Đào Hựu Tình mặc một bộ đồ ngủ bằng ren lộ rõ dáng người, dây vai mỏng màu đen phong tình mà dừng trên da thịt cánh tay trắng nõn, ái muội như có như không mang theo vài phần động lòng người.
Một bàn tay nàng đang du tẩu trên vòng eo thon thả của Viên Sơ Nhụy, một cái tay khác nhẹ nhàng mà miêu tả độ cong cong trên khuôn mặt cô, thậm chí bằng đầu ngón tay cũng từng bước một mà câu dẫn một con mồi cầm lòng không đậu, cam tâm tình nguyện mà rơi vào thiên la địa võng của nàng.
Viên Sơ Nhụy lặng im lặng nhìn nàng hai giây, sau đó trên môi chợt nở một nụ cười khó nắm bắt, cô đưa tay lên ôm eo nàng, như đang đáp lại nỗ lực câu dẫn của nàng, ôn nhu dẫn dắt nàng vào trong nhà, với tay nhẹ nhàng đẩy ở phía sau, cánh cửa ngoan ngoãn ngăn cách bên ngoài và bên trong cánh cửa thành hai thế giới.
Trong lòng Đào Hựu vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng kế hoạch của mình đã thành công, ánh mắt chợt lóe lên, bất giác nhìn vào mắt Viên Sơ Nhụy, nơi đó có có một sự dịu dàng mà nàng chưa từng thấy qua, còn mang theo chút ý cười nói không rõ làm nàng cảm thấy giống như cô đã biết được gì đó, lại cũng giống như cái gì cũng chưa biết, giống một đám mây mù làm người khác không nắm bắt được.
Đào Hựu Tình nhìn chằm chằm vào một đôi mắt như vậy, không khỏi ngẩn ra, đột nhiên quên mất mình nên làm gì tiếp theo.
Xung quanh im lặng, ánh mắt hai người đối diện nhau, không biết từ lúc nào ánh đèn từ lối vào đã nhuốm một màu ái muội, không khí bắt đầu trở nên nóng bức, bầu không khí cũng bắt đầu trở nên triền miên. Khuôn mặt Viên Sơ Nhụy biến mất ở dưới ánh đèn màu cam, hàng mi mảnh và dày của cô khẽ buông xuống, khiến người tim đập thình thịch giữa hơi thở biến mất.
Đào Hựu Tình cảm giác được cánh tay được người nhẹ nhàng nắm lấy, quyền chủ động không tự bất giác mà lọt vào trong tay Viên Sơ Nhụy. Đào Hựu Tình ngơ ngác mà nhìn chóp mũi trắng bóng của cô chậm rãi dí sát vào nàng, tiếng hít thở cũng có thể nghe rõ ràng, làm lòng nàng mạc danh nóng lên.
Viên Sơ Nhụy tới gần, gần đến không thể tưởng tượng, gần đến chỉ cần thoáng đi tiến thêm một chút, họ có thể xảy ra chuyện gì đó.
Vào lúc này Đào Hựu Tình đột nhiên không biết đến tột cùng là bản thân muốn gì, là muốn một ngàn hai trăm vạn của Viên Sơ Nhụy, hay là muốn cô hôn lên, làm chuyện nên làm, không cần để bầu không khí tốt đẹp như vậy mất đi.
Nhưng nàng nghĩ rồi tưởng tượng, nếu vậy, vậy đến cuối cùng là ai thua?
Tiếp theo thanh âm Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng rơi vào tai nàng, nhẹ nhàng nói thẳng ra: "Có phải muốn cho tôi đưa một ngàn hai trăm vạn hay không?"
Đào Hựu Tình bỗng nhiên hoàn hồn.
Thảo!
Cô cũng biết a!
Đào Hựu Tình kinh ngạc nhìn cô: "Làm sao cô biết được?"
Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười: "Đoán."
Người có thể ngồi vào vị trí này, không có bản lĩnh xem sắc mặt đoán ý thì làm sao được? Đào Hựu Tình trước sau đột nhiên thay đổi quá mức, mục đích rõ như ban ngày, trừ bỏ một ngàn hai trăm vạn ra trước mắt cũng không còn có nguyên nhân gì có thể làm nàng "Anh dũng hiến thân".
Tiểu Viên Đổng: Bạn nhỏ cần phải tiếp tục tôi luyện mới được.
Đào Hựu Tình nhíu mày: "Nhanh như vậy đã đoán được, tôi làm quá rõ ràng vậy sao?"
Viên Sơ Nhụy không cần nghĩ ngợi mà đáp: "Có."
Đào Hựu Tình cảm thấy hơi đau lòng: "...... Cô có thể trả lời hơi do dự một chút, bảo vệ lòng tự trọng của tôi được không?"
Ngay từ đầu nàng cũng không nghĩ đến mặc đồ ngủ của mình để quyến rũ Viên Sơ Nhụy, làm cô động tâm rồi kiếm được một ngàn hai trăm vạn. Nhưng khi ánh mắt của Viên Sơ Nhụy rơi thoáng qua trên vai nàng, rồi bốn mắt nhìn nhau, trong đầu nàng bỗng nhiên lại sinh ra một ý tưởng như vậy.
Nếu Viên Sơ Nhụy có thể tặng nụ hôn đầu làm quà cho nàng, nhất định đại biểu cho Viên Sơ Nhụy không phản cảm kết giao, thân thiết với phụ nữ, thậm chí có cũng thể là người đồng tính. Vậy thì, nàng muốn quyến rũ cô động tâm thì càng dễ dàng.
Câu dẫn một người phụ nữ thích phụ nữ, sẽ dễ dàng hơn là quyến rũ một người phụ nữ thích đàn ông..
Không ngờ tới Viên Sơ Nhụy lại nhìn thấu mọi suy nghĩ của nàng!
Đào Tiên Nữ bóp cổ thở dài: Sai lầm!
Viên Sơ Nhụy cười khẽ, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa vài lần trên cổ tay của nàng, có chút thân mật, nói: "Mặc quần áo vào, cẩn thận lại phát sốt."
Lúc cô vừa mới cố ý mắc mưu còn không quên kéo nàng vào nhà chính là sợ sợ gió lạnh ngoài lối ra vào thổi nàng bị bệnh, cô không muốn bạn nhỏ lại sinh bệnh phát sốt, uể oải không phấn chấn lại phải chích thuốc uống thuốc.
Đào Hựu Tình không có phát hiện ở trên cổ tay mình lưu lại chút tâm tư nhỏ này của cô, đáp ứng "Tốt" rồi trở lại phòng ngủ phủ thêm chiếc váy ngủ vừa vặn, bên hông thắt nơ con bướm tinh xảo đi ra tới, hỏi: "Tôi thay áo ngủ mới, thế nào, có phải rất đẹp không?"
Viên Sơ Nhụy không có phủ nhận.
Người dựa vào trang phục, Đào Hựu Tình dựa vào quần áo dệt hoa trên gấm. Khi nàng mặc áo ngủ chó con bình thường sự dễ thương sẽ vô thức tăng lên một chút. Một khi thay loại áo ngủ tinh xảo lại thoải mái này thì có thể phô lên dáng người của nàng, làm sức hấp dẫn của dáng người kết hợp với gương mặt tăng lên cực hạn, giống như một tiên nữ quyến rũ khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Yêu là yêu nàng xinh đẹp, hận là hận chính mình không chiếm được nàng.
Đào Hựu Tình nhận được đáp án tán thành, sau đó vui sướng mà ở tại chỗ xoay hai vòng rồi tạo dáng nói: "Mỹ Lâm tặng, quả nhiên siêu thích hợp với tôi, tinh tế như tôi vậy."
Lúc trước nàng nhìn áo ngủ của Viên Sơ Nhụy, cũng cảm thấy áo ngủ chó con của mình quá mức bình thường, cho rằng bản thân ở phương diện áo ngủ này thật sự là quá không tinh tế. Cho nên, làm một tiên nữ, nàng quyết định bất luận là trang phục mặc khi ra ngoài, hay là quần áo mặc ở nhà đều phải xinh đẹp, cũng phải chỉnh phải đẹp và tinh tế như nàng mới được.
Vì thế mấy ngày trước nàng đã nói mong muốn muốn đổi áo ngủ với Quan Mỹ, định tìm chút thời gian rảnh để đi mua sắm với Quan Mỹ Lâm, nhưng không nghĩ tới Quan Mỹ Lâm lại sớm giúp nàng chuẩn bị tốt, còn có một cái đèn giường hình chó con đáng yêu, thật là tri kỷ đến làm người ta động lòng mà.
Viên Sơ Nhụy: "......"
Nàng thì vui vẻ, còn mạng cô sắp không còn!
Nàng có biết làm vậy đối với người thích nàng mà nói là khảo nghiệm lớn cỡ nào hay không!
Cô cho rằng mình có thời gian thì nên tâm sự với Trì Tuyết Oánh, mong cô ấy quản tốt bạn gái của mình, nên suy xét không cần lại đưa mấy thứ đòi mạng người khác này.
Đào Hựu Tình sửa sang lại áo ngủ một chút, ngẩng đầu thấy cô dựa vào tường không biết đang suy nghĩ cái gì, vì thế bước qua chỗ cô, hỏi: "Cô suy nghĩ cái gì?"
Viên Sơ Nhụy phục hồi tinh thần lại, bình tĩnh nói: "Không có gì."
Hiện tại Đào Hựu Tình bây giờ đã mặc lại chiếc váy ngủ, làn da trắng như tuyết, những đường cong duyên dáng, dáng người tra tấn lý trí cũng đã bị che lấp hết, dường như những chuyện khi nảy chưa bao giờ xảy qua.
Đào Hựu Tình đút tay vào túi áo ngủ, nghiêng đầu nhìn cô, rất thẳng thắn hỏi: "Viên Sơ Nhụy, có phải cô...... Cũng thích phụ nữ hay không hửm?"
Viên Sơ Nhụy không ngạc nhiên giơ tay lên, cô muốn vươn tay véo lấy nàng, nhưng nàng đã nhanh tay lẹ mắt chụp lấy cổ tay cô: "Từ từ, trả lời xong câu hỏi của tôi rồi lại véo!"
Vì thế Viên Sơ Nhụy bình tĩnh tại chỗ: "Đúng vậy."
Cô không chỉ thích phụ nữ còn thích cô gái đang đứng trước mặt —— 24 tuổi không phải thiếu nữ tuổi thanh xuân.
Cô cũng không định giấu diếm Đào Hựu Tình xu hướng giới tính mà cô đã đột nhiên thông suốt, bởi vì cô muốn cho Đào Hựu Tình một thông tin, để nàng biết nàng có thể thích mình —— tôi thích phụ nữ, nàng cũng thích phụ nữ, cho nên nàng có thể yên tâm thoải mái mà tới thích cô, không còn có điều gì để lùi bước.
Sau khi Đào Hựu Tình nghe xong, vui vẻ nói: "Vậy lại tốt quá, tôi có thể yên tâm làm cô động lòng với tôi, đưa tôi một ngàn hai trăm vạn!"
Viên Sơ Nhụy cười khẽ cổ vũ nói: "Được nha, cô cứ việc thử xem."
Bất luận là câu dẫn hay là thủ đoạn gì, chỉ cần nàng dùng với cô thì cô sẽ hướng dẫn nàng sử dụng nó, tựa như nàng nói —— có thắng với vô.
Đào Hựu Tình nới lỏng cổ tay, chủ động úp mặt vào tay cô: "Làm đi, không thành vấn đề, Tiểu Viên Đổng mời véo."
Viên Sơ Nhụy cũng không khách sáo với nàng, lập tức véo hai má nàng, chẳng qua lực độ như là lướt nước. Cô suy nghĩ một chút, véo véo mặt nàng: "Nhưng cô phải nhớ kỹ một chuyện, hợp đồng của chúng ta có tính duy nhất, trong lúc làm tôi động tâm với cô, cô không thể đồng thời lại đi quyến rũ người khác."
"Bạn gái của tôi, bất luận là thật hay giả, tôi cũng không hy vọng lúc cô ấy và tôi 'ở bên nhau' lại nhìn người khác, nếu chuyện như vậy xảy ra đều không tốt cho nhau, biết không?"
Nếu Đào Hựu Tình một bên quyến rũ cô một bên còn trêu chọc người khác, đưa tới một đống đối thủ cạnh tranh cho cô, vậy thì cô có thể bị nàng làm tức chết.
Cô sẽ hết lòng với nàng, sẽ có trách nhiệm với phần tình cảm này, sẽ một lòng một dạ, cô hy vọng nàng cũng là như thế, bất luận hai người hiện tại là thật hay là giả.
Cô thừa nhận rằng điều kiện của mình có phần độc đoán, cường ngạnh mà làm trong mắt Đào Hựu Tình chỉ có cô. không đủ rộng lượng để chia sẻ người mình thích với người khác, và càng sẽ không ngu xuẩn mà đẩy người mình thích đi càng xa.
Trước khi cá nhân Đào Hựu Tình chính miệng thừa nhận không thích cô, cô không có khả năng sẽ vứt bỏ Đào Hựu Tình.
Đào Hựu Tình nhìn nàng, nói: "Vậy bản thân cô cũng phải làm được."
Viên Sơ Nhụy không muốn nàng đi trêu chọc người khác, vậy nàng cũng không muốn Viên Sơ Nhụy đi đùa bỡn người khác, như thế mới công bằng!
"Đương nhiên." Viên Sơ Nhụy cười nhéo nhéo mặt nàng, "Tôi cam đoan với cô, tôi yêu cầu cô làm được, chính tôi cũng sẽ làm được."
Đào Hựu Tình chớp chớp mắt, vươn ngón út của mình: "Ngoéo tay."
Viên Sơ Nhụy thuần thục câu lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: "Ngoéo tay."Tiếp theo đã nhẹ nhàng buông tha mặt nàng, ngược lại lấy ra một đồng tiền xu đặt giữa tay nàng.
"Trả nợ." Cô nói.
Đào Hựu Tình cầm tiền xu đứng ngốc một hồi một hồi mới nhận ra được này là để làm gì, Viên Sơ Nhụy khẽ cười một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng đặt ở trên đầu nàng, nói: "Sớm nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Đào Hựu Tình nắm đồng tiền xu lạnh lẽo kia đáp lại.
......
Thẳng đến lúc Giang Nhã Lăng về nhà, vẫn đang suy nghĩ tại sao hôm nay Chu Dĩ Nhu lại đi theo Đào Hựu Tình vào thang máy, Chu Dĩ Nhu thậm chí cũng không có tự mình đưa nàng về nhà......
Một trận cảm giác nguy cơ khủng hoảng không thể diễn tả nổi ập đến khiến nàng bất an thúc đẩy nàng lấy điện thoại ra gọi Chu Dĩ Nhu, Chu Dĩ Nhu không nhận.
Giang Nhã Lăng cau mày rồi nhắn tin cho cô.
[ Giang Nhã Lăng ]: Chị Dĩ Nhu, chị ngủ rồi sao?
Mười phút lúc sau nàng được Chu Dĩ Nhu trả lời.
[ Chị Dĩ Nhu ]: Làm sao vậy?
Thấy Chu Dĩ Nhu còn trả lời mình, Giang Nhã Lăng tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
[ Giang Nhã Lăng ]: Không, chỉ là muốn hỏi chị một câu
[ Chị Dĩ Nhu ]: Là cái gì?
[ Giang Nhã Lăng ]: Chính là...... Hôm nay em thấy chị cùng Hựu Tình vào thang máy, là có chuyện gì sao?
Nàng lấy hết can đảm hỏi ra những lời này, Chu Dĩ Nhu bên kia lại lâm vào trầm mặc, qua vài phút mới trả lời.
[ Chị Dĩ Nhu ]: Không có việc gì, đi ngủ sớm một chút đi, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi
Sau đó cuối cùng cũng trả lời thêm.
Nàng nắm điện thoại, nhìn tin nhắn trên màn hình này có thể nói là lạnh nhạt, cổ cảm giác bất an khi nảy nháy mắt lại nảy lên đầu quả tim nàng.
......Thật sự không có chuyện gì sao?
......
Ngày hôm sau, tin tức thiên kim thật giả của Giang không có bất ngờ gì xảy ra mà xông lên hot search, chiếm các trang tin lớn làm các cư dân mạng ăn đầy dưa. Sau khi người đại diện của Giang Nhã Lăng —Tiền Mộng cùng Lưu phó đạo lúc trước muốn thay Giang Nhã Lăng giáo huấn Đào Hựu Tình nhìn đến tin tức này đã chết lặng sau, đốn giác thấy hổ thẹn, trên mặt lại nóng rát, giống như là bị người hung hăng tát mấy chục cái.
Bọn họ muốn leo lên quan hệ nhà Giang gia cho nên lấy lòng Giang Nhã Lăng, không chút do dự trấn áp người Giang Nhã Lăng không thích, dùng cách cùng chung kẻ địch tới biểu đạt thành ý của mình, kết quả lại đá tới hàng thật, nhằm vào thiên kim tiểu thư chân chính của Giang gia.
Vậy bọn họ đã thành cái gì???
Tiền Mộng cùng Lưu phó đạo cảm thấy vô cùng chột dạ về chuyện này, nhưng trên đời này không có thuốc nào là thuốc hối hận, họ chỉ có thể cầu nguyện đại tiểu thư Giang gia Giang Hựu Tình là quý nhân không để bụng, coi như tất cả cũng chưa phát sinh qua......
Ngoài đề tài kim thật giả của Giang gia còn có Đào Hựu Tình mặc lễ phục đỏ, xinh đẹp 360 độ không góc chết, lại làm nàng lên hot search vòng được một số lượng lớn người hâm mộ.
@Maria: Woooooo, cả người cô ấy cũng quá đẹp đi?????
@ Cây kem dâu tây: Sắc đẹp này, làm tôi kinh hoảng rồi!
@ Cô là con khỉ đến từ nơi nào : Một người như Đào Đào lần sau comeback hãy mặc đồ đỏ đi!!!
@ Gió Xuân không độ Ngọc Môn Quan: Lúc ông trời tạo ra cô ấy là bỏ bao nhiêu bất công chứ? Trong nhà có tiền, người vừa đẹp, còn năng lực chuyên môn cũng mạnh, lại còn biết sáng tác ô ô ô ô ô ô tôi chua tôi chua
@ Người đã xinh đẹp như thế: Fan nhan sắc Hồng Đào Q +1
@ Hôm nay cũng muốn ăn lẩu nga: Fan nhan sắc Hồng Đào Q +2
Mà đương sự Đào Hựu Tình đang ngồi ở trong phòng trang điểm, vừa đợi chương trình bắt đầu ghi hình, vừa ngâm nga giai điệu của bài hát mới. Nàng lấy ca khúc ra mắt đi quảng bá, cũng không phải album chính thức, nhưng thời điểm lần sau trở lại nàng sẽ dùng album chính thức, album chính thức thường sẽ trên mười bài, cho nên từ giờ trở đi Nguyệt Vịnh cần chuẩn bị sáng tác ca khúc mới, nàng cũng sẽ tiếp tục tham dự sáng tác trong đó.
Viên Sơ Nhụy ngồi ở nàng ghế dựa phía sau, luôn chú ý đến xu hướng bình luận trên mạng, sau khi xem xong đã ngẩng đầu nhìn về phía nàng đang trước kính trang điểm, nói: "Fans cô hy vọng cô lần sau comeback mặc đồ màu đỏ."
Đào Hựu Tình từ trong gương nhìn về phía cô, trêu đùa: "Trang phục quảng bá của tôi là gì, không phải giao phó cho Nguyệt Vịnh tôn kính quyết định sao?"
Viên Sơ Nhụy cười nhẹ: "Căn bản nhân tố quyết định vẫn là cô."
Việc bố trí sân khấu, và trang phục cũng giao công ty đảm nhận, công ty sẽ quyết định theo phong cách của ca khúc nên không cần nghệ sĩ phải lo lắng về điều đó.
Nguyệt Vịnh ở phần thiết kế này có kinh phí rất sung túc, Đào Hựu Tình không lo lắng về điều này, hơn nữa ca khúc lần này là nhiệt tình dâng trào, cũng rất thích hợp với màu đỏ, nàng một thân thoải mái mà nói: "Có Tiểu Viên Đổng chúng ta, tôi cảm thấy lấy màu đỏ làm màu trang phục chủ đạo cũng không có vấn đề?"
Trong mắt Viên Sơ Nhụy hiện lên ý cười: "Lo trang điểm đi."
Đào Hựu Tình trang điểm xong, Trần Sâm Vũ vừa lúc trở về, phía sau còn mang theo một cô gái. Đào Hựu Tình cùng Viên Sơ Nhụy nhận ra người kia —— là La Mạn Vân, nghệ sĩ của Văn hóa Hành Phong, cũng là idol có chút danh tiếng. Hôm nay cũng là khách mời giống Đào Hựu Tình.
Trần Sâm Vũ mang theo La Mạn Vân đi vào tới, trước nhìn thoáng qua đỉnh đầu lão bản Viên Sơ Nhụy, không phát hiện trên mặt đối phương có cái gì tức giận, lúc sau anh mới nhìn về phía Đào Hựu Tình nói: "Hựu Tình a, La tiểu thư nói muốn gặp cô."
Viên Sơ Nhụy nhướng mày, bình tĩnh mà ngồi.
La Mạn Vân thận trọng mà đi đến trước mặt Đào Hựu Tình, trong mắt tràn đầy kích động, vừa hồi hộp vừa kích động nói: "Tiền bối, tôi, tôi rất thích chị!"
Đào Hựu Tình nhẹ giọng cười nói: "Sao tôi là tiền bối cô được chứ?"
Xét về tuổi tác, Đào Hựu Tình lớn hơn La Mạn Vân, nhưng năm nay nàng mới chính thức ra mắt, cho nên từ tuổi nghề, so với La Mạn Vân ra mắt trước ba năm mà nói cô ấy mới là tiền bối.
La Mạn Vân lắc đầu đến giống trống bỏi: "Không, không phải đâu, tuy rằng năm nay chị mới chính thức ra mắt, nhưng chị đã lên sân khấu sớm hơn tôi hai năm. Tôi, tôi......" Cô ấy khẩn trương mà vuốt mu bàn tay mình, trên mặt một mảnh ửng đỏ, "Khi đó đã thích chị, chị thật sự đặc biệt tuyệt vời, thật sự!"
Cô ấy liếm liếm môi, khẩn trương nói: "Cho dù chị chỉ xuất hiện một kỳ, nhưng tôi vẫn nhớ kỹ như vậy, tôi, tôi vẫn luôn xem ngài là mục tiêu của tôi!"
Cô ấy vĩnh viễn cũng quên không được Đào Hựu Tình đã chói sáng như thế nào trên sân khấu năm đó, giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, những ngôi sao khác sẽ bị lu mờ khi so sánh với nó.
Lúc ấy cô ấy đã nghĩ, sao lại có người ưu tú như thế? Cô ấy rất thích nàng, cũng muốn trở thành người ưu tú như nàng vậy.
Nhưng cô ấy không nghĩ tới nàng sẽ giải nghệ, càng không nghĩ tới khi cách 5 năm còn cư nhiên có thể thấy nàng đứng trên sân khấu lần nữa, hơn nữa cô ấy còn có thể cùng tham gia chương trình chung với nàng!
Này, thật là một niềm hạnh phúc!
Đào Hựu Tình không ngờ đến còn có thể có fan là idol, lại còn khẩn trương kích động như vậy, chính mình cũng không khỏi khẩn trương theo, nắm lấy tay cô ấy: "Cảm ơn cô, có thể được thích lâu như vậy, tôi rất vinh hạnh."
La Mạn Vân được thần tượng chủ động nắm lấy tay, vẻ mặt tức khắc hạnh phúc, liên thanh nói: "Tôi thật sự siêu thích chị, siêu siêu siêu siêu siêu cấp thích!"
Viên Sơ Nhụy ngồi ở một bên, im lặng nhìn hai người nắm tay nhau, rõ ràng chỉ là buổi họp mặt fan, trong lòng cô sao lại có chút khó chịu đây?
Tiếp theo cô đã nghe thấy La Mạn Vân dùng lời nói kinh người: "Tiền bối nếu là, nếu chị thiếu bạn gái thì có thể tìm tôi, tôi nguyện ý, ô ô......"
Viên Sơ Nhụy híp mắt lại, quanh thân không tự giác tản mát ra một chút hơi thở tử vong.
Cư nhiên dám đảm ở trước mặt cô đào người?
Trần Sâm Vũ tức khắc nâng cao cảnh giác: Có sát khí!
Đào Hựu Tình theo bản năng nhìn thoáng qua "Bạn gái" Viên Sơ Nhụy, ở trên người cô cảm giác được hơi thở nguy hiểm, vội vàng nói với La Mạn Vân: "Làm như vậy không được không được."
Một ngàn hai trăm vạn của tôi còn ngồi ở bên cạnh, tôi đáp ứng theo cô thì nó lập tức bay đi......
Người đại diện La Mạn Vân thật sự bị sốc, vội vàng xông lên phía trước che lại miệng cô ấy, vẻ mặt xin lỗi nói với Đào Hựu Tình cùng Viên Sơ Nhụy: "Xin lỗi xin lỗi, đứa nhỏ này có đôi khi lại ngây ngốc vậy, lời gì cũng có thể nói ra, quay về tôi nhất định nói với cô ấy lại."
Người đại diện La Mạn Vân vội vàng kéo người đi, La Mạn Vân trước khi đi còn ngao một đợt: "Tiền bối lát nữa cố lên, có chuyện gì tôi đều giúp chị! Cố lên!"
Người ngốc manh, tâm tư cũng đơn thuần.
Nhưng mà Viên Sơ Nhụy......
Đào Hựu Tình vuốt lắc tay ngôi sao trên cổ tay, cẩn thận liếc nhìn Viên Sơ Nhụy không giận tự uy, tay chân nhẹ nhàng mà ngồi vào bên cạnh cô, ghé vào bên tai cô nói nhỏ: "Tôi không có đáp ứng cô ấy, tôi còn nhớ rõ lời hôm qua cô nói mà, cô đừng nóng giận nha."
Viên Sơ Nhụy phát hiện Đào Hựu Tình hoàn toàn hiểu lầm chỗ bản thân không cao hứng, cô là bởi vì La Mạn Vân công khai đào người cô thích trước mặt cô mà cảm thấy không cao hứng, còn Đào Hựu Tình nghĩ lầm cô là bởi vì cảm thấy nàng sẽ đáp ứng người kia, do đó dẫn tới hợp đồng văn bản cùng hợp đồng miệng sẽ bị hủy mà cảm thấy không cao hứng.
Viên Sơ Nhụy không có sửa nàng, dứt khoát đâm lao phải theo lao, để nàng nhớ kỹ thì tốt rồi —— nếu nàng đáp ứng người khác theo đuổi, bỏ cô không màng thì cô thật sự sẽ tức giận.
Thấy nàng thận trọng tự dỗ mình như vậy, Viên Sơ Nhụy cũng luyến tiếc làm mặt lạnh cho nàng xem, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn về phía nàng, từ mặt nàng rơi xuống trên cổ tay của nàng, thấy lắc tay ngôi sao mình tặng đang an tĩnh trên cổ tay nàng bỗng nhiên có loại cảm giác chính mình được coi trọng.
Tâm trạng của Viên Sơ Nhụy đã khá hơn, nhẹ nhàng mà nâng cổ tay nàng lên, thấp giọng nói: "Không giận cô."
Ai đào người của cô, cô sẽ giận người đó, cô thật sự thị phi rõ ràng.
Đào Hựu Tình: "Thật sự?"
Viên Sơ Nhụy gật đầu: "Ừm." Lại hỏi, "Cô ấy cạy người trước mặt tôi thì là cô ấy sai, tôi sao phải tức giận với cô?"
Đào Hựu Tình nhẹ nhàng thở ra, lại nhẹ giọng nói: "Vậy tôi đây an tâm rồi, bất quá cô cũng không cần tức giận cùng đứa nhỏ kia, cô ấy chỉ là tâm trạng của fan khi nhìn thấy thần tượng, không có ác ý, bình tĩnh bình tĩnh đi."
Viên Sơ Nhụy nhàn nhạt gật đầu.
Ở trong lòng yên lặng mà bồi thêm một câu: Với tiền đề là La Mạn Vân sẽ không cạy góc tường của tôi lần thứ hai.
......
Lần này Đào Hựu Tình tham gia một chương trình tạp kỹ gọi là 《 I Found You》 . Mỗi số đều có một nhân vật và bối cảnh câu chuyện hoàn chỉnh. Chương trình được quay trong nhà, khung cảnh được chia thành ba tầng mở và đóng. Các manh mối của vụ án được giấu kín trong mấy khu vực này. Cách chơi giống cách chơi trinh thám tìm hung thủ, nếu cuối cùng chọn ra sai hung thủ, thì hung thủ sẽ chiến thắng đạt được giải thưởng. Ngược lại, thì nhóm trinh thám sẽ thắng.
Trước khi vụ án bắt đầu, đội ngũ làm chương trình sẽ tung ra 3 bộ đạo cụ để các khách mời đóng vai thám tử lựa chọn, mỗi người có thể chọn 3 bộ đạo cụ trong số đó, sau đó có thể sử dụng trong quá trình phá án. Cũng có thể có bằng chứng quan trọng trong các đạo cụ, tùy thuộc vào cách các thám tử và kẻ sát nhân chơi trò chơi.
Bối cảnh của câu chuyện là những thám tử giỏi nhất từ khắp nơi tụ họp lại với nhau để giao lưu học hỏi, mà không ngờ trinh thám Z Mỗ nổi danh lại chịu khổ ngoài ý muốn đột ngột mất, mà ở nhóm trinh thám này lại có người hoặc nhiều hoặc ít có xích mích với Z Mỗ...... Bất luận kẻ nào cũng có thể là hung thủ, bọn họ cần chứng minh bản thân, tìm ra hung phạm thực sự.
Sau khi bắt đầu quay, Đào Hựu Tình mang theo mũ trinh thám, đứng ở dưới lầu nhìn lên, phàn ứng đầu tiên trong đầu nàng chính là —— tối.
Nói không chừng ở đây sẽ có căn nào đó tối thui đang chờ nàng!
Đào Tiên Nữ: Ôi tôi cảm nhận tính mạng bị uy hiếp!
Đội ngũ chương trình đã sớm mang đến ba bộ đạo cụ, kỳ lạ chính là mỗi một nhóm đều có đèn. Các khách mời bắt đầu quyết định chọn ai đầu tiên thông qua các trò chơi nhỏ, Đào Hựu Tình lại may mắn và xếp thứ nhất liên tục.
Mọi người ở đây cho rằng nàng sẽ lấy đạo cụ gì rất quan trọng, còn nàng lại trực tiếp mang hết ba cái đèn pin đi.
Mọi người: "???"
Không lấy gì khác sao???
Người dẫn chương trình vừa làm nhiệm vụ điều khiển khán giả, vừa làm người dẫn đường không thể không hỏi: "Xin lỗi, thám tử nước poker của chúng ta, Hồng Đào Q làm gì lấy nhiều đèn như vậy?"
Đào Hựu Tình nhìn nhìn đèn trong tay mình, lại nhìn nhìn đèn đặt ở trong túi, nói: "Đó đương nhiên là bởi vì tôi muốn......"
Sau đó hiên ngang lẫm liệt mà lấy đèn giơ lên cao quá mức, soạt một chút mở đèn bắn ra một luồng ánh sáng sáng ngời, trung khí mười phần mà phun ra bốn chữ: "Giành vinh quang cho đất nước!"
Mọi người: "???"
Trời ơn, giành vinh quang cho đất nước!!!
Viên Sơ Nhuỵ đứng ở bên ngoài: "......"
Khá tốt, bản lĩnh nói lung tung của nàng ở trong chương trình lại tăng lên thêm.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)