.

Dựa vào cái gì?

Người kia kia dựa vào cái gì làm như thế với nàng như vậy?

Tất cả những gì nàng làm từ trước đến bây giờ đã thành cái gì rồi?

Nàng chậm rãi cúi đầu, nâng hai đầu gối lên ôm lấy bản thân, chôn mặt ở giữa hai chân, nước mắt không khống chế được cứ xoạch xoạch mà rơi xuống.

—— chê cười.

Nàng thật là đáng chê cười.

Nàng thấp thấp khóc nức nở, hai vai gầy theo rung động yếu đi, ở dưới màn đêm rộng lớn, thân ảnh của nàng nhỏ bé đến giống như phù du.

Nàng khóc lóc khóc lóc, nhịn không được nhỏ giọng kêu lên một tiếng: "Cậu ơi......"

Nếu Đào Thanh còn ở đây, nếu Đào Thanh biết những chuyện đã xảy ra, nhất định sẽ quyết đoán mà đưa nàng về.

Ông ấy nhất định nhất định sẽ không để nàng chịu ấm ức......

Nàng cô đơn chiếc bóng khóc một hồi, tiếng khóc mỏng manh giống như là con mèo nhỏ bất lực, sợ quấy nhiễu đến người khác.

Nơi cửa Phật, không thể đại ồn ào quấy rầy, cậu nàng đã nói qua, nàng cũng chưa có quên.

"Đào tiểu thư."

Một thanh âm quen thuộc đột nhiên từ trên đỉnh đầu nàng rơi xuống dưới làm nàng không kịp phòng ngừa nên thân mình co rúm lại một chút.

Viên Sơ Nhụy đứng ở trước mặt nàng, thong thả đưa khăn giấy trong tay ra: "Nếu trong lòng khó chịu thì không cần chịu đựng như vậy, cô có thể khóc rồi làm càn một chút, không có sao."

Đào Hựu Tình vội vàng chùi đi mắt nước mắt, hồng hốc mắt dường như không có việc gì, nói giọng khàn khàn: "Tiểu Viên Đổng hiểu lầm, tôi không có khóc."

Nàng không có ngẩng đầu lên, Viên Sơ Nhụy cũng không có chọc thủng da mặt nàng: "Khăn giấy."

Đào Hựu Tình không có lấy nữa vì lấy tiếp sẽ đại biểu nàng thừa nhận bản thân khóc.

Viên Sơ Nhụy cho nàng bậc thang đi xuống: "Đào tiểu thư xinh đẹp như vậy, nhất định luyến tiếc trên mặt bản thân dính bất kì cái gì dơ nha, cầm khăn giấy cũng tiện kịp lau đi chúng, không phải sao?"

Đào Hựu Tình nhịn xuống, hít mũi một chút, lại ngượng ngùng không muốn cho cô nhìn mặt bản thân, chỉ có thể biệt nữu mà nâng tay lên giữa không trung sờ loạn một hồi, muốn nhận được "Bậc thang" của cô.

Viên Sơ Nhụy nhìn nàng đưa tay cứ bắt lấy không có mục đích tựa như một con mèo, thì không khỏi cười cười, duỗi tay mềm nhẹ bắt lấy tay nàng, dịu dàng bỏ khăn giấy  vào lòng bàn tay, sau đó hỏi: "Đào tiểu thư để ý tôi ngồi ở bên cạnh không?"

Đào Hựu Tình như cũ không ngẩng mặt: "Đây là nơi công cộng, Tiểu Viên đổng xin cứ tự nhiên."

Viên Sơ Nhụy ngồi xuống cũng không có nhìn nàng, mà ngẩng đầu lên nhìn bầu trời lộng lẫy ngôi sao, yên lặng cho nàng rất nhiều thời gian cùng không gian để điều chỉnh tâm tình.

Hơi lạnh gió đêm từ từ thổi tới, mang theo một chút dịu dàng không biết tên.

"Trước đây tôi cũng không phát hiện phong cảnh chùa Minh Sơn lại đẹp như vậy." Viên Sơ Nhụy mở miệng nói.

Bóng cây loang lổ trên mặt đất giống như nước chảy xuôi, bên tai là tiếng gió ôn nhu cùng âm thanh lá cây sàn sạt rung động, ngồi ở dưới tàng cây ngửa đầu hướng lên trời nhìn lên bầu trời lộng lẫy tựa đá quý, tâm linh đắm chìm ở trong đó cũng có thể theo đó bình tĩnh trở lại.

Đào Hựu Tình trộm xoa nước mắt chấn chỉnh lại tinh thần. Nàng sẽ không ở trước mặt người không thân cận rớt nước mắt, cho nên nàng sẽ không để Viên Sơ Nhụy nhìn đến bộ dáng chật vật rơi nước mắt của mình.

Nàng điều chỉnh tâm tình một chút, hỏi: "Tiểu Viên Đổng làm sao lại nơi này?"

"Tới tìm cô." Viên Sơ Nhụy không có giấu giếm, lại hỏi, "Điện thoại cô sao tắt máy rồi?"

Đào Hựu Tình nghẹn một chút, xấu hổ nói: "Không còn pin......"

Nàng thấy lân cận cũng không có nguồn điện có thể cho nàng dùng để sạc điện thoại, nàng rất hối hận, cũng quyết định về sau khi ra ngoài nhất định phải chuẩn bị tốt.

Viên Sơ Nhụy chưa nói cái gì, Đào Hựu Tình hỏi: "Sao Tiểu Viên Đổng lại biết tới nơi này tìm tôi?"

Viên Sơ Nhụy nói: "Hỏi Quan tiểu thư."

Đào Hựu Tình nhíu mày, hồ nghi nói: "Được, vậy tại sao Tiểu Viên Đổng tìm tôi? Là trong công việc xảy ra chuyện gì sao?"

"Không phải," Viên Sơ Nhụy thản nhiên nói, "Là chú Giang nhờ tôi hỗ trợ tìm cô."

Chú Giang......

Trong nháy mắt cái xưng hô này từ miệng cô nói ra làm Đào Hựu Tình hiểu rõ, ba mẹ ruột tìm nàng.

Nàng nói không nên lời cảm giác hiện tại của bản thân là như thế nào, chỉ vẫn luôn thấp đầu, nhìn đỉnh giày của bản thân rồi lại thấp giọng nói: "Cô đã biết a......"

Viên Sơ Nhụy: "Ừm, đã biết."

Cô thật sự không nghĩ tới loại tiếc mục thiên kiêm thật giả này cư nhiên cũng xảy ra bên cạnh cô, khó trách Giang Nhã Lăng lớn lên không giống hai vị chủ nhân Giang gia như vậy, cô còn tưởng rằng là vận khí người kia kém, không thể di truyền được gen cao quý của nhà họ Giang.

Nhưng cô không rõ nhất chính là, vì sao Đào Hựu Tình phải khổ sở như vậy?

Đối với người bình thường mà nói, như này không phải là nàng đã phất nhanh giàu mau sao? Phất nhanh không nên cao hứng một chút à?

Hay là nàng luyến tiếc gia đình hiện tại, vì phải rời khỏi nên rơi lệ?

"Đào tiểu thư luyến tiếc người mẹ hiện tại hả?" Viên Sơ Nhụy hỏi.

Đào Hựu Tình giây đáp: "Không có khả năng."

"Từ nhỏ tôi với bà ấy đã như hai người xa lạ, không hề có tình cảm, ai không buông được người lạ chứ?"

Viên Sơ Nhụy từ những lời này của nàng đã trực quan biết được quan hệ của  nàng cùng người mẹ nuôi kia có bao nhiêu không tốt, vì thế nhẹ giọng nói: "Vậy vì sao cô lại khổ sở? Bởi vì tức giận với việc làm của bà ấy sao?"

Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh tín nhiệm cô, lúc tìm cô hỗ trợ tìm Đào Hựu Tình đã giản lược nói một chút, cho nên cô cũng cứ như vậy mà biết một ít.

Đào Hựu Tình nghe vậy lập tức ngẩn ra, chần chờ nhìn về phía không trung, chậm rãi nói: "Có lẽ cũng có chút tức giận."

"Nhưng vẫn thấy ấm ức nhiều hơn."

Viên Sơ Nhụy nghiêm túc nhìn nàng: "Hả?"

Trong nháy mắt này, một cổ mãnh liệt kể xong lên tim Đào Hựu Tình, làm nàng trở thành máy hát hát hết ở trước mặt Viên Sơ Nhụy, nàng do dự hỏi: "Tôi có thể nói cùng Tiểu Viên Đổng không? Tiểu Viên Đổng sẽ không trở tay bẫy tôi một đợt chứ?"

Viên Sơ Nhụy khẽ cười nói: "Dựa theo các điều khoản của hợp đồng , tôi sẽ tôn trọng hoạt động của cô, sẽ không làm chuyện chèn ép vô cớ với cô." Lại nói, "Cho dù cô không tin tôi, thì cũng nên tin tưởng ba mẹ ruột, bọn họ là hai người ba mẹ phi thường đáng tin cậy."

Đào Hựu Tình mạc danh được trấn an, lúc này mới mở miệng nói: "Người mẹ nuôi tôi, vì muốn để cho con của bà tốt, đã tráo tôi với con bà ấy."

"Kết quả con của bà làm tôi phải rời sân khấu, còn tôi vì bệnh của bà còn đáp ứng Chu Dĩ Nhu......" Nàng không có nói tiếp.

Viên Sơ Nhụy có thể hiểu rõ chỗ sau đó là cái gì, không khỏi cảm thán nói: "Nguyên lai Chu Dĩ Nhu là nhân lúc khó mà tiếp cận." Lại nói, "Nhưng cô đã từng thật sự thích cô ta đúng không?"

Đào Hựu Tình không có phủ nhận, muốn hoàn toàn từ bỏ trước tiên phải học được đối mặt rồi cho qua đi: "Đúng vậy. Khi đó tôi thật sự cảm thấy Chu Dĩ Nhu là người tốt, vừa ngốc vừa khờ dại đi theo cô ta, cả ngày chỉ nghĩ làm thế nào hống cô ta vui vẻ, cố gắng muốn cô ta nhìn tôi một cái."

"Tôi đã cũng đã vì vậy mà ghen ghét Giang Nhã Lăng."

"Giang Nhã Lăng có bối cảnh gia thế hiển hách, có ngàn vạn sủng ái, muốn cái gì là sẽ có cái đó, không cần như tôi vì tiền đeo gông cùm xiềng xích, từ bỏ giấc mơ sân khấu, thậm chí còn từ bỏ tôn nghiêm đi thích một người."

Nàng nói nói xong lập tức nở nụ cười, ấm ức giống như quả cầu tuyết cứ càng lăn càng lớn, hốc mắt cũng không kiềm chế được ửng đỏ lên, nhưng chung quy không có rơi xuống một giọt nước mắt nào, nàng cười hỏi: "Tôi như vậy có phải quá ngốc hay không?"

Lại có thể ngây ngốc mà thích một người thích 5 năm, nàng của những ngày trước thật ngu xuẩn a.

Viên Sơ Nhụy không cười cô nhẹ giọng nói: "Nhưng hiện tại cô đã thanh tỉnh, như vậy là được rồi, sợ nhất chính là đời này cũng hãm ở bên trong đó không cách nào kiềm chế."

Cô vẫn luôn cho rằng ở trong tình yêu, chỉ cần có thể quay đầu lại, thì bất luận là thời điểm nào cũng không muộn, nếu phải cả đời ngây ngốc mà đắm chìm trong đó thì mới gọi là ngốc.

Bất quá cho đến ngày nay Chu Dĩ Nhu cũng chưa có từ bẫy rập tình yêu của Giang Nhã Lăng mà quay đầu, ở trong mắt cô thật ra cô ta mới là ngốc —— chủ yếu là từ góc độ kinh doanh nhìn tới.

Đào Hựu Tình lộ ra một nụ cười xán lạn: "Tiểu Viên Đổng nói không sai!"

"Nhưng mà......" khóe môi đang cong của nàng chậm rãi buông xuống, khống chế không được mà nói, "Nhưng mà như vậy tôi cũng vẫn ấm ức nha......"

Thời gian 5 năm, trong chớp mắt lập tức thành bọt biển. Nàng vì tất cả trả giá, ở trước mặt người mẹ nuôi nàng, trở nên phá lệ chói mắt, châm chọc.

Với thay đổi kiểu này ai cũng sẽ không cao hứng.

Viên Sơ Nhụy có thể hiểu được tâm tình của nàng lúc này: "Cho nên cô đã tự mình một mình chạy đến nơi đây...... Bình tĩnh?"

Cô đem chữ "Khóc" vi diệu thay đổi một chút, cho nàng mặt mũi.

Đào Hựu Tình nhỏ giọng nói thầm: "Vậy còn không phải bởi vì tìm không tìm thấy người nào có thể nói chuyện sao......"

Viên Sơ Nhụy nghe rõ những lời này của nàng, hỏi: "Đào tiểu thư chẳng lẽ không có bạn bè nào có thể nói hết sao?"

"Có một người." Đào Hựu Tình thẳng thắn thành khẩn đến làm người ta kinh ngạc.

Nàng nói: "Chu Dĩ Nhu muốn tôi làm tình nhân bí mật, nên không muốn cho ai biết quan hệ này của hai chúng tôi, vì không lộ diện nên tôi chỉ có thể phong bế vòng giao tế, cho nên có thể không chỗ nào cố kỵ mà nói chuyện cùng thì cũng chỉ có một mình Mỹ Lâm......"

"Còn người có thể làm tôi nói hết, đã sớm không ở trên đời này......"

Nhân tâm phức tạp, ở thời điểm nàng làm tình nhân bí mật của Chu Dĩ Nhu, căn bản không dám có nhiều bạn bè trong cuộc sống đời thật, chỉ sợ chọc Chu Dĩ Nhu tức giận. Vì nếu như vậy Chu Dĩ Nhu khẳng định sẽ dừng hẳn quan hệ với nàng, cũng ngừng giúp đỡ người mẹ nuôi kia của nàng.

Khi đó nàng căn bản không có biện pháp tùy hứng, Hồng Đào Q đã là giới hạn lớn nhất nàng có thể làm

Viên Sơ Nhụy trầm mặc.

Đào Hựu Tình ở trên người Chu Dĩ Nhu này ăn rất nhiều đau khổ, trả giá đến người bình thường không cách nào lý giải cũng không thể tưởng tượng được. Mà mấy đại giới này có đáng giá hay không, thảo luận nữa đã không còn ý nghĩa. Hiện tại cũng không biết xét đến cùng là Chu Dĩ Nhu hại Đào Hựu Tình, hay là tiền hại Đào Hựu Tình.

Nhưng làm người vốn nên nhìn về phía trước, một mặt đắm chìm ở quá khứ thì chỉ càng lún càng sâu.

"Vậy từ hôm nay trở đi." Viên Sơ Nhụy nói.

Đào Hựu Tình cùng cô bốn mắt nhìn nhau, giọng nói của cô nghiêm túc nói: "Một lần nữa hãy là bản thân mình, cũng mở rộng vòng bạn bè, trở lại cuộc sống vốn có của cô đi, kéo tất cả về đúng quỹ đạo."

Đào Hựu Tình chớp chớp mắt.

Viên Sơ Nhụy: "Còn có, ai hại cô, cô trút giận lên người đó thôi, muốn có cái gì lập tức nghĩ cách có được nó, làm người tốt nhất là không nên để bản thân thiệt thòi."

Trong ánh mắt Đào Hựu Tình ngược ra bộ dáng nghiêm túc của cô, trong đầu suy nghĩ muôn vàn.

Đúng vậy, làm người tốt nhất không nên ủy khuất bản thân, ai làm nàng bị ủy khuất, đoạt đồ của nàng thì nàng nên hướng người đó đòi lại, mọi người đều là lần đầu tiên làm người, dựa vào cái gì nàng phải nhường nhịn?

Nàng đã nhịn rất nhiều năm, nàng không muốn lại tiếp tục nhịn!

Lúc trước Giang Nhã Lăng âm mưu hại nàng, Chu Dĩ Nhu hỗ trợ chèn ép nàng, nàng cũng phải làm họ trở về điểm bắt đầu —— nàng muốn đoạt đi tất cả từ Giang Nhã Lăng, nàng muốn lấy lại những gì thuộc về nàng! Khiến cho đôi cẩu nữ nữ đó ôm đầu khóc rống không thôi!

Đào Hựu Tình lúc sau đã nghĩ thông suốt, tức khắc nhiệt tình mười phần, trong ánh mắt cũng hiện lên năng lượng nhìn Viên Sơ Nhụy: "Tôi đã biết, cảm ơn Tiểu Viên Đổng!"

Thời điểm Viên Sơ Nhụy vừa xuất hiện nàng còn có chút lòng phòng bị, nhưng cùng Viên Sơ Nhụy nói chuyện một lúc thì tâm cảnh nàng đã rộng mở thông suốt, thái độ đối với Viên Sơ Nhụy cũng bình thản cùng thân thiện không ít.

Tiểu Viên Đổng quả nhiên không sai, thật bình dị gần gũi!

Viên Sơ Nhụy ở trong mắt nàng mơ hồ thấy một thốc hừng hực lửa chiến đấu, nàng nhoẻn miệng cười, hỏi: "Hiện tại tôi có thể báo cho ba mẹ cô lại đây đón cô không?"

Cô nhìn đến Đào Hựu Tình, ánh mắt đầu tiên lập tức nhắn tin Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh, đối phương lo lắng cho cảm xúc Đào Hựu Tình sẽ không ổn định, mời riêng cô hỗ trợ khai đạo một chút, định chờ cảm xúc Đào Hựu Tình ổn định lại thì sẽ xuất hiện tương nhận.

Đào Hựu Tình ngẩn người, ngượng ngùng gãi gãi mặt: "Họ...... Chẳng lẽ vẫn luôn đang chờ tôi sao?"

Viên Sơ Nhụy gật đầu.

Nàng lại hỏi: "Họ thật sự thực tốt?"

Viên Sơ Nhụy gật đầu.

Đào Hựu Tình đột nhiên trầm mặc.

Viên Sơ Nhụy cũng không quấy rầy nàng, an tĩnh ngồi bồi ở bên cạnh nàng, có thập phần kiên nhẫn.

Thật lâu sau, Đào Hựu Tình mới phản ứng lại, mở miệng hỏi: "Tôi có phải phất...... Phất nhanh rồi hay không a?"

Viên Sơ Nhụy nhìn vẻ mặt tỉnh mộng của nàng, bộ dáng giống như mới từ trong mộng tỉnh lại đó không khỏi làm cô cảm thấy buồn cười.

Viên Sơ Nhụy cười nói: "Cũng có thể nói như vậy?"

Đào Hựu Tình dường như trong mộng mới tỉnh.

Trời ơi, nàng cũng là người có tiền!

......

Đào Hựu Tình cùng hai vị Giang gia đi làm xét nghiệm ADN, kết quả xét nghiệm cho thấy nàng thật là con gái của họ.

Nàng mới là công chúa nhỏ ở Giang gia được phủng ở lòng bàn tay che chở.

Hiện tại nàng câu nệ ngồi đối diện Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh, bên cạnh là Viên Sơ Nhụy.

Viên Sơ Nhụy cũng không biết mình như thế nào đã mơ màng hồ đồ ở lại.

Thời điểm Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh đi tới, cô vốn nên công thành lui thân, kết quả Đào Hựu Tình vứt ánh mắt cầu cứu tới cô, trên mặt mang theo biểu tình vô thố mờ mịt, vừa thấy đã biết là không biết phải đối mặt với ba mẹ như thế nào—— thoạt nhìn thật sự đáng thương đến kỳ lạ.

Sau đó Viên Sơ Nhụy làm người tốt tới cùng, tạm thời cho người này một chút tự tin.

Viên Sơ Nhụy: Tôi quả nhiên là nhàn đến không có giới hạn.

Có đứa nhỏ đáng tin ở lại hỗ trợ trấn an con gái của mình, hai vị Giang gia đương nhiên sẽ không cự tuyệt, thích nghe ngóng —— chỉ là bọn họ không nghĩ tới hai đứa con gái trong nhà đều thích đứa nhỏ của Viên gia như vậy.

Đào Hựu Tình đương nhiên không phải bởi vì thích Viên Sơ Nhụy, nàng chính là hết đường nên mới yêu cầu người chỉ có chút quen biết bồi nàng đi ứng đối với cha mẹ ruột chưa từng gặp thôi.

Nếu không phải Quan Mỹ Lâm không ở đây, nàng cũng sẽ không to gan lớn mật mà nhờ vị tôn đại Phật Viên Sơ Nhụy này ở lại cứu mạng chó của nàng!

Không biết nên nói chuyện cùng hai vị lão Giang gia như thế nào, hai vị cũng không biết làm sao mới phải?

Vội vàng cùng nôn nóng lúc trước một khắc đều hoá thành không khí không tiếng động, lặng yên mà phiêu tán đi.

Bọn họ lẳng lặng nhìn Đào Hựu Tình, nhìn đôi mắt nàng, nhìn mũi nàng, rồi lại nhìn miệng nàng...

Giang Hải Minh quay đầu nhìn về phía Lận Uyển Thanh, thanh âm khắc chế kích động nói: "Con mình lớn lên giống như em khi còn trẻ vậy."

Đôi mắt Đào Hựu Tình giống Lận Uyển Thanh, sáng ngời có thần, tựa như ngôi sao trên bầu trời, miệng cũng giống nữa...... Này quả thực chính là tiểu Lận Uyển Thanh.

Đây chính là con gái ruột của họ.

Đào Hựu Tình cũng đang nhìn bọn họ, nguyên lai đây là ba mẹ ruột của nàng, trước kia nàng chỉ nhìn thấy Giang Hải Minh ở tin tức kinh tế tài chính, trước nay không nghĩ tới bản thân có một ngày sẽ lấy thân phận như thế này gặp mặt ông ấy.

Cha nàng anh lãng trầm ổn, mẹ của nàng ôn nhu xinh đẹp, nguyên lai đây là bộ dáng của cha mẹ nàng.

Lận Uyển Thanh nhìn cặp mắt Đào Hựu Tình đã ửng đỏ, suy đoán nàng đại khái là đã khóc, đầu quả tim không khỏi phát đau nhẹ giọng hỏi: "Con ngoan, con khóc sao?"

Đào Hựu Tình ngẩn ngơ một lát, nhẹ nhàng trả lời: "Không có khóc."

Viên Sơ Nhụy không phá vỡ mặt cố diễn của nàng.

Lận Uyển Thanh cũng không có: "Được được, không có khóc, không có khóc."

Giang Hải Minh hỏi nàng có chịu khổ hay không.

Đào Hựu Tình lén lút nhìn thoáng qua Viên Sơ Nhụy, Viên Sơ Nhụy hơi hơi nâng nâng cằm, ý bảo nàng hãy lớn mật mà nói, vì thế nàng giơ tay cẩn thận khoa tay múa chân một chút: "Có...... chút?"

Nga đáng chết, nàng vốn dĩ muốn nói "Có", nhưng nhìn đến mãnh liệt lo lắng trong mắt Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh tức khắc tâm sinh không đành lòng, cho nên cứng rắn mà bỏ thêm chữ "Chút".

Tuy là như thế, hai vị Giang gia vẫn đau lòng đến không chịu được, tiểu công chúa của họ vốn là một chút đau khổ cũng không cần nếm trải.....

Giang Hải Minh áy náy nói: "Không có việc gì, về sau có ba mẹ ở đây, con không bao giờ phải chịu khổ."

Lận Uyển Thanh cũng gật đầu nói: "Đúng, con đừng lo lắng, ba mẹ nhất định sẽ bảo hộ con thật tốt, sẽ không để con lại chịu ủy khuất."

Bọn họ nói đến vô cùng kiên định, cho nàng đủ cảm giác an toàn cũng làm nàng nhớ tới cậu mình đã qua đời.

Lúc trước cậu của nàng cũng là ôn nhu nỗ lực bảo hộ nàng như vậy a......

Đào Hựu Tình nắm lấy ngón tay mình, trong lòng động dung nhưng vẫn rất nghiêm túc nói: "Tôi có thể...... Không thay đổi tên hay không?"

Hai chữ "Hựu Tình" này là Đào Thanh đặt cho nàng, nàng rất thích, cũng đã quen rồi hơn nữa đây là một trong số ít những gì Đào Thanh để lại cho nàng, nàng không nghĩ sẽ đổi.

Lận Uyển Thanh ôn thanh nói: "Đương nhiên có thể, con muốn kêu cái gì cũng có thể. Giang Hựu Tình cũng tốt, Đào Hựu Tình cũng tốt, chỉ cần con vui."

Đôi mắt Đào Hựu Tình hơi phát sáng, lại cẩn thận hỏi: "Vậy nếu ở nhà đó không quen, có thể dọn ra ngoài ở không?"

Mấy năm nay nàng cũng quen ở một mình, đột nhiên muốn hòa nhập vào một gia đình lớn, nàng rất lo lắng nàng trong chốc lát không có cách nào quen được, cho nên mới yêu cầu sống một mình để thích hợp trung hoà một chút.

Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh dừng một chút, tiện đà thoải mái mà cười, Giang Hải Minh nghiêm túc nói: "Đương nhiên có thể, con cái không nhất định phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cha mẹ."

Lận Uyển Thanh ôn hòa mà nói: "Không cần lo lắng, bất luận con muốn làm cái gì, chỉ cần là tốt cho con có thể làm con vui thì ba mẹ đều sẽ ủng hộ con."

Đào Hựu Tình nhận được đáp án tràn ngập tình yêu lại ôn nhu của họ, kinh hỉ nhìn về phía Viên Sơ Nhụy, hoàn toàn xem cô là bạn của mình mà nhìn, ánh mắt lộng lẫy giống như ngôi sao trên bầu trời rơi xuống.

Viên Sơ Nhụy lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, không khỏi ngẩn ra, tiện đà chậm rãi mỉm cười.

Được, phải làm bạn bên cạnh nàng cho tốt một hôm đi.

Giang ba Giang mẹ ôn nhu dò hỏi ý kiến Đào Hựu Tình, muốn biết nàng tính toán khi nào theo họ quay về Giang gia.

"Con còn có em trai." Lận Uyển Thanh cười nói.

Đâu chỉ em trai, còn có cái người Giang Nhã Lăng.

Đào Hựu Tình nhoẻn miệng cười: "Ngày mai......" Nàng ngừng một chút, quay đầu nhìn về phía người Boss trực tiếp của nàng, nhướng mi chớp chớp mắt, "Chắc là có thể?"

Viên Sơ Nhụy không cho nàng nghỉ, nàng nào dám tự tiện nghỉ.

Trời đất bao la, boss là lớn nhất.

Nhưng lão bản hiện tại cũng phải nhìn mặt mũi cha mẹ nàng mỉm cười nói: "Đương nhiên có thể."

Viên Sơ Nhụy: "Nếu đã cùng chú Giang dì Giang nhận lại, thì nên trở về quen thuộc hoàn cảnh một chút."

Đào Hựu Tình vui vẻ nói: "Cảm ơn bà chủ!"

Hai cô nói chuyện qua lại ở trong mắt Giang ba Giang mẹ đã biến thành con cái đùa giỡn, Lận Uyển Thanh đầy mặt từ ái nói: "Xem ra Sơ Nhụy cùng Hựu Tình rất quen thuộc nha?"

Viên Sơ Nhụy cùng Đào Hựu Tình cũng theo bản năng muốn nói "Không thân", nhưng hai người nhớ tới phần hợp đồng kia của bản thân, lập tức cứng rắn ngừng câu chuyện, ăn ý "Dạ" một tiếng.

Đào Hựu Tình / Viên Sơ Nhụy: Trừ bỏ một ngàn hai trăm vạn ra, không thân.

Tươi cười của Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh càng thêm từ ái.

Có Viên Sơ Nhụy đáng tin cậy chiếu cố Đào Hựu Tình, bọn họ làm sao có thể không yên tâm?

......

Buổi sáng 10 giờ, Giang Nhã Lăng thoải mái từ trong ổ chăn thức dậy, rửa mặt xong đã đi ra cửa phòng, chuẩn bị ăn bữa sáng.

Sau khi Giang Thu Dương học xong cũng đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi lấy chút trái cây ăn.

Sau đó hai người đã thấy ba mẹ mình từ bên ngoài mang theo một người trở về, người kia đứng ở bên cạnh ba mẹ bọn họ, lại nhìn cực kỳ giống người một nhà.

Giang Thu Dương đứng dựa vào phía trên lan can, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm phía dưới.

Lúc Giang Nhã Lăng thấy Đào Hựu Tình thì cả người cũng không khỏe, đặc biệt là nhìn đến nàng đứng ở bên cạnh Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh, một cổ cảm giác bất an đột nhiên sinh ra.

Đào Hựu Tình bớt thời giờ liếc người kia một cái, mặt mày tinh xảo làm nàng cảm thấy ý cười vô cùng chói mắt.

Giang Nhã Lăng chán ghét loại cảm giác này, nàng không kiên nhẫn mà nói: "Ba, mẹ, hai người sao lại mang người ngoài về nhà?"

Lận Uyển Thanh trách cứ mà nhìn con mình một cái: "Hựu Tình không phải người ngoài."

Thời điểm Giang Nhã Lăng còn muốn nói tiếp, Giang Hải Minh đã mở miệng trước nàng một bước, hắn nhìn về phía nhóm người tụ tập ở trong phòng khách, thanh âm trầm ổn hữu lực, mang uy nghiêm theo không cho phép bất luận kẻ nào cự tuyệt: "Từ hôm nay trở đi, Hựu Tình chính là đại tiểu thư Giang gia, mọi người đối với con nó phải giống đối với tôi cùng bà chủ."

Đại tiểu thư Giang gia hiện tại--Giang Nhã Lăng sững sờ ở tại chỗ, như gặp sét đánh ngang tai."

Này, vậy là có chuyện gì???

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16