Sự xuất hiện đột ngột của Đào Hựu Tình khiến Viên Sơ Nhụy hơi kinh ngạc, đặc biệt là khi cô đang nói đến tình huống nàng có ý tưởng gì đó.
Cái gọi là ý tưởng chẳng lẽ là...... câu dẫn cô?
Viên Sơ Nhụy đứng ở cửa phòng sách, chậm rãi tháo xuống mắt kính gọng vàng đầy kiêng kỵ, thong thả ung dung đi tới bàn trà trong phòng khách rồi đặt xuống. Khi cúi xuống, bộ đồ ngủ mềm mại nhẹ nhàng mở ra, lộ ra một mảnh bờ vai trắng như tuyết hữu ý vô tình, mái tóc đen dài xõa trên vai như nước chảy, đẹp đẽ tinh xảo.
Ánh mắt cô ôn hòa dừng ở trên người Đào Hựu Tình, đã mở miệng trước: "Làm sao vậy?"
Đào Hựu Tình không biết như thế nào, giống như vừa mới bình phục lại tinh thần rồi bước lên một chút, đột nhiên đưa hai tay lên đặt nhẹ lên vai cô, không nói một lời đã đẩy cô ngã xuống sô pha, sau đó ngồi khoá ở trên người cô, từ phía trên cao nhìn xuống.
Viên Sơ Nhụy từ phía dưới nhìn lên nàng, nhớ lại tác phẩm đồng nhân cô đã viết, lờ mờ đoán được kế tiếp nàng sẽ làm cái gì. Cô thấy nhìn thấy Đào Hựu Tình mím môi lộ ra một nụ cười không rõ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, có thể làm người nhìn thấy tim đập loạn nhịp.
Trong giây tiếp theo, tay Đào Hựu Tình đặt ở trên nơ con bướm bên hông, thong thả, phong tình mà cởi dây lưng ra, dáng người hoàn mỹ bị đai đen vây lấy nhất thời hoàn toàn mở ra, chiếc áo choàng ngoài bằng sa tanh mịn phong tình vạn chủng chảy khỏi bả vai tròn trịa trắng nõn, thiên kiều bá mị mà đáp ở trên cánh tay mảnh khảnh của nàng.
Viên Sơ Nhụy nhìn nàng không chớp mắt, bỗng nhiên hiểu được nàng sẽ như lời gợi ý mà làm gì.
Ở trong tác phẩm đồng nhân kia, hai người họ là thân phận đối lập, mỗi người có nhiệm vụ quyến rũ nhau, lên kế hoạch để lấy những gì họ muốn từ trên người đối phương. Ở trong văn hai người bọn họ ý loạn tình mê dưới ánh đèn cùng những ly rượu, giữ tâm tư dụ dỗ đối phương, ái muội đúng mực đắn đo vừa phải, đồng thời khoảng cách giữa hai người cẩn trọng từng bước rút ngắn lại.
Trong đó có một màn chính là Đào Hựu Tình ngồi ở trên người cô, cởi bỏ quần áo trước mặt cô —— đương nhiên, chỉ là tượng trưng tính mà lấy đi một hai kiện quần áo như vậy. Là người câu dẫn thông minh cũng sẽ không để toàn quân mình bị diệt, mà như này cũng đã đủ để nàng thể hiện sự quyến rũ cá nhân của mình.
Hơn nữa trong đồng nhân cô đã thật sự bị mắc câu bởi cách này.
Viên Sơ Nhụy không chút nghi ngờ Đào Hựu Tình hiện tại là trình diễn văn đồng nhân cô viết, tuy rằng cô không nghĩ tới chính mình tùy tay một viết một áng văn đã được ứng nghiệm, nhưng như vậy cũng không gây trở ngại đến việc cô chờ mong chuyện này. Giống như hiện tại, cô rất chờ mong Đào Hựu Tình tiếp tục theo "Kịch bản" mà diễn tiếp.
——Tuy rằng Đào Hựu Tình không biết dưới thân nàng chính là người biên kịch.
Đào Hựu Tình thật sự lấy cảm hứng từ văn đồng nhân đó mà tới câu dẫn Viên Sơ Nhụy. Dù nàng không biết ai viết ra, nhưng không sao, trên thế giới này có rất nhiều người ghép CP, nói không chừng thật sự có người ăn cẩu lương nàng cùng Viên Sơ Nhụy phát?
Còn nữa nói, Viên Sơ Nhụy tốt xấu cũng là bách khoa phong phú, mặt cũng được công nhận đẹp, nói cô là diện mạo của giới chủ tịch cũng không quá đáng. Ghép những người đẹp với nhau là cảnh đẹp ý vui, cho nên có người sẽ ghép nàng với Viên Sơ Nhụy cùng nhau cũng không có gì kỳ quái.
Đào Tiên Nữ: Ai kêu tôi là tiên nữ xinh đẹp chi!
Quan trọng nhất chính là, bản văn đồng nhân này viết quá tốt, bút pháp tinh tế, cốt truyện phong phú, tương tác giữa các nhân vật có vẻ bình lặng nhưng nội tâm đang dâng trào —— còn có phương pháp câu dẫn Viên Sơ Nhụy, trong đó còn có phương pháp câu Viên Sơ Nhụy!!!
Cả ông trời cũng đưa phương pháp câu dẫn Viên Sơ Nhụy đến trước mặt nàng, sao nàng có thể không cần? Nàng quyết không thể cô phụ ý tốt của ông trời và một ngàn hai trăm vạn!
Nàng cúi người đến gần Viên Sơ Nhụy, vụng về học văn đồng nhân của chính mình, nhẹ nhàng cắn vành tai của Viên Sơ Nhụy, sau đó là hôn, rồi đến liếm, làm tất cả mọi thứ. Nàng không biết bản thân có học tốt chưa, có làm đúng chỗ Viên Sơ Nhụy thích hay không, cho cực kì tỉ mỉ và chờ mong đối đãi với người dưới thân.
Bất quá rất nhanh nàng đã nhận ra tay Viên Sơ Nhụy ôm lấy eo nàng, kéo nàng ép sát vào người cô. Thật giống như là một tín hiệu đáng mừng, khích lệ nàng rất nhiều, ánh mắt nàng lập tức sáng lên như những vì sao ngoài cửa sổ.
Viên Sơ Nhụy ăn cách này!
Nàng dừng lại và vui vẻ dựa vào tai Viên Sơ Nhụy, trong thanh âm mang theo vài phần ý cười rõ ràng: "Cô thích như vậy."
Hai người nằm ở sô pha trong tư thế thân mật và ái muội. Đào Hựu Tình nửa cởi nửa dựa mà dán ở bả vai Viên Sơ Nhụy, tay Viên Sơ Nhụy thay đổi vị trí đáp, một bàn tay ôm eo nàng một bàn tay đặt ở trên lưng nàng, là một động tác mười phần chiếm hữu cùng bảo hộ rõ ràng với nàng.
Đào Hựu Tình khó có khi có thể quyến rũ được Viên Sơ Nhụy một lần, đắm chìm ở trong chiến tích của mình, trong thời gian ngắn cũng không có phản ứng lại tư thế của họ bây giờ có bao nhiêu thân mật.
Viên Sơ Nhụy biết nhưng không nói ra, sau khi nghe Đào Hựu Tình nói câu kia, cô mới quay đầu gần gũi nhìn người bạn nhỏ này.
Bạn nhỏ giống như bảo bối trân quý nhất thế gian này, da dẻ mịn màng, trắng như tuyết trắng tinh không chút tì vết. Lông mi dày và cong, khi quét lên xuống trông giống như cánh bướm. Đôi mắt sáng ngời, gợn sóng nước mùa thu sáng ngời, chiếu ra bộ dáng nghiêm túc lại dịa dàng của cô.
Giống như áng văn cô viết ra, khi Đào Hựu Tình làm tới chỗ này sẽ không làm thêm cái gì nữa, nhưng không giống với đồng văn chính là Đào Hựu Tình trong văn đồng nhân lúc này đã lời nói dây dưa câu dẫn cô, còn Đào Hựu Tình ở hiện thật thì vẫn còn đang vui vẻ vì cô mắc câu.
Cô không biết nguyên nhân Đào Hựu Tình dừng lại vì dính câu hay là vì "Đào Hựu Tình" trong đồng nhân không có hành động tiếp theo, nên không có mẫu cho nàng học tập. Nhưng mặc kệ là cái nào, hiện tại cô đột nhiên bắt đầu hối hận bản thân sao không viết cái văn đồng nhân kia nhiều một chút.
Nếu là biết Đào Hựu Tình sẽ học, vậy cô......
—— Như thế này căn bản chính là cô đang tự viết sổ tay công lược bản thân!
Sau khi Viên Sơ Nhụy nhận ra bản chất của việc này thì không khỏi buồn cười trong lòng và nhịn không được cười kẽ ra tiếng.
Đào Hựu Tình nhìn cô đang ổn rồi đột nhiên bật cười thì sững sờ hỏi: "Cô đang cười cái gì?"
Là đang cười nàng làm không được???
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng: "Không có gì."
Đào Hựu Tình lặng im mà nhìn chăm chú cô một lát, sau đó thật cẩn thận hỏi: "Có phải khi nãy tôi câu dẫn rất tốt hay không? Vừa rồi tâm có động không nhỉ?"
Viên Sơ Nhụy nhìn nàng, nhớ tới Trì Tuyết Oánh nói qua vào lúc mấu chốt cần thử nàng, vì thế suy nghĩ vừa xong liền nói: "Thì ra chỉ vậy là xong rồi, tôi đây còn có chút thất vọng."
Chủ yếu là thất vọng với bản thân, hận bản thân sao không viết nhiều một chút làm những gì cần xảy ra thì nên xảy ra!
Đào Hựu Tình: "......"
Đào Hựu Tình nheo đôi mắt lại nhìn chằm chằm cô: "Cô thật sự thất vọng sao, vừa rồi cô còn ôm eo tôi!"
Viên Sơ Nhụy bình tĩnh nói: "Tôi thất vọng vì không có hành động tiếp theo, tôi không phải đã nói với cô rồi sao, câu dẫn tôi thì phải mạnh dạn một chút."
Đào Hựu Tình không thể không biết xấu hổ nói là văn đồng nhân câu viết đến đây đã không tiếp tục, như vậy thì có vẻ nàng không có công câu dẫn, tròng mắt quay tròn một chút, không phục nói: "Tôi là thiếu nữ bảo thủ, cũng đã làm như vậy với cô, chẳng lẽ còn không đủ mạnh dạn sao!"
Viên Sơ Nhụy cười khẽ: "Đủ, nhưng cũng không đủ. Có phải còn muốn tôi dạy tiếp hay không?"
Đào Hựu Tình không tin tà: "Cô dạy cô dạy đi, bổn tiên nữ thật muốn nhìn lần này cô còn câu dẫn tôi như thế nào!"
Đào Tiên Nữ: Viên Sơ Nhụy cô có bản lĩnh thì cởi ngay trước mặt tôi đi! 【 Hừ.JPG】
Sau đó nàng lại một lần bị Viên Sơ Nhụy hôn lên.
Đầu tiên nàng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó phi thường bình tĩnh mà nghĩ ở trong lòng: A, người phụ nữ này, vẫn theo lối mòn.
Viên Sơ Nhụy lúc trước hôn nàng nhiều lần như vậy, sao nàng có thể xem cái này là kịch bản mới? Vậy thì trận thi đấu câu dẫn này Viên Sơ Nhụy đã thua rồi!
Bất quá rất mau nàng đã phát hiện ra có gì đó không ổn, trước kia Viên Sơ Nhụy hôn nàng đều là chuồn chuồn lướt nước, hôn một chút cũng đã rời đi, cũng không có quá nhiều động tác, nhưng lần này không giống nhau, thời gian Viên Sơ Nhụy dừng lại ở môi nàng dường như bị kéo khá dài, hai cánh môi mềm ấm kia cũng bắt đầu không thành thật.
Viên Sơ Nhụy giam cầm người ở trong ngực, yên lặng mà hôn lấy cánh môi nàng, kiên nhẫn đợi một hồi, sau khi xác nhận người trong lòng ngực không có ý kháng cự thì cô khẽ mở môi đỏ cắn môi dưới của nàng, tiếp theo nhẹ nhàng, dịu dàng, ái muội mà đi vào miệng nàng, cố ý vô tình mà trêu đùa nàng.
Là trêu đùa người nàng, hoặc là trêu đùa trái tim nàng.
Đây là lần đầu tiên Đào Hựu Tình cùng người khác dây dưa môi không thôi, đại não "Ong" một tiếng liền bị cuốn đi chỉ còn lại trống không, thân thể cũng quên không nhúc nhích căng chặt rồi dựa sát vào Viên Sơ Nhụy.
Thân thể của nàng không có đẩy Viên Sơ Nhụy ra, đúng vậy, không có đẩy ra, hiện tại nàng cũng không có cách bình tĩnh lại và nghĩ về lý do tại sao bản thân không đẩy Viên Sơ Nhụy ra, thậm chí bởi vì một lần thâm nhập vào của Viên Sơ Nhụy mà khiến nàng lập tức quăng vấn đề này ra sau đầu.
Nàng có thể cảm thấy rằng kỹ năng hôn của Viên Sơ Nhụy khá vụng về, kỹ thuật không có gì để làm người kinh ngạc cả. Mỗi một chỗ ở trên môi nàng đều như đang thử nghiệm, thận trọng, như thể sợ làm hỏng nàng. Nhưng lần đầu tiên thân mật như vậy đối với nàng mà nói, đã cũng đủ có thành ý, cũng đủ ở làm lòng nàng nhấc lên sóng to gió lớn.
Khi cơ thể được thả lỏng, lưng áp vào ghế sô pha mềm mại, trên đôi má trắng như ngọc nổi lên một tia thẹn thùng, nhịp tim nhanh chóng lặng lẽ không biết từ lúc nào, khiến nàng cảm thấy luống cuống.
Nàng biết rằng nụ hôn sẽ làm cho thời gian trở nên trong suốt, thậm chí nàng không biết họ đã hôn nhau bao lâu, nàng chỉ biết rằng khi Viên Sơ Nhụy rời khỏi cánh môi nàng, ánh mắt dịu dàng của cô khiến nàng rất luyến tiếc, khao khát như đất khô cần mưa.
—— Nàng lại thua rồi.
Ánh mắt Viên Sơ Nhuỵ nhìn thẳng vào người đang đỏ mặt. Không phản kháng, không từ chối, không giận dữ, bạn nhỏ an tĩnh lại ngoan ngoãn chấp nhận mọi sự gần gũi từ cô. Trong lòng cô chợt lóe lên một tia mong đợi, khiến cho cô muốn hỏi một câu "Em thích tôi sao?"
Em có động tâm với tôi hay không?
Em có thật sự yêu tôi mà chưa rõ hay không?
Có phải...... Cũng có thể có được em đáng yêu như thế hay không?
Ánh mắt họ chạm nhau, không ai biết người kia đang nghĩ gì, trái tim của Viên Sơ Nhụy ngo như muốn lay động, cô muốn hỏi một câu như vậy, nhưng Đào Hựu Tình dường như vừa hoàn hồn, và đột nhiên che miệng lại, kinh ngạc nói: "Cô chiếm tiện nghi tôi!"
Viên Sơ Nhụy dừng một chút, vẻ mặt mê hoặc mà nhìn nàng: "......?"
Người này chắc chăn chưa? Người này đã cùng cô hôn bao nhiêu lần rồi?
Đào Hựu Tình đứng dậy khỏi ghế sofa với vẻ mặt kinh hoàng như một kẻ trốn chạy.
Bầu không khí tươi đẹp bị phá vỡ, Viên Sơ Nhụy buồn cười nói: "Tôi hôn cô đã bao nhiêu lần, lúc trước sao không thấy cô nói tôi chiếm tiện nghi?"
Có phải người này đang kiếm cớ che giấu chột dạ, che giấu bản thân động tâm hay không?
Đào Hựu Tình che miệng, không ngừng sau này lui: "Lần này thì chiếm quá nhiều!"
"Viên Sơ Nhụy cô, cô là nữ nhân hư!"
Sau khi nàng ném ra những lời này, đã vội vàng chạy về phía cửa mở ra rồi đi mất, để lại Viên Sơ Nhụy không hiểu ra sao ngồi ở trên sô pha nhìn nàng rời đi.
Sợ không phải cái đầu nhỏ của em ấy có vấn đề gì đi?
......
Sau khi Đào Hựu Tình đóng cửa lại, biểu tình nháy mắt thay đổi, nản lòng mà ngồi xổm xuống cửa với nặn nề lấy mình.
Giống như Viên Sơ Nhụy suy nghĩ, thật là nàng đang tìm lấy cớ rời đi, bởi vì nàng cảm thấy quá không xong.
Viên Sơ Nhụy thân mật với nàng như vậy mà nàng không hề thấy chán ghét...... Thậm chí trong lòng còn đáng xấu hổ mà xuất hiện một chút thích.
Nàng thích Viên Sơ Nhụy ôm nàng, thích trong mắt Viên Sơ Nhụy chỉ có hình dáng nàng, thích Viên Sơ Nhụy hôn nàng, giống như hôn môi người yêu, chân thành tha thiết lại dịu dàng như vậy. Nàng còn thích bộ dáng Viên Sơ Nhụy mang mắt kính gọng vàng, dáng vẻ kia thật là quá làm người động tâm......
Về nụ hôn, nàng chưa chưa bao giờ hôn người yêu hôn môi, cũng không biết người yêu khi một cặp đôi thật sự thân mật là như thế nào, nhưng vừa rồi khi môi răng gian triền miên đã cho nàng ảo giác ngắn ngủi —— đó là Viên Sơ Nhụy, không phải đối tượng nàng muốn công lược mà là người nàng yêu chân thành tha thiết, hai người chỉ là người yêu nhau sâu sắc.
Như vậy quá không xong.
Nàng không dám qua loa mà nhận định bản thân mình thích Viên Sơ Nhụy, nhưng lại ẩn ẩn động tâm, là cảm giác cầm lòng không đậu ỷ lại vào Viên Sơ Nhụy, thật sự là quá không xong.
Nàng còn chưa có công lược Viên Sơ Nhụy xong, làm sao lại bị Viên Sơ Nhụy công lược xong trước rồi???
Vạn nhất Viên Sơ Nhụy chỉ là thích chơi trò để nàng công lược bản thân nhưng cũng không có nghĩ quá nhiều, thậm chí căn bản không có khả năng sẽ động tâm với mình, vậy nàng bị công lược trước thì chẳng phải là sẽ vừa xấu hổ vừa thật mất mặt?!
Nàng vỗ vỗ mặt mình, nhắc nhở bản thân tỉnh táo một chút.
Mình không thích cô, những cái đó đều là ảo giác, cũng chỉ là ảo giác mà thôi! Đều do Viên Sơ Nhụy làm quá tốt, tốt tới như vậy ai cũng sẽ có loại ảo giác này!
Ổn định Đào Hựu Tình, bản thân không thể thua trước!
Muốn động tâm cũng...... Cũng phải làm Viên Sơ Nhụy động tâm trước ròi lại nói!
Nàng đứng lên đi lấy điện thoại của mình, nhắn cho khung thoại của Đào Thanh một câu.
[ Đào Hựu Tình ]: Cậu ơi, cậu hãy phù hộ con, làm Viên Sơ Nhụy thua trước!
......
Viên Sơ Nhụy muốn tự mình đi qua hỏi thăm tình huống Đào Hựu Tình một chút, nhưng sau khi xem xét phản ứng của Đào Hựu Tình trước khi đi lại cảm thấy thời cơ không thích hợp, Đào Hựu Tình cần bình tĩnh, không cần cô qua đó.
Cô ngồi trên ghế sô pha, lặng lẽ không nói lời nào.
Đào Hựu Tình nói cô "Chiếm tiện nghi", còn nói hôm nay cô "Chiếm quá nhiều".
Đây là có ý gì?
Là đang tìm lấy cớ rời đi, hay là không tán thành cô thân mật như vậy? Cô vừa không đoán ra nguyên nhân lời Đào Hựu Tình nói, vừa hoảng loạn cùng lo lắng, bởi vì như này ý nghĩa khoảng cách cô cùng Đào Hựu Tình đột nhiên lại bị kéo ra một mảng lớn, là một tín hiệu cực kỳ không xong.
Cô trầm mặc một lát, trở lại phòng sách cầm lấy điện thoại, dứt khoát nhắn cho Đào Hựu Tình một tin, chỉ biết rối rắm cũng không được gì.
[ Viên Sơ Nhụy ]: Cô có ổn không?
Đầu ngón tay hơi dừng lại, hai giây sau vẫn đánh xuống một câu "Nếu cô không thích như vậy, tôi xin lỗi, về sau nhất định sẽ không mạo phạm như vậy".
Có lẽ là từ lúc bắt đầu cô đã đánh giá sai lầm khoảng cách của hai người, là cô đang tự mình đa tình. Kéo dài đoạn thời gian trong lúc hôn, thậm chí cô sinh ra một chút ảo giác, cô cảm thấy trong lòng Đào Hựu Tình có cô, cảm thấy các cô rất nhanh là có thể ở bên nhau, rất nhanh đã có thể làm người yêu thật sự, quang minh chính đại mà hôn môi nhau.
Cô trở về với thực tại thở dài ngao ngán, hóa ra cô đúng là cô đang tự mình đa tình.
Đầu ngón tay cô đang hoạt động, dự định nhắn qua những lời này, nhưng Đào Hựu Tình lại một lần giành trước một bước.
[ Hựu Tình ]: Lần sau lại chiếm nhiều tiện nghi như vậy, tôi sẽ tính tiền với cô!
Viên Sơ Nhụy sửng sốt một chút, nhanh nhận ra một tia hơi thở chịu đựng, thoạt nhìn rất ủ rũ nhanh xóa hết những gì đang nhắn rồi lại nhắn một lần nữa.
[ Viên Sơ Nhụy ]: Cô cảm thấy tôi thiếu tiền không?
[ Hựu Tình ]: A, phàm nhân này, còn hôn tiên nữ nữa là sẽ táng gia bại sản đó! Chẳng lẽ cô muốn thử xem sao?
[ Viên Sơ Nhụy ]: Ừm, tôi muốn thử một chút, hôn một người làm sao có thể táng gia bại sản
Cô có tiền như vậy Đào Hựu Tình còn tính tiền với cô? Lượng công phu Đào Hựu Tình cũng không dám sư tử ngoạm một lần muốn hơn 1 tỷ đâu nhỉ.
Tiểu Viên Đổng: Hy vọng em ấy sẽ làm người.
[ Hựu Tình ]: Là tiên nữ
[ Viên Sơ Nhụy ]: Được. Là tiên nữ
Viên Sơ Nhụy nhẹ cong khóe môi, cuối cùng cũng yên lòng, bất kể như thế nào, ít nhất Đào Hựu Tình không có thấy phản cảm, chỉ vậy thì cũng đủ rồi.
Đào Hựu Tình nằm ở trên giường ôm điện thoại, tâm tình tốt lên không ít. Vốn dĩ nàng còn đang lo rằng vẫn lo lắng rằng lời bào chữa của mình sẽ sẽ ngăn Viên Sơ Nhụy không thân thiết hơn với nàng, tạo ra ngăn cách giữa hai người, nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn không cần nàng lo lắng.
Nàng rụt cổ vào ổ chăn, chân vui vẻ di chuyển, một lúc sau lại cầm điện thoại lên..
[ Đào Hựu Tình ]: Tôi có một câu hỏi, muốn cô thành thật trả lời
[ Đào Hựu Tình ]: Cô để tôi công lược cô, căn bản cô sẽ không thích tôi, chỉ đang trêu chọc tôi sao?
Nếu thật là như vậy, nàng lập tức nói hẹn gặp lại với nữ nhân hư này!
[ Tiểu Viên Đổng ]: Chơi cô bằng chuyện này không hề có ý nghĩa
[ Tiểu Viên Đổng ]: Cho nên mời cô tin tưởng tôi, nghiêm túc công lược tôi
[ Tiểu Viên Đổng ]: Chẳng lẽ cô không muốn một ngàn hai trăm vạn?
Đào Hựu Tình: "!!!"
Tin tin, nàng tin, một ngàn hai trăm vạn này nàng nhất định phải có!
......
Hai tuần sau, cả hai đã bắt đầu chương trình tạp kỹ đầu tiên. Đó là một chương trình tạp kỹ thể thao ngoài trời có tên 《 Không thể tránh khỏi 》, là chương trình của bạn lâu năm Viên Sơ Nhụy, Vương Húc Vĩ sản xuất, mấy năm trước ratings vẫn luôn không tồi, nhưng sau khi chuyển giao cho những người cùng công ty thì suy yếu đi rất nhiều. Nếu không có gì cải thiện, chương trình tạp kỹ sẽ bị cắt bỏ, vì con ruột của mình nên Vương Húc Vĩ một lần nữa tiếp nhận chương trình này.
Chương trình cho phép các khách mời tranh tài dưới hình thức nhiệm vụ nhóm, nhóm nào hoàn thành nhiệm vụ trước sẽ có cơ hội hiện thực hóa mong muốn của mình, nhóm chương trình cũng sẽ dùng hết toàn lực thực hiện nó.
Vương Húc Vĩ xem kỳ này như để cho cấp trên cấp dưới, nên mời các cấp cao của công ty giải trí lớn cùng nghệ sĩ của họ đến tham gia, trước tiên chọn Nguyệt Vịnh Đào Hựu Tình cùng Viên Sơ Nhụy. Các công ty khác vừa nghe Tiểu Viên Đổng muốn lên chương trình, sôi nổi chọn nhân viên quản lý cấp cao cùng nghệ sĩ lên chương trình, cuối cùng mời tổng cộng bốn nhóm khách mời nữ.
Vương Húc Vĩ đặt hy vọng vào cả bốn nhóm khách của họ, chỉ cần có một nhóm có thể bùng nổ, cũng có thể cứu 《 Không thể tránh khỏi 》 quay lại.
Hầu hết những người mà Vương Húc Vĩ mời đều là những người có cảm giác tốt với chương trình tạp kỹ,, chỉ là không biết bọn họ ở trước mặt sếp của mình còn có thể hoạt bát vậy hay không, đặc biệt là cùng người lãnh đạo trực tiếp lên chương trình như Đào Hựu Tình. Nhưng mừng là vào ngày nhóm chương trình thông báo khách mời, lưu lượng lập tức nổ mạnh một đợt.
@ Tôi mong mọi người sẽ mãi hạnh phúc: Ốc ngày, lão bản Nguyệt Vịnh đích thân ra trận? Mấy anh em, tự mình công khai hahaha!
@ Có mấy bó bắp cải: Tiểu Viên Đổng cùng lão Vương có quan hệ rất tốt a, tới cứu chương trình nhỉ? srds, tôi hoài nghi khi có cô ấy thì Hồng Đào Q sẽ rất câu nệ hhhhhhh cùng sếp mình làm nhiệm vụ, ai dám bung hết lụa chứ!
@ Phong cách người này không chê vào đâu được: Nga! Thể diện của giới bá đổng tới! Đây chắc là nhóm nhan sắc rồi, được, tôi có thể mong chờ ở giá trị nhan sắc một chút, lấy kỳ tôn trọng [ đầu chó ][ đầu chó ][ đầu chó ][ đầu chó ]
@ Kiến thức chuyên môn với tỷ câu hỏi: [ đầu chó ][ đầu chó ][ đầu chó ] Tôi có thể hình dung ra bộ dạng túng ba của idol trên chương trình sao? Tôi bắt đầu đáng xấu hổ chờ mong!
@ Cho mấy người một búa: gkdgkdgkd! Tôi đã nói rồi!!!
Sau khi 《 Không thể tránh khỏi 》 công bố tuyên truyền, bốn nhóm khách mời đã sớm đến trường quay đúng hẹn, nhóm lão bản lễ phép khách khí trao đổi một phen, sau đó cũng đi thay quần áo vận động.
Vương Húc Vĩ phụ chịu trách nhiệm giải thích các quy tắc cho từng nhóm, sau đó dẫn dắt mọi người chính thức bắt đầu ghi hình. Khi bắt đầu chương trình, Vương Húc Vĩ lấy ra một ống tre có gắn vài que giấy dài đã được gấp lại và đưa chúng cho bọn họ rút ra, khi rút ra được chính là nhiệm vụ thứ nhất. Nhiệm vụ thứ nhất sẽ quyết định trình tự xuất phát.
Phụ trách rút thăm chính là Viên Sơ Nhụy, ở trong này vị trí của cô cao nhất, sau khi mọi người khiêm nhượng một hồi mời cô đi ra ngoài rút.
Viên Sơ Nhụy cùng Vương Húc Vĩ mắt trừng mắt.
Vương Húc Vĩ cầm ống thẻ run lên một chút, ý bảo cô rút thăm.
Viên Sơ Nhụy không chắc liệu những trò chơi dí người vào chỗ chết của Vương Húc Vĩ hay không, vì thế nói: "Tôi hy vọng tình bạn chúng ta sẽ không đi sẽ không kết thúc ở đây."
Vương Húc Vĩ thật cẩn thận: "...... Tôi đây hy vọng tình bạn chúng ra sẽ không yếu ớt thế?"
Bởi vì cảnh này cũng được đưa vào chương trình, nên người xem cũng vui vẻ bình luận một trận.
—— Tiểu Viên Đổng: Cậu tốt nhất đừng bẫy tôi.
—— Lão vương: Vậy không nhất định.
—— ha ha ha ha ha ha ha ha tình bạn này gặp quỷ!
Viên Sơ Nhụy cùng Vương Húc Vĩ đối diện ánh mắt, lúc sau không chút do dự rút một cái —— vật tay.
Quy tắc vật tay rất đơn giản, Nhóm chương trình chỉ định một khách mời làm người điều khiển, người chơi này có thể chỉ định bất kỳ một trong ba nhóm còn lại để thách đấu, người bảo vệ được vị trí thứ nhất sẽ được xuất phát trước tiên. Vị trí thứ hai xuất phát trễ hơn vị trí thứ nhất năm phút, vị trí số ba trễ tám phút, thứ tư trễ mười phút.
Sau khi Viên Sơ Nhụy rút ra nhiệm vụ Đào Hựu Tình lại nghe thấy ba nhóm idol khác bên cạnh bắt đầu nóng lòng muốn thử, thậm chí châu đầu ghé tai: "Cánh tay tôi rất tốt, tôi cảm thấy có thể thử xem."
"Mọi người đều là con gái, chắc là sức lực cũng không khác biệt lắm?"
"Tôi sẽ nỗ lực!"
Viên Sơ Nhụy nhìn trò chơi này nhướng mày, cái gì cũng chưa nói, về tới bên cạnh Đào Hựu Tình. Vương Húc Vĩ bắt đầu chỉ định người điều khiển, viết tên mỗi một nhóm lên giấy ném nó một cách ngẫu hứng, rồi nhặt một tờ trong số đó lên, xác định là vị idol nói cánh tay mình rất tốt sẽ là người điều khiển.
Đào Hựu Tình nhớ rõ tên cô ấy kêu Miêu Miểu, một đứa nhỏ có tính cách thật hoạt bát.
Sau khi Miêu Miểu trở thành người điều khiển cũng là lúc sẽ phải bắt đầu chỉ định đối thủ, mỗi nhóm khách mời bất luận là idol hay là lão bản thì cô ấy cũng có thể tùy ý chọn lựa, cũng chỉ có thể chọn định một người.
Sau khi cô ấy bước lên, cô ấy chỉ vào Đào Hựu Tình không chút do dự: "Tôi mời Hồng Đào Q là đối thủ thứ nhất!"
Cô ấy vừa mới quan sát, sau khi Viên Sơ Nhụy rút ra kia tờ giấy, Đào Hựu Tình không có tỏ thái độ, cho nên cô ấy cân nhắc một chút, nói không chừng là Đào Hựu Tình bởi vì mình không am hiểu vật tay cho nên không muốn lên tiếng.
Vậy đầu tiên cô ấy sẽ xử người yếu nhất!
Viên Sơ Nhụy cùng Đào Hựu Tình nhìn nhau nhau một cái, Viên Sơ Nhụy hỏi: "Cô chắc chắn chọn cô ấy sao?"
Đào Hựu Tình cũng hỏi: "Cô thật sự nghĩ kỹ rồi hả?"
Viên Sơ Nhụy thương hại nói: "Chọn tôi có thể tốt hơn cô ấy đó."
Đào Hựu Tình chân thành gật gật đầu: "Sao đây."
Hai người đột nhiên bắt đầu từ bi kẻ xướng người hoạ, làm Miêu Miểu bị vòng đến đầu óc choáng váng.
—— ha ha ha ha ha ha ha hư thế! Khẳng định là hư thế!
—— Sao tôi lại cảm thấy họ là đang lừa Miêu Miêu chọn Tiểu Viên Đổng? Chẳng lẽ Tiểu Viên Đổng vật tay rất mạnh?
—— Hai người này kẻ xướng người hoạ...... Rất có mùi, cam!
Miêu Miểu phục hồi tinh thần lại, cảnh giác mà cho rằng hai người họ đang hư trương thanh thế*. Nào có người không được còn mời người khác đánh mình?! Chỗ này không chừng có âm mưu!
(*Hư trương thanh thế: Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thật ra không có gì đáng kể.)
Cô ấy quay đầu lại nhìn thoáng qua quản lý nhà mình, càng thêm chắc chắn chọn Đào Hựu Tình: "Tôi chắc chắn, là Hồng Đào Q."
Đào Hựu Tình đi đến trước mặt cô ấythở dài: "Người trẻ tuổi, sao lại không nghe khuyên bảo chứ." Sau đó vô cùng chân thành tha thiết nói, "Sức tay tôi rất không nhỏ."
Miêu Miểu xoa tay hầm hè, cô ấy không tin, người này khẳng định là hư trương thanh thế, sử dụng chiến thuật tâm lý!
Sau đó cũng chưa tới ba giây cô ấy đã bị Đào Hựu Tình hạ, quang vinh mà trở thành người đứng đầu 《 Không thể tránh khỏi 》 ngắn nhất trong lịch sử.
Miêu Miểu: "......?"
Đào Hựu Tình đồng tình mà vỗ vỗ bả vai cô ấy, khiêm tốn nói: "Kẻ hèn bất tài, chỉ có điều biêt một chút Karate."
Miêu Miểu: "???"
Ngọa tào, tôi đây lại chọn người mạnh nhất???
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)