Quý Hy cảnh giác. Không bao lâu sau liền phát hiện có người đang theo dõi mình, có lẽ ngày đó không phải là ảo giác.
Trên bầu trời đen kịt vài tia chớp lóe lên, vừa thoáng qua sau đó là tiếng sấm rền vang. Báo trước một trận mưa to.
Mọi tình huống có thể xảy ra tràn ngập trong đầu Quý Hy, nàng lặng lẽ bước đến nơi có người, bất chấp cơn mưa đang ngày càng lớn.
Đúng như dự đoán, người kia cũng nhanh chóng tăng bước chân.
Tiếng bước chân phía sau cũng theo sát.
Một bóng đen càng lúc càng gần.
Quý Hy đang chuẩn bị chạy.
“Là tôi.” Thanh niên mũm mĩm vội vàng cởi bỏ mũ lưỡi trai, lộ ra khuôn mặt hốc hác, quanh miệng có mấy sợi râu, nước mưa chảy dài trên má, trông vô cùng lôi thôi.
Quý Hy thở phào nhẹ nhõm.
“Tại sao anh lại theo dõi tôi?” Quý Hy bị người đàn ông này thực sự làm cho hoảng sợ, tóc mái trên trán bị mưa làm cho ướt nhẹp xoắn lại thành một nắm, bộ dạng chật vật không kém.
“Tôi muốn cùng cô nói chuyện một chút.” Người đàn ông đội mũ lại, ngữ khí hèn mọn, vỗ vỗ chiếc cặp da trong tay, “Tôi đã sửa lại kế hoạch một lần nữa, cô xem xem.”
"Đàm tổng, dự án ZY của anh sẽ không được đầu tư, nói chuyện với tôi cũng vô ích. Tôi chỉ là thực tập sinh, xin lỗi, tôi không thể giúp anh." Nói xong những lời này, Quý Hy tiếp tục đi về phía trước, chính là muốn tìm một chỗ để trú mưa, trời mưa quá to.
Đàm Cổ là người trước đây Quý Hy đã từng tiếp xúc, anh ta hiện đang làm việc trong một dự án OCR, nhưng đã có nhiều dự án trưởng thành trong cùng lĩnh vực nên ZY không sẵn sàng đầu tư.
Ở tầng dưới của tòa nhà CBD,thường xuyên có thể nhìn thấy không ít người cầm bản kế hoạch ngồi ở đó tìm nhà đầu tư, dù ôm một chút hy vọng xa vời, nhưng vẫn không ngừng kiên trì, vạn nhất giành được một chút cơ hội thì sao? Đàm Cổ chính là một trong số đó.
Trước đó Đàm Cổ đã có ý đồ liên hệ với Quý Hy, Quý Hy cũng đã sớm giải thích với anh ta chuyện này từ lâu, nhưng chính là nàng không hề nghĩ đến anh ta còn tự mình đến tìm nàng.
“Quý tiểu thư coi như tôi cầu xin cô, cô đưa tôi đến gặp những người quản lý đầu tư của cô. lần này tôi tin chắc chắn có thể thuyết phục họ. Cô cũng biết tôi là người có thực lực, nếu không trước bị người bán, tôi cũng không thành như vậy.”
"Đàm tổng, tôi thực sự không có cách, tôi cũng chỉ là một sinh viên thực tập."
Đàm Cổ gắt gao giữ chặt cành tay Quý Hy , không cho nàng đi, "Tôi cũng là cùng đường nên mới đến tìm cô, không phải là đầu tư cho công ty chúng tôi là xong rồi sao. Vì dự án này, mà vợ con tôi cũng đã bỏ đi, nếu như hạng mục này thất bại, thật sự tôi cũng chẳng còn gì nữa, cô xem như tôi đáng thương mà thương tôi, giúp tiến cử lại một lần nữa. Nếu như cô còn có một con đường khác có thể giúp tôi được không, coi như tôi cầu xin cô. "
Những người có thể tìm anh ta đều đã tìm rồi, hiện tại người duy nhất mà Đàm Cổ có thể nghĩ đến chính là Quý Hy, thật sự là đi đến bước đường cùng anh ta mới làm như vậy. Anh ta cũng ôm một chút may mắn, dù sao thì phụ nữ cũng dịu dàng hơn một chút.
Có lẽ cầu nhiều một chút, còn có cơ hội.
Sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành thật sự rất đáng sợ, cổ tay của Quý Hy bị anh ta nắm đến phát đau.
“Cầu xin cô, giúp tôi, giúp tôi.”
“Anh bình tĩnh một chút.” Đàm Cổ trở nên phấn khích, Quý Hy có thể thấy cảm xúc của anh ta đã không thể kiểm soát được, phải biết rằng một khi đỏ mắt thì chuyện gì cũng có thể làm ra được, đáy lòng Quý Hy rất sợ hãi, cố gắng giãy ra khỏi tay: “Nếu như anh vẫn còn làm như vậy, tôi sẽ gọi cảnh sát. "
Trong cơn giông, một người đàn ông và một người phụ nữ đang kéo nhau trên phố.
Áo sơ mi trên người Quý Hy vốn đã ướt sũng, bắt đầu trở nên trong suốt, xấu hổ đến cực điểm.
Có người thỉnh thoảng có người nhìn thấy, nhưng chỉ nhìn lướt qua.
Lại đi rồi.
Quý Hy không hề nói thêm cái gì cũng không tiếp tục vùng vẫy, thay vào đó, cầm lấy điện thoại trước mặt Đàm Cổ chuẩn bị gọi cho cảnh sát. Nếu như không thể tiếp tục thương lượng, cũng chỉ có cách này mà thôi.
"Bắt nạt một người phụ nữ còn đáng mặt đàn ông."
Giọng nói quen thuộc, mưa trên đầu cũng ngừng, Quý Hy quay đầu lại với mái tóc ướt đẫm, chính là Kiều Chi Du đang cầm một chiếc ô to đứng bên cạnh nàng. Kiều Chi Du nhìn thấy Quý Hy bị ngâm trong mưa giống như một con gà, chiếc áo sơ mi mỏng dính ướt sũng dính chặt vào thân hình mỏng manh của nàng, thậm chí còn có thể nhìn rõ nội y.
Kiều Chi Du cầm chiếc áo khoác trên tay đặt lên vai Quý Hy sau đó cài lại cho nàng.
Quý Hy nhìn Kiều Chi Du, cô vẫn như trước, thấy biến không sợ hãi, thấy có người bên cạnh, sợ hãi cùng bất an trên người Quý Hy đều biến mất, trở nên kiên định hơn.
“Cưỡng bức người khác, bị phạt tù không quá năm năm.” Kiều Chi Du nhìn chằm chằm Đàm Cổ đang nắm chặt tay phải của Quý Hy, không hề tức giậm nhưng lại khiến người khác cảm thấy áp lực.
"Cô hiểu lầm rồi," Đàm Cổ buông lỏng cổ tay Quý Hy ra, "Tôi biết cô ấy, chỉ là có chuyện muốn nói mà thôi.”
"Hiểu lầm cái gì? Tôi đã nhìn thấy hết. Nếu như anh còn muốn nói chuyện, chúng tôi không ngại cùng cô đến đồn cảnh sát tiếp tục nói chuyện." Kiều Chi Du nói xong, lấy điện thoại di động ra, không chút do dự liền gọi điện thoại.
Đàm Cổ thấy tình thế như vậy, có chút khó xử, cuối cùng sau khi mơ hồ nói xin lỗi liền rời đi.
Kiều Chi Du nhìn má Quý Hy bị mưa làm ướt, "Đối những người như vậy chỉ có cứng rắn hơn mới có thể giải quyết được."
Quý Hy cho rằng Kiều Chi Du sẽ không nói bất cứ điều gì, nàng không nghĩ mình sẽ được người khác giải vây trong tình huống như vậy, Quý Hy cũng đã chuẩn bị để gọi cảnh sát tới, đang lúc bản thân vô cùng tuyệt vọng liền nhìn thấy Kiều Chi Du che ô đi tới.
Một lát, Quý Hy nói, "Cảm ơn chị, Kiều tổng."
Kiều Chi Du đoán Quý Hy đang hoảng sợ, sinh viên mới tốt nghiệp, những cô gái mới vào làm chắc hẳn chưa từng trải qua tình huống này, cô khẽ nói với Quý Hy: "Lên xe đi."
Quý Hy do dự, nàng không muốn làm phiền Kiều Chi Du thêm nữa, "Không cần, em có thể tự đi về."
Bộ dạng thành như vậy, Kiều Chi Du chính là muốn nhìn xem Quý Hy có thể về bằng cách nào. Kiều Chi Du quan sát kỹ gương mặt của nàng mới nói, "Chiếc áo này của tôi là bản giới hạn."
Một câu không đầu không đuôi.
Quý Hy nhìn Kiều Chi Du một cách khó hiểu.
“Sợ em mặc xong không trả cho chị.” Kiều Chi Du nói như thể đó là sự thật.
Quý Hylúc này mới phản ứng lại Kiều Chi Du, không nhìn ra...
Kiều tổng còn có mặt khác hài hước như vậy.
“Đi thôi.” Kiều Chi Du thúc giục tựa như đang ra lệnh.
Quý Hy chỉ theo bước chân của Kiều Chi Du, lên xe của cô. Quần áo trên người Quý Hy đều là nước, không chút khách khí mà làm bẩn chiếc xe vô cùng sạch sẽ của Kiều tổng.
Mà chiếc áo khoác trên người lại càng không cần nhắc đến.
Sau khi thắt dây an toàn.
“Kiều tổng.” Quý Hy gọi một tiếng.
Kiều Chi Du quay đầu lại: "Hả?"
"Áo khoác... phiên bản giới hạn của chị bị em làm bẩn, chờ sau khi giặt sạch sẽ trả lại cho chị." Quý Hy cẩn thận mói.
Kiều Chi Du cố nhịn cười mà nói: "Không cần."
Quý Hy dường như muốn nói gì đó, lập tức trả lời: "Cần."
Không cần giặt hay là không cần nữa?
Có lẽ bộ quần áo này đã bị nàng mặc qua, cho dù giặt sạch sẽ, cô cũng sẽ không mặc lại. Nhưng Quý Hy vẫn rất cứng đầu, cô ấy không cần hay nàng trả lại nó, là hai chuyện khác nhau.
Quý Hy không thích nợ người khác.
Sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, không thoải mái.
Mà đêm nay, nàng đã nợ Kiều Chi Du một ân tình.
Kiều Chi Du liếc Quý Hy, oán thầm, tại sao cô gái này lại cứng đầu như vậy, không để cô ấy giặt quần áo còn không vừa lòng?
“Ở một mình?"
“Ừm.” Quý Hy vẫn đang suy nghĩ về chuyện khác.
Kiều Chi Du vốn muốn hỏi Quý Hy sống ở đâu để có thể đưa cô ấy về, nhưng khi nghe thấy nàng sống một mình, lại nhớ lúc nãy Quý Hy đã dầm mưa như thế nào, đoán không chừng đêm nay Quý Hy thực sự đã bị dọa sợ.
Vì vậy, Kiều Chi Du không hỏi thêm nữa, trực tiếp lái xe về nhà của mình.
Chuyện xảy ra tối nay, Quý Hy quả thực có chút kinh sợ, Đàm Cổ có lẽ thật sự đã đi vào ngõ cụt, vì chuyện gây dựng sự nghiệp mà sắp phát điên rồi. Nhiều người bắt đầu gầy dựng sự nghiệp như vậy, có bao nhiêu người được thành công?
Ngay cả nhiệt tình cũng không thể được ăn cả ngã về không như vậy.
Ba phút sau, khi Quý Hy ngồi trên xe, nàng mới nhớ ra rằng mình chưa nói với Kiều Chi Du nơi ở của mình, nhìn theo hướng xe chạy, không giống như là quay về trường học.
"Kiều tổng."
Kiều Chi Du tập trung lái xe: "Đừng nói chuyện khi chị đang lái xe."
Quý Hy: "..."
Một lúc sau, trong lúc chờ đèn đỏ, Quý Hy vẫn yếu ớt nói với Kiều Chi Du một câu, "Em sống ở bên kia đường Nam Ngung, đại học Q."
Kiều Chi Du lúc này mới trả lời: "Nếu em sợ, tạm thời ở nhà chị một đêm."
Khi lãnh đạo nói chuyện thường không cho người khác cơ hội thương lượng sao? Quý Hy ngay lập tức giải thích: "Em không sợ."
Vừa rồi lạnh tới phát run, lúc này lại nói không sợ, Kiều Chi Du trực tiếp nhìn chằm chằm vào đèn đỏ phía trước, từ trong miệng cô khẽ thốt ra hai chữ: "Mạnh miệng."
"Em..." Quý Hy thừa nhận rằng mình có chút mạnh miệng, nhưng cũng không bởi vì gặp chuyện như vậy đã không dám sống một mình đi. Quý Hy ngừng lại một lúc, sau đó giải thích tình hình cho Kiều Chi Du: "Em biết người đó, là chủ một công ty trước đó em từng tiếp xúc, công ty của anh ấy sắp phá sản, cho nên trong khoảng thời gian này cảm xúc mới không ổn định như vậy."
Kiều Chi Du lập tức hỏi lại: "Cảm xúc không ổn định là có thể quấy rầy người khác sao? Chuyện không nên đồng tình thì đừng nghĩ cho người khác."
Quý Hy nhất thời nghẹn lời, cảm thấy hai người không tập trung vào cùng một chỗ, nàng chỉ đơn giản muốn giải thích rằng đêm nay chỉ là một tai nạn. Có thể thấy Kiều Chi Du rất quan tâm đến mình, Quý Hy lại cảm thấy mình thật may mắn mới gặp được một cấp trên như vậy.
"Dì sẽ bảo vệ chị ấy."
Nghĩ đến lời nói của Kiều Chi Du ngày hôm đó, Quý Hy không ngờ mình lại được bảo vệ sớm như vậy.
Trong xe trở nên im lặng.
Ngay khi Quý Hy đang mải suy nghĩ, bên tai nàng đã nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu: "Tiểu Thanh ngày nào cũng nhắc đến em, đêm nay em ở lại chăm sóc con bé đi. Chị sẽ trả công cho em."
Quý Hy đang suy nghĩ về việc làm thế nào để trả ơn Kiều Chi Du, hiện tại xem ra, có thể quan tâm một chút tới Kiều Thanh. Quý Hy trả lời, "Chị không cần phải trả công."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)