Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 50: Chỗ nào không được cắn?

830 0 6 0

Đào Hựu Tình cầm điện thoại di động của Viên Sơ Nhuỵ trong tay, môi khép hờ rụt cổ lúng túng mà nhìn Viên Sơ Nhuỵ đột nhiên tiến lại gần. Nàng luôn thích mượn tay Viên Sơ Nhụy giết Giang Nhã Lăng, nghe Giang Nhã Lăng tức giận rồi cắt đứt điện thoại, tâm tình sẽ phi thường sung sướng.

Nàng đã làm nhiều lần như thế, quấy ra phía chân trời, nhưng nàng không nghĩ tới là nàng không chơi quá trớn bên Giang Nhã Lăng hay Chu Dĩ Nhu, nhưng ra chơi quá trớn ở trước mặt Viên Sơ Nhụy......

Nàng nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, trong mắt phản chiếu ra bộ dáng Viên Sơ Nhụy mang kính gọng vàng, trầm ổn, xinh đẹp lại có cảm giác đầy văn nhã cấm dục, trông nó khác với bộ dáng mỉm cười ngày thường của cô, càng thêm ấn tượng động lòng người, không tự chủ được ở giờ khắc này thần phục dưới khí chất và vẻ đẹp câu người của cô.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Viên Sơ Nhụy mang kính này, là lần đầu nàng dùng phương pháp trong văn đồng nhân tới câu dẫn Viên Sơ Nhụy. Khi nàng thấy Viên Sơ Nhụy mang mắt kính xuất hiện ở cửa phòng sách thì lại xấu hổ vì cô thấy cô đeo kính tâm động một lát, thậm chí sững sờ, suýt nữa đã quên chuyện chính đi câu dẫn người ta, cũng may Viên Sơ Nhụy hoàn toàn không phát hiện nên đã  tháo mắt kính xuống dưới, vô hình ở bên trong đó thả cho nàng một con ngựa.

Nàng không thể không thừa nhận một chuyện, mắt kính gọng vàng là có thể đốn tim nàng nhất, đặc biệt là khi đeo ở trên mặt một người ưa nhìn như này, thì quả là một điểm cộng hoàn hảo!

Hiện tại Viên Sơ Nhụy lại mang theo cái thêm phần hoàn mỹ này tới gần nàng, ngóng nhìn chờ đợi nàng trả lời.

Tuy nàng là người tự luyến, cũng nhịn không được không có tiền đồ mà nghĩ: Như vầy cũng quá đẹp rồi......

Viên Sơ Nhụy nữ nhân hư này sao lại có thể mang mắt kính mê người như vậy......

Đào Hựu Tình thậm chí không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ: Viên Sơ Nhụy xinh đẹp, có tiền lại thông minh, dịu dàng quan tâm, ở bên cô cũng sẽ không cảm thấy buồn tẻ vô vị. Người như vậy nếu thật sự có thể thích mình, trở thành bạn gái của mình, vậy cũng thật tốt quá đi.

Cái ý tưởng này ở trong đầu chợt lóe qua, đột nhiên kích động nàng, để nàng tràn ngập nhiệt tình với chuyện nắm lấy Viên Sơ Nhụy xưa nay chưa từng có.

Nhưng dù có nhiệt tình rồi nhưng việc cấp bách hiện tại là nàng làm sao để thoát khỏi Viên Sơ Nhụy.

Nàng thận trọng nhìn người trước mặt, yếu ớt nói: "À, nơi không thể cắn sao......"

"Nơi nào là chỗ không thể cắn?" Khóe môi Viên Sơ Nhụy gợi lên làm bộ nghe không hiểu, cười truy vấn.

Đào Hựu Tình không đủ tự tin, lắp bắp nói: "Làm gì hỏi rõ cái này như vậy, chẳng lẽ cô, chẳng lẽ cô muốn cắn tôi sao!"

Kết quả Viên Sơ Nhụy trấn định nói: "Cũng không phải không thể."

Đào Hựu Tình: "......?"

Cô biết vừa rồi cô nói cái gì không chứ???

Viên Sơ Nhụy nhìn chăm chú vào nàng, bình tĩnh vô cùng nói: "Tôi cũng đã hôn qua em nhiều lần vậy rồi, cắn một cắn thì có làm sao?" Lại tiếp tục hỏi, "Cho nên em nói không cho tôi cắn chỗ nào đây?"

Viên Sơ Nhụy vươn một ngón tay thon dài, nhẹ nhàng ái muội điểm bên môi nàng: "Nơi này......"

Rồi sau đó chậm rãi rơi xuống đến trên vai nàng: "Hoặc là nơi này......" Cuối cùng chậm rãi dịch đến ngực nàng, cố ý vô tình mà vuốt nhẹ lên xuống, trong thanh âm mang theo ý cười rõ ràng, "Hay là còn nơi khác?"

Trên mặt Đào Hựu Tình đỏ bừng ngay lập tức, dáng vẻ thanh tú lại vừa đáng yêu, đầu óc suýt nữa bị Viên Sơ Nhụy câu đến phải đầu hàng. Mặt nàng cực kỳ đỏ, nhanh chóng bắt lấy tay đang câu dẫn của Viên Sơ Nhuỵ, thuận miệng nói một câu: "Nếu cắn là như vậy, thì dựa theo cách nói này của cô, chúng ta cũng hôn nhiều lần như vậy rồi, lên giường thì cũng có làm sao?"

Nàng mới vừa nói xong câu đó đã bắt đầu hối hận, ảo não viết đầy lên mặt —— trời thương nàng, mấy lời nàng nói cũng là thí loạn lung tung!

Viên Sơ Nhụy nhướng mày, ngoài miệng cười nói: "Ô? Qủa nhiên là em muốn gạt tôi lên giường?"

Vậy thì bây giờ cô đã có thể bắt đầu chờ mong bạn nhỏ càng thêm lớn mật mà câu dẫn cô sao?

Đào Hựu Tình chấn kinh rồi, vừa thẹn vừa táo mà biện giải bốn phía: "Tôi không có, tôi không phải, tôi là nói cái khác, cô đừng nói bậy!"

Đào Tiên Nữ: Viên Sơ Nhụy cái nữ nhân này hư hủy trong sạch của tôi!!!

Viên Sơ Nhụy nhìn bộ đang thẹn thùng này của nàng, càng cảm thấy nàng đáng yêu, không khỏi dịu dàng cười cười, không có tiếp tục khiêu khích nàng, dùng một cái tay khác nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng, giống như vừa than vừa yêu mà nói sáu chữ: "Thật đúng là người bạn nhỏ."

Tâm Đào Hựu Tình lại một lần bị cách xưng hô này đánh trúng, nhưng lại sợ bản thân biểu hiện thích đến quá mức rõ ràng, cho nên đã dời tầm mắt quật cường nói: "Tôi đã 24, không nhỏ......"

Viên Sơ Nhụy cầm sách đứng dậy: "Nhỏ hơn tôi."

Đào Hựu Tình im lặng, trước một giây cô vào phòng sách, nàng không vui vẻ nói: "Vậy bạn nhỏ của cô cũng quá nhiều, toàn thế giới đều nhỏ hơn cô."

Viên Sơ Nhụy ở cửa phòng sách dừng lại, xoay người nhìn thoáng qua người cuộn trên sofa, không biết tâm tình nàng thế nào khi nói ra những lời này đây, chỉ là đơn thuần phun tào, hay là muốn lấy sự chú ý của cô, muốn trở thành điều đặc biệt ở nơi này của cô.

Bất quá cho dù là cái nào, cô cũng phải trả lời một câu: "Nhưng em chỉ có một."

Ở trong lòng cô, bất luận người khác như thế nào, cũng không đặc biệt hơn bạn nhỏ nhà cô.

Sau khi nói xong cô đã đi vào phòng sách, thân mình bạn nhỏ bắt đầu không ổn mà trượt qua, sau đó cảm thấy thẹn chôn mặt ở sô pha, khóe miệng điên cuồng giơ lên. Tuy rằng nàng không xác định những lời này của Viên Sơ Nhụy có phải là ý kia hay không, nhưng điểm này cũng không cản được ở trong lòng nàng kêu ngao ngao ——

Viên Sơ Nhụy sao, sao Viên Sơ Nhụy lại như vậy sẽ chứ!!!

Nàng chân thành tin rằng bây giờ tôi sợ rằng chỉ có YT mới có thể cạnh tranh với Viên Sơ Nhụy. Nàng phải học YT cho tốt, nhất định phải câu dẫn Viên Sơ Nhụy mới được!

......

Ngày hôm sau, khi Đào Hựu Tình thức dậy khỏi giường của mình, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, nàng nửa ngủ nửa tỉnh bò xuống giường đi ngắm, đưa mắt nhìn lại, khắp nơi trắng xóa, nơi nơi đều là một tầng tuyết đọng thật dày, một mảnh mênh mông giữa trời đất giống như là tác phẩm nghệ thuật tinh khiết của trời cao.

Nàng từ trong lúc ngủ mơ đến hoàn toàn thanh tỉnh, trong mắt tràn ra ngạc nhiên, hiện tại nàng đã có thể ném tuyết, đắp người tuyết. Nàng kéo bức màn lên rồi xoay người đi rửa mặt. Hôm nay nàng phải đi Nguyệt Vịnh gặp mặt đoàn đội, cho nên phải hoàn chỉnh bản nhạc mà bản thân đã viết suốt một đêm mới giao cho đoàn đội xem.

Vừa đến Nguyệt Vịnh, nàng lập tức một đầu chui vào phòng sáng tác, qua thời gian mấy giờ cũng hoàn thành ca khúc. Mất thêm một giờ để thu âm bản thu thử của bài hát, thậm chí cơm trưa cũng không có ăn. Sau giờ nghỉ trưa, Viên Sơ Nhụy sẽ cùng đoàn đội sản xuất sẽ tập trung trong phòng sáng tác để nghe bài hát mới của nàng.

Mở đầu giai điệu là tiếng ngâm nga của một cô gái, giai điệu nhẹ nhàng và chậm rãi, giống như đang thì thầm nhẹ nhàng với người khác, nó nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người. Sau đó giai điệu bắt đầu nhanh lên nhiệt tình phiêu du khắp tai như gió ở bên tai tự do lướt qua, cuối cùng kết thúc đoạn dẫn vào điệp khúc, làn điệu trào dâng nhiệt tình lại đi thẳng vào tai, giọng hát Đào Hựu Tình thanh thúy uyển chuyển, làm mỗi người ở đây không một ai không hài lòng.

"Hoa hồng đỏ rực thân yêu của tôi—"

"Bạn là bạn, không ai có thể thay thế—"

Bài hát《 Hoa hồng đỏ 》 của Đào Hựu Tình không chỉ muốn viết cho chính mình, mà còn cho tất cả những ai chưa tự tin, và muốn nói với tất cả mọi người rằng như lời bài hát viết ra, mỗi người đều là bông hồng đỏ của riêng mình, ai cũng là duy nhất và không thể thay thế được.

Sau khi bài hát kết thúc, người phụ trách vỗ tay khuyến khích Đào Hựu Tình, tiếp theo lễ phép nhìn về phía Viên Sơ Nhụy: "Tiểu Viên Đổng cảm thấy khúc đầu thế nào?"

Tròng mắt Viên Sơ Nhụy lộ ra nét vừa lòng, hơi hơi mỉm cười: "Tôi tin tưởng tôi cũng có suy nghĩ giống mọi người."

Bạn nhỏ nhà cô có thiên phú nhảy múa ca hát, ngay cả sáng tác cũng có tài năng, luôn làm tốt những gì mình muốn, chuyện này cô không chút nghi ngờ với nàng.

Người phụ trách đoàn đội trước phát biểu ý kiến của mình:"Cá nhân tôi đánh giá bài hát này rất hay. Tổng thể bài hát kết nối rất tự nhiên, giai điệu bắt tai, tiết tấu gội rửa tâm hồn, mang đặc trưng có cá tính làm bài hát chủ đề. Ca từ có chút nơi phải trau chuốt thêm một chút, hoàn toàn có thể làm ca khúc chủ đề quảng bá album lần này."

"Các vị cảm thấy vậy?"

Đào Hựu Tình lo lắng nín thở nhìn những người khác trong phòng, đây là lần đầu tiên nàng tự mình phụ trách sáng tác ca khúc chủ đề, ở trước mặt các tiền bối như vậy nàng vô cùng non nớt, tựa như là một học sinh giao bài thi chờ chấm điểm.

Chỉ thấy các vị sôi nổi gật đầu đồng ý lời người phụ trách nói, nhẹ nhàng khen nàng một phen, trong công ty không có người nào không thích nghệ sĩ của mình tự tay sáng tác, nếu viết tốt thì càng tốt hơn. Đào Hựu Tình có tài năng cùng bản lĩnh ở phương diện này thì mọi người cũng thích nghe.

Đào Hựu Tình thấy thế, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, tiện đà lộ ra một nụ cười xán lạn, đáp lại lời động viên của mọi người: "Cảm ơn các tiền bối, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!" Sau đó quay đầu lại nhìn về phía Viên Sơ Nhụy, đôi mắt sáng lấp lánh.

Viên Sơ Nhụy từ trong lòng hiểu ra điều đó, tự đáy lòng khen nàng: "Làm rất tốt, tiếp tục phát huy."

Đào Hựu Tình được khích lệ mà bản thân muốn, tâm tình cũng tốt lên không ít.

......

Sau tòa nhà Nguyệt Vịnh, có một bãi cỏ lớn giờ đã phủ một lớp tuyết trắng tinh, trông vừa mềm lại rắn chắc. Đào Hựu Tình muốn xuống lầu chơi tuyết, Trần Sâm Vũ có công việc không thể cùng nàng chơi, nên nàng đã dẫn hai vệ sĩ xuống đắp người tuyết.

Nàng mặc một chiếc áo khoác dài dày dặn, quàng khăn màu xanh đậm và một đôi ủng màu đen, toàn bộ đều trang bị xong, nàng ở trên nền tuyết một chân lại một chân chạy như điên, ý cười trên mặt thật lâu không cũng tiêu tan, giống như đang chúc mừng tuyết rơi, cũng giống như là đang chúc mừng ca khúc chủ đề của mình được khen ngợi.

Hai vị vệ sĩ mặc đồ đen thấy thế thì đưa mắt nhìn nhau, Thốn Đầu mở miệng hỏi trước: "Cái này có nên gửi cho ông chủ xem không nhỉ?"

Giang Hải Minh đặc biệt dặn dò bọn họ, nếu bắt gặp thời điểm Đào Hựu Tình đặc biệt vui vẻ và dễ thương, hãy cố gắng chụp ảnh lại để gửi cho vị cha già như ông xem chung, để người cha già có thể thấy con gái mình dễ thương thế nào, làm sao lại vui vẻ như vậy.

Lưu Hải suy nghĩ rồi nói: "Hỏi tiểu thư trước, ông chủ đã nói cô ấy đồng ý mới được gửi."

Vệ sĩ Thốn Đầu gật gật đầu, ở lúc Đào Hựu Tình chạy tới, duỗi tay ngăn cản một chút: "Đại tiểu thư, chúng tôi có thể chụp lúc ngài chơi gửi cho ông bà chủ được không?"

Đào Hựu Tình một chân dẫm lên đất tuyết, tò mò hỏi: "Vì sao muốn chụp?"

Vệ sĩ Lưu Hải giải thích nói: "Ngài bên ngoài làm việc,ông bà chủ lại không thể ở bên cạnh ngài, cho nên đã dặn nếu thấy những lúc ngài vui vẻ thì chụp ảnh gửi cho họ xem, họ muốn lưu lại. Đương nhiên, chuyện này trước tiên phải được ngài đồng ý, ngài không đồng ý chúng tôi sẽ không chụp."

"Ồ!" Đào Hựu Tình phát ra một tiếng như vậy, thời gian nàng ở nhà không dài, nếu Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh có thể nhiều thấy lúc nàng vui vẻ cũng khá tốt, nàng vẫy vẫy tay, "Chụp đi chụp đi, chụp tôi cho đẹp một chút."

Nghĩ nghĩ, lại nói, "À, bổn tiên nữ có vẻ đẹp 360 độ không góc chết, cậu chụp như thế nào chụp cũng đẹp!" Nói xong liền đi nghịch tuyết..

Rất mau Giang Hải Minh đã nhận được video của vệ sĩ, nhận được đoạn video quay cảnh vệ sĩ nhìn con gái nhảy nhót như sao trong màn hình, người cha già này lập tức hiện lên nụ cười yêu thương —— con gái của ông quả nhiên là công chúa nhỏ đáng yêu nhất trên thế giới!

Vệ sĩ Thốn Đầu buông điện thoại, rất hào khi mà kêu Đào Hựu Tình một tiếng: "Đại tiểu thư!"

Đào Hựu Tình quay đầu lại nhìn cậu, khi không lưu ý, "Bằng" nàng ngã ở trên tuyết đắp thật dày, tiếp theo đã nhanh đứng dậy, phía trên người đầy tuyết, như lọt vào trong sương mù trả lời cậu một tiếng: "A?"

Hai vệ sĩ cả kinh, chạy nhanh chạy tới đỡ nàng, nàng cười nói: "Tôi không có việc gì tôi không có việc gì, ngã trên tuyết không có đau." Nhưng mà mặt thì lạnh......

Đào Hựu Tình: "Kêu tôi làm gì?"

Vệ sĩ Thốn Đầu giúp nàng chụp đi tuyết trên tay: "Ông chủ kêu tôi nói cho ngài, mặc nhiều một chút, đừng để cảm lạnh."

Đào Hựu Tình cười nói: "Đã mặc rất nhiều, lại mặc nhiều thêm thì tôi có thể không đi được nữa." Nàng đứng ở trên nền tuyết, lơ đãng ngẩng đầu hướng lên trên nói, lặng yên giơ tay chỉ vào nơi nào đó hỏi bọn họ, "Các cậu nói, ở đó có phải văn phòng Tiểu Viên Đổng hay không?"

Ánh mắt hai người theo tay nàng nhìn lên trên, cùng nhau đồng thanh nói: "Đúng vậy."

Đào Hựu Tình nhướng mày.

......

Trong tay Viên Sơ Nhụy vừa cầm lấy ly cà phê nóng lên, màn hình điện thoại đã sáng đèn, Đào Hựu Tình bảo cô nhìn vào khoảng đất trống, nói là có tiên nữ hạ phàm. Sau khi cô nhìn lướt qua tin nhắn, đứng dậy đi đến phía sau cửa sổ, đứng dậy đi đến cửa sổ phía sau, ánh mắt nhìn thẳng xuống, định xem bạn nhỏ lại muốn làm cái gì.

Chỉ thấy mặt đất nguyên bản là cỏ trống trải giờ chất đầy tuyết trắng, trên tuyết có viết hai chữ "tiên nữ", sau đó một mũi tên được vẽ hướng dẫn cô nhìn—— nơi đó đĩnh đạc có một người nằm, tay chân quét tuyết quét qua quét lại, nhìn xa trông như một thiên thần.

Tuy rằng Viên Sơ Nhụy thấy không rõ mặt người kia, nhưng cũng có thể đoán được là ai, nhịn không được khẽ cười ra tiếng, thuận tay chụp hình ảnh này lại.

Đào Hựu Tình không biết Viên Sơ Nhụy có thấy không, tứ chi sau khi quét trên tuyết đã mệt mỏi, bản thân bò dậy ngồi nghỉ ngơi một hồi, sau đó mời vệ sĩ lại đây cùng nàng đắp người tuyết.

Nàng giống năm rồi, đắp cho Đào Thanh một đôi người yêu, tinh tế vẽ đôi mắt cái miệng, lại phủ thêm khăn quàng cổ, bước này của nàng bị vệ sĩ ngăn lại, bọn họ mong nàng vẫn dùng khăn choàng của bản thân, hãy dùng khăn của bọn họ cho người tuyết. Đại tiểu thư quý giá, cũng không thể bị bệnh.

Nàng hài lòng chiêm ngưỡng kiệt tác của mình, lấy điện thoại di động ra chụp một tấm, chuẩn bị chia sẻ với WeChat của Đào Thanh.

Lúc này, sau lưng nàng vang lên một giọng nói: "Có phải em đang đắp người nào không?"

Nàng quay đầu nhìn lại, đã thấy Viên Sơ Nhụy mặc một chiếc áo khoác dài màu be, nhẹ nhàng thở ra một đám khí trắng khi nói .

Nàng cười nói: "Không hổ là Tiểu Viên Đổng chúng ta, hoả nhãn kim tinh, cái gì cũng bị cô nhìn ra."

Viên Sơ Nhụy muốn không nhìn ra được cũng khó, người tuyết của người khác là đắp tròn vo, nàng đắp một người trưởng thành cao vậy, có mũi có mắt cũng có tóc mái ngố. Bộ quần áo trên người có mấy cái cúc áo cũng được nàng tinh tế vẽ ra hết—— tuy rằng cũng không phải đắp rất đẹp, bả vai cũng nhìn không đối xứng.

Đào Hựu Tình nói: "Đắp cậu tôi cùng bạn trai của ông." Lại hỏi, "Đắp rất đẹp phải không?"

Viên Sơ Nhụy nhìn thoáng qua "Đại tác phẩm" của nàng, mỉm cười: "Em cảm thấy sao?"

Đào Hựu Tình dõng dạc bắt đầu tự khen bản thân: "Tôi cảm thấy rất tuyệt, đây quả thực là của quý trên đời, là nghệ thuật a!"

Viên Sơ Nhụy: "......"

Viên Sơ Nhụy: "...... Em vui vẻ là được."

Đào Hựu Tình lui về phía sau vài bước, hoàn hoàn chỉnh chỉnh chụp người tuyết lại, trong miệng lẩm nhẩm lầm nhầm: "Để gửi cho cậu tôi......"

Viên Sơ Nhụy dừng một chút, đột nhiên bắt đầu nghi ngờ lỗ tai của mình: "Em mới vừa nói nhắn cho ai?"

Đào Hựu Tình vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô: "Cậu của tôi, làm sao vậy?"

Viên Sơ Nhụy: "......"

Xin hỏi nàng muốn nhắn như thế nào đây, đây là chuyện ma vào đông sao???

Viên Sơ Nhụy khiêm tốn thỉnh giáo: "Có thể nói cho tôi, em gửi ảnh chụp cho Đào tiên sinh thế nào không?"

Đào Hựu Tình theo lý thường nói: "Gửi WeChat a!"

Viên Sơ Nhụy nghe vậy sửng sốt, phát giác bản thân hiểu lầm, ngữ điệu chậm lại hỏi: "Hiện tại em vẫn lên Wechat của cậu em nhắn tin sao?"

"Đúng nha," Đào Hựu Tình nói, "Xem như là cậu vẫn còn đây."

Viên Sơ Nhụy lâm vào im lặng, cô thật không nghĩ tới Đào Hựu Tình vẫn luôn lưu trữ WeChat Đào Thanh, mà còn sẽ nhắn tin nữa.

Đào Thanh đối với nàng mà nói, thật sự không cách nào xoá được sự tồn tại......

Một lúc sau đó cô vươn tay, dịu dàng sờ sờ đầu Đào Hựu Tình, cái gì cũng chưa nói, đã cùng Đào Hựu Tình đi lại hình tuyết Đào Thanh kéo ra tới đặt tay lên cùng nhau, khăn quàng cổ hai vị vệ sĩ một cái không rơi ra hoàn toàn cống hiến.

......

Ngay sau khi Giang Nhã Lăng quay xong quảng cáo đã vội vàng chạy về Văn Hóa Hưng Lan, vừa đi vừa hỏi Tiền Mộng: "Chu tổng có đi ra ngoài không?"

Tiền Mộng lắc lắc đầu: "Không có, hôm nay ngài ấy có mấy cuộc họp, cho nên không có lịch trình đi ra ngoài."

Giang Nhã Lăng "Nga" một tiếng, cởi khăn quàng cổ xuống tới trong tay người kia: "Cô trở về đi, không cần đi theo tôi." Sau đó tự mình đi đến văn phòng tổng tài.

Hôm nay một hai phải hỏi Chu Dĩ Nhu rõ ràng, chuyện đêm qua Đào Hựu Tình nói đến tột cùng có phải sự thật hay không!

Nàng tới đúng thời điểm, Chu Dĩ Nhu mới vừa kết thúc cuộc họp trở lại văn phòng nghỉ ngơi, có rất nhiều thời gian nhàn rỗi.

Chu Dĩ Nhu đang đứng ở bên cửa sổ, tầm mắt xuyên thấu qua cửa kính nhìn về phía cảnh tuyết bên ngoài, trầm mặc không nói, lông mày cô ấy ảm đạm buồn bực như là đang xem tuyết lại như là đang ngắm giai nhân ở nơi xa. Lúc này Giang Nhã Lăng đến cũng không sẽ làm cô cảm thấy vui vẻ, cô thuận miệng ứng phó: "Có chuyện gì sao?"

——Lạnh lùng

Đây là cảm giác trực quan nhất của Giang Nhã Lăng, trong lòng nàng nảy lên một điềm dự cảm xấu.

Tuy là như thế, nàng cũng không có xé rách da mặt, không quan tâm, vẫn duy trì bộ dáng mảnh mai đáng thương Chu Dĩ Nhu thích nhất, mang theo vài phần thật cẩn thận nhẹ nhàng đi tới phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Chị Dĩ Nhu...... Chị không vui sao?"

"Hay là không muốn nhìn thấy em?" Nàng hạ xuống mà nói, "Là em làm sai cái gì sao......"

Em ấy làm sai cái gì? Em ấy không làm cái gì sai. Chu Dĩ Nhu áy náy nghĩ.

Giang Nhã Lăng cái gì cũng không có làm, là cô tự thay lòng đổi dạ thích Đào Hựu Tình, là cô từ bỏ thanh mai trước mặt, là cô mệt mỏi không có nhiệt tình lại tiếp tục không oán không hối hận mà thích nàng, người chủ động lâu rồi quả nhiên là sẽ mỏi mệt, tựa như Đào Hựu Tình lúc trước rời khỏi cô.

"Không có," Cô trả lời như thế, "Em không có làm gì sai, không cần nghĩ quá nhiều."

Giang Nhã Lăng nhìn cô, gắt gao nắm tay cô, còn trên mặt thì mất mát hỏi: "Chị Dĩ Nhu, có phải chị...... Cũng thích Hựu Tình hay không?"

Vừa dứt lời, nàng cảm thấy cơ thể Chu Dĩ Nhu rõ ràng cứng đờ trong chốc lát, trong tiềm thức cánh tay được nàng ôm muốn rút về, giống như đang trốn tránh gì đó.

Chu Dĩ Nhu không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: "Em nghe ở đâu chứ?"

Cô chưa sẵn sàng để phơi bày hiện thực tàn khốc này với Giang Nhã Lăng, dù sao nàng cũng là người cô thích hơn hai mươi năm*, cô không nỡ tuyệt tình với nàng như thế. Cho nên cô vẫn luôn đang chờ đợi, chờ khi nào bản thân chuẩn bị sẵn sàng rồi sẽ thẳng thắn với nàng.

(*Không biết có lú không chứ tam tiểu thư mới 24 chủi)

Nhưng lại không nghĩ tới Giang Nhã Lăng lại biết được —— là em ấy đã nhận ra sao? Hay là từ người nào nghe được?!

Giang Nhã Lăng hốc rũ mắt xuống: "Còn có thể ở đâu, đương nhiên là chính miệng Hựu Tình nói với em, cô ấy còn khoe khoang cùng em......"

Chu Dĩ Nhu tức khắc cứng họng.

Giang Nhã Lăng ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt mong đợi: "Nhưng em không tin, em phải nghe chị nói, em tin tưởng chị Dĩ Nhu của em."

Chu Dĩ Nhu: "......"

Dáng vẻ này của nàng càng làm cô không đành lòng mở miệng nói ra sự thật, nhưng ván đã đóng thuyền, chuyện tới bây giờ còn có thể làm sao đây?

Chu Dĩ Nhu do dự một hồi đã mở miệng: "Chị......"

Giây tiếp theo, môi Giang Nhã Lăng đột nhiên dán lên, làm cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, trong nháy mắt đôi mắt trừng lớn hết chuyện này.

"Đừng rời khỏi em." Giang Nhã Lăng nhẹ giọng cầu xin.

Chu Dĩ Nhu chính là quân cờ tốt nhất, nàng không thể mặc kệ Chu Dĩ Nhu thay lòng đổi dạ như vậy, bất luận dùng phương pháp gì nàng cũng phải giữ Chu Dĩ Nhu lại bên cạnh nàng—— không thể cả người này cũng thua Đào Hựu Tình!

Chu Dĩ Nhu hiển nhiên là bị hành động này của nàng làm trở tay không kịp, hiện giờ cũng không nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Nàng thấy thế, lại nhẹ nhàng nói một câu: "Cũng mong chị đừng đẩy em ra." Tiếp theo lại hôn lên.

Chu Dĩ Nhu đột nhiên không kịp phòng ngừa, trong đầu rối bời, nhất thời không biết có nên đẩy nàng ra hay không.

Đúng lúc này một ý tưởng mới nảy ra trong đầu cô — có lẽ, cô có thể thử với Giang Nhã Lăng xem? Đào Hựu Tình trong một lúc cũng sẽ không quay đầu lại nhìn cô, ngược lại sẽ gấp đôi ân ái cùng Viên Sơ Nhụy, làm đau đớn tâm cô. Nếu cô có thể mượn chuyện này quên đi Đào Hựu Tình, hai bên đều vui mừng, nếu không thể......

Về sau lại nói.

Chu Dĩ Nhu cuối cùng không có đẩy nàng ra, để cho nàng không khỏi cười đắc ý trong lòng, quả nhiên a Đào Hựu Tình muốn cướp Chu Dĩ Nhu từ trên tay nàng đi thì nào có dễ dàng như vậy?

Nàng ngoắc ngoắc tay, động động miệng, người không phải lại về tới bên cạnh nàng sao?

Giang Nhã Lăng phi thường đắc ý, càng thêm dùng sức ôm sát eo Chu Dĩ Nhu, có ý muốn làm sâu hơn cái hôn cũng không mấy ngọt ngào này.

......

Trước khi Đào Hựu Tình về nhà, bị một nữ thực tập sinh đã từng được nàng hỗ trợ qua giữ chặt, thẹn thùng mà muốn thêm WeChat. Tiểu hậu bối chân yếu tay mềm, tên là Đặng Vũ, Đào Hựu Tình cũng không có nghĩ nhiều, thuận tay thì cho, tiếp theo nhìn theo hậu bối này vô cùng vui vẻ rời đi.

Tất cả chuyện này bị Viên Sơ Nhụy người ngồi ở trong xe thu hết vào đáy mắt, mắt cô híp lại chờ Đào Hựu Tình lên xe thuận miệng hỏi một câu: "Cô ấy là ai? Rất quen thuộc với em sao?"

"Đặng Vũ." Đào Hựu Tình hỏi lại, "Người rất quen thuộc thì đến hiện tại mới xin WeChat với tôi à?"

Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Nói không chừng là chơi 'Thật hay thách' cho nên mới chạy tới xin WeChat của tôi."

Viên Sơ Nhụy nhàn nhạt mà nói: "Có thể."

Nàng là tốt nhất.

Kết quả buổi tối lúc Viên Sơ Nhụy đúng hẹn đưa dâu tây cho Đào Hựu Tình, cũng đã có đáp án rồi.

Đào Hựu Tình lúc ấy đang tắm rửa, điện thoại đặt trên bàn sáng màn hình lên, cô lơ đãng mà nhìn lướt qua, đã thấy tin nhắn hiển thị trước mắt. Người nhắn là Đặng Vũ, nội dung rất là chói mắt —— Chị Hựu Tình em thích chị, muốn quen chị!

Viên Sơ Nhụy: "......"

Cô cầm lấy di động, yên lặng nhìn một hồi, trong miệng phát ra một tiếng "Sách", sau đó lập tức buông điện thoại, xoay người trở về nhà mình.

Đào Hựu Tình người hoàn toàn không biết gì cả, tắm rửa xong ra tới thì đã nhìn thấy chén dâu tây đã rửa sạch đặt ở trên bàn, thuận tay cầm lấy vừa ăn vừa xem tin nhắn điện thoại, khi nàng nhìn đến tin nhắn của Đặng Vũ, không khỏi bị nghẹn, thiếu chút nữa cũng sặc luôn.

Đào Hựu Tình thuận thuận khí, không chút nghĩ ngợi mà trả lời: [ Cảm ơn phần tình cảm này, nhưng tôi đã có người mình thích, tôi rất xin lỗi ]

Nàng không có nói rõ người kia là ai, Đặng Vũ cũng thức thời không có hỏi sâu hơn, hai người đối thoại đã ngắn gọn lại tràn ngập tin nhắn như vậy định kết thúc.

Nàng tiếp tục ăn dâu tây, một bên ăn một bên sửa ca từ, chờ nàng sửa xong ngẩng đầu cũng đã là hơn mười một giờ.

Nàng bàng hoàng, vội đánh răng rửa mặt, nhân tiện rửa lại bát rồi đích thân đi qua nhà Viên Sơ Nhụy trả lại.

Khi đi nàng lo lắng rằng Viên Sơ Nhụy đã ngủ rồi nên mở cửa cũng thật cẩn thận, kết quả nàng vừa mở cửa nhà Viên Sơ Nhuỵ ra, đã nhìn thấy cảnh tượng mà nàng không muốn thấy nhất, nàng nhất thời nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Sao cô lại hút thuốc rồi?"

Viên Sơ Nhụy ngồi ở bên cửa sổ, đầu ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá, bình tĩnh quay đầu nhìn nàng, cái gì cũng không nói, lại xoay đầu đi tiếp tục nhìn bầu trời đêm.

Vì sao lại hút thuốc? Bởi vì phiền, phiền người khác thổ lộ với Đào Hựu Tình, còn phiền chính mình không biết Đào Hựu Tình sẽ trả lời thế nào. Phiền nhất chính là, hiện tại cô không danh chính ngôn thuận gì với nàng, căn bản không có tư cách yêu cầu nàng luôn ở bên cạnh mình, không cho phép thích người khác.

Đào Hựu Tình buông chén, đi đến bên người cô rút ra thuốc lá trong tay cô: "Không được hút."

Nàng ấn thuốc vào gạt tàn thuốc, nhăn mày xụ mặt: "Đã khuya không ngủ còn hút thuốc cái gì?"

Viên Sơ Nhụy chống đầu, cười như không cười nhìn nàng, nói thẳng ra: "Tôi ngủ không được."

Đào Hựu Tình: "Ngủ không được cũng không thể hút thuốc. Không được, cô cần phải cai thuốc!"

"Được thôi." Viên Sơ Nhụy vui vẻ đáp ứng, "Nếu là em nói, vậy em nói cho tôi phải cai thế nào đi."

Đào Hựu Tình mạc danh nhận lấy trách nhiệm này, vắt hết óc suy nghĩ một hồi. Chỉ chốc lát thật đúng là để nàng nghĩ ra biện pháp —— tìm thứ Viên Sơ Nhụy thích, lại không tổn hại thân thể để thay thế là được rồi không phai sao? Giống như lúc muốn hút thuốc thì ăn viên kẹo.

Đào Hựu Tình chần chờ mà nói: "Hiện tại cô có thích cái gì không? Tìm cái gì đó thích thay thế, thì chắc là có thể giúp cô bỏ thuốc?"

"Hiện tại a......" Viên Sơ Nhụy vén tóc đen ra sau tai, trầm mặc suy nghĩ một hồi, tiếp theo khóe môi câu lên, tròng mắt chuyển hướng nàng hỏi, "Có, nhưng em bằng lòng cho không?"

Đào Hựu Tình vẻ mặt mộng bức: "Cái gì?"

Viên Sơ Nhụy đứng dậy, nhẹ nhàng điểm cánh môi nàng một chút: "Em hôn."

"Tôi nói rồi, tôi rất thích."

Đào Hựu Tình đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó mặt lại đỏ lên.

Muốn nói có bằng lòng hay không thì thật ra là nàng bằng lòng. Cảm giác hôn môi Viên Sơ Nhụy dễ chịu, đôi môi cô mềm như thạch vậy, hôn lên rất thích. Nhưng khi Viên Sơ Nhụy thẳng thắng nói ra như vậy, nàng vẫn cảm thấy thật ngượng ngùng —— như vậy cũng quá trực tiếp!

Nhưng với tư cách là người giám sát, hiện tại nàng cũng không thể nói không được.

Nàng khẽ che môi, dời ánh mắt đi thỏa hiệp nói: "Được rồi, lần sau bắt đầu——"

Nàng vừa dứt lời, Viên Sơ Nhụy cầm hộp thuốc lá nhỏ trên bàn lên, không nói lời nào, dùng ngón tay cái mở nắp hộp ngay ngắn, nhướng mày nhìn về phía nàng: "Cái hồi nãy đã mở rồi, vẫn còn đấy, ở đây còn nguyên một hộp cho nên có thể bắt đầu bây giờ không?"

Đào Hựu Tình: "?"

Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười, nhân từ nói: "Đặt một mục tiêu nhỏ cho em, không nhiều lắm, buổi tối hôm nay giúp tôi bỏ một hộp trước."

Đào Hựu Tình vẻ mặt mộng bức: "???"

Đây là lời con người sẽ nói sao???

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16