*Quý khí: khí chất phú quý, ý chỉ khí chất của mấy người nhà giàu.
*Thuận lý thành chương: sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.
*Nhất đao lưỡng đoạn: Chặt 1 nhát đứt làm 2 khúc. Ý nói 1 nhát dao trí tuệ chặt đứt với thái độ cương quyết, dứt khoát không để bị tình cảm lôi quấn, cám dổ.
..............
Đào Hựu Tình đổi kiểu tóc mới, Quan Mỹ Lâm chờ đến nhàm chán, nâng mặt tiếp tục cùng nàng nói chuyện, tận tình phát huy tinh thần tò mò: "Vậy... Viên Sơ Nhụy với Chu Dĩ Nhu, cậu cảm thấy ai đẹp hơn?
Chu Dĩ Nhu diện mạo thuộc về hình ảnh âm nhu, ngày thường lúc không nói lời nào lập tức giống như cái tủ lạnh không ngừng phát khí lạnh, ngay cả với khuôn mặt xinh đẹp đó, cũng làm nàng cảm thấy có chút lạnh lùng và xa lánh. Nhưng không thể phủ nhận, cô ta cũng đẹp.
Chẳng qua so với Viên Sơ Nhụy thì còn kém một chút.
Lúc trước có lồng luôn cả tình yêu vào, Đào Hựu Tình đã trực tiếp xem cô ta trở thành người đẹp nhất trên đời, cho dù là tứ đại mỹ nhân cũng không thể lay động được tâm tư này của nàng.
Hiện tại Quan Mỹ Lâm muốn kiểm tra một chút, một lớp suy nghĩ sắc thép này của nàng có còn không, đến tột cùng Đào Hựu Tình đã hoàn toàn buông người kia chưa.
Đào Hựu Tình lại nhìn thoáng qua ảnh chụp Viên Sơ Nhụy, không cần nghĩ ngợi đã lập tức nói: "Đáp án rất rõ ràng là Viên Sơ Nhụy."
Bây giờ nàng có thể bình tĩnh so sánh vẻ ngoài của Chu Dĩ Nhu với người khác, tự mình đưa ra câu trả lời không thiên vị.
Tình cảm cùng tầng tình yêu lự kính kia đối với Chu Dĩ Nhu đã sớm bị nàng dọn dẹp sạch ném vào thùng rác, nàng luôn luôn như thế, một khi hạ quyết tâm không cần gì sẽ lập tức thu hồi hết tình cảm vốn có, lưu loát nhất đao lưỡng đoạn, không cần người khác lo lắng.
Quan Mỹ Lâm quan sát nàng một hồi, không tìm ra được dấu vết đau lòng nào trên mặt nàng thì mới yên lòng, vừa lòng với suy nghĩ trong đầu nói: "Ừm, đứa nhỏ dễ dạy."
Quan Mỹ Lâm lại hỏi: "Vậy cậu không dự định đổi số điện thoại sao?"
Đào Hựu Tình chém như đinh chặt sắt mà trả lời: "Không đổi, đây là cậu tớ chọn cho tớ, đổi cái gì thì đổi không đổi cái này."
Cậu nàng đã mất đi, không thể ngay cả đồ ông ấy cho mình cũng không bảo tồn được. Hơn nữa mang theo số điện thoại này, nàng vẫn có thể có cuộc sống mới thôi.
Quan Mỹ Lâm hiểu rõ Đào Thanh có bao nhiêu quan trọng với nàng nên cũng có thể hiểu được tâm tình của nàng, trấn an vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Được rồi, không đổi không đổi."
Quan Mỹ Lâm: "Cậu đã dọn hết đồ chưa?"
Đào Hựu Tình: "Ừm" một tiếng: "Không có gì muốn lấy lại, chỉ vài món quần áo mà thôi."
Hôm nay lúc thu thập hành lý, nàng mới phát hiện bản thân không có nhiều đồ vật cần phải dọn. Mục đích của Chu Dĩ Nhu là để diễn nàng thế thân Giang Nhã Lăng, cô cũng không quan tâm đến thói quen sinh hoạt và sở thích của nàng, cũng không cho phép nàng tự tiện ở lưu lại dấu vết của mình trong nhà phá hư cảm giác thế thân—ít nhất, đừng để bị cô ta phát hiện.
Cho nên có thể nói Đào Hựu Tình giống như khách thuê tạm thời ở căn chung cư này, không thể định đoạt ngôi nhà theo ý mình, trang trí nó theo ý thích - ngoại trừ căn phòng của nàng.
Từ trước đến nay Chu Dĩ Nhu đều không chủ động đi vào phòng nàng, tựa như trước giờ cũng không chạm vào nàng, chỉ xem nàng như một bình hoa hoàn hảo nhìn từ xa.
Có lúc nàng cũng không hiểu rõ vì sao sẽ có quan hệ tình nhân như vậy, tôi tiêu tiền dưỡng cô nhưng lại không chạm vào cô, trên đời này thật sự có quan hệ tình nhân ngây thơ như vậy tồn tại hay sao? Sau này nàng mới biết những gì Chu Dĩ Nhu làm cũng chỉ là muốn gắn bó với cảm giác thuộc về Giang Nhã Lăng.
Cô ta cùng Giang Nhã Lăng không phát sinh chuyện gì, cho nên cũng không làm cái gì với nàng, để tránh phá hủy cảm giác của thế thân, làm chính cô ta cảm thấy tức giận. Cô ta thích Giang Nhã Lăng, nghiêm khắc đến từng chi tiết.
Đào Hựu Tình cẩn thận ngẫm lại, càng thêm cảm giác các cô không giống như tình nhân bí mật ở bên nhau mà là quan hệ người xem với người diễn — nàng phụ trách sắm vai Giang Nhã Lăng, Chu Dĩ Nhu phụ trách xem.
Hiện tại diễn viên muốn xuống sân khấu, có thể dọn rồi mang đi một ít quần áo cùng vật dụng hàng ngày thôi.
Quan Mỹ Lâm chống mặt nói: "Thật tốt, từ hôm nay trở đi cậu phải xông pha cùng tớ! Phòng ở tớ cũng chuẩn bị tốt rồi, một hồi cậu mang qua đi nga."
Nhà ban đầu của Đào Hựu Tình vốn không ở khu Mai thị phồn hoa, lại rất xa, đi lại rất bất tiện. Để hai người dễ gặp nhau Quan Mỹ Lâm khuyên can mãi mới giữ nàng lại được, để nàng gật đầu đồng ý tạm thời ở chỗ của cô ấy.
Đào Hựu Tình cười nói: "Được được được, vất vả cho Quan đại tiểu thư chúng ta."
Quan Mỹ Lâm vẫy vẫy tay: "Khách khí. Còn có a, mấy ngày nay bảo bảo của tớ nghỉ ngơi, tớ phải đi bồi chị ấy, nếu cậu có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tớ nga!"
Đào Hựu Tình lại gật gật đầu.
Quan Mỹ Lâm giống như một bà quản gia nhỏ lải nhải: "Còn có còn có, trong khoảng thời gian này vừa lúc cậu có thể nghĩ xem đến tột cùng nên đi công ty nào, cậu còn có thể sáng tác..."
Tổng kết năm chữ: Làm những gì nàng muốn.
Đào Hựu Tình kiên nhẫn lắng nghe cô ấy nói, sau khi nàng xác nhận rằng cô ấy không còn gì để nói, nàng mới mở miệng nói "Được, yên tâm, tớ nhớ hết rồi. Nhưng cậu cũng phải đáp ứng tớ, các cậu không được say rượu lái xe."
Nàng chán ghét say rượu lái xe, thậm chí có thể nói là cực độ chán ghét say rượu lái xe, bởi vì người cậu quan trọng nhất sinh mệnh nàng Đào Thanh đang sống sờ sờ cũng chính là bị tài xế say rượu lái xe đâm chết.
Đào Thanh đột nhiên qua đời làm nàng cảm thấy trời sập, một người đang sống sờ sờ đột nhiên âm dương cách biệt với nàng, cuối cùng không có cách nào có thể gọi tên nàng, nhìn nàng thành gia lập nghiệp, nhìn nàng hiếu thảo — đời này của nàng cũng không có biện pháp nào tha thứ cho loại hành vi say rượu lái xe.
Đào Hựu Tình lúc này mới an tâm gật gật đầu.
.......
Đào Hựu Tình đứng trước tấm gương phẳng lặng, nhìn mình trong gương không chớp mắt mà cũng không nói lời nào.
Còn Quan Mỹ Lâm giống như hamster nhỏ, khả khả ái ái mà ở bên người nàng vòng tới vòng lui, cùng với người thợ cắt tóc đánh giá nàng.
Nàng lặng lẽ đứng trước gương, nét mặt vẫn quyến rũ như ngày nào, mái tóc dài và thẳng biến thành lọn tóc buông xõa, buông xuống rực rỡ kết hợp đến khuôn mặt nàng càng thêm thanh tú và hoàn mỹ hơn, cùng với đó quý khí kiêu hãnh càng hấp dẫn nổi bật.
Ngay sau đó nàng hơi nâng khuôn hàm hoàn hảo của mình lên, nhắm hờ mắt nhìn mình trong gương, không nói lời nào, nhưng cô ấy giống như một nữ hoàng đang tuần tra lãnh thổ của mình. Xinh đẹp, kiêu sa và bất khả xâm phạm.Quan Mỹ Lâm nhịn không được kinh ngạc cảm thán: "Wow, Hựu Tình, kiểu tóc này thực sự rất hợp với cậu."
Quan Mỹ Lâm cảm thấy nàng thay đổi kiểu tóc này mới chân chính là nàng "Đệ nhất mỹ nhân", mái tóc đen dài trước đây quá trầm tĩnh và gò bó, không đủ minh diễm, mái tóc xoăn này càng tôn lên khuôn mặt và khí chất của nàng.
Quan Mỹ chân thành khen ngợi: "Cậu so với tớ càng giống một Đại tiểu thư hơn!"
Vẻ ngoài của Đào Hựu Tình là một loại sinh ra đã có sẵn quý khí, làn khói cuồn cuộn trong không khí cũng không thể tiêu diệt.
Năm đó Quan Mỹ Lâm nhìn thấy Đào Hựu Tình lần đầu tiên còn tưởng rằng nàng là thiên kiêm tiểu thư của tập toàn nào đó, cô ấy cũng hiểu lầm mục đích nàng tới Văn Hóa Hưng Lan giống như cô ấy cũng là tới chơi — quan trọng là có mặt, có thể coi như không thể ra mắt thì lập tức về nhà, chỉ biết ăn nhậu chơi bời không biết làm chuyện gì lớn.
Những người thợ cắt tóc trong tiệm khó có thể không đồng ý với lời nói của Quan Mỹ Lâm, vị khách hàng này thực sự rất đẹp.
Trong mắt Đào Hựu Tình hiện lên một tia ý cười, khóe mắt khẽ cong lên, ngay cả cách nàng cười lên cũng xinh đẹp đến không thể chê vào đâu được.
Quan Mỹ Lâm điên cuồng cảm khái trong lòng: Chu Dĩ Nhu mù Chu Dĩ Nhu mù... Chu Dĩ Nhu thật sự mù mà!!!
Một người xinh đẹp như vậy lại không thơm sao?!
Giang Nhã Lăng nào có xinh đẹp như Đào Tiên Nữ nhà cô!
Đào Hựu Tình lại hất tóc của mình rồi tự luyến ba hoa một chút: "Không hổ là tôi, kiểu tóc gì cũng có thể khống chế được." Sau đó đáp tay trên vai Quan Mỹ Lâm cười nói: "Nhưng luận đáng yêu, ai cũng không thể hơn Quan đại tiểu thư của chúng ta."
Đào Hựu Tình: "Trong tiêu chuẩn đáng yêu của tớ, thì không có bất kỳ ai có thể đánh bại được cậu!"
Vua tự luyến cư nhiên còn có tiêu chuẩn đáng yêu riêng? Quan Mỹ Lâm chớp chớp mắt: "Vậy tớ đây... Cảm ơn cậu?"
Đào Hựu Tình một thân chính khí nói: "Không khách khí, nên thôi mà, ai kêu chúng ta là chị em tốt chứ."
Quan Mỹ Lâm vẫn khoác tay nàng vô cùng cao hứng nói: "Vậy chị em tốt này sẽ mang cậu đến tân gia, nghênh đón cuộc sống mới!"
..........
Sáu giờ chiều, Chu Dĩ Nhu ngồi ở vị trí điều khiển, bàn tay chống cằm, trong lòng bàn tay nắm lấy điện thoại màu đen, ánh mắt mệt mỏi xuyên qua kính chắn gió dừng ở mấy bức tường trắng bãi đổ xe ngầm, bốn phía vắng lặng không tiếng động giống như là sợ quấy nhiễu cô.
Nơi này là bãi đỗ xe của chung cư Bạch Ngọc, cô thường đi thang máy từ đây để gặp Đào Hựu Tình —người mà cô làm như chim hoàng yến thế thân của Giang Nhã Lăng.
Nhưng hiện giờ chim hoàng yến đã không còn ở đó nữa, căn nhà kia lại bắt đầu trở nên trống rỗng.
Chu Dĩ Nhu thu hồi ánh mắt nhìn về phía điện thoại, giao diện còn ngừng ở tin nhắn mới nhất của Đào Hựu Tình.
——Nhà đã thu dọn xong, mọi thứ như cũ không mất cái nào, nếu ngài không yên tâm, có thể kêu người kiểm tra tới kiểm tra, tôi đây đi trước. Chúc ngài sống vui vẻ.
Còn đính kèm với mấy ảnh chụp trong phòng. Đồ đạc trên những bức hình này trông giống như khi Đào Hựu Tình sống lần đầu vậy. Mọi thứ đều mới tinh như trước đây, như thể ngôi nhà này chưa từng có người ở, chưa bao giờ có mối quan hệ tình nhân bí mật đó giữa hai người họ.
Chu Dĩ Nhu rốt cuộc ý thực được tính nghiêm trọng của sự việc — Đào Hựu Tình nghiêm túc, chứ không phải giống như trước kia, chỉ muốn cô chú ý nên nổi giận.
Em ấy thật sự muốn buông cô, nhưng em ấy có thể buông bỏ cô sao? Cô vẫn hoài nghi, thậm chí cho rằng có thể em ấy sẽ mãi mãi cũng không bỏ được mình.
Rốt cuộc em ấy cũng đã thích cô 5 năm...
Chu Dĩ Nhu mệt mỏi xoa xoa giữa mày.
Nhưng thế thì sao đây? Việc này với Chu Dĩ Nhu đều không đau không ngứa, bởi vì từ trước đến nay cũng chưa từng thích nàng, chưa bao giờ có.
Chu Dĩ Nhu theo bản năng trốn tránh việc mình không tự giác lái xe đi vào chung cư Bạch Ngọc, cô không thích cảm giác không quen khi không có Đào Hựu Tình, càng không thích hành vi mỗi lần mình mệt mỏi cũng sẽ tìm tới Đào Hựu Tình.
Khi Đào Hựu Tình còn ở đó, cô cũng không cho rằng loại hành vi này có vấn đề gì, tất cả đều là thuận lý thành chương. Mà khi Đào Hựu Tình đã đi rồi, cô vẫn duy trì loại thói quen này, nó sẽ làm cô cảm thấy bực bội vì cô đã đã hình thành thói quen với Đào Hựu Tình— thói quen sinh hoạt của cô không nên xuất hiện ba chữ "Đào Hựu Tình".
Quên đi, rốt cuộc cũng là chim hoàng yến dưỡng 5 năm, đột nhiên bay đi đổi lại ai cũng sẽ có chút không quen, đây là chuyện thường tình. Hơn nữa thói quen cũng có thể sửa lại, Đào Hựu Tình không đáng ở lại cuộc đời cô quá lâu.
Một lúc Chu Dĩ Nhu đã nghĩ thông suốt, tính toán rời khỏi chung cư Bạch Ngọc, quay đầu lại lại tìm người xử lý căn chung cư này. Mà trong nháy mắt lúc tay cô đụng tới tay lái, điện thoại bên người đột nhiên sáng lên, có cuộc gọi tới.
——là Giang Nhã Lăng.
...............
Tác giả có lời muốn nói:
#vợ chồng son hôm nay gặp mặt không?#
#không có#
Nhưng ngày mai Tiểu Viên Đổng sẽ phải cùng người cũ của lão bà gặp mặt nha!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)