Vì bị sốt đột ngột, Đào Hựu Tình đã chấp nhận vợ chồng Giang Hải Minh, lần đầu tiên ngượng ngùng gọi một tiếng "Ba", lại làm Giang Hải Minh vui mừng đến mức tự hào khoe với Lận Uyển Thanh: "Em xem, con gái lớn kêu trước tiên chính là anh!"
Lận Uyển Thanh ghét bỏ mà nhìn ông một cái, quay đầu đưa cho Đào Hựu Tình canh gà đích thân mình nấu: "Nhìn ba con này, như không có tiền đồ."
Giang Hải Minh vui vẻ: "Tiền đồ không quan trọng, quan trọng là Tình Tình nguyện ý kêu ba."
Đào Hựu Tình ngồi ở trên giường bệnh uống canh gà, thong thả ung dung uống, trên mặt toàn là tươi cười dịu dàng, người ba Giang Hải Minh này thật là đáng yêu.
Lận Uyển Thanh vươn tay nhẹ nhàng chạm vào đầu Đào Hựu Tình, trong hiện ra yêu thương khó tả. Dù mắng chồng không có tiền đồ, nhưng thật ra bà cũng rất vui vì đứa con gái thất lạc đã tìm lại được đã nguyện ý gọi họ là ba mẹ.
Tính ra, họ đã chờ đợi một tiếng ba mẹ này đã chờ hai ba tháng a......
Lận Uyển Thanh nhịn kích động, dịu dàng nói nói: "Hựu Tình bằng lòng tiếp nhận ba mẹ đã rất tốt."
"Còn có chỗ nào không thoải mái thì nói cho mẹ."
Đào Hựu Tình nhẹ nhàng đặt muỗng xuống, cầm chén nhìn về phía Lận Uyển Thanh, canh gà Lận Uyển Thanh nấu rất ngon, vị mặn vừa phải, thịt gà mềm mềm, thơm vừa miệng, quan trọng nhất là ở bên trong có một phần tình yêu độc nhất thuộc về mẹ, đây là lần đầu tiên nàng uống canh gà do chính mẹ mình nấu —— vì một mình nàng làm.
Nàng chậm rãi chuyển chén, cười an ủi họ: "Không có chuyện gì, con về nhà ngủ tiếp một giấc thì sẽ khỏe, yên tâm."
Lận Uyển Thanh đứng dậy giúp nàng sửa sang máy tóc khá hỗn độn do vừa ngủ ra, ân cần giúp nàng cột thành đuôi ngựa, vừa buộc vừa nói: " Mẹ sẽ ở lại chăm sóc con mấy ngày nay, chờ con hết bệnh rồi chúng ta lại cùng nhau về nhà đó, được không?"
Không có ép buộc, không có mệnh lệnh, vẫn là giọng điệu thương lượng như cũ, tôn trọng ý muốn của nàng.
"Dạ." Đào Hựu Tình cười nói, "Vậy vất vả mẹ."
Lận Uyển Thanh cười tủm tỉm: "Đứa nhỏ ngốc, nói cái gì vất vả hay không vất vả, hiện tại mẹ ở nhà cũng không có việc gì làm, cũng không vất vả như con đi làm ở bên ngoài."
Giang Hải Minh ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện giường bệnh nhìn hai mẹ con họ nói chuyện, lúc Đào Hựu Tình cười rộ lên rất giống Lận Uyển Thanh, cặp mắt đào hoa kia giống như là cùng một khuôn mẫu khắc ra, đôi mắt cong thành trăng non, độ cong như trăng cũng tương tự khiến người khác kinh ngạc cảm thán.
Trong lòng Giang Hải Minh đột nhiên cảm thấy tự hào trong lòng. Ông cưới vợ đẹp như vậy, lại có con gái đẹp như thế, hơn nữa hai người tự thân đã thập phần ưu tú, ai sẽ không hâm mộ ông chứ?
Ah, còn sinh một đứa con trai anh tuấn lại thông minh nữa.
Giang Hải Minh cảm thấy hiện tại bản thân mình hoàn toàn là người chiến thắng.
Động tác chải đầu của Lận Uyển Thanh rất ôn nhu, từ lần trước Đào Hựu Tình nói cho bọn họ chính mình bị kẻ cướp nắm tóc, sau đó bà đã biết con gái của họ là cô gái nhỏ thích đẹp, từ sợi tóc đến chân đều là bảo bối của cô gái nhỏ này, con bé không cho phép có người đối đãi thôi lỗ với bảo bối của con bé.
Đào Hựu Tình phát giác Lận Uyển Thanh rất cẩn thận với tóc mình, rất mau đã không lo lắng Lận Uyển Thanh sẽ mạnh tay mà làm tóc nàng tráng niên sớm rụng. Động tác nàng nhẹ nhàng chậm chạp buông chén, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ, Sao sáng hôm nay mẹ tự lại đây? Không phải nói để chú La lại đây đón con là được sao?"
Lận Uyển Thanh kiên nhẫn chải lại mái tóc xoăn trên tay, ấm áp nói: " Mẹ muốn gặp con sớm hơn nha, cho nên đã tự mình tới đón con." Lại nói, "Sự thật chứng minh, là mẹ đúng rồi, đến trễ một chút thì khẳng định con sẽ càng khó chịu hơn."
Nếu không muốn đích thân đến lại đây đón con gái, thì có lẽ không biết lúc nào mới có thể biết con gái mình sinh bệnh phát sốt. May mắn thay bà đã tới, may mắn.
Giang Hải Minh phụ họa: "Mẹ con nói đúng."
Đào Hựu Tình nhoẻn miệng cười: "Đừng lo lắng, con cũng đã lớn như vậy, sinh bệnh cũng sẽ tự mình đi bệnh viện, tự mình đi không được cũng có thể kêu người hỗ trợ, huống chi, đối diện con là Tiểu Viên Đổng, đúng không?"
"Tiểu Viên Đổng?" Lận Uyển Thanh lặp lại từ này một chút, tò mò hỏi, "Cách này xưng hô có phải có chút xa cách hay không nha?"
Vốn dĩ bà tưởng rằng với mức độ nhận thức của Đào Hựu Tình cùng Viên Sơ Nhụy sẽ không kêu xưng hô mà mọi người khác cũng kêu, sẽ có cách gọi khác, bởi vì kêu như vậy khó tránh khỏi có vài phần xa cách, có vẻ không thân cận lắm.
Đào Hựu Tình lẩm bẩm trong lòng: Ngày hôm qua còn còn kêu cô ấy là Viên Sơ Nhụy nha......
Kết quả còn bị bóp mặt sửa lại.
Đào Hựu Tình: "Ha, cách gọi khác là cái gì không quan trọng, quan hệ tốt là được."
Tuy rằng nàng kêu Viên Sơ Nhụy "Tiểu Viên Đổng", nhưng quan hệ nàng cùng Viên Sơ Nhụy rất thân cận nha, so với người nào đó kêu Viên Sơ Nhụy là "Chị Sơ Nhụy" còn thân cận hơn một ngàn lần!
Nàng có thể hôn mặt Tiểu Viên Đổng, người nào đó có thể hôn mặt chị Sơ Nhụy sao —— không thể!
Đào Tiên Nữ: 【 Kiêu ngạo.JPG】
"Nếu như vậy," Giang Hải Minh đột nhiên đã mở miệng, "Vậy con cần phải nhớ rõ mời con bé đến tham gia tiệc sinh nhật con."
Đào Hựu Tình quay đầu nhìn về phía ông.
Giang Hải Minh vuốt cằm mình nói: "Có phải còn có vị tiểu thư Quan gia hay không? Chỉ cần là bạn con thì cứ mời đến, sinh nhật con con làm chủ, chỉ cần con cao hứng là được."
Tuy rằng lần này Giang gia vì dự định công bố thân phận đại tiểu thư thật sự của Giang gia mới tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng bản chất vẫn là sinh nhật của bọn nhỏ. Khi sinh nhật thì mấy đứa nhỏ sẽ thích mời bạn bè tới tụ họp, càng cao hứng càng tốt, người lớn không nên ngăn cản.
Con cái nhà ông trưởng thành, ông tin tưởng nàng làm việc sẽ có chừng mực.
Đào Hựu Tình nhất thời mặt mày hớn hở: "Cảm ơn ba!"
Giang Hải Minh che lại ngực, lộ ra bộ dáng người cha già hiền từ mỉm cười: "Tình Tình lại kêu ba, thật tốt."
Lận Uyển Thanh trừng ông một cái: "Nhìn anh này—tiền đồ."
......
Viên Sơ Nhụy từ Nguyệt Vịnh tan tầm về nhà, mới vừa đi ra thang máy đã gặp Lận Uyển Thanh, trong lòng hơi kinh ngạc, hỏi: "Dì Giang sao dì lại ở đây? Không phải buổi sáng hôm nay Hựu Tình đã trở về sao?"
Lận Uyển Thanh dừng bước chân, nhẹ nhàng giải thích nói: "Con gái đột nhiên phát sốt, con bé không muốn trở về lây bệnh cho Thu Dương, cho nên định qua hai ngày nữa mới trở về, dì ở lại chiếu cố con bé."
Viên Sơ Nhụy bắt lấy trọng điểm: "Sao? Cô ấy phát sốt?"
Ngày hôm qua không phải còn ổn sao, sao nói nóng thì nóng?
Lận Uyển Thanh vỗ vỗ tay cô an ủi: "Không có việc gì, nó đã uống thuốc xong, rất nhanh thì sẽ khỏe lại, con đừng quá lo lắng. Dì đây đi trước mua chút rau cùng trái cây, dì có nấu canh, đêm nay cho con một phần, con cũng nên bồi bổ cơ thể." Nói xong đã đi vào thang máy, ý cười thân hòa vẫy vẫy tay với cô, sau đó thân ảnh cũng dần dần biến mất ở cửa thang máy.
Viên Sơ Nhụy nhướng mày về phía cửa thang máy đang đóng chặt.
Thoạt nhìn bộ dáng cô giống như là đặc biệt lo lắng sao?
Viên Sơ Nhụy nhấc chân đi về phía nhà mình, lại không tự chủ được mà ngưng bước chân lại, nhịn không được quay đầu nhìn về phía cửa nhà Đào Hựu Tình, trong lòng ẩn ẩn toát ra vài phần lo lắng.
...... Cô ấy có khỏe không?
Làm cấp trên, người đại diện cùng với bạn bè, cô cảm thấy chính mình cần phải hỏi thăm Đào Hựu Tình, đối với tình trạng thân thể của nàng cần phải có hiểu biết chuẩn xác nhất, nghĩ như vậy nên cô đã móc điện thoại ra nhắn tin cho Đào Hựu Tình, trước tiên phải xác nhận nàng hiện tại là đang thức hay đang ngủ.
Nếu nàng đang nghỉ ngơi, tùy tiện ấn chuông cửa kêu người ta dậy thì sẽ thất lễ, hơn nữa cũng quấy rầy đến nàng nghỉ ngơi.
Ba phút sau, Viên Sơ Nhụy thay đổi phương hướng đi về nhà mình
—— Đào Hựu Tình không trả lời.
......
Đào Hựu Tình trở về nhà, lại mơ mơ màng màng mà ngủ đi, việc trong nhà đã có Lận Uyển Thanh giúp nàng xử lý, nàng không cần nhọc lòng, vừa chợp mắt đã ngủ tới 7 giờ tối, chiều hôm nay bên ngoài hơi nặng nề, lại qua một hồi đã thay thành màn đêm màu đen cùng những ngôi sao như đá quý.
Ánh sáng trong phòng tối tăm, đầu giường sáng lên hai ngọn đèn Lận Uyển Thanh bật cho nàng, nàng dưới ánh đèn nhu hòa động tác chậm chạp ngồi dậy, dựa vào đầu giường nhìn ngoài cửa sổ rồi dần dần bắt đầu ngồi ngốc, một lát sau mới một chút một chút mà hoàn hồn lại.
Nàng cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, không chút ngoài ý muốn nào thấy được tin nhắn Viên Sơ Nhụy nhắn cho nàng.
[ Tiểu Viên Đổng ]: Tỉnh rồi à?
Nàng cho rằng Viên Sơ Nhụy là có chuyện gì, không trì hoãn thêm đã nhanh gửi tin trả lời.
[ Đào Hựu Tình ]: Mới vừa tỉnh, xảy ra chuyện gì sao?
Viên Sơ Nhụy giống như lập tức trả lời trong vài giây.
[ Tiểu Viên Đổng ]: Không phải cô đã xảy ra chuyện gì sao?
Đào Hựu Tình vừa rồi còn đang ngẩn người, còn chưa có hoàn toàn hoàn hồn, đầu có chút không theo kịp.
[ Đào Hựu Tình ]: Tôi? Tôi xảy ra chuyện gì? Trời rơi xuống tiền phi nghĩa sao, tôi trở thành người giàu số một thế giới ?
[ Tiểu Viên Đổng ]:......
[ Tiểu Viên Đổng ]: Thanh tỉnh một chút, tôi đang nói về chuyện cô phát sốt
[ Đào Hựu Tình ]: Thanh tỉnh là không có khả năng thanh tỉnh, hôm nay tôi mới vừa phát sốt, đầu óc đã bị sốt đến mơ hồ, cô chỉ có thể yêu cầu bản thân đừng làm bản thân đừng làm tôi thanh tỉnh một chút
Nàng nguyện ý tiếp tục mộng làm người giàu số một thế giới này! Nàng bằng lòng!
Viên Sơ Nhụy bị mặt dày vô sỉ của nàng đánh bại, thỏa hiệp thay đổi chủ đề.
[ Tiểu Viên Đổng ]: Hiện tại cảm giác thế nào? Khá hơn nhiều chưa?
Thời điểm Đào Hựu Tình cùng Viên Sơ Nhụy trò chuyện thì thể xác và tinh thần cũng phi thường thả lỏng, ngã xuống giường và tìm một vị trí thoải mái để tiếp tục nói chuyện với cô.
[ Đào Hựu Tình ]: Tốt hơn nhiều, nhưng mà sao Tiểu Viên Đổng chúng ta sao biết tôi phát sốt?
[ Tiểu Viên Đổng ]: Lúc trở về gặp phải dì Giang
Đào Hựu Tình nhướng mày, chợt nhớ tới lời nói của Giang Minh Hải đã nói gì khi ở bệnh viện hôm nay, suy nghĩ một lúc rồi gõ một dòng trên màn hình.
[ Đào Hựu Tình ]: Ngày sinh nhật tôi á, cô có thời gian không?
Làm người đại diện của nàng, Viên Sơ Nhụy biết rõ lịch trình của nàng. Mà nàng làm cấp dưới Viên Sơ Nhụy, cũng không trực tiếp biết lịch trình cụ thể hằng ngày của người lãnh đạo mình, mấy cái này chỉ có Hoắc Minh Ân mới biết được.
Nàng hy vọng Viên Sơ Nhụy có thể tới tham gia tiệc sinh nhật của nàng, nội tâm lại cực kỳ lo lắng sinh nhật nàng sẽ trùng lịch trình riêng của Viên Sơ Nhuỵ......
Kết quả Viên Sơ Nhụy trả lời nàng năm chữ —— Coi tình huống mới có thời gian.
Thần mẹ nó coi tình huống mới có thời gian!
[ Đào Hựu Tình ]: Cái gì kêu coi tình huống mới biết có thời gian không a? Ngài còn rất có cá tính?
[ Tiểu Viên Đổng ]: Nếu là chuyện tôi không muốn, tôi đây sẽ không rảnh, đã hiểu chưa?
Đào Hựu Tình: "......"
Không hổ là Tiểu Viên Đổng cô!
[ Đào Hựu Tình ]: Vậy
[ Đào Hựu Tình ]: Vậy nếu là tham gia sinh nhật tôi thì sao? Cô sẽ rảnh sao?
Tâm tình Đào Hựu Tình khẩn trương gửi những lời này đi, tầm mắt không tự giác mà dừng ở trên màn hình, vạn phần chờ mong Viên Sơ Nhụy trả lời.
Gặp chuyện cô không muốn làm thì không rảnh, vậy tới tham gia tiệc sinh nhật nàng có tính chuyện cô muốn làm không?
Nàng đột nhiên có chút bất an, Viên Sơ Nhụy sẽ không lạnh nhạt vô tình mà trả lời nàng một câu "Không rảnh" chứ? Rốt cuộc Lận Uyển Thanh cũng nói với nàng, tiệc sinh nhật đại tiểu thư Giang gia mấy năm qua, Viên Sơ Nhụy cũng chỉ tham gia qua một lần, về sau cũng đã không đi nữa, Viên thị sẽ có người khác tới tham gia.
Này không phải thuyết minh Viên Sơ Nhụy có khả năng không thích tham gia mấy tiệc sinh nhật của thiên kim này nọ sao?
Viên Sơ Nhụy lập tức trả lời một câu —— lại là một câu hỏi.
[ Tiểu Viên Đổng ]: Vấn đề này thì ra còn phải hỏi sao?
Ý cười trên mặt Đào Hựu Tình nháy mắt đọng lại, trong lòng nhịn không được mà nổi lên từng đợt suy sút, thậm chí muốn vọt tới trong nhà Viên Sơ Nhụy đi hỏi một chút cô đang suy nghĩ cái gì.
Các cô không phải bạn bè sao? Một khi đã như vậy, vậy vì cái gì sẽ cự tuyệt tới tham gia tiệc sinh nhật nàng?
Đào Tiên Nữ: Viên Sơ Nhụy cô nữ nhân hư này!!!
Tiếp theo một khung chat mới màu trắng từ phía dưới nhảy đi lên.
[ Tiểu Viên Đổng ]: Đừng quên hợp đồng chúng ta đã kí. Vào ngày sinh nhật cô, Chu Dĩ Nhu cùng Đào Nhã Lăng cũng đến, tôi không đi thì cô làm sao bây giờ?
Cô cũng không có quên các cô đã từng kí qua hợp đồng yêu đương kia, đó là lúc các cô chính thức gặp mặt, cơ hội chính thức biết nhau, cô làm một thương nhân có uy tín, đương nhiên muốn tận chức tận trách mà tuân thủ nội dung hợp đồng, sắm vai bạn gái Đào Hựu Tình thật tốt.
Sinh nhật bạn gái, sao cô có thể không xuất hiện? Cho nên tình huống này... sẽ rảnh.
Tâm tình Đào Hựu Tình lại nổi lên, tươi cười đọng lại ở trên mặt nàng thoáng chốc giống như tuyết đông hòa tan, xinh đẹp như hoa nở rộ ngày xuân.
Cô sẽ đi, đương nhiên sẽ đi.
Quản cô đi là bởi vì nguyên nhân gì làm chi, chỉ cần Viên Sơ Nhụy đối với tình huống của nàng, với nàng có thời gian là được!
Đào Hựu Tình ôm điện thoại ở trên giường lăn một vòng, vô cùng cao hứng trả lời.
[ Đào Hựu Tình ]: Vậy cứ như lời đã nói, ngày đó cô nhất định phải tới, tôi muốn gặp cô!
[ Đào Hựu Tình ]: 【 nghe tôi, tôi quyết định.JPG】
Viên Sơ Nhụy đứng ở phía trước cửa sổ nhìn hai tin nhắn này, nụ cười bên môi bất giác lộ ra.
Là cô ảo giác sao? Sao người bạn nhỏ này biết cô muốn đi thì rất hưng phấn?
—— Không, là đặc biệt hưng phấn.
Viên Sơ Nhụy uống một ngụm nước ấm áp, ánh mắt đưa đến bầu trời hoàng hôn rực rỡ bên ngoài cửa sổ.
Xem ra ở trong lòng nàng...... cô vẫn có chỗ đứng nhất định.
......
Buổi tối, Đào Hựu Tình muốn ăn trái cây, sinh bệnh cũng không quên nghiệp lớn chăm dung mạo xinh đẹp, ai cũng có đam mê làm đẹp, Lận Uyển Thanh không còn cách nào khác cũng chỉ tránh đi trái cây có tính nhiệt, rửa một bát dâu tây cho nàng, sau đó cùng nàng ngồi một hồi.
Đây là lần đầu tiên Đào Hựu Tình ngồi chung với mẹ lâu như vậy, sau đó bỗng nhiên an tĩnh lại, trong lòng luôn có vài phần không thích ứng được, Lận Uyển Thanh cũng không có cố ý phá cái không khí xấu hổ này, làm bộ không thèm để ý mà xem TV.
Đào Hựu Tình ôm chén khẽ lặng lẽ quan sát bà, dáng bà ngồi thanh tao, đúng mực, cổ dài trắng như tuyết, dung mạo đoan trang xinh đẹp, dù đã nhiều năm trôi qua, dung mạo của bà cũng chưa từng bại bởi năm tháng.
Đây là mẹ ruột của nàng, nàng hoàn mỹ kế thừa vẻ ngoài phong hoa tuyệt vời của bà.
Lận Uyển Thanh ở dư quang thấy một cái chén đưa tới bên cạnh mình, bà nhìn về phía Đào Hựu Tình, đã nghe thấy giọng nói trúc trắc của nàng: "Cùng nhau ăn đi, mẹ."
Con bé nhất định rất không quen ở chung với mẹ mình, trong đầu Lận Uyển Thanh toát ra ý niệm này.
Mà đây đều là người kia sai, người kia...... được, người kia đã trở thành một nắm đất vàng, hiện tại cùng người kia so đo cũng không làm nên chuyện gì.
Đúng vậy, người phụ nữ họ Đào phạm phải tất cả những chuyện sai lầm này đã chết, hai tháng trước đã chết. Đào Hựu Tình không đi nhìn mặt bà lần cuối cùng, con gái ruột Giang Nhã Lăng của bà cũng không có nhìn bà, thậm chí không muốn thừa nhận chính mình có một người mẹ như vậy.
Cuộc đời rơi vào kết cục như thế, cũng là báo ứng của bà.
Lận Uyển Thanh thu lại suy nghĩ, nói đùa: "Công chúa nhỏ chúng ta ăn trái cây không phải vì để xinh đẹp sao, đưa cho mẹ thì sẽ bớt đẹp rồi sao?"
"Không sợ, tủ lạnh vẫn còn mà." Đào Hựu Tình cười nói, "Hơn nữa, công chúa lớn cũng phải xinh đẹp nha."
Con gái là công chúa nhỏ, vậy mẹ tự nhiên chính là công chúa lớn.
Lận Uyển Thanh mặt mày ôn nhu, duỗi tay cầm một trái, cùng nàng nói giỡn: "Vậy hôm nào chúng ta cũng đưa cho ba con, để ông ấy bảo trì vẻ đẹp luôn."
Đào Hựu Tình nở nụ cười: "Còn có Thu Dương, Thu Dương học tập vất vả, để nó ăn nhiều mấy trái cây một chút. Lúc trước khi con học, cậu con cũng sẽ làm nhiều món ngon cho con ăn."
Lận Uyển Thanh nháy mắt tìm được rồi đề tài nói chuyện rồi, nương Đào Thanh trò chuyện quá trình con bà đã lớn lên. Nhắc tới Đào Thanh, hồi ức của Đào Hựu Tình đều là vị kẹo ngọt ngào, nàng như máy hát không tự giác đã mở ra, lải nhải nói lên hồi ức cùng cậu mình.
Lận Uyển Thanh ngồi ở một bên, dịu dàng nghe mỗi một câu của nàng, nhìn bộ dáng cùng thần thái bay bổng kia của nàng, thật giống như chính mình đã tham gia vào tuổi thơ của nàng. Nhưng cuộc sống luôn là có tốt có xấu, Lận Uyển Thanh làm mẹ của nàng, không chỉ muốn biết quá khứ "Tốt đẹp", còn muốn biết quá khứ "Xấu", lập tức hỏi: "Có cậu bên cạnh, Hựu Tình chúng ta nhất định không có bị khi dễ, đúng không?"
Bà nói xong thì nhạy bén bắt được một ý cười trên mặt Đào Hựu Tình chớp mắt đã đọng lại, cả người cũng xuất hiện một chút ngưng động, không thể giả vờ được nữa, đó là câu trả lời của, cũng là đáp án của nàng —— không phải.
Đào Hựu Tình nhìn xuống những quả dâu tây trong bát và thì thầm: "Vậy thật cũng không phải......"
"Cậu cũng là một cá nhân, cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh con, luôn có nơi cậu không thể đến bảo hộ con."
Nàng không trách Đào Thanh, từ trước đến nay đều như thế.
"Vậy con bằng lòng nói với mẹ không?" Lận Uyển Thanh nhẹ giọng hỏi, trong mắt ánh mắt hơi hơi chớp động, đáy mắt tràn đầy đau lòng cùng lo lắng.
Đào Hựu Tình trong lòng hơi động, cười nhẹ và thoải mái nói: "Có thể, vốn dĩ con nên nói với hai người."
Nếu nàng đã tiếp nhận họ, có nghĩa là họ đã là một gia đình, nàng nguyện ý để người nhà hiểu mình nhiều hơn, tựa như nàng vô điều kiện mở rộng cửa lòng với Đào Thanh.
Vì thế nàng lần lượt kể cho Lận Uyển Thanh từng chuyện một từ lúc bị bắt nạt,bị xa lánh không tự tin đến nhốt trong phòng tối sợ bóng tối, nói không chừa cái gì.
Mặc dù giọng điệu của rất thoải mái, như thể đang kể chuyện của người khác, nhưng chính điều này lại khiến Lận Uyển Thanh càng thêm đau lòng, trái tim tựa như bị dao hung hăng cắt qua, đau đến hốc mắt bà đỏ lên, khó chịu đến nói không nên lời.
Nếu từ nhỏ con bé đã ở bên bọn họ, nếu không có phát sinh chuyện hoang đường kia, công chúa nhỏ của bọn họ căn bản không cần chịu những đau khổ này.
Bà muốn trở lại khi nàng còn nhỏ, giúp con mình bắt những đứa nhỏ bướng bỉnh kia đi, nói cho họ, con bé cũng có cha mẹ, cha mẹ con bé rất ghê gớm, con bé chính là đứa nhỏ đáng yêu nhất trên thế giới, không để bọn họ khi dễ.
Nhưng bà không thể, đã quá muộn, bọn họ tới đã quá muộn......
Đào Hựu Tình nói xong, lúc sau tức khắc một thân nhẹ nhàng, nàng phát hiện mình hiện tại đã có thể nói ra quá khứ càng thêm thoải mái. Nàng quay đầu nhìn về phía Lận Uyển Thanh, kết quả thấy bà lau nước mắt, trong lòng cả kinh, vội vàng buông đồ trong tay đi an ủi bà: "Sao lại vậy nha, con đã không có việc gì mà, cậu con cũng đã giúp con thải ra những chuyện không thoải mái đó."
"Đừng khóc mà, mẹ."
Lận Uyển Thanh ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng mà vỗ lưng nàng, nhịn xuống nước mắt, kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng mà cười nói: "Mẹ không khóc."
Đào Hựu Tình tiếp tục an ủi nói: "Mẹ, đừng khổ sở nha. Những chuyện đó cũng qua, con không có việc gì, hiện tại chỉ còn có chút sợ tối mà thôi, sợ tối chỉ là vấn đề nhỏ, sẽ giải quyết được."
Lận Uyển Thanh vốn dĩ không muốn ở trước mặt con mình thất thố, nhưng là thấy nàng sau khi bị nhiều khi dễ như vậy còn có thể dùng tâm thái bình thản mà ngồi ở chỗ này an ủi chính mình, cảm xúc càng bi thống hơn, trong lòng căn căng chặt rốt cuộc chặt đứt, nước mắt tràn mi phóng ra, khó có thể khống chế.
Đào Hựu Tình không nghĩ tới chính mình sẽ chọc Lận Uyển Thanh khóc, luống cuống tay chân vừa dỗ vừa đưa giấy, cuối cùng bất đắc dĩ cười nói: "Mẹ, nếu ha l biết con làm mẹ khóc, có thể ba sẽ mắng con đó nha?"
"Ông ấy dám." Lận Uyển Thanh xoa xoa nước mắt, nhìn về phía nàng, nhỏ giọng nói, "Ông ấy không tiền đồ như vậy, không chừng còn khóc lợi hại hơn mẹ."
Lận Uyển Thanh sợ nàng thấy chính nước mắt mình sẽ khó chịu, ôn nhu lại tự nhiên thay đổi đề tài: "Kỳ thật lúc ba con còn trẻ, người lớn lên soái ơi là soái, nhưng hốc mắt so với ai khác cũng to hơn, rõ ràng nước mắt rơi nhiều nhất, còn muốn ngạnh cổ nói chính mình không khóc, con nói ngốc không?"
Đào Hựu Tình nháy mắt tới hứng thú: "Thật sự ạ?"
Có người lớn lên tuấn tú lịch sự, nghiêm trang, uy nghiêm vô cùng, sau lưng lại là bao khóc lớn?
Đào Tiên Nữ: Ba tôi tuyệt như vậy mà?
Lận Uyển Thanh gật gật đầu, nhớ tới chuyện xưa trước kia đã nín khóc mỉm cười: "Trước khi kết hôn, mẹ nói mẹ phải gả cho người khác, ngay lúc đó ông ấy đã khóc, còn ngạnh cổ cùng mẹ la lớn, nói sẽ đánh bại người kia để cưới mẹ về. Mẹ hỏi ông ấy khóc cái gì, ông cứ ngạnh cổ cứng nói không khóc. Mẹ lại vừa tức vừa buồn cười hỏi: ' Vậy ông la cái gì? ', Con đoán ba con sẽ nói cái gì? Ông ấy nói: ' Thanh âm lớn thì có khí thế '."
Lận Uyển Thanh buồn cười nói: "Khí thế tôi không cảm giác được, chỉ thấy tai lại rất đau."
Đào Hựu Tình hứng thú bừng bừng: "Mẹ mẹ nói thêm nữa, nói chuyện hai người trước khi cưới đi? Con muốn nghe."
Lận Uyển Thanh: "Muốn nghe ha? Vậy ngủ trước đi, chờ ngày mai con tỉnh ngủ, mẹ lại nói với con. Con còn sinh bệnh, không được ngủ quá muộn."
Đào Hựu Tình không có biện pháp, đành phải ngoan ngoãn đi ngủ, chờ ngày mai dậy lại nghe chuyện xưa.
.....
Đào Hựu Tình ở nhà nằm mấy ngày, vừa lúc không có lịch trình có thể dưỡng bệnh. Vì thế nàng cứ ở bên Lận Uyển Thanh cẩn thận tỉ mỉ mà quan tâm chuyện xưa sinh động phong phú cùng cha mẹ mà dưỡng bệnh, thuận tiện cũng chỉnh sửa lại tên người mình muốn mời, không nhiều lắm, có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mỗi một người đối với nàng mà nói đều rất trân quý.
Nàng đưa danh sách cho Lận Uyển Thanh, chuyện còn lại không cần nàng nhọc lòng, Lận Uyển Thanh cùng Giang Hải Minh tự nhiên sẽ giúp nàng xử lý tốt, trong yến hội sẽ mời bao nhiêu người, mời người nào, tổ chức ở đâu, quy mô bao lớn, họ tự trong lòng hiểu rõ.
Nàng cũng không để bụng bạn mình mời đến có ít hơn Giang Nhã Lăng hay không, bạn không quan trọng số lượng, quan trọng tình cảm chân thành với nhau. Hơn nữa nàng cảm thấy lấy tính tình Giang Nhã Lăng như vậy nói xem người ta thật sự muốn làm bạn với cô ta, hay là làm bạn cùng Đại tiểu thư Giang gia?
Giang Nhã Lăng biết Đào Hựu Tình dự định ở tiệc sinh nhật trong công bố thân phận đại tiểu thư Giang gia, lần thứ nhất đã đưa ra ý kiến phản đối, nàng cảm thấy chuyện này hoàn toàn chính là đánh lên mặt nàng.
Hai người cùng một ngày sinh nhật, Đào Hựu Tình lại lựa chọn công bố thân phận vào ngày này đây, này không phải có rắp tâm khác thì là cái gì?!
"Như này không công bằng với con!" Giang Nhã Lăng nói với điện thoại.
Lận Uyển Thanh bớt thời giờ phụ trách gọi điện thoại cho nàng để thông báo cũng không có thoái nhượng, hỏi ngược lại: "Nhã Lăng, con cảm thấy Hựu Tình đổi ngày công bố thân phận thì sẽ công bằng với con bé sao?"
Lận Uyển Thanh nhớ tới Đào Hựu Tình khi còn nhỏ, tay đặt ở trên đùi không tự giác mà nắm chặt, áp cảm xúc mình nói: "Hựu Tình đã gặp nhiều cái không công bằng như vậy ...... Mẹ tuyệt sẽ không để con bé lại chịu nửa điểm ấm ức."
Giang Nhã Lăng tức khắc bị chọc phải tâm con nít, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc —— sao mẹ lại biết Đào Hựu Tình chịu qua bất công?
Trong lòng lòng chột dạ, cũng quên nói lời phản bác, thấy Lận Uyển Thanh không có ý muốn nói tiếp, tùy tiện tìm cái lấy cớ cho qua đi rồi tắt điện thoại. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không có đi tìm vợ chồng Giang Hải Minh.
Lận Uyển Thanh thông báo cho Giang Nhã Lăng xong, chính thức xuống tay chuẩn bị tiệc sinh nhật ngày 18 tháng 9.
Thời gian trôi nhanh như ngựa chạy, ngày 18 tháng 9 đảo mắt đã đến, tiệc sinh nhật đại tiểu thư nhà họ Giang đúng hạn đã đến......
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)