Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6

3338 2 40 1

"Cầm ngược điện thoại rồi kìa."

Quý Hy: "..."

Một lời nhắc nhở vu vơ cũng Quý Hy trong nháy mắt trở nên trầm mặc, vô cùng trầm mặc. Nàng hạ tay xuống, yên lặng liếc nhìn màn hình chiếc điện thoại di động màu đen, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Quý Hy cảm thấy thật thần kỳ.

Nàng là một người có thể giữ bình tĩnh trong mọi tình huống, ngay cả khi bản thân đang vô cùng bối rối như thế này.

Biểu cảm trên mặt Quý Hy không thay đổi nhiều, nhưng không hiểu sao mỗi khi gặp Kiều Chi Du, bầu không khí lúc nào cũng có thể ...

Xấu hổ như vậy.

Kiều Chi Du hờ hững liếc nhìn Quý Hy một cái, không nói gì, cô dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác, quay người rời đi, khóe miệng không tự chủ được mà bất giác nhếch lên…một cái, sau đó cười thầm.

Ngày đầu tiên đi làm thú vị hơn cả mong đợi.

Sau khi Kiều Chi Du rời đi, Quý Hy ở một mình trên sân thượng hóng gió một lúc, nhìn mặt sông lấp lánh, tâm trạng nàng mới bình tĩnh trở lại.

Nhưng nó cũng không kéo dài bao lâu.

Trong đầu nàng lại hiện lên cảnh tượng vừa rồi, như thế nào bản thân mình lại cảm thấy người lãnh đạo mới ... Có chút thú vị?

*

Buổi tối, Khương Niệm lắc mông, huênh hoang đi vào quán bar, ngồi xuống ghế đẩu cao trước quầy bar.

"Người đẹp, mình lại đến đây cổ vũ cho cậu. Uống gì đó chứ."

Quý Hy cầm một ly rượu: "Uống gì?"

“Gì cũng được."

"Đợi tí."

Khi còn là nghiên cứu sinh năm thứ hai, Quý Hy đang làm nhân viên pha chế bán thời gian, đây là một công việc có nhiều lợi ích, có thể kiếm tiền, có thể luyện được tửu lượng của bản thân, còn có thể kết bạn với không ít người.

Nàng thường làm vào tối thứ sáu và thứ bảy, vì ngày hôm sau không cần đi làm, hơn nữa buổi tối cũng có thể về muộn.

Khi đi làm Quý Hy thường mặc thoải mái, để lộ hình xăm trên vai, khi pha chế nàng trở nên trầm lặng cũng chuyên chú, cũng nghiêm túc như khi bản thân làm việc ở công ty vào ban ngày.

Không nói nhiều nên Quý Hy khiến người ta cảm thấy cô gái này hơi lạnh lùng, có hơi chảnh. Chính khí chất này đã thu hút rất nhiều người đến uống rượu với nàng, thậm chí còn có người đặc biệt vì nàng mà đến đây.

Quý Hy đang bận rộn với công việc của mình, Khương Niệm nằm trên quầy bar nhìn về chằm chằm về phía này, không rời mắt.

Khương Niệm không có nhiều sở thích, ngoại trừ xăm hình và vẽ tNhiễmh, thì chính là thích ngắm mỹ nữ. Bệnh nhan khống (coi trọng vẻ bề ngoài) của cô ấy rất nặng.

“Tại sao cậu lại nhìn mình chằm chằm vậy?” Quý Hy bỏ đá viên vào ly rượu cũng nhìn chằm chằm vào Khương Niệm.

Khương Niệm nũng nịu nói: "Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cậu, mình rất thích."

Quý Hy không quan tâm, và nói: "Nếu cậu có thời gian rảnh, cậu có thể trêu chọc người khác."

Khương Niệm bĩu môi, chán ghét Quý Hy không hiểu chuyện, nên sẽ không thể trở thành bạn gái, cũng không thể để cô ấy tán tỉnh một chút.

Hai phút sau, một ly cocktail được đưa đến trước mặt Khương Niệm, Khương Niệm cúi đầu cắn ống hút, uống một cách uể oải, rất nhàm chán.

“Quý Hy.” Khương Niệm kéo dài giọng gọi Quý Hy.

“Hả?” Tay đang lau ly rượu của Quý Hy dừng lại.

Khương Niệm nhỏ giọng nói: "Với một người như cậu nói chuyện yêu đương khẳng định là rất nhàm chán."

Quý Hy tiếp tục cúi đầu lau ly thủy tinh trên tay, nói: "Mình nghĩ cậu quá nhàm chán."

“Ừ, độc thân thật là chán.” Khương Niệm hét lên, “Mình thực sự muốn có một người bạn gái để nói chuyện yêu đương.”

Quý Hy không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ấy nữa, nghĩ Khương Niệm buồn cười, thật sự có người không thể sống mà không yêu sao?

“Tiểu Quý.” Có người gọi.

Quý Hy và Khương Niệm đều nghe thấy, đồng thời quay đầu lại nhìn.

Một người phụ nữ có mái tóc ngắn ngang vai, khí chất hiên ngang, đôi môi mỏng bước đến quầy bar, chống một khuỷu tay lên bàn, nhàn nhạt mỉm cười với Quý Hy.

Khương Niệm quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của đối phương, liếc mắt một cái liền có thể biết được người phụ này đã động qua dao kéo.

"Chị Nhiễm." Quý Hy chào Diêu Nhiễm một tiếng: "Chị về khi nào vậy?"

“Về được vào ngày rồi, cũng mang quà cho mấy đứa.” Diêu Nhiễm nâng túi quà trên tay đưa cho Quý Hy.

Diêu Nhiễm đi du lịch, cô ấy rất thích mang về đặc sản địa phương tặng cho bạn bè, chúng không đắt nhưng có giá trị kỷ niệm.

“Cảm ơn. Lần nào cũng mang quà cho em.” Quý Hy cảm thấy có chút băn khoăn.

Diêu Nhiễm: "Chỉ là một chút quà đơn giản thôi mà."

Sau khi Quý Hy đến Thời Gian để làm công việc bán thời gian, nàng phát hiện ra Diêu Nhiễm cũng là sinh viên tốt nghiệp khoa tài chính của trường đại học Q, là tiền bối của mình, nàng thường hỏi Diêu Nhiễm về vấn đề học tập cũng như công việc, hai người dần trở nên quen biết. .

Diêu Nhiễm được coi là một bà chủ tốt, hơn nữa cũng thường xuyên thân thiết nói chuyện với Quý Hy, chỉ cần để Quý Hy gọi cô ấy là chị.

Sau khi trò chuyện với Quý Hy một vài câu, Diêu Nhiễm mới nhận ra có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, cô ấy quay đầu lại và thấy một người phụ nữ trẻ trung với mái tóc sóng lượn, đôi mắt đào hoa trong sáng.

Khương Niệm cũng nhìn thấy ánh mắt của Diêu Nhiễm, cô ấy đứng dậy khỏi ghế đồng thời tự giới thiệu: "Xin chào,em laf Khương Niệm, bạn của Quý Hy."

“Xin chào, Diêu Nhiễm.” Diêu Nhiễm lịch sự đáp lại.

“Chị mời em uống một ly.” Khương Niệm rất nhiệt tình.

Quý Hy nhìn Khương Niệm sau đó lại nhìn về phía Diêu Nhiễm, khẳng định trong đầu Khương Niệm lúc này đang có suy nghĩ khác, nàng bèn lên tiếng nhắc nhở Khương Niệm: "Chị Nhiễm là chủ ở đây."

"Thật sao? Mình chưa từng gặp qua."

"Chị bình thường không hay đến quán. Vì em là bạn của tiểu Hy, cho nên ly này chị mời."

Diêu Nhiễm có tính cách hào phóng, thẳng thắn, thích giao lưu kết bạn nên sau khi ly hôn cô ấy đã mở một quán bar như vậy, nhưng cô ấy không tự mình quản lý quán mà thường đi du lịch khắp nơi trên thế giới, tận hưởng cuộc sống.

“Vậy thì em không khách sáo nữa, chúng ta thêm WeChat đi.” Sau đó, Khương Niệm đã lấy điện thoại di động của mình ra cũng không đối phương phải chờ đợi liền đưa mã QR của mình.

"Bây giờ chị không mang theo điện thoại, lần sau đi."

Khương Niệm muốn nói gì đó nhưng lúc này, quản lý sảnh chạy tới, muốn nói chuyện với Diêu Nhiễm.

Diêu Nhiễm rời đi trước.

Ánh mắt Khương Niệm có chút lưu luyến,cô ấy rất ít khi vừa nhìn thấy một người phụ nữ liền lập tức muốn theo đuổi.

“Đang nghĩ gì vậy?” Quý Hy nhìn thấy Khương Niệm như vậy nhịn không được liền hỏi.

Khương Niệm rất trực tiếp trả lời: "Mình muốn đuổi theo chị ấy."

Quý Hy đã đoán trước được điều này, nàng không bao giờ quan tâm nhiều đến chuyện của người khác, đặc biệt là chuyện riêng tư như tình cảm, đối với lý do thoái thác của Khương Niệm, nàng cũng không tỏ vẻ gì.

“Chị ấy vẫn độc thân à?” Khương Niệm vẫn không buông tha mà tiếp tục hỏi Quý Hy.

Quý Hy gật gật đầu.

"Vậy cậu cảm thấy mình có cơ hội không?"

Quý Hy: "Làm sao mình biết được."

"Mình nghĩ cậu cũng khá thân với chị ấy. Cậu nói cho mình biết chị ấy thích cái gì, khoảng thời gian nào sẽ đến đây, sinh nhật chị ấy vào ngày nào?" Khương Niệm giống như đang kiểm tra hộ khẩu của nhà người ta, một hơi liền hỏi rất nhiều, vốn dĩ cô ấy còn muốn xin phương thức liên hệ với Diêu Nhiễm từ chỗ Quý Hy, nhưng xem ra như vậy thì cũng quá nóng vội rồi.

Về sau sẽ có cơ hội, vừa mới gặp liền theo đuổi như vậy cũng không tốt.

"Mình vẫn đang trong thời gian làm việc, không rảnh nói chuyện phiếm."

"Được, tối mai mình mời cậu đi ăn tối."

Quý Hy có chút bất đắc dĩ, nhìn tư thế này, Khương Niệm đã thật sự chắc chắn.

Hai giờ sáng tan làm.

Nhiệt độ ngoài trời sau nửa đêm xuống rất thấp, trước khi bước ra khỏi quán bar, Quý Hy đã khoác lên mình một chiếc áo khoác mỏng. Khi bước tới cửa, nàng tình cờ gặp Diêu Nhiễm, "Chị Nhiễm, chị vẫn chưa đi."

"Cùng với mấy người bạn cũ nói chuyện, vừa mới tiễn họ."

"Vậy em tan làm trước."

"Này, tiểu Quý." Diêu Nhiễm xoa đầu trước khi gọi Quý Hy, "Vừa lúc chị có một vài chuyện muốn hỏi em."

“Có chuyện gì vậy?” Quý Hy dừng bước chân.

“Bây giờ em vẫn nhận làm gia sư chứ?” Diêu Nhiễm biết trước đó Quý Hy từng có một thời gian làm gia sư, cô ấy cũng đã từng giới thiệu một số gia đình cho Quý Hy.

Đối với sinh viên đại học Q công việc gia sư này có một mức lương rất khả quan, trước kia công việc này cũng là nguồn thu nhập chính của Quý Hy, nhưng sau kỳ thực tập ZY, nàng không còn nhiều sức lực để làm thêm công việc này nữa.

Quý Hy đang nghĩ về học phí của Quý Nam, hơn nữa cũng sắp đến hạn trả tiền thuê nhà, hơn nữa vẫn chưa biết liệu công việc của mình tại ZY có thể chuyển lên thành chính thức hay không, mỗi cái đều chịu áp lực tài chính.

Thời gian này nàng cũng có chút cần tiền.

“Có.” Quý Hy nhanh chóng trả lời, nhà mà Diêu Nhiễm giới thiệu thường trả lương cao hơn mức trung bình của công việc này.

"Chị có một người bạn muốn tìm gia sư cho cháu gái nhỏ của cô ấy. Cô nhóc mới hơn năm tuổi, chuẩn bị vào lớp 1, cũng rất ngoan." Diêu Nhiễm suy nghĩ một hồi, chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi Quý Hy: "Em đang thực tập ở quốc tế ZY đúng không?"

“Vâng.” Quý Hy vẫn còn hơi khó hiểu khi Diêu Nhiễm chuyển chủ đề.

Diêu Nhiễm cười nói: "Thật là trùng hợp, vậy em hẳn là quen người bạn này của chỉ."

Quý Hy: "Hả?"

"Kiều Chi Du, Kiều tổng."

Kiều Chi Du ...

Cái tên quen thuộc này.

Quý Hy muốn nói đâu chỉ có quen biết, hơn nữa còn có ấn tượng vô cùng sâu.

Không biết vì sao, sau khi Quý Hy nghe nói đó là Kiều tổng, phản ứng đầu tiên chính là muốn từ chối.

"Học phí cô ấy trả cũng rất cao, nhưng chị cũng phải nhắc nhở em trước yêu cầu của cô ấy cũng rất khắt khe. Mặc dù là do chị giới thiệu, nhưng có thể đồng ý cho em dạy hay không thì sẽ được đưa ra sau buổi dạy thử. Cuối tuần này em có thời gian rảnh không? Đến đó để dạy thử. "

……

Cuối cùng, vì câu nói của Diêu Nhiễm "Cô ấy trả học phí cao", Quý Hy vẫn đồng ý đến đó dạy thử vào chiều thứ sáu.

Dạy kèm một đứa bé bắt đầu vào tiểu học có vẻ hơi quá mức cần thiết, nhưng thoải mái, thù lao lại cao, cớ sao mà không làm.

*

Thứ sáu, mặt trời chói chang. Kiều Chi Du ở nhà, đọc sách truyện với Kiều Thanh.

“Tiểu Thanh, con có thể kể chuyện cho dì của con nghe được không?” Kiều Chi Du ngồi bên cạnh Kiều Thanh, giọng điệu nhẹ nhàng.

Kiều Thanh mím môi, im lặng, quay đầu trong sách truyện, cô bé biết rất nhiều thứ nhưng lại không thích nói chuyện.

"Vậy để dì kể chuyện cho con nghe."

Kiều Thanh cắn môi dưới, gật đầu.

Chứng tự kỷ của Kiều Thanh có lẽ bắt đầu sau khi mẹ cô bé bỏ đi. Kiều Chi Nghênh qua đời vì ung thư vú cách đây hai năm, khi đó Kiều Thanh mới hơn ba tuổi.

Ngoại trừ Kiều Chi Nghênh, Kiều Chi Du có thể coi là họ hàng thân thiết với Kiều Thanh nhất, trước đây con bé thường gọi Kiều Chi Du là dì, nhưng lần này khi Kiều Chi Du trở về Trung Quốc, cô nhận thấy Kiều Thanh giao tiếp của Kiều Thanh có chút không được bình thường, có đôi khi cả ngày cũng không nói một tiếng.

Nhà họ Kiều không chăm sóc tốt cho Kiều Thanh, Kiều Thắng Thiêm cũng không để ý đến những "chuyện vặt vãnh" này, mà Lục Khanh Vân hiển nhiên không coi Kiều Thanh như cháu gái của mình mà chăm sóc.

Kiều Chi Du đã sớm có dự định về nước, lúc trước cô đã đồng ý với Kiều Chi Nghênh dù có chuyện gì xảy ra sẽ chăm sóc cho Kiều Thanh. Lại nói tiếp, trong nhà họ Kiều chỉ có Kiều Chi Nghênh là không coi cô như người ngoài, thực lòng mà gọi cô một tiếng chị.

Chuyện cũ đã đi được nửa chặng đường.

“Dì ơi.” Đôi mắt trong veo của Kiều Thanh nhìn chằm chằm vào Kiều Chi Du, nũng nịu nói.

"Hả?"

“Khi nào thì mẹ con mới về?” Kiều Thanh luôn nhắc đến vấn đề này, thực sự nghiêm túc hỏi.

Kiều Chi Du nghẹn lời, cô sợ nhất chính là câu hỏi này của Kiều Thanh, cô khẽ chạm vào gương mặt của cô bé, trả lời qua loa cho có: "Chờ đến khi con lớn, mẹ con sẽ trở lại."

Đứa trẻ năm tuổi đã có thể hiểu rất nhiều chuyện, Kiều Thanh cũng không tiếp tục hỏi nữa, tiếp tục cắn chặt môi dưới, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Kiều Chi Du lên tiếng nói: "Mời vào."

Người gõ cửa là dì Lý giúp việc, bà ấy đứng ở cửa: "Kiều tổng, gia sư đến đây để phỏng vấn."

"Nói cô ấy đợi một lát."

Quý Hy đứng ở tầng một tay xách túi, trên tay cầm bản sơ yếu lý lịch, nàng nhìn xung quanh bốn phía, ừm ... Quả nhiên là người có tiền.

Tiếng bước chân vọng ra từ cầu thang.

Quý Hy ngẩng đầu lên, đầu tiên là một đôi chân dài đập vào mắt nàng, Kiều Chi Du bước từng bước xuống cầu thang.

"Kiều tổng."

Sau khi nhìn thấy gia sư đến phỏng vấn, ánh mắt Kiều Chi Du chợt ngưng lại, Diêu Nhiễm chỉ nói rằng cô ấy đã sắp xếp một học sinh đạt thành tích cao ở đại học Q đến lớp dạy thử, là người quen mà cô ấy đã biết vài năm, rất xuất sắc, giàu kinh nghiệm.

Không khỏi cảm thấy mình với cô gái này cũng thật là có duyên.

Sau khi đi đến trước mặt Quý Hy, Kiều Chi Du nhíu mày, "Em có biết Diêu Nhiễm không?"

"Chị ấy là tiền bối của em."

Kiều Chi Du hiểu ý, Diêu Nhiễm quả thực đã học ở đại học Q một thời gian, sau đó mới đến Mỹ để học chuyên sâu.

“Kiều tổng.” Quý Hy cũng không nói gì, tiếp theo chỉ làm đúng quy trình: “Đây là lý lịch của em.”

Diêu Nhiễm nói rằng cô ấy rất xuất sắc, Kiều Chi Du vẫn có thể tin được, cô cũng không quá kinh ngạc, cũng cầm lấy bản lý lịch do Quý Hy đưa theo quy trình, liếc nhìn, "Ngồi đi."

Quý Hy theo sau Kiều Chi Du ngồi xuống ghế sô pha, dì Lý bưng lên hai tách trà, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Quý Hy nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

Trong tay Kiều Chi Du là bản lý lịch của Quý Hy, cô cẩn thận xem qua một chút, trong khi Quý Hy yên lặng chờ đợi.

Quý Hy nhìn lên một chút thì thấy Kiều Chi Du ăn mặc tùy ý hơn bình thường, trang sức đơn giản, mái tóc dài buông xõa, chỉ là bộ đồ mặc ở nhà, nhưng cũng không giấu được khí chất của cô.

Sau khi xem qua sơ yếu lý lịch của Quý Hy, Kiều Chi Du chỉ hỏi Quý Hy một câu: "Trước kia đã từng dạy học sinh nhỏ tuổi hay chưa?"

"Em từng làm tình nguyện viên trong một trại trẻ mồ côi, cũng từng dạy kèm các học sinh tiểu học. Bản thân có khá nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này."

Kiều Chi Du lúc này mới ngẩng đầu lên: "Làm tình nguyện viên trong cô nhi viện?"

“Thực hành xã hội rất có ý nghĩa.” Quý Hy giải thích đơn giản vài lời, nếu không phải phỏng vấn, nàng thường sẽ không đề cập đến những vấn đề này.

Kiều Chi Du đặt sơ yếu lý lịch xuống, thoải mái nói: "Chị không có yêu cầu gì, chỉ cần con bé thích em là được."

Đơn giản như vậy sao? Quý Hy mỉm cười, tự tin, "Em có thể chăm sóc cho trẻ nhỏ."

“Vậy là tốt rồi.” Kiều Chi Du nhìn Quý Hy đồng thời nở nụ cười đầy ẩn ý, trong lòng không khỏi thầm nghĩ sau này Quý tiểu thư nhất định sẽ không thể cười nổi nữa.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: