Phong Lâm
Tiểu Nhiên bị Tư Lịch một đường kéo đến Phong Lâm . Nhìn cái tư thế này cô không nghĩ cái a di này chỉ là đang năng nổ thực hiện hình phạt đi .
" A di , người đưa ta tới đây thật sự chặt củi sao ?" Tiểu Nhiên cau mày đứng nhìn vào cánh rừng trước mặt . Phía sau cô bây giờ là một hồ nước lớn , kì lạ thay nước hồ có màu đỏ nhè nhè .
Tư Lịch khịt mũi khinh thường " chứ con heo ngươi nghĩ ta đưa ngưới đến đây làm gì ?"
Mặt mày ba chấm Tiểu Nhiên nhìn Tư Lịch " xin lỗi ngươi , ta nghĩ nhiều "
Nói xong liền một đường tiến vào rừng , nhìn từng cái cây cáo vút to tướng , khẳng định rất mệt mỏi . Tay tụ một vầng sáng nhè nhẹ , cô vung tay đập vào thân cây.
" cây ở đây vì cái gì cứng như vậy ?" Tiểu Nhiên ngờ nghệch hỏi
Tư Lịch khẽ cười , hai tay vòng lại nghiêng đầu nhìn Tiểu Nhiên " đây là tụ linh thụ , phải luyện khí trở lên mới chặt được " tay vươn lấy xoa xoa đầu Tiểu Nhiên , con heo nhỏ bây giờ chỉ mới cao ngang ngực nàng thôi . Xoa lấy xoa để đến lúc cái đầu nhỏ nhỏ Tiểu Nhiên rồi tung . Nàng nhìn một mặt Tiểu Nhiên hoảng hốt lui ra sau để lại bàn tay có chút trống rỗng thì giật mình .
" a di , a di ... ngươi có nghe ta nói không " quơ quơ bàn tay bé bé trước mặt Tư Lịch . Cô cảm thấy cái a di này bị quỷ ám rồi , cần trừ tà .
" ngươi nói gì ?" Tư Lịch thở ra rồi dựa vào thân cây phía sau
" ta một cái tu giả quèn thì ngươi kêu ta chặt cây là ý gì ?" Chống nạnh , mặt hất lên thách thức ... cô đang bất mãn , một bộ đầy uất ức
Tư Lịch nhướng mày , nàng xoay người đi . Nàng đi về phía cái hồ ban đầu nơi mà Tiểu Nhiên và nàng đứng ban nãy . Quay đầu nhìn Tiểu Nhiên đang lẽo đẽo theo sau rồi nói " ngươi không phải con người ?"
Con người ! Tiểu Nhiên cô cảm thấy Tư Lịch tu luyện quá lâu khiến cho bộ não không bình thường " ta không là con người thì là gì ? a di ngươi cũng đã gặp phụ mẫu ta rồi còn gì ... rốt cuộc ngươi muốn nói gì " miệng nói không ngừng nghỉ , Tư Lịch phán cô như vậy khiến cô không thoải mái a
" ta không nói ngươi " Tư Lịch lạnh mặt , nhìn sâu vô cặp mặt đen tuyền như động không đáy . Một con ngươi trắng dã trừng lên ...Tư Lịch giật mình , nàng xoa xoa nhân trung rồi lại quăng cho Tiểu Nhiên ánh nhìn xem không hiểu
" này nói gì nói rõ ràng chứ đừng có úp úp mở mở như thế chứ " lay lay cánh tay thon gầy nhìn , cô có 1001 câu hỏi vì sao cần được giải đáp đây .
giữa rừng núi hoang vu , hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau . Một cái không bám dính trần tục tiên nhân còn một cái là cái tiểu thí hài miệng còn hôi sữa đang trừng mắt ai oán nhìn vị tiên nhân kia . Cả hai người không nói không rằng chỉ lại lôi kéo tay tiểu thí hài đến bên cạnh bờ hồ . Một tay chỉ vào bờ hồ lẩm nhẩm ..." ngươi nhìn vào đi " vị tiên nhân kia nói , tiểu thí hài mặt mũi ngốc trung làm theo . Tiểu thí hài hoảng hốt nhìn bản thân được phản chiếu dưới mặt nước đỏ nhẹ dưới hồ . Đó không phải là cô , gương mặt phản chiếu có chút kì dị, một cô gái với cặp mắt trắng dã nhìn trừng trừng , cái miệng cười tươi tựa như gặp được bạn cũ đã lâu .
" Tư a di , người nói thứ .. đó là thứ gì ?" Tiểu Nhiên giọng có chút không tin được nhìn Tư Lịch , cô cảm giác Tư Lịch này từ lần đầu dường như đã thấu tất cả hết thảy của cô .
gõ nhẹ cái đầu be bé " đã nói bao nhiêu lần , gọi tỷ tỷ ... ta còn trẻ " mới thoáng cười với Tiểu Nhiên nhưng khi nhìn sang hình ảnh dưới hồ , ánh mặt của nàng lạnh nhạt tựa như băng tuyết mùa đông " kia chính là ngươi , cũng không phải là ngươi "
dấu chấm hỏi to đùng vẫn bị tồn tại " cái a di ngươi xin nói tiếng người , ta còn là phàm nhân "
Liếc nhìn ghét bỏ Tiểu Nhiên " nha đầu thúi ...đó là người bên trong ngươi , thủy hệ của ngươi là của nàng ta , ngày đầu tiên gặp ngươi thì ta đã gặp nàng ta . Nàng ta không hại ngươi nhưng lại để trong ngươi thủy hệ mà không cho ngươi sử dụng . " ngập ngừng một chút rồi lại nói tiếp " ta sợ nàng ta có tư tâm "
Tiểu Nhiên ngơ ngơ đang cố tiêu hóa một đống thông tin . Cô bị nói là bên trong người còn có người mà người này cư nhiên sợ có tư tâm , sợ hãi ... tâm lý cô bây giờ chỉ hai chữ sợ hãi a . Lão Diêm Vương rốt cuộc là làm ăn như thế nào đây , còn Uông Dịch đột nhiên mất tích , bên trong thức hải của cô thì trốn ở đâu chứ . Cô chỉ là cái hồn được đầu thai chưa uống qua Mạnh Bà canh thôi mà .
" ngươi ổn chứ ?" Tư Lịch cau mày nhìn còn đang thẫn thờ Tiểu Nhiên mà lo lắng , đứa trẻ này có phải mấu chốt cho kiếp này của của nàng hay không nàng dường như cảm thấy tới 7 8 phần đúng rồi .
" A di... ta phải làm sao ?" Tiểu Nhiên mếu mặt nhìn Tư Lịch , đây là ánh sáng hi vọng cuối cùng của cô a
" gọi tỷ tỷ ..." Tư Lịch chậc chậc không kiên nhẫn nhìn Tiểu Nhiên
" cái này quan trọng sao ?" (-_-)!!
" quan trọng " một mặt nghiêm trọng gật đầu
" Tư tỷ tỷ ... " mặt không tình nguyện đau đớn kêu
" 4 năm sau là tranh bá 10 vị trí đứng đầu Thanh môn , nếu ngươi thành công nằm trong đó .. ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử chân truyền " Tư Lịch bàn tay cuốn lấy sợi tóc chơi đùa . Nàng đã chấm nha đầu này rồi , không dễ dàng làm mất được
" làm đệ tự ngươi có ích gì chứ ... ngươi suốt ngày chỉ biết khi dễ ta " Tiểu Nhiên mặc nhiên không thèm cái lời đề nghị này , cô đâu có ngu ... khó lắm mới thoát khỏi kiếp mà đến Lịch Viện , giờ kêu cô đến sớm chiều ở chung thì cô thà làm lão đệ tử ở mãi Lịch Viện còn tốt hơn .
" không phải ngươi kêu ta giúp ngươi ư "Tư Lịch khó hiểu nhìn Tiểu Nhiên , nha đầu này không biết suy nghĩ à ... có khối người tranh nhau để được làm đệ tử của nàng a
" chỉ có làm đệ tử ta thì ta mới sẵn lòng giúp ngươi " Nàng chưa bao giờ phải cực khổ mà đi lôi kéo một kẻ như vậy để làm đệ tử nàng , coi như Tiểu Nhiên là cái đầu tiên đi
" ngươi nói thật " phóng đi cặp mắt nghi ngờ , xác suất để tin a di này hơi thấp ... thôi , coi như thử một lần
Suy đi nghĩ lại , cái trán của đứa trẻ này đã nhăn như da khỉ và rốt cuộc hai chữ thành giao cũng đã được thả ra làm cho hai con người thở ra nhẹ nhõm .
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)