Viên Sơ Nhụy cảm thấy phương thức Đào Hựu Tình tìm kiếm cảm hứng thật kỳ lạ, cô cũng không phải chưa từng thấy qua nhóm tác giả tìm linh cảm, nhưng cũng không có giống Đào Hựu Tình nằm trên thảm hút linh khí thiên địa như vậy.
"Cô tìm linh cảm là làm như vậy sao?" Viên Sơ Nhụy cười hỏi.
Đào Hựu Tình sắc mặt bình tĩnh: "Đổi một góc độ khác để nhìn thế giới, tìm cảm hứng, hành động bình thường, không cần hoảng loạn."
Nàng đã đã hít linh lực từ khắp nơi trong nhà, chỉ để kết nối lại với sóng linh cảm đã dứt, nhưng hiệu quả không rõ ràng lắm, khiến nàng cảm thấy hơi buồn bã.
Viên Sơ Nhụy duy trì động tác khom lưng, ân cần hỏi: "Như vậy xin hỏi cô đã tìm được cảm hứng chưa?"
"Chưa." Đào Hựu Tình trả lời rất thẳng thắn, sau đó quay đầu lại nhìn cô từ góc độ khác, "Sao cô lại tới đây?"
Viên Sơ Nhụy bình tĩnh nói: "Tới xem cô đang làm cái gì." Tiếp theo vươn tay về phía nàng, "Phiền toái về sau xin đừng nằm trên mặt đất hút linh khí trời đất như vậy, rất dễ dọa người."
Đào Hựu Tình nắm lấy tay cô đứng dậy: "Dọa đến cô sao?"
Viên Sơ Nhụy gật đầu, vừa rồi sau khi mở cửa cô còn tưởng rằng nàng té xỉu trên mặt đất, tâm cũng dựng lên theo, không tự giác hướng ông trời khẩn cầu nàng đừng xảy ra chuyện gì. Hiển như lại dư thừa khi người mà cô lo lắng thì cả người nằm trên mặt đất thất thần, lãng phí tâm tình.
Đào Hựu Tình "Oh" một tiếng, vươn tay nhẹ xoa đỉnh đầu của cô một như, như là đang sờ bộ lông mượt mà: "Xin lỗi Nhuỵ muội muội, chị đây không phải cố ý."
Đào Hựu Tình thấy Viên Sơ Nhụy không có kháng cự, dứt khoát sờ nhiều thêm một chút, một bên sờ một bên hỏi: "Nhuỵ muội muội a, cô có phương pháp gì có thể khơi dậy cảm hứng không?"
Viên Sơ Nhụy nhắc nhở nàng: "Tôi không dựa vào cảm hứng kiếm ăn."
Nếu người quản lý công ty dựa vào linh cảm quản lý công ty, thì công ty này đã sớm sụp đổ.
Đào Hựu Tình cầm sợi tóc dài của cô, nhẹ nhàng mà niết ở lòng bàn tay, không chút để ý mà thưởng thức, trong miệng phát ra một tiếng thất vọng: "Nga."
Viên Sơ Nhụy nhìn dáng vẻ mất mát của nàng, trong lòng thế lại cảm thấy có vài phần đáng thương, môi khẽ mấp máy, lời nói đã tới bên miệng: "Nhưng tôi có thể giúp cô hỏi Trì Tuyết Oánh một chút."
Đào Hựu Tình muốn trở thành solo quốc dân, vì vậy, solo quốc dân hiện tại Trì Tuyết Oánh đối với nàng mà chắc chắn là một thần tượng tiền bối sáng giá. Hơn nữa Trì Tuyết Oánh cũng tự mình sáng tác ca khúc, nhiều năm như vậy, có lẽ cô ấy đã tích lũy được nhiều phương pháp để tìm cảm hứng.
Giúp Đào Hựu Tình cũng chính là giúp chính mình, cũng giúp Nguyệt Vịnh. Viên Sơ Nhụy nghĩ như thế.
Đào Hựu Tình kinh ngạc nhìn về phía cô: "Thật sao???"
Trì Tuyết Oánh là một ca sĩ solo cực kỳ thành công và xuất sắc, nói cô ấy là thần tượng mục tiêu của nàng cũng không sai. Nhưng nàng vẫn luôn không dám tùy tiện làm phiền đối phương, chẳng hạn như hỏi han kinh nghiệm, kể cả khi đối phương là bạn gái của người bạn gái thân nhất của nàng đi chăng nữa.
Trì Tuyết Oánh đối với nàng mà nói, là một ngôi sao trông rất gần nhưng thực ra lại rất xa.
Bởi vậy khi nàng nghe thấy Viên Sơ Nhụy chủ động giúp nàng dò hỏi Trì Tuyết Oánh, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Viên Sơ Nhụy nói được thì làm được, lập tức liền lấy ra điện thoại tường thuật chuyện tình vừa rồi, tóm lược với Trì Tuyết Oánh một phen.
[ Trì Tuyết Oánh ]: Họ Viên cậu có phải đang lấy tớ ra lấy lòng tiểu tâm can không hay không?
[ Viên Sơ Nhụy ]: Cậu cảm thấy sao?
[ Trì Tuyết Oánh ]: Tôi cảm thấy tình bạn bè chúng ta nguy ngập nguy cơ
[ Trì Tuyết Oánh ]: Được rồi, cậu trực tiếp để cô ấy thêm bạn tôi đi, đứa nhỏ này nỗ lực như vậy, làm trưởng bối sao lại có thể không giúp một phen, mau mau!
Trên thực tế Trì Tuyết Oánh bởi vì Quan Mỹ Lâm nên vẫn luôn chú ý Đào Hựu Tình, theo dõi sân khấu và biểu hiện của nàng, cho nên ấn tượng đối với nàng cũng luôn không tồi, cho rằng nàng là người tài có thể đào tạo.
Hiện tại Viên Sơ Nhụy đã ở trong đó bắt cầu cho cô ấy làm giáo viên, cô ấy tự nhiên cung kính không bằng tuân mệnh, nếu có thể giúp Đào Hựu Tình đi càng xa hơn, có thể giúp Đào Hựu Tình thực hiện ước mơ cùng mục tiêu thì cô ấy cũng sẽ có cảm giác rất thành tựu —— quan trọng nhất chính là, Quan Mỹ Lâm cũng nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ.
Viên Sơ Nhụy vốn là trông cậy vào Trì Tuyết Oánh có thể chỉ vài câu, sau đó giao cho cô nói lại, trăm triệu không nghĩ tới Trì Tuyết Oánh lại đặc biệt phóng khoáng, lại muốn trực tiếp tiến hành phụ đạo 1 kèm 1 với Đào Hựu Tình, như này với Đào Hựu Tình mà nói chưa chắc không phải chuyện tốt.
Lúc Đào Hựu Tình biết Trì Tuyết Oánh muốn thêm bạn nàng, cả người đều rất sốc, luôn mãi đuổi theo Viên Sơ Nhụy để xác nhận, Viên Sơ Nhụy không khỏi buồn cười nói: "Lúc trước cô thêm tôi cũng không thấy phấn chấn như vậy?"
Cô tốt xấu gì cũng là quản lý công ty nổi tiếng, tại sao lúc Đào Hựu Tình thêm bạn cô lại bình tĩnh như vậy, mà lúc thêm Trì Tuyết Oánh thì sắp nổ thành pháo hoa?
Tiểu Viên Đổng: Tôi ghen tị.
Thấy tình hình không ổn Đào Hựu Tình vội vàng nghiêm mặt dỗ dành cô: "Không, lúc trước khi thêm cô, tôi cũng rất vui, chẳng qua khi đó tôi tương đối rụt rè, là mừng thầm trong lòng, nên bên ngoài không nhìn ra được, cho nên cô mới nhìn không ra là tôi vui vẻ."
Viên Sơ Nhụy trêu đùa: "Nga? Vậy đó vẫn là lỗi của tôi rồi?"
Đào Hựu Tình lời lẽ chính đáng: "Không, là tôi sai, cũng do tôi quá mức rụt rè! Nhưng nếu ngài muốn nhìn, tôi hiện tại lại diễn cho ngài xem? Phiên bản lộ rõ ra bên ngoài?"
Viên Sơ Nhụy dễ dàng giúp nàng thuyết phục Trì Tuyết Oánh như vậy, nàng tốt với Viên Sơ Nhụy chút, không, đối với cô đặc biệt tốt!
Trong mắt Viên Sơ Nhụy mỉm cười, véo véo mặt nàng: "Được rồi, tôi còn không hiểu cô sao? Thêm cậu ấy đi thôi."
Đào Hựu Tình cao hứng ôm lấy cô, hung hăng mà hôn cô một ngụm, miệng cũng trở nên đặc biệt ngọt: "Tiểu Viên nhà chúng ta là tuyệt nhất trên thế giới này!"
Nhà chúng ta......
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng mà cười cười.
Cô rất thích cái tiền tố này.
Kết quả sau khi Đào Hựu Tình kết bạn với Trì Tuyết Oánh đã chuẩn bị tập, cầm bút, mắt cũng không rời khỏi điện thoại, cứ như vậy suốt một buổi tối cũng chưa nhìn qua cô.
Viên Sơ Nhụy: "......"
Mục đích ngay từ đầu cô lại đây là vì bây giờ nhìn đến tình huống như này sao?
Nhưng nhìn đến Đào Hựu Tình học hành nghiêm túc như vậy, cô không đành lòng đi quấy rầy. Bạn nhỏ cầu tiến là chuyện tốt, cô không lý do đi ngăn cản. Nghĩ đến đây, cô đứng dậy, ởkhẽ xoa trên đầy Đào Hựu Tình một chút: "Tôi đi về trước, đừng cùng cô ấy học quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút."
Đào Hựu Tình ôn thanh đáp: "Được, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Ngủ ngon, khi đêm nay không có gì xảy ra.
......
Ngày hôm sau, Đào Hựu Tình đúng giờ đến Nguyệt Vịnh dể họp với cùng đoàn đội, bắt đầu một ngày sáng tác mới.
Ngày hôm qua Trì Tuyết Oánh dạy cho nàng rất nhiều, trong đó quan trọng nhất vẫn là nghe nhiều hơn, xem nhiều hơn và nhập tâm nhiều hơn.
Thế giới mỗi ngày đều trải qua đổi mới, sẽ chào đón thay đổi tốt hoặc thay đổi xấu, Trì Tuyết Oánh kêu nàng phải đi ra ngoài nhiều hơn đi lại đi lại, nhìn thế giới nhiều hơn một chút, nghe âm thanh thế giới nhiều lên, linh cảm đều giấu sâu trong những góc này.
Mặt khác còn phải chú ý internet, bởi vì internet cũng có thế giới riêng, con người có thể cảm nhận được niềm vui và nỗi buồn của những người ở nơi khác của thế giới, người sáng tác cũng có thể từ lấy cảm hứng từ trong đó.
Ở trên đời này, một ngọn cỏ, một bông hoa, một lời nói, một sinh mệnh đều có thể khơi dậy cảm hứng, mà cảm hứng chính là một thứ mơ hồ như vậy.
Trì Tuyết Oánh cũng hướng dẫn cô phát triển một ý tưởng mới dựa trên cách nàng tìm kiếm nguồn cảm hứng ngày hôm qua —— Thế giới đảo lộn.
Bế tắt của nàng được giải khai, suy nghĩ như một dòng suối, dự định viết một bài hát về một ca khúc thế giới đảo lộn. Vũ trụ bao la rộng lớn vô biên, có lẽ còn tồn tại một hành tinh ở những nơi mà con người không hề hay biết làm đảo lộn cách sống của con người trên trái đất. Con người sẽ sống ở hành tinh đó thế nào? Nàng không biết, nhưng nàng có thể tưởng tượng râ, sức tưởng tượng của con người là vô cùng vô tận, sinh động thú vị.
Trì Tuyết Oánh rất vui vì nàng có thể suy ra, sau đó cũng hỏi cô ấy về gia điệu bắt đầu của ca khúc chủ đề, cuối cùng tỏ vẻ rất chờ mong ca khúc mới của nàng phát hành.
Có tiền bối lớn như Trì Tuyết Oánh cổ vũ, cả người Đào Hựu Tình tràn ngập nhiệt huyết, cả ý nghĩ cũng rộng mở rất nhiều.
Giữa trưa, nàng dừng ăn cơm trưa, vừa ăn vừa xem Weibo, không có gì bất ngờ xảy ra tìm tới tin tức của Giang Nhã Lăng —— cô ấy đang tuyên truyền một bộ phim truyền hình làm nữ chính.
Trọng tâm của Giang Nhã Lăng năm này dường như chuyển sang lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, thời điểm ở Nguyệt Vịnh liền có dấu hiệu rõ ràng, sau khi qua Hưng Lan phát hành ca khúc thì không bao lâu đã bắt đầu tuyên truyền tin tức phim truyền hình.
Đào Hựu Tình lặng im mà tra tin tức người kia, nàng mơ hồ cảm thấy được sự lo lắng của Giang Nhã Lăng. Người kia đang sợ hãi bị nàng đuổi kịp, cho nên đang cố vắt óc mà muốn dựa vào số lượng ổn định địa vị trước.
Nếu Giang Nhã Lăng có thể giành được danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc nhất trước khi Đào Hựu Tình giành được, như vậy thì ở trước mặt Đào Hựu Tình nàng ta mới là đại tiền bối, tự tin sẽ tăng lên nhiều. Trừ phi Đào Hựu Tình phản sát nàng ta, hoặc là lấy giải thưởng trước, hoặc là lấy nhiều hơn nàng ta thôi, cho nên làm vậy để có nhiều tự tin hơn.
Nhưng...... Tiền bối nào có dễ làm như vậy. Thực lực hay may mắn, thiếu một thứ cũng không được.
Đào Hựu Tình bình tĩnh nhấp một ngụm canh, nhận được tin nhắn mới của Quan Mỹ Lâm.
[ Mỹ Lâm ]: Có phải Đào Nhã Lăng định chuyển hình hay không dợ?
[ Đào Hựu Tình ]: Không biết nữa, nhưng có thể?
[ Mỹ Lâm ]: Tớ nhớ rõ cậu từng nói muốn cùng cô ta đối nghịch, vậy cô ta diễn xuất, cậu cũng sẽ đi sao?
Đào Hựu Tình thực sự nghiền sát Giang Nhã Lăng ở tất cả lĩnh vực trong giới giải trí, làm người kia biết bản thân mãi mãi không thắng được nàng, từ nay về sau cũng sẽ không có như Chu Dĩ Nhu năm đó tới chèn ép nàng mở đường cho người kia, người kia vĩnh viễn cũng chỉ có thể làm lá xanh phụ trợ hoa hồng.
Nhưng hiện tại Đào Hựu Tình còn chưa có đạt được hạng nhất song âm, còn chưa có đánh vỡ thành tích của Giang Nhã Lăng ở phương diện âm nhạc.
Giang Nhã Lăng đã mất ba năm để giành được vị trí đầu tiên trong Âm nhạc Cốc, đến nay vẫn chưa thể đạt được thành tích huy hoàng là hạng nhất song âm. Đào Hựu Tình càng muốn mạnh mẽ mà đánh tan người kia, nhất định phải bắt lấy cú đúp này —— càng sớm càng tốt.
Như vậy mới càng có thể để Giang Nhã Lăng mới có thể nhìn ra thực lực thật sự của nàng—— 5 năm trước dùng thủ đoạn khiến người khinh thường đánh ngã nàng cũng vô dụng, bởi vì 5 năm sau nàng vẫn có thể trấn áp người kia hoàn hảo!
[ Đào Hựu Tình ]: Không gấp, chờ tớ phá hết thành tích ca hát của người kia rồi lại nói
Đào Hựu Tình suy nghĩ một lúc, cúi đầu gõ một câu nửa đùa nửa thật ——
[ Đào Hựu Tình ]: Chờ tớ bắt lấy hạng nhất của song âm, tớ sẽ bắt đầu sự nghiệp diễn xuất cùng bẻ đầu cô ta?
Nhưng nếu muốn bắt đầu tham gia diễn xuất thì nàng nhất định phải trau dồi kỹ năng diễn xuất, chỉ có thực lực mới có đủ tự tin.
[ Mỹ Lâm ]: Được lắm, tiên nữ chúng ta phải cố lên! Tớ nghe cục cưng nhà tớ nói, hai người đã thêm bạn, có cái gì muốn hỏi thì cậu đừng khách sáo, chị ấy là người rất tốt, sẽ chỉ cho cậu!
[ Đào Hựu Tình ]: Biết rồi, cảm ơn Quan đáng yêu chúng ta!
Đào Hựu Tình kết thúc nói chuyện phiếm với Quan Mỹ Lâm, sau đó đi tìm Lận Uyển Thanh, bắt đầu thăm hỏi hằng ngày, thuận tiện hỏi thăm tình hình học tập Giang Thu Dương gần đây.
[ Mẹ ]: Đừng lo lắng, gần đây nó học rất thuận lợi
[ Đào Hựu Tình ]: Có phải cuối tháng em ấy có bài kiểm tra hay không?
[ Mẹ ]: Đúng, cho nên gần đây ba mẹ cũng hạn chế số lần nó dùng các thiết bị điện tử
[ Mẹ ]: Bất quá nó rất ngoan, nó nói con ở bên ngoài nỗ lực làm việc, làm em trai không thể ở nhà làm con mất mặt, nhất định phải đứng hạng nhất năm không làm con xấu hổ
Đào Hựu Tình xem nhìn tin nhắn đến vui vẻ.
[ Đào Hựu Tình ]: Con đây cũng sẽ nỗ lực, ca khúc lần sau sẽ lấy thành tích tốt để em ấy nở mặt nở mày mới được
[ Mẹ ]: Được được được, các con đều rất tuyệt. Bất quá ba mẹ không ở bên cạnh con, con làm việc vất vả cũng không được quên ăn uống cùng nghỉ ngơi đầy đủ
[ Đào Hựu Tình ]: Dạ đã biết, ba mẹ cũng vậy nha, cũng phải chiếu cố thân thể thật tốt.
[ Đào Hựu Tình ]: Sau đó......
[ Mẹ ]: Hả? Sau đó cái gì?
[ Đào Hựu Tình ]: Sau đó bảo hộ con, để người xấu không có cách nào hại con!
[ Đào Hựu Tình ]: 【 khả khả ái ái.JPG】
Có Giang gia cùng Viên Sơ Nhụy, những kẻ đang ẩn mình trong bóng tối muốn ra tay với nàng cũng kiêng kỵ vài phần, đặc biệt là những người muốn trực tiếp chèn ép nàng, tâm tư cũng có thể yên tâm mà nghỉ ngơi đi.
[ Mẹ ]: Tất nhiên, tiểu công chúa của hai ta thì hai ta nhất định sẽ bảo vệ
[ Mẹ ]: Có ba mẹ, con cứ việc yên tâm mạnh dạn để hoàn thành ước mơ của con!
Lúc trước họ đã vắng mặt ở lúc nàng cần họ nhất, sau này họ sẽ dùng hết khả năng mà đền bù, sẽ ở bên cạnh nàng, dùng hết năng lực để nàng không chịu nửa điểm ấm ức.
Đào Hựu Tình cầm điện thoại, lặng im nhìn những lời này, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
—— Con tin tưởng ba mẹ.
[ Đào Hựu Tình ]: Cảm ơn ba mẹ
Đào Hựu Tình cất điện thoại di động, cùng Trần Sâm Vũ từ nhà ăn đi về phòng sáng tác, trên đường đi ngang qua phòng luyện tập vô tình nhìn thấy vài thực tập sinh đang ngồi, biểu tình nghiêm nghị nói điều gì đó với nhau. Mà nàng bất quá là nhẹ nhàng thoáng nhìn, mà đã bị thấy.
Khi một thực tập sinh nhỏ nhắn nhìn thấy nàng đã đứng dậy ngay lập tức và hét lên ngạc nhiên: "Chị ơi chờ một chút!"
Đào Hựu Tình hoảng sợ, Trần Sâm Vũ cũng hoảng sợ, thời điểm nàng đang nghi hoặc, thì bên kia đáng thương hỏi: "Chị ơi, chị có thời gian không ạ? Giúp chúng em xem mấy động tác được không?"
Chuyện Hồng Đào Q có khả năng hóa giải động tác vũ đạo vừa nhanh lại chuẩn, trong giới không ai không biết. Vừa lúc họ đang thấy khó khăn từ nhiệm vụ video giáo viên vũ đạo để lại, trong video có một phần động tác quá phức tạp, họ luyện theo nửa ngày cũng không thấy ổn, không phải động tác tay trượt xuống, thì bước không chuẩn, tay chân luống cuống rối loạn hỏng bét.
Đào Hựu Tình cùng Trần Sâm Vũ nhìn nhau một cái, vài thực tập sinh bên trong như bầy ong ùa ra, điên cuồng phát ra những làn sóng cầu cứu với nàng, mỗi người cứ kêu chị ơi đến mềm như bông, làm nàng không thể từ chối. Nàng dứt khoát gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, vén tay áo lên đi vào giúp họ giải động tác.
Giúp họ chính là giúp Nguyệt Vịnh, giúp Nguyệt Vịnh chính là giúp Tiểu Viên Đổng, làm bạn của Tiểu Viên Đổng, nàng cần phải giúp!
Đào Tiên Nữ: Tôi quá trượng nghĩa!
Đào Hựu Tình bỏ ra hơn mười phút đã giải xong động tác, trong đầu nhanh hình thành khuôn mẫu để chỉ lại, dù xem qua video thôi nhưng nhưng hướng dẫn vẫn chính xác, làm vài vị thực tập sinh hậu bối cũng cảm thấy kinh ngạc mà cảm thán —— ôi là trời, trí nhớ của tiền bối này quá mạnh! Chua quá chua quá!
Đào Hựu Tình làm rõ các động tác mà họ cho rằng phức tạp, dạy một lần đã kéo dài đến ba giờ, nhóm thực tập sinh cảm kích tiễn nàng ra khỏi phòng tập, cùng nàng hẹn có thời gian sẽ cùng nhau liên hoan.
Đào Hựu Tình khách khí lễ phép cười nói: "Có thời gian lại hẹn, có thời gian lại hẹn."
Trần Sâm Vũ và nàng cùng về phòng sáng tác, đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Thời gian tan tầm vui vẻ lại sắp tới rồi."
Đào Hựu Tình cười nói: "Vậy anh đi về trước, tôi sẽ ở lại, cảm nhận chút linh cảm nhỏ này đã."
Trần Sâm Vũ: "Vẫn là Tiểu Viên Đổng trở về cùng em sao?"
Đào Hựu Tình nhẹ nhàng gật đầu.
Trần Sâm Vũ: "Vậy thì tôi đây đã an tâm rồi, hai người trở về trên đường cẩn thận một chút."
......
Sau khi tan tầm, ở trên đường trở về Đào Hựu Tình quay đầu nói với Viên Sơ Nhụy: "Trong khoảng thời gian này tôi không đến câu dẫn cô được."
Viên Sơ Nhụy: "Hả?"
Đào Hựu Tình đầy mặt nghiêm túc: "Bởi vì tôi phải sáng tác, sau khi tôi viết xong rồi lại tiếp tục đi đến nhà cô câu người."
"Cho nên," nàng nói, "Cô không được mất kiên nhẫn mà chờ tôi, không thể vượt rào đi tìm người khác!"
Nàng quyết không cho phép Viên Sơ Nhụy ở thời điểm nàng bận rộn công việc, biến ra đối thủ cạnh tranh với nàng —— như vậy không công bằng!
Viên Sơ Nhụy cười hỏi: "Làm sao vậy, cô rất sợ tôi tìm đối thủ đến cạnh tranh với cô sao? Cô không tự tin vào bản thân như vậy?"
Đào Hựu Tình im lặng không nói nhìn chằm chằm cô, một lát sau lấy lại sĩ khí, mở miệng nói: "Đương nhiên tôi tin tưởng bản thân!"
Viên Sơ Nhụy: "Có tin tưởng thì không cần lo lắng nhiều như vậy."
Đào Hựu Tình nhỏ giọng nói thầm: "Tôi chỉ muốn nói rõ trước với cô thôi......"
Viên Sơ Nhụy nghe thấy nàng như đứa nhỏ dường như lẩm nhẩm lầm nhầm, không khỏi cười khẽ, nói: "Được, tôi nhớ kỹ."
Thế là Đào Hựu Tình vui vẻ lên, mặt mày hớn hở.
Viên Sơ Nhụy cũng nhịn không được nhẹ nhàng than một tiếng: "Như con nít vậy."
Đào Hựu Tình mừng rỡ nhìn như đứa nhỏ, bởi vì cô sẽ không lừa nàng, cũng sẽ không tức giận với nàng, cô chỉ biết chiều chuộng nàng, ai không muốn được người khác sủng như một đứa nhỏ?
......
Đào Hựu Tình trên dưới một tuần mới viết xong bản nháp của 《 Thế giới đảo lộn 》, tuy rằng toàn bộ ca khúc trong album còn chưa có hoàn thành, nhưng dù chỉ một phần được hoàn thành cũng đủ khiến cho nàng thở một hơi, cả người tự tại hơn nhiều.
Nàng trò chuyện cùng nhóm sản xuất ở trên WeChat báo tiến độ một chút, Mọi người đều nhất trí công nhận khả năng sáng tác của nàng, vui mừng mà khen nàng một phen, bắt đầu bàn bạc phong cách của ca khúc chủ đề không có gì phải điều chỉnh.
Đoàn đội tôn trọng ý kiến Đào Hựu Tình, lấy ý tưởng của nàng làm chủ đạo. Cảm hứng đến từ chiếc váy đỏ mà cô ấy mặc trong bữa tiệc sinh nhật, lần đầu tiên nhìn thấy chiếc váy, nàng đã cảm thấy như một bông hồng đang nở rộ thật mạnh mẽ, điều đó thật tuyệt vời.
Sau một hồi thảo luận, cuối cùng trưởng nhóm cũng chốt lại và để mọi người tự do sáng tạo, nếu bài hát của Đào Hựu Tình không đạt yêu cầu so với các bài còn lại của họ, thì họ sẽ chọn lại bài hát chủ đề từ tất cả các thành phẩm.
Đào Hựu Tình đã sẵn sàng chấp nhận lời đề nghị này, mục tiêu của mọi người là làm cho album trở nên hoàn hảo hơn, người có lợi cũng là nàng, nàng không lý gì không thể tiếp thu.
Đúng lúc này, Trì Tuyết Oánh đột nhiên gửi tin nhắn tới thăm hỏi nàng, nói phải cho nàng xem một thứ.
......
Viên Sơ Nhụy mang kính viền càng của mình lên đi vào phòng sách, những đầu ngón tay trắng nõn của cô vạch trang giấy mỏng trong đó còn có kẹp đánh dấu trang kim loại màu vàng, với những đường gân nổi rõ ràng.
Đọc một hồi, cô kẹp đánh dấu trang vào trang sách, xoay người cầm tài liệu trên bàn lên, bên trong tài liệu viết rõ ràng thông tin các đối tác gần đây của tập đoàn Viên Thị.
Mặc dù người quản lý hiện tại của Viên thị là cha của cô Viên Diệu Văn, nhưng cô thân là chủ tịch thứ hai, không thể chỉ ở Nguyệt Vịnh mà không quan tâm tin tức của Viên thị. Tựa như khi cô quản lý Viên thị, Viên Diệu Văn cũng biết rõ đối tác của cô.
Các đối tượng hợp tác của Viên Diệu Văn trùng lặp với của cô lại không nhiều lắm, của Viên Diệu Văn đa số là đối tác lâu năm. Mà cô thì khác, thích mở ra những con đường mới, liên tục mở mọi loại mối quan hệ mới và tìm kiếm những đối tác mới có năng lực hơn.
Cô nghiêm túc nhìn một lần, gọng kính kim loại dưới đèn trần chiếu lên ánh sáng, khiến cho khí chất dịu dàng và điềm đạm của cô hiện ra đầy đủ.
Khi xem trang cuối cùng cô cầm bút khoanh vào chỗ trống và vẽ một dấu chấm hỏi.
Những văn kiện này là 4 ngày trước đã sắp xếp lại, hôm nay mới đưa đến trên tay cô, mà hôm nay lại xảy ra một chuyện... cha cô đã đánh con trai của đối tác - chính xác là ông ấy đã tát nhóc kia một cái.
Theo Hoắc Minh Ân nói, là đứa nhỏ kia mơ ước cô, cư nhiên còn cà lơ phất phơ mà còn mở miệng lưu manh trước mặt Viên Diệu Văn, nháy mắt đã chọc Viên đại chủ tịch giận, vén lên tay áo tiếp theo chính là một cái tát, đánh người ta muốn ngu luôn, sau đó lại hung tợn mà nói: "Nếu như cậu không biết nói chuyện như thế nào, hôm nay lão tử phải dạy cậu cho ra trò!"
Viên Diệu Văn vị cha già này, ghét nhất người khác chỉ chỉ trỏ trỏ về con gái mình trước mặt ông, động tới chuyện đó sẽ không khách khí.
Viên Sơ Nhụy dùng bút nhẹ nhàng mà đẩy đẩy mắt kính, ngược lại gọi điện cho Viên Diệu Văn, mới vừa mở miệng hô một tiếng "Cha", Viên Diệu Văn bên kia đã nói trước: "Hôm nay là tên kia hỗn, con đừng để ở trong lòng, ba đã giúp con dạy dỗ nó." Sau đó trái lại an ủi cô một trận, giống như căn bản cô ở hiện trường bị ấm ức lớn như trời.
Viên Sơ Nhụy cười khẽ: "Ba, ba đánh cậu ta, đối tác với cha thì sao?"
"Thì sao?" Viên Diệu Văn hừ lạnh một tiếng, "Bọn họ trái lại còn phải hỏi một chút xem tay ba có đau không đây!"
Viên đại chủ tịch, quá sức tự tin!
Viên Sơ Nhụy hiểu rõ, nâng bút trực tiếp xóa bỏ cái công ty đó.
Viên Diệu Văn hỏi: "Con ở Nguyệt Vịnh thế nào?"
Viên Sơ Nhụy đóng lại văn kiện: "Khá tốt."
Viên Diệu Văn thử tính hỏi: "Có người thích?"
Viên Sơ Nhụy tay hơi hơi đưa lên: "Cha."
Viên Diệu Văn: "Ai, cha chỉ hỏi một chút, hỏi một chút thôi! Con có người thích thì nói với cha a, để cha giúp con xem mắt, đôi mắt ba rất lợi hại đây!"
Tiếp theo lại là một đống thoại lải nhải quen thuộc, Viên Sơ Nhụy kiên nhẫn đáp lời: "Được, được, đã biết, đúng, đương nhiên, đại Viên đổng chúng ta nói đều đúng, dạ dạ dạ."
Viên Diệu Văn: "Được, không có chuyện gì nữa thì cha cúp máy! Đi ngủ sớm một chút, đừng ỷ vào tuổi trẻ mà thức đêm! Nếu để cha thấy quầng thâm mắt của con cha sẽ ——"
"Ngài sẽ thế nào?" Viên Sơ Nhụy cười hỏi.
Sau khi Viên Sơ Nhụy lớn lên đã có chính kiến của mình, cha Viên Diệu Văn này đương rất nhiều thời điểm đã không quản được cô. Các chiêu đánh đánh chửi mắng này nọ, cô căn bản không ăn, Viên Diệu Văn cũng sẽ không dùng.
"Cha sẽ đánh bản thân một cát!" Viên Diệu Văn cứng răn nói.
Đại Viên đổng: Đánh cha, thì con gái sẽ đau lòng, như vậy con mình khẳng định sẽ không thiệt thòi, tôi quả nhiên rất thông minh!
Ý cười trong mắt Viên Sơ Nhụy càng sâu: "Đã biết, sẽ không, mong ngài cần phải nghỉ ngơi cho tốt."
Viên Diệu Văn vui mừng cúp điện thoại.
Viên Sơ Nhụy đầu này mới vừa kết thúc trò chuyện, lập tức đã nhận được tin nhắn mới của máy bay yểm trợ tình yêu Trì Tuyết Oánh.
[ Trì Tuyết Oánh ]: Tôi phải nói cho cậu một chuyện lớn
[ Viên Sơ Nhụy ]: Cái gì?
[ Trì Tuyết Oánh ]: Tôi đưa đồng văn của hai người mà cậu viết cho bạn nhỏ của cậu xem
Viên Sơ Nhụy dừng một chút.
Viên Sơ Nhụy: "???"
Có người tồn tại, cô sẽ chết —— ví dụ như Trì Tuyết Oánh!
[ Trì Tuyết Oánh ]: Đừng hoảng hốt a chị em tốt, là tôi cho em ấy dùng để lấy cảm hứng!
Tác phẩm đồng nhân đáng giá để đọc, thậm chí có thể làm người sáng tác tìm được chút linh cảm mới từ tỏng đó. Trì Tuyết Oánh chính là căn cứ tâm tháo như vậy chia sẽ văn đồng nhân này cho Đào Hựu Tình, chỉ có nói dối là không biết người nào viết.
Trì Tuyết Oánh: Không biết tên, căn bản không biết tên, Tiểu Viên Đổng chúng ta ở trong giới sáng tác căn bản không có tên tuổi!
[ Viên Sơ Nhụy ]: Trì Tuyết Oánh, cậu biết cậu sắp chết không?
[ Trì Tuyết Oánh ]: Tôi không biết, nhưng tôi biết......
[ Trì Tuyết Oánh ]: Bạn nhỏ của cậu nói em ấy được truyền cảm hứng
Viên Sơ Nhụy: "......?"
Vậy cũng được sao?!
Viên Sơ Nhụy nhịn không được hỏi thêm một câu.
[ Viên Sơ Nhụy ]: Được truyền cảm hứng gì?
[ Trì Tuyết Oánh ]: Em ấy chưa nói
Viên Sơ Nhụy: "......"
Lúc cô đang nghi hoặc, cửa nhà cô đột nhiên bị người mở ra.
—— Đào Hựu Tình tới.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)