Dưới ánh đèn rực rỡ, Giang Nhã Lăng có thể nhìn thấy rõ ràng từng biểu cảm trên gương mặt Đào Hựu Tình, đáy mắt nàng lạnh lẽo bức người, lòng bàn tay lạnh đến lạ lùng. Lúc móng tay nhẹ nhàng mà ấn ở trên cổ, làm trong nháy mắt Giang Nhã Lăng cũng nổi da gà.
Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp ấy gần trong tầm tay, nhưng lại lạnh như dao cắt sắt, khiến người ta không khỏi sợ hãi khi nhìn thẳng vào.
Giang Nhã Lăng không nhịn được né tránh ánh mắt trực tiếp của nàng.
Đào Hựu Tình bình tĩnh tăng thêm lực trên tay, nhẹ nhàng thổi vào tai người kia: "Quả nhiên là cô."
Lúc vừa đột nhiên nhắc tới Chu Dĩ Nhu với Giang Nhã Lăng, trong đầu nàng chợt sinh ra một cách, nghe Viên Sơ Nhụy nói không cũng vô dụng, nàng còn muốn thăm dò thử đương sự Giang Nhã Lăng đến tột cùng có biết những việc này hay không, nếu nàng ta thật sự biết, vậy nàng càng không cần phải thủ hạ lưu tình.
Hiện tại kết quả đã rõ ràng, tuy rằng Giang Nhã Lăng không có trả lời nhưng cũng không dám nhìn thẳng mắt nàng, bất an, chột dạ tràn ngập hai mắt Giang Nhã Lăng —— chỉ bằng vài giây từ cơ thể của bản thân Giang Nhã Lăng đã đưa cho nàng đáp án trực quan nhất.
Giang Nhã Lăng nhớ lại vừa rồi nàng có nói "Luyện qua Karate", một bên dùng hai tay đi nắm lấy cổ tay của nàng để tránh nàng làm ra chuyện xúc động gì, còn một bên chậm rãi mở miệng, trong thanh âm mang theo một tia hoảng loạn không cách nào che giấu: "Hựu Tình, tôi không biết cô đang nói cái gì......"
Đào Hựu Tình giật giật ngón cái, không lưu tình mở hàm dưới của người kia ép cô ta ngẩng lên nhìn bản thân: "Chúng ta đã thế này cô còn nghĩ là chuyện gì hả? Đào, Nhã, Lăng."
Giang Nhã Lăng nhăn mày lại: "Cô! Ách ——"
Đào Hựu Tình bóp cổ người kia giống như nhẹ nhàng bóp một con kiến, mặt lạnh nói: "Đào Nhã Lăng, hãy biết rõ thân phận của cô, những gì cô có hiện tại cũng do mẹ cô trộm về, cô còn không có bất kỳ tư cách gì nói chuyện với tôi."
Nàng lại một lần ép người kia nâng mắt lên nhìn mình, mở miệng dùng thanh âm nhẹ nhàng tựa như ác ma nói nhỏ: "Đã rõ chưa?"
Trong mắt Giang Nhã Lăng nhịn không được có vài phần chán ghét, còn lửa giận càng tăng lên cao.
Mẹ mình? Mẹ mình sẽ chỉ là Lận Uyển Thanh!
Những gì có được, là ông trời cho rằng bản thân mình đáng giá có được!
"Cô đừng cao hứng quá sớm, Đào Hựu Tình." Người kia rốt cuộc xé rách ngụy trang ra, ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm Đào Hựu Tình, "Tôi ở Giang gia 24 năm, tình cảm của họ dành cho tôi người mới về như cô không thể sánh được!"
"Sai rồi." Đào Hựu Tình vỗ vỗ mặt nàng, sửa lưng nói, "Là, Giang, Hựu, Tình. Tới, nói theo tôi một lần."
Giang Nhã Lăng cắn chặt môi không lên tiếng, Đào Hựu Tình thờ ơ vỗ nhẹ lên mặt người kia, một lặp đi lặp lại nhiều lần: "Nói cho tôi."
Giang Nhã Lăng rốt cục nhịn không được hét lên một tiếng: "Đủ rồi! Cô đừng khinh người quá đáng!"
Giọng nói vừa rơi xuống đất, lực áp chế trên cổ đột nhiên tăng thêm nhiều, thân thể Giang Nhã Lăng căng chặt rồi theo bản năng mà bắt lấy cánh tay nàng mà muốn giành về một chút sự sống.
Đào Hựu Tình lạnh lùng mà nhìn chằm chằm: "Khinh người quá đáng? Cô cũng biết ý tứ của bốn chữ này sao?"
Nàng lại lại tới gần vài phần, thanh âm lạnh như băng: "Vậy cô có biết là, cô và mẹ cô thiếu tôi, không chỉ như vậy thôi hay không."
Đời người có quả báo, sinh sôi không thôi.
Mẹ Đào đã lọt vào báo ứng, bệnh tật quấn thân không được chết già. Hiện tại cũng nên đến phiên Đào Nhã Lăng, người đoạt lấy thân phận của nàng, còn dùng thủ đoạn trên người mình.
"Tôi muốn cô tận mắt nhìn thấy những gì thuộc về tôi, từng cái từng cái trở về trên tay tôi. Ba mẹ là của tôi, đại tiểu thư Giang gia chính là của tôi. À, còn có......" Đào Hựu Tình cười khẽ, ôn thanh nói, "Cậu cũng là của tôi."
Lực trong tay chợt buông lỏng, Giang Nhã Lăng vội vàng đẩy nàng ra, mặt đỏ chạy đến bên cửa sổ rồi che lại ngực kịch liệt ho khan lên, sau đó hót vào từng ngụm từng ngụm không khí mới.
Đào Hựu Tình chậm rãi dựa vào cửa, trên môi nở một nụ cười nhạt, chỉ thản nhiên nhìn người kia, cứ như thể Giang Nhã Lăng bị như vậy không có liên quan đến nàng.
Bầu không khí trong phòng cứng ngắc, lòng Giang Nhã Lăng còn sợ hãi hơn, lúc trước sao lại không phát hiện Đào Hựu Tình đáng sợ như vậy!
"Đốc đốc." hai tiếng tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.
Giang Nhã Lăng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, đã thấy biểu tình Đào Hựu Tình thoải mái mở miệng hỏi: "Ai?"
Giang Thu Dương thanh âm tuỳ ý vang lên: "Em có thể đi vào không?"
Đào Hựu Tình thuận tay mở cửa, mời cậu đi vào, sau đó tiếp tục dựa vào trên cửa: "Làm sao vậy?"
Giang Thu Dương nhìn nàng vui vẻ thoải mái, lại nhìn Giang Nhã Lăng có biểu tình khó coi đang ở bên cửa sổ, hiếu kỳ nói: "Hai chị vừa mới là đánh nhau sao? Là muốn biểu diễn án hình sự nào sao?"
Cậu mới đi ngang qua nơi này, thấy Đào Hựu Tình đang đi vào phòng của Giang Nhã Lăng, Một lúc sau, anh ấy nghe thấy tiếng "rầm" từ cánh cửa của Giang Nhã Lăng, như thể có thứ gì đó đập vào cửa khiến cậu hoảng sợ, không khỏi bắt đầu hoài nghi bên trong có phải có vụ bạo lực nào xảy ra hay không, chẳng hạn như nắm đầu, tát mặt các kiểu.....
Nhưng hiện tại xem hai người đều chỉnh tề vậy, đầu tóc gọn gàng, có vẻ không giống thế lắm nhỉ?
Giang Nhã Lăng nghĩ Giang Thu Dương sẽ đứng về phía mình, đã lập tức ủy khuất cáo trạng: "Giang Thu Dương, cô ta vừa mới bóp chị em, chẳng lẽ em không đòi công đạo cho chị sao?!"
Giang Thu Dương kỳ quái mà nhìn về phía Đào Hựu Tình: "Chị bóp chị ấy?"
Đào Hựu Tình vẻ mặt vô tội: "Không có nha, tôi thấy cổ cô ta cũng đẹp nên muốn nhìn chút."
Giang Thu Dương: "......"
Giang Thu Dương: "Tuy rằng thế, nhưng...... cổ chị lại đẹp hơn chị ấy mà."
Về các mặt thì Đào Hựu Tình cũng hoàn mỹ hơn với Giang Nhã Lăng, chút năng lực thẩm mỹ cơ bản này Giang Thu Dương vẫn có.
Ánh mắt Đào Hựu Tình hơi sáng lên, mắt lộ ra vẻ tán thưởng: "Rất có năng lực nha thiếu gia, rất có mắt nhìn, tôi thưởng thức cậu!"
Giang Nhã Lăng chấn kinh rồi: "Nhìn là nhìn như vậy sao? Vậy cô lại đây để cho tôi cũng nhìn lại cô một chút???"
Đào Hựu Tình: "Được nha." Sau đó khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng vô cùng đi đến trước mặt người kia, "Đến đây, để cô nhìn nhìn xem cái gì mới gọi là tác phẩm nghệ thuật."
Giang Nhã Lăng ở xa xa tránh đi, từ đáy lòng chống lại sự tiếp xúc với nàng, một bên chạy một bên thét chói tai: "Giang Thu Dương! Em còn không qua bảo vệ chị đi!!"
Giang Thu Dương không nói hai lời đi lên phía trước, đưa tay ra bao quanh Đào Hựu Tình nửa vòng, sau đó nói với Đào Hựu Tình: "Chị ấy muốn tôi hảo bảo hộ chị."
Đào Hựu Tình mới là chị ruột của cậu, điểm này cậu vẫn có thể phân rõ. Huống chi từ nhỏ cậu đã không hợp với Giang Nhã Lăng, chưa bao giờ xem người kia là như chị của mình, sao có thể vừa xảy ra chuyện lại thuận lợi đồng ý cách gọi "Chị gái"?
Giang Thu Dương: Chị của tôi có tốt như vậy sao???
Đào Hựu Tình nhìn Giang Nhã Lăng tức muốn hộc máu đã hơi hơi mỉm cười: "Cảm ơn, tam tiểu thư chúng ta quan tâm chu đáo."
Giang Thu Dương bị kẹt ở giữa, cảm nhận được hai mũi tên bắn từ hai người kia bay tới bay lui vô cùng lo lắng nói: "Nghe tôi khuyên một câu, hai người vạn lần đừng xảy ra bạo lực nha, em không muốn ở trên bản tin xã hội nhìn thấy hai người."
Đào Hựu Tình duỗi tay ôm lấy bờ vai của cậu, vỗ vỗ trấn an, nói: "Yên tâm, tôi biết giết người phạm pháp." Lại nhìn lướt qua Giang Nhã Lăng, "Còn dơ tay nữa."
Chết thì có thể xong hết mọi chuyện, cái gì cũng không cảm nhận được, nàng mới sẽ không để cho Giang Nhã Lăng thống khoái như vậy.
Hơn nữa vì giết người kia còn phải hại bản thân, này quả thật như tự rút máu —— Giang Nhã Lăng lại không phải nhân vật phong vân gì, mạng chẳng có chút đáng giá!
Đào Hựu Tình nói xong, ôm lấy bả vai Giang Thu Dương theo cậu đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại mà ném Giang Nhã Lăng ở trong phòng, chỉ lưu lại cho người kia một bóng dáng tiêu sái của người thắng cuộc —— nhìn đi, cả em trai Giang Thu Dương cũng là của nàng.
Cửa phòng đóng lại, Giang Nhã Lăng giận đến đánh lên gối đầu.
Ngoài cửa, Giang Thu Dương nhịn không được nói: "Chị lấy tôi chọc người kia sao."
Thiên kim thật giả chiến tranh, cậu cũng hiểu được, dù cho chưa từng xem qua ở trên tv, thì dùng đầu óc suy nghĩ một chút thì cũng có thể biết.
Đào Hựu Tình vẫn duy trì động tác ôm bả vai hắn, cười nói: "Đó là nguyên nhân thứ yếu thôi."
Giang Thu Dương hiếu kỳ nói: "Nguyên nhân chủ yếu là cái gì?"
Đào Hựu Tình tay chống nạnh: "Thân cận với cậu."
"Về sau tôi là cũng ở trong nhà này, có thể vẫn luôn tiếp xúc với cậu. Hơn nữa cậu là em trai tôi, tôi thân cận với cậu là điều đương nhiên."
Đào Hựu Tình nói xong đã buông bờ vai của cậu ra, vươn tay rất trịnh trọng bắt đầu nghiêm túc giới thiệu về bản thân: "Chào em, chị họ Giang, cũng tùy tình huống sẽ là họ Đào, tên là Hựu Tình, 'Hựu' trong trở lại, 'Tình' trong trời nắng. Năm nay 24 tuổi, trước mắt là nghệ sĩ tại Nguyệt Vịnh. Hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, rất vui được biết cậu."
Giang Thu Dương nhìn nụ cười trên mặt nàng, ánh mắt lại từ từ rơi vào lòng bàn tay nàng, không biết là do giọng điệu của nàng quá thân thiện, hay là do trong người họ có cùng huyết thống, mà cậu cảm nhận được điều gì đó hợp ý ở nàng. Điều đó lại có thể giúp anh ấy loại bỏ tất cả sự khó xử, như thể nàng là người chị đã lớn lên cùng cậu.
Cậu nhìn bàn tay trắng nõn thon dài trước mặt, chợt cảm thấy khi còn bé, ước nguyện về một người chị tốt với cậu đã có thể sớm thành hiện thực ...
Bắt tay nhẹ nhàng, Giang Thu Dương học bộ dáng của nàng cũng bắt đầu rồi tự giới thiệu: "Em họ Giang, tên Thu Dương, năm nay 17 tuổi, học năm hai trung học, em cũng thật cao hứng khi quen biết chị."
Lại nhịn không được tò mò mà nói, "Nhưng mà tuỳ tình huống có họ Đào là có ý gì ạ?"
Đào Hựu Tình nói: "Chính là, lúc nhắc tới cậu tôi thì tôi là họ Đào."
Giang Thu Dương nghe rõ, trên trán chậm rãi toát ra một dấu chấm hỏi, vì sao nhắc tới cậu thì phải họ Đào? Còn cậu lại là ai?!
Đào Hựu Tình cười nói: "Em coi như khi nào chị đây muốn họ Đào thì khi đó họ Đào."
Giang Thu Dương: "Nga nga, rõ rõ."
Ở trước người em trai thiếu gia không kiêu ngạo làm tâm tình Đào Hựu Tình đột nhiên thả lỏng không ít, lời nói cũng cao lên theo: "Thu Dương chúng ta đây thích cái gì?"
Nếu bạn muốn đến gần nhau nhanh hơn, lựa chọn đầu tiên tất nhiên là bắt đầu với những gì đối phương thích.
Trong đầu Giang Thu Dương nháy mắt toát ra một cái tên: "Hồng Đào Q!"
Đào Hựu Tình sửng sốt một chút.
Giang Thu Dương vẻ mặt hưng phấn hỏi: "Chị biết Hồng Đào Q không? Em siêu thích cô ấy! Cô ấy nhảy rất giỏi, nga không, cô ấy làm cái gì cũng tuyệt!"
Đào Hựu Tình cười nhẹ một tiếng: "Hồng Đào Q đúng không, biết biết."
Nàng cũng không nghĩ tới em trai mình cư nhiên là fan của mình —— vậy quan hệ cũng quá dễ kéo gần!
Đào Hựu Tình vừa nói biết người này, Giang Thu Dương đã càng hưng phấn, lập tức khiêng một phúc lợi lớn kéo nàng đến phòng của mình, lải nhải nói một đống, căn bản là không nghĩ tới Hồng Đào Q đã ngồi ở chính trước mặt cậu.
Sau khi nói xong lại cảm khái: ""Chỉ là cô ấy không chăm chỉ đăng video, nhất là gần đây, video cuối cùng đã cách đây một tháng ......"
Giang Thu Dương buồn bã mất mát mà thở dài: "Làm fan, nghĩ đến thì cũng có chút buồn."
Đào Hựu Tình ngồi ở bên cạnh cậu, vừa đau lòng vừa buồn cười mà nhìn cậu. Nàng đăng video luôn luôn không chăm chỉ, có ý tưởng mới có thể làm một video, dù sao cũng là tự tiêu khiển, không có hành vi thương mại cho nên rất là tùy tâm sở dục.
Mà gần đây nàng đã ký hợp đồng với Nguyệt Vịnh, cả tâm và người đều tập trung sáng tác ca khúc ra mắt. Hơn nữa Viên Sơ Nhụy nói cho nàng, sau khi tất cả các bài hát ra mắt được thực hiện, nàng phải sử dụng tài khoản "Hồng Đào Q" làm tuyên truyền, cho nên kêu nàng giữ bí mật trước, đến lúc đó sẽ cho các fans một màn kinh hỉ hoàn toàn khác trước đây.
Trước lúc đó, nàng không thể tiết lộ thân phận Hồng Đào Q cùng với chuyện nàng đã vào Nguyệt Vịnh cho bất kỳ ai ngoài đoàn đội, cho nên nàng cũng không thể thành khẩn thẳng thắn với Giang Thu Dương.
Nàng nhìn Giang Thu Dương nằm liệt mềm mụp trên sofa, an ủi nói: "Gầy đây cô ấy tương đối bận, chờ hết bận rồi sẽ đăng video."
Giang Thu Dương vừa nghe xong liền bật người khỏi sô pha: "Chị Hựu Tình, chị biết cô ấy?"
Đào Hựu Tình chắc chắn gật gật đầu: "Biết."
Giang Thu Dương chờ mong hỏi: "Hai người rất quen thuộc sao?"
Đào Hựu Tình: "Xin đính chính lại, bọn chị không phải 'rất' quen, mà là 'đặc biệt' quen thuộc, là biết hết."
Người trên đời hiểu mình nhất chính là chính mình, đây là một câu nói nổi tiếng.
Giang Thu Dương nhịn không được kinh hô: "Chết tiệt, tuyệt lắm!" Sau đó che miệng lại, tì mỉ nhìn nàng.
Đào Hựu Tình gật gật đầu: "Không có việc gì, tùy tiện nói đi, mọi người cũng là người trên mạng nói ba láp ba xàm, còn có từ gì mà không hiểu?"
Giang Thu Dương lúc này mới yên lòng, tiếp tục cùng nàng hỏi thăm về chuyện của Hồng Đào Q, Đào Hựu Tình cố ý úp úp mở mở: "Đừng hỏi quá nhiều, cô ấy bận cái gì là chuyện riêng của cô ấy, chị cũng không thể hỏi thăm quá nhiều. Chờ xong chuyện rồi, khẳng định sẽ đăng video mới."
Giang Thu Dương hỏi: "Vậy khi nào đăng?"
Đào Hựu Tình hơi hơi mỉm cười: "Khoảng mấy tháng sau đi."
Giang Thu Dương vừa nghe được thời gian, cả người lại héo như cũ:
Đào Hựu Tình cảm thông cho cậu, nhưng cũng không có cách nào. Sáng tác, biên đạo, luyện nhảy, quay MV cũng tốn thời gian, trong thời gian đó nói không chừng còn sẽ xuất hiện sự cố gì đó nữa, cho nên cho dù là người sáng tác nàng cũng không có biện pháp nói thời gian chính xác.
Đào Hựu Tình duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Thiếu gia kiên cường lên, chờ khi cô ấy muốn đăng video mới, chị sẽ nói thời gian trước cho em ha, coi như phúc lợi cho người nhà."
Giang Thu Dương nháy mắt lại có động lực, gật đầu như đảo tỏi: "Được, cứ theo lời chị nói!"
"Nghỉ ngơi sớm một chút đi," Đào Hựu Tình đứng dậy, "Đừng ngủ quá trễ, không tốt cho làn da."
Giang Thu Dương gật đầu nói chúc ngủ ngon, Đào Hựu Tình cũng trả lời lại ngủ ngon rồi đi ra khỏi phòng cậu, bước ra khỏi phòng đã thấy Lận Uyển Thanh người đang tìm nàng, tâm lý mới vừa thả lỏng nháy mắt lại căng chặt lên.
Đối mặt với ba mẹ, cùng đối mặt em trai có chung đề tài nói chuyện nhìn chung cũng là hai chuyện khác nhau.
Lận Uyển Thanh cười nói: "Cùng Thu Dương nói chuyện phiếm hả? Có vui không?"
Đào Hựu Tình gật gật đầu, không tự giác liếm liếm môi: "Rất vui, tính cách Thu Dương thật tốt."
Lận Uyển Thanh nhận thấy được nàng khẩn trương, đã đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng nàng nói: "Không cần khẩn trương, tính cách mẹ cũng rất tốt nha, con cùng mẹ tâm sự nhiều một chút, nói không chừng cũng có thể nói đến thật cao hứng."
Giọng điệu Lận Uyển Thanh nhẹ nhàng bình thản, thái độ tích cực làm cho người ta dễ mến, nên tâm Đào Hựu Tình thoáng yên ổn hơn.
......
Đèn ở đầu giường tỏa ra ánh sáng dịu dàng lặng lẽ trong đêm tĩnh mịch, khuôn mặt Đào Hựu Tình nửa sáng nửa tối, suy nghĩ mông lung, thật lâu cũng không ngủ.
Lận Uyển Thanh cũng không có ngủ, nghe thấy nàng cẩn thận mà trằn trọc nên nhẹ nhàng mà mở miệng nói: "Hựu Tình, con ngủ không được sao?"
Đào Hựu Tình bị bắt tại chỗ, ngoan ngoãn nhận: "Dạ......"
Lận Uyển Thanh không hỏi có phải hay không bởi vì bản thân mình hay không, phi thường tự nhiên mà mở ra một đề tài: "Chúng ta tới tâm sự đi, hãy nói đến mình thích cái gì."
Bà mở đề tài trước, "Mẹ trước kia a, đặc biệt thích đàn tỳ bà."
Thân mình Đào Hựu Tình xoay qua, không đưa lưng về phía bà nữa, còn sinh ra một chút hứng thú.
Lận Uyển Thanh là một mỹ nhân, dù đã qua bao nhiêu năm, vẻ ngoài của bà vẫn đoan trang, tao nhã, theo thời gian càng tăng thêm vẻ quyến rũ trưởng thành, là một vẻ đẹp phương Đông đầy sức sống. Một người đẹp như vậy khi gảy đàn tỳ bà không phải càng đẹp sao.
Kết quả Lận Uyển Thanh đổi chuyện: "Nhưng mẹ đàn không tốt."
Đào Hựu Tình nhìn về phía bà, cho rằng là bà đang khiêm tốn, bà lại cười nói: "Mẹ thật sự đàn không tốt, ba con trước kia vì không đả kích sự tự tin của mẹ đã căng da đầu nghe mẹ đàn, cũng may thời điểm mẹ đàn xong đã vỗ tay khen mẹ đàn thật tốt."
"Nhưng mà khi ông ấy nghe, vẻ mặt đó....." bà cong đôi mắt lên hồi ức chuyện lúc trước, "Ai nha, thật là thống khổ như đã chết. Lúc lúc ấy ở trong lòng nghĩ: ' hừ, họ Giang này kiểm soát biểu tình cũng quá kém'."
Đào Hựu Tình nhìn bà hiện lên ý cười nơi khóe mắt, dường như đã cùng cảm giác với nhau nên khóe môi cũng cong lên theo.
Lận Uyển Thanh hỏi: "Hựu Tình thì sao? Hựu Tình thích cái gì?"
Đào Hựu Tình quay đầu nhìn về phía trần nhà, nhắc tới những gì nàng thích, biểu tình trên mặt nàng cũng linh động không ít: "Con thích ca hát, thích nhảy múa, thích sáng tác, thích đứng ở trên sân khấu để tỏa sáng."
Đôi mắt Lận Uyển Thanh cong lên cổ vũ nói: "Thật tốt, mẹ tin tưởng con nhất định sẽ được tất cả những chuyện này." Bà nghĩ nghĩ, lại nhẹ giọng nói, "Hựu Tình, mẹ có thể hỏi con một vấn đề không?"
Đào Hựu Tình nhìn thái độ cẩn thận của bà đã lập tức đoán ra chuyện gì, nói thẳng: "Ngài muốn hỏi con năm đó vì sao lui tái hả?"
Lận Uyển Thanh không có phủ nhận.
Đào Hựu Tình trầm mặc một lát, rồi sau đó mới nói: "Con cho rằng hai người cũng đã điều tra quá khứ của con không sót một mảnh......"
Nàng vẫn luôn cho rằng bọn họ như những người giàu khác, muốn thông tin gì là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ là không thể có chi tiết mọi thứ.
Cũng giống như Tiểu Viên Đổng mạnh mẽ, thì cũng chỉ biết nàng đã từng là làm tình nhân bí mật cho chu Dĩ Nhu, cũng không biết nàng là bởi vì sao trở thành tình nhân của Chu Dĩ Nhu. Nguyên nhân loại chuyện này, nàng không nói, Chu Dĩ Nhu cũng không thì sẽ không ai biết.
Lận Uyển Thanh khẽ cười cười, ôn nhu hỏi: "Hựu Tình, con sẽ nguyện ý hai ta điều tra quá khứ của con sao?"
Đào Hựu Tình bị bà hỏi, lâm vào trầm tư.
Nếu Lận Uyển Thanh cùng Giang Hải Minh muốn điều tra quá khứ của nàng, nàng thật sự nguyện ý sao? Chuyện quá khứ của bản thân bị người dễ dàng mà đào ra hết, giống như mặt gương cái gì cũng chiếu đến rành mạch...... Nàng thật sự nguyện ý sao?
Hơn nữa quá khứ của nàng, thật cũng không phải đáng giá cho người khác thăm dò. Chủ yếu chính là, nàng trở thành tình nhân Chu Dĩ Nhu tận 5 năm. Bất luận là do nguyên nhân gì, ba mẹ nào hy vọng nhìn con của bản thân trở thành tình nhân bí mật của người khác?
Đặc biệt là giống vợ chồng Giang Hải Minh vậy, luôn để trong ở trong lòng.
Nàng nghiêm túc nghĩ nghĩ, chân mày thành thật nhíu lại, nói: "Con không muốn."
Cái loại cảm giác trần trụi bị người dễ dàng niết ở trong tay quá không ổn, nàng không thích. Nếu nàng có thể lựa chọn, vậy đương nhiên là lựa chọn không được.
Lận Uyển Thanh sau khi nghe xong, ôn nhu nói: "Đó là lý do tại sao chúng ta không làm."
Bọn họ thật sự có biện pháp đào hết quá khứ của con mình không sót thứ gì, sau đó từ bên trong những thứ đó sẽ biết con mình đã trải qua gì, có chịu khổ hay không.
Nhưng nếu con bọn họ là người cực chán ghét người khác động đến chuyện của nó thì sao, cũng hoặc là con bé không muốn người khác biết quá khứ của nó, vậy khi bọn họ làm như thế chẳng phải là lại một lần thương tổn nó?
Hơn nữa chuyện này đối với con cái là hành vi thị uy cao cao tại thượng—— không cần làm chuyện giấu giếm ba mẹ, chúng ta đây có thể đào ra hết bí mật của con.
Vậy con bé còn làm sao mà an tâm tiếp tục ở trong nhà lâu dài đây? Như vậy thì nàng đã thành một người hoàn toàn trong suốt, không cách nào có được không gian bí mật của bản thân.
Cho nên bọn họ không có lựa chọn cái cách này, bọn họ không phải ba mẹ bá đạo ngang ngược, bọn họ có cũng đủ kiên nhẫn cùng tình thương đi bao dung nàng, cũng chờ nàng thiệt tình thật lòng tiếp nhận bọn họ.
"Cũng may mắn chúng ta không có đi làm chuyện này," Lận Uyển Thanh nói, "Bằng không sẽ chọc Hựu Tình của chúng ta không vui."
Đào Hựu Tình quay đầu đi nhìn bà, lẳng lặng mà nhìn một lát, đôi mắt theo gió đêm ngoài cửa sổ đang chậm rãi thổi mà chậm rãi trở nên ôn nhu: "Cảm ơn hai người......"
Ba mẹ ruột của nàng đích thực vì nàng duy xét rất nhiều chuyện, cũng cho nàng lòng tự trọng cùng tình thương.
Lận Uyển Thanh nói: "Là ba mẹ nên cảm ơn con, tuy rằng không biết quá kh con có nhiều điều tốt đẹp không, nhưng ít ra con đã bình an quay về Giang gia. Có thể tự chiếu cố mình, cũng là một việc rất tốt rồi."
"Mà chuyện quá khứ của con, chờ con muốn nói, chúng ta lại ngồi xuống chậm rãi nói, không phải như vậy sẽ có ý nghĩa hơn sao?"
Đào Hựu Tình nhìn phía bà, lập tức đã rớt vào trong ánh mắt ôn nhu của bà, bà nói: "Như vậy cũng coi như hai ta cũng có tham gia trong quá khứ của con."
Đào Hựu Tình ngẩn ngơ một lát, tiện đà chậm rãi cười nói: "Vâng ạ, chờ về sau có thời gian, chúng ta lại ngồi xuống chậm rãi trò chuyện."
Hy vọng cho đến lúc này bọn họ đã hoàn toàn tiếp nhận lẫn nhau, nàng có thể không hề khúc mắc, tràn ngập tín nhiệm mà nói cho bọn họ bản thân vì sao lui tái, lại làm sao trở thành nhân tình của Chu Dĩ Nhu......
......
Sáng sớm hôm sau Chu Dĩ Nhu liền tự mình lái xe tới nhà họ Giang chuẩn bị đón Giang Nhã Lăng đi Hưng Lan ký hợp đồng, sau đó đi chơi thả lỏng thả lỏng tâm tình một chút.
Người làm ở Giang gia nhận ra vị tiểu thư Chu gia này, thái độ cung kính mà dẫn cô đi vào phòng khách lớn, kết quả cô ở trong phòng khách gặp một người quen cũ —— Đào Hựu Tình.
Cô không cách nào bỏ qua hình bóng quen thuộc kia, càng vô pháp bỏ qua cảm giác trong lòng —— trái tim cô rất vui khi được gặp lại người ấy.
Cô kìm nén niềm vui kỳ quái này, mở miệng hỏi: "Cô ở Giang gia làm cái gì?"
Đào Hựu Tình xoay người vô tình vô dục mà quét qua cô một cái, bình tĩnh nói: "Làm đại tiểu thư nha."
Chu Dĩ Nhu chân mày hơi chau: "Không nên đùa như vậy."
Đại tiểu thư Giang gia rõ ràng là Nhã Lăng, nàng là đại tiểu thư gì?
Vừa vặn dì Lan từ trong phòng bếp đi ra, đưa bữa sáng tiện lợi đã gói kỹ lưỡng cho Đào Hựu Tình, từ ái mà cười nói: "Đại tiểu thư, đây là bữa sáng của cô, hy vọng có thể hợp khẩu vị."
Chu Dĩ Nhu ngây ngẩn cả người.
Dì Lan vừa mới kêu nàng là cái gì???
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)