Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 19

2926 0 27 0

Kiều Chi Du sờ trán.

Nói đến cũng lạ, vừa nằm xuống ghế sô pha có thể ngủ, lúc này đang nằm trên giường, nhưng đầu óc lại hoàn toàn tỉnh táo.

Cô lại nhìn người đang nằm bên cạnh mình, Kiều Thanh gắt gao nằm trong lòng của Quý Hy, hơi thở của hai người đều, cả hai đều chìm vào giấc ngủ.

Sau khi tắt đèn, theo thói quen Kiều Chi Du sẽ bị mất ngủ. Suy nghĩ một chút chuyện, nhưng sau đó lại không hề biết mình thiếp đi lúc nào.

Sáng sớm ngày hôm sau. Cả ba người đang ngủ ngon lành trên giường.

Một tia nắng xuyên qua khe hở trên tấm rèm chiếu xiên xuống tấm thảm. Kiều Chi Du uể oải mở mắt nhìn đồng hồ đầu giường, đã đúng tám giờ.

Coi như cũng có một đêm ngủ thoái mái.

Kiều Chi Du quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng bên gối, đột nhiên cảm thấy xa lạ. Từ trước đến giờ đều ngủ một mình, giờ mở mắt ra đã thấy thêm người bên cạnh, tự nhiên cảm thấy xa lạ.

Quý Hy ngủ thực an phận, tư thế ngủ tối hôm qua như thế nào, bây giờ vẫn nguyên như vậy. Buổi tối Kiều Thanh thường hay trở mình, buổi sáng liền quay mặt lại với Kiều Chi Du, quay lưng mình vào vòng tay của Quý Hy.

Một lớn một nhỏ hai khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp lọt vào tầm mắt, Kiều Chi Du yên lặng quan sát, Quý Hy lặng lẽ ôm lấy Kiều Thanh, dáng vẻ lúc ngủ quả thực giống y như đúc, ngay cả tư thế ngủ khi nằm nghiêng cũng giống hệt nhau.

Kiều Chi Du khẽ nhếch môi.

Cảnh trước mặt này rất thú vị.

Cô lấy điện thoại di động, vào một buổi sáng sớm nhiệt huyết sôi trao, Kiều Chi Du không nhịn được mà lén chụp ảnh hai người họ.

Kiều Chi Du không có thói quen thức dậy sẽ nằm nguyên trên giường, khi thức dậy cô sẽ lập tức rời giường. Vì sợ đánh thức người trên giường, cô nhẹ nhàng xuống giường, ngay cả tắm rửa cũng ở ngoài phòng ngủ.

Dì Lý thường chuẩn bị bữa sáng lúc tám giờ, sau khi nhìn thấy Kiều Chi Du, bà vội vàng chào hỏi, "Chào buổi sáng Kiều tổng. Tiểu Thanh vẫn chưa dậy à?"

“Vẫn chưa.” Kiều Chi Du nhân tiện trả lời, “Tối hôm qua ầm ĩ đến tận khuya, cứ để cho họ ngủ thêm một lát. Ăn sáng sau.”

Kiều Chi Du đối với Kiều Thanh luôn nghiêm khắc, sẽ không để cô bé hình thành thói quen ngủ muộn, nhưng đêm qua là một tình huống đặc biệt, cô nhóc thực sự mãi tận khuya mới đi ngủ.

Dì Lý cười tủm tỉm đáp: "Được."

Đã gần chín giờ.

Kiều Chi Du trở lại phòng ngủ, hai người trên giường vẫn đang ngủ. Cô ngồi ở mép giường, nhìn một cách bất đắc dĩ, vẫn có thể ngủ như vậy, thật khiến người khác phải hâm mộ.

Thực ra đêm qua Quý Hy ngủ không được ngon, cũng đã vài lần tỉnh dậy, không phải bởi vì lạ hoàn cảnh xung quanh, mà là bởi vì đến kỳ sinh lý nên thân thể có chút không được khỏe.

Mỗi khi kỳ sinh lý đến là cơ thể nàng lại cảm thấy khó chịu.

Đặc biệt là hai ngày đầu tiên, hôm qua, ngày đầu tiên vẫn còn cảm thấy ổn , nhưng sau đó lại cảm thấy có chút mệt mỏi, tình huống hôm nay không khá hơn ngày hôm qua tý nào, thậm chí còn cảm thấy có chút đau.

Mặc dù vào cuối tuần Quý Hy thường có thói quen dậy muộn, nhưng nếu không phải vì thể chất khó chịu thì nàng đã không táo tợn mà ngủ muộn như vậy ở nhà người ta.

“Ăn sáng.” Vừa nói, Kiều Chi Du hơi cúi người xuống, cô nhẹ nhàng chạm vào má Kiều Thanh, “Bảo bối, dậy đi.”

Quý Hy vẫn còn buồn ngủ nhưng bị đánh thức bởi câu nói kia của Kiều Chi Du.

Khoảnh khắc mở mắt ra bắt gặp ánh mắt của Kiều Chi Du, nàng đã nghĩ rằng Kiều Chi Du đang gọi mình ... Sau nửa giây, Quý Hy mới nhận ra rằng câu nói ấy là đang gọi Kiều Thanh.

Kiều Chi Du thấy Quý Hy rốt cuộc cũng tỉnh dậy, cúi đầu cười cười, "Em cũng vậy, dậy ăn sáng đi."

Ngữ khí này giống như xem Quý Hy như một đứa nhỏ lớn xác mà đối xử vậy. Cảm giác được chăm sóc ... Quý Hy cố gắng chịu đựng, không khỏi nở nụ cười, "Ừm."

Kiều Chi Du nhìn thấy Quý Hy mới tỉnh dậy bộ dáng vẫn còn mơ mơ màng màng, không hiểu sao liền muốn nhéo mặt nàng.

Không véo.

Chính là ngẫm lại.

Kiều Thanh dụi mắt, ngoan ngoãn đứng dậy khỏi giường mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Kiều Chi Du: "Ngoan, đi đánh răng rửa mặt đi."

Kiều Thanh gật đầu.

“Chị đi với em.” Quý Hy nói với một giọng mơ hồ, sau khi ngồi dậy, bụng dưới của nàng rất đau.

Lúc này Kiều Chi Du nhận ra sắc mặt của đối phương tái nhợt một cách bất thường, thật sự không tốt chút nào. Liền hỏi: "Không thoải mái?"

"Không có." Quý Hy cảm thấy rằng không có gì, chỉ cần chịu đựng một chút là sẽ ổn thôi. Tính tình của nàng chính là luôn luôn có thể chịu đựng được.

“Sắc mặt khó coi như vậy còn nói không có.” Kiều Chi Du đoán, “Đến kỳ kinh nguyệt?

"Ừm. Không sao đâu."

Kiều Chi Du nhanh chóng nhìn ra Quý Hy vẫn còn mạnh miệng, nói: "Nếu em cảm thấy không thoải mái thì nghỉ ngơi một lát đi."

"Không cần."

"Vậy thì đứng dậy ăn chút gì đó đi."

“Ừm."

Có thể người đang trong thời điểm yếu ớt đối với những quan tâm dịu dàng thì sẽ càng trở nên mẫn cảm. Quý Hy thích chất giọng trầm của Kiều Chi Du, giọng nói ấy đi vào tai, khi nghe liền cảm thấy rất thoải mái. Thậm chí Quý Hy còn hy vọng cuộc đối thoại như vậy có thể dài hơn một chút.

Bữa sáng là sandwich và sữa, Quý Hy thấy trên bàn có thêm một cốc đường đỏ, đang bốc khói nóng hổi.

Chưa từng được người khác quan tâm chăm sóc cẩn thận như vậy, Quý Hy không thể nói rõ cảm giác trong lòng lúc này...

"Cảm ơn Kiều tổng."

Kiều Chi Du cắn một miếng sandwich,rồi mới nói, "Dì Lý đặc biệt chuẩn bị bữa dáng như thế này. Ăn đi."

Buổi sáng cuối tuần Quý Hy thường không ăn sáng, thường khi thức dậy đã đến giờ cơm trưa.

“Hôm nay không thoái mái thì đừng dạy nữa.” Kiều Chi Du lại nói.

Quý Hy cười nói: "Không sao đâu, không ảnh hưởng gì."

“Về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm.” Kiều Chi Du không nhượng bộ. Một tuần bảy ngày đến cuối tuần cũng không nghỉ ngơi, không cảm thấy mệt hay sao?

Cô không biết tại sao Quý Hy lại phải cố gắng như vậy, cô luôn cảm thấy cô gái này có nhiều chuyện quá khứ, chẳng hạn như  hình xăm trên người.

“Cô giáo, chị phải nghỉ ngơi tốt mới có thể dạy học được.” Kiều Thanh cầm cốc sữa liền nói, “Dì ơi, dì đưa cô giáo về nhà đi.”

Kiều Chi Du nói với Kiều Thanh: "Sau khi con uống hết sữa, dì sẽ đưa cô giáo về nhà."

Kiều Thanh nghe vậy lập tức uống hết cốc sữa còn nói có thể uống thêm một cốc, thật sự là hiếm thấy.

Sau khi ăn sáng xong, Quý Hy không yêu cầu Kiều Chi Du đưa mình về, như thế nào cũng nhất quyết không để Kiều Chi Du đưa về, tính cách bướng bình như trâu vậy, Kiều Chi Du cũng thật sự là hết cách rồi.

Quý Hy vẫn còn đang ở trong ký túc xá của trường, cuối tuần sau nàng mới bắt đầu chuyển ra ngoài. Khương Niệm nói khi nào nàng chuyển đến thì ký hợp đồng, dù sao thì phòng cho thuê cũng không thể chạy được.

Hôm nay thật sự rất đau, may mắn hôm nay lại là cuối tuần, nếu không công việc cũng sẽ bị trì hoãn. Buổi trưa, nàng uống hai cốc nước đường đỏ, sáng sớm nằm trên giường, mùa hè nhưng vẫn còn dùng túi chường nóng chườm lên bụng.

Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng có tiếng kéo va li ngoài hành lang ký túc xá, bánh xe chạy trên mặt đất, ồn ào, càng lúc càng xa, sau đó hoàn toàn biến mất.

Hầu hết những người sống trong tòa nhà này là nghiên cứu sinh, mọi ngườ cũng đã bắt đầu lục tục rời khỏi đây. Hiện tại phần lớn đều là phòng trống vô cùng quạnh quẽ.

Quý Hy không sợ quạnh quẽ, cũng không sợ cô đơn, chỉ là cảm thấy cuộc sống như vậy có chút nhàm chán, nhạt nhẽo. Mỗi ngày bản thân đều nghĩ đến việc cố gắng kiếm tiền, nhìn có vẻ phong phú nhưng kỳ thật lại hoàn toàn trống rỗng.

Bởi vì đi ngủ quá sớm, hơn mười giờ tối Quý Hy liền tỉnh.

Bụng dưới không khó chịu lắm, nhưng lúc này tỉnh lại thật sự rất xấu hổ, cô muốn đi ngủ, nhưng lại không ngủ được, cô nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, chợt nhớ ra điều gì đó ...

Bụng cũng không còn cảm thấy khó chịu, nhưng đột nhiên thức dậy như vậy muốn ngủ tiếp nhưng lại không ngủ được, nàng nhìn chằm chằm lên trần nhà một lát, đột nhiên nhớ tới một chuyện…

Quý Hy liền cảm thấy có chút quạnh quẽ. Khi Kiều Chi Du nhận được tin nhắn Wechat của Quý Hy, cũng vừa lúc cô dỗ cho Kiều Thanh ngủ xong đang chuẩn bị trở về phòng.

Kiều Chi Du cầm lấy điện thoại, sau khi nhìn thấy tên người gửi, liền nhịn không được mà có chút ngạc nhiên.

Quen biết nhau lâu như vậy, hai người họ chưa từng gửi tin nhắn Wechat cho đối phương để nói những chuyện khác, lịch sử trò chuyện chỉ dừng lại ở việc chuyện tiền dạy cũng như những lời cảm ơn. Không có gì khác.

Nich Wechat của Quý Hy thực sự rất đơn giản, chính là jx, vừa nhìn liền có thể đoán được là do lười gõ. Ảnh đại diện là một con mèo hoạt hình, giơ một móng vuốt lên, giống như mèo chiêu tài.

—— [Quý Hy] Kiều tổng, áo khoác của chị em đã giặt sạch sẽ, ngày hôm qua chị không có ở nhà, em đặt nó trên ghế sofa trong phòng của tiểu Thanh. Hôm nay quên không nói với chị.

Giữa những hàng chữ, thái độ vẫn nghiêm túc như mọi khi.

Kiều Chi Du nhìn về phía ghế sô pha, quả nhiên thấy có một túi to. Cô cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại, trả lời: "Chị thấy rồi."

Quý Hy đã bị sốc trước tốc độ trả lời tin nhắn của Kiều Chi Du, quả thực còn chưa tới một giây. Nhìn thấy câu trả lời ngắn gọn của đối phương, tựa hồ cũng không có chuyện  nàng đã thấy Kiều Chi Du chủ động nhắn đến một câu: "Nếu cảm thấy không thoải mái, sao không đi ngủ sớm một chút?"

Giống như lời thăm hỏi ân cần thăm hỏi giữa những người bạn, Quý Hy không phải là người thích nói chuyện phiếm, nàng cũng không biết vì cái gì, hiện tại đặc biệt muốn cùng Kiều Chi Du tán gẫu vài câu.

Vì nó quá nhàm chán?

  Có lẽ vậy.

Quý Hy: "Ban ngày ngủ quá nhiều cho nên buổi tối ngủ không được."

Vài giây sau, Kiều Chi Du hỏi, "Tốt hơn chưa?"

Quý Hy: "Không sao, tốt hơn nhiều rồi, tiểu Thanh đã ngủ chưa?"

Kiều Chi Du: "Mới vừa dỗ con bé đi ngủ xong.”

Ngay sau đó, Quý Hy nhìn thấy một bức ảnh do Kiều Chi Du gửi, trong bức ảnh, Kiều Thanh thu mình trong chăn bông để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhắm mắt lại, dẩu miệng, ngủ rất say.

Quý Hy vừa nhìn vừa mỉm cười, đầu ngón tay nhanh chóng gõ lên màn hình: "Con bé trông thật đáng yêu."

Kiều Chi Du thuận tay liền gửi bức ảnh chụp buổi sáng cho Quý Hy.

Sau khi nhìn thấy bức ảnh đã được gửi đi.

Cô dừng lại một chút.

Quý Hy nhìn thấy trong bức ảnh ngoại trừ chụp Kiều Thanh còn có mình ở phía sau có chút cảm thấy ngạc nhiên. Thừa dịp lúc nàng đang ngủ, lặng lẽ chụp, quả thực là một bức ảnh chụp có chút buồn cười, một lớn một nhỏ ngủ cùng một tư thế.

Quý Hy lập tức hỏi lại: "Chụp từ khi nào vậy?"

Kiều Chi Du trả lời: "Buổi sáng, cảm thấy có chút đáng yêu."

Quý Hy nhìn mái tóc bù xù của mình trong ảnh hơn nữa gương mặt lúc ngủ chẳng có chút xinh đẹp nào, không khỏi hỏi: "Kiều tổng, như thế này sao có thể cảm thấy đáng yêu được?"

Kiều Chi Du đại khái đã có thể đoán được phản ứng của Quý Hy lúc này, cô liền nở một nụ cười trong trẻo, trả lời Quý Hy bằng bốn chữ: "Ngốc nghếch đáng yêu."

Đêm lúc này dường như không còn vắng vẻ như trước nữa. Hai người họ đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đồng thời ngây ngô cười...

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: