Tay Đào Hựu Tình cầm đèn pin có ánh sáng cũng đủ sáng, xương ngón tay dùng sức đến trở nên trắng bạch. Nàng nhấp chặt môi, ở đêm mưa mát lạnh,mồ hôi lạnh trên trán bọc sợ hãi cùng bất an từ bên hốc mắt ửng đỏ của nàng lặng yên xẹt qua.
Ánh đèn xẹt qua cỏ xanh đầy bọt nước, nàng trầm mặc mà dẫm lên đất ướt át nhắm thẳng mục đích của chính mình mà đi, cuối cùng ở trước một cây có độ cao cùng con người không khác biệt lắm mà dừng lại. Nàng không có nghĩ nhiều, trực tiếp chiếu đèn pin vào cây, để ánh sáng giống giống như xé rách trời cao mà chiếu xuống.
Máy quay nhắm ngay nàng, thần kinh nàng căng chặt, hai vai cứng đờ, vừa không nhìn bóng đêm bên người cũng không nhìn máy quay, ánh mắt gắt gao mà dừng ở trên mặt đất trước mắt, cầm lấy xẻng nhỏ tổ sản xuất cung cấp cũng hùng hổ mà đào lên, cả người tản ra hơi thở khiến người tránh xa ngàn dặm, thật giống như hiện tại nếu có người đi lên cùng nàng nói chuyện hay quấy rầy nàng đào chìa khóa, nàng nhất định có thể cho đối phương một cái xẻng, nhanh chóng đi đến cực lạc cực hạn phục vụ.
"Không phải sợ, Đào Hựu Tình." Nàng nhỏ giọng mà an ủi chính mình, "Này không có gì cùng lắm thì......"
Nàng phất tay cắmcái xẻng vào đất, ra sức đào lên, một tầng một tầng mà đẩy ra đất bao trùm chìa khóa, lại dường như đang khai quật sợ hãi trong lòng, tìm được chìa khóa, cứu ra bản thân bị nhốt ở phòng tối.
Không có gì ghê gớm.
Nàng nghĩ.
Mình đã trưởng thành, là người lớn có chủ kiến cũng có thể bảo vệ chính mình. Không cần lại sợ hãi phòng tối này nọ ấu trĩ, cũng sẽ không lại có người dám nhốt mình ở trong phòng tối, ba mẹ cũng sẽ bảo vệ tốt mình—— mình chính là đại tiểu thư Giang gia a, còn có ai dám khi dễ?
Đúng vậy, không ai có thể khi dễ nàng......
Camera bỗng nhiên thấy thân mình nàng giật mình để lại bóng dáng quật cường cho cameras, làm hạt nước mắt hoàn mỹ vô thanh vô tức rơi xuống che giấu đi, lại nâng tay lên dùng mu bàn tay không hề giữ hình tượng mà lau lung tung trên mặt một hồi, cũng không biết là đang lau nước mắt hay là đang lau mồ hôi.
Nàng im miệng không nói gì cứ đào một hồi, rốt cuộc gặp được vật mình muốn, chiếu rọi chớp động ánh sáng vốn có từ chìa khóa màu bạc ở dưới ánh đèn mình. Nàng không khỏi sửng sốt, khóe môi đột nhiên hướng về phía trước giơ lên, tựa như cầu vồng xinh đẹp sau mưa to thật động lòng người.
Nàng tìm được rồi —— nàng làm được!
Nhưng nụ cười này không có giữ được lâu lâu, khi nàng nhớ tới Viên Sơ Nhụy lại nghiêm túc mà cong xuống.
Không, nàng còn chưa có làm được, nàng còn chưa có nhìn thấy Viên Sơ Nhụy.
Nàng đi gặp Viên Sơ Nhụy, đi gặp người yêu nàng chân thành tha thiết ôn nhu.
Đào Hựu Tình nắm lấy chìa khóa, đứng dậy tháo đèn chiếu sáng xuống, xoay người lập tức chạy về nơi của Viên Sơ Nhụy, liếc mắt một cái chung quanh đều không có ánh sáng —— không có gì đẹp, cũng không có gì sợ lắm.
Nhóm nhân viên công tác thấy thế nhanh đuổi theo, lại thấy nàng càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, miêu tả sinh động cảm giác cấp bách.
Miêu Miểu còn đang tìm chìa khóa của mình, lại thấy một đạo tàn ảnh "Hưu" giống trận gió từ trước mắt quét đi qua, đằng sau còn có người quay phim khiêng camera cùng các nhân viên công tác khác chạy theo.
Miêu Miểu sửng sốt một chút, mộng bức mà ngẩng đầu nhìn về hình bóng quen thuộc phía trước, lại nhìn nhìn nhân viên công tác chạy theo phía sau, khó có thể tin mà quay đầu lại hỏi người quay phim của mình: "Đây là trường quay thi chạy trăm mét?"
—— ha ha ha ha ha ha ha ha thiếu nữ đuổi gió Giang Hựu Tình
—— là cái gì từ trước màn hình tôi hiện lên!
—— vội vã đi gặp vợ thôi [ đầu chó ]
—— có người đã tìm được rồi chìa khóa, có người còn ở ngây ngốc mà xem cuộc thi chạy trăm mét [ trìu mến ]
Đào Hựu Tình chuyên tâm, cầm chìa khóa dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời tìm được vị trí phòng tối rồi, nhìn cửa nhắm chặt cùng khoá cửa phía trước, nàng đi ra phía trước, trong thanh âm không tự giác mà mang vài phần run rẩy: "...... Viên Sơ Nhụy?"
"Chị ở bên trong sao?"
Giờ này khắc này, nàng vô cùng sợ hãi mỗi một bước mình tính ra tới cũng là sai, sợ hãi người bên trong không phải Viên Sơ Nhụy, sợ hãi chính mình sẽ để Viên Sơ Nhụy đợi lâu...... So với khi nàng ở trong rừng rậm đen như mực đào chìa khóa còn muốn sợ hơn.
Cậu nàng đã nói qua một lời một gói vàng, làm người khi muốn nói gì phải tính toán, nếu không không thể nói lời hứa hẹn với người khác, để cho hy vọng người khác bị thất vọng lấp đầy.
Nháy mắt tim nàng đập nhanh lên, đôi tay không khỏi nắm chặt chìa khóa trong tay, âm thầm cầu nguyện. Nàng không nghĩ để Viên Sơ Nhụy thất vọng, nàng muốn gặp Viên Sơ Nhụy, muốn nghe Viên Sơ Nhụy khen nàng —— xem, nàng tự một người ở dưới hoàn cảnh đen sì đào được chìa khóa rồi, này rất lợi hại a.
"Chị đây." Viên Sơ Nhụy đứng ở cạnh cửa, đối nàng như vậy đã đến cảm thấy kinh hỉ lại vui mừng, thanh âm khinh khinh nhu nhu, "Em tới rất mau, làm rất tốt."
Đào Hựu Tình nghe được thanh âm quen thuộc, phòng tuyến cao cao dựng nên trong phòng thoáng chốc tan rã, nước mắt ủy khuất lập tức cũng nảy lên hốc mắt, đầu ngón tay nhịn không được mà run rẩy lên.
Cửa vừa mở ra, Viên Sơ Nhụy cùng người quay phim và một bạn nhỏ nước mắt đẫm lệ, nàng nghẹn nước mắt, rõ ràng rất muốn khóc, lại vẫn là muốn cứng rắn nói: "Em không lừa chị, em thật mau thật mau mà tới......"
Viên Sơ Nhụy đột nhiên thấy đau lòng, nhẹ nhàng thay nàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đi ra chỉ để lại một cái đèn trong nhà, nắm tay nàng mang nàng đi đến chỗ ghế có ánh sáng sung túc ngồi xuống, thế giới sáng ngời mới có có thể để nàng tháo xuống cảm giác phòng bị cảm thấy an toàn.
Đào Hựu Tình ngồi xuống một lúc nước mắt vẫn quật cường như cũ không rơi xuống, cắn chặt môi, nắm chặt tay mình, cùng nước mắt của chính mình đấu tranh, cuối cùng phòng tuyến cũng không có hoàn toàn tan mất —— nàng không thích ở trước mặt nhiều người không thân cận như vậy mà khóc, càng không thích khúc trước máy quay, bởi vì như vậy sẽ có vẻ nàng rất yếu ớt thật dễ khi dễ.
Đồng tử Viên Sơ Nhụy ảnh ngược ra bộ dáng nàng quật cường không nói, tiếp theo lại ngẩng đầu nhìn về phía nhóm nhân viên công tác ở đây , đột nhiên minh bạch điểm cái gì, đứng dậy theo chân bọn họ câu thông một chút, để cho bọn họ tạm dừng quay. Nhân viên công tác sôi nổi nhìn thoáng qua Đào Hựu Tình cúi thấp đầu không nói lời nào, gật gật đầu, cái gì cũng chưa nói, tự giác lui khỏi, để không gian lại cho hai người họ.
Viên Sơ Nhụy nhờ nhân viên công tác lấy khăn giấy, đi trở về bên cạnh Đào Hựu Tình, ngồi xổm xuống thân xuống, ôn nhu nói: "Mọi người cũng đi nghỉ ngơi, bạn nhỏ của chị cũng có thể nghỉ ngơi một hồi."
Đào Hựu Tình nâng lên đôi mắt mê man tồn nước, tầm mắt dừng ở trên người Viên Sơ Nhụy một lát, sau đó, nàng cầm lấy chìa khóa trong tay, lắp bắp nói: "Em tự mình, em tự mình ở trong rừng cây đào được......" Tầm nhìn trở nên càng thêm mơ hồ, nước mắt trong mắt rốt cuộc nhịn không được mà nhắm thẳng rơi xuống.
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt nàng, nhoẻn miệng cười hống nói: "Ừm, bạn nhỏ của chị giỏi quá."
Đào Hựu Tình nghe thanh âm ôn nhu của Viên Sơ Nhụy, dũng khí đối kháng sợ hãi khoảnh khắc vừa rồi hóa thành hàng dài chạy xuống, làm nước mắt nàng càng thêm mãnh liệt. Nàng vươn tay ôm lấy Viên Sơ Nhụy, chôn ở đầu vai cô, rốt cuộc không hề áp lực mình, thống khổ mà lên tiếng khóc lớn.
"Nơi đó rất tối....." Nàng khóc đến vô cùng thương tâm, tựa như đứa nhỏ bị thế giới vứt bỏ.
Viên Sơ Nhụy nghe được đau lòng, mặt mày hiện đầy áy náy cùng sủng nịch, trấn an vỗ nhẹ bả vai nàng, ánh mắt ôn nhu tựa như nước: "Không có việc gì, không sợ, có chị ở đây."
Tuy rằng cô không có bồi bên cạnh nàng, nhưng thông qua dáng vẻ này của nàng thì không khó tưởng tượng đến lúc ấy nàng có bao nhiêu sợ hãi, tựa như một đêm cúp điện kia, sợ hãi bất an gông cùm xiềng xích lấy nàng, làm nàng trở nên yếu ớt giống một đóa hoa, nhẹ nhàng gập lại cũng sẽ tử vong điêu tàn.
Viên Sơ Nhụy nghĩ, nàng sợ tối như vậy, thời điểm ở trong rừng cây đào chìa khóa trong lòng nhất định rất sợ hãi đi......
Nhưng chính là Đào Hựu Tình vẫn là không nhận thua như vậy, nàng hảo hảo, nỗ lực cầm chìa khóa đi tới trước mặt cô, cố nén nước mắt nói: "Em không lừa chị."
Viên Sơ Nhụy không cách nào hình dung cảm thụ hiện tại của mình, Đào Hựu Tình sợ tối, nhưng câu đầu tiên nói khi nhìn thấy cô không phải "Em sợ" mà là "Em không lừa chị"......
"Rất xin lỗi." Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng mà ôm chặt nàng, "Không có lần sau."
Cô sẽ không bao giờ để nàng một mình đi đối mặt sợ hãi, từ nay về sau cô sẽ luôn bồi ở bên cạnh nàng.
Vĩnh viễn, vĩnh viễn.
Đào Hựu Tình khóc khóc, nhưng đầu óc vẫn thật thanh tỉnh, nàng một bên rớt nước mắt một bên nói: "Không cần, không cần cùng em nói xin lỗi, kia không phải chị sai, là, là thời tiết sai......"
Viên Sơ Nhụy không thích nàng cùng cô nói cảm ơn, nàng cũng không thích nghe đến Viên Sơ Nhụy nói xin lỗi.
Cô không có sai cái gì, vì cái gì phải vậy đây?
Viên Sơ Nhụy sờ sờ đầu nàng: "Ừm, Hựu Tình chúng ta nói cái gì chính là cái đó."
Đào Hựu Tình bỗng nhiên nhắm miệng lại, mở mắt ra nhìn ngôi sao trên chân trời phá lệ lộng lẫy lóa mắt, nhớ tới khi chính mình bước vào rừng cây kia, hoàn hảo không tổn hao gì mà đi vào lại hoàn hảo không tổn hao gì mà đi ra, bóng đêm mà nàng sợ hãi căn bản không tổn hại được nàng một phần nào, nàng đột nhiên cảm thấy cái này giống như...... Cũng không có gì quá đáng sợ.
Nàng trầm mặc nghĩ, đồ vật vẫn luôn đổ ở ngực nàng bỗng nhiên hóa thành mây khói, hoàn toàn biến mất, cả người mạc danh thả lỏng lại.
Nàng hít hít cái mũi, nhỏ giọng nói: "Em lại khóc, lại khóc một hồi thì tốt rồi......"
Còn báo trước.
Viên Sơ Nhụy cười khẽ: "Không sao, khóc bao lâu cũng có thể, chị sẽ vẫn bồi em."
So sánh với chương trình thì cảm xúc của bạn nhỏ quan trọng hơn.
......
Đào Hựu Tình làm một trận câm miệng, bằng tốc độ nhanh bắt lấy vị trí thứ nhất, cuối cùng thuận lợi trở thành quán quân, thành công bắt lấy cơ hội hứa nguyện.
Đào Hựu Tình không cần nghĩ ngợi đối với Vương Húc Vĩ nói: "Khi nhóm idol Nguyệt Vịnh ra album, anh trong chương trình của mình vô điều kiện quảng bá ca khúc, được không?"
Nàng ở chương trình lần trước đã có nguyện vọng này, Vương Húc Vĩ chính là người có nhiều chương trình đứng top nhất, có nhiều chương trình đều là chiêu bài, nếu có thể ở trên đó quảng bá biểu diễn, chẳng khác nào là có nhiều thêm một chỗ để hấp thụ ánh sáng.
Làm nghệ sĩ, nên là vì chính mình suy nghĩ nhiều hơn. Là nghệ sĩ cùng chủ tịch phu nhân, hẳn là vì chính mình cùng toàn thể nghệ sĩ của vợ suy nghĩ.
Vương Húc Vĩ sửng sốt một chút, như là không dự đoán được nàng sẽ hứa nguyện vọng này: "......?"
—— Lão Vương: Cái gì, nguyên lai cô vẫn là vì sự nghiệp của Nguyệt Vịnh sao?!
—— Nguyệt Vịnh nghệ sĩ: Cảm ơn đã mời, nằm thắng cũng rất vui sướng
Vương Húc Vĩ không xác định mà gãi gãi đầu: "Toàn bộ nghệ sĩ sao?"
Tuyên truyền ca khúc chuyện này đối bọn họ tới nói căn bản là không có gì khó khăn, phương thức tuyên truyền đơn giản có hai loại, hoặc là mờ nghệ sĩ tham gia chương trình tuyên truyền, hoặc là làm nhạc nền trực tiếp cắm vào tuyên truyền.
Đào Hựu Tình chắc chắn gật đầu: "Đúng vậy, toàn bộ."
Đứa nhỏ mới chọn lựa, người lớn thì cứ toàn bộ đi!
Tuy rằng Vương Húc Vĩ cùng Viên Sơ Nhụy là bạn bè, nhưng cũng không phải sẽ hỗ trợ nhiều lần quảng bá.
Vương Húc Vĩ ý vị thâm trường mà "A" một tiếng, sảng khoái nói: "Được, không thành vấn đề!"
Sau đó ở trong lòng yên lặng nói: Không hổ là bạn gái Sơ Nhụy, hiện tại cũng bắt đầu giúp nhóm nghệ sĩ của cô hỗ trợ hấp thụ ánh sáng!
Viên Sơ Nhụy ẩn sâu công cùng danh mà đứng ở bên người Đào Hựu Tình, đầy mặt bình tĩnh —— nguyện vọng không quan trọng, vợ vui vẻ mới quan trọng.
......
Buổi tối sắp ngủ , Đào Hựu Tình ghé vào đầu giường, ánh mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm đèn ấm ở đầu giường, vẫn không nhúc nhích.
Viên Sơ Nhụy xốc chăn chuẩn nằm xuống hỏi: "Suy nghĩ cái gì?"
Đào Hựu Tình chỉ vào đèn, mặt không đổi sắc: "Muốn tắt nó đi."
Viên Sơ Nhụy quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt khẽ nhúc nhích, một lát sau đáp: "Được, vậy tắt nó đi."
Bất luận nàng muốn làm cái gì, cô cũng sẽ ủng hộ nàng. Hơn nữa nàng đã là người lớn, nàng có chủ kiến của mình, có thể quyết định nhân sinh mình nên có cái gì, không nên có cái gì.
Đào Hựu Tình cong đôi mắt lên, vươn hai ngón tay nhẹ nhàng mà dán ở hai cái nút mấu chốt. Nàng đã ở trong trò chơi chiến thắng sợ hãi, như vậy hiện tại là lúc nàng nhắc tới dũng khí đối diện sợ hãi cuộc sống.
Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Viên Sơ Nhụy, thoáng chốc tràn ngập tin tưởng —— bởi vì nơi phát ra dũng khí của nàng vẫn luôn ở bên cạnh người nàng.
"Lạch cạch." Hai tiếng, đèn theo tiếng mà biến mất.
Cả một đêm dài hôm nay cũng không có mở lại.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)