Kiều Chi Du dựa vào vòng tay của Quý Hy, ngược lại, cái ôm này dịu dàng hơn nhiều so với Hứa Thịnh. Kiều Chi Du thoáng thấy Quý Hy nghiêng người chắn trước mặt mình, cau mày, như thể đi ra ngoài.
“Tôi không sao.” Kiều Chi Du cười với Quý Hy.
Quý Hy buông cô ra cũng đồng thời nhìn thẳng vào mắt cô: "Ừm."
Hứa Thịnh nhìn, càng nhìn càng cảm thấy buồn bực. Kiều Chi Du đối với người bên cạnh, bất luận là ai cũng luôn dịu dàng nhiệt tình như vậy. Thấy Quý Hy đang nhìn mình chằm chằm lại giống như đang nhìn một tên sắc lang, anh ấy liền nói: "Cô hiểu lầm rồi, chúng tôi đang hẹn hò."
Hai từ “hẹn hò” vừa mới nói ra. Sau đó Kiều Chi Du liền hỏi: "Tôi đồng ý khi nào?"
Một người giải thích, một người hỏi lại. Khiến cho bầu không khí trở nên im lặng, cũng có chút ngượng ngùng.
Hứa Thịnh nhìn vách tường màu trắng, ngẩng đầu áp chế cảm xúc, lại liếc nhìn Kiều Chi Du, ôn nhu nói: "Thực xin lỗi. Em nghỉ ngơi cho tốt, anh cũng không quấy rầy nữa."
Nói xong liền bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại Quý Hy và Kiều Chi Du.
"Em không cố ý nghe lén, mà ..." Quý Hy đột ngột dừng lại, mà chỉ lo lắng cho chị, những lời này trước giờ nàng không quen nói ra miệng. Vừa rồi Quý Hy thực sự lo lắng cho Kiều Chi Du, cho nên sau khi dỗ Kiều Thanh đi ngủ, nàng vẫn muốn đi qua xem xét một chút, nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng tranh chấp.
Kiều Chi Du nhớ đến bộ dạng Quý Hy vừa lao tới trước mặt mình, bèn nhìn chằm chằm Quý Hy hỏi: "Cái gì?"
Nhìn nụ cười say khướt của Kiều Chi Du, Quý Hy có chút mắc chứng "PTSD", luôn cảm thấy giây tiếp theo Kiều Chi Du sẽ nói "Em không phải là đang muốn đuổi theo chị đấy chứ?”. Nói như vậy nhưng nàng cảm thấy được Kiều Chi Du sẽ không nói lời này ra miệng.
Quý Hy vẫn duy trì trạng thái ban đầu nói: "Vừa vặn trải quá."
Không phải anh hùng cứu mỹ nhân mà là gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ.
Từ một cuộc trò chuyện đơn giản, Quý Hy đại khái đã hiểu được mối quan hệ giữa Kiều Chi Du và đối phương. Nàng chính là có chút muốn hỏi, không biết cô ấy có nghĩ mình thích xen vào việc của người khác hay không? Bởi vì thoạt nhìn hai người họ giống như đang cãi nhau.
Nàng ngập ngừng hỏi: "Hai người cãi nhau à?"
"Không phải." Kiều Chi Du phủ nhận, sau đó nói, "Vừa rồi cảm ơn em."
Quý Hy nhìn chân Kiều Chi Du, "Em đỡ chị đến sô pha."
Di chuyển đến ghế sô pha với tốc độ chậm, Quý Hy đỡ Kiều Chi Du ngồi xuống, trước khi đứng thẳng dậy, nàng đã nghe thấy Kiều Chi Du nhẹ nhàng nói với mình: "Tối nay em ở lại đi, đừng về nữa."
Thanh âm bay bổng, thực sự rất dễ nghe.
Kiều Chi Du cũng nhận ra rằng bây giờ đã là nửa đêm.
Quý Hy đứng thẳng dậy, cúi đầu, chỉ nhìn vào mặt Kiều Chi Du, "Không sao, tiểu Thanh đã ngủ rồi. Chị nghỉ ngơi đi, em đi đây."
Kiều Chi Du dựa vào ghế sô pha, vẫn là gọi Quý Hy lại, "Đã muộn rồi, một mình em về khiến chị lo lắng."
Quý Hy cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mối quan hệ giữa nàng và Kiều Chi Du không chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới. Có lẽ là từ bữa tối cuối tuần hai người cùng nhau ăn cơm, quan hệ của hai người họ ít nhiều cũng thân thiết hơn trước.
Kiều Chi Du sau đó nói thêm: "Lá gan của em cũng thật nhỏ."
Lần đầu tiên bị cho là nhát gan, Quý Hy vô thức phản bác lại: "Em không phải là người nhát gan."
Kiều Chi Du liếm đôi môi khô của mình, gật đầu cười nói: "Được. Em không phải là người nhát gan."
Giọng điệu của câu này cực kỳ giống: tốt, những gì em nói đều đúng, chị đều nghe theo em. Cho nên trong nhất thời Quý Hy cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
"Ngày mai còn phải dạy tiểu Thanh. Đừng về nữa."
Quý Hy nghĩ rằng tiểu Thanh vẫn đang đợi nàng kể chuyện, sau đó liền nghĩ nửa đêm khó gọi được xe, đành thỏa hiệp mà đồng ý với Kiều Chi Du.
Kiều Chi Du tiếp tục nói: "Quần áo cứ để cho dì Lý, đi ngủ sớm một chút."
Quý Hy ánh mắt dò xét nhìn về phía Kiều Chi Du, "Chị không say?"
Mới vừa rồi chính mình còn khẩn trương như vậy.
Kiều Chi Du mệt mỏi dựa vào ghế sô pha, "Tửu lượng của chị thật sự rất tốt."
Tửu lượng tốt thì cũng không thể uống nhiều như vậy, nàng chính là muốn nhắc nhở Kiều Chi Du uống ít một chút, nhưng lời vừa đến bên miệng Quý Hy lại nuốt trở lại, yên lặng rời khỏi phòng.
Trong hành lang, Quý Hy tình cờ gặp dì Lý. Mặc bộ đồ ngủ, vừa rồi thực sự là rất buồn ngủ.
“Kiều tổng đã về rồi sao?” Dì Li hỏi.
“Chị ấy đã uống không ít rượu.” Quý Hy nói.
"Kiều tổng khi uống rượu không thích bị người khác quấy rầy. Cứ để cô ấy yên tĩnh nghỉ ngơi." Dì Lý lại nói, "Cô giáo Quý, tối nay cô cũng đừng về nữa, đã muộn rồi, con gái một mình đi lại cũng không an toàn."
Quý Hy bèn đáp lại một tiếng.
Quý Hy suy nghĩ một lúc rồi vào bếp lấy một cốc nước ấm. Một lần nữa đi tới cửa phòng ngủ của Kiều Chi Du, liền gõ cửa, nhưng bên trong không có ai đáp lại, có lẽ gõ nhẹ quá, nên không nghe thấy.
Đứng tại chỗ vài giây, Quý Hy nhẹ nhàng mở cửa ra.
Chỉ nhìn thấy Kiều Chi Du nằm trên sô pha, mái tóc xoăn buông xõa có chút lộn xộn, đầu quay vào trong, mu bàn tay trái đặt lên trán che mắt, lộ ra cằm xinh đẹp, khẽ nhếch miệng cười, còn tay phải thì đặt ra ngoài. Toàn thân lộ ra vẻ mệt mỏi, cùng với một Kiều tổng ở văn phòng, quả thực là hai người hoàn toàn khác nhau.
Bước chân của Quý Hy nhẹ hơn,nàng muốn đặt cốc nước trên bàn rồi sau đó rời đi, nhưng vẫn đánh thức Kiều Chi Du. Kiều Chi Du gỡ mu bàn tay ra khỏi mắt liếc nhìn Quý Hy.
“Em rót cho chị một cốc nước ấm, để ở trên bàn.” Quý Hy nhỏ giọng nói.
“Cảm ơn.” Kiều Chi Du thường xuyên nói cảm ơn, dù là với bất kỳ ai.
Nhìn thấy Kiều Chi Du trở mình, Quý Hy đưa ly nước vào tay cô, Kiều Chi Du chắc là khát lắm rồi, ngay cả môi cũng khô.
"Tiểu Thanh ngủ chưa?"
"Còn chưa, con bé vẫn còn chờ em xuống kể chuyện trước khi đi ngủ."
Kiều Chi Du đem cốc nước đặt lên bàn, "Tối nay con bé nhất định cảm thấy rất vui."
“Đi tắm rồi đi ngủ đi.” Quý Hy nhìn thấy trạng thái tiều tụy của Kiều Chi Du, nhỏ giọng nói. Nàng rất ít khi cẩn thận quan tâm tới người khác như vậy, có lẽ là do Kiều Chi Du đã từng giúp mình… Thật ra, điều quan trọng hơn là Kiều Chi Du trông giống như người chị mà trước đây của nàng, cho nên nhịn không được mà muốn quan tâm.
Kiều Chi Du nhìn Quý Hy trong nửa giây, "Ừm."
Khi không còn là Kiều tổng, cô dịu dàng hơn nhiều.
Ban đầu dì Lý đã sắp xếp phòng khách cho Quý Hy, nhưng sau khi Quý Hy kể xong chuyện cổ tích cho tiểu Thanh nghe, nhưng như thế nào Kiều Thanh cũng nhất định phải giữ nàng lại, nói muốn ngủ cùng với Quý Hy.
“Chuyện cũng đã kể xong rồi, sao em vẫn chưa đi ngủ?” Quý Hy nằm bên cạnh Kiều Thanh hỏi.
Kiều Thanh: "Em không buồn ngủ."
Quý Hy bất đắc dĩ mà nói, "Chị thật sự cảm thấy mệt, em còn không buồn ngủ sao?"
“Dì uống rượu?” Kiều Thanh hỏi Quý Hy, ánh mắt có chút mất mát, “Có phải dì có chuyện không vui không? Mỗi lần uống rượu đều không vui.”
Quý Hy khẽ vuốt mái tóc của tiểu Thanh, mới phát hiện ra cô bé vẫn luôn lo lắng cho Kiều Chi Du.
Kiều Thanh kéo chăn ra, trượt xuống giường, hơn nữa còn đi chân trần.
“Làm sao vậy?” Quý Hy từ trên giường cũng đứng dậy, nhìn Kiều Thanh đang lật tung đống đồ ăn vặt lên, liền nói, “Đã muộn như vậy không thể ăn ngọt, đánh răng rồi.”
Kiều Thanh bưng một hộp lớn đồ ăn vặt đến trên giường, đối với Quý Hy nói: “Chị Quý Hy, em chia một nửa đồ ăn vặt cho chị, chị giúp em không cho dì uống rượu đi."
Trong suy nghĩ của Kiều Thanh, uống rượu chính là không vui, không uống rượu chính là cảm thấy vui vẻ.
Quý Hy đã bị đánh bại bởi sự ngây thơ của tiểu Thanh, "Chị không cần đồ ăn vặt của em."
Kiều Thanh kiên định nắm được điểm mấu chốt: "Chị giúp em quản lý dì."
Nàng sao dám quản lý Kiều tổng, Quý Hy bây giờ sắp bị cô nhóc làm cho cứng họng, nên nàng đành phải dỗ dành tiểu Thanh, "Được rồi, chị giúp em."
Kiều Thanh hài lòng, cô bé không ngừng quấn quýt lấy Quý Hy: "Buổi tối em muốn ngủ với dì."
“Được rồi, ngủ cùng với dì.” Kiều Thanh hỏi một câu Quý Hy liền đáp lại một câu, nếu tiểu tổ tông không ngủ, thì nàng cũng không thể nào mở mắt được nữa.
Cứ như vậy, đã mười hai giờ, Quý Hy dẫn tiểu Thanh chạy đến phòng ngủ của Kiều Chi Du gõ cửa.
“Dì ơi.” Kiều Thanh cũng đứng ở bên ngoài cửa lớn tiếng gọi.
Không lâu sau, Kiều Chi Du mở cửa. Cô vừa mới tắm xong, tóc cũng đã khô được bảy phần nhưng còn hơi rối, trên người quấn một chiếc váy ngủ màu đen càng làm cho làn da cô trắng hơn.
“Sao vẫn còn chưa ngủ?” Kiều Chi Du nhìn thấy một lớn một nhỏ mặc đồ ngủ đứng ngay ngắn ở cửa.
“Con bé nói buổi tối muốn ngủ với chị.” Quý Hy nhanh chóng nói.
Kiều Thanh chính là cảm thấy khi mình không vui có người ở cùng, khẳng định dì của cô bé cũng sẽ như vậy.
Kiều Chi Du cúi người, vỗ nhẹ lên má tiểu Thanh, "Ép người khác."
Khi Kiều Chi Du cúi xuống, áo choàng tắm cổ chữ V. Quý Hy nhất thời không kịp quay đi đã nhìn thấy cảnh vật dưới đường viền cổ áo, nàng lập tức cụp mắt xuống.
“Vào đi.” Kiều Chi Du nắm lấy tay tiểu Thanh.
Kết quả tiểu Thanh nắm lấy tay Quý Hy đồng thời kéo Quý Hy vào trong phòng.
"Ngoan, cô giáo phải đi ngủ." Quý Hy nói với tiểu Thanh.
Kiều Thanh nói: "Em muốn ngủ cùng với hai người."
Chuyện này……
Kiều Chi Du và Quý Hy không hẹn mà đồng thời liếc mắt nhìn đối phương một cái.
“Tiểu Thanh, để cho cô giáo đi ngủ.” Kiều Chi Du nói.
Tiểu Thanh kéo tay Quý Hy ngày càng chặt hơn, giữ chặt không buông, chu miệng, ánh mắt cô nhóc nhìn chằm chằm về phía giường. Đây là thủ đoạn thường ngày của Kiều Thanh, không nói thì dù sao cũng giống như có chút đáng thương.
Giằng co một lúc.
“Chị có để ý không?” Câu này là Kiều Chi Du hỏi Quý Hy. Có chút nằm ngoài dự kiến của Quý Hy.
Quý Hy còn thật sự nghiêm túc nói, "Không ngại."
Thực ra cũng không có chuyện gì, chủ yếu là do trước đây Kiều Chi Du đã hiểu lầm nàng, mới khiến co hai người họ ở cùng nhau sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Chỉ cần giải thích một chút là tốt rồi. Giữa phụ nữ với nhau, nào có nhiều chuyện không trong sáng như vậy.
Kể từ khi hiểu lầm ngày hôm đó được giải quyết, Kiều Chi Du liền phát hiện khi cô một mình tiếp xúc với Quý Hy, trên mặt Quý tiểu thư sẽ hiện lên dòng chữ "Tôi rất đơn giản, đừng suy nghĩ nhiều".
Nhưng Kiều Chi Du nhìn bộ dạng của Quý Hy lúc này liền muốn trêu chọc một chút: "Sao em lại căng thẳng như vậy? Chị cũng đâu phải sắp ăn thịt em."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)