Bách Hợp Tiểu Thuyết

chương 5 : trộm

365 0 3 0

Hầu như mọi chuyện diễn ra quá nhanh , nó cứ như một giấc mơ , chớp mắt một cái đã 4 tuổi quay một cái Tần Viễn mất tích và hàng loạt sự kiện khác , nó như được sắp đặt sẵn ... ánh mắt cô mơ hồ nhìn về phía Uông Dịch . 

Hắn như đã hiểu ánh mắt của cô , thở dài :" đúng như cô nghĩ , Tiểu Nhiên ... nó được sắp đặt trước " áy náy nhìn   Tiểu Nhiên ,ngay lúc này hắn muốn độn thổ để không phải đối mặt với gương mặt kia

" là ai thế " Tiểu Nhiên vô thức hỏi

" cô biết không , lúc mà chúng ta đứng ngay hố thông thiên .. một thế lực nào đó ngay cả bản thân ta cũng không biết đã tấn công cô . ta dùng 3 năm tiên khí để đưa cô đúng vào gia đình này ..." Uông Dịch không cam tâm nói 

" đây là thiên giới chuẩn bị cho cô cái dọn đường , Tần Viễn phải mất tích .. còn việc cô cảm thấy nhanh là do tuy 4 năm nhưng chỉ bằng 4 ngày ở nơi của cô " bàn tay thô ráp của hắn đặt nhẹ lên đầu Tiểu Nhiên nhỏ bé trước mặt , lòng hắn động đậy ... hắn cũng từng có một nữ nhi a 

" nhưng thứ không cần thiết thì nên trải qua nhanh , năm tới sẽ ổn ... ta hình như nói hơi nhiều " cười cười, vẻ mặt của Uông Dịch không hề khá một chút nào , hắn cuối gằm mặt xuống đất 

" ngươi nói rất nhiều đó Uông thối tha " cô rưng rưng , cô hiểu rồi ... cho dù cô có coi nó là thật thì đây vốn không phải nơi cô thuộc về . Tiểu Nhiên cô chỉ đến theo sự sắp đặt , mọi thứ cô coi là thật vốn không có .

cô muốn khóc nhưng bản thân cô không cho phép , nhìn Uông Dịch rồi lại nhìn về bầu trời đen ngòm trước mắt cô không thể ngừng nghĩ về biến số sau này .

SÁNG HÔM SAU 

cô tỉnh dậy sau khi thức đêm cùng Uông Dịch nói chuyện, cô trầm mặc ... bản thân cô đang đặt dấu chấm hỏi rất lớn ... liệu diễn biến trong 4 năm có còn tiếp tục nhanh không . 

Nhìn mọi người trong Tần gia , bầu không khí ảm đạm , cả phụ thân lẫn thúc phụ đều không đi làm . Một bàn 4 người cứ im lặng dùng bữa sáng tuy nhiên ngay lúc đó Tần Liêu Cương lên giọng phá vỡ bầu không khí khó chịu này .

" nhị ca , có nên cho Tiểu Nhiên theo chúng ta không " Tần Liêu Cương rối rắm nhìn người đàn ông dáng vẻ điềm tĩnh đang cho từng đũa cơm vào miệng 

Im lặng , tất cả chỉ im lặng 

" nhị ca !" nhẹ giọng nhắc nhở nhưng đáp lại chỉ là cái nhìn nhẹ không để tâm 

" ta chỉ có một nữ nhi này thôi " bỏ xuống đôi đũa đang dùng , Tần Kim cau mày nhìn đệ đệ hắn

" nhưng đại ca hắn ..." thấy thúc phụ định nói thì lại thôi , Tiểu Nhiên dường như kiếm được ý tứ chen vào

bàn tay bé nhỏ chụp lấy khuỷu tay Tần Kim mà làm nũng " phụ thân~ " 

" phụ thân cho con theo được không " Tiểu Nhiên không biết "theo" ở đây là ý gì nhưng có lẽ sẽ có ích cho sau này , dù gì mấy anh hùng hảo hán trong tiểu thuyết đều là đi đây đi đó mới kiếm được vật bảo aa

" nha đầu con biết theo gì không mà đòi ta " hắn dịu dàng nhìn lấy Tiểu Nhiên không tự chủ lấy tay bứt cái mũi nhỏ nhỏ kia 

thấy Tần kim dịu lại cô càng bộc phát hết công lực làm nũng của bản thân " chỉ cần đi với phụ thân và thúc phụ là con thấy rất an toàn , khẳng định sẽ rất vui ~" 

bầu không khí ảm đảm lúc nảy dần tan biến , một nhà cười lên ... đúng là con nít là liều thuốc chữa tổn thương hiệu quả

"ta với phụ thân con muốn dẫn con theo chúng ta làm việc nha , học sớm giỏi sớm " Tần Liêu Cương nhìn chất nữ nhỏ của mình mà cảm thán , không phải con bé quá thông minh đấy chứ .. mới biết nói một năm thôi đã rành như vậy .

Đôi lúc hắn cũng thắc mắc nhưng là tận mắt nhìn chị dâu sinh ra Tiểu Nhiên không thì hắn sẽ cho rằng Tiểu Nhiên là cái lão yêu biến thành nha ( tg: :)) đúng ròi )

" được được ... con muốn " Tiểu Nhiên nhảy nhảy ... cô đợi lúc này lâu lắm rồi . cô vẫn chưa trực tiếp cảm nhận được không khí của thời phong kiến là như nào

" vậy được rồi , hôm nay ta nghỉ ... ngày mai phụ thân sẽ đưa con ra " Tần Kim đành chấp nhận tuy hắn không hề đành lòng một chút nào . Hắn không thể dạy nữ nhi tử tế được rồi 

--------------

Liễu Vân trấn

" ăn trộm ... bắt nha đầu thúi đó lại , mau lên " một nam nhân thân mặc cẩm phục sang trọng đang hoảng hốt tay chỉ về phía một cô bé tầm khoảng 8 9 tuổi có chỏm tóc nhỏ cao cao trên đầu 

Thoáng một cái , thân ảnh cô bé đó đã biến mất giữa đoàn người đi lại trong trấn . Dạo những năm gần đây trong trấn làm ăn rất phát đạt , thương nhân hay tu tiên người đi lại ngày càng nhiều tự nhiên một nhà họ Tần tự nhiên cũng phát đạt theo.

"coi tướng số , tử vi , vận mệnh kiếp người a " Một giọng nam trầm khàn của tuổi tác vang lên liên lục thành công thu hút được sự chú ý của cẩm phục thiếu niên .

" lão già , ở đây buôn thần bán thánh cái gì " giọng điêu khinh thường của tên thiếu niên đó không hề che dấu mà thẳng thừng xả ra , nghe thật thô tục

" vị thiếu niên này là đang nói ta , làm người phúc họa từ miệng mà ra , ta thấy ngươi đây mới trải qua nạn hao tiền tốn của " Tần Kim vuốt chòm râu dài dài ở cằm tỏ vẻ người đầy tiên khí phiêu phiêu 

cẩm phục thiếu niên lúc này mới hoảng hốt " ngươi làm sao mà biết " 

" lão đạo cũng nhìn qua đủ loại kiếp người , nhân sinh như ngươi ta lại ta không thể không thấu " Tần Kim cười lớn , ánh mắt chợt lia đến thân hình bé bé đang đứng trong hẻm nhỏ thò đầu ra nhìn hắn 

Hắn hốt hoảng , nha đầu này báo đủ tin tức rồi sao còn chưa quay về , như thế nào chán sống chứ .

cô thấy ánh mắt hốt hoảng của Tần Kim thì hiểu hắn đây là muốn gì , lắc lắc cái đầu nhỏ ... cô vẫn muốn ở lại coi phụ thân cô làm gì đối phó tên thiếu niên xấc xược kia

Về phần tên thiếu niên , chứng kiến sự thần thông của Tần Kim hắn rất hoảng sợ nhưng tổng lại thấy có gì đó không đúng . Nhìn thấy ánh mắt của Tần Kim , hắn tò mò nhìn theo thì phát hiện thấy Tiểu Nhiên ... nha đầu thúi lúc nãy.. Tần Kim đây là đang chỉ điểm cho hắn sao , hắn cảm kích

" là nha đầu đó , bắt nó lại cho ta " hắn hô lên , đám gia nhân xông lên . lúc này Tần Kim sợ rồi , mặt hắn xanh mét 

" cám ơn đạo gia đã chỉ điểm , ta còn 5 lượng bạc ... đây là cảm kích quà " nói xong hắn chạy theo bóng của Tiểu Nhiên 

Tần Kim bất an , chạy về nhà tìm Tần Liêu Cương ... hắn không vướng cái quầy hàng này thì hắn cũng sẽ chạy đi kiếm Tiểu Nhiên . 

chẳng mấy chốc trời đã xế chiều , Tần Kim ngồi ở nhà đợi ... đã hai canh giờ mà chưa thấy đệ đệ với nữ nhi hắn quay về .

" phu quân , hai người vẫn chưa quay lại " Kỷ Nương nóng ruột vội vàng ra dò hỏi , nàng đau lòng nữ nhi cũng như lo lắng cho đệ đệ Tần Kim 

" ta ..." chưa nói xong thì thấy hai bóng người một lớn một bé , hình như lớn đang xách bổng lên bé

" nhị ca , chúng ta về rồi " Tần Liêu Cương một thân đẫm mồ hồi thở mạnh vác cái Tiểu Nhiên lắc lư trên người

" về là tốt ... mau mau vào ăn cơm " đỡ nữ nhi xuông Kỷ Nương vội chạy vào nhà dọn cơm

Tần Kim lúc này giận thật rồi , hắn tức giận nhìn Tiểu Nhiên đang đứng vọc vọc bàn tay trước mặt 

" nói ... tại sao lấy xong chưa quay về "

" con ..." Tiểu Nhiên ấp úng 

' nói !!' Tần Kim đập bàn 

Tiểu Nhiên sợ hãi , cô chưa bao giờ thấy phụ thân giận đến như vậy ... đúng là lần này cô tính sai rồi .

" Tiểu Nhiên , con nói cho phụ thân con biết đi... thúc phụ ta đi kiếm con cũng mệt lắm " Tần Liêu Cương an ủi 

giọng run rẩy " con muốn xem phụ thân làm gì với tên xấc xược buổi sáng , con ghét bản mặt đó của hắn " nói xong mắt cô rưng rưng

" con .... ta thật hết nói nổi " Tần Kim thở dài , cái nữ nhi này tính khí có chút không hiểu nỗi , không giống một cái nữ hài một chút nào .

" phụ thân ~, con xin lỗi mà " nắm lấy cánh tay của Tần Kim lắc lắc , cô biết chiêu này vẫn hữu hiệu nhất 

" đừng cau có nữa , vào ăn cơm ... đệ cũng đói lắm rồi " Tần Liêu Cương cười hì hì , nhìn nhị ca mắng chất nữ mình như vậy lòng hắn xót a

thế là cả nhà 4 người bước vào căn nhà vô cùng ấm áp này

ăn xong , ai về phòng nấy ... lúc này Tiểu Nhiên đã có cho bản thân một căn phòng nhỏ riêng ở cuối nhà .

" làm gì mà thẫn thờ đó ' Uông Dịch không biết từ đâu xuất hiện ngồi vào chổ trống bên cạnh Tiêu Nhiên 

" Uông Dịch , ngươi từng nói cho ta là ngươi có chuẩn bị cho ta quà , nó chỉ có vậy thôi sao .."  đã 4 năm trôi qua , thứ Uông Dịch dạy cho cô chính là khinh công đây là thứ người bình thường có thể tu luyện được còn ngự kiếm thì cô buộc phải tu tiên

" không , còn rất nhiều thứ thú vị .... hiện tại chưa phải lúc , tuổi hiện tại ngươi còn quá nhỏ ' Uông Dịch lắc đầu 

Từ đâu trên tay Uông Dịch xuất hiện một cuốn sách " cầm lấy học thuộc khẩu quyêt này ... đây vốn là thứ ta không nên đưa cho ngươi " Uông Dịch nhét cuốn sách vào tay Tiểu Nhiên cười cười

" tại sao " Tiêu Nhiên khó hiểu , không nên đưa vì sao còn đưa 

" nó là của thần tộc chúng ta , con người sẽ không đến được . Nhưng nếu nó là ngươi thì sẽ được ... với lại không phải ngươi ngồi ngoài sân sau này là vì nhớ Tần bá phụ của ngươi à " Uông Dịch thở dài , hắn biết Tần Viễn mất tích năm đó đả kích Tiểu Nhiên rất nhiều , bên trên quả nhiên dọn đường cho Tiểu Nhiên hảo độc 

" sau nhiều năm vẫn là ngươi hiểu ta nhất , ngươi sẽ không bị trị tội chứ " Tiểu Nhiên nắm chặt cuốn sách trong tay ... nhìn thoáng ra cái tên vẫn không già đi trước mặt

" nó là của ta , đồ ta cho ai là quyền của ta ... kẻ nào dám chứ " Uông Dịch đắc ý hất mặt 

" hảo , ta sẽ chăm chỉ ... Uông sư phụ " Tiểu Nhiên cười to làm lễ chấp tay với Uông Dịch 

nói xong , hai người tĩnh lặng nhìn lên bầu trời trước mặt . trong lòng mỗi người đều có câu hỏi và hướng đi của bản thân , người khi trưởng thành ai rồi cũng sẽ khác .

 

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: