Tiểu Nhiên cô 17 tuổi rồi , một học sinh cao trung đặc trưng ba tốt : học tốt chơi tốt và lười tốt
Tiếng chuông báo thức vang liên tục , một cô gái đầu tóc không chỉnh tề lồm cồm bò dậy , khó chịu đập mạnh vào chiếc đồng hồ rồi lăn lại trên chiếc giường êm ái .
Cô đây là lười a , dự tính nghỉ học của cô vừa lóe lên đã bị tiếng gõ cửa phòng dập tắt
" Tiểu Nhiên , con dậy chưa " Tiếng mẹ cô đã chấn tỉnh cái sự lười biếng của cô
" Đợi con " cô lồm cồm bò dậy
Chạy nhanh dọn dẹp bản thân trước khi cô bị mẹ mắng , bước xuống cầu thang mệt mỏi .. hôm nay cô cảm giác có gì đó không đúng lắm .Bình thường mẹ nào nhẹ nhàng như vậy , đúng trình tự là sáng cô phải bị mẹ đạp xuống giường nhưng kì lạ thay mẹ cô chỉ gõ cửa kêu cô , quái a
" Nay ăn súp nhé "
Chén súp nóng hổi đặt trước mặt cô , chén súp thịt bằm nấm thơm ngon , húp một miếng
" Mẹ , vị súp kì quá " cô cau mày
" Bớt cằn nhằn và ăn đi , do miệng con đấy " mẹ cô không mấy để tâm lắm những lời Tiểu Nhiên nói
Ơ , cô thật cảm thấy kì lạ mà ? chấp nhận và ăn hết bát súp . Bụng cô bắt đầu cồn cào , khó chịu
" Nay bố sẽ đưa con đi học , học hành nghiêm chỉnh vào , đừng đi muộn nữa " cầm chiếc múc súp mà định đánh vào đầu cô , nhưng dễ gì .. chiêu này cô đã thuộc lòng . Né một bên , cô cười thầm , nhưng không ngờ bàn tay yêu dấu của mẹ cô lại theo hướng ngược lại tát thẳng vào đầu cô .
" định né , con còn non lắm " không dây dưa với cô nữa , mẹ cô tiếp tục chuyên tâm nấu ăn
Cô trong lòng mắng thầm , hôm nay mẹ như thế nào lại lúc nóng lúc lạnh ...
Dẹp chuyện sáng qua một bên , hôm nay cô vẫn là nên chuyên chú học hành vào , mặc dùng tổng điểm cô tốt nhưng điểm Anh Ngữ của cô không tốt chút nào .
Tiếng xe đậu trước nhà , bố đến rồi! . Mẹ và bố đã li hôn được 4 năm .. từ lâu cô vẫn muốn có một bữa ăn gia đình , ngồi trên xe , cô nhìn xung quanh , khung cảnh tuy quen thuộc nhưng lại rất lạ lẫm . Có một sự thật là đến tận bây giờ cô vẫn không biết được nguyên nhân vì sao bố li hôn , bản thân cô rất tò mò nhưng mỗi lúc cô muốn hỏi thì mẹ cô lại giả vờ lãng tránh đi khiến cô không tài nào mở lời được . Mặc dù bố không nóng không lạnh nhưng lúc nào cũng để ý đến việc cô có vấn đề gì hay không . Không khí của hai bố con có chút ngại ngùng , có lẽ cũng đã hơn 2 năm rồi cô chưa bao giờ gặp bố , bản thân có chút không quen.
Từ lúc nào đã đến trường , cô tiếc nuối khoảng khắc này , bố luôn bận khi cô thăm bố .
Trong thả bước vào trường , lòng cô luôn bất an , có gì đó thôi thúc cô.
Chẳng mấy chốc cô an vị tại chổ ngồi , A Thuận từ đâu xuất hiện vỗ vào vai cô " làm bài tập Anh mà lão sư giao chưa "
Cô biết cảm giác bất an từ đâu rồi .Cô đây là chưa làm bài tập a, bản thân lười biếng nhưng có chết cô cũng không nhận mình lười biếng đâu .
" Tớ chưa làm , A Thuận , cứu tớ " nhìn A Thuận với ánh mắt yêu thương
" Đừng có mà tỏ vẻ dễ thương với tớ , vô dụng thôi " A Thuận khinh bỉ nhìn cái con người lười biếng trước mặt
" Mấy tiết khác hùng hồn lắm mà , sao tiết này như sắp chết vậy hả , cậu tự cứu cậu đi " chiêu trò này A Thuận còn không quá rành hay sao , cậu lạ gì nhỏ Tiểu Nhiên này
" Lương tâm cậu chó tha rồi à" vậy thì Tiểu Nhiên cô không cần dùng mỹ nhân kế nữa
Tuyệt vọng , cô quyết định cúp tiết Anh Ngữ , tuy biết lão sư Anh Ngữ rất khó tính nhưng cô tin cái miệng của bản thân có thể cứu cô , dù gì cô cũng là học sinh ba tốt a
Lang thang trên sân thượng , cô nhìn ra khung cảnh trước mắt , sân thượng cao 4 lầu cũng không tính là quá cao nhưng cũng không thấp , té vẫn có thể chết nha . Tâm trạng không tốt , cô cảm thấy mình nên coi một quẻ cho bản thân , dù gì với kiến thức tarot hơn 2 3 năm của cô thì trải bài cũng không khó lắm.
" Thế giới mới " cô khó hiểu , tự nhiên bóc được tấm không đầu không đuôi này . Bóc Lại !!
" Sự khởi đầu " cái gì đây ? cô thầm thì , mội chuyện vẫn diễn ra bình thường và có chiều hướng rất tốt vì sao lại cần sự khởi đầu .
Dường như mọi thứ đều không được như ý khi cô cảm nhận trời bắt đầu mưa , cư nhiên còn có sấm .
Lê thân hình tròn trịa , Tiểu Nhiên bước xuống lầu tranh thủ gọi bố nhanh tới đón , rõ ràng là sáng nay rất nắng a , ban đầu cô chỉ định nghỉ có 1 tiết Anh ngữ mà thôi nhưng thế nào mà 4 tiết học trôi qua nhanh như vậy , rõ ràng cô mới ngồi coi bói có một chút mà thôi .
" bố ơi !..." cô chưa kịp nói gì " Nay con đi bus về nhé , bố có việc bận gấp "
sầu không thể sầu hơn , cô thả chiếc điện thoại cũ kĩ vô cặp rồi ra hành lang đứng đợi , cũng qua nhiều tiết đương nhiên nhiều học sinh ùa ra chờ đợi cùng , ít ra cô không cô đơn a , à không ... mọi người hình như ai cũng có ô
Đây là cô vận chó gì đây !!
" A Thuận ... bên này" thấy A Thuận , cô như vớ được cọng cỏ cứu mạng . Thấy A Thuận nhìn bản thân , cô vui lên hẵn . ít ra vẫn còn hắn , bằng hữu tốt phải vậy , ...
Khoan , hắn đi đâu đấy , bên này cơ mà " A Thuận !!" cô la lên nhưng thân ảnh của hắn đã biến vào từng đoàn mưa mù . Đồ không có cốt khí .
Vạn sự tùy duyên , cô cầm cặp che lên đầu rồi dựa vào những mái hiên nhỏ đến đáng thương của trường mà chạy ra bến xe . Nhưng người tính không bằng trời tính , chạy được nữa đường thì đôi giày cô phản chủ a , ngã giữa trường là cỡ nào nhục nhã , không dám lưu lại bãi nước lâu cô bò dậy tiếp tục chạy.
Bụng cô lại đau rồi , ngay lúc này ...
Chiếc xe bus xuất hiện ngay lúc này là may mắn của đời cô sao , bước lên xe rồi an vị một chổ cạnh cửa sổ , bây giờ cô mới cảm nhận được sự may mắn ít ỏi hôm nay . Tựa đầu vào cửa xe , nhìn ra khung cảnh trời mưa tự nhiên tâm trạng cô cũng đi xuống theo , đi với đó là từng cơn đau bụng dồn đập . ... bất an
Phía trước chính là cái gì a?
" Bác tài ơi !" cô la lên , một chiếc xe đồng dạng lớn đang lao đến
Pha bẻ lái của bác tài xế khiến cô tâm phục a , nhưng tại sao cô lại thấy xung quanh tối đi dần .
Nhìn bản thân mình nằm giữa sàn xe , mọi người bao quanh thì bây giờ cô đã ý thức được chuyện gì , cô cứ như vậy mà chết đi sao . Tương lai của cô thì sao ... rối rắm của cô dần bị nuốt chửng bởi một luồng khí đen dao động . như vậy mà hồn phi phách tán dễ dàng như vậy ?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)