" cửa sau thì sao , ngươi có muốn cũng đâu được đi " Tiểu Nhiên cười mỉa mai , loại người này nàng còn thấy lạ hay sao ... bất mãn với gia tộc , được một chút thành tựu lại quay ra khinh thường, bát nạt người yếu hơn còn đối với kẻ gây bất lợi với mình thì như chó thấy chủ, hận không thể ôm chân chà sát mặt đường . Là loại tiểu nhân hèn hạ
một câu nói của Tiểu Nhiên khiến đám người Hiên viện có chút nhục nhã chỉ là cái đó bọn họ căn bản không quan tâm nhiều , người nói câu đó đối với bọn họ chỉ là một con kiến đang gào thét biện hộ thôi , một nam nhân cao lớn bước ra .. cơ thể hắn mãnh khí cuồn cuộn , ánh mắt sắt lẹm nhìn về phía Tiểu Nhiên " ta Liêu Vũ vẫn là chưa thấy kẻ nào đi cửa sau lại có thể mạnh mồm la to đến vậy a"
Tiểu Nhiên có chút chột dạ , vẫn là cô tâm lí yếu a ... bị nhìn một cái liền đổ mồ hôi hột , nhưng nói thì nói cho tới dù gì những người này sau này cô còn phải hảo hảo chung sống
" vì cái gì ta lại không được nói lại, nếu các ngươi vạn hạnh được sinh ra như những người trong Lịch viện thì ngươi nói xem ngươi có không cần dùng cái tư cách vào môn mà không qua thí luyện " nuốt nước bọt , cô tự nhủ rằng cô là kẻ cãi lộn không bao giờ thua a , lươn lẹo là nghề của cô .. tuy nhiên đôi khi vẫn có cái gọi là tai nạn nghề nghiệp
nam thanh niên đó cười lạnh , nha đầu thúi này không biết từ đâu chui ra cư nhiên dám dùng thái độ đó đối với hắn " đương nhiên là không "
" một người có sức mạnh thì vì cớ gì tại sao không thi luyện chứ , các ngươi chỉ là đám không có năng lực ... ở nơi này , ngươi nhớ cho ta một điều , KHÔNG CÓ SỨC MẠNH THÌ KHÔNG BẰNG SÚC VẬT " nói xong hắn đi đến gần Tiểu Nhiên , từ trên nhìn xuống một nữ hài chưa tới vai của mình , một giây sau đó , một cú tát ập đến
Tiểu Nhiên không nghĩ là hắn sẽ động thủ , cô vẫn đang giữ cái tư tưởng người người bình dẳng , tự do ngôn luận . Cái tát này như muốn tát tỉnh bản thân cô , cô phải biết rằng bản thân cô đang ở nơi cường giả vi tôn nó vốn không phải là xã hội thế kỉ 21 .
ngã phịch ra phía sau , cơ thể cô có mập như thế nào cũng không thể ngã mà không đau , ôm lấy gương mặt đỏ ửng của bản thân " ngươi nói không thì sẽ không sao , cái đám phía sau ngươi thì không chắc đâu , những người ở đây có lí do gì phải chịu khinh thường chứ , bọn họ được gia tộc nâng đỡ lại cũng cố gắng vì sao không được bình đẳng , mỗi người một khả năng nói như ngươi chẳng lẽ các ngươi tu tập trở về liền huynh đệ cũng coi thường "
cô uất ức , bản thân cô coi như tài không bằng người , nhưng nhìn cách đối nhân xử thế ở nơi này , cô tin ràng bọn họ liền tốt gấp nhiều lần so với những tên này . Chỉ vì cái gọi là sức mạnh mà con người có thể chà đạp lẫn nhau sao , tu tiên giả không phải cũng từng là người bình thường sao .
" những người ở đây đếu rất cố gắng tu tập , ngươi không có quyền gì mà đối với họ như đối với kẻ ăn không ngồi rồi hưởng thành quả của người khác " mắt cô đỏ lên ..' không được khóc a, khóc là thua ' cô cắn răng chặt nhìn Liêu Vũ rồi lại nhìn đám người Hiên viện .
Liêu Vũ lúc này có chút chột dạ , ca ca hắn là Liêu Chính Khiêm , thật ra chỉ là cáo mượn oai hùm , hắn tu tiên cũng là cấp 6, ở Hiên viện không tính là cái gì cả , nhưng để con người này hối hận về hành động của bản thân thì đúng là khó hơn ở trên trời " đối với các ngươi thì cho là như vậy , nhưng đây là nơi nào ... bản thân người còn phải để ta nói lại " quay về phía đám người Hiên viện , hắn tốt nhất vẫn nên tự cho mình cái bậc thang a
Tiểu Nhiên thấy hắn cứ như vậy cứng đầu " chúng ta tại sao phải hổ thẹn chứ , chúng ta không hổ thẹn " cô hướng Liêu Vũ nói , nhìn lấy từng người Lịch Viện , cô không tin những người này chỉ là kẻ vô dụng , vô dụng hay không là quyết định của bản thân không phải sinh ra là vô dụng .
" hừ " Liêu Vũ không mấy quan tâm đến mấy lời của Tiểu Nhiên , hắn hướng về Hiên viện đám người " quay về" nói xong hắn tiến lên đi phía trước , cứ như vậy mà kết thúc ...cô vẫn còn tức a
Mấy chốc ,Lịch viện lại trở về không gian yên tĩnh vốn có của nó , từng đợt gió lạnh cứ nhịp nhàng thổi nhè nhẹ , Tiểu Nhiên lồm cồm bò dậy rồi lại nhìn về phía hai nam tử thanh phục nơi ghế đá , muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói
" ngươi không sao chứ , cái tát đó không có nhẹ " Dương Khắc Lạp nhìn xung quanh kiểm tra Tiểu Nhiên , lúc Liêu Vũ làm động thái như vậy nàng không hề ngờ tới , xót xa nhìn Tiểu Nhiên ... bạn nhỏ này chỉ mới tới a
có chút thẫn người , Tiểu Nhiên phản ứng lại bộp chột " không sao , không sao ... ta béo thế này sẽ không đau " cô nói xong nhìn cô nương giáp tuổi mình mà cười cười , nhưng phía sau đầu của nàng đột nhiên có một bàn tay to ập đến mà xoa lấy xoa để làm tóc cô rối thành một đoàn , nhìn ra phía sau thì thấy một thanh thiếu niên a " muội muội mới tới sao?... ban nãy cảm ơn nhé " hắn cười tươi , một nụ cười ấm áp , có gì đó quen thuộc khiến cô thất thần
Có gì đó không ổn , người này trông rất quen . Ban nãy đang cãi nhau , lực tập trung chỉ dành cho đám người gây rối Hiên viện và người thanh niên yếu ớt , cô hoàn toàn không chú ý tới thanh niên đứng kế bên . Nhìn nụ cười này , từng dòng kí ức như cuốn phim cũ được lật lại , từng cái từng cái
" A thuận cứu tớ " , " A Thuận , cái tên không có cốt khí " , A Thuận ơi ..."A Thuận , nếu một ngày tớ chết đi thì cậu còn nhớ tới đứa bạn này không " , A Thuận , tớ chưa làm bài tập anh ngữ , " cầm lấy đi , phiên bản giới hạn đó Tiểu Nhiên " , này A Thuận ......
hình ảnh người thiếu niên với mái tóc rũ có chút luộm thuộm nhìn bản thân cô cười , cứ như vậy từng kỉ niệm , dòng kí ức thuộc về thế giới cũ trở lại , nó lặp lại như muốn nhắc nhở bản thân cô a , hình ảnh hai đứa bé té trên nền đất rồi khóc to đến hình ảnh người thanh niên mặc đồng phục dí cô tại hành lang hay là cả hai học sinh ngồi trên ban công sân thượng cúp tiết . Tất cả những thứ cô xém chút nữa chôn sâu không tìm thấy nay lại được khơi dậy thêm một lần nữa .
Thoáng nhìn lại người thanh niên trước mặt , chắc hẳn đã 12 13 tuổi , một thân thanh phục , tóc búi gọn gàng khiến cô ban nãy có chút nhận không ra , cậu ta vẫn như vậy , vẫn rất thân thiện .. vẻ bề ngoài có chút lạ mắt nhưng cô không thể sai được
" A Thuận ... " giọng cô lúc này có chút run rẩy , cô không thể tin được , sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây ? .. cô thật sự đang rất lo sợ , lo sợ những gì mình suy đoán là đúng hay căn bản nó chỉ là một phiên bản của cậu ấy ở nơi thế giới này
lúc này mọi người ở đây có chút bất ngờ , người thanh niên yếu ớt tên Vương Tử Liên lúc này nhìn Tiểu Nhiên cau mày " ngươi biết hắn ?"
A Thuận thì nhìn Tiểu Nhiên một hồi , hắn không nghĩ hắn quen biết vị muội muội này , mà lúc nãy cũng không hề đề cập gì đến hắn , sao người này lại biết tên hắn chứ , kì lạ . " muội muội a , ngươi gặp ta rồi sao ?...." mặt mày hắn đăm chiêu nhìn , hắn muốn lục lại chút kí ức của bản thân
Tiểu Nhiên thoáng há mồm kinh ngạc , lòng cô rơi bộp bộp như trái rụng " A Thuận , cậu có biết tớ không ?, tớ là Tiểu Nhiên ...." lòng cô nặng trĩu , nhìn gương mặt quen thuộc nhưng không có cách nào tiến đến vui đùa như lúc trước
A Thuận lúc này chân mày đã cau lại một nhúm , hắn nhìn rồi lại ngẫm , cảm giác khó nói vô cùng , thở ra rồi nhìn Tiểu Nhiên ánh mắt đỏ như muốn khóc " muội muội a , ta đây là lần đầu gặp muội a " hắn nhẹ giọng cười mỉm nhìn Tiểu Nhiên " có lẽ muội nhầm ta với ai khác rồi "
thời gian cứ nhẹ nhàng trôi chậm rãi ,cứ như vậy nhìn thanh niên trước mặt này , tuy có chút nuôi tiếc nhưng cô tự nhủ với lòng mình: không phải cũng đã gặp lại sao , có lẽ sẽ tốt thôi , đây có lẽ là một phiên bản của cậu ấy ... cô nhẹ nhàng thở ra . Niềm vui cuối ngày của cô có lẽ là được gặp lại A Thuận , coi như bắt đầu làm bạn vậy , A Thuận không nhận ra cô thi cô cũng đã linh cảm như vậy rồi , ... ở nơi này làm sao có thể nhận người quen được cơ chứ .
" không sao , chắc muội nhầm người ... a , để muội gặp gỡ mọi người , muội tên là Tần Tiểu Nhiên , năm nay đã 10 tuổi , gặp qua sư huynh sư tỷ " cô nói xong cuối người chào rồi cười cười , vẫn là cô nên tập làm quen dần
lúc này 4 người kia liền có chút ngượng ngùng , dù sao cũng là sư muội mới đến mà đã để muội ấy chứng kiến cảnh ban nãy
" hmmm... ta là Vương Tử Liên , có lẽ muội với Lưu Viên và Dương Khắc Lạp ở cùng phòng nên chắc không cần giới thiệu , còn hắn ta là. ..." " ta là A Thuận , Tiêu A Thuận " A Thuận phấn khích nhìn Tiểu Nhiên , dù gì cũng lâu lắm rồi không có người đi cửa sau giống bọn họ , đâm ra nhìn thấy Tiểu Nhiên thì lại thêm một phần để ý
" những người ở Lịch viện cũng chỉ có từng này thôi ..." Lưu Viên thở dài nhìn xung quanh , ở nơi này chỉ có bọn họ dựa vào nhau , bọn họ vốn không được chào đón . thêm một người thì ở Lịch viện này càng đỡ quạnh hiu , bớt đi một phần cô độc .
còn về Tiểu Nhiên , cô cũng rất vui khi đến nơi này , đây có lẽ không phải là nơi có điều kiện tốt để tu tập nhưng ít ra cô vẫn cảm thấy may mắn vì những người nơi đây đều rất chào đón cô .
a , hình như thiếu thiếu , không giống Vấn Tuyên sư tỷ nói
" a ... hình như nơi đây thiếu một người ạ , ban nãy Vấn Tuyên sư tỷ nói nơi này có năm người " Tiểu Nhiên tò mò nhìn xung quanh , cư nhiên không có ai a , ngoài cô và 4 người ra thì không còn ai nữa , rất lạnh lẽo .
nhưng khi nhìn lại , cô dường như phát hiện có điều gì đó không ổn , sắc mặt của 4 người còn lại không hề tốt , có điều gì đó đã được dấu đi , ánh mắt quẫn bách trốn tránh đó là như thế nào chứ , cô không hiểu , người còn lại đâu ?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)