Viên Sơ Nhụy im lặng nhìn vào điện thoại của Đào Hựu Tình, màn hình đang hiển thị cuộc đối thoại của nàng cùng Chu Dĩ Nhu —— lấy thân phận của cô tiến hành một đoạn đối thoại vi diệu với Chu Dĩ Nhu.
—— Em ấy đã ngủ.
—— Còn có, bạn gái cũ của cô thật tuyệt vời
Viên Sơ Nhụy cảm thấy phi một màn này thường quen thuộc, Đào Hựu Tình từng sử dụng thủ thuật này với Giang Nhã Lăng. Bất quá lần trước Đào Hựu Tình dùng chiêu này còn biết cách màn hình thông báo cho cô, hiện tại cư nhiên còn dám trực tiếp làm trò "Trổ tài" trước mặt cô!
Viên Sơ Nhụy cảm nhận sâu sắc cảm giác bị hại làm phong bình, mỉm cười, nâng mắt nhìn người trước mặt đang hớn hở ăn anh đào: "Có muốn nói cụ thể cô tuyệt ở chỗ nào không?
Cô cũng lười Cô không thèm hỏi tại sao có thể không biết xấu hổ tự khen mình như vậy, dù sao nàng chính là vua tự luyến, chuyện tự khen như vậy đương nhiên nàng sẽ làm.
Chỉ là lại để nàng nói lung tung như vậy có phải sẽ có ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của cô không?
Đào Hựu Tình nuốt thứ trong miệng xuống, mặt mày linh động, dõng dạc nói: "Tôi nhảy rất tuyệt, ca hát tuyệt, lớn lên tuyệt, không phải sao?"
Viên Sơ Nhụy dùng "Ánh mắt thân thiện" nhìn chằm chằm nàng: "Nga, phải không? Ý cô là như vậy sao?"
Đào Hựu Tình cười ngây ngô, mặt mày trơ trẽn nói: "Là vậy nha."
Viên Sơ Nhụy: "Tại sao tôi không cảm thấy không giống vậy? Tôi chỉ cảm thấy bình phong như tôi hiện tại rất nguy hiểm, bao gồm một lần nọ với Đào Nhã Lăng."
Cô đã không biết Giang Nhã Lăng cùng Chu Dĩ Nhu sẽ ở mặt này giải quyết kéo dài với mình thế nào, dù sao cũng không phải là chuyện tốt.
"Nơi nào nguy hiểm chứ?" Đào Hựu Tình vô tội nói, "Hai lần này rõ ràng đều là tôi khen cô a."
Viên Sơ Nhụy mỉm cười lịch sự, để xem nàng còn có thể tự biên tự diễn như thế nào.
Đào Hựu Tình nghiêm trang mà nói: "Lần trước tôi khen cô rất tuyệt, đó chính là trình bày sự thật khách quan, Tiểu Viên Đổng chúng ta tuổi còn trẻ đã lên làm đổng sự thứ hai của tập đoàn Viên thị, này chẳng lẽ không đỉnh sao!"
"Mà lúc này đây, tôi là ở một mặt khác tô đậm việc ánh mắt cô rất tốt, cô xem, có thể tìm được bạn gái ưu tú như tôi vậy, vậy chứng tỏ ánh mắt Tiểu Viên Đổng ngài rất đỉnh nha!"
Đào Hựu Tình ân cần cười: "Chẳng lẽ tôi nói không đúng?"
Viên Sơ Nhụy bảo trì mỉm cười, nhìn lướt qua quần áo chó con trên người nàng, nói: "Cô thấy họa tiết trên bộ đồ ngủ của mình không?"
Đào Hựu Tình cúi đầu nhìn thoáng qua hình vẽ tiểu cẩu trên áo ngủ: "Làm sao vậy?"
Viên Sơ Nhụy: "Cô y chang chú chó đó."
Tiểu Viên Đổng: Tôi cũng là ở sự thật khách quan trình bày.
Có thể đem việc không đứng đắn mạnh mẽ giải thích thành như vậy, còn rất nghiêm trang, mặt dày vô sỉ, nàng không cẩu ai cẩu?
"Ây vẫn không giống mà," Đào Hựu Tình mặt dày vô sỉ quăng chút tóc, tự tin kiêu ngạo nói, "Chú chó đó không có vẻ ngoài ưu việt như tôi nha."
Đào Hựu Tình: "Đây sẽ là tiếc nuối lớn nhất khi chúng được sinh ra là chú chó."
Viên Sơ Nhụy: "......"
Sao nói gì thì cũng thành cơ hội cho người kia tận dụng khen bản thân chứ???
Viên Sơ Nhụy xoay quả anh đào trong tay, bỗng nhiên bóp chặt khuôn mặt nàng, không nói hai lời đã nhét anh đào trong lòng bàn tay vào miệng nàng: "Cô nói ít một chút, thế giới sẽ càng tốt đẹp."
Đào Hựu Tình là người mà thật là xinh đẹp khi không mở miệng, vừa mở miệng nói đã làm người ta hận không được ném nàng ra ngoài, đặc biệt là mấy lúc nàng tự luyến.
Tuy là như thế, Đào Hựu Tình vẫn muốn phát ra cất giọng vừa quật cường vừa tự luyến: "Sự tồn tại của tôi đã khiến thế giới trở nên rất tốt đẹp rồi!"
Viên Sơ Nhụy: "......"
Hết thuốc, chôn đi.
......
Sáng sớm thư ký của Chu Dĩ Nhu đã nhận được nhiệm vụ của mua một cái điện thoại mới, sim mới, có cùng nhãn hiệu và kiểu dáng như chiếc mà của Chu Dĩ Nhu sử dụng trước đây.
Tuy rằng Thư ký không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trước tiên vẫn đến cửa hàng điện thoại di động giúp Chu Dĩ Nhu mua một chiếc điện thoại di động mới, sau đó bình an vô sự để ở trước mặt Chu Dĩ Nhu, còn tri kỷ mà giúp cô xé bao bì rồi mở cái hộp ra.
Thư ký nhìn Chu Dĩ Nhu nhấc điện thoại mới không nói lời nào, nhìn cô lẳng lặng đổi sim điện thoại đi vào, suy nghĩ một hồi, cuối cùng ngập ngừng hỏi: "Chu tổng, điện thoại cũ của ngài......"
Chu Dĩ Nhu mặt không biểu tình mà nói: "Vứt."
Thư ký: "???"
Điện thoại còn tốt vậy sao lại vứt? Chu tổng gần đây có phải ngài có chút tức giận hay không???
Chu Dĩ Nhu bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thật ra trong lòng cô đang phẫn uất, trong chuyện vứt điện thoại này, Viên Sơ Nhụy tuyệt đối là công thần số một!
—— Tại sao trên đời này lại có một người phiền phức như Viên Sơ Nhụy chứ!
......
Viên Sơ Nhuỵ ở Nguyệt Vịnh xa xôi hắc xì một cái, Hoắc Minh Ân bình tĩnh đưa khăn giấy, quan tâm nói: "Ngài không có việc gì chứ? Gần đây thời tiết chuyển lạnh, ngài hãy chú ý thân thể."
Viên Sơ Nhụy cau mày, nhận khăn giấy.
Kỳ quái, sao cô như lại cảm thấy không phải do thời tiết, chẳng lẽ là có ai ở sau lưng mắng cô sao? Tựa như Đào Hựu Tình nói "Một nghĩ hai mắng người thứ ba cảm mạo".
Nghĩ đến đây, cô tự nhiên nghĩ đến Đào Hựu Tình.
Cô ném khăn giấy vào thùng rác, thuận đường nói quyết định đã đưa ra ngày hôm qua cho Hoắc Minh Ân: "Tôi quyết định làm người đại diện cho Đào Hựu Tình."
"Thử một chút công việc mới cũng khá tốt."
Hoắc Minh Ân cảm thấy điều đó không có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì anh quá hiểu Viên Sơ Nhụy, biết rằng khi cô nhàn đến mức tận cùng thì cái gì cũng làm được . Anh nhướng mắt nhìn cô hỏi: "Vậy người đại diện hiện tại của cô ấy?"
"Giữ lại." Viên Sơ Nhụy nói, "Người đại diện cũng không phải chỉ có thể có một người."
Cô tự mình làm người đại diện cho Đào Hựu Tình có thể phòng bị Chu Dĩ Nhu quấy rầy, vừa có thể trải nghiệm nghề nghiệp mới, lại vừa có thể bảo hộ nghệ sĩ, nhất tiễn song điêu, không lẽ còn không phải diệu kế sao?
Hoắc Minh Ân thấy cô đã có chủ ý của mình nên cũng không nhiều lời, bình tĩnh đẩy mắt kính một phen: "Ngài vất vả rồi."
......
Vì Viên Sơ Nhụy quyết định làm người đại diện cho Đào Hựu Tình, đồng nghĩa với cô sẽ đồng hành cùng nàng đi ra ngoài khi đi diễn, giúp nàng xử lý trong nhiều việc khác nhau, nhưng Viên Sơ Nhụy hiển nhiên sẽ không bận như vậy, trên thực tế phần lớn công việc vẫn là giao cho Trần Sâm Vũ làm, cô chỉ phụ trách trấn giữ bảo bối, xử lý các mối quan hệ mà Trần Sâm Vũ không dám đụng.
Có người lãnh đạo trực tiếp ở bên giám sát, Trần Sâm Vũ càng làm việc chăm chỉ hơn và không dám chểnh mảng công việc của mình. Viên Sơ Nhụy sẽ thường nhìn anh, khiến anh không khỏi bắt đầu hoài nghi thật ra là Viên Sơ Nhụy nhìn canh chừng anh làm việc, nếu anh làm không tốt thì chờ thư nghỉ việc.
Người đại diện Trần: Đừng hỏi, chính là sợ hãi, trong lòng khổ sở.
Nhưng căn bản anh không biết, Viên Sơ Nhụy chỉ đơn giản đang quan sát anh làm người đại diện thế nào, xử lý công việc ra sao. Nhưng mà khí tràng cô quá lớn đến không áp được do đókhiến anh có cảm giác như bị nhìn chằm chằm bởi một giám thị gác thi như thi đại học.
Hôm nay là thứ hai, Đào Hựu Tình phải tiếp tục tiến hành ca hát, chương trình hát như cũ là bắt đầu từ <>, sau đó kết thúc ở âm nhạc Tây Hải vào chủ nhật. Mọi thứ không có gì thay đổi, chỉ có một điều thay đổi là có thêm một người trong phòng chờ của nàng—— Viên Sơ Nhụy.
Có Viên Sơ Nhụy ở trong phòng, bầu không khí không căng thẳng, mà cũng không thoải mái.
Bởi vì người mới duy nhất của Nguyệt Vịnh trong phòng trong phòng là Đào Hựu Tình, còn lại những người khác ở Nguyệt Vịnh cũng đã được vài năm, và họ đều hiểu tính khí của Viên Sơ Nhụy, chỉ cần không đối nghịch với cô, tính tình cô sẽ rất tốt, cho nên trong phòng cũng không có bởi vì Boss đã đến mà trở nên vô cùng lo lắng.
Nhưng Boss lớn làm người đại diện, còn theo chân bọn họ ở cùng nhau lâu như vậy, bất luận là với Viên Sơ Nhụy, hay với bọn họ mà nói đều là lần đầu tiên, cho nên không khí cũng không tính nhẹ nhàng.
Viên Sơ Nhụy không quan tâm đến điều này, cười nói: "Từ từ sẽ quen."
Sau đó mọi người ngoan ngoãn như thế, trên sọ não Trần Sâm Vũ buộc phải có thêm một nhiệm vụ nữa —— quen bị sếp chăm chăm khi đang làm việc.
Đào Hựu Tình ngồi trước gương trang điểm ngoan ngoãn trang điểm, không nói lời nào, đôi mắt xinh đẹp đánh màu đỏ rượu, tôn lên làn da trắng như tuyết của. Khi nàng ấy nhắm mắt lại, cơ thể nàng ẩn ẩn đủ loại phong tình làm người ta không thể cưỡng lại được, làm nhân tình nhịn không được phải thần phục với nàng, chỉ hy vọng nàng có thể nhân từ ban cho bản thân một cái liếc mắt.
Khuôn mặt không chê vào đâu được kết hợp với đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, Viên Sơ Nhụy cảm thấy nàng hiện tại so với lúc tự luyến đẹp hơn một ngàn lần —— chỉ cần nàng không nói, thì đúng là rất đẹp.
Viên Sơ Nhụy tựa vào gương trang điểm của Đào Hựu Tình, quan sát cận cảnh quá trình trang điểm. Cùng một ca khúc cách trang điểm với trang phục không nhất định là phải giống nhau, sân khấu của Đào Hựu Tình hôm nay trang điểm khác so với âm nhạc Tây Hải ngày hôm qua, hôm nay lại xinh đẹp hơn một phần.
Chuyên viên trang điểm làm được một lúc, Viên Sơ Nhụy nhìn hàng lông mi đen nhánh Đào Hựu Tình đang chuyển động, sau đó từ từ nâng lên đôi mắt tinh xảo tráng lệ kia, ánh mắt của hai người đột nhiên trong không khí tĩnh lặng chạm vào nhau, những tia lửa mơ hồ được bắn vào không khí, nhưng mà cả hai đều không nhận thấy được.
Trong lòng Viên Sơ Nhụy sửng sốt, người trước mặt đẹp như tranh vẽ, cũng tựa như ảo mộng, hai cánh môi đỏ mọng giống như quả mật treo trên cây, bóng bẩy hấp dẫn.
Ánh mắt Viên Sơ Nhụy bất giác rơi vào phía trên đôi môi nàng, cô lại nhìn thấy đôi môi đã từng hôn qua má cô này nhẹ giọng hỏi mình: "Tôi đẹp không?"
Suy nghĩ của Viên Sơ Nhụy lập tức quay lại, khẽ cười nói: "Cô đẹp hay không, không phải chính cô rất rõ ràng sao?"
Đối với một vua tự luyến mà nói, có cần phải đặt ra vấn đề như vậy không? Dù sao, bất kỳ câu trả lời nào thì ở nơi đó của nàng cũng sẽ biến thành là nàng là xinh đẹp nhất thế giới.
Đào Hựu Tình nhìn cô từ dưới lên, mỉm cười nói: "Tôi đã nói nói với cô là hai chuyện khác nhau, tôi muốn nghe cô."
Viên Sơ Nhụy trầm mặc mà nhìn cặp mắt đào hoa của nàng, vài giây sau, cô tinh ý bắt gặp một tia năn nỉ không ai có thể chối từ —— giống hệt như ánh mắt khi nàng kêu cô dập thuốc đi.
Khi đó cô không có cự tuyệt ánh mắt như vậy của nàng.
"Đẹp." Cô nghe thấy bản thân nói như vậy.
Kết quả hôm nay cũng không từ chối được.
Cô không biết bản thân bị làm sao vậy, vì sao bị Đào Hựu Tình dùng ánh mắt như vậy nhìn một chút là có thể chịu thua nhận thua. Cô không phải chưa thấy qua người năn nỉ mình, lúc trước cô đều có thể hờ hững nhìn, sao bây giờ lại cố tình gãy ở trên người bạn nhỏ ít hơn mình bốn tuổi ?
Trong lúc cô đang suy nghĩ đã thấy Đào Hựu Tình bỗng nhiên cong đôi mắt lên, miệng cười xán lạn nói: "Cô khen tôi, tôi rất vui vẻ!"
Đây là thuần túy, thiên chân, không có bất kỳ sự tính kế nào đối với cô.
Cô dường như đã tìm ra câu trả lời - bạn nhỏ thiên chân lại nỗ lực thì luôn làm người khác dễ chịu.
Tiếp theo Đào Hựu Tình khoa trương hất tóc đuôi ngựa một chút, nhìn chằm chằm vào mình trong gương và nói một cách đau khổ: "Đào Hựu Tình, sao cô lại trông mê người như thế chứ!"
Viên Sơ Nhụy: "......"
Cô thầm đặt một dấu ngoặc trong lòng mình đằng sau định nghĩa đáng yêu bạn nhỏ này: Khi cô ấy không tự ái.
......
Hôm nay Đào Hựu Tình không chỉ là phải diễn sân khấu thứ hai ở <> mà còn phải tham dự nghi thức trao giải cuối cùng. Ở mỗi chương trình âm nhạc, sau khi kết thúc cũng sẽ chọn ra ba vị trí xuất sắc, sau đó chọn ra một vị đứng nhất, ba ứng cử viên sẽ được tiến hành so sánh các phương diện số liệu, điểm số pk, chọn ra một vị đoạt giải.
(Giống show âm nhạc hàng tuần của Hàn như Mcountdown, Mubank,... nếu mn có theo dõi Kpop sẽ biết
PK điểm số: so sánh / đấu số liệu với nhau.)
Đào Hựu Tình biết rõ mình mới ra mắt, lại xuất thân từ mạng xã hội chuyển qua làm nghệ sĩ, cơ sở fans so cùng những người tranh giải chung tuần đã ra mắt thời gian rất lâu thì cơ hội thắng của nàng rất yếu, hơn nữa Viên Sơ Nhụy không có cưỡng cầu nàng vừa ra mắt nhất định phải có được hạng nhất, cho nên tâm thái nàng vẫn rất bình tĩnh mà ngồi ở dưới sân khấu nhìn ánh đèn lộng lẫy nơi trao giải, niệm Phật hy vọng bọn họ nhanh tuyên bố kết quả để nàng về nhà ăn cơm nghỉ ngơi.
Vài ngày nữa nàng sẽ tham gia một chương trình tạp kỹ, nàng phải về học công phá chương trình mới được.
Giang Nhã Lăng cũng cùng lúc ngồi dưới khán đài với nàng nhưng cũng không có niệm Phật như nàng vậy, người kia càng sốt ruột kết quả hơn nàng, càng muốn biết thành tích của Đào Hựu Tình như thế nào, chỉ là trên mặt không biểu hiện ra, nên thoạt nhìn vẫn phúc hậu và vô hại như cũ.
Người kia hy vọng Đào Hựu Tình không được bất cứ thứ gì, cho dù là ứng cử viên đi chăng nữa!
Người dẫn chương trình trên sân khấu đã làm nóng không khí dưới khán đài, khán giả ngừng thở, chờ bọn họ tuyên bố ba vị sẽ tranh cử.
Viên Sơ Nhụy bình tĩnh ngồi ở hậu trường xem, Trần Sâm Vũ ngồi ở phía sau bình tĩnh nhìn: "Ngài cảm thấy Hựu Tình có thể vào không?"
Viên Sơ Nhụy cũng không yêu cầu Đào Hựu Tình phải đạt kết quả xuất sắc ngay khi ra mắt, miễn là nàng có thể tích luỹ danh tiếng cho ca khúc tiếp theo là được. Vì thế, cô gần đây vẫn luôn ở chú ý hướng thảo luận trên mạng, nhìn xem các fans phải hồi thế nào với Đào Hựu Tình.
Hiện tại nghe được Trần Sâm Vũ hỏi vấn đề này, cô mím môi một chút, hỏi: "Gần đây anh có để ý đến tin tức liên quan với cô ấy trên internet không?"
Trần Sâm Vũ không khỏi ngồi thẳng lưng, giống như một học sinh bị giáo viên vội vàng kiểm tra bài tập, vừa lo lắng vừa sợ hãi nói: "Có, có đang chú ý......"
Viên Sơ Nhụy khẽ mỉm cười nhìn về phía anh: "Vậy đừng hỏi câu hỏi không có ý nghĩa như vậy."
Trần Sâm Vũ nhìn theo màn hình TV, lúc này trên màn hình vừa lúc chiếu đến biểu tình kinh ngạc của Đào Hựu Tình.
—— Ba vị trí được đề cử, tên nàng thình lình xuất hiện ở trong đó.
Đào Hựu Tình kinh ngạc che miệng, nhìn chằm chằm màn hình lớn phía sau sân khấu trao giải, không chớp mắt, quả nhiên trên đó có ghi tên nàng, ở giữa nhóm "Người lâu năm", nàng giống như một con ngựa đen bất kham xông vào vòng vây, đặc biệt bắt mắt.
Đào Hựu Tình ngẩn người: Có chuyện gì vậy? Không phải tôi tới mua nước tương sao?? Lúc nãy tôi còn vẫn luôn chờ tan tầm ăn cơm đây...... Sao lại, sao lại quay đầu đã vào đề cử???
Fans tôi cư nhiên có thể làm được như vậy???
Giang Nhã Lăng ngồi ở bên kia không có gì xảy ra, trên màn hình hiện ra tới ba cái tên, không có một cái có liên quan —— mà Đào Hựu Tình, cái người mới ra mắt, địch nhân lớn nhất của nàng ta bây giờ, cư nhiên có thể đánh bại tiền bối bọn họ được vị vào top 3 tranh cử!
Giang Nhã Lăng nghiến răng để duy trì một nụ cười ngượng nghịu không mất lễ phép, hận đến răng sắp nát. Vốn dĩ đang muốn nhờ thành tính trấn áp Đào Hựu Tình mang thành tích trở về lấy lòng vợ chồng Giang Hải Minh vui vẻ, làm cho bọn họ cảm thấy nàng ta càng có tiền đồ hơn Đào Hựu Tình, càng đáng giá để yêu thương hơn!
Kết quả...... Đào Hựu Tình đáng chết này!
Để công bố hạng nhất phải bắt đầu cuộc cạnh tranh dữ liệu toàn diện giữa 3 ứng cử viên, số liệu fans chiếm phần trăm khá lớn, mặt khác còn có phần mềm kiểm xoát cực mạnh vì kết quả công chính công bằng, nếu có người sử dụng thủ đoạn không chính đáng sẽ lộ hết nguyên hình ở trên sân khấu, bị xử lý công khai.
Mặc dù ban đầu Đào Hựu Tình đến đây tham dự chỉ để quảng bá một cái, nhưng từ 5 năm trước nàng đã không ngừng xem các chương trình ca nhạc này cho nên quá trình đề cử và tuyên bố hạng nhất nàng rõ hơn ai hết, hiện tại nàng chỉ cần ở dưới sân khấu chờ tên người chiến thắng xuất hiện là được rồi.
Nói thật ra nàng thất sự rất giật mình khi được đề cử, vì nàng luôn không xem số liệu của mình. Trong khoảng thời gian này cơ hồ không tìm xem số liệu hay doanh số đĩa đơn, vẫn luôn mang tâm thái tới chơi tới làm khách tới kiếm cơm, cũng chưa từng nghĩ tới muốn giật giải.
Viên Sơ Nhụy chỉ yêu cầu đoạt giải vào lần sau nàng comeback , trước đó cô chỉ cần nàng tích lũy danh tiếng, hết sức quảng bá, vậy thì nàng hoàn toàn không cần cho bản thân áp lực quá lớn, lấy tâm bình thường đối đãi mỗi một kết quả của chương trình là được.
Dù sao...... Hiện tại có đoạt được 1 giải Âm nhạc Cốc cùng Âm nhạc Hải hay không thì Viên Sơ Nhụy vẫn là bạn nàng, nàng không hoảng hốt!
Nàng chỉnh lại tâm lý và bình tĩnh xem dữ liệu trên màn hình lớn đang nhảy, ba vị trí phân biệt sắp xong rồi, nàng cùng hai nghệ sĩ khác dự khuyết.
Viên Sơ Nhụy nhẹ nâng cằm lên, ánh mắt vẫn luôn ngừng ở TV trong phòng trang điểm không có dịch chuyển.
—— Cô bắt đầu chờ mong tương lai của Đào Hựu Tình.
Có Viên Sơ Nhụy ngồi ở bên cạnh, Trần Sâm Vũ nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn, không dám nói quá to, vì vậy anh chỉ có thể âm thầm meo meo cổ vũ mà cổ vũ cho Đào Hựu Tình ở trong lòng.
Trần Sâm vũ: Vị trí thứ nhất! Vị trí thứ nhất! Vị trí thứ nhất là tiểu tiên nữ chúng ta!
Hiện trường đột nhiên bộc phát ra một trận tiếng hoan hô.
Người dẫn chương trình liếc nhìn màn hình và mỉm cười thông báo kết quả: "Chúng ta cùng chúc mừng người chiến thắng ——"
"Hồng Đào Q!
......
Sân khấu ăn mừng (Encore) đầu tiên kết thúc, chuyện đầu tiên Đào Hựu Tình làm chính là cầm cao cúp của <> cao hứng phấn chấn mà chạy hướng phòng trang điểm, tốc độ mau đến nhóm bạn nhảy phía sau cũng không theo kịp.
Viên Sơ Nhụy từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, một giây tiếp theo cửa phòng thay đồ mở ra một tiếng "rầm", trong nháy mắt, cô bị bạn nhỏ đầy vào lòng, bên tai tất cả đều là thâm âm của người bạn nhỏ vui mừng khôn xiết: "Tôi đạt hạng nhất, tôi đạt hạng nhất!!! Trời a, tôi thật sự thắng một chương trình rồi!!!"
"Cô xem, cô xem! Cúp hạng nhất nhìn gần thì ra là thế này, dưới đế còn có chữ viết!" Sau đó bạn nhỏ đưa chiếc cúp trước mặt cô như hiến báu vật, ánh sáng trong mắt còn tỏa sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời.
Viên Sơ Nhụy làm tổng tài Nguyệt Vịnh nhiều năm như vậy, đã nhiều năm như vậy, công ty đã có không ít thần tượng yêu thương nhiệt tình mà còn có đỉnh lưu, cho nên cô đối với các loại cúp lớn nhỏ khác nhau cũng đã nhìn quen, đã sớm nhìn không ra một chút mới mẻ.
Nhưng hôm nay cô thấy bộ dáng cực kỳ vui vẻ này của Đào Hựu Tình, cư nhiên phá lệ muốn lấy cái cúp hạng nhất này lại đây nhìn một cái, như vậy mới không phụ nhiệt tình của bạn nhỏ nha.
Cô tỉ mỉ mà nhận cúp, nhìn vài lần, theo nàng nói: "Ừm, thật sự có chữ viết."
Cô phát giác bản thân mình hiện tại giống như là hống đứa nhỏ, cẩn thận bảo vệ trái tim nhân hậu và thiện lương của của đứa nhỏ lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới mới.
Nàng được vị trí thứ nhất, nàng vừa ra mắt đã lấy được hạng nhất, nàng đáng được khen ngợi.
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng vỗ vai nàng: "Làm rất tốt, vất vả cho cô, tôi rất vừa lòng."
Đào Hựu Tình hài lòng, ôm cô một cái thật lớn, quay lại ăn mừng với Trần Sâm Vũ cùng nhóm vũ công, vui vẻ cùng nhau xoay quanh chúc mừng, đắm chìm vui sướng ở trong vị trí hạng nhất.
......
Đào Hựu Tình hưng phấn thật lâu, đến lúc về đến cửa nhà nàng mới bình tĩnh lại không ít, nàng còn nhớ tới một chuyện —— lần đầu tiên nàng xem cup Bốn mùa, nhưng Viên Sơ Nhụy không phải.
Viên Sơ Nhụy không chỉ có xem qua cúp Bốn mùa, cô còn xem qua Âm nhạc Cốc cùng Âm nhạc Tây Hải, dưới tay cô ấy không thiếu người lấy về cup hạng nhất.
Một người chưa hiểu việc đời như nàng, còn ngây ngốc mà đưa cúp cho cô xem, Viên Sơ Nhụy còn cùng cho nàng mặt mũi mà nói theo nàng, không chọc rách da mặt của nàng......
Trời ạ, Viên Đổng, Nhuỵ muội muội nhà nàng cũng quá dịu dàng và ân cần đi!
Trong lòng Đào Hựu Tình có một luồng điện ấm áp chạy qua, sự yêu thích với Viên Sơ Nhụy tăng lên 2 độ, nàng xoay người đối với Viên Sơ Nhụy đang muốn mở cửa nói: "Cảm ơn cô."
Viên Sơ Nhụy không rõ nguyên do, tay ấn mật mã cũng dừng một bước: "Cảm ơn cái gì?"
Đào Hựu Tình hổ thẹn nói: "Vừa nảy tôi rất cao hứng, đã quên cô đã sớm thấy qua mấy cup này, sau đó liền...... Cảm ơn cô cho tôi mặt mũi, không hủy đi một màn đang cao hứng của tôi lúc đó."
Viên Sơ Nhụy xoay người tiếp tục ấn mật mã: "Ừm, tôi đã nhìn rất nhiều cúp."
Đào Hựu Tình đột nhiên ũ rũ không thể giải thích được khi thấy cô thờ ơ như vậy.
Nàng thích được nghe Viên Sơ Nhụy khen nàng, hy vọng sẽ được Viên Sơ Nhụy công nhận, bởi vì Viên Sơ Nhụy trong lòng nàng không giống người khác, là sự tồn tại không thể thay thế được.
"Nhưng cúp thuộc về cô tôi còn chưa có thấy qua." Viên Sơ Nhụy đột nhiên nói.
Mỗi một cái cúp đều có ý nghĩa riêng với chủ nhân nó, đây đúng là nơi đặc biệt của chúng nó. Kỳ thật khi thấy một trong những nghệ sĩ của mình đạt được hạng nhất, không có người chủ nào sẽ không vui vẻ. Tuy rằng cô đã rất quen thuộc với cấu tạo của cup Bốn mùa, nhưng mà lần này có được nó lại là một nghệ sĩ mới ra mắt.
Nàng đã làm rất tốt.
Viên Sơ Nhụy quay đầu lại nhìn về phía nàng, mắt đầy ý cười: "Hy vọng cô có thể tiếp tục nỗ lực, để tôi thấy càng nhiều cup hạng nhất thuộc về cô, có thể chứ?"
Sau khi Đào Hựu Tình nghe thấy những lời này, tâm tình nàng tốt lại ngay lập tức, toàn bộ trái tim của nàng tràn ngập lời khẳng định và động viên của Viên Sơ Nhụy. không kìm được mà chạy về phía cô, vươn hai tay ôm cổ cô, để lại trên mặt cô một nụ hôn thật nhiệt tình, sau đó tự tin nói: "Có thể! Tôi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của Tiểu Viên Đổng chúng ta!"
Viên Sơ Nhụy mất cảnh giác đã bị nàng hôn một cái, còn chưa kịp nói cái gì, nàng cũng đã nhanh như chớp mà chạy về trong nhà bản thân, chỉ bỏ lại Viên Sơ Nhụy một mình đứng im nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà đang đóng chặt.
Trong lòng Viên Sơ Nhụy luôn muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết là muốn nói gì, một cảm giác kỳ lạ đang từ từ hiện ra trong lòng cô, trên trái tim cô.
Kết quả là chưa đầy mười giây sau, Đào Hựu Tình lại chạy ra tới, trong mỗi bước di chuyển đều tràn đầy niềm vui không che giấu được.
Ở trong tay cô lại có thêm một đồn xu, nàng ngượng ngùng mà cười nói: "Rxin lỗi, quên đưa tiền."
Đưa tiền?
Viên Sơ Nhụy nhạy bén mà bắt giữ hai chữ kia, bắt lấy vua tự luyến lại muốn chạy đi này, buồn cười nhìn nàng hỏi: "Cô xem tôi là con ít sao? Lại dùng tiền?"
Đào Hựu Tình ngẩn người, tiện đà đúng lý hợp tình mà nói: "Không phải cô nói, hôn không tốt thì phải đưa tiền sao?"
Nàng tự nhận kỹ xảo hôn không tốt, cho nên mỗi lần hôn xong nàng cũng tự giác trả tiền, đây hoàn toàn chính là dựa theo ý của cô mà làm, như này có gì sai sao?
Viên Sơ Nhụy ngóng nhìn nàng, trong nháy mắt này, vào lúc này, từ đáy lòng cô đột nhiên xuất hiện một câu, nó nhanh chóng truyền đến miệng cô, cảm giác kỳ lạ buộc cô phải mở miệng nói ra câu đó...
"Vậy cô không thể...... Hôn tôi cho tốt sao?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)