Màn đêm bao trùm cả bầu trời.
Thành phố Bắc Lâm, tòa nhà văn phòng CBD vẫn rực rỡ ánh đèn.
Tối nay, sau khi uống tách cà phê thứ ba, Quý Hy thẳng người ngồi trước bàn làm việc, những ngón tay mảnh mai gõ xuống bàn phím một cách thành thục.
Viết báo cáo là một công việc cơ bản, nhàm chán và thường thuộc về sinh viên thực tập.
Quý Hy là lứa thực tập sinh mới gia nhập ZY, hiện tại nàng đang học năm 3 đại học, cũng sắp tốt nghiệp.
ZY là một tổ chức VC tuyến đầu trong nước và những người làm việc trong ZY thường được coi là tinh anh.
Chỉ cần được vào ZY thực tập đã là một điều đáng ghen tị rồi. Tất nhiên, có thể được họ giữ lại làm việc chính thức hay không là một vấn đề khác, ZY luôn có một số lượng chuyển nhượng thường xuyên rất nhỏ.
Những người mới có thể vào ZY thường được chia thành hai loại. Một là thế hệ thứ hai giàu có với nền tảng tài nguyên đầu vào đi kèm với tiền thưởng dự án; loại còn lại là sinh viên đạt thành tích cao từ các trường danh tiếng, bắt đầu nghiên cứu sinh và cũng đòi hỏi yêu cầu về kết quả học tập.
Không thể nói là không công bằng, đây là sự thật, con người sinh ra đã ngậm thìa vàng, bản thân họ đã là một lợi thế.
Quý Hy không phải sinh ra đã được ngậm thìa vàng, Nàng thuộc loại thứ hai.
Đêm khuya, văn phòng vắng lặng.
“Tiểu Quý.” Thiệu Vũ hướng Quý Hy thăm dò, xem nàng còn thực sự ở đây hay không, liền nhẹ giọng hỏi “Còn chưa xong sao?”
Thiệu Vũ là người quản lý tổ đầu tư, cũng là lãnh đạo trực tiếp của Quý Hy.
Quý Hy vẫn đang gõ chữ, hết sức chăm chú, đã hai giờ trôi qua mà nàng không hề thay đổi tư thế.
“Tiểu Quý, gửi tài liệu trực tiếp vào hộp thư của tôi.” Thiệu Vũ phải lên giọng một chút “Tôi tan làm trước.”
Lúc này Quý Hy mới ngẩng đầu lên, cười nói "Ok, làm xong tôi liền gửi vào hòm thư.”
“Hẹn gặp lại ngày mai.” Thiệu Vũ nâng cặp lên cười, thầm nghĩ cô gái này thật là thú vị, làm việc như một người máy, vô cùng tận tâm.
Một người mới nhiệt tình như vậy, rất khó gặp.
Tổ đầu tư quả nhiên nhặt được một bảo vật.
Thiệu Vũ đến ZY đã gần 4 năm cũng đã tiếp xúc rất nhiều thực tập sinh, lần đầu tiên anh gặp một người mới có thể chịu đựng khó khăn và không bao giờ phàn nàn như vậy.
Trước kia anh ta luôn có thành kiến với công việc này cảm thấy nó vừa khổ lại mệt mỏi không phù hợp với những cô gái nhỏ, hiện giờ suy nghĩ của anh ta đã hoàn toàn thay đổi.
Rốt cuộc là phải nhìn người, không phân biệt giới tính.
Báo cáo xong, gửi email và kết thúc công việc trong ngày. Quý Hy thở phào nhẹ nhõm, cơn mệt mỏi cũng ập đến.
Mỗi ngày đều phải đối mặt với cường độ làm việc cao như vậy, nói không mệt là giả.
Văn phòng trống rỗng, tất cả mọi người đều đã tan tầm. Ánh đèn trắng dịu mát trải khắp khu văn phòng trắng xóa, nơi đây đặc biệt vắng vẻ.
Chỉ đơn giản là tắt màn hình, Quý Hy là người cuối cùng rời văn phòng.
Ở lối vào thang máy, vài người đang trò chuyện rôm rả trong lúc chờ thang máy.
"Làm thêm giờ đến khuya như vậy, tôi kiệt sức rồi."
"Nhóm người ở tổ đầu tư, hôm nào cũng tăng ca, bội phục."
"Họ thực sự bận rộn như vậy sao? Tôi không nghĩ những nhân viên bình thường lại bận rộn như cô ấy, có vẻ như chúng ta quá lười biếng."
"Có người nói, cô ấy dung mạo xinh đẹp, hình như là hoa khôi giảng đường, đẹp nhất công ty chúng ta đấy?"
"Tiểu tử động tâm rồi thì phải theo đuổi, có cơ hội, nghe nói vẫn còn đôc thân.”
"Này, mặc kệ, xinh đẹp là tốt rồi, nhìn xem cô ấy nhìn lãnh đạo cười, có thể tiếp xúc với nhiều hạng mục, không giống với dáng vẻ của chúng ta mỗi ngày đâu."
Là ba sinh viên thực tập cùng kỳ, tất cả đều là con trai.
Có một mức độ phân biệt giới tính nhất định trong giới tài chính, mấy người đàn ông đều có thể nhìn ra, nếu như phụ nữ muốn trổ hết tài năng, phải vĩ đại gấp bội.
Chỉ có hai người phụ nữ đứng đầu ZY.
Quý Hy đứng cách đó không xa, cố ý thả chậm bước chân, để giày cao gót nện xuống sàn sứ phát ra âm thanh giòn giã, vang vọng trong hành lang, thu hút sự chú ý.
Sau khi một vài chàng trai quay đầu lại để nhìn thấy Quý Hy, họ ngay lập tức kết thúc cuộc trò chuyện. Hoán Thượng Phó lên tiếng chào hỏi "Nữ thần, tan làm rồi."
Đúng lúc thang máy đến.
Quý Hy liếc nhìn họ, nở một nụ cười có lệ... Nụ cười giả tạo ở nơi làm việc là điều cần phải có.
Thơ ơ lạnh nhạt bước vào thang máy, Quý Hy nhấn phím 1F. Như thể nàng chưa nghe thấy gì, nàng không bao giờ quan tâm đến những câu chuyện phiếm vô bổ.
Tháng Năm là lúc Bắc Lâm dễ chịu nhất, nhiệt độ vừa phải, không nóng cũng không lạnh.
Tuyến số 3 vẫn tắc nghẽn như mọi khi. Người đông, nếu trên giày có vết chân bẩn thường không biết là ai đã giẫm lên.
Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, không khí trong lành ngay lập tức, làn gió đêm ấm áp thổi tới. Quý Hy vuốt lại mái tóc dài được hất tung lên, để lộ vầng trán sạch đẹp.
Lúc này không còn cảm thấy mệt.
Chỉ là dạ dày có chút trống trơn, có chút đói.
Phố Bắc Môn bên ngoài trường rất sôi động, đồ nướng, đồ cay nóng, xiên que chiên, đồ ăn vặt đủ loại. Thật dễ dàng để tìm một thứ gì đó để ăn cho no bụng.
Quý Hy đã quen với việc tiết kiệm thời gian, cô bước vào cửa hàng tiện lợi lấy một hộp mì gói và nhân viên phục vụ ở đó giúp đỡ.
Ba phút, mì đã được nấu chín.
Quý Hy ngồi ở quầy bar cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa xem tin tức tài chính và thông tin ngành mới nhất trên điện thoại di động của mình.
Mì gói còn nóng hổi, húp một ngụm nước lèo vừa miệng, ấm hết cả bụng. Nàng rất thích ăn đồ nóng, dù là mùa đông hay mùa hè, càng nóng càng tốt. Cảm thấy ấm áp và an tâm.
Điện thoại đột nhiên rung lên, màn hình chuyển sang chế độ nhắc cuộc gọi đến, hiển thị một cái tên là Khương Niệm.
Quý Hy ăn xong miếng mì cuối cùng, nhận cuộc gọi đến dán điện thoại vào tai mình: “Khương lão bản."
Đầu dây bên kia vang lên thanh âm sang sảng rõ ràng: "Cậu đã tan làm chưa? Lại đây chơi đi, vừa lúc có thời gian, không đến sẽ hối hận."
Tối nay vốn dĩ muốn nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng là Khương Niệm mở lời, Quý Hy nghĩ một chút cuối cùng vẫn đồng ý: "Được rồi, lập tức đến ngay!”
Ngành tài chính phát triển kết nối, biết thêm nhiều người không có hại gì, giao tiếp là điều cần thiết.
Nhân duyên của Quý Hy không tồi, có rất nhiều bạn, nhưng nàng không quá thân với bọn họ.
Khương Niệm đại khái là người bạn duy nhất mà Quý Hy để ý tới. Bọn họ quen nhau đã được sáu năm.
Cả hai đều là sinh viên đại học Q, cùng khóa với nhau, Quý Hy học trường Kinh tế và Quản lý, còn Khương Niệm học chuyên ngành Mỹ thuật.
Trong năm thứ hai, Quý Hy thường đến khu Mỹ thuật để tham gia các lớp học, qua lại liền quen được Khương Niệm. Sau khi tốt nghiệp đại học, Quý Hy tiếp tục học lên nghiên cứu sinh tại trường, còn Khương Niệm lại quyết định gây dựng sự nghiệp làm chủ nhỏ.
Khương Niệm là người phương Bắc, có gia cảnh tốt, bố mẹ anh là những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong ngành đầu tư và tài chính. Nhưng Khương Niệm đã không đi theo con đường này thay vào đó đã làm thợ xăm trong một thời gian, hiện tại đã mở một xưởng xăm của riêng mình.
Vì Khương Niệm, Quý Hy có cơ hội tiếp xúc với những vòng kết nối mà nàng không thể tiếp cận.
Khương Niệm rất thú vị, khi biết Quý Hy muốn phát triển trong lĩnh vực tài chính, sẽ giới thiệu bạn bè và người quen trong ngành cho nàng làm quen.
Quý Hy trở về ký túc xá trước để thay áo sơ mi, thay một bộ váy bình thường phù hợp với câu lạc bộ.
Khoác một áo vest nhỏ bên ngoài váy.
Nhẹ nhàng, khoan khoái, nhưng không kém phần trưởng thành.
Thời Gian là một quán bar nổi tiếng ở đường vành đai 3 phía Bắc, cách trường đại học Q không xa. Quý Hy đã quen với điều đó, dù sao thì cô ấy cũng đã làm nhân viên pha chế bán thời gian ở đây được hơn một năm rồi.
Biết một số loại rượu, có thể uống là một lợi thế.
Quý Hy biết chính xác mình muốn gì, bất kể làm gì, chính là để tiến gần hơn đến mục tiêu của mình. Không phiền nhiễu.
Sau khi xỏ giày cao gót bước vào Thời Gian, Quý Hy cởi bỏ chiếc áo khoác khoác ngoài khoác hờ trên cánh tay, trên người chỉ mặc một chiếc váy mỏng ôm sát cơ thể.
Chiều cao 1m70, eo dài chân thon, ánh đèn đủ màu sắc làm tôn lên vóc dáng và khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thu hút ánh mắt của nhiều người.
Mặc một bộ đồ hở vai lỗi thời, khi Quý Hy đi bên ngoài vẫn khiến người khác ngoái đầu lại nhìn. Một mặt là vì nàng thuộc dạng ưa nhìn, quan trọng hơn là vì hình xăm trên vai trái.
Vô cùng lớn, bắt mắt.
Một đóa mạn châu sa hoa, kiêu sa và lộng lẫy. Nó từ ngực lan dần ra xung quanh xương đòn và bò về phía bờ vai gầy. Giống như một ngọn lửa được ủi phẳng trên làn da trắng nõn, gần như che mất nửa vai của nàng.
Giống như một bức tranh thủy mặc, khá nghệ thuật.
"Nhân vật chính đến rồi."
“Bên này.”
Là giọng của Khương Niệm.
Quý Hy nhìn thấy Khương Niệm đang cầm ly rượu trong tay đang không ngừng vẫy tay với nàng.
Ngay sau khi đến gần.
"Hôm nay cô đẹp thật. Tặng cho cô, chín mươi chín bông hoa."
Chín mươi chín bông hồng đỏ, một bó hoa lớn, tươi sáng và sống động. Quý Hy nhận ra rằng tình hình không ổn, không dễ dàng tiếp nhận nó.
Đó là một cô gái đã tặng nó cho Quý Hy, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, có lẽ đã uống say.
Cô gái này rất trực tiếp đưa bó hoa tới trước mặt nàng, đồng thời đi thẳng vào vấn đề
"Quý Hy, tôi thích cô."
Ngay khi những lời này được nói ra, bầu không khí ngay lập tức bùng cháy, vốn dĩ là một màn tụ hội hoàn toàn biến thành nơi để thổ lộ.
"Thật ra, lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã muốn đuổi theo cô. Tôi biết cô không quen quanh co lòng vòng, cho tôi một cơ hội, trở thành bạn gái của tôi, nếu không tôi sẽ làm bạn gái của cô. Chỉ được chọn một trong hai."
Chỉ được chọn một trong hai.
Mọi người vừa cười vừa xem náo nhiệt.
Không giống như một lời nói giỡn.
Quý Hy nhìn đóa hoa hồng, sau đó lại nhìn Khương Niệm. Lúc này mới hiểu ra mình đã bị Khương Niệm lừa, còn nói cái gì không đến sẽ hối hận.
Khương Niệm bày ra vẻ mặt vô tôi, bộ dáng bản thân thật bất đắc dĩ mới làm như vậy.
Quần chúng vây xem còn kích động hơn cả người trong cuộc.
"Đồng ý đi!"
"Chọn một!"
“Đồng ý đi!"
Hiện trường vô cùng ồn áo náo nhiệt.
Đã thu hút nhiều người, một số bắt đầu lấy điện thoại ra và bắt đầu quay video. Thường nhìn thấy những anh chàng ưa nhìn thổ lộ tình cảm với mỹ nữ, nhưng mỹ nữ tỏ tình với mỹ nữ thì thực sự ít khi nhìn thấy.
Đây không phải là lần đầu tiên được một cô gái tỏ tình, Quý Hy điềm tĩnh, điềm tĩnh đến nỗi trông nàng giống như người ngoài cuộc.
Sau khi lên đại học, cô phát hiện ra rằng phụ nữ thích phụ nữ và đàn ông thích đàn ông là chuyện bình thường. Chưa kể, Khương Niệm là Les.
Phản ứng của Quý Hy khiến đối phương cảm thấy vô cùng hấp dẫn.
Cô gái hỏi "Vậy là đồng ý rồi?"
Kết quả…
"Ngại quá, tôi không phải là người như vậy. Tôi chưa bao giờ tính đến chuyện yêu đương. Cô rất tốt, nhất định sẽ gặp được người con gái phù hợp với mình". Lời của Quý Hy uyển chuyển, súc tích cũng rất rõ ràng. Nói xong, khiến cho đối phương không có lời nào để nói.
Khương Niệm thực sự ngưỡng mộ sự bình tĩnh của Quý Hy, nói chính xác là cô ấy chưa bao giờ thấy Quý Hy lo lắng và hoảng sợ.
Không hổ là mỹ nhân lạnh lùng được người người công nhận của đại học Q .
Màn tỏ tình này cuối cùng cũng kết thúc thành công với tư cách "vẫn là bạn". Nhưng sự ồn ào như vậy khiến bầu không khí có phần xấu hổ, vì vậy mà bữa tiệc sớm tan rã.
Khương Niệm cũng đã đoán được kết cục của đêm nay.
Cô ấy biết Quý Hy khó đuổi theo như thế nào, bởi vì cô ấy đã từng theo đuổi Quý Hy, nên có thể nói là Quý Hy hoàn toàn không thể lay chuyển được.
Khương Niệm không phải là người treo cổ trên một cái cây, biết Quý Hy là một người phụ nữ mà cô ấy không thể theo đuổi được, đơn giản là bạn bè thì sẽ thoải mái hơn.
Quen biết nhau nhiều năm, Khương Niệm không dám nói rằng cô ấy biết nhiều về Quý Hy.
Quý Hy rất tốt, nàng là học thần, cũng đồng thời là nữ thần. Nhưng nó chỉ là cảm giác...
Giống như một cỗ máy vô cảm.
Trước đây trầm mê trong việc học, hiện tại lại là một kẻ cuồng công việc. Chuyện tình cảm, chính là ngậm miệng không nói chuyện.
Khương Niệm đã hơn một lần tự hỏi liệu Quý Hy có bị tổn thương về mặt tình cảm hay khôn, cho nên mới như vậy.
Chuyện này Khương Niệm đã từng hỏi qua.
Quý Hy nói không.
Khương Niệm cảm thấy rằng có lẽ nàng đã phải chịu một tổn thương tinh thần sâu sắc.
Và những người khác đều đã trở về. Quý Hy hỏi: “Gọi mình đến đây chỉ có chuyện này?”
"Mình là bị bọn họ ép buộc, sẽ không có lần sau, cam đoan không có!" Khương Niệm đầu tiên chính là không ngừng thề thốt, sau đó mới nói thêm: "Hơn nữa, nếu cậu có hảo cảm với cô ấy thì sao? Mình làm như vậy cũng coi như là giúp đỡ người khác, cũng quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của cậu."
Quý Hy liếc nhìn Khương Niệm, cô ấy đơn thuần chỉ muốn xem náo nhiệt, vẫn còn có thể nói được những lời như vậy.
"Tại sao cậu lại không đồng ý? Người ta thích cậu nhiều như vậy, đều độc thân, thử qua lại một chút xem sao."
Quý Hy vẫn không lên tiếng.
“Để ý tới chuyện cô ấy là phụ nữ?” Khương Niệm mở miệng, bắt đầu nói không ngừng: “Đã là năm 2020 rồi, cậu không cần phải để ý tới chuyện giới tính như vậy. Nhiều người phụ nữ cũng vô cùng ôn nhu săn sóc, cậu thử một lần sẽ biết.”
Quý Hy, người thậm chí chưa bao giờ tính đến chuyện yêu đương, càng không cảm thấy lo lắng.
Nàng không thể nói về chủ đề này, chính là nàng và Khương Niệm không có tiếng nói chung.
Khương Niệm có lẽ thuộc tuýp người không yêu sẽ chết. Quý Hy là người lý trí và tin rằng chuyện yêu đương là một dự án có vốn đầu tư , rủi ro cao và tỷ suất sinh lợi thấp. Nàng không còn năng lượng để nghĩ về nó, cũng như không có hứng thú để nghĩ về nó.
"Chúng ta chuyển chủ đề nhé?"
"Nghiêm túc mà nói, cậu không nghĩ lại một chút, vì sao luôn có những cô gái thổ lộ với cậu?" Khương Niệm hỏi ngược lại.
Quý Hy sửa lại cho đúng: "Thêm cậu thành hai."
"..." Khương Niệm cẩn thận đánh giá Quý Hy một lúc, cô ấy phân tích một cách chắc chắn: “Cậu, khiến cho người khác có cảm giác đặc biệt. Chính là, cái loại cảm giác này cậu hiểu không?"
Khương Niệm thừa nhận rằng một người phụ nữ khí chất sạch sẽ, lạnh lùng và kiệm lời như Quý Hy thực sự rất hấp dẫn người khác. Chính cô ấy đã từng bị điều này trên người Quý Hy hấp dẫn.
Quý Hy không để lại một chút mặt mũi nào cho Khương Niệm: "Không hiểu."
Khương Niệm lập tức sửa lại: "Vậy mình sẽ giới thiệu cho bạn một vài người cao ráo, giàu có và đẹp trai. Làm dịu cho cuộc sống của cậu một chút."
Quý Hy lại nhẹ giọng nói: "Không có hứng thú."
Có khuôn mặt có thể ăn thịt cả nam lẫn nữ nhưng cả nam lẫn nữ đều không ăn, Khương Niệm tự hỏi, đây không phải là lãng phí tài nguyên sao?
"Quý tiểu thư, cô có hứng thú với bất cứ thứ gì ngoài công việc và hội họa không? Định cô độc sống nốt quãng đời còn lại."
Khương Niệm đã đúng, ngoại trừ việc kiếm tiền và vẽ tranh. Quý Hy không để ý đến những thứ khác, không quan tâm, cũng không cần.
“Đã lâu không gặp, chúng ta đi uống một ly đi.” Quý Hy thành công chuyển chủ đề.
"Đương nhiên, không say không về."
“Mình đi vệ sinh một lát.” Quý Hy đứng dậy.
“Mình cũng đi."
Khương Niệm vào toilet để trang điểm. Cô ấy nói rằng cô ấy đã trắng tay được nửa năm, cô ấy sẽ từ bỏ cuộc sống độc thân của mình. Vì vậy, lúc nào cũng phải luôn xinh đẹp, nghênh đón vận đào hoa.
Quý Hy chỉ lắng nghe, không bày tỏ bất kỳ suy nghĩ nào.
Trong toilet.
“Vẫn chưa xong sao?” Quý Hy rút khăn giấy lau tay ướt của nàng.
Khương Niệm tự kỷ nhìn trái nhìn phải trong gương: "Xong ngay, hay là cậu đi ra ngoài trước."
"Đợi cậu ở bên ngoài."
Quý Hy nắm khăn giấy trong tay và ném vào thùng rác, nàng tình cờ nhận được tin nhắn WeChat. Một người nào đó trong nhóm bộ phận có người đã hỏi về tiến độ công việc. Nàng cúi đầu trả lời tin nhắn, cũng đồng thời bước ra ngoài.
Khi đi đến một góc, do không để ý, bất ngờ va phải một người.
Nó hơi đau.
Thấy đối phương không đứng vững, Quý Hy lập tức đưa tay ra, vòng tay qua eo người đó, chính là có lòng muốn giúp đỡ một chút.
Cứ thế, hai người họ dán chặt vào nhau.
Mặt cũng gần.
Chóp mũi liền ngửi thấy mùi nước hoa hòa cũng mùi rượu, hương thơm thoang thoảng, sảng khoái, chỉ khi lại gần mới ngửi thấy.
Quý Hy thường dùng một ít nước hoa, loại này cũng nhẹ.
Hương thơm phù hợp khiến người ta cảm thấy thoải mái, đến nỗi Quý Hy vốn quen giữ khoảng cách nhất định với người khác cũng không cưỡng lại được cái ôm này.
“Thật xin lỗi.”
“Thật xin lỗi.”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, dịu dàng ôn nhu, ngoài ý muốn mà vô cùng ăn ý.
Quý Hy định kéo khoảng cách, nhưng khi ngước mắt lên nhìn người trong vòng tay mình, có chút giật mình.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)