Nghe vậy Quý Hy nhanh chóng đồng ý, Kiều Chi Du bình tĩnh liếc nhìn, chết vì sĩ diện, còn mạnh miệng nói không sợ.
Người đầu tư luôn có con mắt tốt, phương diện nhìn người, Kiều Chi Du cho rằng mình khá chính xác, chưa kể cô gái xung quanh còn thiếu kinh nghiệm.
Ngay khi vừa hết đèn đỏ, Kiều Chi Du nhấn ga, lốp xe đi trên mặt đất ướt sũng, xe tiếp tục chạy.
Quý Hy dựa vào ghế, đem chiếc áo khoác trên người quấn chặt lại, che lại cơ thể đang run lên vì lạnh của mình.
Từ đầu đến chân không có chỗ nào thoải mái đã đủ khó chịu rồi. Điều duy nhất khiến Quý Hy cảm thấy dễ chịu hơn chút có lẽ là chiếc áo khoác này, vừa ấm, vừa khô và có mùi rất dễ chịu. Nàng hôm nay đã gặp Kiều Chi Du đi quan văn phòng.
Bình thường khi lái xe Kiều Chi Du sẽ không nói chuyện, vừa rồi thực là đã nói rất nhiều với Quý Hy .
Suốt cả quãng đường hai người họ vẫn duy trì trầm mặc, tiếng mưa ào ào bên tai, tiếng còi xe ô tô thỉnh thoảng lại vang lên.
Mưa có vẻ sắp tạnh, cũng đã nhỏ hơn rất nhiều.
Trong màn mưa, quang cảnh ban đêm Bắc Lâm trở nên mơ hồ, ánh đèn phía xa giống như mực màu in trên giấy Tuyên Thành, mờ ảo.
Cho nên, đêm nay như thế nào lại thành qua đêm ở nhà lãnh đạo? Sau khi bình tĩnh lại, Quý Hy không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ. Coi như đến chăm sóc Kiều Thanh đi, nghĩ như vậy cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Vẫn còn một đoạn nữa mới đến nơi.
Quý Hy khi thì nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khi thì xem hướng dẫn, cuối cùng, ánh mắt nhàm chán của àng lặng lẽ rơi vào tay Kiều Chi Du đang cầm vô lăng. Một đôi bàn tay trắng nõn, ngón tay, mu bàn tay và cả những khớp lồi của cổ tay đều đẹp.
Nhân viên trong công ty đều lén nói Kiều Chi Du luôn là một người phụ nữ hoàn hảo, xuất thân giàu có, có năng lực, biết tiết chế, không biết bao nhiêu người đàn ông muốn cưới cô ấy về nhà. Điều kỳ lạ là Kiều tổng lại không có một chút tin tức về chuyện yêu đương, ngay cả một người giỏi bát quái như Tống Mạn cũng không điều tra được.
Từ tận đáy lòng Quý Hy cũng rất ngưỡng mộ Kiều Chi Du, dù sao thì trong ngành Kiều tổng là một người nổi danh. Nhưng Quý Hy thật sự không biết có người hoàn hảo như vậy hay không, hay căn bản là nàng không đủ hiểu biết.
Quý Hy sụt sịt mũi.
Người vẫn luôn tập trung lái xe không nói lời nào như Kiều Chi Du lúc này đột nhiên lên tiếng: "Có khăn giấy trong xe."
“Được.” Giọng của Quý Hy càng ngày càng nặng.
Bị cảm lạnh. Quý Hy mũi đỏ bừng, đầu bắt đầu choáng váng. Tựa đầu vào lưng ghế, không ngừng lắc lắc đầu.
Rất nhanh đã đến tiểu khu, có một hiệu thuốc gần đó, Kiều Chi Du giảm tốc độ, sau đó tấp vào lề rồi dừng lại. Sau khi quay đầu lại, cô thấy Quý Hy lại đang ngủ gật, mái tóc ướt dính vào má lúc này đã khô được một chút, sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Da của Quý Hy vốn đã trắng, lúc này lại càng trở nên trắng bệch, yếu đuối, khiến người ta cảm thấy là một người không đủ dinh dưỡng.
Quý Hy không biết xe dừng lại từ lúc nào, nàng mở mắt phát hiện còn chưa tới tiểu khu.
Kiều Chi Du hỏi: "Em có bị sốt không? Có muốn đến bệnh viện không?"
Quý Hy đau ốm bệnh tật, sờ trán, yếu ớt nói: "Hẳn là vẫn chưa sốt."
Kiều Chi Du trước nay luôn là người nghiêm túc cẩn thận: "Có chính là có, không chính là không, cái gì gọi là hẳn không?"
Có cảm giác đang báo cáo công việc, bị lãnh đạo nghiêm khắc phê bình. Quý Hy nhếch môi miễn cưỡng cười, "Không sao đâu, ngủ một giấc là ổn thôi."
Quý Hy trước đây thường hay ốm vặt cho nên nàng không thường xuyên đến bệnh viện. Sốt cũng không phải bệnh gì đặc biệt nghiêm trọng, thỉnh thoảng uống một số loại thuốc hạ sốt, đôi khi chỉ cần ngủ một giấc là ổn.
Kiều Chi Du đưa tay lên sờ trán Quý Hy, giữa hai người phụ nữ, lẽ ra đây là động tác tự nhiên thuần khiết, nhưng khi lòng bàn tay cô chạm vào trán đối phương, Kiều Chi Du cảm thấy trong lòng có chút mất tự nhiên.
Đặc biệt là khi bắt gặp ánh mắt của Quý Hy.
Bởi vì Quý Hy nhìn vào đôi mắt của cô, luôn luôn nghiêm túc.
Nếu cô gái này thích mình, những gì cô đã làm tối nay, có phải rất thân mật hay không, tựa như biến thành ngầm thừa nhận cho đối phương một cơ hội...
Bị Kiều Chi Du sờ trán, người Quý Hy đột nhiên trở nên cứng đờ, có chút buồn cười. Nàng không kìm lòng được mà đột nhiên nhớ tới người kia, đặc biệt là khi Kiều Chi Du chăm sóc cho nàng.
Sau một thời gian ngắn tiếp xúc, Kiều Chi Du nhanh chóng rút tay về, "Không sốt."
“Ừm.” Quý Hy lơ đãng đáp.
Kiều Chi Du chú ý đến sự lơ đãng của Quý Hy, cảm thấy chuyện vừa rồi có gì đó không bình thường, cô nhìn một hiệu thuốc cách đó chục mét nói: "Có một hiệu thuốc, mua một ít thuốc cảm."
Quý Hy vội vàng ngăn Kiều Chi Du lại, "Kiều tổng, không cần phiền như vậy, em sẽ tự đi."
Kiều Chi Du nói: "Đã ướt như vậy rồi còn muốn đi ra ngoài. Chị đi."
Quý Hy muốn tự mình đi, nhưng Kiều Chi Du đã ra khỏi xe.
Sau một lúc, Kiều Chi Du mang một túi nhựa nhỏ màu trắng trở lại đưa cho Quý Hy.
“Cảm ơn.” Quý Hy cầm lấy, suy nghĩ một hồi mới hỏi: “Tiền thuốc hết bao nhiêu vậy ạ?”.
Kiều Chi Du bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Quý Hy, cũng hiểu được tính khí của cô gái một chút, lúc này cô không lên tiếng mà chỉ nhìn túi ni lông trên tay Quý Hy rồi nói: "Bên trong có hóa đơn."
Quý Hy cẩn thận rút hóa đơn ra, nhớ kỹ tổng giá ghi trên đó.
Kiều Chi Du nheo mắt, lại nói thêm: "Nhớ thêm mười đồng công chạy việc vặt."
Quý Hy nghe thấy vậy, Kiều tổng thật sự thích dội cho người ta một gáo nước lạnh mà.
Kiều Chi Du đang mỉm cười.
Quý Hy đã chuyển tài khoản.
Đương nhiên, nàng cũng không thêm mười đồng, hơn nữa mười đồng tiền trả cho lãnh đạo chạy việc cho mình thật sự quá không phải phép. Quý Hy vẫn còn cảm thấy nhứ đầu, như thế nào tai càng ngày càng ù.
Trở lại nhà họ Kiều cũng đã gần mười giờ.
Kiều Thanh còn chưa ngủ, ngồi ở phòng khách xem TV. Cô bé thường đợi đến khi Kiều Chi Du đi làm về rồi mới đi ngủ, nếu không thì con bé cũng không thể nào ngủ được.
Sau khi nhìn thấy Quý Hy, cô bé quả thực vô cùng vui vẻ, buổi tối còn muốn ngủ với Quý Hy, nói muốn nàng kể chuyện cho cô bé nghe. Quý Hy sợ sẽ lây cảm cho Kiều Thanh nên phải dỗ dành nói cô bé chờ lần sao.
Kiều Thanh vẫn bán tín bán nghi, ít nhiều có chút thất vọng.
“Đi tắm đi.” Kiều Chi Du nhìn thấy bộ dáng Quý Hy đã ướt như vậy, xoay người gọi dì Lý tới: “Dì Lý, giúp cô ấy chuẩn bị quần áo, dọn dẹp phòng cho khách.”
Dì Lý lập tức đáp lời: "Được rồi, cô giáo Quý, cô đi theo tôi."
Quý Hy một lần nữa nói lời cảm ơn, đi theo dì Lý đến phòng khách ở tầng một.
Dì Lý đã chuẩn bị áo ngủ và đồ vệ sinh cá nhân cho Quý Hy, còn nói, "Cô giáo Quý, cô tắm rửa xong để quần áo trong giỏ giặt tôi giúp cô mang đi giặt."
“Không cần đâu, dì, con tự giặt là được rồi.” Quý Hy có chút xấu hổ.
Dì Lý thấy cô nhất định phải tự mình giặt, cười nói: "Vậy thì tôi sẽ không quấy rầy cô, cô nên nghỉ ngơi sớm đi."
Trong phòng tắm, Quý Hy cởi bỏ quần áo ướt sũng, cả người giống như nhẹ đi một nửa, vòi hoa sen nước nóng từ trên tóc xối xuống rửa sạch nước mưa trên người nàng. Sau khi bóp một ít sữa tắm, tạo bọt sau đó xoa khắp người.
Sau khi tắm xong Quý Hy đem quần áo bẩn giặt sạch, quần áo mùa hè rất dễ giặt, không nhiều hơn nữa lại mỏng. Nhưng nàng không giặt áo khoác cho Kiều Chi Du, Quý Hy muốn đợi ngày mai tìm một tiệm giặt khô chuyên nghiệp để giặt nó.
Phòng khách không có ban công, Quý Hy muốn hỏi dì Lý phơi quần áo ở đâu nhưng tìm không thấy dì Lý, có lẽ bà đang nghỉ ngơi, chỉ thấy Kiều Chi Du đang ngồi trong phòng khách.
"Kiều tổng."
“Cái gì?” Kiều Chi Du liếc nhìn Quý Hy, trên người cô là quần áo ngủ, tóc xõa ra đã bắt đầu khô. Có lẽ là nguyên nhân không lâu sau khi tắm xong, sắc mặt có chút hồng hào.
Nhìn Kiều Chi Du buổi tối vẫn không ngủ, một mình ngồi đó uống rượu, Quý Hy trực tiếp hỏi một câu: "Em có thể phơi quần áo ở đâu?"
Nàng thực sự sợ làm phiền người khác. Thông thường, khi khách ở nhà qua đêm, quần áo được để cho bảo mẫu giặt. Kiều Chi Du ra hiệu bằng ánh mắt, sau đó nói, "Ở đằng kia có ban công."
Quý Hy phơi quần áo xong quay vào phòng khách. Kiều Chi Du vẫn đang ngồi đó uống rượu.
"Vẫn chưa ngủ sao?"
“Không buồn ngủ.” Trước khi ngủ Kiều Chi Du thường uống hai ly rượu, thói quen này được hình thành nhiều năm nay, uống một chút rượu so với không uống, ngủ càng thoải mái.
Nói là đến chăm sóc Kiều Thanh, kết quả cũng chỉ nói với Kiều Thanh được mấy câu. Cô lo lắng đêm nay nàng sẽ bị người khác theo dõi, ở một mình sợ hãi nên cố ý để mình đến đây, Quý Hy có thể hiểu được...
Joe luôn tỏ ra xa lánh, nhưng thực ra, anh ấy vẫn là một người rất ấm áp.
Nhìn thấy cô đang uống rượu một mình, Quý Hy bước đến chỗ Kiều Chi Du, xung phong nhận việc nói, "Kiều tổng, em cùng chị uống một ly."
Kiều Chi Du lúc đầu im lặng, nghĩ đến Quý Hy ngủ gà ngủ gật trong xe, "Không buồn ngủ?"
“Không buồn ngủ.” Quý Hy nói thật, sau khi tắm xong, người tỉnh táo hơn rất nhiều.
Kiều Chi Du lại hỏi: "Tửu lượng có tốt không?"
Quý Hy vẫn có chút tự tin về phương diện này: "Không sao đâu."
Kiều Chi Du đưa cho Quý Hy một ly rượu.
Quý Hy nghĩ cô rót rược cho mình.
Nào biết Kiều Chi Du lại coi mình giống như một đứa trẻ, trêu chọc nói: "Cầm lấy ly rượu, rót một ly nước ấm uống đi."
Quý Hy: "..."
“Bị cảm còn không thành thật.” Kiều Chi Du đưa tay lên, tiếp tục uống rượu trong ly.
Bình thường giống một người trưởng thành tao nhã, như thế nào uống một ly rượu vào lại giống như một đứa nhỏ như vậy, hết lần này tới lần khác khiến người khác cảm thấy thú vị. Quý Hy đột nhiên cảm thấy… có chút đáng yêu.
Nhìn thấy người đối diện thỉnh thoảng trộm nhìn mình, bị ánh mắt của Kiều Chi Du chú ý đến, lúc này cô cũng không muốn làm như không nhìn thấy, trực tiếp nhìn Quý Hy nói: "Hỏi em một chuyện."
"Có chuyện gì vậy?"
Kiều Chi Du đặt ly rượu đã hết xuống bàn, nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử nâu của Quý Hy, cô không thích quanh co lòng vòng liền trực tiếp hỏi thẳng: "Tại sao em luôn nhìn chị chằm chằm như vậy?"
Quả nhiên nhìn lén vẫn bị phát hiện.
Quý Hy có chút khó xử, đơn giản thành thật mà giải thích: "Xin lỗi, chị khiến em nhớ tới... một người bạn. Cô ấy cũng có một nốt ruồi trên chóp mũi."
Kiều Chi Du: "Bạn bè?"
Quý Hy: "Ừm."
Sau khi suy nghĩ nửa giây, nhướng mày, không chút để ý hỏi: "Bạn gái cũ?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)