Tiểu Nhiên dựa vào trí nhớ còn xót lại của mình mà tường thuật lại những chuỗi sự kiện sáng nay. Sau khi rơi vào luồn khí đen , cô bị dẫn đễn một chiếc phòng tăm tối trống rỗng . ' đây là nơi ngươi phải khóc lóc và nghiếng răng' từ đâu dòng kinh thánh mà cô hay nghe lại vang vãng trong đầu cô . ' mình thật sự ở địa ngục sao ' đăm chiêu, sự hoang mang dần nuốt lấy tâm trí của Tiểu Nhiên . Trong khi bản thân đang tuyệt vọng thì từ khi nào có một người đàn ông đứng trước mặt mà nghiên cứu cô .
" cô là ai ?" người đàn ông khó hiểu nhìn cô
ngẩng đầu lên , bắt gặp cặp mắt tìm tòi , cô rụt bản thân lại ... cô không biết có phải người đàn ông này là thần chết đến đón hay không ?
" ông là thần chết à , ông đến đón tôi ?" không đáp lời lại người đàn ông , cô ngờ nghệch hỏi ...cô cứ như vậy mà chết đi thì cô không cam lòng .
" tôi hỏi cô ? cô là ai .. đây là phòng tôi "
sự khó chịu và tức giận từ người đàn ông dần lan tỏa , bây giờ Tiểu Nhiên run rẩy nhìn mà không đáp lời .
" nói !" có lẽ sự kiên nhẫn đã đạt giới hạn
" t..tôi không biết , tự nhiên hồn tôi xuất ra và dẫn đến đây "
nói không sợ là giả , cô đây là sợ muốn vái tám đời tổ tông rồi . Loại dị nhân nào mà sống ở nới tối tăm chật hẹp như này .
" nói dối , cô lén trốn đầu thai đúng không ?" Nghi ngờ vẫn không dứt , người nam nhân đó nhìn gương mặt không mấy đáng tin của Tiểu Nhiên mà suy ngẫm
" t..t..tôi nói thật , một luồng khí đen nuốt và đưa tôi đến đây , bản thân tôi còn chưa chắc mình đã chết hay chưa " lắm bắp mở miệng , từ khi nào cô lại cảm giác mình phải ngoan ngoãn một chút dể được sống a
" khí đen ? ta không nhớ là có đem cô đến đây " hắn ngơ ngác
wow ,giờ cô thấy bản thân mình còn đáng tin hơi cái gã đứng trước mặt đăm chiêu , thì ra cái đống khí vừa hôi vừa đen lúc sáng là ổng .
" vậy là do ông , đâu phải tôi ... ông là ai ?" được nước làm tới , câu này quả không sai a . Đây vốn dĩ không phải lỗi của cô lí do gì mà không ngưỡng cao đầu chất vấn
" ta ?... thần xui xẻo . dạo này vừa bị chuyển đến đây " Người đàn ông hòa hoãn nhìn Tiểu Nhiên . Dù gì đây là thất trách của ông , không thể trách người thường được.
" Thần xui xẻo ? ... có ông thần độc hại như vậy à " thì ra mọi sự xui xẻo của mình đều từ gã đen đủi kia .
" Này , ta thấy ngươi đang nghĩ gì đó " nam nhân này liếc nhìn Tiểu Nhiên , cái nhân loại thích đổ thừa .
" hả " cô há hốc , ông ta là đang nói điên nói khùng gì vậy , không phải do ông ta yếu ớt nên bị dồn vào góc phòng này à làm thế nào mà biết được mình nghĩ cái gì .
" vậy đoán xem ta đang nghĩ gì " Tiểu Nhiên thách thức
" đồ ngu ngốc , ta là thần ít nhiều gì ta vẫn có những khả năng đặc biệt , và hơn bao giờ hết ta vượt trội hơn tên xui xẻo như ngươi ." ông ta khinh bỉ nhìn Tiểu Nhiên , đồ thiển cận ... hắn vẫn không ngờ trên đời này còn có cái nhân loại ngu ngốc đến vậy
" ông .... không nói nữa , đây là đâu ?' Tiểu Nhiên thật sự đuối lý , người ta là thần a ,,, bóp cô bẹp dí lúc nào cũng được .
" đây là phòng của ta , ta chuyển sang trông coi sự xui xẻo ..ngươi ??" Tên này vẫn đang rất tự hào về chức danh của mình mà không để ý đến con mắt xem kẻ ngu của Tiểu Nhiên , cô vốn không nghĩ cái chức danh này có gì đáng tự hào .
" thần xui xẻo có gì đâu đáng tự hào " Tiểu Nhiên khó hiểu
" ngươi đây là không biết .." hắn chưa kịp nói xong " ta đương nhiên không biết , ta có phải thần đâu ." Tiểu Nhiên mặt mày ba chấm nhìn tên thần xui xẻo trước mặt .
" Không nói cho ngươi ... hứ ! ta là Uông Dịch . Ngươi tên gì ?' Uông Dịch hí hửng , nếu như người này không phải trốn thì cư nhiên hắn có thể giữ lại làm bạn hoặc phụ tá a , ít có ai mà không đâu bị hắn kéo tới đây được đâu .
" Tiểu Nhiên ... giờ nói cho ta biết tình huống hiện tại được chưa ? " tên dong dài !!
" Thì chính là ngươi đang trong phòng thần xui xẻo là ta , còn việc tại sao ngươi đi theo ta thì chắc do sự xui xẻo ngươi có tính thống nhất với ta a,... tương hợp tương hợp " Uông Dịch cười rạng rỡ cho kẻ đang gặp họa .
" sự xui xẻo của ta không phải do ngươi ?" Tiểu Nhiên bỗng chốc như nghiệm ra được gì đó , đừng nói là trời cao giáng tội chứ , cô tuy nhiều chuyện hay nói xấu nhưng chưa hề làm hại qua ai mà.
" ta mới nhậm chức , đừng có mà vu khống " Uông Dịch tỏ thái độ
" tại sao ?" " tại sao chứ !"
Hàng nghìn câu hỏi liên tục được đặt ra trong đầu của Tiểu Nhiên , cô tuy có hơi xui nhưng để đạt đễn mức sáng nay mà mất mạng thì không bao giờ có , Uông Dịch nói không phải khiến cô càng thêm chắc chắn liệu mệnh cách tương khắc mà dẫn đến . Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô không tin rằng bản thân mình chỉ vì một chút xui mà mất mạng
" cô làm bằng hữu ta đi , cô đã ở đây thì không ra được đâu , trừ khi đưa hồn cô đi chổ khác để làm nhiệm vụ , còn không thì vĩnh viễn tại đây " Uông Dịch vui vẻ a , hắn sắp hết cô đơn rồi
" ngươi nói cái gì điêu ngoa , cho ta ra khỏi đây ... rõ ràng là ta chưa chết " Tiểu Nhiên cương quyết bước đến chở Uông Dịch , hắn nhìn vậy mà thật lùn
" do cô cao không phải do ta , " Uông Dịch bĩu môi
" Ngươi , .....ngươi bắt nhầm hồn rồi , ta chưa chết , bác tài xế đã né được chiếc xe tải " Tiểu Nhiên nóng nảy , từng bước tiến sát vào Uông Dịch mà tra hỏi
" Đúng ,.... nhưng ngươi không phải tai nạn . ngươi là ngộ độc thức ăn nha " Uông Dịch đối diện với sự cường thế của Tiểu Nhiên không hề có cảm giác sợ hãi . ta sống 700 năm rồi còn đi sợ nha đầu 17 tuổi .
" Nhưng đó là mẹ ta nấu mà ... không thể nào " Tiểu Nhiên không tin vào tai mình , cô luôn nghĩ mình bị đau dạ dày .... nhưng cư nhiên ...
" mẹ cô không biết , ta chỉ nhìn được tới đây ... hiện giờ đã chết . cô đừng đánh lừa chính mình ." Uông Dịch lòng tự nhiên lại có chút đau xót , nói là ngộ độc nhưng đúng ra Tiểu Nhiên là bị hạ độc a.
Thấy cô gái nhỏ đang tuổi trưởng thành thu mình lại vào một góc , tội nghiệp nhưng hắn không thể làm gì hơn, ai biếu thần không được can thiệp vào nhân gian làm gì .
" có hai lựa chọn để ra khỏi đây , ngươi làm phụ tá cho ta tự nhiên sẽ được ra vào nơi này tuy nhiên ngươi làm thì sẽ làm mãi mãi , sau 500 năm ta hết nhiệm kì thì đến ngươi thay ta " Uông Dịch ngồi xổm xuống chổ thu mình của Tiểu Nhiên , nhìn cô gái mặt mày lấm lem nước mắt .
" còn đâu thứ hai ?" Tiêu Nhiên kiềm lại bản thân nước mắt hỏi Uông Dịch
" làm nhiệm vụ của âm giới , làm xong ngươi sẽ được đầu thai hoặc lựa chọn ở lại tùy ngươi " Uông Dịch măt láo liên nhìn xung quanh
" nói cho ngươi nghe , nhiệm vụ này ta nghe đâu là đoạt được Vô Tịch ở nhân giới " Uông Dịch thì thầm to nhỏ , hắn là tình cờ nghe trộm được a
" Vô Tịch ?" Tiểu Nhiên thẫn thờ , nghe cứ như các dạng tiểu thuyết cô được đọc , đây là bản thân cô được làm nữ chủ a. Liệu có nam chủ hay không ?
Uông Dịch suy nghĩ một hồi rồi nói " đúng ... ta không biết nó là gì , chỉ biết nhân giới sắp phân tranh ..." Uông Dịch lại nói nhỏ vô tai Tiểu Nhiên
" đúng là tin tức hữu ích " Tiểu Nhiên gật gù
cô biết Uông Dịch là cảm thấy có lỗi khi đưa cô đến đây nhưng thứ cô cần là trở về với gia đình , chấp niệm này sâu đến không lường được
" mặc dù ta chỉ là thần xui xẻo nhỏ nhoi nhưng ta sẽ cố hết sức bù đắp cho sự thất trách của ta " Uông Dịch đứng bật dậy vỗ ngực xưng tên mà ra vẻ hảo hán .
" ta có thể hỏi ngươi một câu nữa được hay không ?" Tiểu Nhiên sầu não nhìn vào khoảng tường trống rỗng
" câu gì ?"
" ta thật sự chết rồi sao " nói câu này cô đột nhiên thấy rưng rưng ... không được khóc nha , phải bình tĩnh
" đúng , nhà cô đang chuẩn bị hậu sự cho cô "
Câu nói này như chấm dứt một chút hi vọng mong manh của cô . Tiểu Nhiên thở dài , coi như cô là hết duyên hết phận với với cái tên Tiểu Nhiên này rồi . Buông xuôi nhưng không lãng quên , đó chỉ là sự khởi đầu bằng tên Tiểu Nhiên nhưng với một thân phận mới . Cô vẫn muốn giải thoát bản thân mình ... cô không tin chỉ vì ngộ độc thực phẩm mà cô chết dễ dàng vậy .
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)