Giang Hựu Tình từ nhỏ không ngừng được Giang gia sủng, còn được Viên gia sủng, quá mức vô ưu vô lự, càng thêm giống tiểu công chúa kiều kiều nộn nộn, ở trước mặt Viên Sơ Nhụy còn không có gì nàng không dám nói nói. Nàng dám làm dám chịu, dám nghĩ dám nhận!
Viên Sơ Nhụy bị bộ dáng này của nàng chọc cười, không nhẹ không nặng mà ở trên chóp mũi nàng chọc một chút: "Em cư nhiên còn dám thừa nhận." Lại nói, "Chị đây càng không thể mang em về nhà."
Giang Hựu Tình một giây nhận túng, nhuyễn thanh nhuyễn khí giữ chặt tay cô: "Đừng mà, mang em về nhà đi, em thật sự siêu muốn đi nhà chị cùng chị trải qua cuối tuần......"
Thấy Viên Sơ Nhụy không đáp, nàng lập tức áp dụng thưởng phạt thế công: "Em lần này làm kiểm tra đến tốt như vậy, chị liền không định khích lệ bé con một chút, để bé con lần sau càng có động lực tiếp tục phát huy đi?"
Viên Sơ Nhụy thật sự bị cái lý do này của nàng thuyết phục, nhẹ nhàng nắm lại tay nàng, hỏi: "Nhưng tuần này chị muốn ở trong nhà xử lý công việc, không thể cùng em ra ngoài chơi, như vậy em cũng nguyện ý cùng chị trải qua cuối tuần sao?"
Các nàng ngày thường một người ở công ty một người ở trường học, chỉ có những ngày nghỉ mới có thể nhìn mặt, rõ ràng ở một chỗ lại như là yêu xa. Giang Hựu Tình sẽ nhớ cô, cô cũng sẽ nhớ Giang Hựu Tình, càng muốn lưu nàng lại trong nhà mình bồi bản thân trải qua cuối tuần.
Nhưng là Giang Hựu Tình cuối tuần thích ra ngoài thả lỏng, mà cô hiện tại cuối tuần trên cơ bản đều lựa chọn ở trong nhà xử lý công việc, cho nên cô lo lắng Giang Hựu Tình cùng cô theo ngốc ở trong nhà sẽ cảm thấy nhàm chán.
"Nguyện ý nha!" Giang Hựu Tình đáp đến vô cùng vui sướng, một đôi mắt sáng đến kinh người, tươi cười vẫn như khi còn nhỏ sạch sẽ ngây thơ như vậy, "Ở nơi nào không quan trọng, em chính là muốn cùng chị ở bên nhau. Ra ngoài chơi so sánh với chị á, chỉ có thể xếp thứ hai. Hơn nữa em đáp ứng chị sẽ cùng nhau nỗ lực cùng nhau tiến bộ nha, vậy lúc chị đang làm việc, em sao lại có thể trộm chơi?"
Nàng có thể thấu hiểu Viên Sơ Nhụy, biết được cô công tác vất vả, tự nhiên sẽ không chơi xấu quấn lấy Viên Sơ Nhụy một hai phải nhân nhượng yêu thích của bản thân.
Nàng tuy rằng đối với thích cùng yêu nhận thức còn chưa đủ khắc sâu, nhưng nàng sẽ xem sẽ học, có thể từ Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh ở chung cảm nhận được một loại tên là "Hiểu cho nhau" tồn tại, đúng là bởi vì bọn họ có thể hiểu cho đối phương, săn sóc đối phương, mới có thể đủ nâng đỡ lẫn nhau đi đến hiện tại, mấy chục năm như một ngày mà yêu đối phương.
Nàng hâm mộ tình yêu hôn nhân của ba mẹ mình, cũng muốn như vậy trong tương lai, như vậy nàng bước đầu tiên đã học được thấu hiểu một nửa kia, có lẽ nàng hiện tại làm được còn chưa đủ tốt, nhưng nàng nguyện ý vì Viên Sơ Nhụy chậm rãi học, cùng cô cùng nhau lâu lâu dài dài đi. Đây cũng là thích nàng có khả năng cho, ôn nhu nhất chân thành tha thiết nhất.
"Mang em về nhà đi." Nàng làm nũng nói.
Viên Sơ Nhụy có đôi khi sẽ nghĩ chính mình đời trước đến tột cùng đã làm chuyện tốt gì mới có ở đời này gặp được Giang Hựu Tình, bạn nhỏ đáng yêu lại mê người. Cô không khỏi hy vọng ông trời có thể mau chóng nói cho cô đáp án, bởi vì kiếp sau cô còn muốn gặp lại nàng.
Viên Sơ Nhụy mặt mày ôn hòa thở dài, khóe môi nhẹ nhàng hướng về phía trước một câu, một bên cầm lấy điện thoại một bên nói: "Lúc giáo viên em giao bài tập chị cũng thấy, phải ngoan ngoãn làm, chị sẽ giám sát, kiểm tra.
Mắt đào hoa của Giang Hựu Tình nháy mắt trợn tròn, ánh mắt sáng đến như là một ngôi sao nhỏ, trên mặt tràn ngập hưng phấn cùng cao hứng: "Em sẽ ngoan ngoãn làm!"
Viên Sơ Nhụy bất đắc dĩ lại sủng nịch lắc lắc đầu, gọi điện thoại cho Lận Uyển Thanh......
......
Giang Hựu Tình ở trong phòng Viên Sơ Nhụy như cá gặp nước, giống như con khỉ nơi nơi chạy, mỗi cái phòng đều sờ soạng một lần, còn ghi tạc địa chỉ trong điện thoại. Đáng vui mừng chính là, trường học bọn họ cách chỗ này không phải rất xa, nếu cuối tuần nàng muốn lại đây, lái xe vài phút là có thể đến.
Phòng ở bố cục trống trải, phong cách tối giản hào phóng, trong phòng khách có cửa sổ siêu lớn, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, làm toàn bộ nhà ở cũng sáng trưng, khiến tâm người theo cảnh trống trải không ít. Phòng ngủ chính có phòng tắm, còn có một ban công lớn, bên ngoài ban công có hoa cỏ được chăm sóc tỉ mỉ, còn có cái bàn cùng sô pha, khi thời tiết mát mẻ, ra bên ngoài ngồi một chút, quả thực lại quá thoải mái.
Giang Hựu Tình phi thường tự giác, đẩy chính mình vali hành lý mình liền đi vào phòng ngủ chính. Đúng vậy, nàng thu thập toàn bộ quần áo vô cái rương. Viên Sơ Nhụy mang nàng về Giang gia lấy quần áo, khi thấy nàng lôi ra một cái vali hành lý lớn cũng trầm mặc.
"Em đây là đi nhà chị trải qua cuối tuần, không phải muốn chuyển nhà sao." Viên Sơ Nhụy nói.
Giang Hựu Tình dựng thẳng một ngón tay lên quơ quơ: "Không không không, em không phải muốn chuyển nhà, em là đang chuẩn bị ở trong nhà thứ hai."
Nơi có Viên Sơ Nhụy thì chính là nhà nàng, ai sẽ chỉ ở nhà một lần cuối tuần? Một khi đã như vậy, vậy đương nhiên muốn chuẩn bị nhiều quần áo một chút, miễn cho về sau chạy tới chạy lui, thêm phiền toái.
Viên Sơ Nhụy bị lời lẽ chính đáng của nàng chọc cười, nhưng chung quy không có phản đối, tùy ý nàng mang theo vali hành lý lớn vậy cùng nàng về nhà.
Giang Hựu Tình giống như là ở nhà mình, đều bỏ quần áo vào phòng để quần áo của Viên Sơ Nhụy, còn có phụ kiện xinh đẹp.
"Cùng nhau dùng." Nàng nói như vậy.
Buổi tối cơm nước xong tắm rửa xong, Viên Sơ Nhụy đi vào thư phòng chuẩn bị xử lý công việc, cũng xách Giang Hựu Tình lên cùng nhau, để nàng ngồi ở đối diện mình, định một bên công tác một bên giám sát nàng làm bài tập.
Giang Hựu Tình mặc váy ngủ ren màu trắng, tư thế viết viết đã bắt đầu không thành thật, cuối cùng dứt khoát ghé vào trên bàn, dùng đôi mắt linh động nhìn về phía đối diện người.
Viên Sơ Nhụy mặc áo ngủ màu đen, cổ áo mở một nửa, lộ ra tuyết trắng da thịt trắng tuyết cùng xương quai xanh xinh đẹp. Tóc xoăn mềm mại được cô xõa qua vai phải, cả ngọn tóc cũng tràn ngập lười biếng. Cô như cũ mang một cái mắt kính viền vàng, trên màn hình máy tính phát ra ánh sáng trên gương mặt bóng loáng của cô, biểu tình tràn đầy chuyên chú khiến người mê muội.
Đầu Giang Hựu Tình giống như con lật đật hướng bên phải oai một chút, lại hướng bên trái xem một chút, bất luận từ góc độ nào nhìn bạn gái nàng, cũng chỉ có hai chữ: Đẹp!
Nàng đương nhiên nghĩ: Tôi là tiên nữ, bạn gái của tôi đương nhiên cũng là tiên nữ nha!
Mà trong nháy mắt này, nàng lại nghĩ tới hội phụ huynh hôm nay, nhiều gia trưởng muốn giới thiệu con mình cho Viên Sơ Nhụy như vậy......
Nàng khơi mào mí mắt, thổi khí trong miệng, không tự giác mà phồng má lên, cứ như vậy nhìn Viên Sơ Nhụy.
Viên Sơ Nhuỵ của nàng hoàn mỹ như vậy, nhất định rất nhiều người đều muốn cùng cô kết hôn đi......
Giây tiếp theo, nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện tầm mắt Viên Sơ Nhụy.
Viên Sơ Nhụy dời tay từ trên bàn phím đi, nhẹ nhàng mà chọc một gương mặt tròn trịa của nàng một chút, buồn cười hỏi: "Làm sao vậy?"
"Bổn tiên nữ ghen ghét." Nàng nói.
Viên Sơ Nhụy hỏi: "Ghen ghét cái gì?"
Giang Hựu Tình dứt khoát hạ bút, đứng dậy vòng đến trước mặt Viên Sơ Nhụy, không nói hai lời ngồi khóa ở trên đùi cô, dựa đầu vào trên vai cô, cứ như vậy ôm cô.
Viên Sơ Nhụy sửng sốt một chút, một lát sau phục hồi tinh thần lại, ôn nhu vây quanh nàng: "Làm sao vậy?"
Giang Hựu Tình gắt gao ôm cô: "Hôm nay ở hội phụ huynh, nhiều phụ huynh muốn cùng chị làm thân như vậy, muốn chị gả cho con trai bọn họ...... Chờ quay đầu lại, bác Viên cũng để chị cùng nam nhân kết hôn, em đây, em đây sắp tức chết rồi!"
Nàng tuy rằng biết Viên Sơ Nhụy không thích nam, nhưng như cũ không thích những nam nhân đó vây quanh Viên Sơ Nhụy, mơ ước cô, đối với cô như hổ rình mồi. Nàng còn ghen ghét bọn họ có thể quang minh chính đại mà nói muốn cưới Viên Sơ Nhụy, muốn cùng Viên Sơ Nhụy kết hôn, mà nàng bởi vì hai thân phận tương đối mẫn cảm là tuổi tác cùng đồng tính luyến ái này, chỉ có thể cất giấu yêu thích của mình đối Viên Sơ Nhụy.
Không công bằng.
Nàng nghĩ.
Rõ ràng cũng là thích, dựa vào cái gì nàng không thể quang minh chính đại nói với mọi người?
Tưởng tượng đến về sau Viên Diệu Văn sẽ kêu Viên Sơ Nhụy tìm nam nhân kết hôn, trong lòng nàng liền càng thêm nghẹn muốn chết, đột nhiên oán hận chính mình vì cái gì không thể sinh ra sớm mấy năm. Nếu sinh ra sớm mấy năm, nàng đã có thể lấy thân phận người trưởng thành đứng bên cạnh Viên Sơ Nhụy, thản nhiên phụ trách mà nói cho mọi người, nàng thích Viên Sơ Nhụy, nàng muốn cưới Viên Sơ Nhụy, nàng không đồng ý Viên Sơ Nhụy cùng người khác kết hôn.
Tính tiếp, nàng cũng có thể cùng Viên Sơ Nhụy nâng đỡ lẫn nhau, mà không phải giống hiện tại, xảy ra chuyện cũng là Viên Sơ Nhụy tới bảo hộ nàng, nàng mười sáu tuổi cái gì cũng không làm được.
Nàng càng nghĩ càng giận, tức giận đồng thời còn cảm thấy một trận vô lực, nhưng ở ngay lúc này, nàng nghe thấy được tiếng cười của Viên Sơ Nhụy.
Giang Hựu Tình: "......?"
Em khổ sở như vậy chị lại đang cười???
Nàng kháng nghị: "Em khổ sở như vậy chị còn cười, chị này là nữ nhân hư!"
Ý cười trong mắt Viên Sơ Nhụy càng sâu: "Em đang lo lắng bác Viên sẽ kêu chị kết hôn cùng con trai?"
Nàng gật gật đầu, bẹp miệng, đầy mặt không cao hứng.
Viên Sơ Nhụy nhịn không được lại phát ra một tiếng cười khẽ, nhẹ nhàng phủng nàng mặt, ôn thanh hỏi: "Vậy em vì cái gì không nghĩ, bác Viên của em có lẽ đã sớm biết chị thích con gái?"
Giang Hựu Tình gật gật đầu, dừng một chút, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại: "Chị nói cái gì?!"
"Chị đã come out." Viên Sơ Nhụy nắm lấy tay nàng nói, "Lúc 18 tuổi, chị cũng đã lấy thân phận một người người trưởng thành nói cho ông xu hướng giới tính của mình."
Giang Hựu Tình rũ xuống mắt khẩn trương mà nhìn nàng: "Sau đó? Chú mắng chị sao?"
Viên Sơ Nhụy cười nói: "Chuyện bản thân thích này cũng không có đúng sai, ông ấy như thế nào sẽ mắng chị."
Cô chưa từng nghĩ tới giấu giếm Viên Diệu Văn, thậm chí lựa chọn ở ngày trưởng thành thành người lớn hướng ông thẳng thắn chuyện này, minh xác chính mình về sau tuyệt đối sẽ không cùng nam nhân kết hôn.
Viên Diệu Văn không có mắng cô, cũng không có tỏ vẻ không hiểu, ngược lại nở nụ cười, nói: "Ba thật cao hứng con thẳng thắn chuyện này với ba."
"Con thích người gì cũng cũng tốt, nam cũng tốt, nữ cũng tốt, chỉ cần con cao hứng, chỉ cần con có thể trải qua thật vui vẻ hạnh phúc, chúng ta làm ba mẹ đương nhiên ủng hộ hai tay hai chân."
Ông trước nay cũng không có nghĩ tới muốn ép xu hướng giới tính của con gái, không chỉ có ông, còn có vợ ông, bởi vì bọn họ yêu thương Viên Sơ Nhụy, là tự do cùng bao dung.
"Cho nên không cần lo lắng." Viên Sơ Nhụy ôn nhu mà hôn tay nàng, "Chị vẫn luôn chờ em."
Chờ nàng lớn lên, chờ nàng cũng có thể lớn mật thẳng thắn mà nói cho vợ chồng Giang Hải Minh —— nàng thích nữ, nàng thích cô.
Giang Hựu Tình nhìn mặt cô ôn nhu, không ổn trong lòng trở thành hư không, làn điệu không tự giác nhu hòa xuống, ngoan ngoãn lại ôn nhu mà lên tiếng: "...... Được."
Nàng phải lớn lên thật tốt, nhanh lên lớn lên, sau đó đứng ở phía trước ba mẹ nàng tuyên bố người nàng thích, làm một người lớn dũng cảm không sợ, cùng người yêu dũng cảm không sợ.
Ngay sau đó, nàng không tự chủ được mà nâng lên một cái tay khác nhẹ nhàng che môi, trên gò má nổi lên đỏ ửng thẹn thùng, giữa môi răng phát ra tới thanh âm thiếu vài phần khí thế, ngược lại mềm mụp, mang theo một cổ ý vị xin tha: "Chị phạm quy......"
Nàng chịu không nổi bộ dáng Viên Sơ Nhụy lúc hôn tay nàng, Viên Sơ Nhụy rõ ràng hành động không có quá nhiều cố tình, gần là ôn nhu đa tình mà hôn đầu ngón tay nàng, nhưng mặt mày lại nhộn nhạo khiến nhân tâm thần cổ đãng, khó có thể chống cự hơi thở câu dẫn người, từng bước một, một chút một chút hướng nàng tới gần, dẫn nàng trầm luân.
Nàng cảm thấy chính mình như là sắp bị Viên Sơ Nhụy ăn luôn...... Cảm giác quá không xong, vẫn là khiến tim đập mạnh, mặt đỏ tai hồng không xong.
Năm ngón tay Viên Sơ Nhụy xuyên qua khe hở ngón tay của nàng, giữ tay nàng, dán mặt nhẹ nhàng đến lòng bàn tay nàng, tầm mắt nhàn nhàn hướng về phía trước vừa nhấc, cười như không cười hỏi: "Chị phạm quy nơi nào?"
Cô chính là thân tay nàng mà thôi, nơi nào sai rồi?
Viên Sơ Nhụy vuốt sau cổ nàng, thẳng nhấc eo, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, nhẹ giọng hỏi: "Đầu nhỏ của em có phải lại suy nghĩ cái gì lung tung rối loạn hay không?"
Giang Hựu Tình cắn cắn môi, xem vẻ mặt vô tội này của cô, cảm giác như là chính mình nghĩ quá nhiều —— Viên Sơ Nhụy chính là muốn hôn tay nàng, không có gì khác!
Nàng "Hừ" một tiếng, lý không thẳng khí cũng tráng mà nói: "Nhuỵ muội muội tôi nói cho cô, cô hiện tại làm như vậy với tôi, về sau nếu không cùng tôi kết hôn, chuyện này sẽ rất khó xong!"
"Tốt a." Viên Sơ Nhụy nói, "Chị vừa lúc cũng muốn cùng em kết hôn."
Viên Sơ Nhụy sủng nịch mà chọc chóp mũi nàng một chút: "Em về sau nếu là không cùng chị kết hôn, em chính là tiểu cẩu gạt người."
"Em mới không phải là tiểu cẩu!" Giang Hựu Tình nở nụ cười, "Em là tiểu tiên nữ của Viên Sơ Nhụy!"
Viên Sơ Nhụy nghe vậy cong đôi mắt lên.
Đúng, nàng là tiểu tiên nữ của mình.
......
Thời gian hai năm rất mau đã qua đi, trong hai năm này, giang Giang Hựu Tình thích Viên Sơ Nhụy càng ngày càng sâu, cái này làm cho nàng mỗi một ngày đều vô cùng chờ mong tuổi 18 đến. Thời điểm nàng ở trường học tập thật tốt, Viên Sơ Nhụy cũng ở Viên thị ra sức làm việc, cũng đã sử dụng hai năm thời gian trở thành Tiểu Viên Đổng Viên thị, không còn có người dám xem thường vị nhân tài mới xuất hiện này.
Giang Hựu Tình thành công thi đậu đại học hí kịch nổi tiếng ở trong nước, nàng định khiêu chiến chính mình một chút, biểu diễn cùng hát nhảy nàng cũng phải thử xem, mà nàng ở cuộc sống đại học năm thứ nhất nghênh đón sinh nhật tuổi 18.
Vợ chồng Giang Hải Minh riêng đón nàng từ trong trường học ra, ở khách sạn Cực Quang vì nàng tổ chức tiệc sinh nhật tuổi 18 long trọng. Lễ trưởng thành của tiểu công chúa Giang gia, khách khứa rất nhiều, cũng là nhân vật có danh dự có uy tín, cả cha con Viên gia đều tự mình lại đây.
Sau khi Giang Hựu Tình vừa nghe đến Viên Sơ Nhụy lại đây, nét mặt biểu lộ tươi cười so với hoa xinh còn muốn xinh đẹp hơn, mặc lễ phục váy đỏ, mang theo những viên ngọc đỏ khảm vào mà thành hậu, xách lên làn váy liền đi ra ngoài. Giang Hựu Tình 16 tuổi người muốn gặp nhất là Viên Sơ Nhụy, Giang Hựu Tình 18 tuổi người muốn gặp nhất cũng là Viên Sơ Nhụy, bất luận khi nào chỗ nào, vĩnh viễn không thay đổi.
Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh xoay người nhìn nàng một cái, cười cười cũng chưa nói cái gì.
Viên Sơ Nhụy mặc váy trắng viền hoàng kim, trước ngực có một kim cài áo hoa hồng kim sắc, trang dung đẹp lại tinh xảo, cả người chói mắt tựa như ánh mặt trời.
Giang Hựu Tình cao hứng phấn chấn mà chạy ra cửa, môi đỏ kêu lên: "Nhuỵ —— tỷ tỷ!"
Viên Sơ Nhụy rũ mi giơ tay giấu đi ý cười bên môi, ngày thường chọc nhiều, hiện tại sửa miệng thật là làm khó nàng.
Chẳng qua...... Viên Sơ Nhụy giương mắt lại một lần nhìn về phía nàng, mặt mày đầy ôn nhu. Tiểu xinh đẹp của cô hôm nay càng xinh đẹp, giống ngôi sao, giống ánh trăng, giống nắng gắt, là sáng nhất thế gian, không người có thể so sánh.
"Bác Viên, ngài tới rồi." Giang Hựu Tình tiến ra đón bắt lấy cánh tay Viên Diệu Văn cánh tay, thanh âm ngọt ngào.
Viên Diệu Văn vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Tới tới, lại là ra đón Sơ Nhụy tỷ tỷ của con đi? Đi thôi đi thôi, bác Viên đi vào trước tìm ba mẹ con."
Viên Diệu Văn nói xong, đưa quà sinh nhật vào trong tay nàng , chắp tay sau lưng đi vào, bóng dáng tiêu sái đến không được.
Giang Hựu Tình cũng không khách khí, thoải mái hào phóng ôm cánh tay Viên Sơ Nhụy, biểu tình thần khí: "Tiên nữ tự mình tới đón chị, có phải cảm thấy thật vinh hạnh hay không?"
Viên Sơ Nhụy phối hợp nói: "Ân, đặc biệt vinh hạnh."
Giang Hựu Tình duỗi tay: "Quà của em đâu?"
Nàng đối với quà người khác không có hứng thú, nàng chỉ muốn biết bạn gái nàng sẽ đưa nàng cái gì —— đặc biệt là ở ngày 18 tuổi ngày nàng thành niên này.
Viên Sơ Nhụy đè tay nàng xuống, thần bí hề hề nói: "Tiệc kết thúc lại tặng cho em."
Trong đầu Giang Hựu Tình tức khắc biến sắc, nàng thẹn thùng mà che môi, nhẹ nhàng mà chụp bả vai Viên Sơ Nhụy một chút: "Em hiểu, rốt cuộc ta hiện tại cũng là người trưởng thành rồi."
Viên Sơ Nhụy: "......?"
Là cô ảo giác sao? Như thế nào cảm giác cái "Hiểu" này của nàng thực không thích hợp?
Giang Hựu Tình gấp không chờ nổi mà lôi kéo cô đi vào, hận không thể làm tốc độ tiệc diễn ra nhanh hơn, làm cho nàng sớm một chút có thể mở quà của Viên Sơ Nhụy.
Tiệc cứ theo lẽ thường tiến hành, Giang Hải Minh ở trên đài hướng mọi người giới thiệu tiểu công chúa xinh đẹp của Giang gia bọn họ, cũng cảm tạ các vị khách khứa đến. Yến hội sẽ lấy điệu nhảy thứ nhất của Giang Hựu Tình làm mở màn, bạn nhảy nàng chính mình chọn lựa.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng nàng sẽ chọn lựa một vị nam sĩ làm bạn nhảy của mình, nàng xách lên làn váy, chậm rãi đi hướng Tiểu Viên Đổng của Viên thị, tự nhiên hào phóng mà đứng ở trước mặt cô vươn tay thon dài trắng nõn.
Đi mẹ nó bạn nhảy nam, nàng mới không thấy lạ, bạn nhảy nam có thể có hương khí của Nhuỵ muội muội của nàng sao?!
Vợ chồng Giang Hải Minh cũng không có biểu hiện ra kinh ngạc, bởi vì Giang Hựu Tình đã sớm theo chân bọn họ nói trước, nàng muốn mời Viên Sơ Nhụy nhảy điệu nhảy đầu tiên. Bọn họ chỉ cho là quan hệ nàng cùng Viên Sơ Nhụy tốt, cũng không có nghĩ nhiều. Nhưng mà, sau khi Giang Hựu Tình cùng Viên Sơ Nhụy nhanh nhẹn bắt đầu nhảy, bọn họ không thể không nghĩ nhiều.
Như thế nào cảm giác...... Ánh mắt hai nàng nhìn đối phương rất không thích hợp?
Đó là ánh mắt giữa hai người chị em sẽ có sao?
Giang Hải Minh quay đầu nhìn thoáng qua Viên Diệu Văn, kết quả phát hiện vị ca ca này đầy mặt bình tĩnh mà nhìn hai đứa nhỏ khiêu vũ, trong mắt còn có vài phần vui mừng quỷ dị.
Giang Hải Minh: "......?"
Ông hoài nghi chuyện không đơn giản.
Nhìn nhìn lại Giang Hựu Tình cùng Viên Sơ Nhụy đối diện, ông cùng Lận Uyển Thanh không thể không bắt đầu hướng mặt nào đó kéo dài ý nghĩ của bọn họ......
Giang Hựu Tình không nghĩ ẩn giấu, nàng đã mười tám, là người trưởng thành có thể có trách nhiệm, cho nên ở hôm nay, nàng muốn nói cho ba mẹ, nàng thích Viên Sơ Nhụy, đặc biệt đặc biệt thích!
......
Sau khi tiệc chấm dứt, Giang Hựu Tình ngược lại không vội mà đi mở quà Viên Sơ Nhụy, mà là nắm tay Viên Sơ Nhụy, lấy hết can đảm đi tìm Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh, hướng bọn họ thẳng thắn xu hướng giới tính mình, thẳng thắn người mình ái mộ luôn là ai, lại phát hiện Viên Diệu Văn cũng ở đây.
Tuy là như thế, nàng cũng muốn thẳng thắn! Viên Sơ Nhụy 18 tuổi có thể dũng cảm come out, vậy Giang Hựu Tình 18 tuổi cũng có thể!
Nàng gắt gao mà nắm tay Viên Sơ Nhụy, hít một hơi thật sâu, nói: "Ba, mẹ, con thích Sơ Nhụy, từ mười sáu tuổi đã bắt đầu thích chị ấy."
"Là muốn cùng chị ấy kết hôn, là thích muốn cùng bên nhau đi."
"Con đã thành niên, con có thể vì lời nói của mình chịu trách nhiệm."
Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh lại không có biểu hiện ra kinh ngạc như trong tưởng tượng của nàng.
"Đoán được." Giang Hải Minh nói như vậy.
Bọn họ cũng là người từng nói qua yêu đương, như thế nào sẽ nhìn không ra được ánh mắt Giang Hựu Tình cùng Viên Sơ Nhụy trao cho đối phương trong điệu nhảy thứ nhất là ý nghĩa gì. Lúc ấy bọn họ xác thật cảm thấy kinh ngạc lại đột nhiên, bọn họ chưa bao giờ có nghĩ đến con gái sẽ theo tỷ tỷ cùng nhau lớn lên phát triển đến nước này.
Nhưng sau lại cẩn thận ngẫm lại, chuyện này có cái gì không được đâu?
Cùng với chuyện để con gái gả cho tiểu tử thối chưa từng gặp mặt, không bằng lựa chọn bọn họ từ nhỏ nhìn lớn lên Viên Sơ Nhụy. Nếu hai nàng đối với nhau cũng là thật lòng, vậy để các nàng ở bên nhau thật tốt. Viên Sơ Nhụy có năng lực có tiền đồ, đối với con họ lại là cẩn thận tỉ mỉ, con dâu như vậy đốt đèn lồng đều khó tìm thấy.
Tư tưởng bọn nhỏ cũng đủ khai sáng, hơn nữa sau lại cùng Viên Diệu Văn hàn huyên một chút, đã càng thêm bình thường trở lại.
Đúng vậy, chỉ cần bọn nhỏ có thể sống được vui vẻ, vậy bọn họ lựa chọn là nam hay nữ lại có cái gì khác nhau đâu? Trên đời này, chưa từng có người quy định chỉ có nam nhân mới có thể mang lại hạnh phúc cho con gái hok, cũng không ai có thể bảo đảm nam nhân nhất định sẽ làm con gái họ hạnh phúc.
Hơn nữa Giang Hựu Tình từ mười sáu tuổi đã thích Viên Sơ Nhụy, nàng nếu có thể vẫn luôn thích đến 18 tuổi, sau khi trưởng thành chịu trách nhiệm mà nói ra hai chữ "Thích", không cũng đã chứng minh nàng nghiêm túc sao? Mỗi một trái tim chân thành, đều đáng giá được chúc phúc.
Lận Uyển Thanh nắm lấy tay các nàng, ngữ khí ôn hòa mà nói: "Chuyện thích này bản thân cũng không thể khống chế, chúng ta không ngại hai con ở bên nhau, cũng không cần gì khác, chỉ cần các con có thể hạnh phúc, chúng ta đã thấy đủ."
Viên Sơ Nhụy nhìn chỗ nắm tay mình kia, ngước mắt vô cùng nghiêm túc nói: "Dì Lận, ngài yên tâm, con nhất định sẽ chiếu cố Hựu Tình thật tốt, sẽ không để em ấy chịu một chút khi dễ."
Giang Hựu Tình thật không nghĩ tới chính mình come out cư nhiên thuận lợi như thế, này chẳng lẽ chính là vì sinh nhật 18 tuổi buff thêm thành?!
Nàng mới vừa hoàn hồn đã nghe được Viên Sơ Nhụy câu nói kia, lập tức quay đầu nhìn về phía Viên Diệu Văn: "Bác Viên, bác cũng yên tâm, con khẳng định sẽ chiếu cố Sơ Nhụy thật tốt, con sẽ nấu cơm, khẳng định có thể cho dưỡng chị ấy đến tròn tròn nhuận nhuận!"
Nấu cơm là mấy năm nay khi nàng ở nhà Viên Sơ Nhụy bớt thời giờ học, không vì cái gì khác, chỉ vì nấu cơm cho Viên Sơ Nhụy ăn. Viên Sơ Nhụy lúc không bận rộn cũng sẽ cùng nàng cùng nhau học, định học giỏi sẽ làm cho nàng ăn, hống nàng cao hứng.
Viên Diệu Văn cười đến thấy răng không thấy mắt: "Tốt tốt tốt, hai con cũng phải ăn uống cho tốt." Ông nhìn về phía Giang Hải Minh, vui vẻ nói, "A Nguyệt trước kia còn nghĩ muốn các con kết thân, hiện tại thì tốt, thành rồi."
Giang Hải Minh cũng đi theo cười: "Đúng vậy, cũng coi như là hiểu rõ một cọc tâm sự của cô ấy đi."
Giang Hựu Tình thuận lợi come out, bước qua một đường khảm lớn, thuận một hơi sau đột nhiên nhớ tới quà sinh nhật của Viên Sơ Nhụy, vì thế lặng lẽ quan sát tình huống một chút, định tìm thời cơ mở miệng đi ra ngoài.
Lận Uyển Thanh nhận thấy được tiểu tâm tư của nàng, mở miệng nói: "Tốt, hai con đi ra ngoài đi, phụ huynh chúng ta còn có lời để nói."
Giang Hựu Tình thuận sườn núi hạ lừa, nắm Viên Sơ Nhụy lập tức đi, cũng chưa đi ra ngoài cửa, đã gấp không chờ nổi mà duỗi tay: "Quà của em ở nơi nào, em chờ đã lâu!"
Viên Sơ Nhụy buồn cười nói: "Muốn nhận vậy sao?"
Giang Hựu Tình: "Ân ân, gấp muốn chết."
Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười: "Vậy nếu em nhận, cũng không thể trả lại cho chị."
"Em không trả!" Giang Hựu Tình chắc chắn nói, "Em trả em là tiểu cẩu!"
Vừa ra đến trước cửa, Giang Hựu Tình còn không quên ngao một giọng nói: "Ba mẹ đêm nay con không trở về nhà nha!"
Nhìn đến trên mặt ba cái trưởng bối một nhạc.
Nhìn như vậy, hai người con gái mình ở bên nhau...... Giống như cũng không tồi.
......
Giang Hựu Tình ở trong xe Viên Sơ Nhụy nhận được quà sinh nhật của mình, một phần quà sinh nhật nàng không ngờ tới —— nhẫn cầu hôn.
Nhẫn kim cương thiết kế hình giọt nước lúc này đã an an tĩnh tĩnh mà khảm ở trong hộp quà đỏ, vô thanh vô tức về phía nàng phát ra ánh sáng đặc biệt của mình, còn có tâm ý Viên Sơ Nhụy. Ánh mắt nàng chớp động, chậm rãi ngước mắt nhìn về phía Viên Sơ Nhụy, phảng phất ở dò hỏi tất cả chân tình.
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, ôn thanh nói: "Hựu Tình, chiếc nhẫn này chị đã chuẩn bị thật lâu, cũng thực xác định ý nghĩ của chị —— chị muốn cùng em kết hôn. Nhưng chị không mong em hiện tại sẽ lập tức cho chị đáp án, chiếc nhẫn này sẽ đặt ở chỗ em, chờ em nghĩ kỹ rồi thì đeo nó lên, chị sẽ liền biết chị nên làm cái gì, được không?."
Cô đợi nàng hai năm mới chờ đến nàng lớn lên, cô cũng có thể tiếp tục chờ nàng, chờ đến nàng muốn cùng cô kết hôn mới thôi.
Giang Hựu Tình rũ mắt xuống, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, cũng không biết vì cái gì, chính là ngăn không được muốn khóc.
Viên Sơ Nhụy là thích nàng như vậy......
Cảm nhận được cái hôn dừng ở khóe mắt, bên tai truyền đến ôn nhu trấn an của Viên Sơ Nhụy: "Hựu Tình ngoan, không khóc."
Nàng nỗ lực nhịn nhịn nước mắt, nhịn không được liền cười, sau đó lấy ra hộp nhẫn, trịnh trọng mà đeo đi lên, kích cỡ vừa lúc thích hợp với nàng. Nàng nâng lên tay, hỏi: "Đẹp sao?"
Viên Sơ Nhụy gật đầu, ôn nhu nói: "Tiểu tiên nữ của chị mang cái gì cũng thấy đẹp."
Giang Hựu Tình nghe được đôi mắt loan ra: "Đúng vậy, em mang cái gì nhìn cũng đẹp."
"Nhìn đến Tiểu Viên Đổng chúng ta có thể nói hay vậy, hôn sự này, em đáp ứng rồi."
Viên Sơ Nhụy nghe được sửng sốt, quay đầu vừa mừng vừa sợ mà nhìn nàng, nàng nói: "Sau khi kết hôn phải đối với em càng tốt càng tốt, cũng phải vẫn luôn thích em, bằng không em sẽ không yêu chị."
Trong mắt Viên Sơ Nhụy chậm rãi hiện lên một mạt ôn nhu thâm tình, ôm người vào trong lòng ngực, thanh âm mềm nhẹ, lời nói kiên định: "Đương nhiên, chị yêu em nhất, cũng chỉ yêu em, đời này đều như thế."
Sau đó cô lại nghe thấy Giang Hựu Tình có thâm ý khác nói: "Em ngày mai không có tiết học, chị hiểu sao?"
Cô nhìn về phía đôi mắt Giang Hựu Tình, tất cả cũng không nói gì.
Giang Hựu Tình ở đại phía trước cửa sổ nhẹ nhàng mở ra cửa lớn thế giới mới, Viên Sơ Nhụy đã lâu mới nghe thấy nàng kêu "tỷ tỷ", hơn nữa là tiếng kêu mang theo ý vị không giống nhau, thẳng kêu đến tiến vào trong lòng cô, kêu đến cô hết sức không bỏ được buông nàng ra, chỉ nghĩ cùng nàng ở cái ban đêm này tùy ý phóng túng.
......
Hai năm sau, Giang Hựu Tình 20 tuổi, Viên Sơ Nhụy 24 tuổi. Cùng năm, quốc gia thông qua Luật hôn nhân đồng tính, hai người trở thành đôi tình nhân nữ đồng tính kết hôn đầu tiên.
Ra Cục Dân Chính, trở lại trong xe, Giang Hựu Tình cầm giấy chứng hôn nhỏ của hai người, cười đến vô cùng xán lạn, thần khí mười phần nói: "Chị trốn không thoát đâu Nhuỵ muội muội, đóng dấu chính là người của em, đời này đều như thế!"
Viên Sơ Nhụy ánh mắt ôn nhu mà nhìn nàng một lát, sau đó cầm mặt nàng hôn lấy.
"Cầu mà không được."
Tiểu xinh đẹp Giang gia hiện tại là tiểu xinh đẹp của cô.
Cả đời đều là như thế.
【 Hoàn 】
——-
🧂: Thế là xong Hựu Tình và tiểu Viên Đổng ở một diễn biến khác, tụi mình sẽ quay lại với diễn biến cũ của Mỹ Lâm và Trì lão sư 🥰
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)