Ngày 18 tháng 9, đại tiểu thư Giang gia Giang Hựu Tình trước mặt mọi người mời tam tiểu thư Giang Nhã Lăng làm bạn nhảy đầu tiên ở trong tiệc sinh nhật.
Giang đại tiểu thư mặc lễ phục đỏ đẹp nhất, tay duỗi ở giữa không trung, thon nhỏ, hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc vậy. Nàng đứng ở trước mặt Giang Nhã Lăng, phong thái phóng khoáng, không khiêm tốn cũng không hống hách, khí chất không thua kém gì người thiên kim giả được Giang gia nuôi 24 năm.
Ánh mắt mọi người đều ngưng tụ ở trên người nàng, biểu tình không thể không kinh ngạc.
Đại tiểu thư chân chính của Giang gia mời tam tiểu thư tu hú chiếm tổ làm bạn nhảy đầu tiên, đến tột cùng nàng suy nghĩ cái gì? Là muốn đối tốt với tam tiểu thư, hay là phong thái của nàng luôn luôn như thế, trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền?
(*Trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền: Ý chỉ tấm lòng lớn có thể bao dung những việc khó bao dung của thiên hạ. Chính là nói làm người thì phải có sự độ lượng, tấm lòng rộng mở.)
Mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau, Giang Nhã Lăng là người nản lòng nhất, nhìn ánh mắt Đào Hựu Tình giống như là đang xem một kẻ điên.
Tại sao Đào Hựu Tình muốn ở trước mắt bao người mời nàng làm bạn nhảy điệu nhảy đầu tiên?
Có phải Đào Hựu Tình điên rồi hay không?!
Nàng ta không có đáp lại, nhưng Đào Hựu Tình cũng không có cho nàng ta quyền cự tuyệt, cái tay kia lập tức cầm tay nàng ta, giúp rút ly rượu trong lòng bàn tay ra, cũng không thèm nhìn tới mà đưa cho Giang Thu Dương đang đứng bên cạnh, Giang Thu Dương tay mắt lanh lẹ mà đón được, đồng dạng không phản ứng lại đây đã xảy ra cái gì.
"Cô sẽ không từ chối đâu." Đào Hựu Tình cười dắt lấy tay nàng ta.
Ánh mắt mỗi người đều ngưng tụ ở trên người họ, chặt chẽ chú ý nhất cử nhất động của hai người.
—— bởi vì cô không có cách nào từ chối.
Giang Nhã Lăng cuối cùng cũng phát hiện ra Đào Hựu Tình đã có chuẩn bị trước khi đến, từ lúc bắt đầu nàng đã không nghĩ tới phải cho nàng ta cơ hội cự tuyệt! Chỉ cần nàng ta cự tuyệt, mỗi người ở đây đều sẽ cảm thấy là tam tiểu thư lòng dạ hẹp hòi, với một đại tiểu thư rộng lượng như vậy còn hằn học, thậm chí cả vợ chồng Giang Hải Minh cũng có thể cho rằng như vậy.
Trong mắt Giang Nhã Lăng hiện lên một chút xấu xa, hay cho Đào Hựu Tình, cư nhiên ở chỗ này tính kế nàng ta! Nàng ta miễn cưỡng cười trừ, đáp lại nói: "Đương nhiên, tôi đương nhiên sẽ không từ chối rồi."
"Vậy là tốt." Đào Hựu Tình một bên cười khẽ nói, một bên kéo nàng ta đi đến trung tâm sân nhảy.
Thật ra, ngay từ đầu Đào Hựu Tình muốn lựa chọn Viên Sơ Nhụy làm bạn nhảy, cái ý tưởng này là nàng căn cứ vào tâm của bản thân, không có bất luận nhân tố bên ngoài nào ảnh hưởng, có Viên Sơ Nhụy nàng có thể càng an tâm.
Nhưng lúc Giang Thu Dương nói cho nàng ý nghĩa thương mại của điệu nhảy đầu tiên với các thiên kim các thiếu gia nhà giàu, nàng đã đánh mất ý niệm này, phía sau Viên Sơ Nhụy đại biểu cho Viên thị, nàng không thể bởi vì một tờ hợp đồng thì tự tiện kéo Viên thị xuống nước, như vậy không công bằng với Viên Sơ Nhụy.
Cuối cùng nàng quyết định lựa chọn người Giang gia làm bạn nhảy, bởi vì nàng không muốn cho vợ chồng Giang Hải Minh thêm phiền toái. Tuy rằng vợ chồng Giang Hải Minh để nàng yên tâm lớn mật lựa chọn, nhưng ảnh hưởng thương mại sau đó lại để giao vợ chồng Giang Hải Minh gánh vác, bất luận là gió nhỏ hay gió lớn cũng không rớt xuống đầu của nàng. Cho nên nàng trong tình huống không hiểu biết quan hệ hợp tác trước đó của Giang gia cùng các công ty thế nào, sẽ không ở dịp long trọng như vậy nhẹ nhàng trí vợ chồng Giang Hải Minh không màng.
Họ yêu thương nàng, nàng cũng phải xứng đáng với tình thương của họ.
Mà ở lúc nàng rối rắm, Tống Văn mang đến chuyện bên ngoài phê bình nàng, làm một thiên kim thật như nàng biết rõ bản thân qua miệng người khác, cũng rõ ràng có bao nhiêu người chờ xem nàng kém hơn Giang Nhã Lăng rồi bị chê cười.
Tiếp theo nàng đã từ Giang Thu Dương biết tin là có thể lựa chọn người trong nhà, cho nên một chủ ý vi diệu bởi vậy ra đời, một cơ hội có thể đả kích Giang Nhã Lăng cũng lặng yên mà đến —— nàng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội gì có thể đả kích Giang Nhã Lăng.
Tiếng nhạc du dương và tao nhã vang lên nhẹ nhàng, trôi qua mọi ngóc ngách của hội trường. Hai tay Đào Hựu Tình bình tĩnh đè lên lưng Giang Nhã Lăng, tự nhiên mà sắm vai nổi lên nhân vật chủ đạo, mặt nàng mang mỉm cười mà nhìn Giang Nhã Lăng nghiến răng cười, hai tay đặt lên vai nàng cứng đờ, còn hai con mắt viết rõ ràng hai chữ "Khó chịu".
Rất tốt, Giang Nhã Lăng khó chịu, nàng lập tức sảng khoái vui vẻ.
"Cô cố ý." Giang Nhã Lăng thấp giọng nói.
Đào Hựu Tình trực tiếp cười nói: "Đúng vậy, tôi cố ý, cô có thể làm gì tôi bây giờ?"
Giang Nhã Lăng bị nàng mang theo dung hợp với vũ khúc, vì không bị nàng ngáng chân xấu mặt trước mặt mọi người, Giang Nhã Lăng còn phải phân thần chú ý đến bước nhảy của nàng, làn váy thiển phấn tùy theo ở giữa không trung khai một đường cong như trăng rằm.
Đào Hựu Tình bình tĩnh mà cười hỏi: "Thế nào, bị người khác nắn ở trong tay lại không thể làm gì có cảm giác được vô lực không?"
Tựa như nàng lúc trước bị Chu Dĩ Nhu ép phải giải nghệ, lại không làm gì được, giống như một con kiến tuỳ người quyết định.
Một cuộc gọi tùy tiện là có thể quyết định tiền đồ người khác, Giang Nhã Lăng này chắc là rất thích cảm giác có thể tùy tiện điều khiển số phận của người ta đúng không?
Vậy hôm nay nàng nhất định phải cho người kia nếm thử cảm giác ở vị trí khác, hiện tại người kia đã ở trong tay nàng, dưới mắt mọi người còn có thể đi sao? Người kia có thể phát hỏa với nàng sao? Có thể cự tuyệt nàng sao?
Người kia không thể, đây là tư vị bất lực.
"Đào Hựu Tình, nếu ba mẹ biết cô là cố ý ——"
Đào Hựu Tình đột nhiên nắm chặt lực độ trên tay, kéo người kia về phía mình, không chút do dự ngắt ngang lời nói của người kia, rũ mắt nhìn đôi mắt hoảng sợ đó, tươi cười ôn hòa mà đính chính lại: "Giang."
"Họ Đào, là cô."
Tiếp theo Đào Hựu Tình nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng người kia: "Biểu hiện đẹp lên đi, nhiều người nhìn như vậy, rất mất mặt nha."
Trong lòng Giang Nhã Lăng đầy oán hận, Đào Hựu Tình cố ý làm nàng ta sợ hãi còn ép nàng tya tươi cười, đây là hành vi cường đạo gì?! Giận nhất chính là nàng ta chỉ có thể làm theo, nếu không người mất mặt chính là bản thân!
Giang Nhã Lăng bị ép ra một nụ cười thương mại, hung tợn mà nhìn chằm chằm nàng: "Đến tột cùng cô muốn làm gì!"
"Đào Nhã Lăng, tôi rất tò mò một chuyện." Đào Hựu Tình phi thường tự nhiên mà lược qua nàng lời nói, "Tôi mới là đại tiểu thư chân chính của Giang gia, vì sao có người bỏ qua sự thật tới an ủi tam tiểu thư hàng giả như cô rồi nói xấu đại tiểu thư thật?"
Giang Nhã Lăng nghe vậy sửng sốt. Làm sao mà người kia lại biết được?
Đào Hựu Tình tiếp tục nói: "Để tôi đoán xem, có phải họ cảm thấy mình không có tư cách tới trước mặt đại tiểu thư, nhưng lại tham mối quan hệ của nhà họ Giang này, cho nên dứt khoát khen cô?" Nàng cong mắt nở nụ cười, "Vậy xem ra ánh mắt của họ cảm thấy cô không bằng tôi rồi."
"Cô!" Giang Nhã Lăng chán nản.
"Đào Nhã Lăng," Đào Hựu Tình hơi hơi mỉm cười, nói ra tự nhiên lại tự tin, "Có phải tôi thật xinh đẹp hay không?"
Giang Nhã Lăng trừng mắt nhìn nàng, lại thấy nàng nhẹ nhàng nâng cằm mình lên, chiếc vương miện màu bạc trên đầu dưới ánh đèn tỏa sáng như ngôi sao trời, chói lọi như gương mặt của nàng vậy. Khuôn mặt nàng chính là là tạo hóa của Thượng Đế, cho dù chỉ là nâng cằm lên, cũng tràn đầy hơi thở hoàn mỹ, khiến người ta không thể dời mắt..
—— vẻ đẹp chân thật đáng tin.
Giang Nhã Lăng nháy mắt cứng họng, đám đông xung quanh đã bắt đầu bồn chồn, xì xào với nhau, trầm giọng khen ngợi vẻ đẹp của Đào Hựu Tình. Trời phú sang trọng, vẻ đẹp vô song, đúng là hoa hồng.
"Cô không biết sao?" Đào Hựu Tình giơ giơ lên mi, "Vậy tôi đây dẫn cô đi nghe xem người khác nói thế nào."
Hai mắt Giang Nhã Lăng trừng to, giây tiếp theo đã bị Đào Hựu Tình chuyển hướng đến bên cạnh sân nhảy.
Váy đỏ rực rỡ xẹt qua tầm mắt những người khác, giống như một đóa hồng nhiệt tình nở rộ, dễ dàng cướp đi ánh mắt của tất cả mọi người, trở thành tâm điểm của sàn nhảy, trung tâm thế giới. So sánh với kinh diễm loá mắt nàng thì Giang Nhã Lăng người mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, trông bình thường, không có chút đặc sắc.
Giang Nhã Lăng rõ ràng đã nghe thấy những lời tán dương đó đang văng vẳng bên tai, "Có phong thái", "Rất khí chất", "Trông cũng quá xinh đẹp"...... Tất cả đều là đang nói Đào Hựu Tình!
Đào Hựu Tình giành được sự đánh giá cao của người khác quá dễ dàng! Trong lòng Giang Nhã Lăng khó tránh khỏi ghen ghét không cam lòng, xinh đẹp cảnh đẹp ý vui, cũng dễ dàng bị người đố kỵ.
"Đồ nhà quê, lão thử mặc long bào......" Đào Hựu Tình nhẹ nhàng đếm. Mỗi lần nàng nói Giang Nhã Lăng lập tức khẩn trương hơn một phân, Đào Hựu Tình không có nhìn trực tiếp, đã nói "Nghe được người khác nói tôi như vậy, chắc trong lòng cô rất vui vẻ đi? Bất quá cô cảm thấy qua tối hôm nay vẫn sẽ có người nói mấy lời đó với cô không?"
Nhạc khiêu vũ sắp kết thúc.
"Làm người trong lòng phải hiểu rõ, hiểu chưa?" Đào Hựu Tình vừa nói vừa nói vừa dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào lưng nàng ta hai lần, lúc sau đã lấy một động tác dứt khoát lưu loát, lại không mất mỹ cảm kết thúc bài nhảy đầu tiên, thành công thắng được mọi người vỗ tay.
Nàng tự nhiên hào phóng cảm ơn mọi người, Giang Nhã Lăng miễn cưỡng đi theo, sau khi trở lại vị trí ban đầu, Giang Yếm nhanh chóng rút tay về, chỉ cảm thấy cùng nàng khiêu vũ , ba hồn bảy vía đều không còn, nhục nhã!
Vợ chồng Giang Hải Minh đầu tiên đã tiếp tục đi đi đón khách khứa trật tự ngay ngắn, một cặp nam nữ quyến rũ bước vào sàn nhảy. Đào Hựu Tình cùng người kia mở đầu rất tốt, không khí bữa tiệc phi thường không tồi.
Giang Nhã Lăng căm giận mà đoạt ly rượu trong tay Giang Thu Dương, Đào Hựu Tình xem bộ dáng người kia tức giận, tâm tình vô cùng sung sướng.
Giang Thu Dương mộng bức mà đuổi kịp bước chân Đào Hựu Tình hỏi: "Chị ơi, chị vì sao......"
Đào Hựu Tình đáp: "Đương nhiên là vì kéo dài tuổi thọ."
Giang Nhã Lăng tức giận có lợi làm tâm tình nàng thoải mái, tự nhiên có thể kéo dài tuổi thọ. Nhưng chủ yếu vẫn là suy nghĩ cho vợ chồng Giang Hải Minh, nhân tiện cũng là để kiếm danh tiếng, thời gian Giang Nhã Lăng ở Giang gia lâu hơn nàng, người ngoài cũng chỉ nhớ rõ Giang Nhã Lăng, nàng đương nhiên muốn mượn cơ hội này làm cái gì đó.
Không chỉ có thể làm vợ chồng Giang Hải Minh không bị ảnh hưởng phương diện kinh doanh, mà còn khiến Giang Nhã Lăng tức giận, lại giúp nàng để lại danh tiếng tốt với mọi người, vậy cớ sao nàng lại không làm?
Đây cũng là triết lý nàng học được từ nơi Viên Sơ Nhụy, làm người phải thông minh một chút, có thể lợi dụng thì lợi dụng, dù là thân phận hay tài nguyên thì tuyệt đối không thể nương tay.
Bất quá nói đến Viên Sơ Nhụy......
Nàng quay đầu nhìn về phía Viên Sơ Nhụy, lại phát hiện nơi đó chỉ còn lại có một mình Hoắc Minh Ân, Viên Sơ Nhụy không biết đi nơi nào, nàng nhìn chung quanh toàn trường cũng không tìm được thân ảnh Viên Sơ Nhụy, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Vừa rồi rõ ràng còn ở đây, đi đâu......
"Tình Tình." Giang Hải Minh ở phía sau kêu nàng, hướng nàng vẫy tay, "Đến đây— bên ba này."
Đào Hựu Tình vừa quay đầu lại đã thấy bên cạnh vợ chồng Giang Hải Minh có vài nhân vật lớn, nàng lập tức đã rõ ý tứ Giang Hải Minh, nhưng nhịn không được lại nhìn thoáng qua vị trí Viên Sơ Nhụy, trong lòng nói thầm: Chắc là đi gọi điện thoại đi, dù sao cũng là chủ tịch, không biết khi nào phải bận rộn......
Nghĩ như vậy, nàng kéo theo làn váy xoay người đi đến chỗ Giang Hải Minh.
Không có việc gì, chờ một lát Viên Sơ Nhụy chắc chắn sẽ nhanh trở lại.
......
Viên Sơ Nhụy đang một mình ngồi ở trên ban công lầu hai ngắm phong cảnh, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc lá thon dài, ánh lửa cam hồng từng chút từng chút mà nuốt hết thân thuốc. Gió đêm phơ phất lùa vào vạt áo, mùa thu se lạnh phả vào da thịt.
Nơi này là một chỗ rất độc đáo có thể thoải mái ngắm cảnh, thời gian này sẽ không có ai qua tới đây, là một chỗ quá thích hợp. Cô nâng mắt lên, buổi tối hôm nay không có ánh trăng, trên màn trời lộng lẫy che kín sao trời chớp động sáng ngời, giống như ánh sáng phản chiếu bởi chiếc vương miện mà Đào Hựu Tình mang trên đỉnh đầu.
Đào Hựu Tình...... Cô thích Đào Hựu Tình.
Cô không phải người thích rối rắm, cái thói quen này khi cô ở giới tài chính trong đã dưỡng thành, rất nhiều thời điểm hơi do dự một chút đã sẽ bỏ mất cơ hội tốt rồi bị thiệt. Cho nên cô phát hiện mình thích Đào Hựu Tình cũng xác nhận chuyện này, sau đó không có rối rắm nữa, tâm đã mau thừa nhận.
Tiếp tục thích hoặc là không thích, là hai sự lựa chọn đơn giản, và cô quyết định chọn cái phía trước.
Cô thích Đào Hựu Tình, thích nàng tâm tư thuần túy, thích bộ dáng Đào Hựu Tình ỷ lại cô, cũng thích bộ dáng Đào Hựu Tình mỗi lần khát vọng cô khích lệ nàng, mỗi lần như vậy thật dễ thương không thể tả.
Thích thì nhất định phải theo đuổi, cô mới sẽ không giống Chu Dĩ Nhu lại ngu xuẩn tìm thế thân, thế thân có ý nghĩa gì?
Nhưng cô không ngờ rằng Đào Hựu Tình cư nhiên không chọn cô làm bạn nhảy cho điệu nhảy đầu tiên, mà là lựa chọn Giang Nhã Lăng!
Cho dù cô đoán được nàng có tính toán của bản thân, cũng không kiềm chế được vì chuyện đó mà cảm thấy không vui. Cô đã cố tình tới ở trước mặt Giang Nhã Lăng và Chu Dĩ Nhu đảm đương làm bạn gái nàng, kết quả nàng cả một tiếng tiếp đón cũng không làm đã bỏ bạn gái này xuống, chọn người khác làm bạn nhảy...... Đây là chuyện bạn gái nào sẽ làm???
Tuy rằng các cô đóng phim, nhưng tốt xấu cũng phải chuyên nghiệp một chút, trước tiên thông báo cô một tiếng đi?!
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng mà cắn thuốc lá, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ về sau phải làm như thế nào để Đào Hựu Tình trả giá cho cái trướng hôm nay, phải làm nàng nhớ kỹ bài học, về sau không được dễ dàng bỏ cô chẳng thèm quan tâm.
Tiếp theo cô khẽ mở môi đỏ, phun ra sương khói lượn lờ, cặp mắt kia biến mất ở khói thuốc mờ mịt, sau đó lộ ra vài phần sâu thẳm mê người.
Không đúng, hiện tại cô phải nên suy xét làm thế nào để nàng thích mình mới đúng. Bằng chuyện hôm nay, một ngàn hai trăm vạn, Đào Hựu Tình đừng nghĩ trốn.
Nhưng làm thế nào vua tự luyến mới thích mình thật ra vấn đề làm người đau đầu. Như vậy ngẫm lại, đột nhiên cảm thấy Đào Hựu Tình lúc trước nói rất đúng, nếu năm đó gặp được không phải Chu Dĩ Nhu mà là cô thì tốt rồi. Chu Dĩ Nhu tự nhiên chiếm hết tiên cơ, mà lại tự ngu xuẩn không biết quý trọng, còn hại nàng khổ sở như vậy.
Cô bực bội thở ra một hơi khói, bên tai đột nhiên có tiếng bước chân, giống như tiếng giày cao gót "dát" trên mặt đất, dần dần đến gần cô, chủ nhân bước chân có vẻ rất lo lắng sốt ruột.
Cô quay đầu nhìn lại, và thấy một cái đầu lặng lẽ ló ra từ cửa, chiếc vương miện sáng lấp lánh ánh bạc, mà mặt người kia trước sau như một vẫn sáng trong kiều diễm.
Sau khi Đào Hựu Tình nhìn thấy cô, nụ cười rạng rỡ lập tức xuất hiện trên khuôn mặt: "Cô thật sự ở chỗ này!" Sau đó anh vén váy bước tới, chậm rãi lung lay một vòng phất qua các tác phẩm điêu khắc bằng đá đến lan can, cảm thán nói, "Thì ra Cực Quang còn có ban công như vậy a."
Mặc dù Cực Quang thuộc về Giang gia, nhưng nàng chưa có cơ hội ở lại nên không rõ về cấu trúc bên trong của khách sạn. Nếu không có Hoắc Minh Ân chỉ đường cho nàng, một mình nàng sợ là ở Cực Quang tìm đến ban ngày cũng không thấy Viên Sơ Nhụy.
"Ừm, có." Viên Sơ Nhụy hai chân giao điệp, vững vàng ngồi, ánh mắt lại không tự giác mà đuổi theo thân ảnh của nàng, kiên nhẫn nói, "Cực Quang khắp nơi trên cả nước đều có."
Khi cô đi các nơi cả nước công tác thì chọn ở Cực Quang không ít, đối với kết cấu bên trong đã rõ như lòng bàn tay.
Đào Hựu Tình hiểu rõ mà "Nga" một tiếng, bỗng nhiên quay người nhìn cô, chỉ vào đầu thuốc trên tay cô nói: "Dập bỏ dập bỏ." Lại nói, "Sao cô chạy đến nơi đây trộm hút thuốc?"
Viên Sơ Nhụy sửa lại lời nàng: "Không phải trộm, là quang minh chính đại."
Đào Hựu Tình gắt gao nhìn chằm chằm cô không nói lời nào, giống như hôm nay cô không dập thuốc nàng lập tức làm cái gì đó.
Viên Sơ Nhụy đầu hàng, nghe lời mà ấn thuốc vào gạt tàn thuốc đến khi tắt, lúc này mới đổi lấy miệng nàng cười. Trong lòng Viên Sơ Nhụy cảm thấy bất lực, nhẹ giọng hỏi: "Sao cô lại đây, hôm nay là vai chính, không ở dưới đó cũng được sao?"
Đào Hựu Tình vẻ mặt nhẹ nhàng nói: "Có thể nha, tôi đã nói với ba mẹ là có chút buồn, muốn đi ra dạo một chút cho nên họ đã đáp ứng rồi, tôi ổn rồi sẽ lại trở về."
Tâm tình nàng vui vẻ ngồi xuống một chiếc ghế khác: "Cho nên tôi đã tới đây tìm Tiểu Viên Đổng chúng ta."
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng gật đầu, ừm, không tồi, còn biết tới tìm cô.
Đào Hựu Tình sửa sang lại làn váy lụa một chút sau đó chống cằm, hai tròng mắt sáng ngời mà nhìn cô, mở miệng lập tức hỏi: "Biểu hiện của tôi hôm nay nhìn được không? Cô không suy xét khen tôi một chút?"
Viên Sơ Nhụy tức khắc có loại hay không nói, nói cảm giác dở, cô để hộp thuốc ở lòng bàn tay thưởng thức, khẽ mỉm cười trả lời: "Có tốt, có không tốt, muốn khen cũng chỉ có thể khen một nửa."
Đào Hựu Tình mặt dày vô sỉ mà nói: "Được, vậy cô khen luôn một nửa kia đi, tôi sẽ hoàn toàn nhận lấy."
Viên Sơ Nhụy cũng bị da mặt dày của nàng làm cho cười, quay đầu nhìn về phía nàng hỏi: "Cô lại thích tôi khen cô thế sao? Vì sao?"
Nói thật ra, hiện tại cô hy vọng nghe được đáp án kế tiếp, ít nhất có thể thuyết minh cô ở trong lòng nàng có địa vị khác biệt.
Đào Hựu Tình dùng ngữ khí đương nhiên hỏi ngược lại: "Trên đời này còn có người không thích được khích lệ? Còn có người sẽ không thích được Viên Đổng khen?"
Được, nghe tới không có chút cảm giác bản thân mình đặc biệt.
Viên Sơ Nhụy "Nga" một tiếng, nửa nói giỡn mà nói một câu: "Tôi không phải Tiểu Viên Đổng cô sẽ không muốn nghe tôi khen cô."
Nói trắng ra là, nàng cũng mong được mọi người công nhận nên muốn cô khen, điểm này cũng không đặc biệt.
Đào Hựu Tình nghiêng đầu, nhẹ nhàng và nghiêm túc nói: "Không phải nha, tôi chính là thích cô —— Viên Sơ Nhụy khen tôi."
"Tiểu Viên Đổng" gần là cách gọi khác, là tượng trưng địa vị của cô, nàng thích được cô khen xét đến cùng là bởi vì cô là Viên Sơ Nhụy, là Viên Sơ Nhụy không thể thay thế trong lòng nàng. Nếu không nàng vì sao không đi thích đại Viên đổng khen nàng, không đi thích Giang đổng khen nàng?
Khi nàng nói những lời này, đặc biệt tinh tường đổi cái danh xưng này thành tên Viên Sơ Nhụy, thiếu chút nữa làm Viên Sơ Nhụy nghẹn chết.
"Tôi thích cô" cùng "Tôi thích cô khen tôi" chính là hai chuyện khác nhau.
Nhưng bất luận như thế nào, ít nhất chứng minh trong lòng nàng cô khác những người khác.
Tâm tình Viên Sơ Nhụy được cải thiện đôi chút, rốt cuộc ở dưới ánh mắt nàng tha thiết chờ mong cũng mở miệng khen nàng: "Cô hôm nay có thể ở trước mặt nhiều nhân vật trong ngành biểu hiện đến bình tĩnh, dáng vẻ duyên dáng như vậy, đã là làm rất tốt rồi, tôi mừng thay cô."
Bạn nhỏ lúc trước khi mới vừa trở lại sân khấu bởi vì căng thẳng mà run cả tay, cho tới hôm nay là công chúa nhỏ đã có thể điềm tĩnh và duyên dáng đứng trên sân khấu đối mặt với các vị tiền bối, Viên Sơ Nhụy thừa nhận nàng tiến bộ thật sự mau, cũng rất nỗ lực.
Nàng xứng đáng được khen ngợi, bất kể là từ ai.
Đào Hựu Tình tức khắc vui vẻ ra mặt, tuy rằng Viên Sơ Nhụy khen đến trung quy trung củ, không có từ ngữ hoa lệ động lòng người, nhưng từ miệng cô ra tới giống như là được mạ lên hoàng kim làm người nghe xong đã lập tức cảm thấy phấn chấn, bởi vì ba chữ "Viên Sơ Nhụy" này đã tự buff đẳng cấp.
"Nhưng là," Viên Sơ Nhụy đổi đề tài, "Bạn nhảy điệu nhảy đầu tiên, cô vì sao chọn Đào Nhã Lăng?"
Vì sao lại không chọn tôi?
Có phải căn bản em không nghĩ tới để tôi làm bạn nhảy của em không?
Viên Sơ Nhụy nhẫn nhịn, không nói những lời này ra, bởi vì những lời này thật sự là quá mức chật vật, nói ra ngược lại như là cô nhận thua —— cô còn chưa có trả đũa nàng đây, sao có thể nhận thua!
Đào Hựu Tình đứng dậy đi đến bên lan can bằng đá, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, nói: "Bởi vì tôi cảm thấy chọn người ngoài Giang gia không thích hợp. Tôi không hiểu biết công việc ba mẹ tôi lui tới, không biết ai cùng Giang gia tốt, ai gần đây có hợp tác với Giang gia, ai lại đang quan sát Giang gia chúng tôi, nếu tôi đây chọn sai thì không phải không ổn sao?"
Đào Hựu Tình xoay người, vòng eo dựa vào trên lan can, thẳng thắn nói: "Ngay từ đầu kỳ thật là muốn chọn cô, nhưng sau đó lại ngẫm lại, chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng, cũng không phải thật sự là quan hệ yêu đương, mà phía sau cô lại là Viên thị, tôi không thể bởi vì một cái hợp đồng đã tự tiện kéo Viên thị xuống mí mắt nhiều người như vậy, đó là đang bẫy cô."
Viên Sơ Nhụy nghe vậy thì sững sờ, cô không ngờ được nàng còn giúp cô suy nghĩ nhiều như vậy, nỗi phiền muộn trong lòng cũng biến mất. Ừm, không tồi, còn biết suy nghĩ cho cô.
Đào Hựu Tình tiếp tục nói: "Lại sau đó, tôi nghe thấy người khác nói tôi không tốt, nói tôi kém hơn Đào Nhã Lăng, nói tôi chắc chắn không kiến thức, keo kiệt, tôi đây làm gì không nhân cơ hội này đả kích cô ta, lại cho tôi chút thanh danh tốt?"
Nàng vô cùng tự hào mà chọc tóc dài của mình: "Bổn tiên nữ sao lại không thể so với Đào Nhã Lăng chứ, chúng tôi đứng chung một chỗ bọn họ còn nhìn không ra được sao?"
Lúc vừa rồi nàng đi theo vợ chồng Giang Hải Minh nhận thức những trưởng bối đó, bọn họ đều tán thưởng. Sự thật chứng minh, nàng thắng.
"Rất thông minh." Viên Sơ Nhụy nói ba chữ này.
Biết ở tình huống không hiểu chuyện làm ăn của công ty mà giữ mình, không cho cha mẹ thêm phiền, đây thật sự là hành động sáng suốt.
Mà cô lúc ấy sẽ không vui, là căn cứ vào góc độ động tâm. Cô thích nàng, thì ý nghĩa nguyện ý vì nàng trả giá cái gì đó. Mà khi cô làm tốt chuẩn bị để trả giá thì nàng lại cách xa cô mà đi, này rất khó không làm cô cảm thấy sốt ruột.
Nhưng hiện tại không sao, bởi vì lựa chọn hạng nhất của nàng là cô, chỉ là bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ này nọ mới từ bỏ —— cô sẽ tiếp thu cách giải thích này.
Đào Hựu Tình cong cong đôi mắt: "Này sao tính một nửa? Xem xem tôi ở trong bữa tiệc biểu hiện có hoàn toàn tốt không hả?"
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, đều rất tốt."
Đào Hựu Tình lập tức vì bản thân mà vỗ tay: "Không hổ là tôi!"
Viên Sơ Nhụy nhìn bộ dáng nàng vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Tôi có mang theo quà." Sau đó gọi Hoắc Minh Ân để hắn mang lên.
Hoắc Minh Ân động tác nhanh nhẹn sau khi đưa lên tới thì lập tức trở về, phi thường có ánh mắt, tuyệt đối không quấy rầy thời gian riêng tư của lão bản.
Đào Hựu Tình nhận lấy túi quà nhỏ màu đen mà cô tặng qua, nhìn nhìn cô lại nhìn nhìn quà, hỏi: "Hiện tại tôi có thể mở ra nhìn xem không?"
Viên Sơ Nhụy dựa vào trên thạch lan can bên cạnh nàng, giơ giơ lên cằm: "Mở ra đi."
Đào Hựu Tình cẩn thận mở nắp hộp quà tinh xảo, mắt hơi hơi sáng ngời —— là một chiếc vòng tay ngôi sao bằng bạc được chế tác tinh xảo.
Lắc tay này khi đeo trên cổ tay tinh tế trắng nõn của nàng, thật là cực kỳ xinh đẹp. Nàng rất thích món quà này, nhưng chính là lúc này nàng cũng muốn chính miệng nói ra một câu: "Tôi còn tưởng rằng Tiểu Viên Đổng sẽ quà gì kinh thiên lại đặc biệt đây."
Viên Sơ Nhụy dựa vào lan can đá, nghiêng đầu nhìn nàng.
Nàng một bên thưởng thức tay mình, một bên đúng lý hợp tình mà nói: "Là chính cô có nói quà đặc biệt mới nhận mà, cô hãy nhìn xem quà tôi tặng cho cô, là rất đặc biệt!"
Đào Tiên Nữ: Kia chính là ảnh chụp tiên nữ độc nhất vô nhị, trên thế giới chỉ này một tấm!
Viên Sơ Nhụy suy nghĩ một chút, trong đầu bỗng nhiên có chủ ý, giơ giơ lên mi: "Nga? Vậy cô còn muốn nhận thêm một phần quà sinh nhật rất đặc biệt không?"
Đào Hựu Tình tò mò mà nhìn về phía cô: "Còn có? Rất đặc biệt sao? Trên thế giới chỉ này một hả?"
Viên Sơ Nhụy đáp: "Ừm, có, phần quà này, duy nhất trên thế giới."
Đào Hựu Tình bị cô làm cho đủ tò mò, hứng thú bừng bừng mà nói: "Mau mau mau, để Hoắc thư ký mang lên cho tôi xem, để tôi mở mở xem!"
Nàng muốn nhìn kẻ có tiền như Viên Sơ Nhụy nói "duy nhất trên thế giới" là cái dạng gì!
"Không ở chỗ Hoắc thư ký," Viên Sơ Nhụy bình tĩnh mà nói, "Ở chỗ tôi này."
Đào Hựu Tình: "Cái ——"
Viên Sơ Nhụy đột nhiên nghiêng người về phía nàng, nhẹ nhàng mà, ôn nhu mà ——
Hôn lên cánh môi nàng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)