Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 20

4302 1 32 0

“Thực xin lỗi."

"Ngày đó là anh không tốt, khiến cho em cảm thấy không thoái mái."

"Đừng giận nữa."

"Ngày mai tan làm anh tới đón em."

"Buổi tối cùng nhau ăn cơm."

……

Kiều Chi Du nhận được tin nhắn của Hứa Thịnh là vài ngày sau. Ngay khi Kiều Chi Du cho rằng Hứa Thịnh đã bỏ cuộc, đối phương lại gửi cho cô một loạt tin nhắn nội dung đều là ngụ ý xin lỗi.

Đầu  ngón tay khẽ lướt trên màn hình, kéo lên lịch sử trò chuyện trước đó, xem kỹ, phần lớn đều là do Hứa Thịnh tự mình gửi tin nhắn tới, cô cũng chỉ đáp lại một vài tin nhắn.

Kiều Chi Du không thể không thừa nhận, khi còn ở nước ngoài Hứa Thịnh đã cho cô cảm nhận được mối quan hệ thân thiết.

 Nhưng...

Tiếp xúc càng nhiều,  lại càng phát hiện không hợp.

Tình cảm không giống những thứ tình cảm khác, chung quy vẫn không thể miễn cưỡng, cô cũng không có cách nào cải thiện mối quan hệ giữa mình với đối phương.

Nửa giờ sau, Kiều Chi Du chỉ đáp lại Hứa Thịnh vài câu: "Chúng ta không hợp nhau. Cảm ơn anh đã thích tôi.”

Đây là lần đầu tiên Kiều Chi Du hoàn toàn cự tuyệt Hứa Thịnh, trước đây cô thụ động chấp nhận Hứa Thịnh với tâm lý muốn thử một chút.

Đầu bên kia đã không trả lời lại, hẳn là đã hiểu ý. Mọi người đều là người trưởng thành, xử lý tốt các mối quan hệ là năng lực cơ bản.

Ngày hôm sau.

Ba giờ chiều, khu văn phòng bộ phận dự án vẫn sóng êm gió lạnh như mọi ngày.

Các nhân viên đi đi lại lại giữa phòng nghỉ ngơi và phòng làm việc, pha một ly cà phê sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào công việc. Buổi chiều làm việc đúng là thời điểm khó khăn nhất tinh thần lúc này đã có phần uể oải mệt mỏi.

Cho đến khi một cô gái trong bộ phận hành chính ôm một bó hoa hồng lớn bước vào, thực sự quá nổi bật. Phòng làm việc nhàm chán bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán.

Chuyện phiếm luôn khiến người ta cảm thấy sảng khoái hơn cà phê.

"Ghê thật, không biết là hoa của ai?"

"Hôm nay không phải ngày lễ tình nhân đúng không?"

……

Đồng nghiệp của bộ phận hành chính đều nhìn chằm chằm về phía văn phòng của Kiều Chi Du, lặng lẽ nhìn sau đó dùng khẩu hình miệng để nói với nhau: Kiều tổng.

Quý Hy duy trì một phong cách nhất quán không nghe những thứ ngoài công việc, không ngẩng đầu, lúc này cấp trên của nàng là Thiệu Vũ đưa đến trước mặt Quý Hy một tập văn kiện: "Tiểu Quý, cầm bản báo cáo này sao chép thêm một bản, sau đó gửi cho bộ phận thị trường."

“Được.” Quý Hy đứng dậy đi đến phòng in, sau khi nhìn thấy ai đó cầm một bó hoa đến phòng làm việc của Kiều Chi Du, nàng mới hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.

Cửa văn phòng bị gõ.

Kiều Chi Du chuyển sự chú ý từ đống hồ sơ dự án sang bó hoa hồng. Rõ ràng là nó có một ý nghĩa đặc biệt.

"Kiều tổng, hoa của chị."

Kiều Chi Du hỏi: "Là ai tặng?"

"Không rõ lắm, có để lại cho chị một tấm thiệp."

Kiều Chi Du đặt bông hoa sang một bên, mở tấm thiệp ra và nhìn vào chữ viết tay của Hứa Thịnh trên đó.

Nội dung của không gì khác hơn là những lời xin lỗi đồng thời cố gắng cứu vãn điều gì đó.

Kiều Chi Du ném tấm thiệp lên bàn, đặt tay lên trán xoa xoa thái dương. Có vẻ như cô đã đánh giá thấp sự kiên trì của Hứa Thịnh.

Hứa Thịnh đã gửi lại WeChat cho cô, nói tan làm muốn hẹn gặp cô, gặp mặt để nói chuyện trực tiếp.

Kiều Chi Du liền đồng ý trả lời lại, gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng cũng tốt.

*

Sau khi Quý Hy tan làm, thì trời cũng đã tối đen. Xách túi xách, nàng bước đến cửa hàng tiện lợi mà mình vẫn thường đi ngang qua, đi ngang qua tiệm cà phê bên cạnh cửa hàng tiện lợi, ánh mắt dừng lại ở một chỗ ngồi bên cửa sổ.

Gặp một người quen.

Kiều Chi Du đang cúi đầu khuấy cà phê,  người đàn ông ngồi đối diện cô, Quý Hy cũng biết đối phương, chính là người đã đưa Kiều Chi Du về nhà vào đêm hôm đó.

Người buổi chiều tặng hoa đến văn phòng của Kiều tổng đại khái chính là anh ta. Nhìn thấy cảnh này, Quý Hy mím môi, đêm hôm đó, quả nhiên là nàng đã xen vào chuyện của người khác sao?

Nghiêm túc mà nói, sau khi chứng kiến  chuyện xảy ra đêm đó, nàng lại cảm thấy người đàn ông này không xứng với Kiều Chi Du ...

Chuyện của người khác, nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Vẻ mặt Quý Hy không chút thay đổi, tiếp tục đi về phía trước.

Đi đến cửa hàng tiện lợi để mua mì gói.

Quý Hy lấy nó xong liền đi đến quầy thu ngân thanh toán .

“Hôm nay lại làm thêm giờ à?” Nhân viên thu ngân vừa cười vừa quét mã hỏi.

Quý Hy ngước nhìn người đối diện, là một cô gái khoảng 20 tuổi, cột tóc đuôi ngựa, nàng cũng không hề quen biết đối phương. Nhưng giọng nói của người này Quý Hy lại cảm thấy quen.

“Lúc nào cũng thấy chị ăn mì gói thật đúng là có khẩu vị rồi.” Cô gái quầy thu ngân nửa đùa nửa thật ân cần nhắc nhở: “Chị ơi, ăn mì gói nhiều quá cũng không tốt đâu, đổi  khẩu vị một chút cũng tốt."

Quý Hy chỉ lịch sự mỉm cười đáp lại, mình thường xuyên ăn mì gói như vậy sao? Khiến nhân viên thu ngân có thể nhận ra mình.

Ngâm mì, Quý Hy vẫn ngồi ở bàn bên cạnh cửa, vị trí cũ.

Tình cờ ngồi cạnh một đôi bạn trẻ đang nói chuyện yêu đương, cả hai đang ăn chung một miếng bánh ngọt, hai người họ đút cho nhau. Thật ngọt ngào.

Quý Hy đang ăn mì một mình, nàng liếc mắt nhìn sang bên cạnh ... Nói chuyện yêu đương thật sự là chuyện tốn thời gian, mấy miếng bánh ngọt mấy phút cũng chưa ăn xong.

Quán cà phê bên cạnh bầu không khí rất tốt. Nhưng bầu không khí giữa Kiều Chi Du và Hứa Thịnh không được tốt cho lắm.

Ban đầu Hứa Thịnh định đặt một nhà hàng phương Tây, nhưng Kiều Chi Du lại nói với anh ấy ở quán cà phê dưới công ty là được, nói rằng anh ta sẽ gặp nhau ở quán cà phê ở tầng dưới của công ty. Cô cũng không định đến nói chuyện lâu với Hứa Thịnh.

Chuyện đêm đó, đã khiến Hứa Thịnh bị tổn thương.

Anh ấy nghĩ rằng mối quan hệ của minh và Kiều Chi Du đang đi đúng hướng, nhưng cuối cùng bản thân lại phát hiện ra chẳng qua vẫn chỉ là giậm chân tại chỗ.

Sau khi nghĩ lại, anh ấy vẫn là không bỏ xuống được, nếu không phải thực sự thích Kiều Chi Du, anh ấy cũng sẽ không theo cô từ nước ngoài cho tận đến khi cô trở về Trung Quốc. Đã phải trả một cái giá lớn như vậy, anh ấy không nghĩ cứ như vậy mà dễ dàng từ bỏ.

"Đêm đó là anh nhất thời xúc động, không tôn trọng cảm nhận của em, khiến em không thoải mái. Thật xin lỗi, anh cam đoan sẽ không có lần sau nữa." Hứa Thịnh chân thành nói, "Nhưng hôm đó,mỗi câu anh nói với em đều là lời thật lòng, anh thực sự muốn cho em một mái nhà, nguyện ý chăm sóc em cả đời."

“Anh không làm được.” Lần này Kiều Chi Du thẳng thắn trả lời, nhưng nếu cô có chút động đậy đối với Hứa Thịnh thì sẽ không như vậy, “Tôi đối với anh không có cảm giác.”

Lời Hứa Thịnh muốn nói  đều mắc kẹt trong cổ họng, trước đây việc theo đuổi anh của Kiều Chi Du là bị động, nhưng cô cũng không kiên quyết từ chối. Anh ôm một tia hy vọng, "Em vẫn còn giận anh sao?"

Anh ấy thà tin rằng những lời nói của Kiều Chi Du là chỉ là cảm xúc nhất thời, nhưng Kiều Chi Du trông bình tĩnh đến đáng sợ.

"Không phải. Tôi đã nghĩ rất rõ ràng, tôi không muốn làm chậm trễ thời gian của anh nữa."

"Như thế nào mới gọi là chậm trễ  thời gian?" Hứa Thịnh che giấu mất mát cười nói: "Em không cần nhanh như vậy đã cho anh câu trả lời, chúng ta có thể từ từ ở bên nhau từ từ tìm hiểu, kỳ thật có thể ở cùng em, anh thực sự cảm thấy thỏa mãn, thật sự.”

Yêu đơn phương chính là hẹn mọn.

“Chúng ta không thích hợp, không cần tiếp tục.” Kiều Chi Du cao hứng tóm tắt mục đích gặp mặt tối nay, “Đó là tất cả những gì tôi muốn nói, tôi hy vọng anh hiểu, cũng tôn trọng suy nghĩ của tôi.”

Hứa Thịnh trầm mặc hồi lâu mới buồn bã  hỏi một câu: "Chẳng lẽ không có cơ hội sao?"

"Thật xin lỗi, mất nhiều thời gian của anh như vậy. Đáng lẽ tôi nên nói sớm hơn." Kiều Chi Du thầm cảm thấy may mắn bởi vì bản thân không nhất thời xúc động mà đồng ý ở qua lại với Hứa Thịnh, dù có làm vậy, cô nghĩ mình nhất định cũng sẽ hối hận.

Hứa Thịnh thất thần, "Không cần cảm thấy có lỗi, là anh tự nguyện."

Kiều Chi Du trong lòng cũng có chút khó chịu, Hứa Thịnh đối với cô thật sự rất tốt, nhưng cô không thích, sau khi làm hết sức mình cũng không thích.

“Anh sẽ tìm được một người thích hợp hơn tôi.” Kiều Chi Du kết thúc cuộc nói chuyện ngày hôm nay bằng một câu này.

Hứa Thịnh chỉ biết cười khổ.

Nói xong, cả hai bình tĩnh rời đi, bình tĩnh như trong tưởng tượng của Kiều Chi Du.

Như vậy rất tốt.

Mặc dù đã cố gắng, nhưng cuối cùng cô vẫn là một người cô đơn.

Bước ra khỏi quán cà phê, tóc của Kiều Chi Du bị gió thổi bay, mang theo gió nóng có mùi khói xe.

Buồn bã cùng hoảng loạn.

Tâm tình cũng không khá hơn là bao.

Thời gian vẫn còn sớm. Hôm nay Kiều Thanh ở nhà ngoại,  về nhà lúc này cũng chỉ có một mình. Sau khi suy nghĩ, Kiều Chi Du lấy điện thoại di động ra gọi cho Diêu Nhiễm.

Chuông reo hơn mười giây mà đầu dây bên kia vẫn không kết nối, có lẽ đối phương không nghe thấy, có thể là do cô ấy đang bận, khi Kiều Chi Du chuẩn bị cúp máy.

Giọng Diêu Nhiễm đột nhiên vang lên: "Chi Du."

"Cậu có ở Bắc Lâm không? Tối nay mình muốn tìm cậu uống rượu." Kiều Chi Du vừa đi vừa nhàn nhã nói.

"Bây giờ mình không ở Bắc Lâm. Cậu hẹn lúc khác đi, mình nhất định sẽ đi cùng cậu." Diêu Nhiễm rất coi trọng bạn bè, cho dù đang nói chuyện yêu đương cũng không đột nhiên "biến mất".

"Được, lần sau rồi nói."

Diêu Nhiễm hỏi: "Tâm trạng không tốt à?"

“Không có gì.” Kiều Chi Du thoải mái cười cười, chuyển chủ đề, “Cậu lại ra ngoài chơi à?”

"Ừ, hai ngày nữa mình sẽ quay về."

“Một mình?” Kiều Chi Du hỏi lại.

Diêu Nhiễm cười, "Với bạn gái."

Hỏi nhiều bằng thừa, Kiều Chi Du ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, khẳng định là cô ấy đi cùng với bạn gái. Trước đây, Diêu Nhiễm luôn nói rằng độc thân thực sự rất tốt, nhưng khi gặp được người mình thích thì lại khác.

“Không làm phiền cậu nữa, vui vẻ đi.” Kiều Chi Du nhàn nhạt nói.

"Quay về sẽ tìm cậu."

“Ừm, tạm biệt."

Kiều Chi Du có nhiều bạn bè, không khó để tìm một người nào đó để uống cùng, nhưng phần lớn đều liên quan tới quan hệ lợi ích, qua lại đơn thuần giống như Diêu Nhiễm thực sự rất ít.

Cúp máy, khi tâm tình đang vô cùng buồn bực, Kiều Chi Du ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Một cửa hàng tiện lợi bên đường, ngăn cách bởi một lớp kính thủy tinh, Kiều Chi Du nhìn thấy Quý Hy một mình ngồi ở đó, cúi đầu ăn mì, thật sự là trông vô cùng ngon mắt.

Thật sự ăn rất ngon miệng.

Kiều Chi Du liếc thêm hai lần nữa.

Sau đó, trong vô thức, cô mở cửa kính của cửa hàng tiện lợi bước vào.

Bên trong cửa hàng tiện lợi bật máy lạnh, so với bên ngoài giống như đi vào một cái tủ đông lạnh giá.

Quý Hy đang ăn mì một cách nghiêm túc, cho đến khi nàng ăn xong miếng mì cuối cùng liền lấy khăn giấy lau miệng, Quý Hy mới phát hiện Kiều Chi Du đang đứng bên cạnh mình, trong tay cầm hai chai nước.

Quả thật là quá đột ngột.

“Kiều tổng.” Quý Hy chào hỏi.

“Buổi tối liền ăn cái này?” Kiều Chi Du đặt chai nước lên bàn đồng thời nhìn hộp mì ăn liền được đặt trên mặt bàn.

“Tùy tiện ăn một chút.” Quý Hy đưa lại nước cho Kiều Chi Du, “Không cần, cảm ơn.”

Kiều Chi Du: "Chị đã thanh toán hóa đơn."

Quý Hy đành phải nhận lấy.

Kiều Chi Du mở nắp chai uống một ngụm, vẫn đứng trước mặt Quý Hy, cũng không có ý định rời đi.

Quý Hy vốn là sau khi ăn xong mì thì sẽ rời đi, nhưng vào lúc này nàng lại có cảm giác đường lui của mình bị Kiều Chi Du chặn lại. Nàng nhìn thấy điều gì đó, chủ động hỏi, "Kiều tổng, có chuyện gì vậy?"

Kiều Chi Du cũng chủ động nhắc nhở Quý Hy: "Lần trước không phải em nói muốn mời chị uống rượu sao?"

Lần đó Kiều Chi Du đã giúp nàng giải vây, Quý Hy thực sự đã hứa sẽ mời cô uống rượu. Chỉ là thời gian gần đây nàng không gặp Kiều Chi Du nên không có cơ hội.

Quý Hy không ngờ rằng Kiều Chi Du sẽ chủ động đề cập đến vấn đề này, điều này nghe có vẻ hơi đột ngột. Nhưng bây giờ khi cô đã đề cập đến điều này, Quý Hy liền cười nói, "Ừm, khi nào thì chị có thời gian?"

Kiều Chi Du chính là chờ Quý Hy nói ra điều này, "Tối nay, được chứ?"

Cô chính là muốn tìm một người cùng mình uống rượu, Quý Hy có chút khó hiểu, không phải Kiều Chi Du đi gặp bạn trai của mình sao... Chẳng lẽ lần trước cãi vã vẫn chưa thể giải quyết?

“Không có thời gian?” Kiều Chi Du nhìn thấy Quý Hy có chút do dự, không trả lời ngay lập tức.

“Có.” Quý Hy lại hỏi: “Không phải chị còn về sớm để chăm sóc cho tiểu Thanh sao?”

“Con bé đang nghỉ hè, hôm nay ở nhà ông bà ngoại.” Mỗi tháng Kiều Thanh sẽ quay về nhà họ Kiều hai lần, những người khác không nói, nhưng Kiều Thắng Thiêm chính là ông ngoại của Kiều Thanh, tóm lại chính là có chút nhớ cháu gái.

"Bây giờ chúng ta đến Thời Gian?"

Kiều Chi Du mỉm cười, "Có thể."

Nghĩ đến chuyện mình sẽ uống rượu, Kiều Chi Du không tự lái xe, bắt taxi sẽ thuận tiện hơn.

Hôm nay không phải cuối tuần, còn sớm, trong quán không có mấy người. Chủ đề mỗi đêm ở Thời Gian cũng không giống nhau, tươi mát hoặc nóng bỏng.

Đêm nay đại khái nói về những tình cảm xưa cũ, các ca sĩ đang hát một số ca khúc kinh điển, giai điệu nhẹ nhàng, thích hợp để thong thả uống rượu và tán gẫu.

Chi phí ở Thời Gian cũng không cao, đây chủ yếu cũng bởi vì bầu không khí, Quý Hy làm việc bán thời gian ở đây, đồ uống có thể được trả theo giá nhân viên, rất tiết kiệm chi phí. Khi gọi món, Quý Hy đã yêu cầu người phục vụ phục vụ hai ly cocktail đặc trưng.

"Đến kỳ sinh lý còn muốn uống rượu?"

Cô thực sự còn nhớ rõ chuyện này, Quý Hy nói: "Sắp kết thúc rồi, không sao đâu."

Kiều Chi Du: "Ngoan ngoãn uống nước trái cây đi."

Cuối cùng Quý Hy cũng "ngoan ngoãn" gọi một ly nước cam, để ở nhiệt độ bình thường, vào mùa hè, mình có thể uống ở nhiệt độ phòng cho ấm bụng.

Không mất nhiều thời gian, hai ly rượu đã được đặt trước mặt Kiều Chi Du, Quý Hy liền nghĩ tới lời của Kiều Thanh, khi dì uống rượu sẽ không vui.

Trẻ con sẽ cảm thấy uống rượu chính là không vui,nhưng người lớn mới biết được là chỉ có không vui mới uống rượu. Quý Hy đã thấy đủ loại người say xỉn ở đây, uống rượu cũng không giải quyết được vấn đề gì mà cũng giống như hút thuốc, càng ngày càng nghiện.

“Tâm trạng không tốt à?” Nhìn Kiều Chi Du như vậy, Quý Hy nhịn không được liền hỏi.

Kiều Chi Du thẳng thắn thừa nhận, "Ừm."

Quý Hy im lặng, đại khái nàng cũng đã đoán được.

Kiều Chi Du nhớ tới chuyện xảy ra đêm đó, cô cười cười, không nhịn được hỏi: "Hôm nay em không có chuyện cười để dỗ cho chị vui vẻ sao?"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: