Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 85: Muốn em gả cho chị.

619 0 3 0

Đào Hựu Tình cất giấy cam đoan Giang Thu Dương viết thoả đáng vào một cái cái hộp nhỏ màu lam tinh xảo, trân trọng mà lưu giữ, đầu ngón tay yên lặng dừng ở trên nắp hộp, đôi mắt hơi rũ, như đang suy tư gì.

Người nàng ghét nhất đã bị Lận Uyển Thanh tự mình đuổi ra khỏi Giang gia, Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh lựa chọn nàng. Cảm xúc nôn nóng bất an ban đầu cũng theo Giang Nhã Lăng rời đi mà tan thành mây khói, treo cao cổ họng rốt cuộc có thể trở quay về tại chỗ, phảng phất chuyện gì cũng chưa phát sinh qua tiếp tục nhảy lên như vậy.

Nàng không nói một lời khẽ vuốt thân hộp, từ giờ khắc này bắt đầu, nàng mới chân chính dung nhập Giang gia, trở thành một bộ phận không thể cắt ở Giang gia. Ở trong nhà này, con gái Giang gia chỉ có một, đó chính là nàng Giang Hựu Tình.

Không có Giang Nhã Lăng, không, phải nói là Đào Nhã Lăng —— không có Đào Nhã Lăng tồn tại, nàng thấy cái họ "Giang" này, đều cảm thấy đặc biệt dễ nghe.

"Giang Hựu Tình." Nàng lẩm bẩm niệm, thong thả xoay người nhìn về phía Viên Sơ Nhụy ngồi ở mép giường, cười nói, "Tên này cũng rất êm tai không phải sao?"

Nàng bắt đầu thừa nhận tên này.

Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng gật đầu, ứng hòa lời nàng nói. Bất luận là Đào Hựu Tình hay là Giang Hựu Tình, chỉ cần người dùng nó không đổi, cô đã lập tức thấy dễ nghe.

Đào Hựu Tình, hoặc là nói, Giang Hựu Tình —— Giang Hựu Tình cười đến đôi mắt cong cong, trên mặt lộ ra vài phần kiêu ngạo: "Không hổ là cậu em, đặt tên rất tốt, thay đổi cái họ cũng có thể dễ nghe như vậy."

Nàng vẫn luôn rất thích tên Đào Thanh đặt cho nàng, ý nghĩa Đào Thanh lấy tên này cho nàng thật thuần túy, là hy vọng mỗi một ngày của nàng đều là trời nắng, tháng đổi năm dời cũng là ánh sáng khiến nhân tâm tình thoải mái. Đồng thời cũng hy vọng cuộc đời nàng có thể mỗi một ngày đều tràn ngập ánh mặt trời, vẫn luôn là tiểu tiên nữ vui vẻ, xán lạn.

Mà nguyên nhân nàng thích tên này cũng thực thuần túy, chính là cảm thấy dễ nghe, tên Đào Thanh lấy nàng sẽ không cảm thấy không dễ nghe. Vương giả tự luyến, yêu ai yêu cả đường đi.

Viên Sơ Nhụy một bàn tay chống ở trên mặt giường mềm mại, đôi mắt nhìn nàng trước sau ôn nhu như nước, cô biết nàng đang xem như hoàn toàn thừa nhận tên "Giang Hựu Tình" này, tựa như lúc thừa nhận mình cũng là "Đào Hựu Tình".

Bởi vì trở thành chân chính, cho nên có thể thản nhiên mà tiếp nhận dòng họ của chính mình. Nếu Đào gia không có Đào Thanh mà nàng tín nhiệm, nàng nhất định sẽ không thừa nhận chính mình họ Đào. Hiện tại người Giang gia rốt cuộc đã được tín nhiệm vốn có của nàng, làm "Đào Hựu Tình" cam tâm tình nguyện biến thành "Giang Hựu Tình".

Giang Hựu Tình dựa vào phía sau, hai tay chống bên cạnh bàn, đôi mắt hơi mang hoảng hốt từ từ mà chuyển hướng trần nhà. Trong phòng nàng có một trản phong cách giản lược có cái đèn trần cỏ lá 4, mỗi khi nó tản ra ánh sáng ấm áp, giống như là treo ở trên trời, bộ dáng cỏ 4 lá như mặt trời nhỏ.

"Cảm giác rất không chân thật." Nàng nhìn đèn nói, "Trong hôm nay đã xảy ra biến cố như vậy, nhanh đến rất không chân thật."

Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh không hổ là người thương mại làm nhiều năm như vậy, một khi biết được chân tướng sự việc là có thể quả quyết mà làm ra xử lý tương ứng, sấm rền gió cuốn.

Bất quá, nơi này còn có một người trợ giúp.

Tầm mắt Giang Hựu Tình từ ánh đèn thượng dời đi, nhẹ nhàng dừng ở trên người Viên Sơ Nhụy. Ánh đèn ấm áo trong phòng lại ôn nhu, vô thanh vô tức khu dừng ở trên người Viên Sơ Nhụy, cũng bất tri bất giác nhu hòa hình dáng cô, làm bất luận là môi hay là mặt cô, cũng thuần túy sạch sẽ ôn nhu như ánh trăng.

Giang Hựu Tình giật giật, hướng cô đi qua, cúi người ôm lấy cô, hai người thuận thế ngã lên trên giường, Giang Hựu Tình dán dựa vào ngực cô, cứ ôm cô như vậy không chịu buông tay.

"Cảm ơn chị." Giang Hựu Tình cười nói, "Thật tốt khi có chị."

Là Viên Sơ Nhụy cho nàng dũng khí nói ra, thời điểm nàng ở trong phòng chờ quyết định Viên Sơ Nhụy cũng là người tới an ủi nàng, vì nàng bài ưu giải nạn, kiên định không động mà đứng ở bên cạnh nàng, thay nàng hoàn thành những chuyện kế tiếp.

Bất luận qua bao lâu, nàng vẫn như cũ sẽ vì mình có thể gặp được Viên Sơ Nhụy, có thể cùng Viên Sơ Nhụy yêu thích lẫn nhau mà cảm thấy may mắn.

"Lần cảm ơn này chị không thể cự tuyệt." Nàng ôm cô chặt hơn một ít.

Tay Viên Sơ Nhụy nâng đến một nửa, nghe thấy nàng nói một câu vậy, dừng một chút, lúc này mới tiếp tục thả xuống, một chút lại một chút mà vuốt ve đầu tóc xinh đẹp của nàng, khóe môi gợi lên nói: "Vậy em định cảm tạ chị thế nào?"

Hôm nay Giang Hựu Tình nói xong những chuyện đó với cha mẹ, vẫn luôn buồn bực không vui, hiện tại rốt cuộc khôi phục lại. Viên Sơ Nhụy đã cảm thấy yên tâm, trong lòng lại ẩn ẩn toát ra vài phần tâm tư muốn trêu đùa nàng.

Cảm ơn như vậy, xác thật giống như có chút đơn sơ. Giang Hựu Tình đứng dậy, chân thành thỉnh giáo: "Vậy chị nghĩ muốn cái gì, em có, sẽ cho chị hết."

Viên Sơ Nhụy lặng yên giơ tay, vòng qua cổ nàng, đầu ngón tay hơi lạnh đụng vào da thịt sau cổ trắng nõn, nhẹ nhàng một câu lại câu người trở về trong lòng ngực mình: "Muốn em gả cho chị."

Viên Sơ Nhụy cô hiện tại cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một phu nhân chủ tịch. Tuy rằng cô đã nói qua sẽ không thúc giục nàng gả cho mình, nhưng vậy thì cũng không gây trở ngại cô muốn cưới nàng, mỗi một ngày đều muốn.

Giang Hựu Tình ngẩn người, ngẩng đầu cô hôn một cái ở trên cằm, nghịch ngợm nói: "Hừ, chờ xem." Nàng có chủ ý của mình.

Sau khi nàng nói xong, tâm tình không tồi mà ở hung hăng hôn trên môi cô một cái, kết quả hôn xong liền muốn chạy, lại bị cô tay nhanh mắt lanh lẹ kéo trở về, đè ở trên giường cắn lên môi.

Khoảng cách hô hấp của nhau mới vừa giao triền thời gian còn không đến hai giây, đã bị tiếng đập cửa không hiểu phong tình cứng rắn ngắt ngang. Hai người không thể không dừng lại, Giang Hựu Tình mở miệng hỏi: "Ai?"

Thanh âm dì Lan ở bên ngoài vang lên, ôn hòa cung kính: "Tiểu thư, lão gia nói mời Tiểu Viên Đổng đi thư phòng một chuyến, ngài ấy có chuyện muốn thương lượng cùng Tiểu Viên Đổng."

Giang Hựu Tình lên tiếng "Nga", sau đó quay đầu nhìn về phía trên người Viên Sơ Nhụy, khó hiểu nói: "Ba em tìm chị làm cái gì?"

Viên Sơ Nhụy thần sắc không chút hoang mang, tùy tiện đoán một chút: "Có thể là hỏi chị xử lý Chu Dĩ Nhu hoặc là Chu gia thế nào."

Giang Hựu Tình như cũ cau mày nhìn cô, nhìn đến cô nhịn không được khẽ cười một tiếng, cúi người ở giữa mày nàng rơi xuống một cái hôn thâm tình: "Không cần lo lắng, bất luận là chuyện gì, em vĩnh viễn là con gái ngoan họ yêu thương. Ngoan, chị đi một chút sẽ về."

Giang Hựu Tình cắn cắn môi, lưu luyến không rời buông cô ra, nhìn bóng dáng cô biến mất ở tầm nhìn của mình, xoay người bò lại trên giường ôm ôm gối, im lặng suy đoán Giang Hải Minh đến tột cùng có chuyện gì cần thương lượng cùng Viên Sơ Nhụy.

Chẳng lẽ thật sự giống Viên Sơ Nhụy nói, là thật sự muốn tìm cô đi thương lượng xử lý Chu Dĩ Nhu hoặc là Chu gia như nào?

Giang Hựu Tình rầu rĩ nghĩ: Tâm tư doanh nhân đều rất khó đoán nga......

......

Viên Sơ Nhụy đoán không sai, Giang Hải Minh tìm cô thật là vì chuyện Chu Dĩ Nhu, ông muốn nghe xem cô đối với chuyện này có ý kiến gì.

Hành động này của Giang Hải Minh không chỉ có là bởi vì thân phận bọn họ tương đồng, cũng là người đã ở trong giới kinh doanh chiến đấu, còn bởi vì ông đã hoàn toàn xem Viên Sơ Nhụy trở thành người một nhà.

Hôm nay người làm Giang Hựu Tình nhất ỷ lại là cô, cho nên Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh sau khi lựa chọn Giang Hựu Tình, cũng tự nhiên mà vậy mà lựa chọn Viên Sơ Nhụy, tán thành Viên Sơ Nhụy trở thành vợ con gái họ, cùng con gái hai người nắm tay cùng nhau đi quãng đời còn lại.

Nếu đều là người một nhà, ngồi xuống cùng nhau thương lượng chuyện trong nhà cũng không có gì không đúng.

Viên Sơ Nhụy nhạy bén mà nắm được chỗ thông tin này, tâm tình đều cùng nó tốt lên không ít, làm đối tượng kết hôn của Giang Hựu Tình được vợ chồng Giang Hải Minh tán thành, xác thật có thể làm tâm tình của cô càng tốt.

Cô không có giữ lại, một lần nữa tìm từ, chuyển đạt ý muốn lúc trước của Giang Hựu Tình cho ông, nói trắng ra là chính là phải cho Chu Dĩ Nhu nhận " Kế Biến hình", cải tạo thật tốt, để cô ta rõ tiền đáng quý, để không lại bởi vì có tiền đã tự cho mình đúng.

Giang Hải Minh nghe vậy ngẩn ra, như suy tư gì, rồi sau đó hỏi: "Vậy ý tưởng của con là?"

Viên Sơ Nhụy bình thản ung dung, nhẹ nhàng cười một chút: "Con cảm thấy ý của Hựu Tình rất tốt."

Làm người thống khổ nhất không phải không chiếm được, mà là có được lại mất đi, tư vị từ đám mây ngã xuống vũng bùn lại không dễ chịu. Nếu Chu Dĩ Nhu dám ỷ vào của cải giàu có mà coi thường người khác, vậy nên làm cô ta mất đi cái tự tin này, trở thành người cô ta vốn coi thường.

Người không hiểu chuyện, chỉ cần ha ha khổ, thụ thụ tội, tự nhiên liền sẽ hiểu chuyện. Chẳng qua cái tội này cũng không phải là làm một hai ngày là có thể tiêu trừ, không đến thời gian 5 năm, Viên Sơ Nhuỵ cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Chu Dĩ Nhu, lúc này mới kêu lấy bỉ chi đạo hoàn trì bỉ thân.

(Dĩ bỉ chi đạo hoàn trì bỉ thân '以彼之道还治彼身': Lấy đạo của người trả lại cho người)

Đương nhiên, bước đầu tiên hẳn là làm Chu Dĩ Nhu từ vị trí CEO Hưng Lan rớt xuống, bất quá điểm này cô tin tưởng Chu Lị Quân sẽ tự làm, bởi vì hiện tại Chu Lị Quân đã thấy rõ ràng người con nào mới thích hợp lãnh đạo Hưng Lan hơn, hơn nữa bà nhất định sẽ không vì một sai lầm của Chu Dĩ Nhu đắc tội tập đoàn khách sạn Cực Quang cùng tập đoàn Viên thị.

Một cái, Hưng Lan có thể chống lại. Hai cái, thậm chí còn nhiều nữa, vậy lại chưa chắc.

Cô tin tưởng Chu chủ tịch là người thông minh.

Cô nghĩ nghĩ, săn sóc cười nói: "Chú Giang nếu có cần, cửa hàng ăn uống danh nghĩa Viên thị cũng rất nguyện ý ra mặt giúp Chu đổng dạy con."

Giang Hải Minh nâng mắt lên nhìn hướng cô, nhìn nhìn, đột nhiên cười một chút, nói: "Sơ Nhụy a, con thật là đứa nhẻ thẳng thắn."

Tựa như hiện tại, cô sẽ không che giấu địch ý của mình đối với Chu Dĩ Nhu, có gan quang minh chính đại mà ở trên mặt bàn bày ra cho ông xem, chói lọi mà nói cho bọn họ, cô chính là không chịu được Chu Dĩ Nhu, chính là muốn đối nghịch Chu Dĩ Nhu. Cũng không có lo lắng cho hình tượng mình ở trong lòng bọn họ sẽ thay đổi, cùng những vãn bối muốn lấy lòng trưởng bối hoàn toàn khác biệt.

Nhưng cũng đúng là bởi vì cô cũng có đủ mạnh mẽ cùng tự tin, mới làm cô có thể nắm chắc ở trước mặt trưởng bối tỏ thái độ trực quang không thích người nào đó, hơn nữa cô là bởi vì Chu Dĩ Nhu khi dễ Giang Hựu Tình mới có thể đối với Chu Dĩ Nhu có địch ý, thân là cha Giang Hựu Tình, Giang Hải Minh lại như thế nào sẽ không thích cô trực tiếp?

Hắn tuyệt đối tin tưởng cô là đứa nhỏ hiểu rõ thị phi.

Viên Sơ Nhụy đối mặt với lời bình của Giang Hải Minh, phi thường thản nhiên mà tiếp nhận, lời bình thiện hay ác ý cô có thể phân biệt được.

"Chú hiểu được." Giang Hải Minh nói, "Liền dựa theo ý Hựu Tình mà làm đi."

Người bị hại chính là giang Hựu Tình, trừng phạt thế nào cứ dựa ý nàng tới thì không thể tốt hơn.

Tiếp theo ông lại nói: "Hiện tại chú còn một câu hỏi."

Viên Sơ Nhụy giương mắt nhìn về phía ông.

Giang Hải Minh: "Con cùng Hựu Tình dự định khi nào kết hôn?"

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16