Sau khi Hoắc Minh Ân tung ra câu hỏi này, Viên Sơ Nhụy bình tĩnh phản bác lại: "Như thế nào, tôi không được sao?"
Hoắc Minh Ân nhìn từ đầu đến chân người sếp anh đã đi theo nhiều năm, sau đó bắt đầu trầm tư, cũng bắt đầu nghi hoặc, bắt đầu hỏi bản thân: Chúng tôi thật sự có thời gian nhàn hạ như vậy sao?
Tiểu Viên Đổng thật sự đã thanh nhàn đến muốn tham gia chương trình hả?
Không phải cô đã có thân phận người đại diện sao?
Tuy rằng hiện tại nhóm lão bản lên chương trình không phải chuyện gì hiếm lạ, hơn nữa Viên Sơ Nhụy cũng luôn luôn thích trải nghiêm trong các lĩnh vực xa lạ, nhưng......
Hoắc Minh Ân đột nhiên nhanh trí, nhạy bén nhận ra trọng điểm, đẩy mắt kính một phen, rồi nghiêm nghị nói: "Thật ra ngài vì nhàn rỗi hay vì Giang đại tiểu thư?"
Viên Sơ Nhụy duỗi tay, tay dài thong thả ung dung nhẹ điểm ở trên thuốc lá, khói bụi u ám chấn động rớt xuống ở giữa gạt tàn thuốc màu đen. Cô tản mạn hoạt động tầm mắt, nhìn về phía cặp mắt Hoắc Minh Ân giấu ở sau thấu kính, khóe môi nhẹ cong, trả lời: "Cậu cảm thấy sao?"
Hoắc Minh Ân trầm mặc, một lát sau thâm trầm hỏi một câu: "Hợp đồng của hai người, nó có khỏe không?"
Sao anh lại có cảm giác loại hợp đồng tình yêu đó đã biến đâu mất rồi?
Viên Sơ Nhụy khẽ cười một tiếng, nói thẳng: "Bây giờ thì còn ổn."
Lúc sau còn ổn không thì cô đã không có cách nào bảo đảm.
Có thể bạn nhỏ ngoan ngoãn động tâm với cô, cũng có thể nếu nàng cứ câu dẫn, một chút không nhịn xuống được cô sẽ tước bỏ vũ khí đầu hàng trước bạn nhỏ...... Bởi vì tương lai tràn ngập biến số, cho nên hợp đồng này có nguy cơ vô hiệu lực bất cứ lúc nào.
Suy nghĩ hiện tại của cô cũng đã thay đổi, lúc đầu cô muốn đi làm Đào Hựu Tình động tâm, để nàng đưa tiền, nhưng gần đây cái hùng tâm tráng chí này trở nên càng thêm bạc nhược, hiện tại cô đã không để bụng một ngàn hai trăm vạn với Đào Hựu Tình, chỉ cần Đào Hựu Tình chủ động tới gần cô, chỉ ỷ lại một mình cô, thiệt tình thật lòng thích cô, cho dù là hai ngàn bốn trăm vạn cô cũng nguyện ý một mình gánh chịu.
Tiểu Viên Đổng: Tiền không quan trọng, quan trọng là người mình thích.
Hai mắt của Hoắc Minh Ân dán chặt ở trên người cô: "Tiểu Viên Đổng, ngài thành thật nói cho tôi, có phải ngài thích...... Giang đại tiểu thư không?"
Viên Sơ Nhụy cười đến ý vị thâm trường: "Cậu đi theo tôi nhiều năm như vậy, cậu nhìn không ra sao?"
Hoắc Minh Ân sửng sốt một chút, sau đó đã hiểu rõ lại nói một cách công bằng: "Vậy ngài đã thua một ngàn hai trăm vạn... bởi cô ấy."
Hoắc Minh Ân cũng ở hiện trường khi hai người ký hợp đồng tình yêu, còn là do anh đi in hợp đồng mới, trong hợp đồng có quy định gì sao anh có thể không biết? Người động tâm trước phải chi trả một ngàn hai trăm vạn làm tiền bội ước —— theo tình hình vừa thấy chính là sếp của họ thua rồi!
Viên Sơ Nhụy bình tĩnh nói: "Trước là như vậy." Cô ngưỡng ngưỡng, đầu dựa vào ghế trên, như suy tư gì, "Chờ thời cơ tới rồi, chính tôi sẽ thẳng thắn với em ấy."
Tới lúc ấy rồi, một ngàn hai trăm vạn cũng được, hai ngàn bốn vạn cũng được, chỉ cần bạn nhỏ thích cô, vậy nhiều hay ít cô đều nguyện ý đưa.
Đương nhiên, nếu Đào Hựu Tình lúc này thông đồng cùng người khác làm chuyện "Tội ác tày trời" gì đó, vậy cô cũng không phải không có khả năng thay đổi tâm ý, làm bạn nhỏ tự mình ra một ngàn hai trăm vạn này —— làm sai thì phải bị phạt, đặc biệt là hùng đứa nhỏ như Đào Hựu Tình vậy, mấy ngày không đánh sẽ leo lên nóc nhà lật ngói.
Viên Sơ Nhụy có nhìn về phía Hoắc Minh Ân, từng câu từng chữ mà nói: "Tuy rằng tôi tin tưởng cậu, nhưng tôi vẫn muốn cùng cậu nói một lần, chuyện này tôi tự có chừng mực, cậu không được phép quấy rầy kế hoạch của tôi mà đi nói cho em ấy, nếu không sẽ xử lý cậu xem như tự mình để lộ bí mật, bồi thường gấp ba cho tôi, đã biết chưa?"
Hoắc Minh Ân thức thời mà nâng tay làm động tác kéo khóa bên miệng, tâm bình tĩnh tới ngẫm lại, trong lòng cảm thấy thật là thần kỳ. Vốn dĩ anh cho rằng Viên Sơ Nhụy sẽ thích mẫu người trầm ổn, dịu dàng, lại không ngờ tới cô cư nhiên sẽ thích tự luyến cùng hoạt bát như vậy.
Hoắc thư ký: Đây là từ sức mạnh của tình yêu hay từ sức mạnh của sắc đẹp? Thật là câu hỏi cao thâm khó dò a.
Viên Sơ Nhụy đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, gắt gao mà nhìn chằm chằm anh: "Lão Viên bên kia cũng không thể nói, hiểu chưa?"
Hoắc Minh Ân ở bên cạnh cô không chỉ có là làm thư ký cho cô, còn có làm tai mắt cho Viên đại chủ tịch. Viên Diệu Văn thường xuyên thông qua anh để quan tâm sinh hoạt của con gái, cùng với giám sát tình hình hút thuốc của cô.
Viên Sơ Nhụy lại không nghĩ tình cảm mình còn chưa có ổn định đã để Viên Diệu Văn biết trước, nếu Viên Diệu Văn cao hứng lấy thân phận trưởng bối chặn ngang một chân, gây ra quá nhiều áp lực cho Đào Hựu Tình, làm Đào Hựu Tình không muốn thích cô, vậy chuyện sẽ không xong.
Từ tận đáy lòng, cô hy vọng rằng cô và Đào Hựu Tình tôi tình cô nguyện, là tự do yêu đương. Hình thành trên việc tự nguyện yêu nhau, như thế mới có thể càng thêm chân thành và động lòng người hơn.
Viên Sơ Nhụy vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu ông ấy hỏi, cậu lập tức phủ nhận, Hoắc Minh Ân cậu có nhớ kỹ chưa?"
Hoắc Minh Ân cũng làm vẻ mặt nghiêm túc theo: "Ngài yên tâm, tôi hiểu."
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng gật đầu, nói đến cha mình, cô lại nghĩ tới ngày sinh nhật Đào Hựu Tình, chuyện Hoắc Minh Ân bị ấn đầu tăng ca. Cô còn chưa hỏi qua, cha nàng đối với vị Giang gia đại tiểu thư vừa trở về này có ấn tượng gì.
Cô rất tò mò, cô rất tò mò, người mình thích, cha có ấn tượng gì?
"Minh Ân," Viên Sơ Nhụy dựa vào bàn làm việc, khúc khuỷu tay chống cằm, hỏi, "Ngày đó cậu về Viên gia báo cáo bữa tiệc của Hựu Tình, ông ấy có phản ứng gì?"
Tầm mắt Hoắc Minh Ân lơ đãng đảo qua thuốc lá ở đầu ngón tay cô, bình tĩnh mà di chuyển gạt tàn thuốc đến bên tay cô, đón được khói bụi từ nửa điếu bị ánh lửa đốt cháy, trả lời: "Đại Viên đổng nói: ' Cô gái nhỏ này rất thông minh '."
Đào Hựu Tình mời Giang Nhã Lăng cùng nhảy, ở trong mắt trưởng bối đầy kinh nghiệm thương trường không thể nghi ngờ đây là hành động sáng suốt, cùng đủ loại nguyên nhân Viên Sơ Nhụy có thể tự đi lĩnh hội, không cần Hoắc Minh Ân phí miệng lưỡi giải thích.
Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười: "Vậy xem ra lão Viên có ấn tượng cũng không tệ lắm với em ấy?"
Hoắc Minh Ân: "Đúng như lời ngài nói, xác thật như thế."
Ý cười ở đáy mắt của Viên Sơ Nhụy im lặng lan tràn, người trong lòng có thể được cha mình tán dương làm cô cảm thấy tâm tình rất tốt, cả giọng nói cũng nhẹ nhàng không ít: "Đi, giúp tôi gọi Hựu Tình tới, tôi có việc tìm em ấy."
Cô định hỏi nàng một chút, có muốn cùng cô tham gia chương trình không.
Hy vọng câu trả lời của nàng có thể làm tâm tình cô càng tốt hơn nữa.
Hoắc Minh Ân gật gật đầu, đi ra ngoài giúp cô gọi Đào Hựu Tình đến văn phòng tổng tài. Cô một mình một người ngồi đó, ánh mắt trầm tĩnh mà nhìn cửa, nghĩ đến một lát Đào Hựu Tình lại đây, theo bản năng duỗi tay ấn thuốc vào gạt tàn thuốc.
......
Đào Hựu Tình ngồi ở trong phòng sáng tác, cắn bút lặng lẽ tìm kiếm sóng điện linh cảm, kết quả nhưng tìm rất lâu vẫn không thấy, nên dứt khoát liên tiếp phóng ra tín hiệu tạm dừng, sờ điện thoại tìm Quan Mỹ Lâm nói chuyện phiếm giảm bớt một chút.
Lúc linh cảm mắc kẹt không cần quá mức miễn cưỡng bản thân, hãy học cách tạm dừng và sống chậm lại, nàng vẫn luôn điều tiết bản thân như vậy.
Công việc hiện tại của Quan Mỹ Lâm là phụ trách thu tiền, phú nhị đại thanh nhàn sung sướng, mỗi ngày thanh nhàn vô cùng, chỉ cần không phải ở bên Trì Tuyết Oánh, Đào Hựu Tình nhắn tin thì cô ấy tuyệt đối có thể trả lời ngay, lại tận chức tận trách mà đảm đương tay thiện nghệ nói chuyện phiếm.
[ Mỹ Lâm ]: Đừng nóng vội chậm rãi viết, tỉ mỉ mới ra tác phẩm tinh tế
[ Đào Hựu Tình ]: Yên tâm, tớ hiểu rõ
Nàng được Quan Mỹ Lâm cổ vũ một hồi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên mặt Viên Sơ Nhụy, tâm tư vừa động thì đầu ngón tay nhanh mà dừng ở trên màn hình, lắc tay ngôi sao trên cổ tay chớp động ánh sáng màu bạc.
[ Đào Hựu Tình ]: Mỹ Lâm, tớ hỏi cậu một vấn đề nga
[ Đào Hựu Tình ]: Làm sao câu dẫn người ta, làm đối phương động tâm với mình a?
Quan Mỹ Lâm là người có bạn gái, trên vấn đề này Quan Mỹ Lâm có tư cách lên tiếng, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng lấy kinh nghiệm từ bên Quan Mỹ Lâm!
Một ngàn hai trăm vạn đang vẫy tay với nàng, Viên Sơ Nhụy rất mau sẽ là của nàng!
Quan Mỹ Lâm đầu bên kia lập tức nghe thấy được một chút mùi vị không giống bình thường.
[ Mỹ Lâm ]: Có chuyện! Cậu muốn quyến rũ ai, thành thật nói!
[ Đào Hựu Tình ]: Ở đối diện tớ, cấp trên, Tiểu Viên Đổng
[ Mỹ Lâm ]:???????????
[ Mỹ Lâm ]: 【 mèo giật mình.JPG】
[ Mỹ Lâm ]: Quá nhiên cậu thích cô ấy, người bên tớ cũng có rất nhiều người thích cô ấy, thẩm mỹ thế giới này quả nhiên là giống nhau
Đào Hựu Tình gãi gãi mặt, thích? Hiện tại đối Viên Sơ Nhụy cũng không phải tình cảm loại thích a.
[ Đào Hựu Tình ]: Không phải, tớ không có thích cô ấy, tớ muốn làm cho cô ấy thích tớ mà thôi
[ Mỹ Lâm ]: 【 chấn động.JPG】
[ Mỹ Lâm ]: Đào Đào cậu đang nói mấy lời tra nữ gì đây! Về sau cô ấy biết, cậu thật sự sẽ không bị đánh chết sao???
[ Mỹ Lâm ]: Không thể như vậy Đào Đào à, nếu không thích vậy sao lại có thể đi trêu chọc người ta chứ? Đây là không có trách nhiệm với tình cảm nha!
Đào Hựu Tình cảm thấy Quan Mỹ Lâm nói có đạo lý, nhưng nàng cùng Viên Sơ Nhụy có hợp đồng một ngàn hai trăm vạn cũng không thể tự tiện tiết lộ ra ngoài, đành phải viết lời nói dối:
[ Đào Hựu Tình ]: Không phải, là chúng tớ đánh cược, nếu tớ có thể làm cô ấy tâm động, cô ấy đã đáp ứng tớ một điều kiện
[ Đào Hựu Tình ]: Đánh cược với Tiểu Viên Đổng khá kỳ lạ, tớ đáp ứng rồi......
Đào Tiên Nữ: Thực xin lỗi Mỹ Lâm, kỳ thật là một ngàn hai trăm vạn quá thơm......
[ Mỹ Lâm ]: Từ từ, không phải lúc trước hai người là quan hệ bạn bè thuần khiết sao?
Chuyện này sao phát triển đến tình trạng đánh cược thế này!
[ Mỹ Lâm ]: Quan hệ hai người hiện tại có chút ô uế......
[ Đào Hựu Tình ]: Nếu đã ô uế, vậy không bằng làm nó dơ luôn! Giữa con gái là không có khả năng tồn tại tình bạn tốt đẹp! Tớ đẹp tớ quyết định!!!
[ Mỹ Lâm ]: Nhưng nếu cậu là làm cô ấy động tâm, vậy cậu cũng chạy không thoát đâu
[ Mỹ Lâm ]: Cô ấy chính là Viên Sơ Nhụy nha, Tiểu Viên Đổng của tập đoàn Viên Thị aizz, làm cô ấy động tâm cậu còn có thể chạy sao?
Đào Hựu Tình đột nhiên bình tĩnh lại: "......"
Đúng nga.
[ Mỹ Lâm ]: Cậu còn ở nhà đối diện, cha mẹ hai người cũng có quen hiện, hiện tại cậu còn là nghệ sĩ của cô ấy, oa nga...... Tiên nữ cậu đây là muốn tự hòa mình vào đó luôn sao
Tất cả những mối quan hệ này đang nói với Đào Hựu Tình, muốn câu dẫn Viên Sơ Nhụy nhất định phải làm tốt chuẩn bị là sau đó sẽ trốn không thoát đâu. Nhưng nàng bình tĩnh lại mà nghĩ, mới phát hiện trong lòng không sợ chuyện này, cùng lắm thì......
Cùng lắm thì nàng cứ thích Viên Sơ Nhụy thôi!
Sau khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, thì Đào Hựu Tình lâm vào trầm tư, không được, nàng phải cẩn thận một chút.
Viên Sơ Nhụy rất dịu dàng và ân cần với nàng, cho nàng cảm giác an toàn đủ để xoa dịu những cảm xúc tiêu cực. Vẻ ngoài lại xinh đẹp, làm việc chăm chỉ, có rất nhiều ưu điểm, mà hạn chế duy nhất là hút thuốc, nếu cô có thể bỏ thuốc thì thật hoàn hảo.
Bỏ điểm hút thuốc này qua một bên, Viên Sơ Nhụy căn bản chính là người yêu hoàn mỹ.
Nàng cẩn thận mà nghĩ, nếu, nếu Viên Sơ Nhụy thích nàng, là muốn cùng nàng ở bên nhau...... vậy nàng cũng có thể thích cô ấy?
Yêu cầu hiện tại của nàng đối với nửa kia là lớn tuổi hơn mình, tử tế với nàng, kiên nhẫn và mang lại cảm giác an toàn cho nàng, tuy điều kiện nghe có vẻ đơn giản nhưng để lựa chọn thì không dễ dàng như vậy. Có Chu Dĩ Nhu làm ví dụ tiêu cực ở phía trước, sẽ chỉ thận trọng hơn khi nàng chọn người mình thích, khi xác nhận xem bản thân có muốn ở bên đối phương hay không càng thêm cẩn trọng.
Cho nên nếu Viên Sơ Nhụy thật sự sẽ động tâm, nghiêm túc với nàng, hơn nữa là nghiêm túc mà muốn cùng nàng đi vào mối quan hệ sâu sắc hơn vậy nàng "Cùng lắm thì" thích cô thôi!
Bản thân đã có đáp án, có thể đổi lấy người trong lòng hoàn mỹ như vậy, thì dâng bản thân lại có sao, nhân sinh có đi mới có đến, luyến tiếc để cho một đứa trẻ không thể cầm lòng sói!
Luyến tiếc mình không câu đến Tiểu Viên Đổng!
[ Đào Hựu Tình ]: Nếu cô ấy thích hợp với tớ, vậy sau đó tớ thích cô ấy không được sao!
[ Mỹ Lâm ]: Này cũng không phải không được, chỉ là cậu đừng trêu đến dấn thân vào trước nga
[ Đào Hựu Tình ]: Sẽ không, có vết xe đổ ở Chu Dĩ Nhu còn đây, hiện tại tớ yêu đương nhất định sẽ đặc biệt cẩn thận!
Ai muốn cùng nàng ở bên nhau thì phải ngoan ngoãn trải qua kỳ quan sát mới được.
Tiên nữ cũng không phải dễ có được như vậy!
Quan Mỹ Lâm nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đột nhiên cảm thấy buồn rầu.
[ Mỹ Lâm ]: Nhưng tớ cũng không phải là người có năng lực câu dẫn người ta nha......
Tình huống của họ, đều là Trì Tuyết Oánh quyến rũ cô ấy, còn câu một cái là chuẩn, căn bản là không cần cô ấy ra tay, cho nên cô ấy đối với chuyện này cũng không có kinh nghiệm.
[ Mỹ Lâm ]: Cậu cứ...... cậu tạo ra nhiều cơ hội ở chung với cô ấy, thân cận nhiều hơn? Hay, hôn cô ấy ôm cô ấy? Dùng tự tin sắc đẹp của cậu câu dẫn???
Đào Hựu Tình nghĩ nghĩ, về ôm ấp hôn hít chuyện này, Viên Sơ Nhụy làm cũng tốt hơn nàng, nàng không bị phản lại đến chết cũng xem như là nàng mạng lớn rồi.
Nàng nhịn không được bắt đầu hâm mộ thiên phú đi quyến rũ người khác của Viên Sơ Nhụy, chút thiên phú này vì sao lại rơi hết lên trên người Viên Sơ Nhụy chứ? Vì sao lại không rơi lên trên người nàng? Mà Viên Sơ Nhụy cũng không cần đi câu ai!
Đào Tiên Nữ: Trời xanh không có mắt hừ!
[ Mỹ Lâm ]: Ai nha, như vậy, cậu đi xem bên cạnh cậu có ai có năng lực đi câu dẫn thì đi theo học, đối phương làm như thế nào thì cậu làm thế đó, nếu Tiểu Viên Đổng không ăn cách này cậu lại đổi cách khác, thế nào?
—— Viên Sơ Nhụy.
Ba chữ Viên Sơ Nhụy hiện lên trong đầu nàng, mấy ngày trước không phải Viên Sơ Nhụy đã dùng dâu tây làm mẫu câu dẫn cho nàng sao? Nàng có thể tiếp tục cùng Viên Sơ Nhụy học tập câu dẫn người như thế nào a, thuận đường áp dụng một chút, trò giỏi hơn thầy!
Đào Hựu Tình lập tức hạ quyết tâm, dự định hôm nay khi về thì mua thêm dâu tây nhiều hơn.
[ Đào Hựu Tình ]: Tớ có chủ ý rồi, cậu chờ tin tốt của tớ, chờ tớ câu cô ấy tới tay!
[ Mỹ Lâm ]: Ừm ừm! Đào Tiên Nữ cố lên!
Đúng lúc này, một người từ văn phòng thư ký của, truyền đạt ý tứ của Viên Sơ Nhụy lập tức dắt nàng đi văn phòng tổng tài.
......
"Cô có muốn tôi cùng cô tham gia chương trình không?" Viên Sơ Nhụy nhìn người đối diện hỏi, kết quả phát hiện đối phương giống chó con mà kích thích chóp mũi, ngửi tới ngửi lui. Viên Sơ Nhụy khó hiểu, hỏi, "Làm sao vậy?"
Đào Hựu Tình ngửi thấy một mùi quen thuộc là mùi mà trước đó nàng đã ngửi qua trên người Viên Sơ Nhụy, đứng dậy đi vòng qua bàn đến bên cạnh Viên Sơ Nhụy.
Ánh mắt Viên Sơ Nhụy từ dưới lên trên, cứ như vậy tùy ý nàng nắm lên tay phải mình đặt ở chóp mũi nàng nhẹ nhàng ngửi ngửi, hơi thở ấm áp im lặng mà dừng ở lòng bàn tay cô.
"Cô hút thuốc." Đào Hựu Tình bắt lấy tay cô, chắc chắn nói, "Thảo nào tôi thấy mùi này quen thuộc như vậy, là thuốc lá trái cây"
Viên Sơ Nhụy: "......"
Người này là khuyển điều tra sao???
Viên Sơ Nhụy buồn cười lại nghiêm cẩn nói: "Đã lâu, mà hút nửa điếu thôi, cũng không có sao?"
Đào Hựu Tình bộ dáng hận sắt không thành thép*: "Một nửa cũng không được, hút thuốc không tốt cho sức khỏe!"
(*Hận sắt không thành thép: thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó mà không được)
Viên Sơ Nhụy bất đắc dĩ đáp lời: "Được được, tôi đã biết, cô ngồi trở lại đi ngoan ngoãn nghe tôi nói chuyện, được không?"
Khuyển điều tra Đào Hựu Tình lúc này mới buông tha cô, ngồi trở lại vị trí, chọt chọt sợi tóc quăn của mình, hỏi: "Cô mới vừa nói cái gì?"
Sau khi nàng ngồi xuống chỉ lo nghe mùi thuốc, cũng chưa chú ý tới Lời Viên Sơ Nhụy nói.
Đào Tiên Nữ: Thuốc lá hại lỗ tai tôi ù đi, không phải tôi sai!
Viên Sơ Nhụy kiên nhẫn mà lặp lại một lần cho nàng: "Cô có muốn tôi cùng cô lên chương trình?"
Đào Hựu Tình cúi người về phía trước, ánh mắt sáng quắc: "Cô hỏi nghiêm túc sao?"
Viên Sơ Nhụy ngóng nhìn nàng đôi mắt: "Cô không muốn sao?"
"Không, tôi muốn." Đào Hựu Tình nói, "Tôi chỉ xác nhận một chút có phải cô đang lừa tôi hay không."
Viên Sơ Nhụy có được đáp án vừa lòng, giọng nói cũng tự nhiên mang lên vài phần ý cười: "Đương nhiên không phải, tôi nói nghiêm túc."
Đào Hựu Tình dựa lưng lên trên ghế, tư thái nhẹ nhàng: "Nếu là thật thì thật tốt quá. Nói thật ra, hiện tại một mình lên chương trình, chung quanh không có biết ai, cũng rất cô độc."
Nụ cười chân thành trên mặt Viên Sơ Nhuỵ nháy mắt giảm bớt một nửa, bên môi cô treo lên một nụ cười thương mại không dễ nhìn thấu: "Nga? Nguyên lai là cô muốn tìm người cùng cô lên chương trình thôi, chứ không phải bởi vì muốn đi cùng tôi."
Cảm ơn sự thẳng thắn của nàng, để Tiểu Viên Đổng hoàn toàn không phát hiện cô có vị trí đặc biệt trong lòng nàng.
Đào Hựu Tình nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên cười nói: "Đương nhiên, Tiểu Viên Đổng chúng ta vĩnh viễn là lựa chọn hàng đầu."
Nàng thật không có nói dối, bởi vì Viên Sơ Nhụy tốt với nàng, là người có thể dựa vào, cho nên hiện tại nàng đã xem cô là người bạn đáng tin cậy nhất, chuyện gì cũng sẽ nghĩ đến cô, lựa chọn cô trước tiên.
Hơn nữa hiện tại trọng trách nàng rất lớn, không thể buông tha mỗi một có hội có thể cùng Viên Sơ Nhụy ở bên nhau, có cơ hội mới có khả năng vô hạn.
Viên Sơ Nhụy được lời này của nàng an ủi đến không ít, gật đầu khẳng định.
Đào Hựu Tình phát giác là người thì đều thích nghe lời chân thành, ca ngợi, bất luận là nàng hay là Viên Sơ Nhụy. Nàng nhịn không được hỏi: "Nhưng sao cô muốn cùng tôi tham gia chương trình chứ?"
Viên Sơ Nhụy đạm nhiên tự nhiên nói: "Tôi đã nhàn đến có thể làm người đại diễn của cô, thì chương trình tính là cái gì?"
Đào Hựu Tình: "Vậy về sau chẳng phải là còn có khả năng sẽ nhàn đến đi làm diễn viên gì đó?"
Viên Sơ Nhụy không có phủ nhận, cô luôn mang tâm thái muốn trải nghiệm hết các lĩnh vực, nếu có cơ hội hay là là có thời gian, cô cũng nguyện ý chậm rãi nếm thử. Cô nói: "Chuyện sau này sau này lại nói, trước quản chuyện trước mắt cho tốt."
Đào Hựu Tình rất có hứng thú hỏi: "Chúng ta đây sẽ lên cùng tham gia chương trình gì nha?"
Viên Sơ Nhụy thử nói: "Cô hy vọng chúng ta có thể tham gia chương trình gì?"
Đào Hựu Tình lược làm trầm ngâm: "Cái gì cũng được, cảm giác có cô bên cạnh, tôi cái gì cũng cũng có thể."
"Đương nhiên, nếu muốn cùng tôi lên cái gì'Bố ơi mình đi đâu thế', 'Ngày của mẹ và con', 'Gia đình của con', các loại về con cái này mà nói...... Nếu tôi phụ trách làm phụ huynh, thì tôi đây phi thường OK."
Đào Tiên Nữ: Không thể chịu thua thiệt, nửa đời sau của tiên nữ không có khả năng có chịu thiệt!
Viên Sơ Nhụy: "......"
Nàng còn muốn làm phụ huynh cô? Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười, duỗi tay bóp chặt mặt nàng, nhắc nhở nói: "Kêu chị."
......
Buổi tối, Đào Hựu Tình cơm nước xong tắm rửa xong, lại rửa một chén dâu tây nhỏ, đúng giờ đi ra cửa nhà Viên Sơ Nhụy, giống như đi về nhà mình ấn mật mã mở cửa.
Từ nàng lần trước làm trộm nghiên cứu khoá cửa nhà Viên Sơ Nhụy lại bị Viên Sơ Nhụy phát hiện, Viên Sơ Nhụy dứt khoát nói mật mã mở khoá cửa nhà cô cho nàng, để nàng muốn tới đây thì tới. Làm trao đổi, nàng cũng cho Viên Sơ Nhụy mật mã nhà mình, cho nên hai người hiện tại đi vào trong nhà đối phương, hay mở cửa về nhà bản thân cũng thành thạo như nhau.
Nàng mở cửa nhà Viên Sơ Nhuỵ ra, tự mình thay dép, ở phòng khách không nhìn thấy người, lúc sau ngao lên: "Nhuỵ muội muội, tôi tới rồi!"
Viên Sơ Nhụy hiện tại đã lười sửa cách gọi vui đùa "Nhuỵ muội muội" của nàng, cơ bản rơi vào trạng thái mặc kệ, nàng vui vẻ là được —— chỉ cần nàng thật sự muốn bò đến lên trên đầu cô làm phụ huynh cô như hôm nay.
Viên Sơ Nhụy đang ở trong phòng bếp rót sữa, nghe thấy nàng tới, thuận tay cũng đổ cho nàng một ly: "Hôm nay cũng tới câu dẫn tôi?"
Đào Hựu Tình tiếp được sữa bò: "Ừm, dựa vào gặp mặt làm tâm tư cô trước tiên nhớ kỹ tôi."
Viên Sơ Nhụy ở trên sô pha ngồi xuống, mở TV ra rồi uống một ngụm sữa, sau đó cười như không cười nhìn nàng: "Hôm nay dự định câu dẫn tôi thế nào?"
Cô thật đúng là thích nhìn đến bộ dáng bạn nhỏ này chủ động với cô, vừa đáng yêu lại thú vị, còn có thể thỏa mãn tâm tư của cô.
Quan trọng nhất chính là, còn có thể làm Đào Hựu Tình quen với việc thân cận cô, khi quen rồi sẽ có khả năng vô hạn.
Đào Hựu Tình nhìn ly sữa trong tay cô, tầm mắt ngừng ở dấu môi nhạt nhẽo trên ly thuỷ tinh sữa màu trắng, không nói hai lời ngồi vào bên cạnh cô rồi nhẹ nhàng mà bắt lấy cổ tay của cô, dùng cái ly của cô, chọn đúng chỗ dấu môi mà uống một ngụm sữa bò.
Viên Sơ Nhụy dừng một chút, khi nhìn thấy cặp mắt ướt át lắp lánh, mắt đào hoa của nàng đang cười thì tim bất giác mà đập nhanh hơn.
...... Bạn nhỏ học hỏi thật thông minh.
Đào Hựu Tình liếm liếm sữa trên môi, nhướng mày cười nói: "Thế nào?"
Vẻ mặt của nàng kiêu ngạo, đôi lông mày thanh tú, đôi mắt lanh lợi, xinh đẹp làm người trầm mê.
Viên Sơ Nhụy ngóng nhìn phong cảnh bắt mắt trước mắt này, một lát sau mới nhẹ nhàng mà cười: "Lần này làm làm tốt lắm."
"Lại nỗ lực nỗ lực, tôi không chừng sẽ động tâm."
Em lại nỗ lực nỗ lực, không chừng tôi sẽ nhịn không được......
Đào Hựu Tình được tán thành cùng cổ vũ, tâm tình sung sướng mà cầm lấy ly sữa của mình lên: "Bổn tiên nữ đã nói bổn tiên nữ nhất định làm được."
Viên Sơ Nhụy nhìn nàng bình thản ung dung mà ngồi, nhịn không được dùng lời nói khiêu khích nàng: "Chỉ như này? Cũng không có sau đó?"
Câu dẫn người ta lại đơn giản đến không còn gì khác như vậy a.
Đào Hựu Tình không chút hoang mang mà nói: "Xem TV, xem TV thôi."
Viên Sơ Nhụy không biết trong hồ lô nàng bán thuốc gì, đành phải quay đầu đi xem TV, chương trình mới nhất của nghệ sĩ Nguyệt Vịnh, quan sát năng lực làm việc của bọn họ. Cô một bên xem một bên chú ý hành động của Đào Hựu Tình, sau khi phát hiện nàng giống như thật sự đối với việc trêu chọc mình không có hứng thú gì thì cảm thấy thất vọng, vì thế cũng dời lực chú ý vốn có tới trên TV.
Vài phút sau, bên môi cô đột nhiên được đưa qua một trái dâu tây, Đào Hựu Tình nói hai chữ: "Cắn đi."
Cô không rõ nguyên do mà cắn dâu tây, tiếp theo đã thấy Đào Hựu Tình cúi người nhích lại gần, đôi môi đỏ bùng mềm mại nhẹ nhàng, cắn một nửa trái dâu tây còn lại.
Khoảng cách họ rút ngắn từng chút bằng chiều dài của trái dây tây, khoảng cách môi Đào Hựu Tình cùng cô càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...... Cuối cùng ngừng ở 1 mm, có thể rõ ràng nghe hô hấp lẫn nhau, dần dần, tâm bắt đầu trở nên khô nóng, trong phút chốc, các cô sinh ra ảo giác có thể tiến tới đối phương —— duỗi tay có thể với tới.
Khi cô cho rằng Đào Hựu Tình sẽ lớn mật mà hôn lên, thì Đào Hựu Tình lại trốn, không chỉ có trốn, còn vẻ mặt tự hào: "Thế nào! Có phải rất câu dẫn hay không, có phải rất câu dẫn hay không!"
Viên Sơ Nhụy: "......"
Chỉ như này? Như này???
Cả hôn cũng không có hôn, cô thật là đánh giá cao dũng khí của bạn nhỏ này!
Viên Sơ Nhụy bị chọc cười, quyết định tự mình dạy nàng làm người.
Viên Sơ Nhụy cầm lấy một trái dâu tây, cắn ở trong miệng, sau đó tựa đầu, hướng nàng tay dài ngoéo một cái, ý bảo nàng tiếp tục.
Cả người Đào Hựu Tình có trách nhiệm một ngàn hai trăm vạn, không thể túng, nàng thậm chí nghĩ bản thân 'câu' thật hiệu quả nên tiến lên, thì Viên Sơ Nhụy đã liên tục mấp máy cắn một nửa dâu tây.
Ngay khi tinh thần của Đào Hựu Tình thoải mái, đôi môi đỏ mọng của Viên Sơ Nhụy tiếp tục mấp máy, mấp máy, vị dâu trên môi đột nhiên bị cuốn vào miệng nàng, vào lúc môi Đào Hựu Tình mất cảnh giác thì cô đã hôn lên.
Sự mềm mại đột ngột khiến Đào Hựu Tình sửng sốt một chút, vài giây sau nhanh lui lại, biểu tình vừa thẹn vừa hoảng.
Viên Sơ Nhụy thần thái tự nhiên, giọng diệu thản nhiên: "Lúc này mới gọi là 'Câu dẫn', học xong chưa?"
Đào Hựu Tình: "......"
Cam.
Viên Sơ Nhụy sao lại giỏi như vậy!
———
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Viên Đổng: Câu dẫn tôi không cần phiền toái bó tay bó chân, lớn mật một chút, cảm ơn.
Đào Tiên Nữ: Cam...... thiên phú này sao lại không rơi đến trên người tôi!
Quan đáng yêu: Ô uế, giữa họ quá ô uế!
Hoắc thư ký: Tôi dạo này lo lắng bởi vì bản thân biết đến quá nhiều mà chết sớm ở tuổi xuân.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)