*Tâm tư bách chuyển thiên hồi: tâm tư thay đổi liên tục
...........................
"Đinh linh----" Cánh cửa kính đã được lau sạch sẽ sáng ngời được mở ra, theo chuông trên đỉnh chuông gió lung lay, thanh âm giòn giã mang đầy âm hưởng mùa hè.
Chu Dĩ Nhu nhấc chân bước vào trong cửa hàng, ánh đèn ôn nhu chiếu xuống , làm người ta thư thái trong chốc lát. Người phục vụ đi đến đón khách, dẫn theo cô lên lầu hai rồi rời đi. Cô mở cửa phòng ra, đưa mắt một cái lập tức nhìn thấy người bản thân ngày đêm tơ tưởng.
Giang Nhã Lăng ngẩng đầu nhìn về phía cô, ngọt ngào cười rồi kêu một tiếng: "Chị Dĩ Nhu, chị tới rồi."
Ánh mắt Chu Dĩ Nhu lập tức ôn nhu, bên môi gợi lên ý cười nhẹ, chậm rãi đi đến bên cạnh Giang Nhã Lăng, thậm chí còn nói nhẹ như gió: "Ừm. Đã đến, để em chờ lâu rồi sao?"
Giang Nhã Lăng cười lắc lắc đầu: "Không có, em cũng vừa đến. Chị nhìn xem muốn ăn cái gì?" Nàng đưa thực đơn qua.
Chu Dĩ Nhu lại nhẹ nhàng đẩy trả về: "Nhã Lăng chọn cái gì, chị sẽ ăn cái đó."
Giang Nhã Lăng nhu nhu cười: "Đây chính là chị Dĩ Nhu nói, em có thể tùy tiện chọn."
Chu Dĩ Nhu sủng nịch gật gật đầu, lại hỏi: "Nhã Lăng gần đây ổn chứ?'
Hầu như mỗi lần ra gặp mặt, Chu Dĩ Nhu đều sẽ hỏi một câu như vậy, quan tâm cuộc sống gần đây của nàng. Hai người, một người của Hưng Lan, một người ở Nguyệt Vịnh, ngày thường Chu Dĩ Nhu muốn quan tâm cuộc sống của nàng thì cô cũng không thể duỗi đến Nguyệt Vịnh để quan tâm nàng.
Không ngờ đến, cô vừa hỏi xong những lời này, ý cười trên mặt Giang Nhã Lăng đọng lại vài giây, sau đó lộ ra một chút yếu ớt cùng quật cường cười nói: "....Cũng tốt đi."
Chu Dĩ Nhu nhạy bén nhận thấy được cảm xúc Giang Nhã Lăng đang hạ xuống, chân mày không khỏi nhăn lại, cúi người tới gần ôm bả vai nàng, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải có chuyện gì không cao hứng hay không?"
Giang Nhã Lăng giương mắt đáng thương nhìn cô, sau đó nhìn thực đơn trong tay, mím chặt môi không nói lời nào.
Chu Dĩ Nhu ôn tồn hống Giang Nhã Lăng, muốn biết chuyện gì xảy ra, nhưng thứ đang chờ đợi cô là đôi mắt đỏ hoe, trái tim Chu Dĩ Nhu như bị thắt lại, trong lòng không khỏi xót xa.
Chu Dĩ Nhu nhẹ nhàng vỗ: "Có cái gì làm em ủy khuất nói cho chị Dĩ Nhu nghe, được không?"
Hốc mắt Giang Nhã Lăng chớp động nước mắt trong suốt, nhưng vẫn cứ quật cường không chịu để nó rơi xuống, nàng thấp đầu ủy khuất mà mở miệng: "Chị Dĩ Nhu có phải em... thâth sự không bằng Đào Hựu Tình hay không?"
Khi Chu Dĩ Nhu nghe thấy ba chữ này, đột nhiên sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Sao em lại có ý nghĩ như thế?"
Thông qua tình yêu của cô, các phương diện của Đào Hựu Tình đều kém hơn Giang Nhã Lăng, vĩnh viễn là như thế.
Giang Nhã Lăng đặt tay trên đầu gối nắm chặt váy áo, ngữ khí ủy khuất như cũ: "Bởi vì chị Sơ Nhụy nói em không giỏi hơn Đào Hựu Tình ...."
Ánh mắt Chu Dĩ Nhu lộ ra kinh ngạc, khó có thể tin hỏi: "Viên Sơ Nhụy thật sự nói như vậy?"
Viên Sơ Nhụy thật sự nói ra như vậy?
Cô ta thật sự cảm thấy Giang Nhã Lăng thua Đào Hựu Tình bị đè ép 5 năm đã không nhảy hát sao?
Đương nhiên Viên Sơ Nhụy không có nói qua những lời này, cô chỉ nói muốn mời Đào Hựu Tình mà thôi, nhưng Giang Nhã Lăng sẽ không thừa nhận, hiện tại nàng phải ở chỗ Chu Dĩ Nhu bán thảm, làm Chu Dĩ Nhu tiếp tục giữ Đào Hựu Tình ở lại, đừng để cho Viên Sơ Nhụy có cơ hội để Đào Hựu Tình vào Nguyệt Vịnh.
Dù sao hiện tại Viên Sơ Nhụy cũng không ở đây, nàng muốn nói cái gì thì nói cái đó. Nàng không cảm thấy nàng làm vậy có gì sai, người không vì mình trời tru đất diệt, người trưởng thành không có tâm cơ thì có thể là người trưởng thành sao?
Hơn nữa đối phương là Đào Hựu Tình .... Không có hậu thuẫn cũng không có tiền, nàng đối phó cũng không nhân từ hay nương tay.
Giang Nhã Lăng xoay người ôm lấy Chu Dĩ Nhu, chôn mặt trong lòng ngực cô. Ở nơi cô không chú ý biểu tình lành lạnh chớp mắt một cái. Đào Hựu Tình đáng chết, 5 năm trước uy hiếp ngôi vị quán quân với nàng, 5 năm sao cư nhiên còn muốn đoạt Viên Sơ Nhuỵ với nàng!
Giang Nhã Lăng lập tức diễn ủy khuất hơn, lựa chọn tránh đi vấn đề Chu Dĩ Nhu nhắc: "Em không tốt như vậy sao? Mấy năm nay em không có vì Nguyệt Vịnh nỗ lực kiếm tiền sao?"
"Sao chị Sơ Nhụy còn nghĩ em như vậy... Chẳng lẽ em thật sự không bằng một người 5 năm không có tin tức như Đào Hựu Tình sao?"
Nàng diễn tới thời cơ nhất định thì nước mắt trong hốc mắt đã ngoan ngoãn rơi xuống theo, yên lặng lạnh nhạt xẹt qua mặt nàng: "...... Có phải em rất vô dụng hay không?"
Chu Dĩ Nhu thở dài, nhẹ giọng an ủi nàng: "Không thể nào, chúng ta cũng biết Nhã Lăng đã làm thật tốt, là cô ta yêu cầu quá cao, không biết thỏa mãn."
Giang Nhã Lăng tiếp tục diễn: "Nhưng cô ấy muốn ký với Đào Hựu Tình ...."
Chu Dĩ Nhu trầm mặc một lát, lúc này rốt cuộc nhớ tới chuyện hợp đồng của Đào Hựu Tình đến kỳ hạn.
Nàng châm chước ngôn ngữ mở miệng, nàng muốn lợi dụng Chu Dĩ Nhu nhưng cũng không thể quá trực tiếp, để tránh Chu Dĩ Nhu nhìn thấy lớp ngụy trang của nàng: "Nếu chị Sơ Nhụy thật sự cảm thấy Đào Hựu Tình kia tốt... Vậy chị Dĩ Nhu sẽ để Đào Hựu Tình đi đến chị ấy sao?"
Chu Dĩ Nhu không cao hứng nói: "Đào Hựu Tình đã 5 năm không chạm qua hát nhảy, cũng đã không có khả năng lại phất lên, có chỗ nào tốt?"
Viên Sơ Nhụy so sánh Đào Hựu Tình cùng Giang Nhã Lăng là không đúng tí nào, chuyện này làm trong lòng Chu Dĩ Nhu cô có chút ít khó chịu.
Nhã Lăng có chỗ nào không tốt?
Giang Nhã Lăng biểu tình đáng thương: "Nhưng chị Sơ Nhụy....."
Chu Dĩ Nhu giơ tay lau đi nước mắt ở khóe mắt Giang Nhã Lăng, âm thanh ôn nhu nói: "Đồ ngốc, cô ấy muốn đào người từ chỗ Hưng Lan là lập tức có thể đào sao? Nào có dễ dàng như vậy."
Trừ phi, cô ta dùng điều kiện đủ tốt tới đổi.
Chu Dĩ Nhu xoa xoa đầu Giang Nhã Lăng, cõi lòng đầy mong chờ hỏi: "Hợp đồng của Nhã Lăng cũng sắp đến kỳ hạn, có nghĩ đến Hưng Lan không? Chị sẽ cho em tài nguyên tốt nhất, ai cũng không bằng em."
Giang Nhã Lăng trầm mặc một lát.
Nói thật ra, nàng ở Nguyệt Vịnh tài nguyên cũng không coi là tốt nhất, bởi vì thành tựu của nàng vẫn không đủ để gia nhập hàng ngũ đỉnh lưu của Nguyệt Vịnh, tài nguyên Nguyệt Vịnh phân phối cũng sẽ không đến chỗ nàng, mà được hưởng thụ ưu đãi "Ai cũng không bằng", cho nên đối với đề nghị của Chu Dĩ Nhu xác thật nàng có chút động tâm.
Nhưng hiện tại mục đích nàng ở lại Nguyệt Vịnh là Viên Sơ Nhụy a, nàng còn nghĩ sẽ cùng Viên Sơ Nhụy ở bên nhau, chờ nàng lên làm phu nhân tổng tài, còn sợ thiên vị không đổ lên đầu mình sao?
Nhưng tiền đề để đến phu nhân tổng tài là phải có được tâm của Viên Sơ Nhụy, hiện tại lại cố tình không được, vậy nàng ở lại Nguyệt Vịnh như không có ý nghĩa gì. Cũng đã nói thứ không có được mới là tốt nhất, có khả năng khi nàng thay đổi công ty rồi thì Viên Sơ Nhụy sẽ nhìn đến nàng... Nghĩ vậy, nàng lập tức rối rắm lên.
Hiện tại Chu Dĩ Nhu cũng không ép Giang Nhã Lăng nói ra đáp án của bản thân, mà thay nàng lau đi nước mắt, nhẹ giọng nói: "Ăn cơm trước đi, chuyện này Nhã Lăng về lại chậm rãi suy nghĩ. Ngoan, đừng khóc."
Giang Nhã Lăng vẫn duy trì bộ dáng đáng thương, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Quản nàng làm chi, trước tiên chặt đứt khả năng Đào Hựu Tình với Viên Sơ Nhụy rồi lại nói!
Chu Dĩ Nhu cũng có ý nghĩ của chính mình, Viên Sơ Nhụy hôm nay mới vừa hẹn cô ngày mai gặp mặt, trải qua việc lúc nãy thì cô cảm thấy chính mình nên gặp Viên Sơ Nhụy một lần.
.....
Đào Hựu Tình ở nhà mới của mình đi dạo qua một vòng, sau khi quen thuộc lại quay ra phòng khách ngồi phát ngốc, sau khi phát ngốc một hồi nàng mới lấy máy tính ra tra thông tin các công ty giải trí.
Công ty lớn cũng có công ty lớn, nhưng nàng trải qua sự việc khuyên giải nghệ của Hưng Lan, thì luôn giữ vài phần hoài nghi với công ty đỉnh lưu trong giới, vạn nhất họ lại chơi chiêu gì đó với nàng? Nàng nào có nhiều cái tám năm theo chân bọn họ nháo như vậy? Trái lại công ty nhỏ, khi có có thực tập sinh xuất sắc ở trong công ty thì họ thường sẽ lựa chọn mạnh mẽ nâng đỡ, trút hết hy vọng xuống người đó.
Làm người, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn. Tự mình trải nghiệm qua một lần rồi cho nên sau này nàng đối mặt với mỗi lựa chọn cũng trở nên vô cùng thận trọng, chỉ cần nàng dẫm sai một bước lại phải bước vào nước đi 8 năm trước thậm chí 10 năm.
Đào Hựu Tình ôm mặt, nhìn website Nguyệt Vịnh trên màn hình máy tính lâm vào trầm tư.
Hồng Đào Q rốt cuộc nên đi nơi nào mới tốt....
.....
Ngày hôm sau, Viên Sơ Nhụy hẹn Chu Dĩ Nhu buổi chiều ba giờ gặp mặt, địa điểm tùy Chu Dĩ Nhu định, Chu Dĩ Nhu có tính toán của chính mình, đã quyết đoán chọn địa điểm là ở công ty giải trí Nguyệt Vịnh.
Viên Sơ Nhụy không sao cả, cô từ tập đoàn Viên Thị trở lại Nguyệt Vịnh chính là tới nghỉ ngơi, thời gian nhiều cho nên đi nơi nào cũng cũng được.
Ba giờ, Chu Dĩ Nhu đúng giờ xuất hiện ở trong văn phòng tổng tài Nguyệt Vịnh, cùng Viên Sơ Nhụy mặt đối mặt nói chuyện với nhau.
Chu Dĩ Nhu trầm mặc đánh giá Viên Sơ Nhụy, ánh mắt sâu thẳm, tâm tư bách chuyển thiên hồi, kỳ thật cô ấy rất muốn biết Giang Nhã Lăng thích Viên Sơ Nhụy cái gì, đến tột cùng cô ấy có chỗ nào kém Viên Sơ Nhụy?
Viên Sơ Nhụy lại ở ánh mắt của cô ấy loáng thoáng nhận thấy một tia địch ý, nhưng thần sắc trước sau bình tĩnh như một, ý cười treo trên môi như gãi đúng chỗ ngứa làm người ta không tìm ra được một tia sai lầm.
Viên Sơ Nhụy thong thả mà chuyển động cánh tay mảnh khảnh, hộp thuốc màu trắng trong lòng bàn tay theo ngón tay cao dài vừa trượt ra bên ngoài, lộ ra đóa hoa cùng cánh hoa kiều diễm trên hộp thuốc, cô từ từ mở miệng: "Tôi đẹp lắm sao?"
Chu Dĩ Nhu biết bản thân thất lễ, nhưng kinh nghiệm mấy năm nay ở thương trường đã làm cô ấy học được mặt không đổi sắc, cô ấy không chút hoang mang mà mở đề tài, ánh mắt lại khôi phục nét lạnh nhạt như cũ: "Tiểu Viên Đổng hẹn tôi ra là để nói chuyện gì?"
Viên Sơ Nhụy nhéo hộp thuốc hơi hơi mỉm cười: "Tôi nghĩ, muốn cùng cô nói cái gì, chẳng lẽ Giang Nhã Lăng chưa nói cho cô sao?"
Từ phản ứng của Giang Nhã Lăng ngày hôm qua mà nói, Viên Sơ Nhụy không tin Giang Nhã Lăng sẽ an an tĩnh tĩnh đợi chờ Đào Hựu Tình bước vào Nguyệt Vịnh. Vì vậy, đã kêu Hoắc Minh Ân chặt chẽ chú ý động thái sắp tới của Đào Hựu Tình, phòng ngừa Giang Nhã Lăng ngáng chân cô, cũng phòng ngừa Đào Hựu Tình lại ký với công ty khác trước.
Hiện tại đối với chuyện Đào Hựu Tình sẽ không gia hạn hợp đồng với Hưng Lan cô đã có trăm phần trăm nắm chắc, bởi vì cô ấy có tình báo mười phần đáng tin cậy từ Trì Tuyết Oánh.
Chu Dĩ Nhu cũng không kinh ngạc Viên Sơ Nhụy sẽ đoán được chuyện hai cô gặp mặt, bởi vì Chu gia cùng Giang gia cũng có quen biết, con cái hai nhà ngày thường gặp mặt cũng là chuyện bình thường. Nhưng xem phản ứng này của cô... Chẳng lẽ Nhã Lăng nói đề là thật, cô ta thật sự cảm thấy Đào Hựu Tình tốt hơn Nhã Lăng?
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Dĩ Nhu chậm rãi bốc lên một cổ bất mãn.
Nhã Lăng mà cô ấy thích nhiều năm như vậy, sao lại kém hơn Đào Hựu Tình? Gia thế, diện mạo, năng lực, hiện tại Đào Hựu Tình có cái nào hơn Nhã Lăng? Viên Sơ Nhụy dựa vào cái gì mà không công nhận Nhã Lăng?!
Chu Dĩ Nhu hơi chau mày, tận lực làm ngữ khí bản thân có vẻ bình thản: "Cho nên Tiểu Viên Đổng thật sự cảm thấy Nhã Lăng không bằng Đào Hựu Tình sao?
Hộp thuốc đang chuyển động trong tay Viên Sơ Nhụy đột nhiên dừng lại, lười nhác mà nâng mí mắt tử nhìn về phía cô ấy, cười nói: "Khách quan mà nói, chính xác là 5 năm trước tôi cho rằng như vậy."
Đào Hựu Tình năm đó tràn ngập linh khí, biểu hiện trên sân khấu cùng năng lực chuyên môn cũng mạnh đến làm người ta kinh ngạc cảm thán. Thực tập sinh năm đó, không có ai giỏi hơn nàng. Chỉ là không ai ngờ được nàng là phù dung sớm nở tối tàn, cống hiến sân khấu làm người khắc sâu ấn tượng sau đó cư nhiên lui tái như vậy.
Hiện tại đã 5 năm đi qua, đến tột cùng nàng thành bộ dáng gì, chỉ có chính nàng mới biết được.
Chu Dĩ Nhu nói: "Thời gian đã lâu như vậy, chẳng lẽ Tiểu Viên Đổng vẫn cho rằng như thế?"
Viên Sơ Nhụy chậm rãi cười, thoải mái hào phóng nói mục đích của bản thân ra: "Bất luận cô ấy hiện tại biến thành dạng gì, tôi đều không ngại muốn ký hợp đồng với cô ấy, như vậy có vấn đề gì không?"
Là người có trách nhiệm trăm phần trăm, cô thích ký ai thì ký không cho người khác xen vào.
"Không có." Chu Dĩ Nhu không còn cách nào với sự thẳng thắn của cô.
Viên Sơ Nhụy nói: "Cho nên Chu tổng chắc đã hiểu được ý tứ khi tôi hẹn cô gặp mặt."
Chu Dĩ Nhu đương nhiên hiểu, đơn giản muốn Hưng Lan bọn họ không cần gây khó khi Đào Hựu Tình giải ước, thống khoái nhả người.
Cho một người nghệ sĩ không danh tiếng đi, Chu Dĩ Nhu đương nhiên sẽ không đau lòng nhưng cô ấy không có khả năng ngốc đến lập tức giao người ra, nếu không sẽ lập tức uổng phí cô ấy tới đây một chuyến.
Chu Dĩ Nhu điều chỉnh dáng ngồi một chút: "Tiểu Viên Đổng dự định sẽ đưa ra điều kiện gì?"
Viên Sơ Nhụy không cần nghĩ ngợi: "Giang Nhã Lăng "
Nếu Giang Nhã Lăng đã tự mình đưa tới cửa giải ước, vậy cô cũng cũng mượn cái này vớt Đào Hựu Tình một phen, đánh cược lần này. Đánh cược thành công thì không chừng Nguyệt Vịnh sẽ nghênh đón đỉnh lưu mới, còn thua cuộc chẳng khác nào đưa tiền cho Hưng Lan.
Nhưng thương trường như chiến trường, mỗi một lần ra trận cũng không thể đảm bảo bản thân luôn thắng, mà cái này trùng hợp chính là còn là đánh trận mị lực. Huống chi, có tư bản cô cũng không nghĩ thua lần này.
Mục đích chính Chu Dĩ Nhu đi vào Nguyệt Vịnh là Giang Nhã Lăng, nhưng cô ấy không nghĩ tới Viên Sơ Nhụy sẽ dứt khoát nhường Giang Nhã Lăng ra như vậy.
Cứ xem tình huống trước mắt, Đào Hựu Tình đã bị áp chế 5 năm, hát hay nhảy không dính nửa điểm, ở phương diện này hoàn toàn đã phế đi. Mà Giang Nhã Lăng thì khác, tuy rằng không tính là đỉnh lưu nhưng cũng đã tích góp được nhân khí cùng số fans nhất định, so với Đào Hựu Tình.... Cô ấy là doanh nhân thông minh lập tức sẽ chọn cây rụng tiền.
Chu Dĩ Nhu cũng bắt đầu hoài nghi Viên Sơ Nhụy hoặc là tiền quá nhiều, giàu điên rồi, hoặc là thật sự chướng mắt Nhã Lăng. Nhưng liên hệ thực tế, Viên Sơ Nhụy mới từ tập đoàn Viên thị chiến thắng trở về, để lại quang huy chiến tích chờ Đại Viên Đổng đi đánh vỡ, thấy thế nào cũng không giống như người không có đầu óc, đáp án cũng chỉ có một — cô thật sự chán ghét Giang Nhã Lăng.
Trong đầu Chu Dĩ Nhu gió lốc xong, tức khắc vì Giang Nhã Lăng cảm thấy bất công, nhưng vì phòng ngừa Viên Sơ Nhụy hối hận, cô ấy vẫn đạt thành giao dịch rồi sau mới lại vì Giang Nhã Lăng bất bình: "Nhã Lăng vì Nguyệt Vịnh cống hiến nói nhiều không nhiều nhưng cũng không ít, Tiểu Viên Đổng lại so sánh với người khác như vậy, thậm chí có thể so sánh với người đã xem như phế bỏ kia, lương tâm thật sự quá ý đi?"
Viên Sơ Nhụy nhướng mày tò mò: "Làm trò trước lão bản khác nói nghệ sĩ nhà mình phế đi,công ty Văn Hoá Hưng Lan cũng không phải đang phủ định nghệ sĩ mình sao?"
Chu Dĩ Nhu trầm giọng nói: "Tôi chỉ đang nói sự thật."
Viên Sơ Nhụy nói có sách mách có chứng nói: "Sự thật? Cảm thấy Giang Nhã Lăng hơn Đào Hựu Tình không phải là cô sao? Nếu không phải vậy sao 5 năm trước lại chơi trò sau lưng, làm ra thao tác khiến Đào Hựu Tình lui tái, thoái vị cho cho Giang Nhã Lăng?
Trong mắt Chu Dĩ Nhu bay bay hiện lên một tia kinh ngạc, cô ấy không biết Viên Sơ Nhụy làm sao biết chuyện này, nhưng không có truy vấn, hỏi ngược lại sẽ bị bại lộ, cô ấy chỉ có thể làm như không biết Viên Sơ Nhụy nói cái gì, dường như không có nói: "Tôi không hiểu Tiểu Viên Đổng nói cái gì, tôi cũng không cảm thấy Nhã Lăng thua kém cô ấy."
Viên Sơ Nhụy tiếp tục khảo vấn linh hồn: "Vậy lúc trước sao lại làm cô ấy lui tái?"
Chu Dĩ Nhu : "..."
Chu Dĩ Nhu cảm thấy chính mình có chút lòng dạ không thuận vì thế đánh qua đề tài khác: "Nhường Giang Nhã Lăng, cô đừng hối hận."
Viên Sơ Nhụy vẻ mặt nghiêm túc: "Cô để Đào Hựu Tình lui tái cũng chưa hối hận, vì sao tôi sẽ hối hận vì Giang Nhã Lăng?"
Chu Dĩ Nhu: "... Cô đừng cao hứng quá sớm, cô không có khả năng ký với Đào Hựu Tình ."
Bởi vì chỉ bằng việc Đào Hựu Tình tuyệt đối thích cô ấy, Đào Hựu Tình nhất định sẽ không rời khỏi Hưng Lan lựa chọn Nguyệt Vịnh.
Đào Hựu Tình có thể lựa chọn Nguyệt Vịnh hay không cũng không liên quan với Hưng Lan, Hưng Lan chỉ liên quan đến không can thiệp quá trình nàng giải ước, Hưng Lan chỉ có thể đảm bảo không ký tiếp, sẽ không đảm bảo Viên Sơ Nhụy nhất định có thể ký với nàng.
Viên Sơ Nhụy nghe thấy ba chữ "Không có khả năng" lòng chiến đấu trong lòng lại bị kéo ra, mười phần muốn tức giận, cô cười khanh khách nói: "Giao dịch đã thành, chuyện này cũng không phải cô có thể quyết định, cô dựa vào cái gì cho rằng tôi không thể mời được cô ấy?"
Chu Dĩ Nhu đối mặt với mấy cái cô truy vấn, mặt cũng đen: "Vẫn là câu nói kia, Đào Hựu Tình không có khả năng mạnh hơn Nhã Lăng."
"Hả?" Viên Sơ Nhụy cười cười: "Cô nói không thì là không sao?"
Chu Dĩ Nhu: "..."
Chu Dĩ Nhu: "Văn hóa Nguyệt Vịnh chẳng lẽ là tranh cãi?"
Bằng không sao cô ấy nói một câu cô thì cãi lại một câu???
Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười, bị người ta khơi màu lòng háo thắng, cô không để ý chút nào mà dùng ngón tay mở nắp hộp thuốc: "Tùy trường hợp." Sau đó lễ phép mà hướng Chu Dĩ Nhu ý bảo mời một chút, coi như việc thay việc tạm thời không nói chuyện.
Chu Dĩ Nhu từ chối: "Không hút."
Viên Sơ Nhụy lại hỏi: "Để ý tôi hút không?"
Chu Dĩ Nhu phi thường để ý người khác hút thuốc, nói chi hiện tại cô ấy cùng cô đang có chút giằng co, ngữ khí cũng trở nên không khách khí: "Để ý."
Viên Sơ Nhụy nhàn nhạt mà "Nga" một tiếng.
Chu Dĩ Nhu cho rằng cô muốn dẹp nó, kết quả thấy cô lưu loát rút ra một cây thuốc lá màu trắng vẻ mặt bình tỉnh mà nói: "Được, vậy phiền toái cô ra ngoài trước đi, chờ tôi hút xong cô lại đi vào."
Chu Dĩ Nhu chấn kinh rồi, vẻ mặt đầy kinh ngạc hỏi: "Vậy cô hỏi có để ý hay không có ý nghĩa gì?"
Viên Sơ Nhụy mặt không đổi sắc: "Thuận tiện thôi, có vẻ tôi có lễ phép."
Chu Dĩ Nhu: "???"
Đây là loại lễ phép gì?
..........................
Tác giả có lời muốn nói:
-Tiểu Viên Đổng: Tác dụng chính là vì để cho biết tôi có lễ phép, còn có, chọc giận cô.
- Chu Dĩ Nhu :.......
-Đào tiên nữ( lâm vào trầm tư): Tôi phải đi đâu mới tốt đây....
#hôm nay vợ chồng son có gặp mặt không?#
#không có, nhưng sẽ rất nhanh thôi.#
Cực hạn một đổi một (?).
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)