Kiều Chi Du tiếp tục nói: "Muốn nhờ em dạy mỹ thuật cho tiểu Thanh."
Dạy mỹ thuật.
Quý Hy nghĩ một chút vẫn là nên giải thích nói: "Em không phải dân chuyên nghiệp."
"Không thành vấn đề, chỉ là học cơ bản mà thôi. Tối mai chị có việc bận, sẽ về muộn."
Quý Hy hiểu ẩn ý đằng sau câu nói này của Kiều Chi Du, coi như là dạy thêm, nhưng giống như muốn để nàng chăm sóc cho Kiều Thanh. Vốn dĩ vào tối thứ bảy, Quý Hy sẽ đi làm ở Thời Gian, nhưng học phí mà Kiều Chi Du trả cho nàng còn nhiều hơn ở quán bar.
“Được.” Quý Hy đồng ý.
Nàng đã làm gia sư của Kiều Thanh được hơn một tháng, tiền lương của Quý Hy cũng được trả rất khá.
*
"Vẽ được một bức tranh như vậy."
“Là như vậy đúng không?"
"Được rồi, giỏi quá."
……
Vào tối thứ bảy, Quý Hy đến nhà họ Kiều, dạy cho Kiều Thanh một số bài mỹ thuật cơ bản. Kiều Thanh đúng là không mệt, Quý Hy dạy vài nét đơn giản dễ học nhất, vừa học vừa chơi, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Đã chín giờ rồi.
Kiều Thanh cầm những cây bút màu tô lên giấy vẽ, cô nhóc cảm thấy rất vui, hơn nữa Kiều Thanh là đứa trẻ thông minh cho nên học cũng rất nhanh.
Có hai tiếng gõ cửa, Quý Hy ngẩng đầu, nàng cho rằng Kiều Chi Du đã trở về. Kết quả, dì Lý bưng một đĩa trái cây đứng ở cửa, "cô giáo Quý, ăn chút hoa quả đi."
“Cảm ơn.” Quý Hy lại Lýếc nhìn chiếc đồng hồ hoạt hình được treo trên tường, bèn hỏi dì Lý, “Dì ơi, khi nào thì Kiều tổng mới trở về?”
"Cô ấy đi dự tiệc tối, chắc là sau mười giờ. Không có thời gian cố định." Dì Lý cười ân cần nói, "Cô giáo Quý, cô đã dạy xong rồi. Không sao đâu, cô cứ về trước đi. Tiểu Thanh đã có tôi chăm sóc rồi."
Nghe thấy Quý Hy sắp ra về, Kiều Thanh cảm thấy dâu tây trong miệng không còn ngọt nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ đanh lại, bắt đầu trầm mặc không nói gì nữa.
Tính cách của Kiều Thanh chính là như vậy, khi vui thì nói thêm vài câu, khi không vui thì không nháo nhưng lại im lặng, thậm chí có thể im lặng cả ngày không nói một lời.
Quý Hy nghĩ ra một cách: "Tiểu Thanh, chị sẽ kể chuyện cổ tích cho em nghe trước khi đi ngủ, được không?"
Kiều Thanh thật sự là một đứa trẻ lém lỉnh, cô nhóc mở to mắt nhìn Quý Hy: "Muốn nghe chị kể chuyện cổ tích, nhưng không muốn đi ngủ."
“Đã đến giờ đi ngủ rồi, ngủ sớm dậy sớm mới là bé ngoan.” Quý Hy dỗ dành.
Kiều Thanh lắc đầu, lúc này chính là như thế nào cũng không chịu nghe.
Dì Lý đành phải giải thích với Quý Hy: “Nếu như Kiều tổng chưa về, đứa nhỏ này nhất định sẽ không chịu đi ngủ."
Dù sao hiện tại quay về cũng không có việc gì làm, Quý Hy liền nói, "Vậy sẽ ở lại đợi đến khi Kiều tổng quay về."
“Thật ngại quá, cô giáo Quý, chuyện này thật sự không cần thiết.” Dì Lý vội vàng lắc đầu, chính là muốn thương lượng với Kiều Thanh, “Tiểu Thanh, cô giáo Quý đã làm việc vất vả một ngày rồi, để cô giáo về nhà sớm nghỉ ngơi, ngoan!"
“Chị ơi chị có muốn đi ngủ không?” Kiều Thanh hỏi Quý Hy, nắm bắt mọi cơ hội nói: “Buổi tối chị không về được không, em sẽ nhường giường của em cho chị ngủ.”
Dì Lý bất đắc dĩ mà cười: "Đứa nhỏ này đúng là rất tinh ranh."
"Chị không muốn ngủ, chị sẽ ở cùng với em."
Kiều Thanh lập tức mỉm cười còn chọc một miếng dưa hấu nhỏ bằng tăm cho Quý Hy ăn.
Quý Hy đối với Kiều Thanh cũng không có cách gì khác, nhưng jhi nàng nhìn thấy Kiều Thanh từng chút từng chút một mở lòng với mình, Quý Hy thực sự cảm thấy vui mừng. Trẻ nhỏ rất dễ bị những tác động bên ngoài ảnh hưởng, cần được đối xử dịu dàng.
"Dì mua cho em một bộ xếp hình mới, chúng ta cùng chơi nào."
"Được chứ."
Sức lực của trẻ nhỏ quả thật không thể coi thường, hai người ngồi trên thảm trong phòng khách xếp hình cùng nhau đến hơn mười giờ, mí mắt Quý Hy ngày càng nặng, Kiều Thanh vẫn còn sung sức, cảm thấy vô cùng thích thú.
Kiều Thanh nhìn ra trời tối đen như mực bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng kéo tay Quý Hy, "Chị ơi, bên ngoài tối rồi."
Câu nói đột nhiên này khiến cho Quý Hy cảm thấy khó hiểu.
Ánh mắt Kiều Thanh trong veo như nước, chớp chớp, "Hôm nay đừng về, ngày mai dì đưa chị về."
Quý Hy: "..."
Đã sắp mười một giờ.
Đêm hè, tiếng ve kêu râm ran.
“Hứa tổng, tới rồi.” Lái xe cho xe ngừng lại.
Kiều Chi Du khẽ xoa trán vì say.
Hứa Thịnh xuống xe trước, đi vòng qua phía bên kia giúp Kiều Chi Du mở cửa xe.
Kiều Chi Du không định để Hứa Thịnh giúp, nhưng sau khi xuống xe, Hứa Thịnh vẫn ôm vai cô, tư thế thân mật. "Sao đêm nay cậu uống nhiều vậy? Có phải tâm trạng không tốt à?"
"Không có." Kiều Chi Du vươn cánh tay về phía Hứa Thịnh: "Tôi có thể tự đi."
“Đừng cậy mạnh, bị trẹo chân rồi.” Hứa Thịnh không có ý định sẽ buông cô ra.
Hứa Thịnh cao gần 1m9, vóc dáng cao ráo, không áp lực khi đứng cùng Kiều Chi Du đang đứng trên đôi giày cao gót. Bạn bè xung quanh đều nói rằng hai người họ trông rất xứng đôi, Hứa Thịnh cũng nghĩ vậy, nhưng Kiều Chi Du lại quá chậm nhiệt, giống như quan hệ của hai người họ không có cách nào để tiến thêm một bước.
Để có thể ôm được người đẹp về, Hứa Thịnh cảm thấy lần này mình đã tốn không ít công sức. Anh ấy cho rằng Kiều Chi Du cũng đã bắt đầu có ý với mình, nếu không cô cũng sẽ không cùng anh đi dự tiệc tối nay, nghĩ đến đây anh liền bất giác mỉm cười.
Hứa Thịnh một tay nắm lấy cánh tay Kiều Chi Du còn tay kia khoác vai cô, cánh tay của người phụ nữ rất mảnh mai, một tay là quá đủ. Anh nghiêng đầu lại, ánh mắt rơi vào gáy của Kiều Chi Du và phần lưng hơi lộ ra, gầy và trắng khiến anh ấy không khỏi nuốt nước bọt.
Đi tới cửa.
Bước chân của Kiều Chi Du có chút không vững.
“Cẩn thận.” Hứa Thịnh ôm Kiều Chi Du vào lòng, sau đó bấm chuông cửa.
Khoảng cách này thật sự quá gần, Kiều Chi Du có chút né tránh, đặc biệt là khi tay Hứa Thịnh đặt lên eo cô, mặc dù nó chỉ chạm nhẹ.
"Làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Hứa Thịnh cúi đầu nhẹ giọng hỏi, ánh mắt tham lam mà quan sát, nữ nhân sau khi uống rượu thực sự càng có mùi vị, quá hấp dẫn người khác.
Ngay cả khi có ý định phát triển mối quan hệ với Hứa Thịnh, Kiều Chi Du vẫn không thể thích ứng với tình huống này. Cô đang bối rối không biết rốt cuộc bản thân mình đang nghĩ gì, vì muốn phát triển mối quan hệ, cô đương nhiên phải chấp nhận sự mập mờ như vậy.
Lúc này cửa mở.
Mà người đứng ở trước cửa là Quý Hy.
Khi Quý Hy mở cửa, nàng nhìn thấy Kiều Chi Du đang được một người đàn ông thân mật ôm eo, Quý Hy có chút sửng sốt...
Người này, hẳn là bạn trai đi.
Sau khi nhìn thấy những người khác trong phòng, Hứa Thịnh thoáng chút thu liễm lại.
“Em vẫn chưa về à?” Kiều Chi Du hỏi.
Quý Hy nhìn hai người trước mặt: "Ừm."
Hứa Thịnh nhìn Kiều Thanh cười cười, "Đã lớn như vậy."
Khi Kiều Thanh nhìn thấy có người lạ xuất hiện, cô bé liền đứng sau Quý Hy, không nói một tiếng.
“Chân của em bị thương, để tôi bế em lên.” Hứa Thịnh thấy tối nay Kiều Chi Du hẳn là đã say rồi, cho nên anh ấy có chút lớn mật hơn bình thường, hoàn toàn coi mình là bạn trai, lại đưa tay chuyển đến bên hông của Kiều Chi Du, chuẩn bị bế cô ấy lên.
“Không cần, tôi có thể tự đi.” Kiều Chi Du đẩy Hứa Thịnh ra, thay thế đôi giày cao gót của cô ấy trong khi bám chặt vào tường, cô không say đến mức hoàn toàn mất tỉnh táo, nhưng đêm qua Kiều Chi Du bị mất ngủ, hôm nay lại uống không ít rượu, đúng là rất mệt.
Hứa Thịnh: "Vậy để tôi đỡ em."
Quý Hy: "Kiều tổng, em đi trước."
Kiều Chi Du: “Vất vả rồi."
Uống nhiều rượu như vậy, Quý Hy thầm oán trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
“Ừm.” Kiều Chi Du lại nói với Kiều Thanh: “Tiểu Thanh, con đã tắm chưa?”
Kiều Thanh không nói gì, chỉ gật gật đầu.
"Đã đến giờ đi ngủ rồi."
Kiều Thanh lại gật đầu.
Kiều Chi Du: "Ngoan."
Quý Hy không rời đi, bởi vì Kiều Thanh vẫn nắm chặt lấy tay nàng, nàng thấy Kiều Chi Du uống nhiều rượu như vậy, vì thế liền ngồi xổm xuống nói với Kiều Thanh, "Bây giờ dì đã về rồi, chị kể chuyện cho em ngủ được không?"
Kiều Thanh nói: "Được."
Kiều Chi Du có chút áy náy, vì vậy liền nói thêm: "Chị tính thêm giờ cho em."
Quý Hy liếc nhìn Kiều Chi Du một cái, đã uống thành như vậ, vẫn còn muốn nghĩ đến chuyện tính thêm phí dạy học. Còn có, như thế nào lại uống nhiều rượu như vậy.
Hứa Thịnh dìu Kiều Chi Du lên phòng trên tầng hai, trong khi Quý Hy dắt tay Kiều Thanh đi phía sau, Kiều Chi Du đi chậm, có vẻ như không chân cô ấy không được tiện cho lắm.
Quý Hy nhìn bóng lưng của hai người trước mặt, không biết có phải bản thân đã quá nhạy cảm hay không, khi vừa mở cửa, nàng luôn cảm thấy Kiều Chi Du có chút không thích ứng với sự thân cận của đối phương.
Sau khi Hứa Thịnh đỡ Kiều Chi Du trở lại phòng, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Quý Hy hỏi Kiều Thanh, "Tiểu Thanh, em có biết chú đó không?"
Kiều Thanh cắn cắn môi lắc đầu.
Quý Hy nhìn về phía cửa phòng ngủ của Kiều Chi Du, cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, đêm nay có thể cùng nhau uống rượu, hơn nữa còn đưa cô ấy về nhà khẳng định quan hệ thật sự rất thân mật. Mình chỉ là một người ngoài không có quyền quản chuyện này.
"Anh về sớm đi, cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Hứa Thịnh không muốn rời đi, "Tôi vẫn lo lắng cho em."
Kiều Chi Du nói: "Tôi không say, chỉ là có chút mệt mà thôi."
"Nếu tâm trạng không tốt, cứ nói với tôi." Hứa Thịnh theo đuổi Kiều Chi Du đã lâu, nhưng vẫn chưa từng thổ lộ rõ ràng như đêm nay, hơn nữa anh ấy còn nhìn chằm chằm vào mặt Kiều Chi Du, "Anh biết sau khi về nước em thật sự không vui, anh cũng biết em ở lại nhà họ Kiều cũng không mấy vui vẻ. Cho anh một cơ hội, để anh có thể chăm sóc cho em. Anh có thể cho em một ngôi nhà."
Hứa Thịnh biết một chút về hoàn cảnh gia đình Kiều Chi Du, anh ấy cũng biết Kiều Chi Du thực sự không được chào đón ở nhà họ Kiều.
Có thể cho cô một ngôi nhà. Sau khi nghe xong câu này, Kiều Chi Du cảm thấy có chút nhói, cô bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, không nói gì.
"Em có nguyện ý cho anh một cơ hội không?"
Kiều Chi Du không nói gì, giật mình. Trong lòng cũng rối rắm.
Cuối cùng cũng bị lung lay. Hứa Thịnh vòng tay qua eo Kiều Chi Du, cúi đầu xuống: "Đêm nay để anh ở lại chăm sóc cho em."
Đối phương càng tiến lại gần, Kiều Chi Du nhíu chặt mày cố gắng thử cảm nhận đối phương, nhưng một giây trước khi Hứa Thịnh định hôn xuống, cô liền quay đầu đi, hành động trốn tránh, chứng tỏ bản thân không thể nào chấp nhận được.
Hứa Thịnh cảm thấy cả người như bị dội một gáo nước lạnh, nhưng anh ấy không chịu thua, tiếp tục đến gần mặt Kiều Chi Du, "Làm sao vậy?"
“Thực xin lỗi.” Kiều Chi Du đã lấy lại được sự tỉnh táo. Không cảm động bởi câu nói trước đó của đối phương.
“Vì cái gì?” Hứa Thịnh không hiểu, tại sao Kiều Chi Du luôn né tránh khi khi bọn họ sắp thân mật.
“Tôi cũng không biết nữa.” Kiều Chi Du dường như đang nói cho chính mình nghe.
Cô tin rằng tình yêu là chuyện lâu dài, tình cảm giữa hai người có thể được vun đắp dần dần. Cô đối với Hứa Thịnh không thể nói là không có hảo cảm, nhưng cô lại không có cách nào chấp nhận được mối quan hệ này.
"Chúng ta đều đã đủ trưởng thành, nhiều chuyện không cần vòng vo. Em với anh, chẳng lẽ chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè sao?" Hứa Thịnh không nghĩ như vậy.
Kiều Chi Du im lặng, đúng là trước đó cô tiếp xúc với Hứa Thịnh với mục đích trở thành người yêu.
"Vậy thì tại sao chúng ta không thể ..." Hứa Thịnh nhẹ nhàng khóa chặt Kiều Chi Du lên tường, dần dần, hơi thở của anh trở nên rối loạn: "Làm bạn gái của anh, cùng anh ở một chỗ thử xem."
Đối phương lại tới gần, hơi thở ập đến không tránh khỏi có chút ngột ngạt, khiến Kiều Chi Du có chút không thoải mái, rất khó chịu.
Kiều Chi Du đẩy ra, nhưng bị cánh tay của người đàn ông giữ lại, cô tăng thêm ngữ điệu: "Đừng làm vậy. Tôi không thoải mái."
“Anh chỉ muốn ở lại chăm sóc em.” Hứa Thịnh cũng uống một chút rượu, hơn nữa đối với Kiều Chi Du anh ấy vẫn luôn kiềm chế, hơn một năm nay mối quan hệ của bọn họ không có chút đột phá nào, bây giờ người anh nhớ nhung đang ở trong vòng tay mình, chỉ còn một bước nữa thôi, khả năng tự chủ của anh đã không còn tốt như bình thường nữa.
Kiều Chi Du nâng giọng, cảm thấy bản thân bị xúc phạm: "Anh đi ra ngoài."
Sau khi nghe thấy giọng nói của Kiều Chi Du ngoài cửa, Quý Hy vặn nắm cửa lại phát hiện cửa không khóa, nàng lập tức đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào, quả nhiên tình hình không ổn lắm.
Quý Hy không chút do dự, lao tới cố hết sức kéo người đàn ông phía trước Kiều Chi Du, tay chân nàng gầy guộc nhưng sức lực rất lớn, thậm chí còn lớn hơn rất nhiều so với những gì Quý Hy tưởng tượng.
Lôi léo một hồi, cuối cùng Hứa Thịnh cũng bị đẩy ra.
Quý Hy ôm lấy Kiều Chi Du đang không đứng vững sau đó trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, nhìn bộ dạng của người đó, hóa ra lại tệ như vậy. Trên mặt nàng không chút biểu cảm, như một khối băng: "Tôi sẽ chăm sóc chị ấy."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)