mới sáng sớm thì huynh đệ Tần gia dưới sự hối thúc của Kỷ Nương nhanh chóng chuẩn bị đi tìm việc ... như đã nói hôm qua , Tần Kim thì xin làm cái chạy bàn tiểu nhị còn về phần Tần Liêu Cương thì mấy món võ nghề cũng đủ dùng cho một cái gia đinh .
Chỉ là hai người lại nhanh như vậy gặp lại Tư Lịch ... nhưng cái tình huống này có hơi bất đắc dĩ
" tiểu nhị mới sao " giọng nói thô kệch còn phóng đãng vang lên khiến người nghe không khỏi khinh bỉ trong lòng
" dạ khách quan muốn phòng nào ạ " Tần Kim cuối mình lễ phép sau lại ngước lên nhìn Trương Qúy mỉm cười , giờ đây lòng hắn đầy ghét bỏ cái con người này .
Cái tên Trương Qúy của Trương gia thì ai mà không biết , gia phụ là cái quan ngũ phẩm về hưu , gia đình giàu có 1 tay che cả huyện lệnh ...cái tên ăn chơi lêu lỏng này cưới Phù tiểu thư như hoa nhài cắm bãi phân trâu
" nay mỹ nhân của ta muốn một gian có thể ngắm toàn cảnh Liễu Vân trấn cũng như nhìn ra núi Phiến Hoa " Trương Qúy một mặt nói một mặt lại ôm chặt cái yểu điệu nữ nhân kế bên hắn mà ngắm nhìn
Lúc này Tần Kim mới chú ý đến nữ nhân kế bên Trương Qúy , mới hôm qua Tư Lịch còn bộ dáng thanh thanh đạm đạm nhưng cường hãn mà bây giờ lại toát lên vẻ nhu nhược của cái nữ nhân... điểm này khiến Tần Kim vừa bất ngờ cũng như có chút nuốt không nổi
" ngươi nhìn cái gì , tin ta móc mắt ngươi không ?" Trương Qúy thấy Tần Kim nhìn chằm chằm Tư Lịch thì có phần huênh hoang cũng như bực tức, người của hắn a ... bọn dân đen này nhìn cái gì mà nhìn !
" dạ dạ ... tiểu nhân không dám , để tiểu nhân đi sắp xếp phòng cho Trương công tử " Tần Kim cuối gằm mặt , Tư Lịch chốc nãy nhìn hắn lạnh lẽo .. bản thân hắn cũng không dám lắm mồm lắm miệng
Rời đi , lén nhìn theo hình bóng của hai người đang bước lên tầng 2 mà hắn có điểm chột dạ ...' Liêu Cương làm ở Trương gia không biết có thấy Tư đại nhân không ta ' bụng hắn nghĩ thầm , bỏ qua mớ rối rắm trong đầu hắn quyết định về nhà sẽ hỏi cho rõ ràng
## Tiểu Nhiên
" mẫu thân , chúng ta đi dạo phố đi " đã 2 ngày nay cô chỉ ở trong phòng không thì lại chạy ra trước nhà chơi với đám trẻ quanh đó ... mà đau cái bọn nó lại không muốn cô chơi cùng a, đặc biệt cái kia Nhị Ngưu suốt ngày nói cô là bọn trộm cắp , còn ném cả bùn về phía cô ... tức lắm a, cô là cải tà quy chính rồi mà
Đại nhân như cô sẽ không chấp mấy đứa trẻ như vậy .. chỉ là ... mấy hôm cô lại bị mẫu thân lôi ra dạy cái gì mà thêu thùa may vá , cô là không có cái năng khiếu nay nha .
" con mới khỏi vết thương mà , nghỉ ngơi chút đi .. mấy hôm nữa mẹ dẫn con đi thêu phường " Kỷ Nương nhìn hài tử của mình mà nhẹ lòng ... mấy hôm trước Nhị Ngưu ném bùn không biết có lưu lại cho Tiểu Nhiên cái gì bóng ma không
" mẫu thân , con khỏe lắm rồi , người dẫn con đi nha ... con không muốn đi thêu phường đâu " nhảy nhảy khắp sân để thể hiện cho Kỷ Nương biết mà ngừng lo lắng cho cô
" ngươi cái này hài tử , nữ nhi không học thêu thùa thì học cái gì đây " đúng là nữ nhi của nàng có hơi khác nhưng tổng thể vẫn là sau này cái nữ nhân mà
thấy quan niệm này thì Tiểu Nhiên có chút khó chịu , cô là cái người hiện đại văn minh , cô không tiếp thu được cái tư tưởng này
" con muốn tu tiên ~" ôm lấy người mẫu thân mà làm nũng
Kỷ Nương nàng nói không kinh hoàng thì không đúng chỉ là người ta gia đình có căn cốt sẵn có , gia tộc giàu có hay ở nơi như kinh thành mới có thể xuất hiện tu tiên đạo người ... cái này trấn nhỏ nhoi lại là phàm thai phàm cốt
"con thấy có một vị tu tiên nhìn rất uy phong a , con muốn tu đạo a" nhìn ánh mắt do dự của Kỷ Nương cô càng thêm hi vọng
thở dài " sau này lớn con sẽ hiểu ... giờ con có thể đi dạo một chút , ta ra sau nhà làm chút này nọ" Kỷ Nương không nói nữa mà bỏ ra sau nhà
Nhìn theo hình bóng dần khuất của Kỷ Nương , cô có chút chạnh lòng
_------------
"kẹo hồ lô đây , 2 hào 1 xâu ... mại dô aaa"
Nhìn qua nhìn lại , đây là cái lần thứ 2 cô ra phố với cách quanh minh chính đại a... những lần trước đều là vì hành nghề , giờ nhìn ngẫm lại thì Liễu Vân trấn đúng là càng ngày càng phát triển
chạy qua chạy lại giữa dòng người tấp nập thì vài giọng la hét hoàn toàn thu hút được sự chú ý của cô
" TRÁNH RA ...... TRÁNH RA " một cái kiệu trang hoàng khá lộng lẫy chạy trên phố , theo sau đó là vài cái gia đinh đi theo ... trong đó bao gồm cả cái tiểu thúc phụ của cô , Tần Liêu Cương
ai xung quanh đó cũng biết là kiệu của Trương Qúy , để tránh gây họa với cái ôn thần này thì tự khắc mọi người hai bên né ra cho hắn đi ... chỉ là bình thường cô là cái nhanh nhạy người , không biết hôm nay lại trì trệ đến vậy
nhìn chiếc kiệu ngựa dần lao tới gần bản thân ... chân cô như cứng lại , đứng đó ... những dòng kí ức ùa về . Hôm đó chiếc xe tải cũng lao về phía xe bus như vậy .. nhanh và không có dấu hiệu dừng lại
đầu cô trống rỗng , tiếng của Uông Dịch bỗng vang lên .. nó rất nhỏ
" Tiểu Nhiên " " Tiểu Nhiên ... tỉnh lại " ....." tỉnh lại!"
một màu sáng lóa mắt trước mặt cô , cô không thấy gì cả ... là Uông Dịch sao
khí tức này rất quen thuộc
cô vẫn chìm đắm trong cái mộng cảnh , cô chưa chết ... cô đang ở xe bus , cô vẫn ngồi ở vị trí đó nhìn ra cửa sổ , vậy là tất cả chỉ là tưởng tượng , cô chưa chết !
" không , ngươi chết rồi ...."
" Uông Dịch " cô giật mình , thầm thì tìm sự giúp đỡ
" là ngươi sao Uông Dịch " cô hỏi lại ... nhưng không ai đáp lại lời cô
cái khí tức quen thuộc đang dần bị thay thế bởi một luồng khí màu lam nhạt , nó .. rất thơm
Lúc đó , ở trên đường cái " Dừng lại " một giọng nữ vang lên ... cả chiếc kiệu ngựa tuy có chấn động nhưng suy cho cùng vẫn không tổn thất gì cả , một bóng người mảnh mai bước ra
" sao lại có đứa bé " Tư Lịch cau mày , đang chạy thì nàng cảm thấy có một luồng khí rất kì lạ ... nó không di chuyển nhưng lại đứng trước cửa kiệu của nàng , bước ra thì ... là nó
mọi người xôn xao , bọn họ tưởng bước ra sẽ là cái Trương Qúy đang nổi giận đùng đùng , họ còn âm thầm cầu nguyện cho đứa bé kia ... chỉ là không ngờ a
cư nhiên là cái tiểu tam dạo này đang rất nổi danh ... nhưng cái tiểu tam này đúng là sắc nước hương trời
" ngươi mang đứa bé lại đây " nàng quan sát đánh giá , là cái nữ hài mà mấy hôm trước nàng trừng phạt ... vậy cái luồng khí kia là của đứa trẻ đó sao , nhưng luồng khí đó rất kì lạ ... đứa trẻ này chỉ là người thường
hai tên gia đinh lo lớn bước tới gần Tiểu Nhiên , cô vẫn không nhận ra được ... bản thân đang vùng vẫy .. có cái gì đó đã che đi Uông Dịch , ở trong một mảng trống không vô định , cô không xác định được
nhìn đứa bé tuy bé nhỏ nhưng cư nhiên hai cái đại nam nhân lại không tài nào lay động được nó ... nhìn có chút mất mặt
cứ như vậy khoảng gần một khắc , lúc này Tần Liêu Cương có chút kì lạ , hắn được phân bảo vệ phía sau kiệu nên căn bản phía trước hắn không thể thấy được .. nhưng khi hắn bước ra
" Tiểu Nhiên " hắn la lên rồi vội vàng chạy đến đứa bé vẫn đứng yên như tượng kia ... hai cái gia đinh kia cũng có chút không hiểu
Tư Lịch vẫn đang ngồi nhàn nhã nhìn ra bên ngoài ... thấy Tần Liêu Cương nhào tới thì nàng ra hiệu không cần ngăn cản
" Tiểu Nhiên ... con tỉnh dậy đi , sao lại đờ ra thế" hắn vừa nói vừa lay lay người Tiểu Nhiên ... thấy chất nữ mình cứng đơ như pho tượng hắn lại càng lo lắng
" Tiểu Nhiên !!... con mau tỉnh lại cho thúc nào ' hắn như muốn gào lên ... coi như đắc tội thêm một Trương gia cũng không sao , mất công việc này cũng được nhưng hắn không được để Tiểu Nhiên xảy ra chuyện gì
Tiểu Nhiên nghe được giọng nói quen thuộc , cô vùng vẫy .... khi thoát khỏi mộng cảnh cô như sống lại , nhìn người đàn ông đổ đầy mồ hôi trước mặt , cô ngã vô lòng Tần Liêu Cương
" thúc thúc , sao con lại ở đây " Tiểu Nhiên ngơ ngác hỏi
" con không nhớ gì sao ... sao con thấy xe ngựa mà không tránh " Tần Liêu Cương nổi giận
" con ... con bỗng nhiên không di chuyển được " cô nhớ ra rồi , gương mặt ủy khuất nước mắt rưng rưng nhìn Tần Liêu Cương
"không sao là tốt rồi , ... chắc do con sợ quá " ôm lấy Tiểu Nhiên vỗ về ... quả này hắn thật sự muốn thót tim a
" hai cái người các người đừng làm mất thời gian cho bổn tiểu thư " Tư Lịch ngán ngẫm nhìn tiết mục tình thâm giữa thúc cháu , ngắm ngía mấy ngón tay thon dài của bản thân mà tự nhủ ' đúng là tay của bổn Tư Lịch '
" cái kia nữ hài đem lại đây cho ta " Tư Lịch nhìn lấy Tiểu Nhiên , thấy khí sắc có vẻ ổn định rồi nói
Tần Liêu Cương nghe thấy liền sợ hãi , hắn không phải lần đầu chứng kiến cái kia Tư Lịch hành hạ Tiểu Nhiên ... chạy tới kiệu nói" mong Tư tiểu thư tha tội , nàng là ta chất nữ ... nay mạo phạm mong tiểu thư tha thứ , ngài có thể trách tội ta quản giáo không nghiêm .. chỉ mong ngài đừng xuống tay với cái nữ hài "
mắt lạnh lẽo phóng tới Tần Liêu Cương trên người " vậy ý ngươi là ta là loại người tàn độc vậy sao "
ta " ta .. ta không dám " Tần Liêu Cương run run
" vậy thì mang này lên đây rồi trở về thôi " buông rèm , nàng không thèm để ý người kia nữa ... mệt mỏi aaa
" ta cũng không làm hại nàng " lời nói ra nàng lại có chút hối hận
Tần Liêu Cương thẫn thờ ... câu đó có ý gì đây.. nhưng trước mắt là hắn chết chắc rồi
Nhị ca sẽ băm hắn a
Không bao lâu Tiểu Nhiên đang cuộn thân lại được đưa vào bên trong kiệu
" khởi hành "
đoàn người Tư Lịch tiếp tục di chuyển đến chân núi Phiến Hoa , nàng còn chưa xử xong cái tên Trương Qúy đó đây ... mệt mỏi , nàng phóng cặp mắt tới thân thẻ nhỏ bé đang nằm co ro một góc , lần này không thể nhầm lẫn , đứa trẻ này rất kì lạ
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)