Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3

3402 1 40 1

Khương Niệm đang ngồi bên bàn, ôm má uống rượu xem náo nhiệt, chẳng trách Quý Hy không đồng ý lời tỏ tình hồi chiều, ánh mắt của Quý tiểu thư không phải bình thường mà là rất cao.

Quý Hy bước lại bàn rượu.

"Thế nào? Không xin được phương thức liên lạc?" Khương Niệm ngước mắt lên nhìn Quý Hy, không ngừng suy đoán về cuộc trò chuyện ban nãy của hai người họ, cân nhắc hẳn là hấp dẫn.

“Mình không muốn đuổi theo cô ấy.” Quý Hy giải thích một lần nữa, nói thêm: “Cô ấy giống như một người bạn trước kia của mình, là mình nhận nhầm người.”

Khương Niệm “ồ” lên một tiếng, bày ra vẻ mình cậu cảm thấy mình sẽ tin sao. Theo tính khí mạnh mẽ của Quý Hy, hầu hết họ đều không câu nệ, cũng không để ý tới chuyện mất mặt như vậy.

Mặc kệ tin hay không, Quý Hy cũng không muốn lại giải thích.

Mặt mũi của bạn tốt vẫn phải giữ, Khương Niệm cầm chai rượu rót cho Quý Hy, không tiếp tục đề tài này nữa. Sau khi rót rượu, Khương Niệm nhìn chằm chằm vào bờ vai gầy của Quý Hy, nghiêng đầu và nhìn anh như thể cô ấy đang chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật, "Hình xăm này hoàn toàn hoàn hảo, rất hợp với cậu."

Quý Hy cụng ly với Khương Niệm: "Mèo khen mèo dài đuôi?"

Khương Niệm nói: "Mình đang khen cậu, mình là người thiết kế."

Hình xăm của Quý Hy là tác phẩm hài lòng nhất của Khương Niệm. Khi phòng làm việc mới mở, cô ấy đã làm miễn phí cho Quý Hy, đến nay vẫn là chiêu bài quảng cáo quan trọng, thu hút rất nhiều khách hàng.

Lúc đầu, Quý Hy nói rằng nàng muốn xăm mình, Khương Niệm khá bất ngờ, nghĩ rằng nàng đang nói đùa, bởi vì Quý Hy trông không giống người sẽ quan tâm đến điều này. Cho đến khi Quý Hy cởi áo, để lộ nửa vai, trên đó có một vết sẹo lớn làm cho người ta không khỏi sợ hãi.

Khương Niệm hỏi như thế nào mà có viết sẹo đó.

Quý Hy chỉ nhẹ nhàng mà nói, khi còn nhỏ không cần thận bị bỏng nước sôi.

Sau khi xăm xong, Quý Hy bắt đầu mặc áo lộ vai, chỉ là xã hội vẫn còn một chút thành kiến với những người có hình xăm. Quý Hy không quan tâm tới chuyện này, điều đó khiến mọi người cảm thấy mình là một "người phụ nữ xấu" cũng tốt, không dễ bị bắt nạt.

Lần đầu tiên nhìn thấy hình xăm của Quý Hy, phản ứng đầu tiên của mọi người trên cơ bản là: “Hình xăm này thật quá.” Khi biết được sự thật đằng sau, lại không nhịn được mà cảm thán: “Một miếng lớn như vậy, chắc là sẽ đau lắm!”

Quý Hy chỉ nói là không sao.

Khi Khương Niệm thực hiện hình xăm cho Quý Hy, trán Quý Hy đau đến mức đổ mồ hôi, nàng không khóc, thậm chí cũng không rên rỉ lấy một tiếng, phải biết bao nhiêu người lớn tuổi đã đau đớn đến mức khóc, đến nỗi nước mắt nước mũi đầy mặt.

Kể từ đó, Khương Niệm cảm thấy Quý Hy có chút gì đó đáng sợ.

Có thể chịu đựng được như vậy, chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn.

“Cậu thích vẽ tranh như vậy, tại sao lại không thi vào khoa Mỹ thuật?” Khương Niệm luôn tò mò về vấn đề này, một sinh viên trường Kinh tế và Quản lý đến học ở khoa Mỹ thuật để học, cứ hai ba ngày mới đến một lần.

Tại sao không vào khoa Mỹ thuật? Quý Hy trầm mặc một lúc: "Vẽ tranh chỉ là một sở thích. Mình thích giao dịch với tiền hơn."

“Cậu thích tiền đến như vậy sao?” Khương Niệm thuận miệng hỏi.

Quý Hy gật đầu, "Phải."

Khương Niệm biết rằng Quý Hy tôn thờ tiền bạc là không đúng với ý nghĩa thực sự., nếu không, việc sử dụng khuôn mặt của Quý Hy để móc nối một người đàn ông giàu có sẽ rất dễ dàng.

Đến nửa đêm, Quý Hy mới rời khỏi Thời Gian, lúc này không có tàu điện ngầm nên nàng phải gọi taxi.

Năm phút sau.

Lên xe.

Quý Hy hạ cửa kính xe xuống mức thấp nhất, vừa ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài lùi về phía sau gió không ngừng thổi vào bên trong xe. Những cây long não hai bên đường được sắp xếp trật tự, cành lá xum xuê, tranh nhau chất dinh dưỡng, vươn mình phát triển.

Mùa hè càng ngày càng đến gần.

Người lái xe nhìn vị trí nằm ở cổng phía bắc của cơ sở nam đại học Q, nhìn băng ghế sau qua gương chiếu hậu, bắt đầu nói: "Cô gái, học đại học Q hả?"

Quý Hy mệt mỏi rã rời, quay về liền muốn ngủ, nàng cũng không muốn nói chuyện nên chỉ khẽ đáp lại một tiếng.

“Học bá.”

Học ở đại học Q là một điều đáng ghen tị, cha mẹ giáo dục con cái thường hay nói đùa, cố gắng học hành, tương lai có thể thi vào đại học Q.

Quý Hy đến từ một thị trấn nhỏ, một nơi nghèo nàn và thiếu thốn về giáo dục. Nhưng nàng đã đạt 698 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, 698 điểm để viết lại số phận của mình, đã gây xôn xao dư luận ở nơi trấn nhỏ.

Lúc ấy nàng cũng hiểu được chính mình trâu bò cỡ nào.

Cho đến khi lớp học tiếng Anh vào năm thứ nhất đại học, giọng đọc của nàng pha chút khẩu âm địa phương khiến cho bạn học trong lớp không khỏi cười vang, khi đó nàng nhận ra mình còn chưa đủ cố gắng.

Bắc Lâm này chưa bao giờ thiếu những tài năng xuất chúng. Điểm xuất phát đối với nhiều người có thể là một sự tồn tại ngoài tầm với của người khác.

Sống một mình ở Bắc Lâm bảy năm, Quý Hy thất vọng đồng thời nhìn thấy rõ thực tế, nàng chỉ là người bình thường nhất đã thay đổi số phận của mình bằng cách học tập.

Bản thân nàng không có tham vọng viển vông, chỉ đơn giản muốn tạo ra một cuộc sống tốt hơn cho bản thân và gia đình bằng sự chăm chỉ của mình.

Mục tiêu này nói thì đơn giản nhưng để thực hiện được thì không dễ chút nào.

Hai mươi phút sau, Quý Hy trở về ký túc xá.

Ký túc xá vắng lặng, một bạn cùng phòng khác đã dọn ra khỏi trường. Quý Hy tính thời gian, nhiều nhất là một tháng rưỡi, nàng cũng sẽ phải thuê nhà bên ngoài.

Thuê nhà là một khoản chi phí khác.

Từ từ rồi sẽ đến…

Quý Hy tắm nước nóng, nằm chưa đầy một phút trước liền ngủ, nàng ngủ ngon lành, thậm chí quên tắt đèn.

Cuối tuần tuy rằng không cần đến công ty nhưng không có nghĩa làbản thân có thể nghỉ ngơi, trên cơ bản, tôi cần duy trì trạng thái có thể lấy máy tính xách tay ra bất cứ lúc nào.

Quý Hy luôn giữ thẳng lưng khi làm việc cũng đồng thời giữ sự tập trung, nàng cả ngày ngồi trước bàn làm việc, cơ và xương căng cứng, thắt lưng đau nhức.

Khi mặt trời lặn, ánh sáng rực rỡ rơi trên bàn làm việc của ký túc xá qua cửa sổ, Quý Hy liếc mắt liền nhận ra rằng một ngày đã trôi qua.

Cả ngày ở trong ký túc xá, có chút buồn chán.

Nàng thay bộ quần áo thể thao, đứng trước gương, buộc lại mái tóc dài của mình, chuẩn bị đi ra ngoài chạy vài vòng để thư giãn.

Chạy năm cây số quanh sân thể dục của trường, Quý Hy thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, trán ướt đẫm, tóc bết dính lại.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, một vài ngôi sao lác đác lúc sáng lúc tối trên bầu trời.

Gió chiều thổi. Mồ hôi đã được hong khô, rất khó chịu, cơ thể có chút dính, có chút lành lạnh, Quý Hy đang định quay về kí túc xá thì nhận được cuộc gọi.

"Chị ơi, chị sao vậy? Hôm nay không tăng ca à?"

Giọng nữ tính ở đầu dây bên kia rất rõ ràng dễ nghe. Người gọi tới là Quý Nam, em gái của Quý Hy, đang học trung học.

“Không tăng ca, đang ở ký túc xá.” Quý Hy vừa nói chuyện điện thoại vừa chậm rãi dạo quanh sân thể dục: “Hôm nay em về nhà đi, bà nội có ho khan nhiều không?”

“Cũng không ho nhiều lắm, chị đừng lo lắng. Hôm nay em sẽ hầm lê cho bà."

Quý Hy: "Vậy là tốt rồi."

"Chị ơi, em có chuyện muốn nói với chị ..." Ngữ khí của Quý Nam có chút do dự.

“Ừm?"

“Em không tham gia khảo nghệ, dựa vào thành tích văn hóa thi vào một trường nào đó cũng không thành vấn đề. Nhưng khẳng định còn kém xa so với chị.”

"Không phải em vẫn luôn muốn học thanh nhạc sao? Sao đột nhiên lại không muốn thi nghệ thuật." Mặc dù Quý Hy hỏi như vậy, cũng có thể đoán được lý do, một khi quyết định thi nghệ thuật, cái giá phải trả cũng không nhỏ.

Quý Nam còn rất nhỏ.

"Chỉ là sở thích thôi. Em cũng muốn học chuyên ngành của chị để sau này có thể kiếm tiền", Quý Nam nói.

Quý Hy đã chọn chuyên ngành tài chính cũng chỉ muốn kiếm tiền, lúc này nghĩ lại, liền cảm thấy ý tưởng khờ dại khi đó có chút buồn cười.

"Nam Nam" Quý Hy suy nghĩ một chút, nhưng không muốn nói nhiều lời vòng vo, trực tiếp nói: "Nói cho em một tin tốt, công việc của chị cũng bắt đầu chuyển chính thức, tiền lương cũng tăng lên."

Giọng bên kia điện thoại hiển nhiên vui mừng: "Đã biến thành chính thức rồi? Không phải là phải mất ba tháng, làm sao trong một tháng liền được chuyển thành chính thức?”

"Chị gái của em so với người khác giỏi như vậy, được nhiên việc chuyển sang chính thức cũng phải nhanh hơn."

Quý Hy nói dối không chút vấp, được ở lại ZY đã được coi là rất may mắn, trở thành nhân viên chính thức trong vòng một tháng là một điều viển vông.

“Đúng vậy, chị gái của em là tốt nhất."

“Cho nên, chuyện tiền em không cần phải bận tâm, em sẽ tiếp tục tham gia các khóa đào tạo. Nếu bản thân đã có mục tiêu, hãy cứ thực hiện nó, cũng đừng suy nghĩ nhiều, cứ chần chừ mãi cũng không tốt. Biết không?"

“Ừm, em cố gắng.” Cô đã nợ chị gái mình quá nhiều, sau này chỉ có thể từ từ mà báo đáp, tuy Quý Nam không nói ra những lời này, nói ra những lời này ngược lại sẽ trở thành xa lạ. "Ở bên kia chị phải chăm sóc mình cho thật tốt, đừng có lúc nào cũng ăn mì gói."

Quý Hy đáp lại: "Chị biết."

Quý Nam nhìn thấu mọi chuyện: "Mỗi lần đều nói biết, nhưng lại không hề lưu tâm. Đúng rồi, chị có khỏe không? Có người nào chăm sóc cho chị thật tốt."

“Đang nói cái gì vậy."

Quý Nam ngay lập tức nghịch ngợm nói: "Là bà nội, là bà nội nhờ em hỏi, không liên quan đến em.”

“Đưa điện thoại cho bà nội, chị sẽ cùng bà nói vài câu, em đi đọc sách đi.” Quý Hy cười ra lệnh.

Quý Hy cùng bà Quý hàn huyên vài câu, đơn giản chỉ hỏi thăm tình trạng cơ thể, thân thể cũng có chút khá hơn, bảo nàng không cần phải lo lắng.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Quý Hy nhìn về phía bầu trời đen kịt phía xa và thở dài thườn thượt. Lương của sinh viên thực tập có thể có được bao nhiêu? Hiện tại nàng cũng sắp một nghèo hai trắng.

Ngay cả khi được chuyển thành chính thức, ít nhất phải chờ hai tháng.

Lạc quan một chút, luôn luôn có cách.

Lại bắt đầu một tuần mới.

Vào thứ Hai, một đống công việc tồn đọng ập vào mặt mà đến. Quý Hy có khả năng thích ứng cao và từ lâu đã quen với tốc độ cùng cường độ công việc của ZY.

Văn phòng của ZY tọa lạc bên bờ sông, qua những ô cửa sổ kính sát đất cực lớn trong khu văn phòng, có thể phóng tầm mắt bao quát quang cảnh sông đẹp nhất thành phố Bắc Lâm.

Đẹp nhất vào lúc hoàng hôn.

Mặt sông thành phố được bao phủ bởi những lớp màn, nối thành một mảng vàng, bao phủ trong làn hơi ấm êm dịu.

Nơi làm việc của Quý Hy có thể nói là một khu đắc địa. Nó nằm gần cửa sổ và chiếm góc quan sát tốt nhất để đánh giá được toàn bộ quang cảnh dòng sông, khi nhìn vào đó, tất cả chỉ mang tính chất du lịch.

Chỉ riêng văn phòng hoàn hảo của ZY đã có thể thu hút một lượng lớn người đến nộp hồ sơ.

Đầu tháng năm mặt trời vẫn chưa ló dạng, Quý Hy tựa vào cửa sổ uống cà phê, ánh trời chiếu phản chiếu trên má, ấm áp.

Sau khi uống xong lại tiếp tục tăng ca, khi không thể xử lý được, chỉ có thể dựa vào cà phê để tiếp tục cuộc sống của mình.

Cho đến chín giờ, mắt Quý Hy có chút díp lại, sau khi nghỉ ngơi, nàng nhận được một tin nhắn nhóm trò chuyện riêng hiện lên.

Nhóm thực tập sinh, không có nhiều người, chỉ có vài người tán gẫu, không có việc gì liền bắt đầu nói chuyện bát quái. Quý Hy cũng nằm trong số đó, vì trưởng nhóm Tống Mạn là em họ của Khương Niệm.

“Tin tức nội bộ mới nhất, đã được xác nhận, Hùng Mập Mạp cuối cùng cũng sẽ được thăng chức làm đối tác.”

“Là thật hay giả?”

“Tống Mạn tôi có thể không có tin tức này sao? Đang nghi ngờ năng lực của tôi.”

“Hùng Mập Mạp là người hói đầu, cuối cùng cũng hết khổ.”

Hùng Mập Mạp vốn tên là Hùng Phan, là một trong những giám đốc điều hành của bộ phận dự án, MD là công ty có lịch sử lâu đời,đã có thâm niên hơn 20 năm trong ngành. Hùng Phan phụ trách nhóm đầu tư và tổ khoa học kỹ thuật, là người hòa đồng dễ gần, vì vậy các nhân viên gọi anh ấy là Hùng Mập Mạp.

Cô gái có tên nick là Tống Ô, chính là Tống Mạn, cô ấy rất chậm chạp trong mọi việc, nhưng lúc nào đối với chuyện ăn dưa, ngồi lê đôi mách cũng rất nhanh nhạy.

Và mỗi khi tin tức được tung ra đều vô cùng chính xác, có độ tin cậy cực cao.

Có thể đoán rằng cô gái này có hậu phương không hề nhỏ.

Tin nhắn đang không ngừng cuộn xuống.

“Vậy ai sẽ tiếp quản đội thứ nhất và thứ hai của bộ phận dự án của chúng ta?”

“Vài ngày tới sẽ có một người mới đến nhậm chức.”

“Là một người đàn ông trung niên nữa sao? Vẻ ngoài ưa nhìn một chút.”

“Lần này là ngự tỷ, vẻ ngoài trông vô cùng ưa nhìn, chưa đến bao mươi tuổi của MD, các người không nghĩ tới sao?”

Đừng trách Tống Mạn nói như vậy, số lượng phụ nữ đứng đầu công ty quả thật ít đến đáng thương, huống chi dưới 30 tuổi, có thể gọi là tin tức bùng nổ trong nội bộ công ty.

“Trời ơi, chưa đến ba mươi tuổi?”

“Có lai lịch như thế nào?”

“Tôi sẽ nói cho mọi người biết, nhưng cũng đừng nói chuyện này ra bên ngoài.”

“Không nói, không nói.”

“Là trở về từ Wall Street, đại thiên kim của tập đoàn Kiều Minh.”

“đại thiên kim của tập đoàn Kiều Minh, tại sao cô không quay lại và kế thừa công việc kinh doanh của gia đình?”

“Có lẽ là muốn chứng tỏ bản thân.”

“Không muốn đi trên con đường bình thường.”

“Dù sao đi nữa, ở tuổi này, có thể tiến vào MD chính là NB.”

“Hình như tôi đã từng nhìn thấy cô ấy một lần, trông rất đẹp! Về sau mắt chúng ta đúng là có phúc rồi.”

“Phụ nữ càng xinh đẹp thì càng đáng sợ, không phải đối với nhân viên dưới trướng khắt khe quá đó chứ, đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ xa Hùng Mập Mạp.”

Tin tức nhanh chóng.

Quý Hy liếc nhìn đại khái có thể hiểu được môt chút.

Khi nhìn thấy giám đốc điều hành dự án, người được cho là đảm nhận vị trí này là một phụ nữ còn chưa đầy 30 tuổi, không khỏi có chút chờ mong…

Khẳng định là một người vô cùng lợi hại.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: