Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4

3244 0 44 0

Lần thứ hai Kiều Chi Du đến Thời Gian là vào tối thứ Sáu. Hai giờ trước khi chính thức mở cửa, quán bar chuyển sang sôi động, khác xa với sự vắng vẻ lạnh lùng bạn đầu nhưng vẫn còn đọng lại một chút dư âm.

"Lần trước thả bồ câu của cậu, hôm nay muốn uống cái gì? Đều tính cho mình."

“Mình tùy ý.” Kiều Chi Du nhìn quanh bốn phía, hỏi Diêu Diễm: “Quán bar của cậu mở cửa bao lâu rồi? Tối hôm đó mình thấy có rất nhiều người tới, công việc kinh doanh cũng không tồi.”

“Đã gần hai năm rồi đều là chỗ khách quen thôi.” Diêu Nhiễm lấy ra một chai rượu vang đỏ quý giá, lấy ra hai ly trực tiếp rót rượu.

Diêu Nhiễm và Kiều Chi Du quen nhau khi đang học MBA ở Mỹ, là đồng nghiệp của nhau hai năm. Sau đó, Diêu Nhiễm từ bỏ công việc kinh doanh vì cuộc hôn nhân của mình, trở về Trung Quốc để trở thành một bà nội trợ toàn thời gian.

Kiều Chi Du đã có lúc cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng sau đó, cô nghe tin Diêu Nhiễm lại ly hôn, một mình ở Bắc Lâm mở quán bar.

“Diêu tiểu thư, không muốn quay trở lại công việc trước đây à?” Kiều Chi Du ngưỡng mộ tầm nhìn đầu tư táo bạo và độc đáo của Diêu Nhiễm. Năm đó các cô vừa mới ra đời, bước đi vận đầu chẳng qua cũng chỉ là một con kỳ lân.

Diêu Nhiễm lắc đầu, "Kinh doanh nhỏ là tốt rồi, mình hiện tại đã quen lười biếng thích đi du lịch, đừng tiếp tục nói chuyện của mình nữa, nói chuyện của cậu đi."

Kiều Chi Du lắc chất lỏng màu đỏ thẫm trong ly, khẽ cười nói: "Mình nghỉ việc ở Mỹ, dự định trở về Trung Quốc phát triển."

“Rất tốt. Tại sao đột nhiên muốn trở về Trung Quốc?" Diêu Nhiễm tò mò.

“Mình lo lắng cho tiểu Thanh, bệnh tự kỷ của con bé đã trở nên tồi tệ hơn."

“Cậu muốn để tiểu Thanh cùng sống với mình?"

“Ừm. Mình đã hứa nhất định giúp cô ấy chăm sóc tốt cho con bé.” Nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt của Kiều Chi Du trở nên ảm đạm, giọng điệu cũng thấp đi vài phần.

“Để tiểu Thanh đi theo cậu cũng tốt, dù sao cậu cũng là người thân của nó.” Chuyện của Kiều gia tương đối phức tạp, Diêu Nhiễm cũng không tiện góp ý, nhưng để Kiều Thanh đi theo Kiều Chi Du chắc chắn tốt hơn là ở lại nhà họ Kiều.

Kiều Chi Du lặng lẽ gật đầu, sau đó nhấp một ngụm rượu.

“Vậy kế tiếp cậu sẽ tiếp quản Kiều thị?"

"Mình đã nhận lời mời của ZY, vừa lúc bọn họ một giám đốc vận hành."

“Kiều tổng, cậu thật sự không thay đổi chút nào.” Diêu Nhiễm không khỏi cảm thán một chút, cô cũng đã đoán được Kiều Chi Du nhất định sẽ không quay về Kiều thị, nhưng đồng thời cô cũng không thể hiểu nổi, vì sao Kiều Chi Du nhất định không quay về Kiều thị, tốt xấu gì cũng là con gái nhà họ Kiều.

Kiều Chi Du có vẻ miễn cưỡng khi nói về Kiều gia cho nên Diêu Nhiễm cũng không hỏi nhiều.

Bầu không khí có chút áp lực, Diêu Nhiễm lập tức đổi giọng điệu thoải mái, "Đừng lúc nào cũng nói đến chuyện công việc, nói chuyện khác đi."

Kiều Chi Du: "Còn chuyện gì nữa?"

"Ví dụ như chuyện tình cảm. Người theo đuổi cậu khẳng định không ít, tình huống hiện tại, vẫn không thể chấp nhận được sao? Trước đây không có thời gian để nói đến chuyện yêu đương, bây giờ cũng vậy?” Diêu Nhiễm một hơi chính là nói rất nhiều.

“Mình cũng quen rồi.” Kiều Chi Du chỉ lặng lẽ nói, sau đó hỏi Diêu Nhiễm, “Còn cậu thì sao?”

“Mình độc thân gần như trở nên lãnh đạm.” Diêu Nhiễm xoa xoa cổ mình, nói đùa, “Nhưng một mình cũng rất tốt, tự do tự tại.”

Kiều Chi Du cúi thấp đầu, có chút đăm chiêu, cô không nghĩ như Diêu Nhiễm, cô thực sự… Muốn có một gia đình nhỏ cho riêng mình, không phải cô đơn lẻ chiếc như bây giờ.

Nhưng mà tuổi càng lớn càng khó gặp được người phù hợp với mình, càng trở nên thực tế, rất khó động tâm cũng rất khó để có được tình cảm mãnh liệt.

Về cơ bản tất cả thời gian đều dồn hết vào công việc.

Thật sự rất khó để tìm thấy tình cảm mãnh liệt, về điểm này Diêu Nhiễm hoàn toàn có cùng quan điểm, hiện tại cô ấy cảm thấy được chính mình là một người thanh tâm quả dục, không ham muốn, tâm trong sáng, chỉ thiếu nước là đi xuất gia mà thôi.

Dường như Kiều Chi Du nhớ ra điều gì đó: "Mình vẫn muốn tìm cho tiểu Thanh một gia sư, nhưng vẫn không tìm được người thích hợp, cậu có đề cử gì không? Chủ yếu là trông trẻ."

Trước kia Diêu Nhiễm quen thuộc với cuộc sống của các bà vợ, Kiều Chi Du cảm thấy rằng cô ấy đối với này hẳn là có một số hiểu biết.

“Được rồi, cứ giao việc này cho mình.” Diêu Nhiễm lập tức đồng ý.

"Cảm ơn."

“Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm, cậu còn khách sáo với mình là gì."

Kiều Chi Du cố tình bỏ lỡ bữa ăn mới quay về nhà họ Kiều.

Bây giờ đã là tám giờ tối.

Khi bước vào nhà, cô gặp một thiếu niên đội mũ lưỡi trai trên tay cầm một cái ván trượt.

"Chị ơi, sao bây giờ chị mới về. Em rủ một người bạn trượt ván, gặp chị sau" Lục Phong nói xong liền nhanh chóng chuồn đi.

Lục Phong là em trai cùng cha khác mẹ của Kiều Chi Du, con trai út của Kiều gia, cậu ta theo họ mẹ.

Phòng khách trở nên yên lặng, Kiều Chi Du bước lên lầu, khi đi qua lầu hai, mơ hồ nghe thấy tiếng tranh chấp ồn ào trong phòng làm việc.

Là thanh âm của Kiều Thắng Thiêm và Lục Khanh Vân, Lục Khánh Vân tái giá với Kiều Thằng Thiêm.

“Bộ phận đầu tư không phải là đang thiếu người hay sao? Vừa lúc Chi Du trở về hơn nữa đối với lĩnh vực này cũng có rất nhiều kinh nghiệm.” Một giọng đàn ông trung niên, ôn nhu vang lên.

"Ý của ông là nên lo toàn cho nó? Có phải ông vẫn muốn chia cổ quyền cho nó? Tôi không đồng ý."

Kiều Thắng Thiêm: "Con bé gọi tôi là ba, chia cổ quyền cho nó cũng không có gì là sai."

“Kiều Thắng Thiêm ông cũng đừng có lúc nào cũng xử trí theo cảm tính được hay không, những năm này chúng ta đối với nó rất tốt, người bên ngoài đều gọi nó một tiếng Kiều đại tiểu thư, điều này còn chưa đủ sao? Dù sao nó với ông cũng cách một tầng, cũng không phải là người nhà họ Kiều. Nó nói về nước muốn chăm sóc Kiều Thanh, ai biết trong lòng nó đang nghĩ gì? Dù sao nó cũng có dã tâm quá lớn, tôi lo lắng khi nó đến Kiều thị cũng không cho phép."

“Bà đang nghĩ đi đâu vậy, Chi Du sao có thể là người như thế?"

“Ông cũng đừng quên, Kiều thị cũng không phải là tâm huyết của một mình ông. Nếu như hồi đó không phải Lục gia nhà chúng tôi giúp đỡ, Kiều thị đã sớm suy sụp, còn có thể có được như bây giờ sao?"

“Vậy không thể nói rõ ràng với bà."

Những lời tranh luận lần lượt lọt vào tai, Kiều Chi Du nhìn xuống đồng thời lắng nghe, sắc mặt không chút thay đổi. Mặc dù những lời này cô sớm có thể đoán được, nhưng khi chính tai mình nghe thấy những lời này nói ra từ miệng người khác, rốt cuộc là một tư vị khác.

Kiều Thằng Thiêm đột ngột mở cửa, ông ta tình cờ nhìn thấy Kiều Chi Du ở đầu cầu thang, không tránh khỏi có chút xấu hổ.

“Ba.” Kiều Chi Du nhìn Kiều Thắng Thiêm, xem như không có chuyện gì xảy ra, lại nhìn Lục Khanh Vân, dừng một chút, “… Mẹ.”

Người thông minh chính là không để lộ mặt thật của mình với bên ngoài. Mặc kệ có nhiều người không cảm thấy vừa mắt, bên ngoài vẫn phải tỏ ra hòa hợp êm ấm, tốt xấu gì cũng chừa cho bản thân mình một con đường sống.

“Đã về rồi sao. Sao không về nhà sớm một chút, chúng ta vừa ăn cơm xong, con đã ăn chưa?" Lục Khanh Vân cười hỏi, bà ta không hề xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ, để Kiều Chi Du nghe được những lời kia, vừa lúc có thể cảnh cáo cô ta không có suy nghĩ quá phận.

Kiều Chi Du nhẹ giọng nói, "Con đã ăn ở nhà bạn. Tối nay con đến chăm sóc tiểu Thanh."

“Để con chăm sóc cho tiểu Thanh, chúng ta cũng cảm thấy có lỗi.” Lục Khanh Vân vừa nói tới đây, dù sao Kiều Thanh cũng không phải là cháu gái của bà ta, Kiều Chi Du đưa Kiều Thanh đi, chính là bớt đi cho bà ta một phiền phức.

Kiều Chi Du có thể nhìn thấy rõ ràng, mỉm cười với Lục Khanh Vân, "Không sao, mọi người cũng bận điều hành công ty."

Lục Khanh Vân: "Cũng tốt, tiểu Thanh cả ngày đều nghĩ đến con."

“Phải thường xuyên về nhà.” Kiều Thắng Thiêm đứng ở một bên nói.

“Vâng.” Kiều Chi Du trả lời, sau đó còn nói thêm: “Ba, công ty của bạn con đang thiếu giám đốc vận hành, con đã đồng ý rồi, cuối tuần sẽ đến công ty để nhận chức.”

Kiều Thắng Thiêm lập tức ném cho Lục Khanh Vân ánh mắt cảnh cáo, chính là ngầm ý nói bà ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Kiều Chi Du nói như vậy chính là không muốn khiến Kiều Thắng Thiêm càng thêm khó xử, cô đã sớm thấy rõ sự thật, cho dù bản thân có cố gắng như thế nào cũng không thể chân chính trở thành người Kiều gia.

Đúng như những gì Lục Khanh Vân đã nói, giữa bọn họ vĩnh viễn luôn có một tầng ngăn cách. Cô chỉ là người ngoài không có quan hệ huyết thống.

Cho nên Kiều Chi Du chưa từng nghĩ đến chuyện tiến vào tập đoàn Kiều thị, cũng không nghĩ đến việc dựa vào thế lực của Kiều gia. Nhưng cô không thể không thừa nhận, Kiều gia đã cho cô một bàn đạp tốt, khiến cho cô có vạch xuất phát tốt hơn rất nhiều người.

Ở một khía cạnh nào đó mà nói, cô thực sự nên biết ơn nhà họ Kiều.

Kiều Thắng Thiêm hỏi: "Công ty nào?"

“Quốc tế ZY."

"Rất tốt. Nếu con cần giúp đỡ, cứ nói với ba."

Kiều Chi Du có chút mệt mỏi: "Cảm ơn ba."

Sáng sớm thứ Tư, các nhóm khác nhau trong công ty bùng nổ, tất cả mọi người đang bàn luận sôi nổi về vị giám đốc mới được bổ nhiệm.

Quý Hy tùy tiện vào xem tin nhắn trong nhóm.

“Ahhhhh, tôi vừa nhìn thấy Kiều tổng mới được bổ nhiệm, thật sự rất tuyệt! Quá đẹp!”

Quý Hy liếc nhìn một cái, không khỏi thầm oán, có cần phải cường điệu như vậy không? Trước khi nàng kịp đọc những tin nhắn tiếp theo thì được gọi để chuyển tài liệu xuống tầng dưới.

Công việc khổ cực bình thường đều rơi lên đầu thực tập sinh.

Người đi cùng Quý Hy là một chàng trai, đeo kính, gương mặt trắng nõn nhã nhặn. Quý Hy thấy anh ta đang gặp khó khăn trong việc di chuyển, nên nói: "Anh chuyển một cái nhỏ, còn tôi chuyển một cái lớn."

“Làm như vậy sao được.” Chàng trai kia có chút ngượng ngùng, “Cái lớn nặng như vậy, cô làm không được, vẫn nên để tôi làm.”

Quý Hy liếc nhìn đối phương một cái, cũng không nói gì rồi xắn tay áo sơ mi lên, cầm chiếc hộp nặng trĩu rời đi.

Chàng trai đeo kính nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi choáng váng, cô gái này không phải quá mạnh mẽ rồi sao?

Tay chân Quý Hy vô cùng gầy guộc, trông như một cô gái nhỏ yếu ớt, nhưng nàng lại là một cô gái rất nghị lực, làm việc không mơ hồ, cũng không bao giờ nhăn nhó hay để ý tới hình tượng không tốt của bản thân.

Di chuyển đến tận cửa thang máy, Quý Hy rõ ràng cảm thấy đau ở cánh tay, nhưng nàng chỉ có thể cắn môi cố gắng kiên trì.

Vừa lúc thang máy đến đây.

Thời điểm đang chuẩn bị tiến vào bên trong thang máy…

Bị ai đó đẩy mạnh, hộp tài liệu trong tay Quý Hy không được giữ chắc chắn, rơi xuống đất, thậm chí có một số tài liệu bị tràn ra ngoài.

Tình trạng vô cùng chật vật

Quý Hy cau mày nhìn người đó, phát hiện đó là phó tổng giám đốc Phùng của bộ phận dự án, trên mặt chính là vẻ mặt chẳng để ai vào trong mắt.

Nàng chịu đựng ủy khuất, dưới ánh mắt của đám đông ngồi xổm xuống nhặt từng tờ tài liệu.

“Hiện tại thực tập sinh, chính là chẳng coi ai ra gì, có chút việc nhỏ cũng làm không xong.” Phó tổng giám đốc Phùng ra dáng một người từng trải mà nói những lời răn dạy.

Kiều Chi Du bước vào thang máy, sau khi quay lại thì thấy cô gái đang ngồi xổm trên đất thu dọn tài liệu, mặc áo sơ mi, dáng người quá gầy, mỏng đến mức tưởng chừng có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.

Nhìn lướt qua sườn mặt của cô gái, Kiều Chi Du cảm thấy có chút quen mắt.

Cho đến khi người bên kia dùng cánh tay mảnh khảnh nâng chiếc hộp tài liệu nặng nề lên..

Trí nhớ của Kiều Chi Du rất tốt, cộng thêm đêm đó, ấn tượng của cô về Quý Hy thực sự là ... Có một chút khắc sâu.

Đó là, một cô gái rất vui tính.

Sau khi Quý Hy đứng dậy một lần nữa liền cẩn thận để ý những người trong thang máy, có chút ngây người, nàng tự nhiên có thể dễ dàng nhận ra, trên chóp mũi người kia có một nốt ruồi.

Cứ như vậy, một người đứng bên ngoài thang máy, một người đứng bên trong thang máy, hai người đối diện nhìn nhau.

Liệu có phải là trùng hợp như vậy không, trong đầu Quý Hy không ngừng suy nghĩ về điều này, nhớ đến những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, có chút xấu hổ. Nhưng mà có lẽ đối phương hẳn sẽ không nhận ra nàng.

Quý Hy chính là chỉ cần ta không nhắc tới chuyện xấu hổ kia, nhất định cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ, mặt không biến sắc.

“Thấy Kiều tổng cũng không biết chào hỏi một tiếng.” Phó tổng Phùng nhắc nhở nói.

Kiều tổng, cư nhiên chính là người này? Lần đầu tiên Quý Hy cảm thấy thế giới thật nhỏ bé. Thật sự quá nhỏ.

Trên mặt Kiều Chi Du mang theo nụ cười yếu ớt khiến người khác khó có thể nhìn ra, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu, "Tôi đến đây cũng là ngày đầu tiên, không biết thì cũng bình thường."

“Chào Kiều tổng.” Quý Hy ngoan ngoãn chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy nụ cười quen thuộc trên mặt đối phương, không hiểu sao liền cảm thấy có chút không được tự nhiên.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: