Tính cách của Kiều Thanh quá mức hướng nội, không thể theo kịp tiến độ giảng dạy trong trường, đừng nói đến chuyện đi học tiểu học.
Trước đây Kiều Chi Du đã tìm nhiều gia sư, nhưng trên cơ bản bọn họ không có cách nào để giao tiếp cơ bản với Kiều Thanh.
Vì vậy, Kiều Chi Du không có yêu cầu đặc biệt cao đối với việc tuyển gia sư, mấu chốt là có thể dỗ được một đứa trẻ, cũng không cần phải làm cho Kiều Thanh trở nên xuất sắc hơn, mà chỉ cần khiến Kiều Thanh giống như những đứa trẻ bình thường khác.
Kiều Thanh thực sự không thích người lạ, nhốt mình trong một thế giới khép kín đồng thời ngại giao tiếp với người khác. Kiều Chi Du rất đau đầu trong chuyện này, dù đã đưa Kiều Thanh đi điều trị tâm lý nhưng không hề có kết quả khả quan.
Kiều Chi Du đưa Quý Hy lên lầu, nhân tiện nói một số tình huống của Kiều Thanh, "tiểu Thanh sống nội tâm hơn những đứa trẻ khác, em cần phải kiên nhẫn hơn."
“Ừm."
"Con bé đều sống với mẹ, nhưng mẹ con bé đã qua đời từ hai năm trước. Cho nên những chuyện nhạy cảm như vậy, em cũng đừng nói với con bé." Sau khi lên đến tầng hai, Kiều Chi Du xoay người lại, nhỏ giọng nhắc nhở Quý Hy.
Mẹ của Kiều Thanh, chính là em gái của cô... Chính vì vậy cô đã đưa Kiều Thanh đi cùng mình. Sau khi nghe điều này, Quý Hy lại nói: "Vâng."
"Thời gian dạy thử trong nửa tiếng, em có thể tự mình sắp xếp nội dung. Nếu như em đã chuẩn bị xong, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu."
Quý Hy đến đây phỏng vấn, đương nhiên cũng đã có chuẩn bị, hơn nữa Kiều Chi Du cho phép nàng tự do phát huy, bản thân cũng không cần phải chuẩn bị gì thêm, "Hiện tại bắt đầu đi."
Cửa phòng trẻ em trên tầng hai được đẩy ra.
Quý Hy nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn gầy gò nằm bên cửa sổ, ngẩn người nhìn ra bên ngoài. Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô bé cũng không quay đầu lại, tiếp tục chuyên tâm vào việc riêng của mình, trầm mặc đến lạ thường.
Kiều Chi Du bước đến bên cửa sổ, ngồi xổm xuống bên cạnh Kiều Thanh, "Dì đã tìm một gia sư đến chơi với con, chúng ta làm bạn với chị ấy được không?"
Ánh mặt trời chiếu vào người cô, và sự dịu dàng của cô dường như toát ra từ trong xương, Quý Hy không khỏi cảm thấy hơi mất tập trung khi nhìn thấy bộ dạng của Kiều Chi Du khi đang dỗ Kiều Thanh.
Suy nghĩ bắt đầu trôi đi…
"Em có nguyện vọng sinh nhật gì không?"
“Em muốn gả cho chị."
"Trẻ nhỏ không thể lập gia đình."
"Vậy khi em lớn lên sẽ gả cho chị. Dù sao em cũng muốn gả cho chị."
……
Mỗi lần nghĩ đến điều này, Quý Hy đều không kìm lòng được mà mỉm cười, khi còn bé, nàng liền quấn lấy một chị gái, nói muốn gả cho cô ấy.
Đã rất nhiều năm trôi qua.
Quý Hy vẫn luôn nhớ tới đối phương, không biết bây giờ cô ấy có ổn không? Hẳn là đã lập gia đình rồi, thậm chí cũng đã có con.
Kiều Chi Du quay lại nhìn Quý Hy, thấy Quý Hy đang đứng đó nhìn mình, cô lớn tiếng gọi: "Quý lão sư."
Quý Hy dứt ra khỏi ký ức, đều nói là nhận nhầm người, như thế nào mà khi nhìn thấy Kiều Chi Du bản thân lại nghĩ đến những chuyện trước đây.
Chỉ trách nốt ruồi trên chóp mũi quá giống.
Bộ dạng xinh đẹp của Kiều Thanh, đôi mắt to tròn và trong sáng hơn cả nước mùa thu. Quý Hy đoán rằng cô bé có thể giống bố vì trên không thể nhìn ra được nửa điểm tương đồng trên gương mặt của Kiều Chi Du và Kiều Thanh.
“Tiểu Thanh.” Quý Hy cũng ngồi xổm xuống đồng thời lấy từ trong túi ra một vật trang trí hình con thỏ nhỏ, nó có màu hồng trông rất dễ thương. "Cái này cho em, chị có thể kết bạn với em được không?"
Quý Hy là người lý trí, nhưng đứa trẻ là một mảnh mềm mại trong trái tim nàng, mỗi lần ở trước mặt trẻ con, nàng cảm thấy như thể chính mình đã thay đổi.
Theo kinh nghiệm của Quý Hy, trẻ nhỏ là đối tượng dễ xử lý nhất, bình thường chỉ cần tặng cho chúng một món đồ chơi là có thể nhanh chóng làm quen.
Nhưng lần này...
Kiều Thanh thậm chí không nhìn Quý Hy lấy một cái, sau đó, trực tiếp nhào thẳng vào vòng tay của Kiều Chi Du, ủy khuất kêu lên một tiếng: "Dì ơi."
Tay cầm món đồ chơi của Quý Hy dừng lại ở trên không trung, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, bản thân mình… Không phải mức làm cho trẻ con cảm thấy sợ hãi chứ.
Kiều Chi Du xoa đầu của Kiều Thanh, nói với Quý Hy, "Có điều này, con bé rất sợ người lạ."
Những đứa trẻ nhút nhát, ngại ngùng, Quý Hy cũng đã gặp qua không ít, dù sao thì nàng cũng đã làm công việc này từ năm nhất đại học, phương diện này, kinh nghiệm vô cùng phong phú.
"Tiểu Thanh, chị chơi một trò chơi với em được không?"
Kiều Thanh vẫn không nhìn Quý Hy.
"Chị sẽ kể chuyện cổ tích cho em nghe."
Kiều Thanh vẫn tiếp tục không nhìn Quý Hy.
“Chị..."
Kiều Thanh cũng vẫn không nhìn Quý Hy.
Cứ như vậy, hai mươi phút nhanh chóng trôi qua.
Mặc cho Quý Hy nói gì, Kiều Thanh cũng đều không nhìn nàng, giữ nguyên tư thế nép vào vòng tay của Kiều Chi Du, nhẹ nhàng nắm lấy góc quần áo của Kiều Chi Du, nói chung luôn giữ cảnh giác với người ngoài.
Liệu đây có phải chỉ là tính cách hướng nội không? Quý Hy nhìn thấy cô bé nhạy cảm lại trầm mặc, đây có thể nói là triệu chứng của tự kỷ.
Kể từ khi bước vào phòng đến bây giờ, ngoại trừ Quý Hy nghe thấy Kiều Thanh gọi Kiều Chi Du một tiếng dì, thì một câu cũng chưa từng nói.
Quý Hy làm gia sư nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp qua trường hợp như này, nàng nhìn về phía Kiều Chi Du, sao đứa nhỏ này lại giống dì của mình như vậy… Đều không người bình thường.
Trong phòng có ba người, chỉ có Quý Hy là đang nói chuyện, giống như đang nói một mình vậy.
Bầu không khí ngột ngạt, Quý Hy thấy Kiều tổng vô cùng bình tĩnh, hơn nữa còn nhìn mình mà nhướng mày, ẩn ý như muốn nói: “ Không phải rất giỏi dỗ trẻ con sao?”
Quý Hy kiên trì, lúc trước có bao nhiêu tự tin thì bây giờ có bấy nhiêu bẽ mặt.
Nhanh không hết thời gian.
Tiểu tổ tông chỉ biết không để ý tới mọi người.
Khi Quý Hy im lặng, cả phòng ngủ cũng yên lặng.
Kiều Chi Du cúi đầu, nhịn không được muốn cười, không biết tại sao, mỗi lần nhìn Quý Hy đau khổ phải giả vờ tỏ ra bình tĩnh, chính là cảm thấy được... rất thú vị.
Đúng như Kiều Chi Du đã dự đoán, hiện tại Quý tiểu thư chính là có chút cười không nổi.
“Kiều tổng.” Quý Hy muốn nhờ Kiều Chi Du giúp đỡ, ngay cả một câu cũng không nói được, còn như thế nào mà đi học.
Kiều Chi Du nhìn đồng hồ, sau đó nhìn Quý Hy, lại nói: "Em vẫn còn mười phút."
"..." Quý Hy miễn cưỡng mỉm cười, Kiều tổng nhất định là khắc tinh của đời nàng.
Chưa đến những phút cuối cùng, Quý Hy nhất định sẽ không bỏ cuộc. Bộ vừa rồi chắc chắn không hoạt động, nàng nhìn quanh đồ đạc trong phòng, phát hiện có chút đặc biệt.
Bộ đồ đều là bọt biển, gối ôm cũng là bọt biển, ngay cả cục tẩy trên bàn cũng là bọt biển.
“Tiểu Thanh, em thích bạn bọt biển sao?” Quý Hy suy nghĩ một lúc rồi nói, “Chị cũng biết bạn bọt biển tinh nghịch này.”
Kiều Thanh thoáng quay lại đồng thời cũng bắt đầu có phản ứng, nhưng cô bé vẫn phớt lờ Quý Hy.
“Em có muốn kết bạn với bạn ấy không?” Quý Hy hỏi lại: “Chị giúp em kết bạn với bạn ấy được không?”
Kiều Thanh lúc này mới quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn Quý Hy, không nói chuyện, dáng vẻ không cần nói có bao nhiêu đáng yêu.
Lực chú ý của Kiều Chi Du cũng tập trung vào Quý Hy, cô cũng tò mò không biết rốt cuộc Quý lão sư này rốt cuộc sẽ có chiêu gì.
Cô nhìn thấy Quý Hy đang cầm giấy và bút trên bàn, bàn tay mảnh khảnh cầm cây bút chì, cúi đầu viết nguệch ngoạc gì đó trên trang giấy trắng, sau đó dùng bút màu tô lên, chỉ một lúc sau, nhân vật hoạt hình dễ thương đột nhiên xuất hiện trên giấy.
Kiều Thanh nhìn chằm chằm đầu bút dao động, thật sự nghiêm túc nhìn.
“Ai vậy?” Quý Hy dịu dàng hỏi Kiều Thanh.
Kiều Thanh vài giây sau mới trả lời: "Bạn, bọt biển."
Cuối cùng cũng đồng ý nói chuyện.
“Còn cái này thì sao?” Quý Hy tiếp tục vẽ trên giấy, nhanh chóng có một cô bé xuất hiện.
“Đây là em.” Kiều Thanh rất thông minh, nhìn thoáng qua liền biết.
Đôi khi một đứa trẻ im lặng không có nghĩa là chúng ngoan ngoãn và nghe lời, thế giới của chúng có thể có những đau khổ mà bạn không thể tưởng tượng được. Có lẽ chính vì những gì đã trải qua nên Quý Hy rất kiên nhẫn với trẻ nhỏ.
"Một ngày nọ, bọt biển nhìn thấy một cô bé ngồi thất thần, có vẻ không vui nên đã hỏi cô ấy tên bạn là gì? Cô bé nói tên tôi là tiểu Thanh, bọt biển liền đưa cho cô ấy một chiếc kẹo và nói rằng chúng ta làm bạn đi, nếu như sau này bạn có chuyện gì không vui, có thể nói với mình... "Quý Hy đang kể chuyện dựa trên bức tranh ban nãy nàng vẽ, Kiều Thanh thực sự vô cùng chăm chú nghe.
Kiều Chi Du nhìn vào tờ giấy vẽ, sau đó nhìn Quý Hy, người đang cúi xuống cẩn thận vẽ. Lông mi của cô ấy dài và cong, khi cụp mắt xuống, đôi mắt của cô ấy rất đẹp. Khi cô ấy cười rộ lên, cô ấy trông như một đứa trẻ.
Sau khi Quý Hy vẽ xong bức tranh này, "Đây là cho tiểu Thanh."
Kiều Thanh nhận lấy bức tranh, nhưng lại nở một nụ cười, rất là ngượng ngùng, lễ phép nói: "Cám ơn chị."
Quý Hy vui mừng, nàng khẽ chạm nhẹ vào đầu tiểu Thanh, biết rằng Kiều Thanh thực sự đã hiểu mọi chuyện, nhưng tạm thời nhốt mình trong một căn phòng nhỏ mà thôi.
"Chị cũng có kẹo." Quý Hy lấy ra một con thỏ trắng to từ trong túi xách, đưa cho Kiều Thanh, cười hỏi: "Tiểu Thanh sẽ làm bạn với chị chứ?"
Kiều Thanh do dự một lúc, gật đầu, sau đó nhận lấy kẹo.
Quý Hy chính là rèn sắt khi còn nóng mà hỏi: “Sau này, mỗi ngày chị sẽ đến kể chuyện cổ tích rồi dạy em vẽ tranh, được không?"
Đôi mắt của Kiều Thanh sáng lên, nhìn Quý Hy, lại gật đầu.
Quý Hy cong môi vui vẻ cười, nàng quay đầu nhìn Kiều Chi Du bên cạnh, "Kiều tổng, chị cảm thấy thế nào?"
Kiều Chi Du nhìn Quý Hy có chút ngưỡng mộ, cô gái này thật giỏi dỗ người khác.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)